Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-97
Chương 97: Ngủ cùng… rất thành công
Cô yên lặng nhìn váo mắt anh, trong đôi mắt khó lường lúc này hơi mệt mỏi khó phát hiện, có thể nhìn ra được cậu Hào không thích xử lý những chuyện lặt vặt này, hoặc là anh không thích bị kẹp giữa hai người phụ nữ và phải lựa chọn.
Vậy nên cô rời đi, có lẽ sẽ không còn rắc rối như vậy nữa.
Lưu Nguyên Hào nhìn cô: “Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, cô không cần phải vội vàng biết đáp án, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
“Vậy tôi hỏi anh, khi nào mới là lúc? Đợi tới khi Mai Khánh Vân sinh con anh ra? Hai người bế con đi vào lễ đường kết hôn, là lúc đó à?”
Đau đớn!
Chỉ tưởng tượng một chút một ngày nào đó họ sẽ dắt nhau đi trên thảm đỏ, trao cho nhau nhẫn cưới, còn bế đứa con thuộc về họ…
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Diêu Lan Hạ lại cảm thấy đau lòng không thở nổi.
Lưu Nguyên Hào nhíu chặt mày: “Không phải, tóm lại bây giờ cô đừng sốt ruột, tôi sẽ lo liệu.”
Hôm nay Lưu Nguyên Hào rất lạ, thái độ nói chuyện rất khiêm tốn, gần như đang thương lượng khiến Diêu Lan Hạ cảm thấy lòng rất rối, rốt cuộc anh có ý gì?
Cô sợ mình tự ảo tưởng viển vông.
Cũng sợ sẽ bỏ lỡ anh.
“Lưu Nguyên Hào… Mai Khánh Vân mang thai con anh, là con dâu mẹ anh công nhận. Không, quan trọng là địa vị cô ta trong lòng anh, anh nên kết hôn với cô ta đi, con anh không thể không có ba, cô ta cũng cần anh.”
Điều đáng sợ hơn là, cô sẽ lại lãng phí tuổi trẻ của mình ở đây, ba năm, ba mươi năm…
Vậy nên: “Vì tốt cho cả ba chúng ta, tại sao không chia tay trong vui vẻ rồi ly hôn đi?”
Trong sự dịu dàng của cô có sự mạnh mẽ, từng câu chữ đều là phân tích sự thật khách quan một cách hờ hững.
“Đừng mơ, tôi sẽ không ly hôn!”
Anh lạnh lùng bỏ lại câu này rồi nhấc chân lên rời khỏi đây, anh sợ mình nổi giận sẽ bóp chết cô.
“Đi về! Hôm nay không được đến bệnh viện!”
Được, không đi thì không đi.
Không cho cô đến bệnh viện, nhưng anh ăn sáng xong, nhận một cuộc điện thoại rồi lại rời đi.
Lưu Nguyên Hào vừa đi, bầu không khí trong nhà lập tức thay đổi.
Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế sofa cỡ lớn trong phòng khách đọc sách y khoa, Mai Khánh Vân bước tới, trong tay cầm một cuốn tạp trí thời trang.
“Kỹ năng không bằng người khác, ở nhà đọc sách có tác dụng gì? Đừng làm bác sĩ nữa, dù sao sau này cô ly hôn với anh Hào sẽ nhận được một khoản phí dưỡng lão không nhỏ, đủ cho cô ăn uống cả đời, cần gì phải đến bệnh viện hại người?”
Mai Khánh Vân vắt chân, giọng điệu châm chọc.
Diêu Lan Hạ khinh thường nhìn cô ta: “Mai Khánh Vân, trước khi cô chính thức trở thành con dâu nhà họ Lưu thì yên lặng một chút đi. Tôi sợ cô không giữ được lửa, anh Hào của cô sẽ đá cô chết.”
“Hahaha, cảm ơn đã quan tâm! Đáng tiếc là tối qua anh Hào ở trên giường còn nói với tôi, sau này tôi ở đây không cần câu nệ, cứ coi như nhà của mình, cô nói xem, nhà của mình… tôi phải hiểu như thế nào đây?”
Đối mặt với sự khoe khoang của Mai Khánh Vân, Diêu Lan Hạ mắt điếc tai ngơ: “Đại khái là muốn nhắc nhở cô, ở nhà thì đừng vẽ mặt như sắp chết thế!”
“Cô! Haha, ghen tỵ phải không? Dù tôi không trang điểm cũng đẹp hơn cô!”
Diêu Lan Hạ lười nhìn cô ta: “Đó là đương nhiên, cô trời sinh đã có dung mạo của hồ ly tinh, làm sao tôi có thể so sánh được?”
Mai Khánh Vân biết mình không phải đối thủ đấu võ mồm với cô, ngón tay nhanh chóng lật xem tạp chí, trên trang là ảnh một ngôi sao Âu Mỹ đang quảng cáo cho sản phẩm xa xỉ mới nhất.
truyện kiếm hiệp hay
“Diêu Lan Hạ, sợi dây chuyền này đẹp không? Kỷ niệm thành lập Jamp K, toàn thế giới chỉ có mười chiếc, có tiền cũng không mua được. Anh Hào đã đặt rồi, cô nói xem, anh ấy sẽ tặng tôi vào dịp nào?”
Diêu Lan Hạ liếc nhìn đồ trang sức, là do một bậc thầy làm ra, có giá không nhỏ, sau số 9 là cả hàng số 0.
Lưu Nguyên Hào vẫn luôn chi rất nhiều tiền để mua quà cho Mai Khánh Vân, cô đã quen rồi.
Chỉ là nỗi đau trong lòng cô không thể nguôi ngoai.
“Chúc mừng cô, xem ra tối qua phục vụ ngủ cùng rất thành công!”
“Haha, cô đừng giãy giụa nữa Diêu Lan Hạ, tôi đã có được sự công nhận của mẹ anh Hào, còn có được sự cưng chiều của anh Hào, sớm muộn gì cô cũng bị đá ra khỏi nhà họ Lưu thôi!”
Chết tiệt!
Diêu Lan Hạ bốc hoả, cô muốn rời khỏi nhà họ Lưu, nhưng Mai Khánh Vân nói như vậy, lòng cô lại thấy khó chịu, tức giận, bí bách!
Cho dù có đi, cô cũng sẽ không đi với dáng vẻ một người vợ bị bỏ rơi.
Lúc này, điện thoại Diêu Lan Hạ đổ chuông.
“Tình yêu, không phải cuối tuần lại ở nhà lãng phí thời gian đấy chứ? Ra đây đi, chị có trò này vui lắm. Đảm bảo cậu sẽ thích!”
“Trò chơi của cậu? Thôi đi, lần trước suýt nữa…” Cô liếc nhìn Mai Khánh Vân rồi không nói nữa: “Lần này lại chơi trò gì?”
“Aiya, đừng hỏi nhiều, ăn mặc đơn giản phóng khoáng một chút là được, tốt nhất mang theo một bộ đồ lót để thay, tối nay chúng ta ở lại đây.”
“Ở đâu?”
“Tớ gửi địa chỉ cho! Mau tới đây!”
Cúp điện thoại xong, Diêu Lan Hạ đứng dậy đi thay quần áo.
“Lại đi đâu phóng túng à?”
Diêu Lan Hạ cười khẩy: “Phụ nữ có thai cũng muốn đi cùng sao? Xin lỗi, chúng tôi không hoan nghênh.”
Diêu Lan Hạ mặc quần tây và áo sơ mi đơn giản đầu hè, cô mang thêm một bộ đồ để tối thay, tối nay có thể không về thật tốt quá!
Linh tiễn cô ra cửa: “Mợ chủ, nhìn tâm trạng mợ tốt thế, chắc chắn là đến chỗ nào chơi rất vui phải không?”
Cô thuận miệng đáp: “Trang viên Quy Lai, một trung tâm giải trí theo chủ đề, tối nay tôi không về.”
Trang viên Quy Lai.
“Tốc độ nhanh đấy! Ừm… bộ đồ này được đấy, phù hợp với phong cách tươi trẻ, đi thôi!”
Lục Thu Trà kéo tay Diêu Lan Hạ vào trong, trang viên được xây dựng rất có cảm giác của Lâm viên Giang Nam, lối đi quanh co, cây cỏ tươi tốt, nước chảy róc rách, còn có tiếng chim rả rích.
“Cậu biết tìm chỗ chơi đây!”
“Lần này không phải tớ tìm!”
“Không phải cậu thì là ai?”
Hai người tình cờ đi ngang qua rừng hoa, trước mặt là một thế giới mới rộng lớn, một người đàn ông đang ngồi dưới bóng cây, đưa lưng về phía họ, tay cầm cần câu cá.
“Ồ, là anh ấy tìm!”
Anh ấy?
Diêu Lan Hạ nhìn bóng lưng người đàn ông một cách cẩn thận, người đàn ông mặc một chiếc áo phông mày xám nhạt, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi ung dung, trông có vẻ hơi quen, nhưng…
Không có khả năng lắm!
“Cắn câu!”
Người đàn ông bất ngờ giật cần câu lên, một con cá diêu hồng đang mắc trên lưỡi câu, nhảy lên vùng vẫy.
Thực sự là anh ta!
“Viện phó, sao anh lại ở đây?”
Đào Khánh Trần, cười dịu dàng nhìn cô: “Tôi nói sao cá lại nỡ cắn câu, thì ra là nhìn thấy em.” Trong câu nói đùa của anh ta có đến bảy phần là thành thật: “Hiếm khi được nghỉ ngơi, ra ngoài giải toả không phải rất vui sao?”
Diêu Lan Hạ nhanh chóng hiểu ra, Lục Thu Trà nóng lòng muốn gán ghép cô cho Đào Khánh Trần đã đến mức độ này.
“Lan Lan, đừng ngây ra đó nữa, cần câu đã chuẩn bị rồi, lại đây ngồi câu cá đi. Lát nữa câu xong sẽ đưa cho đầu bếp, ăn cá mình câu chắc chắn sẽ có mùi vị rất khác thường.”
Diêu Lan Hạ bị bạn thân đẩy tới bên cạnh Đào Khánh Trần, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế dài, vô ý hay cố ý, nhiệt độ cơ thể của hai người sẽ chạm vào người đối phương.
Đầu mùa hạ nhiệt độ tăng lên, trong không khí phảng phất có một tia nhiệt, bầu không khí hơi gượng gạo.
Lục Thu Trà mỉm cười: “Hai cậu câu cá đi nhé, tớ sang bên kia đi dạo, tối nay chờ thành quả của hai cậu nhé!”
Cô ấy nói xong rồi bỏ đi!
Đào Khánh Trần cầm cần câu cá trong tay, lộ ra cánh tay thon gầy nhưng mạnh mẽ, không có áo blouse trắng và áo sơ mi, làn da sạch sẽ trên cánh tay anh ta rất đẹp.
Chắc vì làm bác sĩ nên da anh ta rất trắng, nhưng cũng không phải kiểu trắng ốm yếu ẻo lả, mà trắng kiểu khoẻ mạnh.
“Xin lỗi, tôi không giỏi tán gái lắm… hy vọng hôm nay cô sẽ không uổng chuyến đi này.” Đào Khánh Trần rất thẳng thắn, anh ta theo đuổi cô không vòng vo hay che giấu.
Diêu Lan Hạ cũng cố hết sức để không lúng túng: “Viện phó, tôi đã có chồng, anh làm vậy thật sự không thích hợp lắm.”
Đôi mắt Đào Khánh Trần trong veo, nụ cười trong sáng thuần khiết: “Tôi biết, tôi đã chuẩn bị sẵn sáng bị chỉ trỏ là người thứ ba, nếu có được nụ cười của người đẹp, tôi không cần bận tâm đến những lời đàm tiếu. Đây là điều tôi nên gánh chịu, không liên quan đến cô.”
