• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Trò đùa tình yêu (1 Viewer)

  • Chap-117




Chương 117: Mợ lưu, anh sẽ không để em đi​




"Anh biết em đang lo lắng điều gì. Mẹ anh tìm em, hẳn là đã gây áp lực cho em, nhưng bác sĩ Diêu, làm sao em không tin tưởng chồng mình?"



"Em cho rằng anh không có khả năng bảo vệ em sao? Ai cần em nhượng bộ rút lui vì hạnh phúc đời sau của anh hả?"



"Hôm nay anh có được địa vị này, không phải một bước là tới. Vì vậy, hãy tin tưởng ở anh, cho dù trước đây em chưa tin anh, nhưng lần này, hãy cho anh một cơ hội để chứng minh điều đó. Anh sẽ cho em thấy rằng anh có đủ Khả năng khiến em hạnh phúc suốt đời."



Sau một nụ hôn dài, anh âu yếm ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn vào mắt cô và nói vô cùng quả quyết.



Diêu Lan Hạ chậm rãi tỉnh lại từ trong mộng, nhận ra mình suýt nữa chết chìm trong ánh mắt của anh, vội vàng nhắm mắt lại.



Làm sao anh biết Vũ Trúc Ngọc đã tìm cô? Thậm chí còn có thể đã biết nội dung cuộc trò chuyện của họ?!



Nhận thức này khiến cô hoảng sợ: "Lưu Nguyên Hào, anh..."



"Không cần nói gì cả, anh sẽ không để em đi, cho dù em muốn đi đâu, cùng ai, anh cũng có thể tìm được em, em có thể thử."



Lưu Nguyên Hào không nói đùa, anh quả nhiên có năng lực này, tìm một người quá dễ dàng là chuyện quá dễ dàng!



Tuy nhiên, ngày mai là ngày cuối cùng cô hứa với Vũ Trúc Ngọc.



Anh dường như không coi đây là chuyện lớn, kéo cô dậy: "Anh bị thương ở tay, em đã nói anh không thể chạm vào nước, vì vậy việc tắm rửa, chỉ có thể nhờ Mợ Lưu giúp đỡ. "



A?



Lưu Nguyên Hào là người thuộc phái hành động, khi cô còn đang kinh ngạc, đã tự ý kéo cổ tay cô vào phòng tắm của phòng ngủ chính!



Tiếng nước chảy rào rào, anh duỗi tay ra: "Vậy đi, bắt đầu từ việc cởi quần áo..."



Diêu Lan Hạ: "..."



Một giờ sau, Lưu Nguyên Hào trùm khăn đi ra khỏi phòng tắm.



Cô vẫn đang đứng trong phòng tắm với gương mặt đỏ bừng, nhìn mình trong gương với những vết đỏ trên cổ, tâm trí cô cứ lặp đi lặp lại sự thô bạo của anh, cũng như cảm giác đau đến tận xương mà anh gây ra.



Suýt chút nữa anh đã dẫm đạp phòng thủ cuối cùng trong phòng tắm!



Lưu Nguyên Hào uể oải ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ thì chuông điện thoại vang lên.



"Cậu Hào, chết tiệt, quan hệ giữa mấy người thật phức tạp, một bên là tiểu tam, một bên là tình đầu, các người định đóng phim tình cảm cẩu huyết đấy hả?!"



Lưu Nguyên Hào để tay lên trán, khuỷu tay đặt ở trên sô pha, "Tên nhóc nhà cậu, không có việc gì, có thể lăn."



"Đừng ăn nói với tôi như thế, tôi không thể quan tâm đến cậu sao? Mà này, đang ở với ai? Người yêu năm năm trước, hay là vợ ba năm trước?"



Lưu Nguyên Hào muốn kéo anh ta khỏi Mỹ ngay bây giờ và đấm vào mũi anh ta.



"Tất nhiên là tôi đang ở bên người tôi yêu."



