Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trở Mặt - Chương 1: Hậu Quả
Trong ngôi nhà cũ kỹ nằm giữa con hẻm nhỏ, vẫn như mọi khi phát ra tiếng đồ đạc bị đập vỡ, tiếng mắng chửi thô tục của người đàn ông và cả tiếng gào khóc tức tưởi của người phụ nữ.
Bên trong căn nhà trống rỗng chỉ có sơ sài một chiếc tủ cũ và bộ bàn ghế inox đơn giản, những món đồ còn sót lại cũng bị phá vỡ, người đàn ông trung niên bét rượu quần áo xốc xếch, mặt mũi giận dữ lớn tiếng đòi tiền.
Người phụ nữ chỉ ngoài ba mươi, đầu tóc bị rối khóc lóc đứng ở cửa phẫn nộ hét lên: "Tôi không có tiền, tiền trong cái nhà này đều bị ông lấy sạch rồi còn đâu!"
"Mày dám xạo với tao!"
Người đàn ông hùng hổ lao đến nắm tóc người phụ nữ, từ trong phòng nhỏ nhìn ra, cô gái với đôi mắt buồn pha lẫn sự tột cùng của tăm tối dõi theo. Trên gương mặt là sự lạnh nhạt vô hồn, nét thuần khiết của thiếu nữ đã hoàn toàn bị sự khắc nghiệt của cuộc sống che lấp. Cô chậm rãi cất bước tiến đến chỗ hai người đang giằng co qua lại, mi mắt rất lâu mới chớp nhẹ một lần.
Cơ thể gầy yếu xanh xao, trên tay cô cầm theo một cối chày bằng gỗ chầm chậm đưa lên cao, nhắm vào gáy người đàn ông.
Ngay khi cối chày hạ xuống, người phụ nữ nhìn thấy vội nhào đến hất tay cô ra, sợ hãi van xin: "Đừng Thạc Chân, là giết người đó!"
Người đàn ông nhận thức được bản thân suýt bị đánh lén, ông ta giận dữ đẩy người phụ nữ sang một bên, nhào đến tát mạnh vào mặt Thạc Chân. Thân thể vốn yếu ớt lại nhận cú tát trời giáng khiến cô ngã nhào ra đất, khóe môi chảy ra dòng máu đỏ đặc.
Chưa chịu dừng lại ở đó, người đàn ông tiếp tục bóp cổ Thạc Chân đánh liên tiếp vào mặt cô, người phụ nữ nhảy vào can cũng bị ông ta đá vào người ngã bay ra xa.
Trong tình cảnh hỗn loạn, nhìn con gái mình bị đánh một cách dã man, bà Thạc trong đầu chỉ còn có thể nghĩ đến một người, bà chồm ngồi dậy vội vàng chạy tìm điện thoại gọi điện cầu cứu.
Bị đánh một cách mạnh bạo tàn nhẫn, Thạc Chân không hề la hét một tiếng, cảm xúc trong cô như đã chai lì không còn biết đau.
"Ranh con, hôm nay tao sẽ dạy cho mẹ con mày biết, trong nhà này ai là chủ!"
Người đàn ông không hề nương tay, mỗi cái tát giáng xuống đều mạnh đến mức in hằn dấu đỏ trên mặt Thạc Chân.
Thế nhưng, dù bị đánh đổ máu, Thạc Chân vẫn không phản kháng hay khóc lóc cầu xin, người đàn ông bị thái độ không chịu khuất phục của cô làm cho máu nóng càng dâng cao.
Ông ta bất ngờ túm hai cổ tay Thạc Chân lôi cô trên sàn, kéo vào phòng khóa trái cửa, tiếp tục tháo thắt lưng quất mạnh vào người cô, thi thoảng còn đạp vào người cô quát: "Mày có biết sợ chưa?!"
Thạc Chân bị đánh đến ngã gục trên sàn nhà nhám cũ, cô liếc nhìn người đàn ông bằng ánh mắt khinh thường lẫn căm hận không chút nể sợ.
"Mày ngon lắm, còn dám lườm tao!"
Bên ngoài, chiếc xe Rembrandt Bugatti thắn nhanh tạo lên tiếng ma sát lớn trên mặt đất. Người đàn ông mặc vest xám phẳng phiu, mang giày da sáng bóng vội vã xuống xe.
Hàng xóm xung quanh xúm chụm lại vây trước cửa nhà Thạc Chân nhưng không ai vào giúp. Nhìn thấy một người vẻ ngoài sang trọng đến tìm, bọn họ không bỏ lỡ cơ hội bàn tán xôn xao.