Diêu Lan Hạ nghẹn họng không nói nên lời!
Anh ta im lặng nhìn cô, tủ mỉ phác hoạ hình ảnh cô vào lòng: “Cô rất lương thiện, cẩn thận tôi sẽ lợi dụng sự lương thiện của cô.”
Diêu Lan Hạ thảng thốt: “Anh có ý gì?”
“Rất hiển nhiên, sự lương thiện của cô sẽ khiến cô khi đối mặt với những người theo đuổi không đành lòng từ chối. Tôi rất kiên nhẫn, tôi sẽ từ từ chờ cá cắn câu, chỉ là muốn câu được mỹ nhân ngư là cô thì phải đổi thính.”
Đào Khánh Trần nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như ngọc, anh ta mỉm cười: “Cô muốn biết là gì không?”
“Ặc… vấn đề này…”
Anh ta cẩn thận quan sát sự dao động của dây câu, còn có hình ảnh phản chiếu của cô trong nước, lòng anh ta nhu hoà: “Thính của tôi chính là sự bao dung tuyệt đối và sự đồng hành bất cứ lúc nào.”
Diêu Lan Hạ cảm thấy mặt mình nóng ran, Đào Khánh Trần… học chiêu tán gái này ở đâu vậy? Phải dày công tôi luyện lắm đấy!
“Sự dịu dàng của anh dùng nhầm chỗ rồi, không hợp với tôi, đổi người khác đi, có lẽ phó chủ nhiệm Cao sẽ thích.” Diêu Lan Hạ vội vàng đổi chủ đề.
Mặc dù cô cảm động trước niềm hạnh phúc đột ngột và sự dịu dàng kỳ lạ này, nhưng cô không có phúc hưởng nó.
Anh ta không tiếp tục chủ đề này nữa, mà đột nhiên vui mừng khoe thành quả của mình với cô: “Bác sĩ Diêu, cá của tôi lại cắn câu rồi.”
Quả nhiên, lần này là một con cá béo khác dài 7,8 cm, anh ta khéo léo gỡ con cá xuống và cho vào thùng, trong đó đã có năm con cá lớn nhỏ khác nhau đang bơi lội.
Cô nhấc cần câu lên, vẫn chưa có con cá nào.
Điều đáng giận là, không ngờ thính đã bị ăn mất!
Biệt thự Di Cảnh.
Lưu Nguyên Hào vội vàng từ công ty về nhà, anh nhìn quanh một lượt phát hiện Diêu Lan Hạ không ở đây.
Người làm cho rằng anh đang tìm Mai Khánh Vân bèn báo cáo: “Cô Mai đang ngủ trên lầu hai ạ.”
Lưu Nguyên Hào không thèm quan tâm cô ta đang làm gì, anh thay giày rồi hỏi: “Mợ chủ đâu?”
Người phụ nữ này, không phải đã bảo cô ở nhà rồi sao?
Linh bước tới, nhận lấy cặp công văn từ tay anh: “Mợ chủ nhận được một cuộc điện thoại rồi đi luôn, nói là đến trang viên Quy Lai ạ.”
Trang viên Quy Lai?
“Đi lúc nào? Khi nào về?” Lông mày Lưu Nguyên Hào đã bắt đầu nhíu lại.
“Ừm… đi được hai, ba tiếng rồi ạ, mợ chủ nói tối nay không về.”
Đáng chết! Cô lại đi cả đêm không về, không ngờ cô còn dám không nói với anh!
Lưu Nguyên Hào cúi người, lại đi giày vào.
“Cậu chủ, cô Mai bảo sau khi anh về…”
“Tôi có việc, tối nay không về, khi nào cô ta dậy thì cô cứ bảo thế.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Lưu Nguyên Hào phẫn nộ cầm chía khoá xe, đóng sầm cửa lại.
Cô yên lặng nhìn váo mắt anh, trong đôi mắt khó lường lúc này hơi mệt mỏi khó phát hiện, có thể nhìn ra được cậu Hào không thích xử lý những chuyện lặt vặt này, hoặc là anh không thích bị kẹp giữa hai người phụ nữ và phải lựa chọn.
Vậy nên cô rời đi, có lẽ sẽ không còn rắc rối như vậy nữa.
Lưu Nguyên Hào nhìn cô: “Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, cô không cần phải vội vàng biết đáp án, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
“Vậy tôi hỏi anh, khi nào mới là lúc? Đợi tới khi Mai Khánh Vân sinh con anh ra? Hai người bế con đi vào lễ đường kết hôn, là lúc đó à?”
Đau đớn!
Chỉ tưởng tượng một chút một ngày nào đó họ sẽ dắt nhau đi trên thảm đỏ, trao cho nhau nhẫn cưới, còn bế đứa con thuộc về họ…
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Diêu Lan Hạ lại cảm thấy đau lòng không thở nổi.
Lưu Nguyên Hào nhíu chặt mày: “Không phải, tóm lại bây giờ cô đừng sốt ruột, tôi sẽ lo liệu.”
Hôm nay Lưu Nguyên Hào rất lạ, thái độ nói chuyện rất khiêm tốn, gần như đang thương lượng khiến Diêu Lan Hạ cảm thấy lòng rất rối, rốt cuộc anh có ý gì?
Cô sợ mình tự ảo tưởng viển vông.
Cũng sợ sẽ bỏ lỡ anh.
“Lưu Nguyên Hào… Mai Khánh Vân mang thai con anh, là con dâu mẹ anh công nhận. Không, quan trọng là địa vị cô ta trong lòng anh, anh nên kết hôn với cô ta đi, con anh không thể không có ba, cô ta cũng cần anh.”
Điều đáng sợ hơn là, cô sẽ lại lãng phí tuổi trẻ của mình ở đây, ba năm, ba mươi năm…
Vậy nên: “Vì tốt cho cả ba chúng ta, tại sao không chia tay trong vui vẻ rồi ly hôn đi?”
Trong sự dịu dàng của cô có sự mạnh mẽ, từng câu chữ đều là phân tích sự thật khách quan một cách hờ hững.
“Đừng mơ, tôi sẽ không ly hôn!”
Anh lạnh lùng bỏ lại câu này rồi nhấc chân lên rời khỏi đây, anh sợ mình nổi giận sẽ bóp chết cô.
“Đi về! Hôm nay không được đến bệnh viện!”
Được, không đi thì không đi.
Không cho cô đến bệnh viện, nhưng anh ăn sáng xong, nhận một cuộc điện thoại rồi lại rời đi.
Lưu Nguyên Hào vừa đi, bầu không khí trong nhà lập tức thay đổi.
Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế sofa cỡ lớn trong phòng khách đọc sách y khoa, Mai Khánh Vân bước tới, trong tay cầm một cuốn tạp trí thời trang.
“Kỹ năng không bằng người khác, ở nhà đọc sách có tác dụng gì? Đừng làm bác sĩ nữa, dù sao sau này cô ly hôn với anh Hào sẽ nhận được một khoản phí dưỡng lão không nhỏ, đủ cho cô ăn uống cả đời, cần gì phải đến bệnh viện hại người?”
Mai Khánh Vân vắt chân, giọng điệu châm chọc.
Diêu Lan Hạ khinh thường nhìn cô ta: “Mai Khánh Vân, trước khi cô chính thức trở thành con dâu nhà họ Lưu thì yên lặng một chút đi. Tôi sợ cô không giữ được lửa, anh Hào của cô sẽ đá cô chết.”
“Hahaha, cảm ơn đã quan tâm! Đáng tiếc là tối qua anh Hào ở trên giường còn nói với tôi, sau này tôi ở đây không cần câu nệ, cứ coi như nhà của mình, cô nói xem, nhà của mình… tôi phải hiểu như thế nào đây?”