Cố Diên Sâm nghẹn họng: "Vì vậy, quyết định cuối cùng của cậu là ở bên Diêu... à ừm, bác sĩ xinh đẹp hả? Chuyện khác, cậu đều không quan tâm?"



"Tôi rất chắc chắn, tôi yêu cô ấy. Còn những chuyện khác, tôi không muốn nghĩ. Tôi chỉ muốn ở bên cô ấy."



Cố Diên Sâm huýt sáo một tiếng: "Cậu Hào đã hoàn lương rồi, nào, nâng ly chúc mừng!"



Anh muốn ở bên cô, nhưng bây giờ một số vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nên trước tiên anh phải giải quyết hết mọi trở ngại đã.



Ngày hôm sau, bệnh viện.



"Bác sĩ Diêu, đơn khám sức khỏe, khám sức khỏe của khoa chúng ta từ mười giờ đến mười hai giờ, tôi căng thẳng quá!"



Dêu Lan Hạ liếc nhìn tờ đơn: "Mỗi năm khám sức khỏe một lần, căng thẳng cái gì?"



Triệu Nhật Miên khoa trương ôm chặt cánh tay của cô: "Phải lấy máu! Cô cũng biết, lấy máu đau lắm."



Quý Tư Vũ khinh thường cô: "Lấy máu thôi mà, ngày nào cũng đi lấy máu người khác, còn không cho phép người khác lấy máu lại?"



Từ tám giờ, Diêu Lan Hạ đã bắt đầu bận rộn, bất ngờ là điện thoại vẫn im lặng, cô thậm chí không nhận được cuộc gọi đe dọa từ Vũ Trúc Ngọc, Mai Khánh Vân cũng không làm phiền cô.



Đột nhiên yên tĩnh khiến người ta có chút hồi hộp.



Nhìn thấy tài liệu trong ngăn kéo được Đào Khánh Trần ký tên, Diêu Lan Hạ đi ra ngoài, vào thang máy.



Vào lúc này, trong văn phòng của Cao Dĩnh Nhi.



Điện thoại bên tai, Mai Khánh Vân giọng như đang khóc: "Chị họ, hu hu, em không muốn sống nữa! Cứ như thế bị đuổi khỏi nhà họ Lưu! Em không cam tâm! Có chết cũng không cam tâm!!"



Cao Dĩnh Nhi siết chặt cây bút, ánh mắt lạnh lùng: "Sao đột nhiên lại đuổi em ra ngoài? Dượng và dì hai có nói gì không?"



"Còn có thể nói cái gì? Cha mẹ em sắp điên rồi! Chị nói xem, em hiện tại như thế này, nếu không gả vào nhà họ Lưu, cả đời em coi như xong!"



Cao Dĩnh Nhi nhíu chặt mày nói: "Vũ Trúc Ngọc đâu? Bà ta để bọn họ làm loạn?"



Mai Khánh Vân càng khóc càng dữ dội, đáng thương nói: "Vũ Trúc Ngọc không biết trúng tà gì, lại nói với em, bảo em chờ, còn nói Lưu Nguyên Hào uy hiếp bà ta! Lưu Nguyên Hào làm sao có thể uy hiếp bà ta?"



Mọi thứ quả nhiên không đơn giản.



"Xem ra Lưu Nguyên Hào đã biết. Trước tiên anh ta đã chặn được áp lực mà Vũ Trúc Ngọc định đè lên Diêu Lan Hạ. Đừng lo, chúng ta cùng nghĩ cách, Khánh Vân, bảo vệ đứa con trong bụng của em, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc."



"Chị họ, em... Trong bụng em..."



"Khánh Vân! Nghe này, trong bụng của em là con của Lưu Nguyên Hào! Nhớ kỹ!"



Mai Khánh Vân dùng ngón tay nắm chắc gối, suýt chút nữa xé đứt sợi chỉ: "Đúng vậy, chị họ, chị có cách gì không? Lưu Nguyên Hào trấn áp tất cả những tin tức em truyền ra, chuyện năm năm trước có điều tra cũng không ra."



"Em nên biết thực lực của anh ta, đừng lo lắng, để cho chị nghĩ xem..."



Sau khi cúp điện thoại, Cao Dĩnh Nhi đi đi lại lại trong văn phòng, Diêu Lan Hạ không chỉ là kẻ thù của Mai Khánh Vân mà còn là kẻ thù của cô ta, cô ta sẽ không để Diêu Lan Hạ được sống yên ổn.



Lúc này, một y tá trẻ tuổi đi tới, cười xòa nói: "Phó chủ nhiệm Cao, đây là phiếu khám sức khỏe của khoa tim mạch. Khám sức khỏe ở khoa chúng ta bắt đầu từ lúc mười giờ. Xin mọi người chú ý thời gian."



Cao Dĩnh Nhi hừ lạnh một tiếng, cầm tờ giấy khám sức khỏe đập xuống bàn.



Chờ chút...



Cô ta nhìn tờ giấy khám sức khỏe bằng ánh mắt âm độc, ngón tay mảnh khảnh nắm tờ giấy in trong lòng bàn tay, phiếu khám sức khỏe...



Ha ha! Diêu Lan Hạ, lần này, cô chết chắc!



Diêu Lan Hạ bước ra khỏi thang máy, đến phòng quản lý, trên đường đến văn phòng của Đào Khánh Trần, những người đi ngang qua đều chào hỏi, như thể họ không chỉ lịch sự vì nghề bác sĩ của cô, mà vì cô bây giờ mang theo hào quang của bà chủ nhà họ Lưu.



Khi bước ra cửa, liền thấy Đào Khánh Trần đang nói chuyện với Chủ nhiệm Trịnh của khoa phẫu thuật gan mật qua cửa sổ kính. Có vẻ như gần đây đã có một tai nạn ở khoa phẫu thuật gan mật. Vẻ mặt của Đào Khánh Trần hơi nghiêm trọng, không biết đang nói gì, nhưng bầu không khí rất căng thẳng. Có phải Đào Khánh Trần nổi giận rồi không?



Cô đang suy nghĩ có nên vào không, lỡ như anh ta đang phê bình Chủ nhiệm Trịnh thì sẽ rất lúng túng.



Đào Khánh Trần nhìn lên và thấy Diêu Lan Hạ, đem mấy câu dài nói thành ngắn, một hai phút sau thì đuổi Chủ nhiệm Trịnh ra ngoài.



Người sau vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Diêu Lan Hạ đứng ở bên ngoài, vội vàng chào hỏi: "Chào bác sỹ Diêu."



Diêu Lan Hạ khóe miệng giật giật, Học lực chủ nhiệm khoa phẫu thuật gan mật rất cao cấp, là nhân vật cấp cao của bệnh viện, lại chào hỏi cô, Diêu Lan Hạ cảm thấy không thoải mái như bị đánh vào mặt.



"Xin chào."



Sau khi trưởng bối đi, Diêu Lan Hạ bước vào văn phòng: "Viện phó."



Đào Khánh Trần từ trên ghế đứng lên, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi: "Cô muốn uống cái gì? Tôi có cà phê, nước lọc, cũng có thể pha trà."



Diêu Lan Hạ đưa tài liệu cho anh ta, đặt ngay ngắn trên bàn làm việc: "Không cần pha trà đâu. Đây là văn kiện cần chữ ký của anh. Anh có thể xem qua."



Đào Khánh Trần cầm tập tài liệu lên, đứng bên bàn làm việc, đối mặt với cô: "Khoa của cô gần đây có nhiệm vụ nặng nề như vậy?"



"Không phải gần đây, phải nói là quanh năm đều như vậy. Trong bệnh viện hàng đầu như này, thì tim mạch là khoa quan trọng, bệnh nhân có khắp cả nước."



Giọng điệu của cô giống như đang báo cáo với lãnh đạo, cô nói một cách chính xác và gọn gàng.