Người đàn ông mang vẻ ngoài trưởng thành đĩnh đạc, thân thể cao lớn nổi bật như phát ra hào quang. Đôi mày rậm cau chặt, đôi mắt hai mí rõ sâu hút, đôi môi mím nhẹ thành một đường thẳng, vừa mang cảm giác lạnh lùng lại có chút gì đó ấm áp.
Anh nhanh chóng chen qua nhóm người đang vây trước cửa lao vào trong, không còn tâm tư để ý đến ánh mắt đánh giá của người khác.
Trước một căn phòng, người phụ nữ đập cửa ầm ầm, bên trong bỗng phát ra tiếng hét của Thạc Chân, vừa bất lực lại vừa tuyệt vọng: "Viễn Chân!"
Nghe thấy tên mình, Viễn Chân theo phản xạ vô điều kiện lao vụt đến kéo người phụ nữ sang một bên, dùng lực đạp mạnh vào cửa làm cánh cửa bằng gỗ cũ rơi cả chốt cố định ra.
Bên trong phòng, người đàn ông nửa kín nửa hở đang cố cưỡng bức Thạc Chân. Đôi mắt Viễn Chân trừng trừng hằn mạch máu đỏ đầy giận dữ, chớp mắt liền rút dao bấm chém một nhát vào vai người đàn ông.
Người đàn ông hét lên đau đớn ôm vai gục sang một bên, Viễn Chân nhanh như chớp ôm lấy Thạc Chân, bế cô lên trước ngực mình như bế một đứa trẻ vỗ về.
Thạc Chân ôm chặt lấy Viễn Chân, thân thể run lên cầm cập trong sợ hãi, đôi mắt thất thần tuôn ra từng dòng nước mắt nóng hổi.
Viễn Chân căm phẫn nhìn người đàn ông đang lăn lộn rên rỉ trên đất vì vết thương, chiếc áo sơ mi cũ nhèm ố màu trên người ông ta đã cởi ra, kể cả quần cũng đã mở khóa.
Một tay Viễn Chân ôm sau đầu Thạc Chân giữ chặt ép vào hõm vai mình, một tay bợ lấy dưới mông cô để giữ lấy cơ thể đang mềm nhũn ra. Đến lúc chạm vào dưới mông cô, anh mới phát hiện quần ngoài và quần trong của cô đã bị kéo xuống một gang tay.
Cơn phẫn nộ trong Viễn Chân càng bùng nổ, cố kìm nén kéo lại quần áo chỉnh tề cho Thạc Chân.
Từ bên ngoài, một người thanh niên khác mặc vest đen, vóc dáng cao gầy, tóc ngắn ba phân, mặt mũi nghiêm nghị bước vào báo cáo: "Ông chủ, sắp xếp xong rồi."
Viễn Chân ôm Thạc Chân trước người, xoay người bỏ đi để lại mệnh lệnh: "Giữ mạng hắn ta, từ từ mà giết."
Phía trước cửa nhà, hàng xóm đã bị người của Viễn Chân đuổi đi, anh ôm Thạc Chân ra xe đang đậu ngoài sân. Vốn định để Thạc Chân ngồi vào ghế sau nhưng cô lại ôm chặt Viễn Chân không buông, anh đành ôm cô cùng vào xe, nói với người thanh niên mặc vest đen khi nãy đang mở giữ cửa.
"Phi, cậu lái xe đi."
"Dạ, phó chủ tịch." Người thanh niên tên Phi gật đầu rồi đóng cửa lại, vòng lên ghế lái ngồi vào.
Chỗ bên cạnh bà Thạc cũng đã an vị, bà áy náy nhìn dáng vẻ thê thảm của Thạc Chân, nhưng dù sao con gái bà đã mười sáu tuổi, ngồi trên đùi một người đàn ông không máu mủ rất kỳ quặc.
Bà Thạc vươn tay muốn kéo Thạc Chân về phía mình, khó khăn mở lời: "Đưa Thạc Chân cho chị."
"Đừng động vào con bé." Viễn Chân ảm đạm cất tiếng, chuyển động cánh tay ôm chặt Thạc Chân hơn.
Bà Thạc lặng lẽ đưa mắt nhìn Thạc Chân nằm trọn trong vòng tay Viễn Chân, bà cũng chỉ biết im lặng không dám lên tiếng phản đối.
Xe dừng lại trước cửa chính bệnh viện, Phi nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Viễn Chân, dùng chiếc khăn lớn mỏng trong hộp xe trùm lên Thạc Chân ngay khi Viễn Chân vừa ra khỏi xe.
Do quá mệt mỏi mà Thạc Chân ngủ thiếp đi trên vai Viễn Chân, cả người chỉ để lộ đôi tay gầy đang vòng ôm cổ anh, cùng đôi chân trần bị trầy trụa bầm tím đong đưa hai bên hông Viễn Chân theo từng nhịp bước của anh.
Nữ bác sĩ trực ca cấp cứu đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn vô cùng trẻ trung. Vừa thấy Viễn Chân ôm ai đó trước ngực, bà lập tức đoán ra được vấn đề, vội bước đến hé khăn kiểm tra.
Nhìn thấy mặt mũi bị thương của Thạc Chân, nữ bác sĩ như tăng xông máu, vẫn giữ giọng vừa đủ nghe hỏi: "Có chuyện gì rồi?"
"Con bé bị bố dượng bạo hành, mẹ kiểm tra tổng quát xem thế nào, sẵn tiện xem có bị xâm hại không để còn kịp xử lý."
"Được rồi, mau đặt con bé lên giường."
Bà Viễn cùng hai y tá nữ tay chân lẹ làng kiểm tra sơ qua vết thương bên ngoài cho Thạc Chân, ngay sau đó liền đẩy sang kiểm tra với máy móc.
Bà Thạc ở lại chỗ cấp cứu sơ cứu vết thương, Viễn Chân đi theo cùng bà Viễn, để phòng trong lúc kiểm tra Thạc Chân có tỉnh lại thì vẫn có anh bên cạnh trấn an cô kịp lúc.
Trong lúc kiểm tra thân thể cho Thạc Chân, bà Viễn dùng ánh mắt muốn Viễn Chân ra ngoài, cho dù anh thấy cô từ bé lớn lên, cũng từng chăm sóc nuôi dưỡng cô một thời gian nhưng hiện tại Thạc Chân đã lớn, đã sắp trở thành thiếu nữ thực sự.
Đáp lại ý định xua đuổi của mẹ, Viễn Chân phớt lờ không làm theo, vẫn đứng một bên dõi theo. Bà Viễn thấy con trai khó bảo như vậy cũng đành làm lơ, quay lại tiếp tục kiểm tra cho Thạc Chân.
Bên trong căn nhà trống rỗng chỉ có sơ sài một chiếc tủ cũ và bộ bàn ghế inox đơn giản, những món đồ còn sót lại cũng bị phá vỡ, người đàn ông trung niên bét rượu quần áo xốc xếch, mặt mũi giận dữ lớn tiếng đòi tiền.
Người phụ nữ chỉ ngoài ba mươi, đầu tóc bị rối khóc lóc đứng ở cửa phẫn nộ hét lên: "Tôi không có tiền, tiền trong cái nhà này đều bị ông lấy sạch rồi còn đâu!"
"Mày dám xạo với tao!"
Người đàn ông hùng hổ lao đến nắm tóc người phụ nữ, từ trong phòng nhỏ nhìn ra, cô gái với đôi mắt buồn pha lẫn sự tột cùng của tăm tối dõi theo. Trên gương mặt là sự lạnh nhạt vô hồn, nét thuần khiết của thiếu nữ đã hoàn toàn bị sự khắc nghiệt của cuộc sống che lấp. Cô chậm rãi cất bước tiến đến chỗ hai người đang giằng co qua lại, mi mắt rất lâu mới chớp nhẹ một lần.
Cơ thể gầy yếu xanh xao, trên tay cô cầm theo một cối chày bằng gỗ chầm chậm đưa lên cao, nhắm vào gáy người đàn ông.
Ngay khi cối chày hạ xuống, người phụ nữ nhìn thấy vội nhào đến hất tay cô ra, sợ hãi van xin: "Đừng Thạc Chân, là giết người đó!"
Người đàn ông nhận thức được bản thân suýt bị đánh lén, ông ta giận dữ đẩy người phụ nữ sang một bên, nhào đến tát mạnh vào mặt Thạc Chân. Thân thể vốn yếu ớt lại nhận cú tát trời giáng khiến cô ngã nhào ra đất, khóe môi chảy ra dòng máu đỏ đặc.
Chưa chịu dừng lại ở đó, người đàn ông tiếp tục bóp cổ Thạc Chân đánh liên tiếp vào mặt cô, người phụ nữ nhảy vào can cũng bị ông ta đá vào người ngã bay ra xa.
Trong tình cảnh hỗn loạn, nhìn con gái mình bị đánh một cách dã man, bà Thạc trong đầu chỉ còn có thể nghĩ đến một người, bà chồm ngồi dậy vội vàng chạy tìm điện thoại gọi điện cầu cứu.
Bị đánh một cách mạnh bạo tàn nhẫn, Thạc Chân không hề la hét một tiếng, cảm xúc trong cô như đã chai lì không còn biết đau.
"Ranh con, hôm nay tao sẽ dạy cho mẹ con mày biết, trong nhà này ai là chủ!"
Người đàn ông không hề nương tay, mỗi cái tát giáng xuống đều mạnh đến mức in hằn dấu đỏ trên mặt Thạc Chân.
Thế nhưng, dù bị đánh đổ máu, Thạc Chân vẫn không phản kháng hay khóc lóc cầu xin, người đàn ông bị thái độ không chịu khuất phục của cô làm cho máu nóng càng dâng cao.
Ông ta bất ngờ túm hai cổ tay Thạc Chân lôi cô trên sàn, kéo vào phòng khóa trái cửa, tiếp tục tháo thắt lưng quất mạnh vào người cô, thi thoảng còn đạp vào người cô quát: "Mày có biết sợ chưa?!"
Thạc Chân bị đánh đến ngã gục trên sàn nhà nhám cũ, cô liếc nhìn người đàn ông bằng ánh mắt khinh thường lẫn căm hận không chút nể sợ.
"Mày ngon lắm, còn dám lườm tao!"
Bên ngoài, chiếc xe Rembrandt Bugatti thắn nhanh tạo lên tiếng ma sát lớn trên mặt đất. Người đàn ông mặc vest xám phẳng phiu, mang giày da sáng bóng vội vã xuống xe.
Hàng xóm xung quanh xúm chụm lại vây trước cửa nhà Thạc Chân nhưng không ai vào giúp. Nhìn thấy một người vẻ ngoài sang trọng đến tìm, bọn họ không bỏ lỡ cơ hội bàn tán xôn xao.
Người đàn ông mang vẻ ngoài trưởng thành đĩnh đạc, thân thể cao lớn nổi bật như phát ra hào quang. Đôi mày rậm cau chặt, đôi mắt hai mí rõ sâu hút, đôi môi mím nhẹ thành một đường thẳng, vừa mang cảm giác lạnh lùng lại có chút gì đó ấm áp.
Anh nhanh chóng chen qua nhóm người đang vây trước cửa lao vào trong, không còn tâm tư để ý đến ánh mắt đánh giá của người khác.
Trước một căn phòng, người phụ nữ đập cửa ầm ầm, bên trong bỗng phát ra tiếng hét của Thạc Chân, vừa bất lực lại vừa tuyệt vọng: "Viễn Chân!"
Nghe thấy tên mình, Viễn Chân theo phản xạ vô điều kiện lao vụt đến kéo người phụ nữ sang một bên, dùng lực đạp mạnh vào cửa làm cánh cửa bằng gỗ cũ rơi cả chốt cố định ra.
Bên trong phòng, người đàn ông nửa kín nửa hở đang cố cưỡng bức Thạc Chân. Đôi mắt Viễn Chân trừng trừng hằn mạch máu đỏ đầy giận dữ, chớp mắt liền rút dao bấm chém một nhát vào vai người đàn ông.
Người đàn ông hét lên đau đớn ôm vai gục sang một bên, Viễn Chân nhanh như chớp ôm lấy Thạc Chân, bế cô lên trước ngực mình như bế một đứa trẻ vỗ về.
Thạc Chân ôm chặt lấy Viễn Chân, thân thể run lên cầm cập trong sợ hãi, đôi mắt thất thần tuôn ra từng dòng nước mắt nóng hổi.
Viễn Chân căm phẫn nhìn người đàn ông đang lăn lộn rên rỉ trên đất vì vết thương, chiếc áo sơ mi cũ nhèm ố màu trên người ông ta đã cởi ra, kể cả quần cũng đã mở khóa.
Một tay Viễn Chân ôm sau đầu Thạc Chân giữ chặt ép vào hõm vai mình, một tay bợ lấy dưới mông cô để giữ lấy cơ thể đang mềm nhũn ra. Đến lúc chạm vào dưới mông cô, anh mới phát hiện quần ngoài và quần trong của cô đã bị kéo xuống một gang tay.
Cơn phẫn nộ trong Viễn Chân càng bùng nổ, cố kìm nén kéo lại quần áo chỉnh tề cho Thạc Chân.
Từ bên ngoài, một người thanh niên khác mặc vest đen, vóc dáng cao gầy, tóc ngắn ba phân, mặt mũi nghiêm nghị bước vào báo cáo: "Ông chủ, sắp xếp xong rồi."
Viễn Chân ôm Thạc Chân trước người, xoay người bỏ đi để lại mệnh lệnh: "Giữ mạng hắn ta, từ từ mà giết."
Phía trước cửa nhà, hàng xóm đã bị người của Viễn Chân đuổi đi, anh ôm Thạc Chân ra xe đang đậu ngoài sân. Vốn định để Thạc Chân ngồi vào ghế sau nhưng cô lại ôm chặt Viễn Chân không buông, anh đành ôm cô cùng vào xe, nói với người thanh niên mặc vest đen khi nãy đang mở giữ cửa.
"Phi, cậu lái xe đi."
"Dạ, phó chủ tịch." Người thanh niên tên Phi gật đầu rồi đóng cửa lại, vòng lên ghế lái ngồi vào.
Chỗ bên cạnh bà Thạc cũng đã an vị, bà áy náy nhìn dáng vẻ thê thảm của Thạc Chân, nhưng dù sao con gái bà đã mười sáu tuổi, ngồi trên đùi một người đàn ông không máu mủ rất kỳ quặc.
Bà Thạc vươn tay muốn kéo Thạc Chân về phía mình, khó khăn mở lời: "Đưa Thạc Chân cho chị."
"Đừng động vào con bé." Viễn Chân ảm đạm cất tiếng, chuyển động cánh tay ôm chặt Thạc Chân hơn.
Bà Thạc lặng lẽ đưa mắt nhìn Thạc Chân nằm trọn trong vòng tay Viễn Chân, bà cũng chỉ biết im lặng không dám lên tiếng phản đối.
Xe dừng lại trước cửa chính bệnh viện, Phi nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Viễn Chân, dùng chiếc khăn lớn mỏng trong hộp xe trùm lên Thạc Chân ngay khi Viễn Chân vừa ra khỏi xe.
Do quá mệt mỏi mà Thạc Chân ngủ thiếp đi trên vai Viễn Chân, cả người chỉ để lộ đôi tay gầy đang vòng ôm cổ anh, cùng đôi chân trần bị trầy trụa bầm tím đong đưa hai bên hông Viễn Chân theo từng nhịp bước của anh.
Nữ bác sĩ trực ca cấp cứu đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn vô cùng trẻ trung. Vừa thấy Viễn Chân ôm ai đó trước ngực, bà lập tức đoán ra được vấn đề, vội bước đến hé khăn kiểm tra.
Nhìn thấy mặt mũi bị thương của Thạc Chân, nữ bác sĩ như tăng xông máu, vẫn giữ giọng vừa đủ nghe hỏi: "Có chuyện gì rồi?"
"Con bé bị bố dượng bạo hành, mẹ kiểm tra tổng quát xem thế nào, sẵn tiện xem có bị xâm hại không để còn kịp xử lý."
"Được rồi, mau đặt con bé lên giường."
Bà Viễn cùng hai y tá nữ tay chân lẹ làng kiểm tra sơ qua vết thương bên ngoài cho Thạc Chân, ngay sau đó liền đẩy sang kiểm tra với máy móc.
Bà Thạc ở lại chỗ cấp cứu sơ cứu vết thương, Viễn Chân đi theo cùng bà Viễn, để phòng trong lúc kiểm tra Thạc Chân có tỉnh lại thì vẫn có anh bên cạnh trấn an cô kịp lúc.
Trong lúc kiểm tra thân thể cho Thạc Chân, bà Viễn dùng ánh mắt muốn Viễn Chân ra ngoài, cho dù anh thấy cô từ bé lớn lên, cũng từng chăm sóc nuôi dưỡng cô một thời gian nhưng hiện tại Thạc Chân đã lớn, đã sắp trở thành thiếu nữ thực sự.
Đáp lại ý định xua đuổi của mẹ, Viễn Chân phớt lờ không làm theo, vẫn đứng một bên dõi theo. Bà Viễn thấy con trai khó bảo như vậy cũng đành làm lơ, quay lại tiếp tục kiểm tra cho Thạc Chân.
Bình luận facebook