Đối mặt với sự khoe khoang của Mai Khánh Vân, Diêu Lan Hạ mắt điếc tai ngơ: “Đại khái là muốn nhắc nhở cô, ở nhà thì đừng vẽ mặt như sắp chết thế!”
“Cô! Haha, ghen tỵ phải không? Dù tôi không trang điểm cũng đẹp hơn cô!”
Diêu Lan Hạ lười nhìn cô ta: “Đó là đương nhiên, cô trời sinh đã có dung mạo của hồ ly tinh, làm sao tôi có thể so sánh được?”
Mai Khánh Vân biết mình không phải đối thủ đấu võ mồm với cô, ngón tay nhanh chóng lật xem tạp chí, trên trang là ảnh một ngôi sao Âu Mỹ đang quảng cáo cho sản phẩm xa xỉ mới nhất.
truyện kiếm hiệp hay
“Diêu Lan Hạ, sợi dây chuyền này đẹp không? Kỷ niệm thành lập Jamp K, toàn thế giới chỉ có mười chiếc, có tiền cũng không mua được. Anh Hào đã đặt rồi, cô nói xem, anh ấy sẽ tặng tôi vào dịp nào?”
Diêu Lan Hạ liếc nhìn đồ trang sức, là do một bậc thầy làm ra, có giá không nhỏ, sau số 9 là cả hàng số 0.
Lưu Nguyên Hào vẫn luôn chi rất nhiều tiền để mua quà cho Mai Khánh Vân, cô đã quen rồi.
Chỉ là nỗi đau trong lòng cô không thể nguôi ngoai.
“Chúc mừng cô, xem ra tối qua phục vụ ngủ cùng rất thành công!”
“Haha, cô đừng giãy giụa nữa Diêu Lan Hạ, tôi đã có được sự công nhận của mẹ anh Hào, còn có được sự cưng chiều của anh Hào, sớm muộn gì cô cũng bị đá ra khỏi nhà họ Lưu thôi!”
Chết tiệt!
Diêu Lan Hạ bốc hoả, cô muốn rời khỏi nhà họ Lưu, nhưng Mai Khánh Vân nói như vậy, lòng cô lại thấy khó chịu, tức giận, bí bách!
Cho dù có đi, cô cũng sẽ không đi với dáng vẻ một người vợ bị bỏ rơi.
Lúc này, điện thoại Diêu Lan Hạ đổ chuông.
“Tình yêu, không phải cuối tuần lại ở nhà lãng phí thời gian đấy chứ? Ra đây đi, chị có trò này vui lắm. Đảm bảo cậu sẽ thích!”
“Trò chơi của cậu? Thôi đi, lần trước suýt nữa…” Cô liếc nhìn Mai Khánh Vân rồi không nói nữa: “Lần này lại chơi trò gì?”
“Aiya, đừng hỏi nhiều, ăn mặc đơn giản phóng khoáng một chút là được, tốt nhất mang theo một bộ đồ lót để thay, tối nay chúng ta ở lại đây.”
“Ở đâu?”
“Tớ gửi địa chỉ cho! Mau tới đây!”
Cúp điện thoại xong, Diêu Lan Hạ đứng dậy đi thay quần áo.
“Lại đi đâu phóng túng à?”
Diêu Lan Hạ cười khẩy: “Phụ nữ có thai cũng muốn đi cùng sao? Xin lỗi, chúng tôi không hoan nghênh.”
Diêu Lan Hạ mặc quần tây và áo sơ mi đơn giản đầu hè, cô mang thêm một bộ đồ để tối thay, tối nay có thể không về thật tốt quá!
Linh tiễn cô ra cửa: “Mợ chủ, nhìn tâm trạng mợ tốt thế, chắc chắn là đến chỗ nào chơi rất vui phải không?”
Cô thuận miệng đáp: “Trang viên Quy Lai, một trung tâm giải trí theo chủ đề, tối nay tôi không về.”
Trang viên Quy Lai.
“Tốc độ nhanh đấy! Ừm… bộ đồ này được đấy, phù hợp với phong cách tươi trẻ, đi thôi!”
Lục Thu Trà kéo tay Diêu Lan Hạ vào trong, trang viên được xây dựng rất có cảm giác của Lâm viên Giang Nam, lối đi quanh co, cây cỏ tươi tốt, nước chảy róc rách, còn có tiếng chim rả rích.
“Cậu biết tìm chỗ chơi đây!”
“Lần này không phải tớ tìm!”
“Không phải cậu thì là ai?”
Hai người tình cờ đi ngang qua rừng hoa, trước mặt là một thế giới mới rộng lớn, một người đàn ông đang ngồi dưới bóng cây, đưa lưng về phía họ, tay cầm cần câu cá.
“Ồ, là anh ấy tìm!”
Anh ấy?
Diêu Lan Hạ nhìn bóng lưng người đàn ông một cách cẩn thận, người đàn ông mặc một chiếc áo phông mày xám nhạt, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi ung dung, trông có vẻ hơi quen, nhưng…
Không có khả năng lắm!
“Cắn câu!”
Người đàn ông bất ngờ giật cần câu lên, một con cá diêu hồng đang mắc trên lưỡi câu, nhảy lên vùng vẫy.
Thực sự là anh ta!
“Viện phó, sao anh lại ở đây?”
Đào Khánh Trần, cười dịu dàng nhìn cô: “Tôi nói sao cá lại nỡ cắn câu, thì ra là nhìn thấy em.” Trong câu nói đùa của anh ta có đến bảy phần là thành thật: “Hiếm khi được nghỉ ngơi, ra ngoài giải toả không phải rất vui sao?”
Diêu Lan Hạ nhanh chóng hiểu ra, Lục Thu Trà nóng lòng muốn gán ghép cô cho Đào Khánh Trần đã đến mức độ này.
“Lan Lan, đừng ngây ra đó nữa, cần câu đã chuẩn bị rồi, lại đây ngồi câu cá đi. Lát nữa câu xong sẽ đưa cho đầu bếp, ăn cá mình câu chắc chắn sẽ có mùi vị rất khác thường.”
Diêu Lan Hạ bị bạn thân đẩy tới bên cạnh Đào Khánh Trần, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế dài, vô ý hay cố ý, nhiệt độ cơ thể của hai người sẽ chạm vào người đối phương.
Đầu mùa hạ nhiệt độ tăng lên, trong không khí phảng phất có một tia nhiệt, bầu không khí hơi gượng gạo.
Lục Thu Trà mỉm cười: “Hai cậu câu cá đi nhé, tớ sang bên kia đi dạo, tối nay chờ thành quả của hai cậu nhé!”
Cô ấy nói xong rồi bỏ đi!
Đào Khánh Trần cầm cần câu cá trong tay, lộ ra cánh tay thon gầy nhưng mạnh mẽ, không có áo blouse trắng và áo sơ mi, làn da sạch sẽ trên cánh tay anh ta rất đẹp.
Chắc vì làm bác sĩ nên da anh ta rất trắng, nhưng cũng không phải kiểu trắng ốm yếu ẻo lả, mà trắng kiểu khoẻ mạnh.
“Xin lỗi, tôi không giỏi tán gái lắm… hy vọng hôm nay cô sẽ không uổng chuyến đi này.” Đào Khánh Trần rất thẳng thắn, anh ta theo đuổi cô không vòng vo hay che giấu.
Diêu Lan Hạ cũng cố hết sức để không lúng túng: “Viện phó, tôi đã có chồng, anh làm vậy thật sự không thích hợp lắm.”
Đôi mắt Đào Khánh Trần trong veo, nụ cười trong sáng thuần khiết: “Tôi biết, tôi đã chuẩn bị sẵn sáng bị chỉ trỏ là người thứ ba, nếu có được nụ cười của người đẹp, tôi không cần bận tâm đến những lời đàm tiếu. Đây là điều tôi nên gánh chịu, không liên quan đến cô.”
