Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trở Mặt - Chương 43: Lòng dạ khó đoán
Cùng ăn xong cơm chiều, Viễn Chân lại đánh lẻ đi giải quyết công việc, mỗi lần tập trung lo cho Thạc Chân thì y như rằng việc ở công ty anh không còn tâm trí động đến, thu xếp được chuyện nhà ổn thỏa thì chuyện công ty lại dồn chất.
Phòng làm việc của Viễn Chân ở cuối hàng lang, Thạc Chân rửa chén xong lấy trái cây được dì giúp việc cắt sẵn để trong tủ lạnh mang vào cho anh.
Bên trong Viễn Chân vừa ngậm điếu thuốc định châm lửa, cửa bỗng bật mở cùng gương mặt tỏa ra sát khí của Thạc Chân, anh luống cuống vội giấu vật chứng vào ngăn bàn.
Thạc Chân cau mày thong thả đi đến, đặt đĩa trái cây xuống bàn, đẩy mạnh ghế xoay của Viễn Chân trượt ra chỗ khác. Mở ngăn tủ kiểm tra, Thạc Chân phát hiện bên trong không chỉ có một gói thuốc, mà là một cây thuốc.
Cô lườm sang Viễn Chân đang khó xử, chậm rãi mở từng bao thuốc trút hết lên bàn, thẳng tay xé những điếu thuốc thành các phần nhỏ, vứt xuống thùng rác đựng giấy dưới chân bàn.
Xé hết thuốc lá của Viễn Chân, Thạc Chân buột miệng bao rác lại mang đi vứt, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại trừng mắt nhìn anh cảnh cáo: “Đừng để em biết chú lén hút thuốc, nếu không em tẩm thuốc chú thì đừng có trách.”
Cánh cửa đóng lại, luồng sát khí cũng biến mất, Viễn Chân thở phào một hơi, còn tưởng suýt chút nữa không bị cằn nhằn cũng bị ăn mắng.
Thạc Chân đem túi thuốc bị xé vụn bỏ vào bao rác chung ở góc bếp. Lúc trở ra phòng khách bỗng nhận được tin nhắn của Viễn Thành nói đã thêm cô vào nhóm trên mạng xã hội.
Dù không hiểu vì sao Viễn Thành lại thêm cô vào nhóm trên mạng, nhưng rảnh rỗi sinh nhiều chuyện, cô mở lên xem.
Nhóm Viễn Thành thêm Thạc Chân vào có tên là [Nơi trải lòng dành cho đàn ông]. Thạc Chân tò mò nhấn vào xem thử, một tài khoản có tên là Người Yêu Tôi Vẫn Là Bé Con vừa mới đăng tải bài viết mới cách đây hai phút.
Nội dung cụ thể của chủ tài khoản Người Yêu Tôi Vẫn Là Bé Con đăng: [Khi nãy bé con của tôi vừa phát hiện tôi giấu thuốc lá, có khi nào tối nay cô ấy đá tôi xuống sàn không?]
Thạc Chân sững sờ một chút, nghi hoặc nhấn vào trang cá nhân người đó xem thử, ảnh đại diện hình chụp trộm một bên mặt nghiêng của cô lúc ngủ.
Cảm giác sấm sét vừa mới đánh qua, Thạc Chân vội chạy đến sofa ngồi xuống, tìm bài đăng cũ của Viễn Chân trong nhóm, không ngờ lại phát hiện ra “một thế giới mới” với cô.
Cụ thể là hôm Thạc Chân đi siêu thị cùng dì giúp việc, Viễn Chân nhắn tin nhưng cô lười trả lời, anh lại vào nhóm hỏi: [Người yêu tôi còn trẻ, thích nhắn tin, tôi lại chậm chạp trong vấn đề này, nhưng tôi đã cực khổ học gõ phím nhanh để nhắn tin với cô ấy. Kết quả cô ấy không thèm trả lời tin nhắn của tôi, còn chê tôi phiền, có phải con gái khi yêu vào đều thay lòng đổi dạ nhanh như vậy không?]
Lúc chiều hôm nay lại có hai bài đăng mới, một cái Viễn Chân than thở: [Cô ấy có được trái tim tôi rồi liền xem tôi thua một cái cây.]
Bài viết còn lại anh viết: [Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, đã năm phút rồi cô ấy vẫn chưa nói gì với tôi, có phải cô ấy hết yêu tôi rồi không?]
Thạc Chân xem xong những bài đăng của Viễn Chân, không rõ vì sao cơ mặt lại cứng đờ. Chưa nói đến, lượt tương tác bài viết của Viễn Chân đều thu về lượng khủng, đa số đều nói anh quá nhạy cảm.
Quả thật Thạc Chân phải thừa nhận, suy nghĩ trong tình cảm của Viễn Chân còn thua cả học sinh bây giờ. Nhưng cũng may Viễn Thành biết được nên đã giúp cô nhìn thấy nỗi lòng của Viễn Chân, nhờ đó cô mới biết mình đã vô tâm như thế nào.
Thạc Chân buồn cười trở vào phòng làm việc của Viễn Chân, anh thấy cô chỉ lén liếc nhìn một cái rồi tập trung trên màn hình máy tính, tay lại nhấp chuột liên tục.
Thạc Chân đến bên cạnh Viễn Chân, quan tâm hỏi: “Chú uống gì không?”
Viễn Chân đầy cảnh giác nhìn Thạc Chân, khó khăn mở lời đáp: “Gì cũng được.”
“Uống nước cam nhé, tăng sức đề kháng.” Thạc Chân cười nói, nhưng trong lời lộ rõ ẩn ý phía sau.
Cô ra ngoài, mở điện thoại lên kiểm tra, nào ngờ Viễn Chân thật sự đăng bài mới vào nhóm: [Bé con nhà tôi vừa bảo tôi uống nước cam tăng sức đề kháng là có ý gì? Không phải cô ấy đang chê tôi “yếu” chứ?]
Vào lúc này, Thạc Chân không còn cách nào để diễn tả sự ngây thơ của Viễn Chân. Còn tưởng yêu người trưởng thành sẽ không cần phải lo, nhưng hiện thực đối với cô khó tránh phũ phàng.
Lát sau mang nước cam vào cho Viễn Chân, Thạc Chân dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh, nghĩ đến những câu hỏi ngây ngô trên mạng của anh thật khiến cô muốn đánh anh một trận cho tỉnh táo ra.
Nhận ra sắc mặt Thạc Chân trầm đi, Viễn Chân kéo cô ngồi vào lòng mình, bất an hỏi: “Em làm sao vậy?”
Hai chân Thạc Chân lơ lửng không chạm đất, hai năm trôi qua thân thể cũng không phát triển, so với Viễn Chân luôn như một đứa trẻ. Cô lắc đầu thở dài, trầm lắng mở lời thăm dò: “Chú không có gì để nói với em sao?”
Viễn Chân suy nghĩ kỹ lưỡng, nghiêm túc lắc đầu.
Hơi thở não nề của Thạc Chân lại vang lên giữa không gian yên tĩnh, cô nhìn ra phía cửa kiếng sát sàn bên hông phòng, phóng tầm mắt ra bầu trời đêm bên ngoài.
“Chú không có gì để nói với em, nhưng lại nói rất nhiều với người khác.”
Vừa nghe Thạc Chân nhắc đến, Viễn Chân lập tức hiểu cô đang ám chỉ điều gì, anh chột dạ hỏi: “Em biết rồi?”
Thạc Chân xoay đầu lại nhìn Viễn Chân, nét mặt vẫn trầm lặng, thật lòng nói: “Cảm giác em từng trải, chú chỉ mới cảm nhận một chút đã không chịu được rồi sao?”
Trong ánh mắt Viễn Chân tràn ngập sự hối hận, Thạc Chân hoàn toàn nhận ra, cô từ tốn tiếp lời: “Em không phải trách chú vì chuyện cũ, lạnh nhạt với chú không phải vì giận hờn, mà vì đây mới chính là con người thật của em ở hiện tại.”
“Vì vậy…” Thạc Chân bỗng chỉnh lại cổ áo ngủ của Viễn Chân, không nhanh không chậm nói: “Chú có vấn đề gì hãy hỏi em, ngay cả chú cũng không hiểu được em thì người ngoài làm sao hiểu được, đúng không?”
Nét cười thoáng trên gương mặt điềm tĩnh của Viễn Chân, anh khẽ gật đầu.
“Được rồi, chú làm việc đi.” Thạc Chân nhảy xuống đất, vỗ vai Viễn Chân rồi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, cô chợt nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười kỳ quái: “Tối nay… chú ngủ ngoài sofa đi nhé.”
Cửa đóng lại, từ nét mặt đến cơ thể Viễn Chân đều bất động, tâm trí hoang mang tột độ trước những gì vừa diễn ra, trong lòng thầm nháo nhào cách đây vài phút Thạc Chân đã mềm lòng thương hại anh, quay đi quay lại cô vẫn phũ phàng không đổi.
Phòng làm việc của Viễn Chân ở cuối hàng lang, Thạc Chân rửa chén xong lấy trái cây được dì giúp việc cắt sẵn để trong tủ lạnh mang vào cho anh.
Bên trong Viễn Chân vừa ngậm điếu thuốc định châm lửa, cửa bỗng bật mở cùng gương mặt tỏa ra sát khí của Thạc Chân, anh luống cuống vội giấu vật chứng vào ngăn bàn.
Thạc Chân cau mày thong thả đi đến, đặt đĩa trái cây xuống bàn, đẩy mạnh ghế xoay của Viễn Chân trượt ra chỗ khác. Mở ngăn tủ kiểm tra, Thạc Chân phát hiện bên trong không chỉ có một gói thuốc, mà là một cây thuốc.
Cô lườm sang Viễn Chân đang khó xử, chậm rãi mở từng bao thuốc trút hết lên bàn, thẳng tay xé những điếu thuốc thành các phần nhỏ, vứt xuống thùng rác đựng giấy dưới chân bàn.
Xé hết thuốc lá của Viễn Chân, Thạc Chân buột miệng bao rác lại mang đi vứt, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại trừng mắt nhìn anh cảnh cáo: “Đừng để em biết chú lén hút thuốc, nếu không em tẩm thuốc chú thì đừng có trách.”
Cánh cửa đóng lại, luồng sát khí cũng biến mất, Viễn Chân thở phào một hơi, còn tưởng suýt chút nữa không bị cằn nhằn cũng bị ăn mắng.
Thạc Chân đem túi thuốc bị xé vụn bỏ vào bao rác chung ở góc bếp. Lúc trở ra phòng khách bỗng nhận được tin nhắn của Viễn Thành nói đã thêm cô vào nhóm trên mạng xã hội.
Dù không hiểu vì sao Viễn Thành lại thêm cô vào nhóm trên mạng, nhưng rảnh rỗi sinh nhiều chuyện, cô mở lên xem.
Nhóm Viễn Thành thêm Thạc Chân vào có tên là [Nơi trải lòng dành cho đàn ông]. Thạc Chân tò mò nhấn vào xem thử, một tài khoản có tên là Người Yêu Tôi Vẫn Là Bé Con vừa mới đăng tải bài viết mới cách đây hai phút.
Nội dung cụ thể của chủ tài khoản Người Yêu Tôi Vẫn Là Bé Con đăng: [Khi nãy bé con của tôi vừa phát hiện tôi giấu thuốc lá, có khi nào tối nay cô ấy đá tôi xuống sàn không?]
Thạc Chân sững sờ một chút, nghi hoặc nhấn vào trang cá nhân người đó xem thử, ảnh đại diện hình chụp trộm một bên mặt nghiêng của cô lúc ngủ.
Cảm giác sấm sét vừa mới đánh qua, Thạc Chân vội chạy đến sofa ngồi xuống, tìm bài đăng cũ của Viễn Chân trong nhóm, không ngờ lại phát hiện ra “một thế giới mới” với cô.
Cụ thể là hôm Thạc Chân đi siêu thị cùng dì giúp việc, Viễn Chân nhắn tin nhưng cô lười trả lời, anh lại vào nhóm hỏi: [Người yêu tôi còn trẻ, thích nhắn tin, tôi lại chậm chạp trong vấn đề này, nhưng tôi đã cực khổ học gõ phím nhanh để nhắn tin với cô ấy. Kết quả cô ấy không thèm trả lời tin nhắn của tôi, còn chê tôi phiền, có phải con gái khi yêu vào đều thay lòng đổi dạ nhanh như vậy không?]
Lúc chiều hôm nay lại có hai bài đăng mới, một cái Viễn Chân than thở: [Cô ấy có được trái tim tôi rồi liền xem tôi thua một cái cây.]
Bài viết còn lại anh viết: [Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, đã năm phút rồi cô ấy vẫn chưa nói gì với tôi, có phải cô ấy hết yêu tôi rồi không?]
Thạc Chân xem xong những bài đăng của Viễn Chân, không rõ vì sao cơ mặt lại cứng đờ. Chưa nói đến, lượt tương tác bài viết của Viễn Chân đều thu về lượng khủng, đa số đều nói anh quá nhạy cảm.
Quả thật Thạc Chân phải thừa nhận, suy nghĩ trong tình cảm của Viễn Chân còn thua cả học sinh bây giờ. Nhưng cũng may Viễn Thành biết được nên đã giúp cô nhìn thấy nỗi lòng của Viễn Chân, nhờ đó cô mới biết mình đã vô tâm như thế nào.
Thạc Chân buồn cười trở vào phòng làm việc của Viễn Chân, anh thấy cô chỉ lén liếc nhìn một cái rồi tập trung trên màn hình máy tính, tay lại nhấp chuột liên tục.
Thạc Chân đến bên cạnh Viễn Chân, quan tâm hỏi: “Chú uống gì không?”
Viễn Chân đầy cảnh giác nhìn Thạc Chân, khó khăn mở lời đáp: “Gì cũng được.”
“Uống nước cam nhé, tăng sức đề kháng.” Thạc Chân cười nói, nhưng trong lời lộ rõ ẩn ý phía sau.
Cô ra ngoài, mở điện thoại lên kiểm tra, nào ngờ Viễn Chân thật sự đăng bài mới vào nhóm: [Bé con nhà tôi vừa bảo tôi uống nước cam tăng sức đề kháng là có ý gì? Không phải cô ấy đang chê tôi “yếu” chứ?]
Vào lúc này, Thạc Chân không còn cách nào để diễn tả sự ngây thơ của Viễn Chân. Còn tưởng yêu người trưởng thành sẽ không cần phải lo, nhưng hiện thực đối với cô khó tránh phũ phàng.
Lát sau mang nước cam vào cho Viễn Chân, Thạc Chân dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh, nghĩ đến những câu hỏi ngây ngô trên mạng của anh thật khiến cô muốn đánh anh một trận cho tỉnh táo ra.
Nhận ra sắc mặt Thạc Chân trầm đi, Viễn Chân kéo cô ngồi vào lòng mình, bất an hỏi: “Em làm sao vậy?”
Hai chân Thạc Chân lơ lửng không chạm đất, hai năm trôi qua thân thể cũng không phát triển, so với Viễn Chân luôn như một đứa trẻ. Cô lắc đầu thở dài, trầm lắng mở lời thăm dò: “Chú không có gì để nói với em sao?”
Viễn Chân suy nghĩ kỹ lưỡng, nghiêm túc lắc đầu.
Hơi thở não nề của Thạc Chân lại vang lên giữa không gian yên tĩnh, cô nhìn ra phía cửa kiếng sát sàn bên hông phòng, phóng tầm mắt ra bầu trời đêm bên ngoài.
“Chú không có gì để nói với em, nhưng lại nói rất nhiều với người khác.”
Vừa nghe Thạc Chân nhắc đến, Viễn Chân lập tức hiểu cô đang ám chỉ điều gì, anh chột dạ hỏi: “Em biết rồi?”
Thạc Chân xoay đầu lại nhìn Viễn Chân, nét mặt vẫn trầm lặng, thật lòng nói: “Cảm giác em từng trải, chú chỉ mới cảm nhận một chút đã không chịu được rồi sao?”
Trong ánh mắt Viễn Chân tràn ngập sự hối hận, Thạc Chân hoàn toàn nhận ra, cô từ tốn tiếp lời: “Em không phải trách chú vì chuyện cũ, lạnh nhạt với chú không phải vì giận hờn, mà vì đây mới chính là con người thật của em ở hiện tại.”
“Vì vậy…” Thạc Chân bỗng chỉnh lại cổ áo ngủ của Viễn Chân, không nhanh không chậm nói: “Chú có vấn đề gì hãy hỏi em, ngay cả chú cũng không hiểu được em thì người ngoài làm sao hiểu được, đúng không?”
Nét cười thoáng trên gương mặt điềm tĩnh của Viễn Chân, anh khẽ gật đầu.
“Được rồi, chú làm việc đi.” Thạc Chân nhảy xuống đất, vỗ vai Viễn Chân rồi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, cô chợt nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười kỳ quái: “Tối nay… chú ngủ ngoài sofa đi nhé.”
Cửa đóng lại, từ nét mặt đến cơ thể Viễn Chân đều bất động, tâm trí hoang mang tột độ trước những gì vừa diễn ra, trong lòng thầm nháo nhào cách đây vài phút Thạc Chân đã mềm lòng thương hại anh, quay đi quay lại cô vẫn phũ phàng không đổi.
Bình luận facebook