Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Tom huy động toàn bộ lực lượng của mình lục tung thành phố nhưng vẫn không thể tìm ra tung tích Vy Vy, anh tin chắc cô vẫn còn ở đây, chỉ trong một đêm Eric nhất định không thể đưa cô đi xa được. Nhưng rốt cuộc hắn có thể giấu cô ở đâu được? Nếu là trong ngôi nhà này càng không có khả năng, mọi nơi trong nhà đều được anh kiểm tra đầu tiên.
RẦM
Tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn kính làm cho lớp kính vỡ nát đâm những mảnh thủy tinh sắc nhọn vào tay anh chảy máu đầm đìa nhưng vẫn không thấm thía gì sơ với nỗi sợ hãi cô sẽ gặp nguy hiểm với một kẻ điên loạn tàn độc như Eric. Đôi mắt hiện rõ quầng thâm lúc này mới chú ý đến hai bắp tay còn hằn lên vết tích móng tay cào xướt, anh đoán trong lúc phản kháng lại anh ta cô đã vùng vẫy chống cự tạo thành.
Những ngón tay chảy máu chảy dài xuống bắp tay đang đưa lên vò rối mái đầu, Tom vô cùng bất an và hoảng loạn không nghĩ ra giải pháp nào tốt nhất: "Người con gái mình yêu thương không những không thể bảo vệ tốt còn khiến cho cô ấy chịu khổ sở, mày muốn làm tao giày vò đến chết mới chịu phải không?"
"Chuyện gì thế này? Mới hai ngày không gặp mà nhìn cậu thảm như thế."
Hoàng Phong nhìn đống lộn xộn dưới đất rồi nhìn lên bộ dạng không thể nào tồi tệ hơn nữa của Tom chật lưỡi, vừa nhận được điện thoại khẩn của Tom anh đã linh tính không lành, Tom còn dặn đi dặn lại không được nói cho Đông Nghi biết, bảo anh lập tức tới nhà mình.
"Làm ơn, giúp tôi ngăn hắn ta lại đi, tôi không thể kiểm soát được hắn ta nữa rồi..."
Trong căn phòng tối om không có một chút ánh sáng lọt vào, Vy Vy khẽ nhăn mặt ôm cơ thể rã rời không còn sức lực của mình gượng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra cổ chân bị trói lại bằng một sợi dây xích dài.
Vết thương ở chân đau nhức dù đã được băng bó lại nhưng vẫn hành cô sốt cao, Vy Vy khó khăn nhích người ngồi sát đầu giường lấy chai nước uống một ngụm nhỏ.
"Khụ khụ..."
Đôi mắt đờ đẫn cố nhìn xung quanh căn phòng, có một cái tủ lạnh gần giường, căn phòng này thông với một phòng tắm nhỏ, anh ta định nhốt cô ở đây luôn sao?
"Khụ khụ..."
Vừa mới tỉnh lại cơ thể cô đã không thể trụ được, đầu óc choáng váng chực chờ ngất đi lần nữa, chỉ cử động một chút, cả người, đặc biệt là hạ thân truyền tới cảm giác đau buốt đến run rẫy, Vy Vy ngã ập xuống sàn nhà hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Phong nhướng mày nhìn vẻ mặt căng thẳng của người ngồi đối diện, sau câu chuyện vừa nghe được quả thật anh vẫn chưa thể tiếp thu hết: "Cậu nói nhân cách Eric của cậu đã bắt cóc Vy Vy, cô ấy đang gặp nguy hiểm?"
"Phải, điều bất lợi lớn nhất chính là mọi việc khi anh ta làm tôi không thể nhớ được gì, trong khi mọi thứ của tôi anh ta lại nhớ hết, cho nên kế hoạch của tôi bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh."
Hoàng phong nhanh chóng nắm bắt vấn đề: "Cậu muốn tôi theo dõi nhất cử nhất động của cậu, khi nào Eric xuất hiện sẽ bám đuôi theo hắn ta tìm ra chỗ giấu Vy Vy."
"Đúng vậy, với tình trạng của anh ta nhất định khi xuất hiện sẽ tìm gặp cô ấy, tôi tin anh ta cũng rất quan tâm tình hình của Vy Vy, càng để lâu, tình trạng của Vy Vy sẽ càng nguy hiểm."
"Nhưng như cậu nói hắn ta biết rõ suy nghĩ và hành động của cậu, hắn cũng sẽ đoán được việc này. Tôi nghĩ mục đích của hắn ta không phải là bắt cóc Vy vy, hắn đang nhắm đến cậu."
Tom chết sững, lời nói của Hoàng Phong như đánh thức Tom khỏi vòng mụ mị, anh đã luôn lo lắng cho an toàn của cô mà không nghĩ đến mục đích của Eric khi bày ra trò này, nếu như hắn kiên quyết không xuất hiện trong thời gian dài, Vy Vy nhất định sẽ xảy ra chuyện. Lẽ nào...
"Hắn ta muốn tôi thỏa thuận với hắn."
Hoàng Phong nheo mắt khó hiểu: "Thỏa thuận?"
"Giữa hai nhân cách chỉ có một được tồn tại, hắn ta muốn dùng Vy Vy để buộc tôi phải biến mất."
Hoàng Phong nhìn Tom lo lắng, với tính cách của anh, để cứu Vy Vy Tom sẵn sàng làm tất cả, nhưng đó không phải là cách làm hay.
"Trước mắt cậu đừng tự quyết định gì hết, hãy đến gặp bác sĩ tâm lý của cậu, biết đâu người ấy có thể giúp cậu nghĩ ra được đoạn ký ức nào tìm ra Vy Vy, còn có vết thương của cậu cũng cần được băng bó."-Hoàng Phong đánh mắt nhìn xuống bàn tay chảy máu của Tom, một người không bao giờ dùng tới bạo lực để giải quyết vấn đề có thể làm mình bị thương đến như vậy, mức độ nghiêm trọng là rất lớn.
TBC.
RẦM
Tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn kính làm cho lớp kính vỡ nát đâm những mảnh thủy tinh sắc nhọn vào tay anh chảy máu đầm đìa nhưng vẫn không thấm thía gì sơ với nỗi sợ hãi cô sẽ gặp nguy hiểm với một kẻ điên loạn tàn độc như Eric. Đôi mắt hiện rõ quầng thâm lúc này mới chú ý đến hai bắp tay còn hằn lên vết tích móng tay cào xướt, anh đoán trong lúc phản kháng lại anh ta cô đã vùng vẫy chống cự tạo thành.
Những ngón tay chảy máu chảy dài xuống bắp tay đang đưa lên vò rối mái đầu, Tom vô cùng bất an và hoảng loạn không nghĩ ra giải pháp nào tốt nhất: "Người con gái mình yêu thương không những không thể bảo vệ tốt còn khiến cho cô ấy chịu khổ sở, mày muốn làm tao giày vò đến chết mới chịu phải không?"
"Chuyện gì thế này? Mới hai ngày không gặp mà nhìn cậu thảm như thế."
Hoàng Phong nhìn đống lộn xộn dưới đất rồi nhìn lên bộ dạng không thể nào tồi tệ hơn nữa của Tom chật lưỡi, vừa nhận được điện thoại khẩn của Tom anh đã linh tính không lành, Tom còn dặn đi dặn lại không được nói cho Đông Nghi biết, bảo anh lập tức tới nhà mình.
"Làm ơn, giúp tôi ngăn hắn ta lại đi, tôi không thể kiểm soát được hắn ta nữa rồi..."
Trong căn phòng tối om không có một chút ánh sáng lọt vào, Vy Vy khẽ nhăn mặt ôm cơ thể rã rời không còn sức lực của mình gượng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra cổ chân bị trói lại bằng một sợi dây xích dài.
Vết thương ở chân đau nhức dù đã được băng bó lại nhưng vẫn hành cô sốt cao, Vy Vy khó khăn nhích người ngồi sát đầu giường lấy chai nước uống một ngụm nhỏ.
"Khụ khụ..."
Đôi mắt đờ đẫn cố nhìn xung quanh căn phòng, có một cái tủ lạnh gần giường, căn phòng này thông với một phòng tắm nhỏ, anh ta định nhốt cô ở đây luôn sao?
"Khụ khụ..."
Vừa mới tỉnh lại cơ thể cô đã không thể trụ được, đầu óc choáng váng chực chờ ngất đi lần nữa, chỉ cử động một chút, cả người, đặc biệt là hạ thân truyền tới cảm giác đau buốt đến run rẫy, Vy Vy ngã ập xuống sàn nhà hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Phong nhướng mày nhìn vẻ mặt căng thẳng của người ngồi đối diện, sau câu chuyện vừa nghe được quả thật anh vẫn chưa thể tiếp thu hết: "Cậu nói nhân cách Eric của cậu đã bắt cóc Vy Vy, cô ấy đang gặp nguy hiểm?"
"Phải, điều bất lợi lớn nhất chính là mọi việc khi anh ta làm tôi không thể nhớ được gì, trong khi mọi thứ của tôi anh ta lại nhớ hết, cho nên kế hoạch của tôi bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh."
Hoàng phong nhanh chóng nắm bắt vấn đề: "Cậu muốn tôi theo dõi nhất cử nhất động của cậu, khi nào Eric xuất hiện sẽ bám đuôi theo hắn ta tìm ra chỗ giấu Vy Vy."
"Đúng vậy, với tình trạng của anh ta nhất định khi xuất hiện sẽ tìm gặp cô ấy, tôi tin anh ta cũng rất quan tâm tình hình của Vy Vy, càng để lâu, tình trạng của Vy Vy sẽ càng nguy hiểm."
"Nhưng như cậu nói hắn ta biết rõ suy nghĩ và hành động của cậu, hắn cũng sẽ đoán được việc này. Tôi nghĩ mục đích của hắn ta không phải là bắt cóc Vy vy, hắn đang nhắm đến cậu."
Tom chết sững, lời nói của Hoàng Phong như đánh thức Tom khỏi vòng mụ mị, anh đã luôn lo lắng cho an toàn của cô mà không nghĩ đến mục đích của Eric khi bày ra trò này, nếu như hắn kiên quyết không xuất hiện trong thời gian dài, Vy Vy nhất định sẽ xảy ra chuyện. Lẽ nào...
"Hắn ta muốn tôi thỏa thuận với hắn."
Hoàng Phong nheo mắt khó hiểu: "Thỏa thuận?"
"Giữa hai nhân cách chỉ có một được tồn tại, hắn ta muốn dùng Vy Vy để buộc tôi phải biến mất."
Hoàng Phong nhìn Tom lo lắng, với tính cách của anh, để cứu Vy Vy Tom sẵn sàng làm tất cả, nhưng đó không phải là cách làm hay.
"Trước mắt cậu đừng tự quyết định gì hết, hãy đến gặp bác sĩ tâm lý của cậu, biết đâu người ấy có thể giúp cậu nghĩ ra được đoạn ký ức nào tìm ra Vy Vy, còn có vết thương của cậu cũng cần được băng bó."-Hoàng Phong đánh mắt nhìn xuống bàn tay chảy máu của Tom, một người không bao giờ dùng tới bạo lực để giải quyết vấn đề có thể làm mình bị thương đến như vậy, mức độ nghiêm trọng là rất lớn.
TBC.
Bình luận facebook