• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Trò đùa tình yêu (7 Viewers)

  • Chap-100

Chương 100: Bác sĩ đào ôm công chúa




Sau khi cậu Hào cướp lời, Đào Khánh Trần bổ sung: “Chỉ sợ như vậy không được, tôi chỉ đặt hai phòng, tôi ở cùng cô Lục, e rằng không thích hợp.”



Lục Thu Trà: “… Đương nhiên là không thích hợp rồi!”



Diêu Lan Hạ nói: “Như vậy đi, tôi và Thu Trà ở một phòng, còn gian phòng kia, hai người các anh…”



Ôi trời, sao lời này mà cũng nói ra được, bây giờ quan hệ giữa Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần lúng túng như vậy, ở cùng một chỗ chẳng phải sẽ phá phòng của người ta sao?



Nguyên tắc của Đào Khánh Trần là, bọn họ không ở cùng là được rồi, thế là vui vẻ đồng ý: “Tôi có thể, không biết ngài Lưu có bằng lòng oan ức ở cùng tôi một đêm?”



Ý này là, nếu Lưu Nguyên Hào không đồng ý, sẽ lộ rõ rằng mình rất khác người rất không ga lăng, anh không có lựa chọn từ chối.



Phân phòng xong, chia ra ở tại tầng ba và tầng hai của biệt thự, Diêu Lan Hạ và Lục Thu Trà ở phòng ngủ chính ở tầng ba, mặc dù phòng ngủ bên dưới cũng là phòng ngủ chính, nhưng điều kiện kém hơn một chút.



“Lan Lan, tim tớ như sắp ngừng đập đến nơi rồi! Mẹ nó, sao người đàn ông của cậu lại tìm đến nơi này? Hù chết tớ rồi! Tớ thật sự sợ Lưu Nguyên Hào nổi giận đánh bác sĩ Đào thành bánh thịt!”



Lục Thu Trà đặt tay lên ngực thở mạnh, vẫn chưa hoàn hồn, nghĩ mà sợ muốn chết.



“Tớ chỉ thuận miệng nói với người giúp việc, đâu ngờ anh ta sẽ tìm đến chứ? Nhẽ ra hôm nay anh ta ở trong nhà cùng Mai Khánh Vân mới đúng.”



Mai Khánh Vân, nghĩ đến là thấy nhức đầu!



“Trời ạ, cậu nói xem liệu trong gian phòng tầng dưới có xảy ra đại chiến thế giới không? Tớ rất lo lắng cho căn nhà này.”



“Chắc là không… nhỉ?” Diêu Lan Hạ cũng không dám chắc chắn.



Hôm nay thật sự rất lúng túng.



Phòng ngủ tầng dưới.



Lưu Nguyên Hào ngồi trên ghế sofa, hai chân thon dài ưu nhã vắt lên nhau, dáng vẻ giống hệt chủ nhà: “Ngài Đào, anh có mục đích gì với vợ tôi?”



Đào Khánh Trần bưng một cốc nước ngồi trên ghế sofa đối diện: “Bác sĩ Diêu là một người phụ nữ rất tốt, còn mục đích? Ngài Lưu cảm thấy thế nào?”



Ồ!



Hóa ra cũng không sợ chết.



“Tôi không cần biết anh có mục đích gì, khuyên anh giữ khoảng cách với cô ta. Nếu không, tôi sợ rằng anh sẽ không tiếp nhận nổi hậu quả của chuyện này mang đến đâu.”



Đào Khánh Trần uống một ngụm nước trà, đặt cốc thủy tinh lên bàn: “Mọi người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, cô ấy là vợ của anh, chuyện này tôi biết, nhưng ngài Lưu cũng phải biết, cuộc hôn nhân bị trói buộc bởi một tờ giấy chứng nhận kết hôn, cuối cùng sẽ không thắng nổi tình yêu của hai người thật sự yêu nhau.”



“Tình yêu? Nói như vậy, bây giờ giữa anh và vợ tôi có thứ này sao?”



Nghe ra được, trong giọng của cậu Hào chứa đầy mỉa mai và tức giận.



Đào Khánh Trần lắc đầu: “Thẳng thắn mà nói thì là không, cô ấy vẫn chưa tiếp nhận tôi, nhưng tôi nghĩ, bây giờ ngài Lưu cũng không có được tình yêu của cô ấy, nếu không phải vậy, cô ấy sẽ không cố gắng muốn thoát khỏi gông xiềng của cuộc hôn nhân này. Hơn nữa, tôi nghĩ có lẽ ngài Lưu cũng không yêu cô ấy? Tình yêu thật sự sẽ làm cho con người được hưởng thụ, nhưng bây giờ, anh cảm thấy cô ấy đang hưởng thụ sao?”



Lúc này Lưu Nguyên Hào rất muốn rất muốn đập chết anh ta!



“Ngài Đào làm người thứ ba mà cũng có thể ăn nói hùng hồn như vậy, người chồng như tôi thật sự muốn phát chứng nhận cạy góc tường nhà người ta cho anh.”



“Ngài Lưu, tôi không cố ý chen chân vào hôn nhân của anh, chỉ hi vọng người tôi quan tâm có thể hạnh phúc, cho dù lựa chọn cuối cùng của cô ấy không phải là tôi.”



“Anh yên tâm, cô ta sẽ không chọn anh.”



“Có lẽ, cũng chưa chắc.”



“Đây không phải giả thiết, đây là kết quả.” Cậu Hào không muốn nói nhảm thêm bất cứ câu nào với anh ta nữa, người phụ nữ của anh, vậy một đời một kiếp đều là của anh, người khác muốn xen vào?



Hoặc là cút, hoặc là chết.



“Thế lực của ngài Lưu hùng mạnh, quả thật dễ dàng đẩy ngã tôi, đừng nói là tôi, anh muốn bệnh viện đóng cửa thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi, nhưng cũng may ngài Lưu vẫn là một người đoan chính ngay thẳng, anh khinh thường làm loại chuyện này, tôi cũng không sợ anh làm.”



Vì để bảo vệ tất cả những gì của mình bây giờ mà đưa anh lên bậc cao thật cao?



Anh ta quả thật khinh người!



“Nếu vì tình yêu, có gì là không thể?”



Anh ta vừa nói lời sâu xa vừa gõ ngón tay thon dài xuống cùng một chỗ, tựa như hòn đá to lớn bị ném vào trong nước, gợn lên sóng lớn bão bùng.



Đào Khánh Trần không nói thêm nữa, trong lòng lại phỏng đoán, trận chiến ác liệt này phải đánh như thế nào đây?



Sáng sớm hôm sau.



Diêu Lan Hạ và Lục Thu Trà xuống tầng, thấy hai người đàn ông đã thức dậy ngồi trong phòng khách.



Thế mà hai người này lại bình an vô sự? Quả thật là niềm vui bất ngờ!



Diêu Lan Hạ đi đến, Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần đồng thời quay đầu, gần như là đồng thanh: “Ngủ có ngon không?”



Lời này…



Từ trong miệng Đào Khánh Trần nói ra thì là lời hỏi thăm tự nhiên đến vậy, nhưng cái giọng điệu kia của cậu Hào, thoạt nghe hơi kỳ lạ.



Diêu Lan Hạ gật đầu với hai người: “Rất tốt, các anh thì sao?”



Lần này, hai người lại vô cùng ăn ý không nói gì.



Hừ, ngẫm lại, hai người bọn họ ở chung một phòng, có thể ngủ ngon mới là lạ đấy.



Lục Thu Trà vội vàng hòa giải: “Đói bụng rồi, có thể ăn chưa?”



“Đương nhiên, chỉ chờ các cô xuống.”



Cánh tay lớn của Lưu Nguyên Hào giữ tay cô lại: “Ăn sáng rồi trở về.”



“Sớm như vậy?”



“Không nỡ? Phong cảnh, hay là người?” Cậu Hào nắm chặt tay cô, bây giờ anh chỉ muốn giấu thật kỹ người phụ nữ này trong biệt thự, đừng ra ngoài nữa!



Sau cuộc đối thoại không vui tối qua, đến nửa đêm cậu Hào vẫn chưa ngủ được.



Đào Khánh Trần, cũng vậy.



“Tôi đã đồng ý chơi với Thu Trà hai ngày, nếu cậu Hào bận việc thì có thể trở về trước.”



Tay của anh kéo lấy cô, sức lực không lớn, cô cũng không vùng vẫy.



“Cô bảo tôi đến nơi này, không phải là muốn cùng đi với tôi sao?”



Nói đùa!



“Tôi bảo anh đến lúc nào?”



Không thể hiểu nổi.



“Không bảo tôi tới, vì sao cố ý nói điểm đến của mình cho người giúp việc, còn dặn dò bọn họ nói với tôi rằng buổi tối cô không về ngủ, ám chỉ đơn giản như vậy, tôi sẽ không hiểu?”



Trời đất chứng giám, cô không hề không hề có suy nghĩ này.



Đột nhiên, điện thoại di động của Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần đồng thời vang lên.



“Bác sĩ Diêu, lập tức đến bệnh viện, một khu nhà ở phía đông thành phố xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng, bây giờ bệnh viện rất loạn!”



Nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Đào Khánh Trần: “Đi, trở về bệnh viện!”



Lục Thu Trà: “… Không phải chứ! Hôm nay là chủ nhật!”



Cô ấy chỉ vừa mới ăn thôi.



“Mạng người không chờ ai, bọn tớ về bệnh viện trước, các cậu… ở lại ăn.”



Diêu Lan Hạ kéo ghế rồi đi ra ngoài, trong nháy mắt nhân cách bác sĩ Diêu chiếm hữu, chuyện gì cũng không để ý đến.



“Tôi đi lái xe.”



Đào Khánh Trần nói xong điện thoại lại vang lên: “Áp lực trong đầu bệnh nhân tăng cao… chuẩn bị chọc dịch! Đừng làm nhanh quá, dẫn lưu dịch não tủy quá nhanh sẽ rất nguy hiểm… được rồi, chuẩn bị máy thở… một miligam adrenalin…”



Điện thoại của bác sĩ Diêu cũng vang lên: “Nói!”



Thấy hai người trong trạng thái này, Lục Thu Trà nào còn tâm trạng ăn cơm.



Cậu Hào cáu kỉnh giật mạnh cái ghế ra, đi lướt qua người Đào Khánh Trần, tức giận nói: “Tôi lái xe!”



Ai ai cũng nhận điện thoại, còn muốn đi lái xe? Không sợ mình chưa đến bệnh viện đã bị đâm chết rồi sao?



Diêu Lan Hạ giật mình thảng thốt, cầm di động nhìn anh…



“Sững sờ cái gì? Đi theo tôi.”



Đào Khánh Trần đang hướng dẫn bác sĩ thực tập cấp cứu cho bệnh nhân, cũng không nghĩ nhiều, cùng với Diêu Lan Hạ bước đi theo sau Lưu Nguyên Hào.



Diêu Lan Hạ quay đầu nhìn Lục Thu Trà: “Cậu ở lại đây, dọn đồ mang đi.”



Đào Khánh Trần ném chìa khóa cho Lục Thu Trà: “Cô lái xe của tôi trở về.”



Bỏ lại cô Lục dứt khoát đến vậy.



Rolls-Royce màu đen lao như bay trên đường lớn, Diêu Lan Hạ ngồi ở ghế lái phụ, Đào Khánh Trần ngồi phía sau, từ lúc lên xe hai người vẫn luôn nhận điện thoại.



Giờ khắc này sắc mặt tài xế chuyên nghiệp cậu Hào đen kịt, tựa như dùng bút lông chấm vào là có thể viết chữ.



“Nhanh chút! Bệnh nhân đợi không kịp rồi!”



Diêu Lan Hạ một lòng nghĩ đến bệnh nhân, giữa lúc nghe điện thoại khẽ nhắc nhở Lưu Nguyên Hào.



Cậu Hào lạnh lùng liếc nhìn cô: “Không muốn sống, tôi có thể nhanh hơn.”



“Bệnh nhân không thở nổi, xử lý muộn sẽ chết!”



Cậu Hào thật sự muốn bóp chết cô, tốc độ xe của anh đã đạt đến hai trăm rồi, còn nhanh nữa sẽ rất nguy hiểm!



“Thì sao chứ? Mỗi ngày đều có sinh lão bệnh tử.”



Người khác muốn chết thế nào thì chết, người của anh, nhất định phải sống tốt.



Quả thật tốc độ đã rất nhanh rồi, nhưng Diêu Lan Hạ vừa nghe thấy bệnh nhân không thở nổi, một giây cũng có thể trở thành ranh giới sống còn!



“Đừng nói nhảm, nhanh lên! Bệnh nhân không xong rồi!”



Diêu Lan Hạ vừa sốt ruột, cậu Hào là ai cũng quên sạch không nhớ.



Cậu Hào biết mạng người quan trọng, rất nhanh khống chế tốc độ vững vàng, anh có thể lái nhanh, nhưng anh nhất định phải đảm bảo an toàn.



“Ngồi vững!”



Sau tiếng này, Rolls-Royce thật sự giống như một tia ảo ảnh, giống như sao băng lượn trên mặt đường!



Mẹ nó… thì ra xe có thể chạy nhanh đến mức biến thái thế này.



Đến ngoài cửa lớn phòng cấp cứu của bệnh viện, Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần đẩy cửa xuống xe, đúng lúc xe cứu thương đến, hai người nhanh chân lại gần.



“Phổi của bệnh nhân hít phải lượng lớn khí thải, lập tức cho thở oxy ngay!”



“Bác sĩ Diêu, trong tình thế cấp bách, bệnh nhân này nhảy lầu…”



Đào Khánh Trần bước nhanh đến, lấy ngón tay sờ lên người bệnh nhân: “Xương sườn bị gãy, xương đùi cùng gãy nát, bác sĩ Diêu, ấn vị trí trái tim của bệnh nhân, phán đoán xem có tổn thương nội tạng hay không.”



Diêu Lan Hạ cúi người nghe tiếng tim đập và hô hấp của bệnh nhân: “Trái tim bệnh nhân bị sung huyết, cần phẫu thuật!”



“Đẩy qua đó! Chuẩn bị phẫu thuật!”



Cậu Hào cũng không xuống xe, anh ngồi trong xe, cách tấm kính dày nhìn hai người bận rộn ở bên ngoài, bọn họ phối hợp rất ăn ý, tựa như vô cùng quen thuộc với phong cách của đối phương.



Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên Lưu Nguyên Hào nhìn thấy Diêu Lan Hạ dốc hết sức mình cứu người, trạng thái cô nghiêm túc cấp cứu cho bệnh nhân trở thành những bức tranh đọng lại trong lòng anh.



Diêu Lan Hạ, trên người cô tỏa ra sức quyến rũ, khiến anh thật sự không cách nào chống cự nổi.



“Rung thất! Chuẩn bị trừ rung, ba trăm jun, nạp điện!”



“Trừ rung lần nữa!”



Hai tiếng ‘phanh phanh’ vang lên, bệnh nhân vẫn chưa khôi phục ý thức, Diêu Lan Hạ sải bước lên cáng cứu thương, quỳ gối chắp hai tay ấn mạnh lên người bệnh nhân!



“Viện phó, hai thì hô hấp của bệnh nhân khác thường, nhanh đến giúp đỡ!”



Hai tay Đào Khánh Trần dính đầy máu, vừa xử lý một bệnh nhân bị thương nặng xong, quay đầu lại đã thấy Diêu Lan Hạ đang ép tim cho bệnh nhân, bước nhanh đến, đặt ngón tay lên bụng bệnh nhân cảm nhận.



“Bụng tích máu! Mau xuống!”



Anh ta vừa nói, đột nhiên bệnh nhân phun ra một ngụm máu tươi!



“Vèo…”



Ngay lúc đó, hai tay Đào Khánh Trần ôm lấy Diêu Lan Hạ, dùng một cái ôm công chúa hoàn mỹ ôm cô từ trên người bệnh nhân xuống, động tác xoay tròn đầy xinh đẹp…



Cô thành công tránh được máu tươi bệnh nhân phun ra.



Cảnh tượng này, dường như ngừng lại.



Diêu Lan Hạ im lặng cứng ngắc ở trong lồng ngực anh ta, toàn bộ y tá và bác sĩ xung quanh đều ngơ ngác nhìn hai người.



Hai tay cậu Hào siết chặt tay lái, anh muốn khởi động xe xông lên, anh muốn giết người!



Đào Khánh Trần dịu dàng nói: “Không sao chứ?”



“Không sao… thả tôi xuống.”



“Rào rào rào!” Tiếng vỗ tay vang lên: “Oa! Không hổ là người tình lý tưởng của bệnh viện chúng ta! Vừa rồi thật sự đẹp trai ngây người!”



Con ngươi âm trầm của cậu Hào nhíu lại, người tình lý tưởng?!



Tức giận vo hai tấm vé xem phim thành cục rồi ném ra ngoài cửa sổ, cậu Hào khởi động xe nhanh chóng rời đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom