Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
Chương 49: Anh ta muốn có người phụ nữ này
Đến bước này thì Diêu Lan Hạ đã hiểu, Cao Dĩnh Nhi vốn không phải muốn đuổi việc cô vì bảo vệ danh dự của bệnh viện, cô ta chỉ muốn đuổi cô đi mà thôi.
Rốt cuộc vì sao Cao Dĩnh Nhi lại làm như vậy với cô?
Trong lòng Diêu Lan Hạ tự hỏi một lát, không dám lấy đá chọi đá, cô xem xét tình hình, hơi mỉm cười: “Phó chủ nhiệm Cao, cho dù cô muốn đuổi việc tôi cũng phải tìm viện trưởng phê duyệt trước, khi nào cô lấy được thông báo nghỉ việc thì nói cho tôi biết, tôi còn có việc nên đi trước.”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Cao Dĩnh Nhi khẽ hừ một tiếng: “Có vẻ giọng của bác sĩ Diêu giống như có chỗ dựa nên không sợ gì? Sao vậy, cô cảm thấy cấp trên sẽ có người tiếp tục giữ cô lại?”
Cô ta ám chỉ chuyện Đào Khánh Trần giúp cô cản phóng viên.
Diêu Lan Hạ cười: “Không, tôi chỉ là cây ngay không sợ chết đứng.”
Cao Dĩnh Nhi châm chọc nói: “Sao cô lại có mặt mũi nói ra câu này chứ? Âm thầm chống đối với người bệnh VIP, ngầm bắt tay với lãnh đạo bệnh viện, cô làm chuyện xấu hổ như thế còn nói cây ngay không sợ chết đứng, nếu cô tự tin như vậy thì tôi sẽ cho cô cơ hội này.”
Cô ta nói xong thì đi qua người Diêu Lan Hạ, cầm điện thoại trên bàn làm việc, trong lúc cô ta bấm số thì ngẩng đầu liếc xéo cô: “Cô cứ giữ tài ăn nói và nước mắt của mình đi, lát nữa sẽ có chỗ cho cô phát huy.”
Điện thoại được kết nối.
“Viện trưởng Trần, là tôi... Hiện tại trong khoa rất hỗn loạn... Đúng vậy, người bệnh yêu cầu một câu trả lời... Tôi đề nghị đuổi việc bác sĩ Diêu, nếu không thì không chỉ trong khoa mà toàn bộ bệnh viện cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn... Được, tôi biết rồi.”
Cô ta lập luận sắc sảo miêu tả mức độ ảnh hưởng bởi vì cô, dường như không đuổi việc cô sẽ gây tội lớn đối với cả bệnh viện.
Cao Dĩnh Nhi đặt điện thoại xuống: “Bác sĩ Diêu, gặp nhau ở văn phòng của viện trưởng.”
Cao Dĩnh Nhi nói xong câu này thì nhấc chân đi ra ngoài.
Viện trưởng... Diêu Lan Hạ nhíu mày, sau đó đi theo.
Hai người đi ra thang máy thì thấy Đào Khánh Trần mặc áo blouse trắng, dáng người cao lớn đứng bên ngoài, sau lưng anh ta còn có mấy chủ nhiệm và phó chủ nhiệm khoa.
Khuôn mặt Cao Dĩnh Nhi lập tức tươi cười: “Phó viện trưởng, chào buổi sáng.”
Đào Khánh Trần gật đầu, ánh mắt nhìn Diêu Lan Hạ: “Bác sĩ Diêu, cô có khỏe không? Ngày hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”
Mọi người đồng thời nhìn cô, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng ánh mắt lại khác nhau.
Sở Lạc buồn rầu không thôi, danh tiếng của cô vốn không tốt, Đào Khánh Trần nói như vậy thì hiểu lầm càng lớn hơn.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn phó viện trưởng.”
Cao Dĩnh Nhi cười nhạt: “Phó viện trưởng trăm công nghìn việc, bác sĩ Diêu là nhân tài chủ lực trong khoa tim mạch, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Đào Khánh Trần không thèm nhìn cô ta một lần, anh ta vẫn không kiêng dè nói: “Bác sĩ Diêu, khi nào cô viết xong luận văn thì tới tìm tôi, có bất cứ vấn đề gì cũng có thể kịp thời giải đáp.”
Diêu Lan Hạ cắn môi: “Vâng, phó viện trưởng.”
Diêu Lan Hạ vất vả lắm mới thoát khỏi khí thế của anh ta nhưng cô không dám thả lỏng cảnh giác, chỉ hy vọng anh ta đừng xuất hiện với dáng vẻ này.
Cao Dĩnh Nhi cười lạnh: “Bác sĩ Diêu đúng là thủ đoạn, ngay cả phó viện trưởng cũng có thể nắm lấy được, nhưng tôi càng mong chờ, nếu anh ta biết những chuyện hư hỏng kia của cô thì sẽ có suy nghĩ thế nào.”
Hôm nay cô ta nói chuyện luôn mang theo thâm ý, nghe rất không thoải mái!
Đào Khánh Trần đứng ở cửa thang máy cũng không vội rời đi, anh ta nghiêng đầu nhìn hai bóng lưng dần đi xa cùng đi vào văn phòng của viện trưởng.
Lúc này anh ta mới thu lại suy nghĩ: “Đưa bản ghi chép phẫu thuật của khoa giải phẫu thần kinh tháng này cho tôi, chủ nhiệm Vương chuẩn bị sổ tay công tác cấp cứu chi tiết rồi đưa cho tôi trước cuối tuần.”
Anh ta dặn dò công việc xong thì không định xuống lầu, mấy chủ nhiệm nhìn anh ta: “Phó viện trưởng Đường, thang máy...”
“Tôi còn có chút việc, mọi người đi xuống trước đi.”
Văn phòng viện trưởng.
Viện trưởng Trần nghe Cao Dĩnh Nhi như vậy thì có chút đau đầu, ông ta rất yêu thích nhân tài Diêu Lan Hạ, không đành lòng đuổi việc, nhưng tình huống hiện tại vô cùng bất lợi để giữ cô lại.
Cao Dĩnh Nhi thấy viện trưởng do dự thì nói: “Viện trưởng, trong khoa rất náo loạn, tôi không muốn dung túng cho người liên quan, cũng không thể nhìn tình hình ngày càng xấu đi.”
Viện trưởng nắm hai tay đầy đồi mồi đặt trên bàn làm việc: “Đuổi việc là hạ sách, Dĩnh Nhi, trị ngọn không trị tận gốc.”
Cao Dĩnh Nhi cố gắng nói: “Vấn đề bắt nguồn từ việc gần đây bác sĩ Diêu làm một số chuyện... Hành vi của cô ta đã khiến bệnh nhân nghi ngờ và sợ hãi, niềm tin của bệnh nhân đối với bệnh viện cũng giảm xuống, có lẽ ông đã thấy, hiện tại người trong khoa rất hoang mang.”
Viện trưởng thở dài một hơi, ngẩng đầu xem Diêu Lan Hạ: “Cháu muốn giải thích gì sao?”
Viện trưởng cho cô cơ hội.
Diêu Lan Hạ lễ phép nói: “Viện trưởng, cháu rất xin lỗi đã mang đến rắc rối lớn cho bệnh viện như vậy, làm chú khó xử. Nhưng cháu không hề làm bất cứ chuyện gì vi phạm đến đạo đức nghề y, còn chuyện bôi nhọ thì cháu hy vọng lời đồn dừng lại ở những người sáng suốt.”
Cao Dĩnh Nhi công kích mạnh mẽ: “Bác sĩ Diêu, lùi một nghìn bước thì cho dù cô vô tội, nhưng cô không giết người, nhưng bởi vì cô nên người mới chết, cô không nên gánh vác trách nhiệm sao?”
Mẹ nó!
Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!
Đào Khánh Trần đứng ở ngoài cửa không nghe nổi nữa nên gõ cửa: “Viện trưởng.”
Viện trưởng Trần thấy anh ta tới thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Phó viện trưởng Đường, mau vào đi.”
Đào Khánh Trần nhàn nhạt mỉm cười, khuôn mặt nho nhã sạch sẽ giống như được gió xuân thổi qua: “Tôi may mắn nghe thấy một vài lời của phó chủ nhiệm Cao, tôi có ý kiến khác với chuyện của bác sĩ Diêu.”
Viện trưởng gật đầu, ra hiệu anh ta tiếp tục nói.
“Nếu bởi vì một trò hề không được kiểm chứng mà bệnh viện hy sinh một bác sĩ xuất sắc thì sẽ đả kích tính tích cực của bác sĩ, làm cho bọn họ mất đi niềm tin với bệnh viện.”
“Hơn nữa, cô Mai đã công khai nói mình ăn nhầm đồ ăn dẫn đến không thoải mái, chuyện này cũng không liên quan đến bác sĩ Diêu.”
“Cuối cùng phó chủ nhiệm Cao, vừa rồi cô trình bày làm cho tôi nghĩ đến Nhạc Phi... Ha ha, cô muốn hôm nay tái diễn bi kịch lịch sử sao?”
Đào Khánh Trần ngăn cơn sóng dữ khiến Cao Dĩnh Nhi nghẹn họng không trả lời được, cô ta cắn răng lại không dám nổi giận với anh: “Hiện tại làm sao bây giờ? Trong khoa tim đã náo loạn lắm rồi.”
Đào Khánh Trần nhìn cô ta, cười như không cười: “Phó chủ nhiệm Cao, cô là người quản lý khoa tim mạch, bây giờ xảy ra vấn đề lại hỏi tôi làm thế nào? Cô nói xem tôi làm sao?”
Ba người đồng thời nhìn Đào Khánh Trần, ý của anh ta rất rõ, cô ta là phó chủ nhiệm, đây là trách nhiệm công việc của cô ta, nếu cô ta làm không xong chuyện nhỏ này thì cũng không cần làm chủ nhiệm nữa.
Trò hề đuổi việc kết thúc, mối quan hệ không bình thường của Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần càng thêm rõ ràng, quan hệ đối địch với Cao Dĩnh Nhi cũng tăng thêm nhiều lần.
Cao Dĩnh Nhi ổn định hơi thở ra khỏi văn phòng, tức giận đi đến phòng bệnh VIP.
Diêu Lan Hạ vội vàng làm xong công việc trong tay thì đã tới giờ cơm trưa.
Lúc cô chuẩn bị đi ăn cơm thì điện thoại rung lên.
Đào Khánh Trần gọi tới.
“Bác sĩ Diêu, hiện tại cô còn muốn tiếp tục từ chối mời tôi ăn cơm sao? Vừa rồi tôi đã giúp cô bảo vệ bát cơm.”
Diêu Lan Hạ rầu rĩ lo ắng, nếu đi thì mọi người sẽ thấy, càng khó có thể giải thích hiểu lầm, còn không đi thì Đào Khánh Trần đã giúp cô mấy lần, về công về tư cũng không thể từ chối.
“Được, Tương Giang Viên được không?”
Ăn cơm Tây quá mập mờ, cô chọn đồ ăn Trung Quốc.
“Tôi chờ cô.”
Tương Giang Viên cách bệnh viện năm trăm mét, Diêu Lan Hạ thay đồ xong thì cầm túi xách đi ra bệnh viện, khi cô đến nơi thì Đào Khánh Trần đã tới.
Giờ cơm trưa rất đông khách, Diêu Lan Hạ liên tục nhấn mạnh nên hai người được đổi đến lầu hai trnag nhã, có tấm ngăn lại gần cửa sổ, khá kín đáo.
Đào Khánh Trần đưa thực đơn cho cô: “Cô mời khách nên cô gọi món ăn, hôm nay tôi chỉ phụ trách ăn.”
Diêu Lan Hạ mở thực đơn, cũng không đùn đẩy, cô nghiêm túc nhìn thức ăn chay, món ăn mặn, canh, đồ ngọt, đồ uống một lượt, nghiêm túc tự hỏi: “Anh thích ăn gì?”
Đào Khánh Trần đan chéo tay, khuỷu tay đặt trên bàn nhìn cô cúi đầu có mấy sợi tóc lay động ở bên má, có chút đáng yêu.
“Tôi không kén ăn, cô thích là được.”
“Phó chủ nhiệm dễ ăn như vậy thì tôi sẽ chọn tùy thích.”
Đào Khánh Trần khử trùng bộ đồ ăn bằng nhực cho cô, đĩa, chén sứ, muỗng sắp xếp ngay ngắn trước mặt cô, lúc này mới nói: “Ở đây không phải là bệnh viện, cô không cần gọi bằng chức vị.”
Ngón tay mảnh khảnh của Diêu Lan Hạ dừng trên hình ảnh cá kho: “Vậy bác sĩ Đường, cá được không?”
Đào Khánh Trần cười: “Xem ra để cô gọi tên tôi còn phải đi một đoạn đường rất xa.”
Cô không hỏi nữa, tiếp tục nói: “Anh thích cá gì? Cá chép? Cá hố? Cá trích?”
“Chọn món cô thích.”
Diêu Lan Hạ đưa danh sách các món đã chọn cho nhân viên, nhân viên phục vụ xác nhận một lần nữa, Đào Khánh Trần cẩn thận nghe cô ta đọc thực đơn, ba món chay, một cá hố kho tộ, một món mặn, cộng thêm một bát canh thịt bò Tây Hồ, cô chọn nước ô môi hỗ trợ tiêu hóa.
Tổng thể các món khá thanh đạm, cũng phù hợp với khẩu vị của anh ta.
“Bác sĩ Đường, hôm nay tôi mời anh ăn cơm là vì muốn cảm ơn anh đã giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn gần đây, thứ hai tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với anh...”
Nhân viên nhanh chóng bưng rau trộn dưa lên cắt ngang lời cô nói.
“Cô muốn nói gì với tôi? Nói với tôi rằng cô đã kết hôn, là người đã có gia đình, nói tôi và cô giữ khoảng cách sao?” Đào Khánh Trần nói thẳng suy nghĩ của cô, mặc dù anh ta nói thẳng nhưng vẫn luôn cười, cũng không hề chán ghét.
“Không sai, tôi muốn nói chuyện này với anh.”
Đào Khánh Trần rót cho cô một ly nước ô mai: “Cô không cần vội vàng phủi sạch quan hệ với tôi, cây ngay không sợ chết đứng, đó là cô nói, còn có tôi thích cô nhưng không quấy rầy cô.”
Cô uống một ngụm nước ô mai, nhíu mày nói: “Nói như vậy, anh định tiếp tục?”
Đào Khánh Trần nhún vai, gắp một miếng rau xanh: “Why not? Mặc dù cô có chồng, nhưng tôi chưa lập gia đình, tôi có quyền theo đuổi người phụ nữ mình thích, hơn nữa tôi bảo đảm có thể cho cô được hạnh phúc, để cô khốn khổ chịu sự tra tấn trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc thì không bằng tôi làm kẻ thứ ba cứu vớt cô.”
Diêu Lan Hạ không nhịn được cười: “Bác sĩ Đường, anh còn biết nói đùa.”
Cô biết anh ta nghiêm túc, nhưng cô cần phải cười cho qua chuyện.
“Có phải nói đùa hay không thì tôi sẽ chứng minh cho cô xem.”
Anh ta vuốt chiếc đũa cũng không vội sử dụng.
“Nếu tôi không đoán sai, khoảng thời gian dài sau này, cô sẽ trốn tránh tôi, đi vòng tránh tôi, tránh tiếp xúc trực tiếp với tôi, lạnh nhạt với tôi. Nhưng không sao, tôi có thể chấp nhận, cô có thể tiếp tục cuộc sống của mình, không cần để ý tới cảm nhận của tôi.”
Anh ta chậm rãi ăn rau xanh, lúc này các món ăn đã được bưng lên, anh ta nhìn cá hố kho tộ thì nói một câu: “Cá hố Đông Hải có hương vị tinh tế hơn cá hố ở nước ngoài, cô rất biết gọi món.”
Diêu Lan Hạ vô cùng cạn lời.
Đào Khánh Trần cầm đôi đũa sạch tách thịt cá và xương cá ra cho cô: “Tôi tin trái đất tròn, những thứ thuộc về tôi thì chắc chắn sẽ có được.”
Đến bước này thì Diêu Lan Hạ đã hiểu, Cao Dĩnh Nhi vốn không phải muốn đuổi việc cô vì bảo vệ danh dự của bệnh viện, cô ta chỉ muốn đuổi cô đi mà thôi.
Rốt cuộc vì sao Cao Dĩnh Nhi lại làm như vậy với cô?
Trong lòng Diêu Lan Hạ tự hỏi một lát, không dám lấy đá chọi đá, cô xem xét tình hình, hơi mỉm cười: “Phó chủ nhiệm Cao, cho dù cô muốn đuổi việc tôi cũng phải tìm viện trưởng phê duyệt trước, khi nào cô lấy được thông báo nghỉ việc thì nói cho tôi biết, tôi còn có việc nên đi trước.”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Cao Dĩnh Nhi khẽ hừ một tiếng: “Có vẻ giọng của bác sĩ Diêu giống như có chỗ dựa nên không sợ gì? Sao vậy, cô cảm thấy cấp trên sẽ có người tiếp tục giữ cô lại?”
Cô ta ám chỉ chuyện Đào Khánh Trần giúp cô cản phóng viên.
Diêu Lan Hạ cười: “Không, tôi chỉ là cây ngay không sợ chết đứng.”
Cao Dĩnh Nhi châm chọc nói: “Sao cô lại có mặt mũi nói ra câu này chứ? Âm thầm chống đối với người bệnh VIP, ngầm bắt tay với lãnh đạo bệnh viện, cô làm chuyện xấu hổ như thế còn nói cây ngay không sợ chết đứng, nếu cô tự tin như vậy thì tôi sẽ cho cô cơ hội này.”
Cô ta nói xong thì đi qua người Diêu Lan Hạ, cầm điện thoại trên bàn làm việc, trong lúc cô ta bấm số thì ngẩng đầu liếc xéo cô: “Cô cứ giữ tài ăn nói và nước mắt của mình đi, lát nữa sẽ có chỗ cho cô phát huy.”
Điện thoại được kết nối.
“Viện trưởng Trần, là tôi... Hiện tại trong khoa rất hỗn loạn... Đúng vậy, người bệnh yêu cầu một câu trả lời... Tôi đề nghị đuổi việc bác sĩ Diêu, nếu không thì không chỉ trong khoa mà toàn bộ bệnh viện cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn... Được, tôi biết rồi.”
Cô ta lập luận sắc sảo miêu tả mức độ ảnh hưởng bởi vì cô, dường như không đuổi việc cô sẽ gây tội lớn đối với cả bệnh viện.
Cao Dĩnh Nhi đặt điện thoại xuống: “Bác sĩ Diêu, gặp nhau ở văn phòng của viện trưởng.”
Cao Dĩnh Nhi nói xong câu này thì nhấc chân đi ra ngoài.
Viện trưởng... Diêu Lan Hạ nhíu mày, sau đó đi theo.
Hai người đi ra thang máy thì thấy Đào Khánh Trần mặc áo blouse trắng, dáng người cao lớn đứng bên ngoài, sau lưng anh ta còn có mấy chủ nhiệm và phó chủ nhiệm khoa.
Khuôn mặt Cao Dĩnh Nhi lập tức tươi cười: “Phó viện trưởng, chào buổi sáng.”
Đào Khánh Trần gật đầu, ánh mắt nhìn Diêu Lan Hạ: “Bác sĩ Diêu, cô có khỏe không? Ngày hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”
Mọi người đồng thời nhìn cô, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng ánh mắt lại khác nhau.
Sở Lạc buồn rầu không thôi, danh tiếng của cô vốn không tốt, Đào Khánh Trần nói như vậy thì hiểu lầm càng lớn hơn.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn phó viện trưởng.”
Cao Dĩnh Nhi cười nhạt: “Phó viện trưởng trăm công nghìn việc, bác sĩ Diêu là nhân tài chủ lực trong khoa tim mạch, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Đào Khánh Trần không thèm nhìn cô ta một lần, anh ta vẫn không kiêng dè nói: “Bác sĩ Diêu, khi nào cô viết xong luận văn thì tới tìm tôi, có bất cứ vấn đề gì cũng có thể kịp thời giải đáp.”
Diêu Lan Hạ cắn môi: “Vâng, phó viện trưởng.”
Diêu Lan Hạ vất vả lắm mới thoát khỏi khí thế của anh ta nhưng cô không dám thả lỏng cảnh giác, chỉ hy vọng anh ta đừng xuất hiện với dáng vẻ này.
Cao Dĩnh Nhi cười lạnh: “Bác sĩ Diêu đúng là thủ đoạn, ngay cả phó viện trưởng cũng có thể nắm lấy được, nhưng tôi càng mong chờ, nếu anh ta biết những chuyện hư hỏng kia của cô thì sẽ có suy nghĩ thế nào.”
Hôm nay cô ta nói chuyện luôn mang theo thâm ý, nghe rất không thoải mái!
Đào Khánh Trần đứng ở cửa thang máy cũng không vội rời đi, anh ta nghiêng đầu nhìn hai bóng lưng dần đi xa cùng đi vào văn phòng của viện trưởng.
Lúc này anh ta mới thu lại suy nghĩ: “Đưa bản ghi chép phẫu thuật của khoa giải phẫu thần kinh tháng này cho tôi, chủ nhiệm Vương chuẩn bị sổ tay công tác cấp cứu chi tiết rồi đưa cho tôi trước cuối tuần.”
Anh ta dặn dò công việc xong thì không định xuống lầu, mấy chủ nhiệm nhìn anh ta: “Phó viện trưởng Đường, thang máy...”
“Tôi còn có chút việc, mọi người đi xuống trước đi.”
Văn phòng viện trưởng.
Viện trưởng Trần nghe Cao Dĩnh Nhi như vậy thì có chút đau đầu, ông ta rất yêu thích nhân tài Diêu Lan Hạ, không đành lòng đuổi việc, nhưng tình huống hiện tại vô cùng bất lợi để giữ cô lại.
Cao Dĩnh Nhi thấy viện trưởng do dự thì nói: “Viện trưởng, trong khoa rất náo loạn, tôi không muốn dung túng cho người liên quan, cũng không thể nhìn tình hình ngày càng xấu đi.”
Viện trưởng nắm hai tay đầy đồi mồi đặt trên bàn làm việc: “Đuổi việc là hạ sách, Dĩnh Nhi, trị ngọn không trị tận gốc.”
Cao Dĩnh Nhi cố gắng nói: “Vấn đề bắt nguồn từ việc gần đây bác sĩ Diêu làm một số chuyện... Hành vi của cô ta đã khiến bệnh nhân nghi ngờ và sợ hãi, niềm tin của bệnh nhân đối với bệnh viện cũng giảm xuống, có lẽ ông đã thấy, hiện tại người trong khoa rất hoang mang.”
Viện trưởng thở dài một hơi, ngẩng đầu xem Diêu Lan Hạ: “Cháu muốn giải thích gì sao?”
Viện trưởng cho cô cơ hội.
Diêu Lan Hạ lễ phép nói: “Viện trưởng, cháu rất xin lỗi đã mang đến rắc rối lớn cho bệnh viện như vậy, làm chú khó xử. Nhưng cháu không hề làm bất cứ chuyện gì vi phạm đến đạo đức nghề y, còn chuyện bôi nhọ thì cháu hy vọng lời đồn dừng lại ở những người sáng suốt.”
Cao Dĩnh Nhi công kích mạnh mẽ: “Bác sĩ Diêu, lùi một nghìn bước thì cho dù cô vô tội, nhưng cô không giết người, nhưng bởi vì cô nên người mới chết, cô không nên gánh vác trách nhiệm sao?”
Mẹ nó!
Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!
Đào Khánh Trần đứng ở ngoài cửa không nghe nổi nữa nên gõ cửa: “Viện trưởng.”
Viện trưởng Trần thấy anh ta tới thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Phó viện trưởng Đường, mau vào đi.”
Đào Khánh Trần nhàn nhạt mỉm cười, khuôn mặt nho nhã sạch sẽ giống như được gió xuân thổi qua: “Tôi may mắn nghe thấy một vài lời của phó chủ nhiệm Cao, tôi có ý kiến khác với chuyện của bác sĩ Diêu.”
Viện trưởng gật đầu, ra hiệu anh ta tiếp tục nói.
“Nếu bởi vì một trò hề không được kiểm chứng mà bệnh viện hy sinh một bác sĩ xuất sắc thì sẽ đả kích tính tích cực của bác sĩ, làm cho bọn họ mất đi niềm tin với bệnh viện.”
“Hơn nữa, cô Mai đã công khai nói mình ăn nhầm đồ ăn dẫn đến không thoải mái, chuyện này cũng không liên quan đến bác sĩ Diêu.”
“Cuối cùng phó chủ nhiệm Cao, vừa rồi cô trình bày làm cho tôi nghĩ đến Nhạc Phi... Ha ha, cô muốn hôm nay tái diễn bi kịch lịch sử sao?”
Đào Khánh Trần ngăn cơn sóng dữ khiến Cao Dĩnh Nhi nghẹn họng không trả lời được, cô ta cắn răng lại không dám nổi giận với anh: “Hiện tại làm sao bây giờ? Trong khoa tim đã náo loạn lắm rồi.”
Đào Khánh Trần nhìn cô ta, cười như không cười: “Phó chủ nhiệm Cao, cô là người quản lý khoa tim mạch, bây giờ xảy ra vấn đề lại hỏi tôi làm thế nào? Cô nói xem tôi làm sao?”
Ba người đồng thời nhìn Đào Khánh Trần, ý của anh ta rất rõ, cô ta là phó chủ nhiệm, đây là trách nhiệm công việc của cô ta, nếu cô ta làm không xong chuyện nhỏ này thì cũng không cần làm chủ nhiệm nữa.
Trò hề đuổi việc kết thúc, mối quan hệ không bình thường của Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần càng thêm rõ ràng, quan hệ đối địch với Cao Dĩnh Nhi cũng tăng thêm nhiều lần.
Cao Dĩnh Nhi ổn định hơi thở ra khỏi văn phòng, tức giận đi đến phòng bệnh VIP.
Diêu Lan Hạ vội vàng làm xong công việc trong tay thì đã tới giờ cơm trưa.
Lúc cô chuẩn bị đi ăn cơm thì điện thoại rung lên.
Đào Khánh Trần gọi tới.
“Bác sĩ Diêu, hiện tại cô còn muốn tiếp tục từ chối mời tôi ăn cơm sao? Vừa rồi tôi đã giúp cô bảo vệ bát cơm.”
Diêu Lan Hạ rầu rĩ lo ắng, nếu đi thì mọi người sẽ thấy, càng khó có thể giải thích hiểu lầm, còn không đi thì Đào Khánh Trần đã giúp cô mấy lần, về công về tư cũng không thể từ chối.
“Được, Tương Giang Viên được không?”
Ăn cơm Tây quá mập mờ, cô chọn đồ ăn Trung Quốc.
“Tôi chờ cô.”
Tương Giang Viên cách bệnh viện năm trăm mét, Diêu Lan Hạ thay đồ xong thì cầm túi xách đi ra bệnh viện, khi cô đến nơi thì Đào Khánh Trần đã tới.
Giờ cơm trưa rất đông khách, Diêu Lan Hạ liên tục nhấn mạnh nên hai người được đổi đến lầu hai trnag nhã, có tấm ngăn lại gần cửa sổ, khá kín đáo.
Đào Khánh Trần đưa thực đơn cho cô: “Cô mời khách nên cô gọi món ăn, hôm nay tôi chỉ phụ trách ăn.”
Diêu Lan Hạ mở thực đơn, cũng không đùn đẩy, cô nghiêm túc nhìn thức ăn chay, món ăn mặn, canh, đồ ngọt, đồ uống một lượt, nghiêm túc tự hỏi: “Anh thích ăn gì?”
Đào Khánh Trần đan chéo tay, khuỷu tay đặt trên bàn nhìn cô cúi đầu có mấy sợi tóc lay động ở bên má, có chút đáng yêu.
“Tôi không kén ăn, cô thích là được.”
“Phó chủ nhiệm dễ ăn như vậy thì tôi sẽ chọn tùy thích.”
Đào Khánh Trần khử trùng bộ đồ ăn bằng nhực cho cô, đĩa, chén sứ, muỗng sắp xếp ngay ngắn trước mặt cô, lúc này mới nói: “Ở đây không phải là bệnh viện, cô không cần gọi bằng chức vị.”
Ngón tay mảnh khảnh của Diêu Lan Hạ dừng trên hình ảnh cá kho: “Vậy bác sĩ Đường, cá được không?”
Đào Khánh Trần cười: “Xem ra để cô gọi tên tôi còn phải đi một đoạn đường rất xa.”
Cô không hỏi nữa, tiếp tục nói: “Anh thích cá gì? Cá chép? Cá hố? Cá trích?”
“Chọn món cô thích.”
Diêu Lan Hạ đưa danh sách các món đã chọn cho nhân viên, nhân viên phục vụ xác nhận một lần nữa, Đào Khánh Trần cẩn thận nghe cô ta đọc thực đơn, ba món chay, một cá hố kho tộ, một món mặn, cộng thêm một bát canh thịt bò Tây Hồ, cô chọn nước ô môi hỗ trợ tiêu hóa.
Tổng thể các món khá thanh đạm, cũng phù hợp với khẩu vị của anh ta.
“Bác sĩ Đường, hôm nay tôi mời anh ăn cơm là vì muốn cảm ơn anh đã giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn gần đây, thứ hai tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với anh...”
Nhân viên nhanh chóng bưng rau trộn dưa lên cắt ngang lời cô nói.
“Cô muốn nói gì với tôi? Nói với tôi rằng cô đã kết hôn, là người đã có gia đình, nói tôi và cô giữ khoảng cách sao?” Đào Khánh Trần nói thẳng suy nghĩ của cô, mặc dù anh ta nói thẳng nhưng vẫn luôn cười, cũng không hề chán ghét.
“Không sai, tôi muốn nói chuyện này với anh.”
Đào Khánh Trần rót cho cô một ly nước ô mai: “Cô không cần vội vàng phủi sạch quan hệ với tôi, cây ngay không sợ chết đứng, đó là cô nói, còn có tôi thích cô nhưng không quấy rầy cô.”
Cô uống một ngụm nước ô mai, nhíu mày nói: “Nói như vậy, anh định tiếp tục?”
Đào Khánh Trần nhún vai, gắp một miếng rau xanh: “Why not? Mặc dù cô có chồng, nhưng tôi chưa lập gia đình, tôi có quyền theo đuổi người phụ nữ mình thích, hơn nữa tôi bảo đảm có thể cho cô được hạnh phúc, để cô khốn khổ chịu sự tra tấn trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc thì không bằng tôi làm kẻ thứ ba cứu vớt cô.”
Diêu Lan Hạ không nhịn được cười: “Bác sĩ Đường, anh còn biết nói đùa.”
Cô biết anh ta nghiêm túc, nhưng cô cần phải cười cho qua chuyện.
“Có phải nói đùa hay không thì tôi sẽ chứng minh cho cô xem.”
Anh ta vuốt chiếc đũa cũng không vội sử dụng.
“Nếu tôi không đoán sai, khoảng thời gian dài sau này, cô sẽ trốn tránh tôi, đi vòng tránh tôi, tránh tiếp xúc trực tiếp với tôi, lạnh nhạt với tôi. Nhưng không sao, tôi có thể chấp nhận, cô có thể tiếp tục cuộc sống của mình, không cần để ý tới cảm nhận của tôi.”
Anh ta chậm rãi ăn rau xanh, lúc này các món ăn đã được bưng lên, anh ta nhìn cá hố kho tộ thì nói một câu: “Cá hố Đông Hải có hương vị tinh tế hơn cá hố ở nước ngoài, cô rất biết gọi món.”
Diêu Lan Hạ vô cùng cạn lời.
Đào Khánh Trần cầm đôi đũa sạch tách thịt cá và xương cá ra cho cô: “Tôi tin trái đất tròn, những thứ thuộc về tôi thì chắc chắn sẽ có được.”
Bình luận facebook