Diêu Lan Hạ nghẹn họng không nói nên lời!
Anh ta im lặng nhìn cô, tủ mỉ phác hoạ hình ảnh cô vào lòng: “Cô rất lương thiện, cẩn thận tôi sẽ lợi dụng sự lương thiện của cô.”
Diêu Lan Hạ thảng thốt: “Anh có ý gì?”
“Rất hiển nhiên, sự lương thiện của cô sẽ khiến cô khi đối mặt với những người theo đuổi không đành lòng từ chối. Tôi rất kiên nhẫn, tôi sẽ từ từ chờ cá cắn câu, chỉ là muốn câu được mỹ nhân ngư là cô thì phải đổi thính.”
Đào Khánh Trần nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như ngọc, anh ta mỉm cười: “Cô muốn biết là gì không?”
“Ặc… vấn đề này…”
Anh ta cẩn thận quan sát sự dao động của dây câu, còn có hình ảnh phản chiếu của cô trong nước, lòng anh ta nhu hoà: “Thính của tôi chính là sự bao dung tuyệt đối và sự đồng hành bất cứ lúc nào.”
Diêu Lan Hạ cảm thấy mặt mình nóng ran, Đào Khánh Trần… học chiêu tán gái này ở đâu vậy? Phải dày công tôi luyện lắm đấy!
“Sự dịu dàng của anh dùng nhầm chỗ rồi, không hợp với tôi, đổi người khác đi, có lẽ phó chủ nhiệm Cao sẽ thích.” Diêu Lan Hạ vội vàng đổi chủ đề.
Mặc dù cô cảm động trước niềm hạnh phúc đột ngột và sự dịu dàng kỳ lạ này, nhưng cô không có phúc hưởng nó.
Anh ta không tiếp tục chủ đề này nữa, mà đột nhiên vui mừng khoe thành quả của mình với cô: “Bác sĩ Diêu, cá của tôi lại cắn câu rồi.”
Quả nhiên, lần này là một con cá béo khác dài 7,8 cm, anh ta khéo léo gỡ con cá xuống và cho vào thùng, trong đó đã có năm con cá lớn nhỏ khác nhau đang bơi lội.
Cô nhấc cần câu lên, vẫn chưa có con cá nào.
Điều đáng giận là, không ngờ thính đã bị ăn mất!
Biệt thự Di Cảnh.
Lưu Nguyên Hào vội vàng từ công ty về nhà, anh nhìn quanh một lượt phát hiện Diêu Lan Hạ không ở đây.
Người làm cho rằng anh đang tìm Mai Khánh Vân bèn báo cáo: “Cô Mai đang ngủ trên lầu hai ạ.”
Lưu Nguyên Hào không thèm quan tâm cô ta đang làm gì, anh thay giày rồi hỏi: “Mợ chủ đâu?”
Người phụ nữ này, không phải đã bảo cô ở nhà rồi sao?
Linh bước tới, nhận lấy cặp công văn từ tay anh: “Mợ chủ nhận được một cuộc điện thoại rồi đi luôn, nói là đến trang viên Quy Lai ạ.”
Trang viên Quy Lai?
“Đi lúc nào? Khi nào về?” Lông mày Lưu Nguyên Hào đã bắt đầu nhíu lại.
“Ừm… đi được hai, ba tiếng rồi ạ, mợ chủ nói tối nay không về.”
Đáng chết! Cô lại đi cả đêm không về, không ngờ cô còn dám không nói với anh!
Lưu Nguyên Hào cúi người, lại đi giày vào.
“Cậu chủ, cô Mai bảo sau khi anh về…”
“Tôi có việc, tối nay không về, khi nào cô ta dậy thì cô cứ bảo thế.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Lưu Nguyên Hào phẫn nộ cầm chía khoá xe, đóng sầm cửa lại.
Bình luận facebook