Sau khi đọc xong tài liệu, Đào Khánh Trần đứng cạnh bàn, mở nắp bút, đang định viết xuống thì dừng lại: "Tôi có một chuyện, muốn thảo luận cùng cô."



Diêu Lan Hạ nhướng mày: "Cùng tôi?"



Thấy cô căng thẳng, Đào Khánh Trần mỉm cười, nhân cơ hội ký tên lên, sau đó nói: “Tin tức chưa được tung ra, nhưng dự án đã được định sẵn, bệnh viện sẽ cử một đội mười chuyên gia đến Châu Phi."



"Châu Phi?"



Đó là một nơi rất xa.



Đào Khánh Trần đóng bút lại gật đầu, trên gương mặt tuấn tú cũng có chút bất lực: "Bệnh viện ta gần đây cạnh tranh với một bệnh viện lớn. Đối thủ là bệnh viện Thắng Hải. Hai bệnh viện ngang nhau về thực lực. Để xây dựng hình ảnh tốt, tôi nghĩ... cô cũng biết đấy. "



Đương nhiên cô hiểu rõ: "Viện phó nghĩ thế nào? Có thể trực tiếp nói."



Đào Khánh Trần không vội trả lời, ngược lại xoay người rót cho cô một ly nước, tự nhiên đưa ly cho cô: "Ý của bệnh viện là chọn năm người khoa nội và năm người khoa ngoại."



Vậy thì sao? Tiếp theo sẽ làm gì?



Cô không lên tiếng, nhưng đã dự cảm được gì đó.



Đào Khánh Trần do dự một lúc, ra hiệu cho cô uống nước trước.



"Kế hoạch này được lập ngay từ khi bệnh viện chuẩn bị đăng ký niêm yết. Khi đó, bệnh viện có ý muốn cô đi..."



Anh ta dừng lại để xem phản ứng của cô, nhưng phản ứng của Diêu Lan Hạ rất bình tĩnh, đúng như dự liệu.



"Với trình độ, tuổi tác, ảnh hưởng của cô trong bệnh viện thì cô là ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng hiện tại thân phận của cô và Lưu Nguyên Hào bị bại lộ, bệnh viện phải cân nhắc lại."



Diêu Lan Hạ để chén nước xuống: "Vậy, kết quả thế nào?"



Đào Khánh Trần hít một hơi thật sâu, trên gương mặt trẻ trung và dịu dàng hiện lên một tia phiền muộn: "Bệnh viện chọn Tôn Giai Lệ."



Mặc dù cô ta được chọn làm giáo sư, nhưng trên thực tế thì Tôn Giai Lệ chỉ là lang băm không đúng sao?



Diêu Lan Hạ nghe nói Tôn Giai Lệ có một gia đình khá giả, cha mẹ cũng có thân phận đặc biệt.



Hơn nữa, cô ta và Cao Dĩnh Nhi dường như có quan hệ khá tốt.



"Bác sĩ Tôn à, tôi cũng không quá đề nghị cô ấy đi."



Diêu Lan Hạ nói nửa chừng, với tay nghề của Tôn Giai Lệ, hỗ trợ các bác sĩ khác thì còn được, còn để làm đội ngũ nòng cốt của khoa thì sợ rằng chẳng cứu được ai.



Đào Khánh Trần cũng nghĩ đến điều này, vì vậy hai người như ngầm hiểu: "Tôi không tiện nói với viện trưởng về tình huống của bác sỹ Tôn, nhưng cô có quyền đề nghị chọn người mình thích."



Thì ra là vậy



"Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."



Đào Khánh Trần lấy ra một tờ đơn: "Đây là đơn đề cử. Cô là bác sĩ khoa nội nên cũng quen rồi, viết xong đưa cho tôi, tôi sẽ đưa cho trưởng khoa."



"Được."



Trang đầu tiên của tờ đơn là thông tin cơ bản của nhân sự được giới thiệu, trang thứ hai là về trách nhiệm công việc chi tiết và các điểm cần lưu ý, trang cuối là thời gian viết đơn.



Số hai mươi lăm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom