Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trở Mặt - Chương 64: Người yêu tôi đã là một ông chú
Sở dĩ gia đình Lạc Thư Kỳ dễ dàng đồng ý chuyện hôn sự dù con gái bị làm cho có thai khi còn đi học đều vì chữ tiền. Viễn Thành xuất thân trong gia đình vừa có tiền vừa có có mối quan hệ rộng rãi trong xã hội. Bố mẹ Lạc Thư Kỳ gả cô cho Viễn Thành cũng là chuyện sớm muộn, ít ra con gái được người ta chịu trách nhiệm, lại được làm dâu nhà giàu, dại gì mà không gả.
Ở công ty, bố Viễn Thành vì bận rộn lo chuyện hôn sự của con trai mà giao lại cho Viễn Chân xử lý mọi công chuyện.
Thạc Chân kể từ lúc được Viễn Chân sắm cho máy vẽ liền chăm chăm trong phòng ngồi vẽ xuyên suốt, say sưa đến mức quên ăn quên ngủ, thậm chí quên luôn cả Viễn Chân.
Nửa tháng kể từ ngày bắt tay vào việc vẽ tranh, suốt ngày suốt buổi cô đều ở trong phòng, Viễn Chân đi làm về muộn không thể cùng nhau ăn cơm lại còn phải một mình ngủ trước.
Mãi cho đến trước ngày cưới của Viễn Thành hai ngày, Thạc Chân nhận được cuộc gọi của bà Viễn nhắc chuyện chuẩn bị lễ phục, đến lúc này cô mới nhớ đến sự tồn tại của Viễn Chân.
Sau khi gác máy của bà Viễn, Thạc Chân vội vàng gọi điện cho Viễn Chân, ngay khi anh vừa bắt máy, cô liền lên giọng trách: “Mấy hôm nay anh đi đâu sao không về nhà?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nói nhàn nhạt của Viễn Chân chợt vang lên: “Vậy mấy hôm nay ai bế em về phòng ngủ?”
Nghe Viễn Chân nói, Thạc Chân nghiêm túc nghĩ ngợi, quả thật cô không nhớ bản thân mỗi đêm ngủ khi nào và ngủ ở đâu. Nhưng ít ra Thạc Chân cũng nhận thấy được bản thân đã vô tâm bỏ mặc xung quanh, trong đó có Viễn Chân.
Thạc Chân cười hì hì xấu hổ, vội bẻ lái sang chuyện khác: “Bà nội vừa gọi hỏi đã chuẩn bị lễ phục xong chưa, chiều nay anh về sớm chúng ta cùng đi mua nhé.”
“Ồ…” Giọng Viễn Chân có chút ngạc nhiên, tiếp theo sau là lời truy xét: “Mẹ gọi điện nhắc em mới nhớ, còn không em đã sớm quên anh là ai luôn rồi đúng không?”
Thạc Chân mím nhẹ môi chột dạ, ngập ngừng mở lời xoa dịu trái tim bé bỏng của Viễn Chân, khẽ thì thầm nhỏ: “Đừng giận, em sẽ bù đắp… nhất định không để anh chịu thiệt.”
Không rõ Viễn Chân đang nghĩ gì lại im lặng không nói, mãi một lúc lâu sau mới điềm nhiên đáp: “Để xem thành ý của em ra sao đã.”
Cúp máy, Thạc Chân cười không nổi, ý tứ anh rõ ràng thế kia cô thật không muốn hiểu. Tạm cất sự hối lỗi sang một bên, Thạc Chân tiếp tục cầm bút vẽ tiếp.
Buổi chiều Viễn Chân tan làm về sớm, theo thói quen đi thẳng đến phòng làm việc mở cửa, nhìn Thạc Chân đang nhập tâm không để ý, anh lên tiếng gọi: “Chân Chân!”
Đáp lại Viễn Chân là khoảng yên lặng, Thạc Chân cũng chẳng hề nghe thấy.
“Chân Chân!”
Giọng Viễn Chân lớn hơn một chút nhưng vẫn thất bại trong việc lôi kéo sự chú ý của Thạc Chân. Anh bước đến bên cạnh, trực tiếp cướp lấy bút trong tay cô.
Thạc Chân giật mình ngẩng đầu nhìn, khẽ cau mày cằn nhằn: “Làm gì… trả đây cho em, anh hư quá!”
Viễn Chân vẫn đứng sừng sững một chỗ, nhẹ nhàng tiếp lời: “Em gọi anh về sớm để làm ngơ anh sao?”
Vẻ mặt Thạc Chân thoáng lên tia ngạc nhiên, hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra, cô ngơ ngác hỏi: “Em gọi anh về sớm hồi nào?”
Viễn Chân giây trước kinh ngạc, giây sau phẫn nộ đi tới gần chỗ ổ điện, tay vừa chạm vào dây máy tính, giọng nói hốt hoảng của Thạc Chân vội truyền tới: “Chú Chân! Em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi!”
Ngón tay Viễn Chân đặt trên phích cắm, chậm rãi xoay đầu nhìn cô chất vấn: “Sai ở đâu?”
Vì sợ mất bản vẽ chưa lưu, mạch máu trong đầu Thạc Chân bị hù dọa mà hoạt động hết công suất, nghĩ ra rồi lại chần chừ đáp: “Vì… vì quên anh?”
Viễn Chân giữ nguyên tư thế không đổi, lạnh nhạt hỏi: “Gì nữa?”
Thạc Chân nhất thời hít thở không thông, cơ mặt cũng bất giác nhăn lại oan ức: “Em không biết…”
Sắc mặt Viễn Chân lộ rõ sự lạnh lùng, trong ánh mắt vừa buồn vừa tức giận, muốn mắng nhưng lại không nỡ, khi bộc phát cũng chỉ là những lời nói nhẹ nhàng trách móc.
“Em muốn vẽ, anh sẵn sàng đáp ứng, em có được rồi liền đá anh sang một bên, khi nãy anh gọi em bao nhiêu tiếng, em có thèm đếm xỉa đến anh không? Suốt nửa tháng nay, em nhìn vào mặt anh được bao nhiêu lần? Trong lòng em bây giờ, anh có khác gì kẻ dự bị, em có niềm vui mới thì đắm chìm trong đó, em có tự hỏi cảm giác của anh ra sao chưa?”
Tuôn xong một tràng dài, Viễn Chân cau chặt mày bỏ ra khỏi phòng, Thạc Chân bị anh làm cho sững người bất động, trong bụng không ngừng dâng lên áy náy.
Màng nước trong suốt dâng lên ở mi dưới, hình vẽ người đàn ông mặc vest trên màn hình bị nhòe đi trước mắt Thạc Chân.
Từ bé đến lớn, Thạc Chân chưa từng dỗ giận ai, lần này bị Viễn Chân giận, ngoại trừ lượn lờ cố bắt chuyện với anh ra cô không còn biết làm gì khác. Nhưng Viễn Chân dường như đã rất “quyết tâm” giận Thạc Chân, dù cô làm gì anh cũng lạnh mặt ngó lơ xem cô là không khí.
Ngồi cùng một bàn ăn, Viễn Chân chăm chú ăn phần mình, ăn xong liền rời bàn mà không đợi, tối đến cũng đi ngủ trước, cố tình xoay mặt ra ngoài đưa lưng lại với Thạc Chân.
Đêm muộn, Thạc Chân nằm co ro một góc, giương mắt nhìn bờ lưng lạnh lùng của Viễn Chân. Băn khoăn một lúc, Thạc Chân lấy hết can đảm nhích đến gần, vòng tay ôm eo Viễn Chân, vùi mặt vào lưng anh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh bỗng đập nhanh hơn, nhưng trước sau anh đều không xoay người lại.
Sáng hôm sau Viễn Chân mang bộ dạng nồng nặc mùi thuốc súng đến công ty, tuyệt nhiên không có ý định làm lành với Thạc Chân. Không phải anh nhỏ nhen chỉ một chút chuyện không đáng mà giận dỗi, nhưng từng chút nhỏ ấy lâu ngày sẽ tích lại thành vấn đề lớn hơn, đợi đến khi nước đến chân mới nhảy thì anh đã không còn giá trị trong cuộc sống của cô.
Khác với mọi khi, dù Viễn Chân đã đi làm nhưng Thạc Chân vẫn nằm lì trên giường, không giống như mọi khi sáng sớm tự động thức dậy sớm để vẽ tranh.
Qua tám giờ, Thạc Chân vì đói bụng mới chịu rời giường đi vào bếp, trên bàn ăn trống không, trên bếp cũng không có đồ ăn, Viễn Chân phũ phàng đến mức bỏ đói luôn cả cô.
Không có đồ ăn, không có hứng vẽ, Thạc Chân về phòng rửa mặt thay đồ, sau đó đón taxi đến nhà ông bà Viễn phụ giúp.
Trong lúc sửa soạn sính lễ để ngày mốt rước dâu, nhìn thấy mặt mày Thạc Chân ủ rũ như người mất hồn, bà Viễn tinh ý nhận ra liền lên tiếng hỏi: “Sao vậy, cãi nhau với Viễn Chân à?”
Thạc Chân uể oải lắc đầu, thành thật đáp: “Con chọc giận anh ấy rồi, qua nay anh ấy đều làm lơ con.”
Nghe xong bà Viễn bỗng bật cười thành tiếng, tâm đắc nói: “Chuyện nhỏ như vậy đâu cần buồn, con giận ngược lại nó là được rồi.”
Thạc Chân nghe rồi để đó, cười trừ cho qua, bởi trong chuyện này là do cô sai trước, cô không thể quá đáng với Viễn Chân được.
Sau giờ nghỉ trưa, Phi gấp gáp vào phòng làm việc của Viễn Chân, đưa điện thoại cho anh xem, giọng nói có hơi kích động: “Phó chủ tịch, anh xem đây có phải là anh với Thạc Chân không?”
Viễn Chân liếc sơ qua, nhìn thấy thứ Phi cho xem là truyện tranh, anh không nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Cái đó thì liên quan gì đến tôi với Chân Chân?”
Phi vẫn kiên quyết đưa điện thoại cho Viễn Chân xem, nghiêm túc nói: “Nội dung bộ truyện tranh này xoay quanh nam chính là phó chủ tịch của một công ty, nhận nuôi con gái của mối tình đầu thời cấp ba, tình tiết mở đầu là cảnh nam chính xuất hiện khi nữ chính bị bố dượng bạo hành.”
Trên mặt Viễn Chân lập tức đầy kinh ngạc, anh nhanh tay cầm lấy điện thoại lướt xem bộ truyện tranh. Chương mới nhất đang dừng lại ở cảnh nữ chính chuyển trường, được nam sinh cùng bàn chở đến trường bằng mô tô. Đáng nói, các tình tiết trong truyện đều giống hệt như chuyện Viễn Chân và Thạc Chân đã trải qua.
Anh vẫn chưa thoát khỏi hoang mang, trầm trọng hỏi: “Tác giả là ai?”
“Bút danh Song Chân.” Phi rành mạch đáp: “Tên truyện là Người yêu tôi đã là một ông chú.”
Khóe môi Viễn Chân bất giác cong lên, nhìn nhân vật nam chính nghiêm nghị trong bộ vest màu xám, nét vẽ tuy chưa đủ cứng cáp nhưng đủ để phác họa lên được khí chất nhân vật, anh tự tin khẳng định đây là mình.
Ở công ty, bố Viễn Thành vì bận rộn lo chuyện hôn sự của con trai mà giao lại cho Viễn Chân xử lý mọi công chuyện.
Thạc Chân kể từ lúc được Viễn Chân sắm cho máy vẽ liền chăm chăm trong phòng ngồi vẽ xuyên suốt, say sưa đến mức quên ăn quên ngủ, thậm chí quên luôn cả Viễn Chân.
Nửa tháng kể từ ngày bắt tay vào việc vẽ tranh, suốt ngày suốt buổi cô đều ở trong phòng, Viễn Chân đi làm về muộn không thể cùng nhau ăn cơm lại còn phải một mình ngủ trước.
Mãi cho đến trước ngày cưới của Viễn Thành hai ngày, Thạc Chân nhận được cuộc gọi của bà Viễn nhắc chuyện chuẩn bị lễ phục, đến lúc này cô mới nhớ đến sự tồn tại của Viễn Chân.
Sau khi gác máy của bà Viễn, Thạc Chân vội vàng gọi điện cho Viễn Chân, ngay khi anh vừa bắt máy, cô liền lên giọng trách: “Mấy hôm nay anh đi đâu sao không về nhà?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nói nhàn nhạt của Viễn Chân chợt vang lên: “Vậy mấy hôm nay ai bế em về phòng ngủ?”
Nghe Viễn Chân nói, Thạc Chân nghiêm túc nghĩ ngợi, quả thật cô không nhớ bản thân mỗi đêm ngủ khi nào và ngủ ở đâu. Nhưng ít ra Thạc Chân cũng nhận thấy được bản thân đã vô tâm bỏ mặc xung quanh, trong đó có Viễn Chân.
Thạc Chân cười hì hì xấu hổ, vội bẻ lái sang chuyện khác: “Bà nội vừa gọi hỏi đã chuẩn bị lễ phục xong chưa, chiều nay anh về sớm chúng ta cùng đi mua nhé.”
“Ồ…” Giọng Viễn Chân có chút ngạc nhiên, tiếp theo sau là lời truy xét: “Mẹ gọi điện nhắc em mới nhớ, còn không em đã sớm quên anh là ai luôn rồi đúng không?”
Thạc Chân mím nhẹ môi chột dạ, ngập ngừng mở lời xoa dịu trái tim bé bỏng của Viễn Chân, khẽ thì thầm nhỏ: “Đừng giận, em sẽ bù đắp… nhất định không để anh chịu thiệt.”
Không rõ Viễn Chân đang nghĩ gì lại im lặng không nói, mãi một lúc lâu sau mới điềm nhiên đáp: “Để xem thành ý của em ra sao đã.”
Cúp máy, Thạc Chân cười không nổi, ý tứ anh rõ ràng thế kia cô thật không muốn hiểu. Tạm cất sự hối lỗi sang một bên, Thạc Chân tiếp tục cầm bút vẽ tiếp.
Buổi chiều Viễn Chân tan làm về sớm, theo thói quen đi thẳng đến phòng làm việc mở cửa, nhìn Thạc Chân đang nhập tâm không để ý, anh lên tiếng gọi: “Chân Chân!”
Đáp lại Viễn Chân là khoảng yên lặng, Thạc Chân cũng chẳng hề nghe thấy.
“Chân Chân!”
Giọng Viễn Chân lớn hơn một chút nhưng vẫn thất bại trong việc lôi kéo sự chú ý của Thạc Chân. Anh bước đến bên cạnh, trực tiếp cướp lấy bút trong tay cô.
Thạc Chân giật mình ngẩng đầu nhìn, khẽ cau mày cằn nhằn: “Làm gì… trả đây cho em, anh hư quá!”
Viễn Chân vẫn đứng sừng sững một chỗ, nhẹ nhàng tiếp lời: “Em gọi anh về sớm để làm ngơ anh sao?”
Vẻ mặt Thạc Chân thoáng lên tia ngạc nhiên, hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra, cô ngơ ngác hỏi: “Em gọi anh về sớm hồi nào?”
Viễn Chân giây trước kinh ngạc, giây sau phẫn nộ đi tới gần chỗ ổ điện, tay vừa chạm vào dây máy tính, giọng nói hốt hoảng của Thạc Chân vội truyền tới: “Chú Chân! Em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi!”
Ngón tay Viễn Chân đặt trên phích cắm, chậm rãi xoay đầu nhìn cô chất vấn: “Sai ở đâu?”
Vì sợ mất bản vẽ chưa lưu, mạch máu trong đầu Thạc Chân bị hù dọa mà hoạt động hết công suất, nghĩ ra rồi lại chần chừ đáp: “Vì… vì quên anh?”
Viễn Chân giữ nguyên tư thế không đổi, lạnh nhạt hỏi: “Gì nữa?”
Thạc Chân nhất thời hít thở không thông, cơ mặt cũng bất giác nhăn lại oan ức: “Em không biết…”
Sắc mặt Viễn Chân lộ rõ sự lạnh lùng, trong ánh mắt vừa buồn vừa tức giận, muốn mắng nhưng lại không nỡ, khi bộc phát cũng chỉ là những lời nói nhẹ nhàng trách móc.
“Em muốn vẽ, anh sẵn sàng đáp ứng, em có được rồi liền đá anh sang một bên, khi nãy anh gọi em bao nhiêu tiếng, em có thèm đếm xỉa đến anh không? Suốt nửa tháng nay, em nhìn vào mặt anh được bao nhiêu lần? Trong lòng em bây giờ, anh có khác gì kẻ dự bị, em có niềm vui mới thì đắm chìm trong đó, em có tự hỏi cảm giác của anh ra sao chưa?”
Tuôn xong một tràng dài, Viễn Chân cau chặt mày bỏ ra khỏi phòng, Thạc Chân bị anh làm cho sững người bất động, trong bụng không ngừng dâng lên áy náy.
Màng nước trong suốt dâng lên ở mi dưới, hình vẽ người đàn ông mặc vest trên màn hình bị nhòe đi trước mắt Thạc Chân.
Từ bé đến lớn, Thạc Chân chưa từng dỗ giận ai, lần này bị Viễn Chân giận, ngoại trừ lượn lờ cố bắt chuyện với anh ra cô không còn biết làm gì khác. Nhưng Viễn Chân dường như đã rất “quyết tâm” giận Thạc Chân, dù cô làm gì anh cũng lạnh mặt ngó lơ xem cô là không khí.
Ngồi cùng một bàn ăn, Viễn Chân chăm chú ăn phần mình, ăn xong liền rời bàn mà không đợi, tối đến cũng đi ngủ trước, cố tình xoay mặt ra ngoài đưa lưng lại với Thạc Chân.
Đêm muộn, Thạc Chân nằm co ro một góc, giương mắt nhìn bờ lưng lạnh lùng của Viễn Chân. Băn khoăn một lúc, Thạc Chân lấy hết can đảm nhích đến gần, vòng tay ôm eo Viễn Chân, vùi mặt vào lưng anh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh bỗng đập nhanh hơn, nhưng trước sau anh đều không xoay người lại.
Sáng hôm sau Viễn Chân mang bộ dạng nồng nặc mùi thuốc súng đến công ty, tuyệt nhiên không có ý định làm lành với Thạc Chân. Không phải anh nhỏ nhen chỉ một chút chuyện không đáng mà giận dỗi, nhưng từng chút nhỏ ấy lâu ngày sẽ tích lại thành vấn đề lớn hơn, đợi đến khi nước đến chân mới nhảy thì anh đã không còn giá trị trong cuộc sống của cô.
Khác với mọi khi, dù Viễn Chân đã đi làm nhưng Thạc Chân vẫn nằm lì trên giường, không giống như mọi khi sáng sớm tự động thức dậy sớm để vẽ tranh.
Qua tám giờ, Thạc Chân vì đói bụng mới chịu rời giường đi vào bếp, trên bàn ăn trống không, trên bếp cũng không có đồ ăn, Viễn Chân phũ phàng đến mức bỏ đói luôn cả cô.
Không có đồ ăn, không có hứng vẽ, Thạc Chân về phòng rửa mặt thay đồ, sau đó đón taxi đến nhà ông bà Viễn phụ giúp.
Trong lúc sửa soạn sính lễ để ngày mốt rước dâu, nhìn thấy mặt mày Thạc Chân ủ rũ như người mất hồn, bà Viễn tinh ý nhận ra liền lên tiếng hỏi: “Sao vậy, cãi nhau với Viễn Chân à?”
Thạc Chân uể oải lắc đầu, thành thật đáp: “Con chọc giận anh ấy rồi, qua nay anh ấy đều làm lơ con.”
Nghe xong bà Viễn bỗng bật cười thành tiếng, tâm đắc nói: “Chuyện nhỏ như vậy đâu cần buồn, con giận ngược lại nó là được rồi.”
Thạc Chân nghe rồi để đó, cười trừ cho qua, bởi trong chuyện này là do cô sai trước, cô không thể quá đáng với Viễn Chân được.
Sau giờ nghỉ trưa, Phi gấp gáp vào phòng làm việc của Viễn Chân, đưa điện thoại cho anh xem, giọng nói có hơi kích động: “Phó chủ tịch, anh xem đây có phải là anh với Thạc Chân không?”
Viễn Chân liếc sơ qua, nhìn thấy thứ Phi cho xem là truyện tranh, anh không nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Cái đó thì liên quan gì đến tôi với Chân Chân?”
Phi vẫn kiên quyết đưa điện thoại cho Viễn Chân xem, nghiêm túc nói: “Nội dung bộ truyện tranh này xoay quanh nam chính là phó chủ tịch của một công ty, nhận nuôi con gái của mối tình đầu thời cấp ba, tình tiết mở đầu là cảnh nam chính xuất hiện khi nữ chính bị bố dượng bạo hành.”
Trên mặt Viễn Chân lập tức đầy kinh ngạc, anh nhanh tay cầm lấy điện thoại lướt xem bộ truyện tranh. Chương mới nhất đang dừng lại ở cảnh nữ chính chuyển trường, được nam sinh cùng bàn chở đến trường bằng mô tô. Đáng nói, các tình tiết trong truyện đều giống hệt như chuyện Viễn Chân và Thạc Chân đã trải qua.
Anh vẫn chưa thoát khỏi hoang mang, trầm trọng hỏi: “Tác giả là ai?”
“Bút danh Song Chân.” Phi rành mạch đáp: “Tên truyện là Người yêu tôi đã là một ông chú.”
Khóe môi Viễn Chân bất giác cong lên, nhìn nhân vật nam chính nghiêm nghị trong bộ vest màu xám, nét vẽ tuy chưa đủ cứng cáp nhưng đủ để phác họa lên được khí chất nhân vật, anh tự tin khẳng định đây là mình.
Bình luận facebook