• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Trò đùa tình yêu (1 Viewer)

  • Chap-44

Chương 44: Nơi này là bệnh viện, anh đừng làm bừa!




Trong lòng riêng của cô tuy hận không thể để Lưu Nguyên Huyên tới đây trực tiếp xé Mai Khánh Vân thành tám mảnh, nhưng vừa nghĩ tới đây là bệnh viện, cô và Mai Khánh Vân vừa xảy ra chuyện không vui vẻ, lúc này nếu như Mai Khánh Vân xảy ra chuyện, đối với tất cả mọi người đều bất lợi.



Không phải là vì mềm lòng, mà là cô thật sự muốn thế giới yên tĩnh lại một chút, vì thế, Diêu Lan Hạ đưa ra một quyết định.



Cô cầm điện thoại lên, sau khi do dự vẫn ấn số điện thoại của Lưu Nguyên Hào, chiếc điện thoại màn hình to ở trong tay, năm ngón tay bỗng dùng hết sức siết lại, cô gần như muốn bóp nát chiếc điện thoại.



Cập nhật sớm nhất tại.



Tiếng chuông điện thoại kêu vài tiếng thì được kết nối, cô cũng không có tâm trạng cảm khái trước tốc độ nghe máy của ai đó, đương nhiên, càng không có thời gian.



Sau khi kết nối, giọng nói lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào nói trước: “Có chuyện?”



Cô tham lam giọng nói của anh như vậy, cho dù chỉ là một câu từ đơn giản, cho dù chỉ là một từ thường dùng khi làm việc, khi cô nghe thấy đều dường như cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của anh, không phải là giọng nói vô hình truyền tới, mà là Lưu Nguyên Hào có máu có thịt.



Ngắn ngủi mấy giây, cô suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật sự quá vô dụng rồi, đã là lúc nào rồi cô còn đang lưu luyến anh!



Trong văn phòng tổng giám đốc MBK, ngón tay của Lưu Nguyên Hào siết lại, tạm dừng động tác lật đọc, anh rất có kiên nhẫn đợi giọng nói ở đầu dây bên kia truyền tới.



Trong loa mãi không có tiếng, Diêu Lan Hạ tưởng anh đã cúp máy, liếc nhìn, màn hình sáng, nhịp tim của cô bỗng đập thình thịch, vội vàng đi vào vấn đề chính: “Lưu Nguyên Huyên gọi điện thoại tới, cậu ấy nói xem được tin tức, muốn đến bệnh viện dạy dỗ Mai Khánh Vân, anh bây giờ cản cậu ấy lại, chắc còn kịp.”



Lông mày của Lưu Nguyên Hào hơi nhíu lại, giọng nói trầm thấp như tiếng dương cầm càng trở nên âm trầm một chút, anh lật một trang tài liệu: “Cô còn ở bệnh viện?”



Câu hỏi ngược của anh hiển nhiên không có liên quan đến chủ đề vừa rồi, nhưng ngữ điệu của anh lại khiến cô không thể kháng cự, vảy ngược của Lưu Nguyên Hào hôm nay cô đã chạm vào rồi, không thể chạm vào nữa.



“Đúng, tôi ở phòng nghỉ của bệnh viện...”



“Lập tức về nhà.”



Anh cứ như thế, quyết định mình đưa ra thì sẽ không tiếp tục nghe lời giải thích của bất kỳ ai. Cứ vậy, Lưu Nguyên Hào ở phương diện này bá đạo vô cùng, ép người ta phải thần phục.



“Anh rốt cuộc có nghe thấy tôi đang nói gì không? Lưu Nguyên Huyên đến bệnh viện tìm Mai Khánh Vân gây phiền phức, nếu như anh không muốn... mẹ của con anh bị thương, bây giờ cản cậu ấy lại.”



Diêu Lan Hạ khẩn trương rồi, nói ra một tràng, bởi vì quá dùng sức, cô gần như bóp vỡ điện thoại, áp màn hình nóng lên gương mặt đang bỏng rát.



Lưu Nguyên Hào lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô là lo lắng cho Khánh Vân, hay lo lắng cho Tiểu Huyên? Cô tốt nhất là thật sự lo lắng cho Khánh Vân, nếu như bị tôi biết được chuyện khác, cô biết phong cách làm việc của tôi rồi!”



Cổ họng của Diêu Lan Hạ thắt lại, nuốt nước bọt nói: “Giữa tôi và Lưu Nguyên Huyên cái gì cũng không có.”



“Nghỉ ngơi như nào rồi? Khỏe hơn rồi chứ?”



Điện thoại chưa cúp, Đào Khánh Trần đột nhiên quay trở lại! Anh ta không có chú ý Diêu Lan Hạ đang gọi điện thoại, bước vào cửa chính là tỏ sự quan tâm.



Lưu Nguyên Hào vừa rồi đã nghe thấy âm thanh mở cửa, sau đó còn có âm thanh nhỏ của tiếng chìa khóa phát ra, rất rõ ràng, Diêu Lan Hạ bây giờ ở cùng một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông đó tự mình mở cửa!



Cô nói cô ở bệnh viện?



Cho nên người đàn ông đó, chẳng lẽ chính là người bác sĩ đó!



Diêu Lan Hạ hoảng hốt, giữ chặt điện thoại, cô gật đầu với Đào Khánh Trần, lại cúi đầu nhìn, điện thoại bị Lưu Nguyên Hào cúp rồi.



Hỏng bét, vừa rồi chắc chắn anh đã nghe thấy rồi, xem ra cô lại không tránh được một trận phiền phức rồi.



Mặc kệ, binh tới tướng chặn.



Đào Khánh Trần nhìn thấy động tác cô vội vàng bịt điện thoại lại, nghĩ ngoài Lưu Nguyên Hào ra, cũng không có ai có thể khiến cô có thể căng thẳng thành như thế?



Đào Khánh Trần mỉm cười dịu dàng, giả vờ không biết gì: “Em bây giờ cảm thấy như thế nào rồi? Đã khỏe hơn chứ?”



Diêu Lan Hạ gật đầu: “Tôi không sao rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi, bây giờ tôi phải đi rồi.”



Cô nói rồi thì quay về phòng ngủ lấy áo khoác của mình, đem áo vắt lên cánh tay, cô đột nhiên rất muốn rời khỏi chỗ này, mặc kệ Lưu Nguyên Hào hiểu lầm cũng được, không có gì cũng được, trong lòng anh ta không hy vọng hành vi của anh ta với cô nảy sinh lòng phản cảm nhiều hơn.



Đào Khánh Trần cũng không tiếp tục núi giữ, anh mỉm cười tự giễu: “Xem ra là mị lực của tôi không đủ, không thể giữ được em, tôi tiễn em.”



Lưu Nguyên Hào sau khi cúp máy thì nhanh chóng bùng lên lửa giận, anh thô bạo ngả ra lưng ghế, lưng đập vào da bọc đằng sau.



Sau đó, anh bỗng đứng bật dậy, cầm áo khoác và chìa khóa xe, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc, Quý Đông Minh muốn đi theo anh báo cáo công việc, Lưu Nguyên Hào không đợi anh ta nói ra câu đầu tiên, trực tiếp nói: “Nói sau!”



Quý Đông Minh sững người nhìn bóng lưng rời đi của anh, khí tức vừa rồi của ông ta thật quen thuộc, dường như có vấn đề có liên quan đến mợ chủ thì mới sẽ giận dữ và mẫu thuận quấn lấy nhau cùng sinh ra.



Lưu Nguyên Hào lái xe lên xe, cắm chìa khóa, cùng lúc ấn gọi cho Lưu Nguyên Huyên.



“Mặc kệ em bây giờ muốn làm cái gì, lập tức dừng tay cho anh.”



Lưu Nguyên Huyên đang dùng hết tốc độ chạy đến bệnh viện đã nhíu mày: “Anh cả, anh để mặc Mai Khánh Vân bắt nạt chị dâu như thế sao? Chị dâu là vợ của anh, Mai Khánh Vân tính là gì chứ? Anh bảo vệ cô ta như thế?”



“Em thì lấy lập trường gì mà ra mặt, em chồng đòi lại bất bình thay chị dâu? Lý do này, nghe thật hay!”



Lưu Nguyên Huyên ngây ra, anh ta đâu nghĩ nhiều như thế, anh chỉ là nhìn không quen Mai Khánh Vân ỷ thế hiếp người, càng nhìn không quen anh cả vậy mà giúp Mai Khánh Vân không giúp Diêu Lan Hạ.



“Anh cả...”



“Quay về, bây giờ!”



“Nhưng mà anh cả, chị dâu chị ấy, bây giờ trong lòng chắc chắn không thoải mái.”



Trong lòng không phục, nhưng Lưu Nguyên Huyên vẫn lái xe chậm lại, cắn chặt răng, anh ta thật sự không muốn mặc kệ bất kỳ cái giá nào cũng phải tát cho Mai Khánh Vân một cái!



Giọng nói lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào mang theo sự cường thế, anh lại từ từ nhắc nhở anh ta: “Tiểu Huyên, em vượt vạch rồi. Còn cần anh tiếp tục giải thích rõ hơn không?”



Lưu Nguyên Huyên á khẩu không nói được lời nào.



Cúp máy, Lưu Nguyên Hào một chân đạp vào chân ga đến mức cao nhất.



Bệnh viện.



Thời gian tan làm người người qua lại, Diêu Lan Hạ không hy vọng bị người ta nhìn thấy cô và Đào Khánh Trần đi lại quá gần nên vào thang máy thầm ám chỉ: “Tự tôi có thể trở về, ra ngoài ngồi bus rất thuận tiện.”



Cô tuyệt đối sẽ không để Đào Khánh Trần lái xe đưa cô về, trong lòng cô không hy vọng Đào Khánh Trần hiểu cô quá nhiều, chỗ ở, quan hệ gia đình, tình trạng hôn nhân, cô cảm thấy Đào Khánh Trần biết càng ít càng tốt cho hai người.



“Tôi tôn trọng quyết định của em, nhưng bác sĩ Diêu vẫn phải cho tôi chút mặt mũi chứ? Tôi đã bị em từ chối rồi, ngay cả cơ hội đi cùng một đoạn đường cũng sẽ không cho sao?”



Cô nói như vậy, cô thật sự không thể nói gì được nữa, chỉ đành để anh ta đi bên cạnh mình.



Ra khỏi thang máy, xuyên qua đại sảnh, cô cố ý tăng nhanh bước chân, Đào Khánh Trần biết sự e ngại của cô, cũng không vội, hai người duy trì khoảng cách 3-5 mét, nhìn trông thật sự không có dây dưa gì.



Ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, bên phải là trạm xe bus, anh quay lại lái xe đi.”



Đào Khánh Trần không khỏi mỉm cười: “Tôi hôm nay cũng muốn đi xe buýt về, bác sĩ Diêu lẽ nào muốn độc chiếm trạm xe bus?”



“Phó viện trưởng, đều là người trưởng thành rồi, làm việc có thể đừng trẻ con như vậy không? Tôi nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta không có khả năng!”



Đào Khánh Trần nhún nhún vai: “Xem ra bác sĩ Diêu thể lực và trí lực cũng khôi phục rồi, bác sĩ Diêu lạnh lùng mà tôi biết đã quay trở lại rồi, vậy được, em đi đường cẩn thận!”



Lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen đột nhiên dừng lại!



Lưu Nguyên Hào vừa rồi nhìn thấy Diêu Hạ Lan cùng một người đàn ông ra khỏi cửa, không ngờ đi đến cửa lớn vẫn bịn rịn.



Lửa giận trong lòng anh thật sự muốn đem Diêu Lan Hạ đốt cháy!



Thô lỗ tháo dây an toàn ra, đẩy cửa, rải bước đi tới.



Chiếc áo khoác dài màu trắng của Lưu Nguyên Hào bởi vì đi đường mà lay động! Trên mặt đẹp trai như thần nhiễm sự tức giận ngập trời.



Cơ thể thẳng tắp hai ba bước đã đi tới trước mặt hai người, Diêu Lan Hạ giương mắt nhìn Lưu Nguyên Hào đi tới, cô đương nhiên cũng nhìn thấy gió bão màu đen trong đôi mắt sâu thẳm của anh.



Đào Khánh Trần thản nhiên.



Lưu Nguyên Hào túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Diêu Lan Hạ, dùng sức lôi, người đã bị anh cường thế kéo đến dưới tay mình.



Cánh tay của anh giống như nhà tù không thể kiên cố hơn được nữa, hoàn toàn giam cầm cơ thể yếu ớt của cô.



Diêu Lan Hạ bỗng biến sắc: “Anh đây là làm gì?”



Lưu Nguyên Hào môi mỏng ẩn nhịn lửa giận: “Cô biết tôi đang làm gì.”



Đào Khánh Trần giả bộ không biết thân phận của hai người, khoảnh khắc Diêu Lan Hạ bị kéo đi thì đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khánh còn lại của cô, anh ta cũng có chiều cao tương đương với Lưu Nguyên Hào, bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng lan tỏa.



“Anh là ai? Anh đây là đang làm gì?”



Môi mỏng của Lưu Nguyên Hào khẽ nhả ra lời lẽ khinh thường: “Lời này, nên là tôi hỏi anh, cùng vợ của tôi lôi lôi kéo kéo, là có ý gì?”



Diêu Lan Hạ sững người nhìn sang cằm của Lưu Nguyên Hào, bởi vì kinh ngạc mà cô há hốc mồm, biến thành hình chữ O, Lưu Nguyên Hào vậy mà ở trước mặt Đào Khánh Trần thừa nhận thân phận của cô?



Cô nên kích động khóc một trận, hay nên suy nghĩ lại, cô từ khi nào lại trở nên thấp hèn như thế, anh hơi cho cô một chút ngọt ngào thì cô hận không thể chắp tay dâng cả thế giới cho anh?



Anh không phải luôn khinh thường điều này sao?



Ồ, cũng phải, đồ chơi của Lưu Nguyên Hào anh, bản thân có thể tùy ý buông thả, nhưng tuyệt đối không cho người khác đụng vào.



Mãi mãi là như thế.



Vui mừng, quá sớm rồi.



Đào Khánh Trần lại không có vì điều này là lùi lại, anh ta vẫn nho nhã mỉm cười: “Vợ? Thì ra bác sĩ Diêu là vợ của anh, tôi thật sự không nhìn ra, bỏ mặc cô ấy ở trước truyền thông, ôm người phụ nữ khác nghênh ngang mà đi, loại hành vi này, là chuyện người chồng làm ra hay sao?



Lưu Nguyên Hào siết chặt vai của Diêu Lan Hạ, không cho cô đường giãy giụa, anh muốn khống chế cô tuyệt đối, tuyệt đối chiếm lấy, người khác, chỉ có thể cút!



“Chuyện nhà của tôi và vợ tôi, còn không đến lượt anh nhúng tay vào.” Lực đạo của Lưu Nguyên Hào rất lớn, nếu không phải cô cả quá trình không dám động loạn, nói không chừng vai của cô sắp bị bóp nát rồi.



Đào Khánh Trần buông tay ra, anh ta đổi sang vẻ lịch sự vừa rồi, nghiêm nghị nói: “Bác sĩ Diêu là nhân tài của bệnh viện chúng tôi, tôi có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cá nhân của cô ấy, bảo gồm cả chuyện bạo lực gia đình.”



Ánh mắt của hai người đàn ông giao chiến trên không, trong không khí đều là mùi thuốc súng.



Trong lòng Diêu Lan Hạ lạc lõng một trận, không ngờ, thân phận của cô vẫn là bị Đào Khánh Trần phát hiện rồi, không chỉ là phát hiện rồi, còn là dùng cách thứ này.



Từ nay về sau, có lẽ ở trong lòng Đào Khánh Trần, hình tượng của cô cũng không còn giữa được rồi.



“Xem ra anh không chỉ thích lo chuyện bao đồng, còn thích gán tội danh, tôi đến đón vợ tôi tan làm, vậy mà bị chụp cho cái mũ bạo lực gia đình, sao hả? Muốn giống như lúc sáng, cũng khống chế cả tôi?”



Môi của anh lạnh lẽo, hơi nhếch lên, tỏ vẻ coi thường.



Diêu Lan Hạ cắn môi, cô bây giờ nói gì cũng sẽ không thích hợp, đều sẽ kích phát mâu thuẫn càng lớn.



Đào Khánh Trần cuối cùng thay cô tranh giành: “Nếu đã là chồng của cô ấy, hy vọng anh làm trọn chức trách của một người chồng, chứ không phải khiến người phụ nữ của mình một mình chịu ấm ức và tổn thương, anh nếu đã là chồng của cô ấy thì nên biết, vết thương trên đầu gối của cô ấy đã không thể tiếp tục viêm nhiễm, còn nữa, vết thương trên mặt cô ấy, e rằng là vì anh.”



Trái tim của Đào Khánh Trần đau đến thắt lại, lại quay sang nhìn Diêu Lan Hạ, cô đã cúi gằm mặt của mình xuống, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng phủ lên mặt.



“Còn nữa... là đàn ông thì đừng nên khiến người phụ nữ của mình khóc thầm.”



Rơi nước mắt?



Lưu Nguyên Hào không tin cúi đầu nhìn Diêu Lan Hạ, đáng tiếc, cô cúi gằm mặt, chỉ có thể nhìn thấy gáy của cô.



Bàn tay to lớn của anh giữ chặt eo của cô, cơ thể hơi run, Diêu Lan Hạ, cô... thật sự vì anh mà khóc rồi?



Người phụ nữ trước giờ không biết rơi lệ này, vì anh mà khóc rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom