Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trở Mặt - Chương 32: Sốt
Trước hành động bất ngờ của Viễn Chân, Thạc Chân hoảng loạn theo phản xạ đá mạnh hai chân, vô tình trúng một cước vào mặt anh khiến anh ngã ngửa ra nằm bất động.
Thạc Chân bật dậy vơ lấy áo che cơ thể mình lại, cố lùi ra sau tránh sự động chạm với Viễn Chân. Khi bình tĩnh lại, Thạc Chân nhìn thấy biểu cảm cau có của Viễn Chân liền có chút bất an, cô vội mặc lại áo, từ từ tiến để chỗ anh kiểm tra.
Đến khi sờ vào chỗ bị đá trên mặt Viễn Chân, Thạc Chân mới phát hiện da thịt anh nóng bừng, hơi thở cũng rất nặng nề. Thạc Chân vội chồm tới sờ trán Viễn Chân, dường như không phải nóng thông thường.
Thạc Chân trong lúc hoảng loạn vội tìm điện thoại gọi cấp cứu, nhanh chóng xuống giường thay quần áo tử tế, lấy áo dày mặc vào cho Viễn Chân.
Ở bệnh viện, Viễn Chân do sốt cao mà rơi vào hôn mê phải truyền nước, Phi sau khi nhận được cuộc gọi cũng gấp rút chạy đến.
Nhìn Viễn Chân đang bất tỉnh nhân sự, ở phần xương hàm lại có vết bầm, Phi nghi hoặc nhìn Thạc Chân dò xét: "Lúc sáng anh ấy nói chỉ sốt ba mươi tám độ, bây giờ lại sốt cao ngất đi, không phải là em làm chứ?"
Thạc Chân rất nhanh nắm bắt được mấu chốt vấn đề, nghiêm mặt hỏi: "Chú ấy sốt từ sáng nay rồi?"
"Phải, chuyến công tác cũng phải dời lại, anh phải ở công ty xử lý với bên kia, đã nhờ thư ký mua thuốc mang đến, nhưng sao lại càng lúc càng sốt cao như vậy được." Phi cảm thấy khó hiểu, nhìn sắc mặt Thạc Chân càng khó tránh khỏi hoài nghi.
Thạc Chân ngẩn người ra, cẩn trọng hỏi lại xác nhận: “Anh nói... là anh nhờ thư ký mang đến?”
“Đúng, sao vậy?”
Trong lòng Thạc Chân lập tức như nở hoa, cô còn nghĩ Viễn Chân muốn tìm phụ nữ phát tiết, hóa ra là do đầu óc cô tưởng tượng quá phong phú mà trách oan cho anh.
Phi chỉ vào thăm một chút rồi về, Thạc Chân ở lại canh chừng Viễn Chân, gọi điện báo cho bà Viễn một tiếng.
Nửa đêm, Thạc Chân ngồi cạnh giường, úp mặt lên tay đặt trên giường ngủ thiếp đi. Cơ thể Viễn Chân dần dần khôi phục lại sức khỏe, anh hé mắt liếc nhìn Thạc Chân, vươn tay chạm vào đầu cô.
Thạc Chân vốn ngủ không sâu, bị hành động của Viễn Chân làm cho giật mình tỉnh dậy, ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào anh bằng gương mặt lưỡng lự.
Khóe môi Viễn Chân cong nhẹ, cất giọng khàn đặc lại chứ đầy ôn nhu: "Lên đây."
Thạc Chân chần chừ đứng dậy, leo lên giường một cách đầy miễn cưỡng, lý trí của cô sớm đã treo trên cây ngoài cửa sổ, giờ đây toàn cơ thể và tư tưởng đều bị trái tim dẫn dắt.
Sắp ngả lưng xuống, phía sau Thạc Chân bỗng truyền đến giọng nói mờ ám: "Chân Chân..."
Thạc Chân giật bắn mình vội xoay đầu lại nhìn Viễn Chân bằng biểu cảm cảnh giác cao độ. Anh chợt bật cười thành tiếng, chậm rãi nói: "Nước."
Cô âm thầm thở phào, xoay người qua tủ bên cạnh rót một cốc nước đưa đến cho Viễn Chân, dùng sức đỡ anh ngồi dậy để uống.
Uống nước xong Viễn Chân nằm xuống, liếc dõi theo Thạc Chân vừa đặt ly lên bàn liền kéo cô ngả nhào vào lòng mình. Anh vòng tay ôm siết cô, hơi thở nặng nề vì mệt trong người.
Thạc Chân cũng rất tinh ý, không vùng vẫy vì sợ ảnh hưởng đến Viễn Chân, cứ như vậy nằm yên cam chịu.
Sáng hôm sau Thạc Chân trở về nhà sửa soạn ít đồ mang vào cho Viễn Chân, lúc ra đến sảnh chính bệnh viện vô tình chạm mặt ông Viễn đi cùng Mộ Khả Ý. Ruột gan Thạc Chân một phen nháo loạn, theo phản xạ có điều kiện bật ra thưa: "Ông nội..."
Ông Viễn gật đầu, biểu tình không nóng không lạnh, lên tiếng hỏi: "Viễn Chân sao rồi?"
"Dạ chú vẫn còn ngủ." Thạc Chân khép nép đáp, không có ai làm điểm tựa khiến sự sợ hãi vốn có của cô đối với ông Viễn càng tăng cao.
Nét mặt ông Viễn đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó, nói: "Con cả đêm chăm sóc Viễn Chân rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, bây giờ để Khả Ý chăm sóc nó, con không cần vào nữa đâu."
Lời ông Viễn đã nói ra, Thạc Chân cũng không đủ can đảm để từ chối, cô yếu ớt gật đầu: "Dạ."
Mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi bệnh viện, Thạc Chân một mình lang thang trên đường, thái độ ông Viễn trong việc tác hợp Viễn Chân và Mộ Khả Ý đã quá rõ ràng, cô không thể khiến anh và bố mình trở mặt.
Thạc Chân quả thật đã có suy nghĩ rất non nớt, chỉ cần được ở bên cạnh Viễn Chân đã đủ mãn nguyện. Nhưng khi lớn lên rồi Thạc Chân mới hiểu, có quá nhiều thứ để lo lắng, gia đình chắc chắn sẽ không ủng hộ, xã hội này cũng sẽ thi nhau chỉ trích.
Không khí sáng sớm rõ ràng rất trong lành, nhưng đối với Thạc Chân lúc này lại vô cùng ngột ngạt. Cô ngẩng đầu lên trời hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi cho Viễn Thành hẹn gặp.
Trong phòng bệnh, Viễn Chân vừa thức dậy đúng lúc ông Viễn và Mộ Khả Ý đến, anh lạnh nhạt nhìn một cái, tùy tiện hỏi: "Chỉ là sốt thôi, bố lại đích thân đến thăm, đúng là chuyện lạ."
Ông Viễn ngồi xuống ghế, tâm tình đang tốt không thèm tranh cãi, lời nói thể hiện rõ sự thoải mái: "Phải có những lúc thế này anh mới biết trân trọng người bên cạnh. Anh xem đi, lúc Khả Ý vừa nhận được điện thoại báo anh nhập viện liền vội vàng chạy đến. Phẩm giá, đức hạnh, ngoại hình, tính cách đều quá hoàn hảo, anh còn chần chờ gì mà không kết hôn để có người lo cho anh?"
"Đúng lúc con cũng muốn bàn với bố việc này."
Viễn Chân vừa dứt lời, ông Viễn cùng Mộ Khả Ý đều im phăng phắc lắng nghe. Anh ngồi tựa vào đầu giường, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, chậm rãi vào vấn đề: "Con với Mộ Khả Ý chỉ là giả vờ để qua mặt bố và gia đình cô ta, sẽ không bao giờ có chuyện kết hôn xảy ra."
"Anh..." Ông Viễn kinh ngạc tức giận đứng bật dậy, trợn mắt chỉ tay vào Viễn Chân, nhìn thái độ hờ hững của con trai càng làm ông tức thêm, liền quay sang hỏi Mộ Khả Ý: "Lời nó nói là thật sao?"
Mộ Khả Ý đỡ ông Viễn, cúi gầm mặt xem như gián tiếp thừa nhận. Ngay khi ông Viễn ngã ạch xuống ghế ôm tim lấy hơi lên, Mộ Khả Ý nóng vội buộc miệng nói ra: "Nhưng con yêu anh ấy là thật."
Viễn Chân vừa phóng xuống giường đỡ lấy ông Viễn, nghe lời này thốt ra khỏi miệng Mộ Khả Ý càng khó chịu.
Ông Viễn giận đến run người, siết chặt cánh tay Viễn Chân tra hỏi: "Anh vì lưu luyến mẹ Thạc Chân, hay vì anh xem con gái anh bằng trời, nó không thích anh liền không cưới? Anh nói đi!"
Viễn Chân kiên định nhìn thẳng vào ông Viễn, dứt khoát đáp: "Chuyện con không muốn kết hôn với Mộ Khả Ý không liên quan đến mẹ Thạc Chân, càng không liên quan đến con bé. Con xin bố, đừng hở chút lại mang Thạc Chân vào đổ thừa, những gì con đang làm là do tự con quyết định, con không thích con sẽ không làm."
Một tiếng "Bốp!!!" vang lên, kèm theo là tiếng mắng chửi lớn tiếng của ông Viễn: "Bất hiếu! Nếu sớm biết sinh ra thằng nghịch tử như mày, ngày đó tao nhất định không tạo mày ra. Kể từ giờ phút này, mày không còn là con tao, sau này sống chết ra sao thì tự mà chịu lấy!"
Ông Viễn quát mắng xong liền rời đi trong phẫn nộ, Mộ Khả Ý đau xót nhìn Viễn Chân, nhưng không còn cách nào khác phải vội chạy theo ông Viễn.
Viễn Chân sờ bên mặt bị ông Viễn tát, trên môi khẽ hiện lên nụ cười nhẹ nhõm.
Thạc Chân bật dậy vơ lấy áo che cơ thể mình lại, cố lùi ra sau tránh sự động chạm với Viễn Chân. Khi bình tĩnh lại, Thạc Chân nhìn thấy biểu cảm cau có của Viễn Chân liền có chút bất an, cô vội mặc lại áo, từ từ tiến để chỗ anh kiểm tra.
Đến khi sờ vào chỗ bị đá trên mặt Viễn Chân, Thạc Chân mới phát hiện da thịt anh nóng bừng, hơi thở cũng rất nặng nề. Thạc Chân vội chồm tới sờ trán Viễn Chân, dường như không phải nóng thông thường.
Thạc Chân trong lúc hoảng loạn vội tìm điện thoại gọi cấp cứu, nhanh chóng xuống giường thay quần áo tử tế, lấy áo dày mặc vào cho Viễn Chân.
Ở bệnh viện, Viễn Chân do sốt cao mà rơi vào hôn mê phải truyền nước, Phi sau khi nhận được cuộc gọi cũng gấp rút chạy đến.
Nhìn Viễn Chân đang bất tỉnh nhân sự, ở phần xương hàm lại có vết bầm, Phi nghi hoặc nhìn Thạc Chân dò xét: "Lúc sáng anh ấy nói chỉ sốt ba mươi tám độ, bây giờ lại sốt cao ngất đi, không phải là em làm chứ?"
Thạc Chân rất nhanh nắm bắt được mấu chốt vấn đề, nghiêm mặt hỏi: "Chú ấy sốt từ sáng nay rồi?"
"Phải, chuyến công tác cũng phải dời lại, anh phải ở công ty xử lý với bên kia, đã nhờ thư ký mua thuốc mang đến, nhưng sao lại càng lúc càng sốt cao như vậy được." Phi cảm thấy khó hiểu, nhìn sắc mặt Thạc Chân càng khó tránh khỏi hoài nghi.
Thạc Chân ngẩn người ra, cẩn trọng hỏi lại xác nhận: “Anh nói... là anh nhờ thư ký mang đến?”
“Đúng, sao vậy?”
Trong lòng Thạc Chân lập tức như nở hoa, cô còn nghĩ Viễn Chân muốn tìm phụ nữ phát tiết, hóa ra là do đầu óc cô tưởng tượng quá phong phú mà trách oan cho anh.
Phi chỉ vào thăm một chút rồi về, Thạc Chân ở lại canh chừng Viễn Chân, gọi điện báo cho bà Viễn một tiếng.
Nửa đêm, Thạc Chân ngồi cạnh giường, úp mặt lên tay đặt trên giường ngủ thiếp đi. Cơ thể Viễn Chân dần dần khôi phục lại sức khỏe, anh hé mắt liếc nhìn Thạc Chân, vươn tay chạm vào đầu cô.
Thạc Chân vốn ngủ không sâu, bị hành động của Viễn Chân làm cho giật mình tỉnh dậy, ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào anh bằng gương mặt lưỡng lự.
Khóe môi Viễn Chân cong nhẹ, cất giọng khàn đặc lại chứ đầy ôn nhu: "Lên đây."
Thạc Chân chần chừ đứng dậy, leo lên giường một cách đầy miễn cưỡng, lý trí của cô sớm đã treo trên cây ngoài cửa sổ, giờ đây toàn cơ thể và tư tưởng đều bị trái tim dẫn dắt.
Sắp ngả lưng xuống, phía sau Thạc Chân bỗng truyền đến giọng nói mờ ám: "Chân Chân..."
Thạc Chân giật bắn mình vội xoay đầu lại nhìn Viễn Chân bằng biểu cảm cảnh giác cao độ. Anh chợt bật cười thành tiếng, chậm rãi nói: "Nước."
Cô âm thầm thở phào, xoay người qua tủ bên cạnh rót một cốc nước đưa đến cho Viễn Chân, dùng sức đỡ anh ngồi dậy để uống.
Uống nước xong Viễn Chân nằm xuống, liếc dõi theo Thạc Chân vừa đặt ly lên bàn liền kéo cô ngả nhào vào lòng mình. Anh vòng tay ôm siết cô, hơi thở nặng nề vì mệt trong người.
Thạc Chân cũng rất tinh ý, không vùng vẫy vì sợ ảnh hưởng đến Viễn Chân, cứ như vậy nằm yên cam chịu.
Sáng hôm sau Thạc Chân trở về nhà sửa soạn ít đồ mang vào cho Viễn Chân, lúc ra đến sảnh chính bệnh viện vô tình chạm mặt ông Viễn đi cùng Mộ Khả Ý. Ruột gan Thạc Chân một phen nháo loạn, theo phản xạ có điều kiện bật ra thưa: "Ông nội..."
Ông Viễn gật đầu, biểu tình không nóng không lạnh, lên tiếng hỏi: "Viễn Chân sao rồi?"
"Dạ chú vẫn còn ngủ." Thạc Chân khép nép đáp, không có ai làm điểm tựa khiến sự sợ hãi vốn có của cô đối với ông Viễn càng tăng cao.
Nét mặt ông Viễn đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó, nói: "Con cả đêm chăm sóc Viễn Chân rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, bây giờ để Khả Ý chăm sóc nó, con không cần vào nữa đâu."
Lời ông Viễn đã nói ra, Thạc Chân cũng không đủ can đảm để từ chối, cô yếu ớt gật đầu: "Dạ."
Mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi bệnh viện, Thạc Chân một mình lang thang trên đường, thái độ ông Viễn trong việc tác hợp Viễn Chân và Mộ Khả Ý đã quá rõ ràng, cô không thể khiến anh và bố mình trở mặt.
Thạc Chân quả thật đã có suy nghĩ rất non nớt, chỉ cần được ở bên cạnh Viễn Chân đã đủ mãn nguyện. Nhưng khi lớn lên rồi Thạc Chân mới hiểu, có quá nhiều thứ để lo lắng, gia đình chắc chắn sẽ không ủng hộ, xã hội này cũng sẽ thi nhau chỉ trích.
Không khí sáng sớm rõ ràng rất trong lành, nhưng đối với Thạc Chân lúc này lại vô cùng ngột ngạt. Cô ngẩng đầu lên trời hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi cho Viễn Thành hẹn gặp.
Trong phòng bệnh, Viễn Chân vừa thức dậy đúng lúc ông Viễn và Mộ Khả Ý đến, anh lạnh nhạt nhìn một cái, tùy tiện hỏi: "Chỉ là sốt thôi, bố lại đích thân đến thăm, đúng là chuyện lạ."
Ông Viễn ngồi xuống ghế, tâm tình đang tốt không thèm tranh cãi, lời nói thể hiện rõ sự thoải mái: "Phải có những lúc thế này anh mới biết trân trọng người bên cạnh. Anh xem đi, lúc Khả Ý vừa nhận được điện thoại báo anh nhập viện liền vội vàng chạy đến. Phẩm giá, đức hạnh, ngoại hình, tính cách đều quá hoàn hảo, anh còn chần chờ gì mà không kết hôn để có người lo cho anh?"
"Đúng lúc con cũng muốn bàn với bố việc này."
Viễn Chân vừa dứt lời, ông Viễn cùng Mộ Khả Ý đều im phăng phắc lắng nghe. Anh ngồi tựa vào đầu giường, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, chậm rãi vào vấn đề: "Con với Mộ Khả Ý chỉ là giả vờ để qua mặt bố và gia đình cô ta, sẽ không bao giờ có chuyện kết hôn xảy ra."
"Anh..." Ông Viễn kinh ngạc tức giận đứng bật dậy, trợn mắt chỉ tay vào Viễn Chân, nhìn thái độ hờ hững của con trai càng làm ông tức thêm, liền quay sang hỏi Mộ Khả Ý: "Lời nó nói là thật sao?"
Mộ Khả Ý đỡ ông Viễn, cúi gầm mặt xem như gián tiếp thừa nhận. Ngay khi ông Viễn ngã ạch xuống ghế ôm tim lấy hơi lên, Mộ Khả Ý nóng vội buộc miệng nói ra: "Nhưng con yêu anh ấy là thật."
Viễn Chân vừa phóng xuống giường đỡ lấy ông Viễn, nghe lời này thốt ra khỏi miệng Mộ Khả Ý càng khó chịu.
Ông Viễn giận đến run người, siết chặt cánh tay Viễn Chân tra hỏi: "Anh vì lưu luyến mẹ Thạc Chân, hay vì anh xem con gái anh bằng trời, nó không thích anh liền không cưới? Anh nói đi!"
Viễn Chân kiên định nhìn thẳng vào ông Viễn, dứt khoát đáp: "Chuyện con không muốn kết hôn với Mộ Khả Ý không liên quan đến mẹ Thạc Chân, càng không liên quan đến con bé. Con xin bố, đừng hở chút lại mang Thạc Chân vào đổ thừa, những gì con đang làm là do tự con quyết định, con không thích con sẽ không làm."
Một tiếng "Bốp!!!" vang lên, kèm theo là tiếng mắng chửi lớn tiếng của ông Viễn: "Bất hiếu! Nếu sớm biết sinh ra thằng nghịch tử như mày, ngày đó tao nhất định không tạo mày ra. Kể từ giờ phút này, mày không còn là con tao, sau này sống chết ra sao thì tự mà chịu lấy!"
Ông Viễn quát mắng xong liền rời đi trong phẫn nộ, Mộ Khả Ý đau xót nhìn Viễn Chân, nhưng không còn cách nào khác phải vội chạy theo ông Viễn.
Viễn Chân sờ bên mặt bị ông Viễn tát, trên môi khẽ hiện lên nụ cười nhẹ nhõm.
Bình luận facebook