Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Không nói gì hết, chỉ làm... Thôi
Diêu Lan Hạ bước lên bậc thềm trước cửa bệnh viện, mấy bác sĩ bên cạnh nhìn thấy cô thì bắt đầu xì xào bàn tán, lúc cô đi quan cửa hông, mấy bác sĩ khoa Ngoại tim mạch cũng cúi đầu bàn tán gì đó.
Hôm nay, cả bệnh viện đều có điểm khác thường.
Cô chỉ lo đi đường của mình, không để tâm đến những lời chỉ trỏ khó hiểu kia, lúc cô thay đồ trong phòng thay quần áo, Triệu Nhật Miên bỗng vỗ vai cô từ phía sau: “Bác sĩ Diêu, cô có nhận ra bầu không khí hôm nay hơi khác thường không?”
Diêu Lan Hạ khẽ nhíu mày, chẳng lẽ mối quan hệ giữa cô và Lưu Nguyên Hào đã bị mọi người phát hiện?
“Hôm nay có gì khác thường à?”
Cập nhật sớm nhất tại.
Diêu Lan Hạ mặc áo blouse xong, thì cắm bút bi vào trong túi áo, làm như lơ đãng hỏi.
Triệu Nhật Miên bĩu môi đáp: “Cô thật sự không biết à? Chuyện này ầm ĩ như thế, vậy mà cô lại không biết?”
“Chuyện gì thế?”
Lúc bước vào bệnh viện cô đã cảm thấy hơi khác thường rồi, chẳng lẽ hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì rồi ư?
Triệu Nhật Miên cũng thay đồ, cắm bút bi vào túi áo rồi ra vẻ thần bí nói: “Bác sĩ Diêu cũng có lúc tò mò à?”
“Giờ tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh, cô đứng đây đợi tôi về rồi nói sau.”
Diêu Lan Hạ nhấc chân đi ra khỏi phòng thay đồ, hoàn toàn không cho Triệu Nhật Miên cơ hội để tiết lộ.
“Này! Bác sĩ Diêu...”
Nhưng người đã đi xa rồi.
Lúc Diêu Lan Hạ cầm hồ sơ bệnh án định đi tới phòng bệnh, thì viện trưởng gấp gáp đuổi theo cô: “Lan Hạ, mau, cô mau đi theo tôi.”
“Viện trưởng, có chuyện gì thế? Bà có thể đợi lát nữa hẵng nói không? Giờ tôi phải đi...”
“Nếu không phải việc gấp thì tôi có thể đích thân tới đây tìm cô à? Tôi sẽ bảo Nhật Miên đi kiểm tra phòng bệnh, cô mau đi theo tôi.”
Diêu Lan Hạ thầm nghĩ, hôm nay làm sao thế nhỉ? Ai cũng trở nên kỳ lạ hết.
Ồ...
Diêu Lan Hạ đi theo viện trưởng tới tòa nhà ngoại trú của bệnh viện, thấy mấy chục người đang xếp thành bốn năm hàng, ai cũng cầm một bó hoa tươi ở trong tay, còn có một lá cờ thi đua viết in hoa hai hàng chữ “Lương y như từ mẫu, chữa bệnh cứu người”...
Mấy người này là người nhà của bệnh nhân ác ý tới bệnh viện gây rối hôm đó.
Nhưng điều làm Diêu Lan Hạ ngạc nhiên hơn là, không ngờ trong đại sảnh còn có mặt mấy phóng viên nữa.
“Bác sĩ Diêu, chúng tôi cố ý tới đây để xin lỗi, lần trước là do chúng tôi sai, Bác sĩ Diêu là người nhân từ, y thuật cao siêu, là do chúng tôi đã hiểu lầm cô...”
“Bác sĩ Diêu, mong cô chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi, chúng tôi hứa, sau này sẽ không bao giờ bôi nhọ tên tuổi cô nữa...”
Sắc mặt Diêu Lan Hạ khẽ biến, ngạc nhiên nhìn mấy chục người này, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
Nói vậy là, bên pháp y đã có kết quả giám định rồi? Sao cô vẫn chưa nhận được thông tin gì vậy?
Viện trưởng nở nụ cười hiền từ: “Lan Hạ, cũng may nhờ cô kiên trì giải phẫu thi thể để xét nghiệm, nên giờ chân tướng mới được sáng tỏ, chuyện này đối với bản thân cô và bệnh viện, đều là việc tốt.”
Đối với lời khách sáo của viện trưởng và sự chân thành của mọi người, Diêu Lan Hạ mỉm cười đáp: “Viện trưởng, nếu hiểu lầm đã được hóa giải thì tốt rồi, nhưng chuyện này... thì không cần đâu ạ?”
Đại sảnh tụ tập nhiều người như vậy, toàn bộ bệnh nhân và bác sĩ đều chen chúc vây quanh, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến trật tự ngày thường.
“Bác sĩ Diêu, chúng tôi thật lòng tới đây xin lỗi cô, mong cô hãy chấp nhận!”
Người đàn ông cầm đầu giơ bó hoa bách hợp lớn trong tay lên, người đàn ông bên cạnh thấy thế cũng giơ cờ thi đua lên, thái độ thành khẩn này khác biệt hoàn toàn với người hôm trước.
Diêu Lan Hạ bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy hoa tươi: “Nếu mọi người đã đọc được kết quả giám định, cũng xin lỗi tôi rồi, vậy thì chuyện này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, mọi người quay về đi.”
Rõ ràng người đàn ông không ngờ Diêu Lan Hạ lại dễ dàng thu tay như thế, ông ta nuốt nước miếng không dám tin, rồi dè dặt hỏi: “Bác... Bác sĩ Diêu, cô thật sự không truy cứu trách nhiệm chúng tôi?”
Diêu Lan Hạ khẽ cười đáp: “Sao thế? Ông muốn tôi truy cứu tới cùng à?”
“Không không, tôi không có ý đó, nếu Bác sĩ Diêu không truy cứu trách nhiệm chúng tôi thì quá tốt rồi... Cảm ơn Bác sĩ Diêu, thật sự cảm ơn cô!”
Người đàn ông cảm ơn, mấy chục người đứng sau cũng đồng loạt xin lỗi, tiếng xin lỗi không ngừng nối tiếp nhau trong đại sảnh.
Cảnh tượng này... quá khoa trương rồi đó!
Diêu Lan Hạ đã chứng kiến cảnh tượng người nhà tới bệnh viện gây rối, cũng như tới xin lỗi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người nhà tới bệnh viện xin lỗi với quy mô này.
Đừng nói là Diêu Lan Hạ, ngay cả viện trưởng lăn lộn nhiều năm trong nghề cũng là lần đầu tiên.
Phóng viên chen chúc nhau đi tới, bao vây Diêu Lan Hạ, giơ micro về phía cô rồi phỏng vấn.
“Bác sĩ Diêu, mấy ngày trước cô bị người nhà bệnh nhân quấy nhiễu như thế, sao hôm nay lại dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của họ vậy?”
“Bác sĩ Diêu, cô có muốn nói điều gì về hành động ác ý như tới bệnh viện gây rối không?”
“...”
Diêu Lan Hạ ôm bó hoa bách hợp, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Thật ngại quá, đây là bệnh viện, là nơi khám bệnh cứu người, chứ không phải nơi để truyền thông quảng bá.”
“Bác sĩ Diêu, Bác sĩ Diêu, cô chỉ cần trả lời một câu thôi.”
“Bác sĩ Diêu...”
Diêu Lan Hạ liếc mắt ra hiệu cho viện trưởng, viện trưởng liền gọi bảo vệ bệnh viện tới kéo toàn bộ phóng viên ra ngoài.
Diêu Lan Hạ phớt lờ ánh mắt hâm mộ của mọi người, rồi nhấc chân đi vào thang máy bên cạnh.
Xin lỗi? Tặng cờ thi đua? Còn có cả phóng viên nữa?
Đây thật sự là phản ứng nên có của người sau khi tới bệnh viện gây rối ư?
Diêu Lan Hạ hơi nghi ngờ.
“Wow! Bó hoa này thật lớn! Bác sĩ Diêu, giờ cô đã trở thành người nổi tiếng trong bệnh viện chúng ta rồi! Không hổ là người đại diện cho bệnh viện Trung tâm Thủ đô!”
Quý Tư Vũ khoa trương ôm bó hoa tươi và cờ thi đua mà cô mới cầm về phòng, vẻ mặt đầy sùng bái.
“Nếu cô thích thì tôi tặng cô đấy.”
“Thật ư? Trước giờ đều là bác sĩ xin lỗi người nhà bệnh nhân, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh tượng người nhà bệnh nhân tới xin lỗi bác sĩ rầm rộ thế này đấy, mọi người nói thử xem, có phải bác sĩ chúng ta sắp vùng lên làm chủ rồi không?”
Trương Phong Quân nói: “Vùng lên làm chủ là chuyện đúng việc không đúng người.”
“Bác sĩ Trương đừng cụt hứng như thế chứ, không dễ gì tôi mới nhìn thấy chút ánh sáng trong cuộc đời sự nghiệp của mình.” Quý Tư Vũ ôm bó hoa tươi không rời tay, chắc chắn bó hoa này sẽ là dấu mốc cho sự trường tồn.
Triệu Nhật Miên vừa mới quay về từ phòng bệnh, vì phải kiểm tra bệnh nhân của Diêu Lan Hạ, nên mất rất nhiều thời gian.
“Bác sĩ Diêu, có phải hôm nay cô nên mời chúng tôi đi ăn không?”
Diêu Lan Hạ gật đầu rất dứt khoát: “Được, mọi người cứ tùy ý gọi món trong nhà ăn đi.”
“Úi giời, cô đã đồng ý mời đi ăn rồi mà bảo chúng tôi gọi món trong nhà ăn, Bác sĩ Diêu, cô đối tốt với bệnh nhân như thế, sao không thể có chút dịu dàng với chúng tôi vậy?”
Diêu Lan Hạ nhận lấy hồ sơ bệnh án trong tay Triệu Nhật Miên, rồi lật ra xem, không có bệnh nhân nào có tình trạng đặc biệt: “Nếu cô muốn tôi đối xử dịu dàng với cô thì đơn giản thôi, cô bị bệnh đi, tốt nhất là phải phẫu thuật sửa van tim, chắc chắn tôi sẽ hầu hạ cô mấy tháng.”
“Bác sĩ Diêu! Cô đừng độc mồm độc miệng như vậy được không?”
Buổi trưa, Diêu Lan Hạ đã giữ lời hứa mời Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ ăn cơm trong nhà ăn, hai người hờn dỗi gọi món ăn vừa đắt vừa ngon nhất ra, nhưng vẫn cảm thấy quá rẻ với cô.
Nhìn thấy Diêu Lan Hạ, mấy người đang ăn cơm trong nhà ăn đều xì xào bàn tán, cô cảm thấy người mình sắp bị bọn họ nhìn xuyên qua rồi, ngay cả việc ăn cơm cũng cảm thấy khó chịu.
Chẳng phải người xưa có câu, người sợ nổi danh heo sợ béo ư?
Triệu Nhật Miên cắn đũa, nói nhỏ: “Bác sĩ Diêu, trước đây nếu cô không chọn ngành bác sĩ, thật ra cô có thể làm ngôi sao đấy, vì lúc lên TV, cô thật sự rất đẹp.”
Diêu Lan Hạ tập trung ăn cơm, không để tâm đến lời nói của cô ta, Quý Tư Vũ ngẩng đầu nhìn TV trong nhà ăn, rồi gắp một miếng thịt viên trong dĩa cho vào miệng.
“Ôi mẹ ơi! Cô được phỏng vấn rồi kìa!”
Diêu Lan Hạ thấy mình mặc áo blouse trên màn hình, thì không khỏi nhíu mày, mấy phóng viên đó thật không có lương tâm!
“Hai cô đã ăn xong chưa?”
“Bác sĩ Diêu, câu trả lời của cô thật lạnh lùng bá đạo! Nữ thần! Xin hãy nhận của em một lạy!” Triệu Nhật Miên nhìn màn hình TV với ánh mắt ngưỡng mộ, trên màn hình Diêu Lan Hạ đang dứt khoát xoay người rời đi, để lại một bóng lưng phóng khoáng, quả thật rất bắt mắt!
Cùng lúc đó, hình ảnh này cũng đang xuất hiện trên màn hình cỡ lớn trong văn phòng Lưu Nguyên Hào.
Quý Đông Minh chắp tay nói: “Boss, anh thấy thế nào? Anh có cảm thấy tôi giải quyết chuyện này rất tốt không?”
Lưu Nguyên Hào lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo đó khiến Quý Đông Minh ngậm miệng lại ngay.
“Cậu đang rảnh đúng không?”
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng hỏi ngược lại anh ta.
“Không không, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Boss, tôi đi làm việc đây...”
Quý Đông Minh rời khỏi văn phòng, Lưu Nguyên Hào nhìn hình ảnh đã được bấm dừng trên màn hình, vóc dáng mảnh mai màu trắng đó như bông hoa chói lọi nhất trong muôn ngàn loài hoa.
Không ngờ người nham hiểm như anh lại mỉm cười.
Ăn xong, bác sĩ nội khoa tổ chức cuộc họp lâm thời, mà chủ đề chỉ là một chuyện.
“Mọi người đều biết, chức phó chủ nhiệm nội khoa đã bỏ trống rất lâu rồi, giờ cuối cùng bệnh viện cũng đã tìm thấy người thích hợp rồi, mấy ngày nữa phó chủ nhiệm mới sẽ tới đây nhậm chức, mọi người mau chuẩn bị đi.”
Kết thúc cuộc họp, mười mấy bác sĩ bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nghe nói phó chủ nhiệm mới là tiến sĩ y khoa trường Đại học Cambridge, từng nhận vô số giải thưởng y học! Hơn nữa còn đẹp trai hơn nam chính trong phim Hàn nữa!”
“Đâu chỉ như thế! Người ta còn là chuyên gia ngoại khoa nữa! Nhưng tại sao lại chuyển đến nội khoa vậy, thật không hiểu nổi.”
“Chậc chậc chậc! Nên nội khoa chúng ta sắp có một anh đảm nhiệm vai trò nhan sắc rồi! Thật mong đợi!”
Diêu Lan Hạ chẳng hề nói gì, tiến sĩ y khoa trường Cambridge? Ít nhất cũng phải hơn 35 tuổi, ngoại hình còn đẹp hơn cả nam chính? Có lẽ là nam chính là mấy ông chú.
Còn đảm nhiệm vai trò nhan sắc? Ha ha, nếu thật sự có người đàn ông hoàn hảo như thế, thì quá máu chó rồi.
Buổi chiều tới giờ tan làm, Diêu Lan Hạ nghĩ mình vẫn còn một bệnh nhân phải tăng cường thuốc kháng sinh, nên đi ra ngoài rồi tới thẳng phòng nội trú.
“Diêu Lan Hạ!”
Cô còn chưa đi được mấy bước, một giọng nói sắc bén không hề khách sáo bỗng vang lên trên hành lang, Diêu Lan Hạ đút hai tay vào túi áo, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang đi tới, người đó trang điểm đậm, mang giày cao gót, eo thon, tóc gợn sóng, cả người toát ra dáng vẻ xinh đẹp, gợi cảm, đầy quyến rũ.
Cho dù trên mặt cô ta đang mang một chiếc kính râm lớn, nhưng Diêu Lan Hạ chỉ cần nhìn lướt qua đã nhận ra người phụ nữ tới gây sự này là Mai Khánh Vân.
“Cô Mai, cô tìm tôi có chuyện gì không?” Diêu Lan Hạ bỗng đáp lại, giọng điệu đầy lạnh lẽo.
Mai Khánh Vân nhanh chóng đi tới trước mặt Diêu Lan Hạ, vênh vang đắc ý cười khẩy: “Diêu Lan Hạ, cô giỏi lắm!”
Mai Khánh Vân vừa dứt lời, đã giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên, định tát vào mặt Diêu Lan Hạ.
“Cô Mai, cô nên thu hồi hành động cố tình gây sự của mình đi!”
Diêu Lan Hạ túm lấy cổ tay Mai Khánh Vân, động tác nhanh đến mức khiến cô ta sửng sốt.
Mai Khánh Vân nghiến răng nghiến lợi, dùng sức rút tay mình về, rồi hung hăng mắng: “Cô đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Cô đã nói gì với anh Hào hả?”
Quả nhiên là vì anh! Cũng đúng thôi, ngoài Lưu Nguyên Hào ra, trước đây bọn họ cũng chẳng bao giờ gặp mặt nhau.
Diêu Lan Hạ nhìn thẳng vào khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của cô ta, rồi cười chế nhạo: “Tôi không nói gì hết, mà... tôi chỉ làm thôi!”
Diêu Lan Hạ bước lên bậc thềm trước cửa bệnh viện, mấy bác sĩ bên cạnh nhìn thấy cô thì bắt đầu xì xào bàn tán, lúc cô đi quan cửa hông, mấy bác sĩ khoa Ngoại tim mạch cũng cúi đầu bàn tán gì đó.
Hôm nay, cả bệnh viện đều có điểm khác thường.
Cô chỉ lo đi đường của mình, không để tâm đến những lời chỉ trỏ khó hiểu kia, lúc cô thay đồ trong phòng thay quần áo, Triệu Nhật Miên bỗng vỗ vai cô từ phía sau: “Bác sĩ Diêu, cô có nhận ra bầu không khí hôm nay hơi khác thường không?”
Diêu Lan Hạ khẽ nhíu mày, chẳng lẽ mối quan hệ giữa cô và Lưu Nguyên Hào đã bị mọi người phát hiện?
“Hôm nay có gì khác thường à?”
Cập nhật sớm nhất tại.
Diêu Lan Hạ mặc áo blouse xong, thì cắm bút bi vào trong túi áo, làm như lơ đãng hỏi.
Triệu Nhật Miên bĩu môi đáp: “Cô thật sự không biết à? Chuyện này ầm ĩ như thế, vậy mà cô lại không biết?”
“Chuyện gì thế?”
Lúc bước vào bệnh viện cô đã cảm thấy hơi khác thường rồi, chẳng lẽ hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì rồi ư?
Triệu Nhật Miên cũng thay đồ, cắm bút bi vào túi áo rồi ra vẻ thần bí nói: “Bác sĩ Diêu cũng có lúc tò mò à?”
“Giờ tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh, cô đứng đây đợi tôi về rồi nói sau.”
Diêu Lan Hạ nhấc chân đi ra khỏi phòng thay đồ, hoàn toàn không cho Triệu Nhật Miên cơ hội để tiết lộ.
“Này! Bác sĩ Diêu...”
Nhưng người đã đi xa rồi.
Lúc Diêu Lan Hạ cầm hồ sơ bệnh án định đi tới phòng bệnh, thì viện trưởng gấp gáp đuổi theo cô: “Lan Hạ, mau, cô mau đi theo tôi.”
“Viện trưởng, có chuyện gì thế? Bà có thể đợi lát nữa hẵng nói không? Giờ tôi phải đi...”
“Nếu không phải việc gấp thì tôi có thể đích thân tới đây tìm cô à? Tôi sẽ bảo Nhật Miên đi kiểm tra phòng bệnh, cô mau đi theo tôi.”
Diêu Lan Hạ thầm nghĩ, hôm nay làm sao thế nhỉ? Ai cũng trở nên kỳ lạ hết.
Ồ...
Diêu Lan Hạ đi theo viện trưởng tới tòa nhà ngoại trú của bệnh viện, thấy mấy chục người đang xếp thành bốn năm hàng, ai cũng cầm một bó hoa tươi ở trong tay, còn có một lá cờ thi đua viết in hoa hai hàng chữ “Lương y như từ mẫu, chữa bệnh cứu người”...
Mấy người này là người nhà của bệnh nhân ác ý tới bệnh viện gây rối hôm đó.
Nhưng điều làm Diêu Lan Hạ ngạc nhiên hơn là, không ngờ trong đại sảnh còn có mặt mấy phóng viên nữa.
“Bác sĩ Diêu, chúng tôi cố ý tới đây để xin lỗi, lần trước là do chúng tôi sai, Bác sĩ Diêu là người nhân từ, y thuật cao siêu, là do chúng tôi đã hiểu lầm cô...”
“Bác sĩ Diêu, mong cô chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi, chúng tôi hứa, sau này sẽ không bao giờ bôi nhọ tên tuổi cô nữa...”
Sắc mặt Diêu Lan Hạ khẽ biến, ngạc nhiên nhìn mấy chục người này, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
Nói vậy là, bên pháp y đã có kết quả giám định rồi? Sao cô vẫn chưa nhận được thông tin gì vậy?
Viện trưởng nở nụ cười hiền từ: “Lan Hạ, cũng may nhờ cô kiên trì giải phẫu thi thể để xét nghiệm, nên giờ chân tướng mới được sáng tỏ, chuyện này đối với bản thân cô và bệnh viện, đều là việc tốt.”
Đối với lời khách sáo của viện trưởng và sự chân thành của mọi người, Diêu Lan Hạ mỉm cười đáp: “Viện trưởng, nếu hiểu lầm đã được hóa giải thì tốt rồi, nhưng chuyện này... thì không cần đâu ạ?”
Đại sảnh tụ tập nhiều người như vậy, toàn bộ bệnh nhân và bác sĩ đều chen chúc vây quanh, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến trật tự ngày thường.
“Bác sĩ Diêu, chúng tôi thật lòng tới đây xin lỗi cô, mong cô hãy chấp nhận!”
Người đàn ông cầm đầu giơ bó hoa bách hợp lớn trong tay lên, người đàn ông bên cạnh thấy thế cũng giơ cờ thi đua lên, thái độ thành khẩn này khác biệt hoàn toàn với người hôm trước.
Diêu Lan Hạ bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy hoa tươi: “Nếu mọi người đã đọc được kết quả giám định, cũng xin lỗi tôi rồi, vậy thì chuyện này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, mọi người quay về đi.”
Rõ ràng người đàn ông không ngờ Diêu Lan Hạ lại dễ dàng thu tay như thế, ông ta nuốt nước miếng không dám tin, rồi dè dặt hỏi: “Bác... Bác sĩ Diêu, cô thật sự không truy cứu trách nhiệm chúng tôi?”
Diêu Lan Hạ khẽ cười đáp: “Sao thế? Ông muốn tôi truy cứu tới cùng à?”
“Không không, tôi không có ý đó, nếu Bác sĩ Diêu không truy cứu trách nhiệm chúng tôi thì quá tốt rồi... Cảm ơn Bác sĩ Diêu, thật sự cảm ơn cô!”
Người đàn ông cảm ơn, mấy chục người đứng sau cũng đồng loạt xin lỗi, tiếng xin lỗi không ngừng nối tiếp nhau trong đại sảnh.
Cảnh tượng này... quá khoa trương rồi đó!
Diêu Lan Hạ đã chứng kiến cảnh tượng người nhà tới bệnh viện gây rối, cũng như tới xin lỗi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người nhà tới bệnh viện xin lỗi với quy mô này.
Đừng nói là Diêu Lan Hạ, ngay cả viện trưởng lăn lộn nhiều năm trong nghề cũng là lần đầu tiên.
Phóng viên chen chúc nhau đi tới, bao vây Diêu Lan Hạ, giơ micro về phía cô rồi phỏng vấn.
“Bác sĩ Diêu, mấy ngày trước cô bị người nhà bệnh nhân quấy nhiễu như thế, sao hôm nay lại dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của họ vậy?”
“Bác sĩ Diêu, cô có muốn nói điều gì về hành động ác ý như tới bệnh viện gây rối không?”
“...”
Diêu Lan Hạ ôm bó hoa bách hợp, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Thật ngại quá, đây là bệnh viện, là nơi khám bệnh cứu người, chứ không phải nơi để truyền thông quảng bá.”
“Bác sĩ Diêu, Bác sĩ Diêu, cô chỉ cần trả lời một câu thôi.”
“Bác sĩ Diêu...”
Diêu Lan Hạ liếc mắt ra hiệu cho viện trưởng, viện trưởng liền gọi bảo vệ bệnh viện tới kéo toàn bộ phóng viên ra ngoài.
Diêu Lan Hạ phớt lờ ánh mắt hâm mộ của mọi người, rồi nhấc chân đi vào thang máy bên cạnh.
Xin lỗi? Tặng cờ thi đua? Còn có cả phóng viên nữa?
Đây thật sự là phản ứng nên có của người sau khi tới bệnh viện gây rối ư?
Diêu Lan Hạ hơi nghi ngờ.
“Wow! Bó hoa này thật lớn! Bác sĩ Diêu, giờ cô đã trở thành người nổi tiếng trong bệnh viện chúng ta rồi! Không hổ là người đại diện cho bệnh viện Trung tâm Thủ đô!”
Quý Tư Vũ khoa trương ôm bó hoa tươi và cờ thi đua mà cô mới cầm về phòng, vẻ mặt đầy sùng bái.
“Nếu cô thích thì tôi tặng cô đấy.”
“Thật ư? Trước giờ đều là bác sĩ xin lỗi người nhà bệnh nhân, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh tượng người nhà bệnh nhân tới xin lỗi bác sĩ rầm rộ thế này đấy, mọi người nói thử xem, có phải bác sĩ chúng ta sắp vùng lên làm chủ rồi không?”
Trương Phong Quân nói: “Vùng lên làm chủ là chuyện đúng việc không đúng người.”
“Bác sĩ Trương đừng cụt hứng như thế chứ, không dễ gì tôi mới nhìn thấy chút ánh sáng trong cuộc đời sự nghiệp của mình.” Quý Tư Vũ ôm bó hoa tươi không rời tay, chắc chắn bó hoa này sẽ là dấu mốc cho sự trường tồn.
Triệu Nhật Miên vừa mới quay về từ phòng bệnh, vì phải kiểm tra bệnh nhân của Diêu Lan Hạ, nên mất rất nhiều thời gian.
“Bác sĩ Diêu, có phải hôm nay cô nên mời chúng tôi đi ăn không?”
Diêu Lan Hạ gật đầu rất dứt khoát: “Được, mọi người cứ tùy ý gọi món trong nhà ăn đi.”
“Úi giời, cô đã đồng ý mời đi ăn rồi mà bảo chúng tôi gọi món trong nhà ăn, Bác sĩ Diêu, cô đối tốt với bệnh nhân như thế, sao không thể có chút dịu dàng với chúng tôi vậy?”
Diêu Lan Hạ nhận lấy hồ sơ bệnh án trong tay Triệu Nhật Miên, rồi lật ra xem, không có bệnh nhân nào có tình trạng đặc biệt: “Nếu cô muốn tôi đối xử dịu dàng với cô thì đơn giản thôi, cô bị bệnh đi, tốt nhất là phải phẫu thuật sửa van tim, chắc chắn tôi sẽ hầu hạ cô mấy tháng.”
“Bác sĩ Diêu! Cô đừng độc mồm độc miệng như vậy được không?”
Buổi trưa, Diêu Lan Hạ đã giữ lời hứa mời Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ ăn cơm trong nhà ăn, hai người hờn dỗi gọi món ăn vừa đắt vừa ngon nhất ra, nhưng vẫn cảm thấy quá rẻ với cô.
Nhìn thấy Diêu Lan Hạ, mấy người đang ăn cơm trong nhà ăn đều xì xào bàn tán, cô cảm thấy người mình sắp bị bọn họ nhìn xuyên qua rồi, ngay cả việc ăn cơm cũng cảm thấy khó chịu.
Chẳng phải người xưa có câu, người sợ nổi danh heo sợ béo ư?
Triệu Nhật Miên cắn đũa, nói nhỏ: “Bác sĩ Diêu, trước đây nếu cô không chọn ngành bác sĩ, thật ra cô có thể làm ngôi sao đấy, vì lúc lên TV, cô thật sự rất đẹp.”
Diêu Lan Hạ tập trung ăn cơm, không để tâm đến lời nói của cô ta, Quý Tư Vũ ngẩng đầu nhìn TV trong nhà ăn, rồi gắp một miếng thịt viên trong dĩa cho vào miệng.
“Ôi mẹ ơi! Cô được phỏng vấn rồi kìa!”
Diêu Lan Hạ thấy mình mặc áo blouse trên màn hình, thì không khỏi nhíu mày, mấy phóng viên đó thật không có lương tâm!
“Hai cô đã ăn xong chưa?”
“Bác sĩ Diêu, câu trả lời của cô thật lạnh lùng bá đạo! Nữ thần! Xin hãy nhận của em một lạy!” Triệu Nhật Miên nhìn màn hình TV với ánh mắt ngưỡng mộ, trên màn hình Diêu Lan Hạ đang dứt khoát xoay người rời đi, để lại một bóng lưng phóng khoáng, quả thật rất bắt mắt!
Cùng lúc đó, hình ảnh này cũng đang xuất hiện trên màn hình cỡ lớn trong văn phòng Lưu Nguyên Hào.
Quý Đông Minh chắp tay nói: “Boss, anh thấy thế nào? Anh có cảm thấy tôi giải quyết chuyện này rất tốt không?”
Lưu Nguyên Hào lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo đó khiến Quý Đông Minh ngậm miệng lại ngay.
“Cậu đang rảnh đúng không?”
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng hỏi ngược lại anh ta.
“Không không, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Boss, tôi đi làm việc đây...”
Quý Đông Minh rời khỏi văn phòng, Lưu Nguyên Hào nhìn hình ảnh đã được bấm dừng trên màn hình, vóc dáng mảnh mai màu trắng đó như bông hoa chói lọi nhất trong muôn ngàn loài hoa.
Không ngờ người nham hiểm như anh lại mỉm cười.
Ăn xong, bác sĩ nội khoa tổ chức cuộc họp lâm thời, mà chủ đề chỉ là một chuyện.
“Mọi người đều biết, chức phó chủ nhiệm nội khoa đã bỏ trống rất lâu rồi, giờ cuối cùng bệnh viện cũng đã tìm thấy người thích hợp rồi, mấy ngày nữa phó chủ nhiệm mới sẽ tới đây nhậm chức, mọi người mau chuẩn bị đi.”
Kết thúc cuộc họp, mười mấy bác sĩ bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nghe nói phó chủ nhiệm mới là tiến sĩ y khoa trường Đại học Cambridge, từng nhận vô số giải thưởng y học! Hơn nữa còn đẹp trai hơn nam chính trong phim Hàn nữa!”
“Đâu chỉ như thế! Người ta còn là chuyên gia ngoại khoa nữa! Nhưng tại sao lại chuyển đến nội khoa vậy, thật không hiểu nổi.”
“Chậc chậc chậc! Nên nội khoa chúng ta sắp có một anh đảm nhiệm vai trò nhan sắc rồi! Thật mong đợi!”
Diêu Lan Hạ chẳng hề nói gì, tiến sĩ y khoa trường Cambridge? Ít nhất cũng phải hơn 35 tuổi, ngoại hình còn đẹp hơn cả nam chính? Có lẽ là nam chính là mấy ông chú.
Còn đảm nhiệm vai trò nhan sắc? Ha ha, nếu thật sự có người đàn ông hoàn hảo như thế, thì quá máu chó rồi.
Buổi chiều tới giờ tan làm, Diêu Lan Hạ nghĩ mình vẫn còn một bệnh nhân phải tăng cường thuốc kháng sinh, nên đi ra ngoài rồi tới thẳng phòng nội trú.
“Diêu Lan Hạ!”
Cô còn chưa đi được mấy bước, một giọng nói sắc bén không hề khách sáo bỗng vang lên trên hành lang, Diêu Lan Hạ đút hai tay vào túi áo, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang đi tới, người đó trang điểm đậm, mang giày cao gót, eo thon, tóc gợn sóng, cả người toát ra dáng vẻ xinh đẹp, gợi cảm, đầy quyến rũ.
Cho dù trên mặt cô ta đang mang một chiếc kính râm lớn, nhưng Diêu Lan Hạ chỉ cần nhìn lướt qua đã nhận ra người phụ nữ tới gây sự này là Mai Khánh Vân.
“Cô Mai, cô tìm tôi có chuyện gì không?” Diêu Lan Hạ bỗng đáp lại, giọng điệu đầy lạnh lẽo.
Mai Khánh Vân nhanh chóng đi tới trước mặt Diêu Lan Hạ, vênh vang đắc ý cười khẩy: “Diêu Lan Hạ, cô giỏi lắm!”
Mai Khánh Vân vừa dứt lời, đã giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên, định tát vào mặt Diêu Lan Hạ.
“Cô Mai, cô nên thu hồi hành động cố tình gây sự của mình đi!”
Diêu Lan Hạ túm lấy cổ tay Mai Khánh Vân, động tác nhanh đến mức khiến cô ta sửng sốt.
Mai Khánh Vân nghiến răng nghiến lợi, dùng sức rút tay mình về, rồi hung hăng mắng: “Cô đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Cô đã nói gì với anh Hào hả?”
Quả nhiên là vì anh! Cũng đúng thôi, ngoài Lưu Nguyên Hào ra, trước đây bọn họ cũng chẳng bao giờ gặp mặt nhau.
Diêu Lan Hạ nhìn thẳng vào khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của cô ta, rồi cười chế nhạo: “Tôi không nói gì hết, mà... tôi chỉ làm thôi!”
Bình luận facebook