• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Trò đùa tình yêu (6 Viewers)

  • Chap-6

Chương 6: Quà gặp mặt, cậu ta thích




Hai người vừa mới bước vào trong sân của nhà cũ nhà họ Lưu, một bóng người cao lớn mặc đồ trắng từ trong nhà chạy vọt ra, chạy vèo dừng lại trước mặt hai người.



“Anh cả! Cuối cùng anh cũng đến rồi!”



Diêu Lan Hạ trừng to hai mắt, đây... Cậu thiếu niên mặc áo bành tô màu trắng, tóc được chải chuốt cẩn thận kia, không ngờ lại là tên nhóc nghịch ngợm hỏi đường cô ban sáng.



Gương mặt của Lưu Nguyên Huyên và Lưu Nguyên Hào cũng không quá giống nhau, khí chất càng khác biệt rõ ràng, trên người Lưu Nguyên Hào tản ra loại lạnh lùng khó gần còn Lưu Nguyên Huyên thì nhiệt tình cởi mở, làm người ta cảm thấy rất dễ gần.



Chuyện xảy ra lúc sáng, Diêu Lan Hạ và Lưu Nguyên Huyên đều ăn ý hiểu thầm trong lòng, nhìn nhau mỉm cười.



Đọc FULL bộ truyện.



“Chào chị dâu! Từ lâu đã nghe chị dâu là một người rất xinh đẹp, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, nhưng mà chị dâu còn đẹp hơn trong truyền thuyết nữa, anh cả thật có phúc!”



Diêu Lan Hạ cười cười, còn chưa nói gì, Lưu Nguyên Hào đã xụ mặt nói: “Em ở nước ngoài không lo học hành đàng hòang, đi nghe ngóng mấy tin tức gì đâu thế này.”



Lưu Nguyên Huyên gãi đầu, giả vờ ngây ngốc để cho qua: ‘Học tập đương nhiên là quan trong, nhưng em cũng phải quan tâm đến hôn nhân đại sự của anh cả chứ.’



Lưu Nguyên Hào lạnh lùng liếc nhìn sau, sau đó đưa cái túi mà tài xế vừa mới đưa sang cho anh ta: “Quà gặp mặt chị dâu em cho em.”



Diêu Lan Hạ ngửa đầu nhìn góc nghiêng của người đàn ông kia, muốn tìm ra một ít dấu vết gì đó trên mặt anh, nhưng tất cả thay đổi của vẻ mặt anh giống như chỉ nhằm vào một mình Lưu Nguyên Huyên, hoàn toàn không quan tâm đến cô.



“Cảm ơn chị dâu! Quà mà chị dâu chọn, em chắc chắn sẽ rất thích.”



Diêu Lan Hạ tự nhiên phóng khoáng cười: “Cũng không phải thứ gì tốt, cậu thích là được.”



Vẻ mặt Lưu Nguyên Hào hơi lạnh đi.



“Ba và mẹ đang chờ ở bên trong đó, anh cả chị dâu, chúng ta vào đi.”



Lưu Nguyên Hào không nói tiếng nào, nhấc chân bước vào trong, mắt Lưu Nguyên Huyên lơ đãng lướt sang hướng Diêu Lan Hạ, nghĩ đến cái gì đó, sau đó lại tự lắc đầu phủ nhận.



“Bảo anh chị vào, em còn đứng ngẩn ra đó làm gì?” Khi bước lên bậc thang, Lưu Nguyên Hào lạnh lùng nói với Lưu Nguyên Huyên đang đứng yên tại chỗ ở phía sau.



“Đến ngay đây, đang thưởng thức bóng đêm một chút ấy mà!” Lưu Nguyên Huyên bước nhanh vài bước đuổi theo.



Diêu Lan Hạ lẩm bẩm trong lòng, anh em hai người đã năm năm trời không gặp nhau, theo lý thường thì không phải nên trò chuyện, nói mấy cái gì mà “Em dạo này cao lên rồi, đẹp trai hơn rồi” này nọ sao?



Ặc, nghĩ lại, nếu Lưu Nguyên Hào lại nói ra mấy lời này, vậy sẽ kinh khủng đến cỡ nào chứ.



Ba người nối đuôi nhau vào cửa, khi đứng ở ngoài đổi dép lê, lúc Diêu Lan Hạ định cởi nút thắt thủy tinh trên đôi giày cao gót, trong tay đang cầm túi xách nên hơi vướng víu, định đặt lên tủ để giày thì có hai cánh tay cùng lúc duỗi đến.



Tay Lưu Nguyên Hào và Lưu Nguyên Huyên cùng đưa ra giữa không trung, Lưu Nguyên Huyên nhún vai thu tay về, Lưu Nguyên Hào nhận túi xách của cô, thay dép lê xong thì đi vào trong.



Diêu Lan Hạ hoảng hốt, động tác lúc nãy của Lưu Nguyên Hào, là muốn diễn cảnh vợ chồng mặn nồng trước mặt em trai sao?



A, đúng là làm khó anh rồi.



Lưu Nguyên Huyên khẽ cười nói: “Chị dâu, anh cả quan tâm chị thật đó.”



Diêu Lan Hạ từ chối cho ý kiến: “Ừ, cũng khá quan tâm.”



Lưu Nguyên Huyên lại nói thêm: “Chị dâu, chị đừng thấy anh cả em cứ lạnh lùng ngang ngược như thế, anh ấy mà dịu dàng thì là một chàng trai ấm áp chính hiệu đó.”



Diêu Lan Hạ liếc khóe mắt nhìn bóng dáng cao lớn của Lưu Nguyên Hào, mếu máo cười khẩy, trong từ điển của Cậu Hào có hai chữ ‘dịu dàng’ hả? Đừng đùa chứ.



Đèn treo thủy tinh lớn theo phong cách cổ chiếu sáng cả căn phòng khách rộng lớn, ghế sofa gỗ đặc màu đỏ cổ trống không, Lưu Đình đang cầm kéo cắt tỉa một gốc hoa trên kệ.



“Ba.”



“Ba.”



Hai vợ chồng đồng thanh chào hỏi, Lưu Đình cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nghịch phiến lá thon dài của hoa lan: “Về rồi à, đến phòng khách ngồi đi.”



“Vâng.”



“Dạ...”



Phòng khách yên lặng, có cảm giác làm người ta nghẹt thở.



Lưu Nguyên Huyên giành lấy cây kéo trong tay Lưu Đình, cánh tay dài cản lại, vừa làm nũng vừa ra vẻ nghiêm túc cười nói: “Ba, khó khăn lắm con mới về được một lần, ba cứ lo ngắm hoa không ngắm con, tim con như sắp vỡ này.”



Đôi mắt thâm thúy của Lưu Đình liếc nhìn mặt cậu con trai: “Lớn rồi, không học được thứ gì hay, lại học được cách nhõng nhẽo nịnh bợ.”



“Hì hì, ai bảo ba là ba con chứ, con không làm nũng với ba thì làm nũng với ai, nào nào nào, ba, chúng ta ngồi xuống đi.”



Chuỗi hành động của Lưu Nguyên Huyên làm Diêu Lan Hạ sợ đến mức tim run lẩy bẩy, má ơi, gan thằng nhóc Lưu Nguyên Huyên này lớn thật, không ngờ lại dám ra vẻ đáng yêu trước mặt Lưu Đình?



Càng kỳ lạ là, Lưu Đình lại không hề nổi giận?



Trong trí nhớ của cô, từ trước đến giờ Lưu Đình luôn ăn nói cẩn trọng, suốt ngày mặt mày nghiêm nghị, biểu cảm có thể copy paste được luôn.



Đối mặt với Lưu Nguyên Huyên, lại đột nhiên đổi thành một người khác.



“Đã về đủ rồi, bảo phòng bếp chuẩn bị đưa thức ăn lên đi.”



Một giọng nữ đứng tuổi dịu dàng phóng khoáng từ lầu hai vọng xuống, Vũ Trúc Ngọc mặc một bộ sườn xám màu đỏ thắm dài đến đầu gối, vịn tay vịn bước từ lầu hai xuống. Vũ Trúc Ngọc năm nay đã hơn năm mươi tuổi, nhưng da mặt nhẵn mịn, được chăm sóc kỹ lưỡng không một nếp nhăn nào, mái tóc dài óng ả búi gọn, cài cây trâm đơn giản, bàn tay đang bám tay vịn cầu thang đeo hai cái nhẫn ngọc bích, dáng người bà hơi đẫy đà, bước đi thong thả ưu nhã.



Ba người vội vàng đứng dậy, Lưu Nguyên Hào bước lên gọi: “Mẹ.”



Mấy người phía sau còn chưa kịp chào hỏi, Vũ Trúc Ngọc đã nắm tay con trai, đặt trong lòng bàn tay khẽ vỗ, đau lòng nhìn mặt anh: “Ui, sao lại gầy thế này? Mới mấy ngày không về nhà mà đã gầy ra thế này rồi, bảo hai đứa ở nhà lại không chịu nghe lời, ở bên ngoài thì ai mà chăm sóc cho con? Xem sắc mặt con kìa...”



Diêu Lan Hạ cười khẩy trong lòng, lời chỉ trích gián tiếp của mẹ chồng này, cao tay thật.



“Con rất khỏe, mẹ đừng lo. Con lớn rồi, biết chăm lo cuộc sống như thế nào mà.” Giọng điệu Lưu Nguyên Hào có hơi mất kiên nhẫn.



Lưu Nguyên Huyên cố ý dán sát vào nhìn Lưu Nguyên Hào: “Sắc mặt anh cả hồng hào trắng nõn, trạng thái khá tốt, con thấy chị dâu chăm sóc anh cả tốt lắm mà.”



Vũ Trúc Ngọc không trả lời trực tiếp, mà dời ánh mắt sang Diêu Lan Hạ: “Cô ở bệnh viện như thế nào thì tôi không quan tâm, nhưng về đến nhà rồi, chồng phải là tất cả của cô, có hơi sức ở trong bệnh viện chăm sóc cho mấy bệnh nhân già yếu đó, không bằng ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cho chồng mình.”



Lưu Nguyên Hào nhíu mày: “Hôm nay là ngày đầu tiên Huyên về nước, mẹ đừng đặt sai trọng tâm chủ đề.”



Cái này, anh đang nói đỡ cho cô hả?



Diêu Lan Hạ mím môi, ở trước mặt mẹ chồng, cô vốn chẳng có lập trường gì, bây giờ Lưu Nguyên Hào vì bị bệnh nên mới gầy đi, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm đương nhiên là cô.



“Mẹ, dạo gần đây Lưu Nguyên Hào làm việc quá mệt mỏi, ngày nào cũng ở lại công ty tăng ca, đến tối khuya mới tan ca về nhà, anh ấy về trễ quá, đồ ăn hâm nóng lên lần nữa thì không còn ngon nữa, cho nên mới thiếu dinh dưỡng, sau này chờ khi nào anh ấy về nhà rồi con mới nấu cơm, thế thì sẽ ngon hơn.”



Diêu Lan Hạ nói đông nói tây một lúc, vừa ca ngợi Lưu Nguyên Hào cố gắng trong sự nghiệp, vừa che giấu sự thật hai người đã ở riêng, quan trọng nhất là, cô phải hòa lại một ván trước mặt bà mẹ chồng này.



Cô vừa nói thế, Vũ Trúc Ngọc không tìm ra được lỗi nào nữa mà bắt, chỉ lạnh mặt ‘ừ’ một tiếng.



Môi Lưu Nguyên Hào khẽ cong lên, người phụ nữ này, tài nói dối của cô cũng không tệ.



Lưu Nguyên Huyên khen không dứt miệng: “Anh cả thật hạnh phúc quá! Cưới được một cô vợ tốt như chị dâu!”



Đồ ăn đã bày lên bàn xong, mọi người ngồi xuống đúng vị trí, chờ mọi người yên vị, Vũ Trúc Ngọc đột nhiên lại nhắc đến đề tài lúc nãy, làm như vô ý lại giống như cố ý kiếm chuyện.



“Con nói chị dâu của con là vợ tốt hả? Nếu mà là vợ tốt thì kết hôn đã ba năm rồi, sao chưa có tin vui gì, ha, mẹ cũng muốn biết, tốt chỗ nào?”



Diêu Lan Hạ cầm đũa lên lại thấy nặng nề không gắp nổi thức ăn, chỉ đành đặt xuống.



Lưu Nguyên Huyên cười tủm tỉm gắp một miếng bông cải xanh đặt vào đĩa của Vũ Trúc Ngọc: “Cái này là do mẹ không hiểu rồi, bây giờ ở nước ngoài có rất nhiều cặp vợ chồng kết hôn rất lâu nhưng mà không có con, anh cả với chị dâu mới kết hôn có ba năm, mẹ không cho người ta hưởng thụ thế giới riêng của hai người à?”



Vũ Trúc Ngọc liếc xéo Lưu Nguyên Huyên: “Huyên à, con lấy được lợi lộc gì từ chỗ anh cả con hả, hay là đầu óc mê muội rồi? Hừ, là không muốn sinh con hay là không sinh con được, cái này khó nói lắm!”



Giọng nói trầm thấp của Lưu Nguyên Hào từ từ vang lên: “Huyên, em thích ăn cá hố, đây là cá hố ở biển Đông, thịt tươi hơn ở nước ngoài, ăn nhiều vào.”



“Cảm ơn anh cả, chị dâu, chị cũng ăn đi.”



Da mặt Diêu Lan Hạ cứng đờ cười không nổi, cố gắng chớp mắt vài cái: “Được.”



Vũ Trúc Ngọc nói mỉa: “Đồ ăn trên bàn này cũng không có món nào có tác dụng giúp dễ mang thai, nếu như có lòng, làm bác sĩ mà còn không biết mấy thứ này sao? Không giải quyết bản chất của vấn đề, có ăn nhiều hơn thì có tác dụng gì chứ?”



Diêu Lan Hạ nhịn không được cắn răng, lần nào về, Vũ Trúc Ngọc cũng chưa bao giờ hiền hòa với cô một lần, hôm nay ngay trước mặt em chồng, lại càng làm quá hơn nữa.



Giọng nói sắc lạnh hùng hậu của Lưu Đình vang lên: “Được rồi, ăn cơm đi.”



Sao Vũ Trúc Ngọc chịu chứ, bà ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười nói: “Hào à, con có còn liên lạc với cô gái nhà họ Mai không? Cô gái tên Khánh Vân ấy.”



Lưng Diêu Lan Hạ đã căng cứng, cô nhìn Lưu Nguyên Hào vẻ cảnh giác, Mai Khánh Vân, cái tên cấm kỵ này lại được Vũ Trúc Ngọc nói một cách vô cùng tự nhiên.



Lưu Nguyên Hào vừa ăn vừa nói: “Có liên lạc, dạo gần đây cô ấy sắp làm người đại diện cho một sản phẩm của công ty.”



Vũ Trúc Ngọc hơi hạ thấp người xuống, mặt đầy vui vẻ nói: “Hình như bây giờ Khánh Vân còn đang độc thân đúng không? Con bé Khánh Vân này rất ngoan ngoãn lễ phép, mẹ thích lắm, haizz, nếu như lúc trước...” Bà liếc Diêu Lan Hạ: “Cũng sẽ không thành ra như bây giờ!”



Diêu Lan Hạ cắn chặt răng, cô có xúc động muốn quăng đũa bỏ về!



Lưu Nguyên Huyên nhìn thấy rõ ràng toàn bộ hành động của Diêu Lan Hạ, chỉ mới tiếp xúc vài phút ngắn ngủi, anh đã hiểu được địa vị của chị dâu trong nhà họ Lưu này rồi, không khỏi thầm cười khẩy, nhà họ Lưu, ha!



“Mẹ, có một lời bài hát hay lắm, thứ không có được sẽ luôn xao động, người được yêu thương đều không biết lo sợ. Anh cả cưới chị dâu thì chị dâu chính là người tốt nhất, nếu mà cái cô Khánh Vân gì đó đến, cũng không biết sẽ như thế nào đâu.”



Vũ Trúc Ngọc liếc xéo Lưu Nguyên Huyên: “Con học tập ở nước ngoài, là học mấy lời ngụy biện lung tung đó đấy hả? Mẹ không biết có biết sợ hay không, mẹ chỉ biết, có một vài người vốn không nên xuất hiện!”



Nói thẳng thừng trắng trợn, chẳng thèm giấu giếm gián tiếp như trước nữa, Vũ Trúc Ngọc rõ ràng là ghét cay ghét đắng Diêu Lan Hạ.



Không khí trên bàn ăn chìm vào yên lặng, Diêu Lan Hạ lặng lẽ nhìn Lưu Nguyên Hào, còn tưởng rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng không, sự im lặng của anh giống như một bàn tay đẩy cô vào đáy vực sâu, vừa nặng nề vừa tàn nhẫn.



Vũ Trúc Ngọc tiếp tục cười khẩy: “Còn nữa, dạo gần đây việc làm ăn của nhà họ Diêu cũng không được như ý đúng không? Hừ có phải lại định mở miệng xin tiền nữa hay không?”



Hai tay Diêu Lan Hạ đặt dưới bàn đã siết chặt lại, khớp ngón tay xanh xao dần trắng bệch, đau, từ đáy lòng đến đầu ngón tay, đau âm ỉ.



Lưu Nguyên Huyên cũng không dám tiếp lời nữa.



Lưu Nguyên Hào đặt đũa xuống: “Trên bàn cơm không bà chuyện làm ăn, còn nữa, việc làm ăn của nhà họ Diêu có như thế nào cũng không liên quan gì đến nhà họ Lưu, càng không liên quan gì đến mẹ.”



Lưu Đình ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Nguyên Hào: “Nói thế thì, nhà họ Diêu gặp chuyện, con không có ý định giúp đỡ sao?”



Lưu Nguyên Hào lau miệng, chuẩn bị đứng dậy: “Đúng thế.”



Tim Diêu Lan Hạ, hoàn toàn rơi xuống hầm băng vạn trượng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom