Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
Chương 1: Người đàn ông khiến người khác nghe tên đã sợ mất mật
“Đau không?”
“Không...”
“Thế này thì sao?”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Cũng không...”
“Thế này?”
“A... đau!”
Một giọng nam gào khóc thảm thiết trong phòng cấp cứu, tiếp theo là một giọng nữ bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng.
“Viêm ruột thừa cấp tính, lập tức sắp xếp phẫu thuật.”
Sau khi chẩn đoán xong, y tá đưa bệnh nhân đang rên rỉ ra ngoài, Diêu Lan Hạ cởi găng tay y tế ra hờ hững ném vào thùng rác, sau đó bắt đầu lưu loát viết bệnh án.
Vừa viết bệnh án xong, âm thanh bàn luận đã cố đè lại của mấy y tá từ bên ngoài truyền vào.
“Bác sĩ Diêu không hổ là bác sĩ giỏi nhất khoa nội chúng ta, kỹ thuật vừa rồi đúng là danh bất hư truyền.”
“Đúng thế, nhưng tiếc là Bác sĩ Diêu cái gì cũng giỏi, chỉ có vận đào hoa là không tốt, đến giờ vẫn chưa kết hôn.”
“Cũng đúng, Bác sĩ Diêu là một người phụ nữ xuất sắc như vậy, ai dám lấy chứ?”
Âm thanh nghị luận dần xa, Diêu Lan Hạ vô thức cho tay vào túi áo blouse trắng tuyết, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn cưới giá trị không hề nhỏ.
Vận đào hoa không tốt?
Đến giờ vẫn chưa kết hôn?
Không ai dám lấy?
Những lời nói khó nghe này thật sự khiến người khác khó chịu, nhưng với người đã kết hôn ba năm là Diêu Lan Hạ thì những lời nghị luận kiểu này, cô đã miễn nhiễm từ lâu rồi.
Chỉ là nghĩ đến cũng thật trớ trêu, kết hôn ba năm, cô và người chồng trên danh nghĩa kia mới gặp nhau được vài lần, nói là vợ chồng nhưng họ còn xa lạ hơn cả người qua đường.
Haha, ghét bỏ đến nhường nào?
Diêu Lan Hạ ngừng suy nghĩ, đưa tay cầm thanh nẹp, chuẩn bị đi kiểm tra các phòng bệnh.
Hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, đôi giày cao gót tinh xảo giẫm trên sàn phát ra âm thanh đều đều, sắc nhọn, góc áo khoác blouse trắng của Diêu Lan Hạ khẽ đung đưa theo từng nhịp bước chân cô, trang phục công sở đơn giản khi cô mặc lại mang một phong cách, khí chất riêng.
Khi cô vừa đi đến khúc quanh...
“Vừa nãy tôi thấy viện trưởng chúng tôi hấp tấp chạy tới phòng cấp cứu, hình như có bệnh nhân quan trọng nào đó. Trời trời, bệnh nhân thế nào mà lại mời được viện trưởng đích thân đến nhỉ?”
“Ai biết, trong thủ đô có rất nhiều quan chức cấp cao, người giàu có cũng nhiều, người ta ăn ngũ cốc, ai mà thoát được bệnh tật?”
“Nhưng cô nghĩ mà xem, người mà viện trưởng phải đích thân đến, có được mấy ai?”
Mấy người nhỏ giọng thì thầm, rất hiển nhiên, là đâu có mấy ai.
Môi Diêu Lan Hạ cong lên nụ cười trào phúng, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng nhìn thẳng về phía trước, tiếng bước chân như xa như gần, những y tá đang bàn luận cũng im bặt.
Tiếng chào hỏi của mấy y tá cũng không làm bước chân Diêu Lan Hạ chậm lại, khí chất lạnh lùng, nghiêm túc thường ngày chính là đặc điểm riêng của cô, mặc dù chỉ là bác sĩ bình thường nhưng vì khí chất điềm tĩnh, uy nghiêm mà cao quý khiến người khác đố kỵ.
Kiểm tra các phòng bệnh xong, Diêu Lan Hạ đi vào toilet, đứng trước bồn rửa mặt, cô đặt thanh nẹp lên giá rồi bắt đầu rửa tay.
“Bác sĩ Diêu, sắc mặt cô kém thế? Không nghỉ ngơi tốt à?” Tô Mỹ Kỳ, bác sĩ cùng khoa với cô quan tâm hỏi.
Sắc mặt kém ư?
“Chắc là do gần đây tôi hơi mệt thôi.” Diêu Lan Hạ thuận miệng đáp lại.
“Phụ nữ vẫn nên yêu bản thân một chút, mặc dù cô không có đàn ông... Haha, ý tôi là, mặc dù cô là quý cô độc thân nhưng sức khoẻ là vốn liếng.”
Lại là chủ đề phiền não này, Diêu Lan Hạ không nói gì, Tô Mỹ Kỳ biết mình lỡ lời bèn xoay người bỏ đi.
Nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trong gương, Diêu Lan Hạ không khỏi tự hỏi, lẽ nào thật sự cô đã bị những lời bàn luận của các y tá ảnh hưởng đến cảm xúc rồi sao?
Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc mu bàn tay, mang theo chút lành lạnh, bởi vì cảm giác lạnh hơi kích thích này mà người phụ nữ trong gương nhíu chặt lông mày.
Hoặc là nói, lòng cô hơi thắt lại.
Đáng chết, sao cô lại đột nhiên nhớ đến anh chứ?
Rõ ràng sau khi xảy ra chuyện đó, cô đã tự cảnh tỉnh bản thân, đời này cô sẽ không bao giờ yêu người đàn ông này nữa!
Cho dù đã từng khắc cốt ghi tâm!
Cho dù đã từng yêu đến cuồng dại!
Tay cô lại chạm vào vành nhẫn, “kim khố” di động lúc nào cô cũng mang theo người này là để ứng phó với bất cứ tình huống nào, dù sao nếu người đàn ông kia bất chợt yêu cầu gặp mặt, tay cô không đeo nhẫn cũng không được hay lắm.
“Bác sĩ Diêu! Thì ra cô ở đây! Mau, đi theo tôi! Viện trưởng cần trợ lý, chỉ đích danh cô tới đó!”
Giọng y tá sốt ruột, vội vã, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, có vẻ tình hình rất cấp bách.
“Được!” Diêu Lan Hạ bình tĩnh đáp một tiếng, cô cầm thanh nẹp rồi bước nhanh tới đó.
Bầu không khí trong phòng cấp cứu căng thẳng, không khí bị đóng băng bởi sự hoảng sợ, lo lắng, Diêu Lan Hạ thầm nghĩ, rốt cuộc là nhân vật lợi hại nào có thể khiến cho viện trưởng danh tiếng lẫy lừng cũng phải căng thẳng đến mức này!
Diêu Lan Hạ bước tới giường bệnh, đầu cô nổ “ầm” một tiếng, các khớp xương trên người như bị dính chặt bằng keo 502 không thể cử động, cô trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn anh dũng bức người trên giường bệnh mà lòng phát run!
Người đàn ông trên giường có đôi lông mày kiếm rậm, làn da lúa mỳ khoẻ mạnh lấm tấm mồ hôi, đôi mắt toát ra ánh sáng lạnh còn hơn cả tuyết trắng giữa mùa đông, dưới chiếc mũi cao thẳng của anh là đôi môi mỏng như kiếm đang mím chặt thành một đường, mặc dù anh không nói gì nhưng vẫn khiến người khác không dám đến gần.
Sao lại... là anh?!
“Ngây ra đó làm gì? Bệnh nhân đang xuất huyết dạ dày, mau chuẩn bị điều trị!”’
Viện trưởng quát lên, Diêu Lan Hạ giật mình hoàn hồn, người có thể điều động viện trưởng đích thân tới đương nhiên không phải người có bệnh gì nghiêm trọng, mà là bệnh nhân hết sức quan trọng trước mặt.
Anh... là người xứng đáng để viện trưởng phải đích thân ra mặt.
Anh là ai?
Tổng giám đốc Lưu Thị, giậm chân một cái cũng có thể khiến thị trường chứng khoán của thủ đô phải rúng động – Lưu Nguyên Hào.
Dựa vào khối tài sản khổng lồ của Lưu Thị, anh chắc chắn nằm trong danh sách những người giàu có, không chỉ sở hữu cả một con phố Casino mà còn có hàng chục công ty con về bất động sản, trang sức, truyền thông, quần áo, điện tử... Giá trị con người của anh là bao nhiêu? Có lẽ chính bản thân anh cũng không biết.
Điều quan trọng nhất là, anh chính là người chồng đã kết hôn với Diêu Lan Hạ ba năm mà người ngoài đều không biết.
Lưu Nguyên Hào trong trí nhớ của cô chưa bao giờ bị bệnh, bây giờ lại đau đến mức trán nổi gân xanh, đôi mắt sâu không thấy đáy đang nhìn sang một bên, bỗng chốc, đôi mắt chim ưng đó nhìn xoáy vào Diêu Lan Hạ, con ngươi sắc bén không có độ ấm rõ ràng có sự không vui.
Đã bệnh thành thế này rồi còn không quên dùng ánh mắt để đe doạ cô à?
Haha! Anh đúng là có bản lĩnh!
Xuất huyết dạ dày không phải bệnh gì ghê gớm, viện trưởng lại là chuyên gia thâm niên, rất nhanh Lưu Nguyên Hào đã qua cơn nguy hiểm.
Diêu Lan Hạ như mất hồn mất vía bước ra khỏi phòng cấp cứu, cô cúi đầu ngồi trên băng ghế, tim đập thình thịch, loạn nhịp.
Cô cứ nghĩ cô có thể tâm lặng như nước.
Cô cứ nghĩ cô có thể không quan tâm.
Cô cứ nghĩ cô đã không còn cảm giác với anh nữa rồi.
Không ngờ khi anh uống rượu quá độ xuất huyết dạ dày lại khiến cô hoang mang tột độ, ánh mắt anh lạnh lùng xa cách vẫn khiến lòng cô lạnh.
Diêu Lan Hạ tháo găng tay ra, sờ vào chiếc nhẫn, viên kim cương Nam Phi cao cấp chỉ có một viên duy nhất trên thế giới, khi ấy đeo lên ngón áp út của cô rực rỡ chói mắt là thế, chỉ là lời nói của người đàn ông và cả đám cưới ven biển xa hoa sang trọng ấy, kết quả lại chỉ để hoàn thành một trò chơi.
Ha...
Lòng đau như dao cắt, nhưng nỗi đau này dù có lớn hơn nữa cũng không bằng nỗi đau ba năm trước, cho nên Diêu Lan Hạ lại cất chiếc nhẫn đi, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, chống gối đứng dậy.
Trở về phòng trực ban, Diêu Lan Hạ lấy hồ sơ bệnh án ra xem, không nhớ cô bận bao lâu thì có người gõ cửa phòng làm việc.
Đó là viện trưởng.
Diêu Lan Hạ làm việc, cô không giỏi nịnh nọt lãnh đạo nhưng cô lại kính trọng viện trưởng từ tận đáy lòng, vì thế cô nở nụ cười: “Viện trưởng, sao chú lại đích thân tới đây?”
Viện trưởng đã ở độ tuổi trung niên, khuôn mặt hiền từ, lông mày cong cong, khi cười để lộ ra vài dấu chân chim: “Lan Hạ à, vừa nãy vất vả cho cháu rồi.”
Lòng cô hơi ngạc nhiên, đây không phải bổn phận của cô sao?
Không đợi Diêu Lan Hạ trả lời, viện trưởng lại nói tiếp: “Có lẽ cháu lại phải vất vả thêm mấy ngày nữa rồi.”
Cái gọi là “vất vả thêm mấy ngày nữa” của viện trưởng nghĩa là bảo cô làm bác sĩ điều trị chính cho Lưu Nguyên Hào, sẽ đồng hành bên anh trong suốt quá trình, không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Viện trưởng không biết sự tình chỉ nghĩ Diêu Lan Hạ có y thuật cao lại trẻ trung, xinh đẹp, “hầu hạ” ông chủ khó tính này là phù hợp nhất.
Cô như thấy kẻ địch lớn, tim như rót chì.
Bước chân ngập ngừng, Diêu Lan Hạ khẽ cắn môi.
Đi vào rồi nói gì đây?
Giả vờ như không quen biết?
Hay là với tư cách một người vợ?
Không ngờ, Diêu Lan Hạ vừa bước ra khỏi thang máy, một bóng đen đã chắn ngay tầm mắt của cô.
Hành lang bệnh viện chật kín các phóng viên tay lăm le micro và máy quay!
“Cô Mai, nghe đồn cô là bạn gái của cậu chủ Lưu, bây giờ cô đích thân tới chăm sóc anh ấy, có phải đang thông báo hai người chính thức hẹn hò không?”
“Cô Mai, cô và cậu chủ Lưu luôn được giới truyền thông công nhận là cặp đôi trời sinh, bây giờ công khai quan hệ là vì sắp kết hôn phải không?”
“Xin hỏi cô Mai, bây giờ cô là ngôi sao hạng A nổi tiếng, cô có bằng lòng vì cậu Lưu mà giải nghệ làm phu nhân nhà giàu không?”
Chân Diêu Lan Hạ như cắm rễ tại chỗ, còn chưa kịp bước tới thì áo blouse trắng đã bị siết chặt.
“Nếu sau này tôi và anh Hào kết hôn, đương nhiên tôi bằng lòng gác lại mọi công việc, toàn tâm toàn ý ở bên anh ấy, chăm sóc anh ấy, quan tâm anh ấy, làm một người vợ toàn chức.”
Giọng Mai Khánh Vân ngọt như đường, điệu như nước.
Người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, mái tóc dài xoăn sóng nhuộm màu nâu xoã xuống, sau lưng lấp ló khoảng lớn da thịt trắng nõn, mái tóc xoã xuống càng thêm nổi bật, cánh tay trắng như tuyết, đôi môi đỏ quyến rũ nói ra một cái tên mà cô quen thuộc hơn bao giờ hết!
Mai Khánh Vân!
Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Mai Thị, đồng thời cũng là ngôi sao hạng A đang hot hiện nay, hình ảnh của cô ta được dán đầy trên xe bus, màn hình điện tử, là ‘nữ thần quốc dân’ của các trạch nam.
“Woa! Cô Mai, cô đúng là một cô gái tốt, hai người dự định kết hôn trong thời gian sắp tới sao?”
“Sự nghiệp của cô Mai đang như mặt trời ban trưa mà lại bằng lòng giải nghệ vì Cậu Hào, thật là cảm động...”
...
Hừm!
Nếu không phải cô biết cô ta từ trước thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này rất ổn, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đưa ra một nhận xét – trà xanh chính hiệu đầy mưu mô!
Những câu hỏi vẫn tiếp tục được đưa ra, trong lúc vô tình, Mai Khánh Vân liếc thấy bóng trắng đằng sau đám đông, cô ta kiêu ngạo đắc ý cong môi, cười dịu dàng: “Chúng tôi vẫn chưa có ý định kết hôn trong tương lai gần, khi nào kết hôn nhất định tôi sẽ thông báo với mọi người.”
Diêu Lan Hạ sờ vào điện thoại di động trong túi, quay đầu đi: “Bộ phận an ninh phải không? Lập tức tới phòng bệnh VIP, có người quấy rối trật tự công cộng.”
Diêu Lan Hạ cúp máy, khẽ nhướn mày, cho dù tôi có thất bại trước mặt Lưu Nguyên Hào, tôi cũng không bao giờ cho phép cô vênh váo!
“Đau không?”
“Không...”
“Thế này thì sao?”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Cũng không...”
“Thế này?”
“A... đau!”
Một giọng nam gào khóc thảm thiết trong phòng cấp cứu, tiếp theo là một giọng nữ bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng.
“Viêm ruột thừa cấp tính, lập tức sắp xếp phẫu thuật.”
Sau khi chẩn đoán xong, y tá đưa bệnh nhân đang rên rỉ ra ngoài, Diêu Lan Hạ cởi găng tay y tế ra hờ hững ném vào thùng rác, sau đó bắt đầu lưu loát viết bệnh án.
Vừa viết bệnh án xong, âm thanh bàn luận đã cố đè lại của mấy y tá từ bên ngoài truyền vào.
“Bác sĩ Diêu không hổ là bác sĩ giỏi nhất khoa nội chúng ta, kỹ thuật vừa rồi đúng là danh bất hư truyền.”
“Đúng thế, nhưng tiếc là Bác sĩ Diêu cái gì cũng giỏi, chỉ có vận đào hoa là không tốt, đến giờ vẫn chưa kết hôn.”
“Cũng đúng, Bác sĩ Diêu là một người phụ nữ xuất sắc như vậy, ai dám lấy chứ?”
Âm thanh nghị luận dần xa, Diêu Lan Hạ vô thức cho tay vào túi áo blouse trắng tuyết, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn cưới giá trị không hề nhỏ.
Vận đào hoa không tốt?
Đến giờ vẫn chưa kết hôn?
Không ai dám lấy?
Những lời nói khó nghe này thật sự khiến người khác khó chịu, nhưng với người đã kết hôn ba năm là Diêu Lan Hạ thì những lời nghị luận kiểu này, cô đã miễn nhiễm từ lâu rồi.
Chỉ là nghĩ đến cũng thật trớ trêu, kết hôn ba năm, cô và người chồng trên danh nghĩa kia mới gặp nhau được vài lần, nói là vợ chồng nhưng họ còn xa lạ hơn cả người qua đường.
Haha, ghét bỏ đến nhường nào?
Diêu Lan Hạ ngừng suy nghĩ, đưa tay cầm thanh nẹp, chuẩn bị đi kiểm tra các phòng bệnh.
Hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, đôi giày cao gót tinh xảo giẫm trên sàn phát ra âm thanh đều đều, sắc nhọn, góc áo khoác blouse trắng của Diêu Lan Hạ khẽ đung đưa theo từng nhịp bước chân cô, trang phục công sở đơn giản khi cô mặc lại mang một phong cách, khí chất riêng.
Khi cô vừa đi đến khúc quanh...
“Vừa nãy tôi thấy viện trưởng chúng tôi hấp tấp chạy tới phòng cấp cứu, hình như có bệnh nhân quan trọng nào đó. Trời trời, bệnh nhân thế nào mà lại mời được viện trưởng đích thân đến nhỉ?”
“Ai biết, trong thủ đô có rất nhiều quan chức cấp cao, người giàu có cũng nhiều, người ta ăn ngũ cốc, ai mà thoát được bệnh tật?”
“Nhưng cô nghĩ mà xem, người mà viện trưởng phải đích thân đến, có được mấy ai?”
Mấy người nhỏ giọng thì thầm, rất hiển nhiên, là đâu có mấy ai.
Môi Diêu Lan Hạ cong lên nụ cười trào phúng, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng nhìn thẳng về phía trước, tiếng bước chân như xa như gần, những y tá đang bàn luận cũng im bặt.
Tiếng chào hỏi của mấy y tá cũng không làm bước chân Diêu Lan Hạ chậm lại, khí chất lạnh lùng, nghiêm túc thường ngày chính là đặc điểm riêng của cô, mặc dù chỉ là bác sĩ bình thường nhưng vì khí chất điềm tĩnh, uy nghiêm mà cao quý khiến người khác đố kỵ.
Kiểm tra các phòng bệnh xong, Diêu Lan Hạ đi vào toilet, đứng trước bồn rửa mặt, cô đặt thanh nẹp lên giá rồi bắt đầu rửa tay.
“Bác sĩ Diêu, sắc mặt cô kém thế? Không nghỉ ngơi tốt à?” Tô Mỹ Kỳ, bác sĩ cùng khoa với cô quan tâm hỏi.
Sắc mặt kém ư?
“Chắc là do gần đây tôi hơi mệt thôi.” Diêu Lan Hạ thuận miệng đáp lại.
“Phụ nữ vẫn nên yêu bản thân một chút, mặc dù cô không có đàn ông... Haha, ý tôi là, mặc dù cô là quý cô độc thân nhưng sức khoẻ là vốn liếng.”
Lại là chủ đề phiền não này, Diêu Lan Hạ không nói gì, Tô Mỹ Kỳ biết mình lỡ lời bèn xoay người bỏ đi.
Nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trong gương, Diêu Lan Hạ không khỏi tự hỏi, lẽ nào thật sự cô đã bị những lời bàn luận của các y tá ảnh hưởng đến cảm xúc rồi sao?
Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc mu bàn tay, mang theo chút lành lạnh, bởi vì cảm giác lạnh hơi kích thích này mà người phụ nữ trong gương nhíu chặt lông mày.
Hoặc là nói, lòng cô hơi thắt lại.
Đáng chết, sao cô lại đột nhiên nhớ đến anh chứ?
Rõ ràng sau khi xảy ra chuyện đó, cô đã tự cảnh tỉnh bản thân, đời này cô sẽ không bao giờ yêu người đàn ông này nữa!
Cho dù đã từng khắc cốt ghi tâm!
Cho dù đã từng yêu đến cuồng dại!
Tay cô lại chạm vào vành nhẫn, “kim khố” di động lúc nào cô cũng mang theo người này là để ứng phó với bất cứ tình huống nào, dù sao nếu người đàn ông kia bất chợt yêu cầu gặp mặt, tay cô không đeo nhẫn cũng không được hay lắm.
“Bác sĩ Diêu! Thì ra cô ở đây! Mau, đi theo tôi! Viện trưởng cần trợ lý, chỉ đích danh cô tới đó!”
Giọng y tá sốt ruột, vội vã, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, có vẻ tình hình rất cấp bách.
“Được!” Diêu Lan Hạ bình tĩnh đáp một tiếng, cô cầm thanh nẹp rồi bước nhanh tới đó.
Bầu không khí trong phòng cấp cứu căng thẳng, không khí bị đóng băng bởi sự hoảng sợ, lo lắng, Diêu Lan Hạ thầm nghĩ, rốt cuộc là nhân vật lợi hại nào có thể khiến cho viện trưởng danh tiếng lẫy lừng cũng phải căng thẳng đến mức này!
Diêu Lan Hạ bước tới giường bệnh, đầu cô nổ “ầm” một tiếng, các khớp xương trên người như bị dính chặt bằng keo 502 không thể cử động, cô trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn anh dũng bức người trên giường bệnh mà lòng phát run!
Người đàn ông trên giường có đôi lông mày kiếm rậm, làn da lúa mỳ khoẻ mạnh lấm tấm mồ hôi, đôi mắt toát ra ánh sáng lạnh còn hơn cả tuyết trắng giữa mùa đông, dưới chiếc mũi cao thẳng của anh là đôi môi mỏng như kiếm đang mím chặt thành một đường, mặc dù anh không nói gì nhưng vẫn khiến người khác không dám đến gần.
Sao lại... là anh?!
“Ngây ra đó làm gì? Bệnh nhân đang xuất huyết dạ dày, mau chuẩn bị điều trị!”’
Viện trưởng quát lên, Diêu Lan Hạ giật mình hoàn hồn, người có thể điều động viện trưởng đích thân tới đương nhiên không phải người có bệnh gì nghiêm trọng, mà là bệnh nhân hết sức quan trọng trước mặt.
Anh... là người xứng đáng để viện trưởng phải đích thân ra mặt.
Anh là ai?
Tổng giám đốc Lưu Thị, giậm chân một cái cũng có thể khiến thị trường chứng khoán của thủ đô phải rúng động – Lưu Nguyên Hào.
Dựa vào khối tài sản khổng lồ của Lưu Thị, anh chắc chắn nằm trong danh sách những người giàu có, không chỉ sở hữu cả một con phố Casino mà còn có hàng chục công ty con về bất động sản, trang sức, truyền thông, quần áo, điện tử... Giá trị con người của anh là bao nhiêu? Có lẽ chính bản thân anh cũng không biết.
Điều quan trọng nhất là, anh chính là người chồng đã kết hôn với Diêu Lan Hạ ba năm mà người ngoài đều không biết.
Lưu Nguyên Hào trong trí nhớ của cô chưa bao giờ bị bệnh, bây giờ lại đau đến mức trán nổi gân xanh, đôi mắt sâu không thấy đáy đang nhìn sang một bên, bỗng chốc, đôi mắt chim ưng đó nhìn xoáy vào Diêu Lan Hạ, con ngươi sắc bén không có độ ấm rõ ràng có sự không vui.
Đã bệnh thành thế này rồi còn không quên dùng ánh mắt để đe doạ cô à?
Haha! Anh đúng là có bản lĩnh!
Xuất huyết dạ dày không phải bệnh gì ghê gớm, viện trưởng lại là chuyên gia thâm niên, rất nhanh Lưu Nguyên Hào đã qua cơn nguy hiểm.
Diêu Lan Hạ như mất hồn mất vía bước ra khỏi phòng cấp cứu, cô cúi đầu ngồi trên băng ghế, tim đập thình thịch, loạn nhịp.
Cô cứ nghĩ cô có thể tâm lặng như nước.
Cô cứ nghĩ cô có thể không quan tâm.
Cô cứ nghĩ cô đã không còn cảm giác với anh nữa rồi.
Không ngờ khi anh uống rượu quá độ xuất huyết dạ dày lại khiến cô hoang mang tột độ, ánh mắt anh lạnh lùng xa cách vẫn khiến lòng cô lạnh.
Diêu Lan Hạ tháo găng tay ra, sờ vào chiếc nhẫn, viên kim cương Nam Phi cao cấp chỉ có một viên duy nhất trên thế giới, khi ấy đeo lên ngón áp út của cô rực rỡ chói mắt là thế, chỉ là lời nói của người đàn ông và cả đám cưới ven biển xa hoa sang trọng ấy, kết quả lại chỉ để hoàn thành một trò chơi.
Ha...
Lòng đau như dao cắt, nhưng nỗi đau này dù có lớn hơn nữa cũng không bằng nỗi đau ba năm trước, cho nên Diêu Lan Hạ lại cất chiếc nhẫn đi, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, chống gối đứng dậy.
Trở về phòng trực ban, Diêu Lan Hạ lấy hồ sơ bệnh án ra xem, không nhớ cô bận bao lâu thì có người gõ cửa phòng làm việc.
Đó là viện trưởng.
Diêu Lan Hạ làm việc, cô không giỏi nịnh nọt lãnh đạo nhưng cô lại kính trọng viện trưởng từ tận đáy lòng, vì thế cô nở nụ cười: “Viện trưởng, sao chú lại đích thân tới đây?”
Viện trưởng đã ở độ tuổi trung niên, khuôn mặt hiền từ, lông mày cong cong, khi cười để lộ ra vài dấu chân chim: “Lan Hạ à, vừa nãy vất vả cho cháu rồi.”
Lòng cô hơi ngạc nhiên, đây không phải bổn phận của cô sao?
Không đợi Diêu Lan Hạ trả lời, viện trưởng lại nói tiếp: “Có lẽ cháu lại phải vất vả thêm mấy ngày nữa rồi.”
Cái gọi là “vất vả thêm mấy ngày nữa” của viện trưởng nghĩa là bảo cô làm bác sĩ điều trị chính cho Lưu Nguyên Hào, sẽ đồng hành bên anh trong suốt quá trình, không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Viện trưởng không biết sự tình chỉ nghĩ Diêu Lan Hạ có y thuật cao lại trẻ trung, xinh đẹp, “hầu hạ” ông chủ khó tính này là phù hợp nhất.
Cô như thấy kẻ địch lớn, tim như rót chì.
Bước chân ngập ngừng, Diêu Lan Hạ khẽ cắn môi.
Đi vào rồi nói gì đây?
Giả vờ như không quen biết?
Hay là với tư cách một người vợ?
Không ngờ, Diêu Lan Hạ vừa bước ra khỏi thang máy, một bóng đen đã chắn ngay tầm mắt của cô.
Hành lang bệnh viện chật kín các phóng viên tay lăm le micro và máy quay!
“Cô Mai, nghe đồn cô là bạn gái của cậu chủ Lưu, bây giờ cô đích thân tới chăm sóc anh ấy, có phải đang thông báo hai người chính thức hẹn hò không?”
“Cô Mai, cô và cậu chủ Lưu luôn được giới truyền thông công nhận là cặp đôi trời sinh, bây giờ công khai quan hệ là vì sắp kết hôn phải không?”
“Xin hỏi cô Mai, bây giờ cô là ngôi sao hạng A nổi tiếng, cô có bằng lòng vì cậu Lưu mà giải nghệ làm phu nhân nhà giàu không?”
Chân Diêu Lan Hạ như cắm rễ tại chỗ, còn chưa kịp bước tới thì áo blouse trắng đã bị siết chặt.
“Nếu sau này tôi và anh Hào kết hôn, đương nhiên tôi bằng lòng gác lại mọi công việc, toàn tâm toàn ý ở bên anh ấy, chăm sóc anh ấy, quan tâm anh ấy, làm một người vợ toàn chức.”
Giọng Mai Khánh Vân ngọt như đường, điệu như nước.
Người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, mái tóc dài xoăn sóng nhuộm màu nâu xoã xuống, sau lưng lấp ló khoảng lớn da thịt trắng nõn, mái tóc xoã xuống càng thêm nổi bật, cánh tay trắng như tuyết, đôi môi đỏ quyến rũ nói ra một cái tên mà cô quen thuộc hơn bao giờ hết!
Mai Khánh Vân!
Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Mai Thị, đồng thời cũng là ngôi sao hạng A đang hot hiện nay, hình ảnh của cô ta được dán đầy trên xe bus, màn hình điện tử, là ‘nữ thần quốc dân’ của các trạch nam.
“Woa! Cô Mai, cô đúng là một cô gái tốt, hai người dự định kết hôn trong thời gian sắp tới sao?”
“Sự nghiệp của cô Mai đang như mặt trời ban trưa mà lại bằng lòng giải nghệ vì Cậu Hào, thật là cảm động...”
...
Hừm!
Nếu không phải cô biết cô ta từ trước thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này rất ổn, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đưa ra một nhận xét – trà xanh chính hiệu đầy mưu mô!
Những câu hỏi vẫn tiếp tục được đưa ra, trong lúc vô tình, Mai Khánh Vân liếc thấy bóng trắng đằng sau đám đông, cô ta kiêu ngạo đắc ý cong môi, cười dịu dàng: “Chúng tôi vẫn chưa có ý định kết hôn trong tương lai gần, khi nào kết hôn nhất định tôi sẽ thông báo với mọi người.”
Diêu Lan Hạ sờ vào điện thoại di động trong túi, quay đầu đi: “Bộ phận an ninh phải không? Lập tức tới phòng bệnh VIP, có người quấy rối trật tự công cộng.”
Diêu Lan Hạ cúp máy, khẽ nhướn mày, cho dù tôi có thất bại trước mặt Lưu Nguyên Hào, tôi cũng không bao giờ cho phép cô vênh váo!
Bình luận facebook