• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế (4 Viewers)

  • Chương 43+44

Chương 43





Sau nửa tháng sống yên ổn ở nhà, bỗng nhiên hôm nay biệt thự có một vị khách không mời mà đến — Chính là Cao Vũ.


Diệp Vấn Vấn không hiểu công việc của ảnh đế đại nhân, nhưng cô biết ảnh đế đại nhân đã hủy hợp đồng với công ty, Cao Vũ thân là người đại diện trước đó của anh, đến tìm anh, hiển nhiên sẽ chẳng có chuyện tốt gì.


Cao Vũ đã vì cái người Dương… Nhất thời cô không nhớ được tên của người nghệ sĩ kia, không biết xấu hổ lợi dụng ảnh đế đại nhân, chẳng hiểu nhân phẩm kiểu gì.


Cũng may ảnh đế đại nhân dễ tính, không so đo. Trước đó cô luôn cảnh giác với Quý Hòa Hiện, hai bên không quen biết nhau, bây giờ nghĩ tới những việc này, cô lập tức cảm thấy tức giận thay Quý Hòa Hiện.


Cô sợ Quý Hòa Hiện tốt tính sẽ nể mặt cộng sự cũ nên đồng ý với Cao Vũ chuyện gì đó, cô đang bay lên chỗ chùm đèn treo thì không nhịn được nói: “Thầy Quý…”


Quý Hòa Hiện: “Hửm?”


Diệp Vấn Vấn chần chờ: “Không có gì.”


Cô chợt nhớ ra, đây là chuyện của ảnh đế đại nhân, anh sẽ có phán đoán riêng của anh, cô không có tư cách can thiệp vào. Quá lắm thì đến lúc đó cô lại nghĩ cách để nhắc nhở anh.


Diệp Vấn Vấn ngồi trên chùm đèn, cô nhìn Quý Hòa Hiện, thấy Cao Vũ mặc một bộ váy dài đi vào.


Trước kia cô chỉ từng nghe giọng của Cao Vũ qua điện thoại, chưa từng thấy được cô ta. Lúc này cô có thể nhìn kỹ hơn, Cao Vũ khoảng chừng ba mươi tuổi, có một mái tóc ngắn gọn gàng, phối hợp với bộ quần áo nghề nghiệp già dặn, cô ta kẻ mắt và tô một màu son đỏ, nhìn qua rất có hình tượng của một người phụ nữ mạnh mẽ.


“Chuyện này.. Sao lại có thêm nhiều hoa vậy?” Sau khi Cao Vũ vào nhà, cô ta sợ hết hồn.


Chỉ thấy trước mắt có đặt rất nhiều chậu hoa, tất cả đều là những loại hoa cỏ bình thường, gần như trên những đóa hoa đang nở rộ đều có ong mật.


Với sự hiểu biết của cô ta về Quý Hòa Hiện, xưa nay anh sẽ không bao giờ bày biện nhiều hoa cỏ trong nhà như thế, những thực vật này khiến khí chất trong biệt thự rất khác với trước kia.


“Có chuyện gì không?” Quý Hòa Hiện không để ý tới câu hỏi của cô ta, anh lại ngồi xuống ghế salong xem tạp chí. Trước khi Cao Vũ đến, anh đang cùng Diệp Vấn Vấn ngồi trên ghế salong xem tạp chí.


Cao Vũ đứng tại chỗ với sắc mặt khó coi, động tác và thần thái của Quý Hòa Hiện khiến cô ta không thể không tức giận lẫn oán trách.


Lúc trước nếu không có cô ta, sao Quý Hòa Hiện có thể ra mắt thành công như thế. Trong tay mỗi một người đại diện của công ty đều có nguồn tài nguyên giới hạn, cô ta và Quý Hòa Hiện mà đã liều mạng cướp tài nguyên tốt nhất.


Trong thế giới giải trí, không phải cứ có tiền là mọi chuyện đều được như ý. Chỉ có tiền, mà không có người thì vẫn khó nuốt như thường. Có thể nói, Quý Hòa Hiện có thể nổi tiếng như thế, mỗi một bộ phim đều đạt được giải thưởng, không thể không kể công của cô ta.


Ngoại trừ kịch bản, thì Quý Hòa Hiện gần như chẳng tham gia những buổi xã giao, một ít hoạt động mà cô ta sắp xếp. Một diễn viên chỉ có thể đóng phim, nếu không tham gia những hoạt động thương nghiệp thì diễn viên còn có được lợi ích gì.


Vào lúc này, Dương Diệc Luân xuất hiện, anh ta nghe lời, làm theo cô ta, cô nói anh ta làm cái cái đó. Hai người có cùng một mục tiêu, trèo lên vòng giải trí, kiếm được nhiều tiền hơn.


Vì thế, trọng tâm của cô ta đã dồn vào người Dương Diệc Luân, sử dụng những tài nguyên do tiếng tăm của Quý Hòa Hiện đi nuôi Dương Diệc Luân.


Cô ta biết Quý Hòa Hiện không có hứng thú với mấy hoạt động thương nghiệp, anh chỉ có hứng thú với đóng phim mà thôi, còn cái khác chẳng để ý. Cô ta cũng biết, tuy anh không biểu lộ ra, nhưng anh là một người trọng tình trọng nghĩa.


Người như vậy, chỉ cần không đụng vào điểm mấu chốt của anh, thì thật sự rất dễ để lợi dụng.


Nhưng cô ta không ngờ Quý Hòa Hiện lại hủy hợp đồng với công ty, cho đến lúc này, cô ta mới phát hiện những gì mình hiểu về Quý Hòa Hiện trước đây không phải sự thật.


Cô ta chưa từng hiểu rõ anh.


Thậm chí—


Cao Vũ hít sâu một nơi, nói rõ ý đồ mình đến một cách dứt khoát: “Là anh gây ra chuyện của Dương Diệc Luân à?”


Quý Hòa Hiện cầm quyển tạp chí trên tay, để tiện cho Diệp Vấn Vấn đang đậu trên đèn cũng nhìn rõ được.


“Nói chuyện chính đi.” Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hời hợt nói.


Giọng của Cao Vũ hơi cao lên: “Hai ngày nay trên mạng truyền ra tin nói rằng cậu ta cướp tài nguyên của anh, công ty nâng đỡ cậu ta xa lánh anh, dẫn đến chuyện anh hủy hợp đồng, lẽ nào anh không biết à?”


Còn có chuyện như vậy?


Trái tim tò mò của Diệp Vấn Vấn nhảy lên.


Quý Hòa Hiện ngẩng đầu, anh liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Tôi nhất định phải biết à?”


Ánh mắt lạnh nhạt kia khiến vẻ mặt Cao Vũ cứng lại, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại chợt không nói được, cô ta cắn răng, nói: “Chuyện đó là lên hotsrech hai ngày nay, fans của anh đã mắng Dương Diệc Luân đến máu chó đầy đầy. Hôm nay khi cậu ta ra khỏi công ty, còn bị một người tự xưng là fans của anh ném rác vào người, bây giờ cậu ta đã không dám tùy tiện ra ngoài rồi.”


Quý Hòa Hiện khẽ nhíu mày.


Cao Vũ tiếp tục nói: “Sau khi anh hủy hợp đồng với công ty, dưới tay tôi bây giờ chỉ có một nghệ sĩ là Dương Diệc Luân. Hòa Hiện, dù anh oán trách tôi hay cậu ta đi chăng nữa, tôi hy vọng anh có thể đăng tải một weibo, thanh minh chuyện anh hủy hợp đồng với công ty là do hợp đồng đến kỳ hạn, chỉ là hành vi cá nhân của anh, không liên quan gì tới người khác.”


“Nếu còn tiếp tục như thế, nếu fans của anh khiến cậu ta bị thương, chuyện này làm lớn ra thì chẳng có lợi cho ai cả.” Cô ta cũng không muốn trở mặt với Quý Hòa Hiện.


Trước đó Dương Diệc Luân muốn chính miệng người đại diện là cô ta giội nước bẩn lên người Quý Hòa Hiện, một khi cô ta làm như vậy rồi, mặc kệ chuyện đó là thật hay giả thì chắc chắn hình tượng của Quý Hòa Hiện sẽ bị hỏng mất.


Nhưng cô ta đã mắng Dương Diệc Luân một trận, làm như vậy đúng là có thể giội nước bẩn lên người Quý Hòa Hiện thật, nhưng đến cùng thì đấy cũng chẳng phải sự thật. Thời gian dài, nhiệt độ qua đi, sẽ không có nhiều người quan tâm.


Ngược lại, nếu cô ta làm thế chắc chắn sẽ trở mặt với Quý Hòa Hiện. Tuy cô ta không hiểu rõ gia thế của Quý Hòa Hiện, nhưng cũng biết Quý Hòa Hiện là con nhà giàu. Dù thế nào, con đường có Quý Hòa Hiện, có thể sẽ không bao giờ ngừng lại.


Quý Hòa Hiện lấy điện thoại di động ra, anh đăng nhập vào weibo đã không đăng nhập từ lâu.


Bình thường anh không hay dùng sản phẩm điện tử, Kiều Hựu Song cũng nghĩ ngơi, có lẽ là đi chơi đâu đó nên không nhìn thấy tin tức trên mạng xã hội, cho nên đã không thông báo cho anh biết.


Quý Hòa Hiện tìm hiểu rõ tình hình xong mới cất điện thoại, anh nói với Cao Vũ: “Tôi sẽ xử lý.”


Cao Vũ thở phào nhẹ nhõm, nếu Quý Hòa Hiện đã đồng ý, chắc chắn anh sẽ làm được.


Tuy rằng Quý Hòa Hiện không thể quản được hành vi của fans nhà mình, nhưng chỉ cần anh đứng ra thanh minh, ít nhất cũng sẽ kiến phần lớn fans hiểu rõ chân tướng, sẽ không đuổi theo mắng Dương Diệc Luân, thậm chí là làm ra hành động hại người nữa.


Nhưng Cao Vũ cẫn còn chưa đi, cô ta đứng tại chỗ một chút, nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Hòa Hiện, nghe nói anh định quay một bộ phim mới cùng đại diễn Vu, lần trước anh đã gặp mặt anh ta, anh có xác nhận được ứng cử viên của vai nam chính chưa?”


Ngoại trừ Quý Hòa Hiện và Vu Tinh Ngôn biết chuyện họ gặp nhau ra, chỉ có Dương Diệc Luân từng “tình cờ” đến.


Cap Vũ thấy Quý Hòa Hiện không nói gì thì nghĩ rằng anh đã ngầm thừa nhận, cô ta đã nói với Dương Diệc Luân từ lâu, với tư cách bây giờ của cậu ta, vốn không đủ để diễn phim của Vu Tinh Ngôn.


Nhưng nếu là vai phụ thì cũng có thể tranh thủ một chút.


“Hòa Hiện, anh quen với đạo diễn Vu, anh có thể liên lạc với đạo diễn Vu xin một vai cho Diệc Luân chứ? Anh đã từng hợp tác với Diệc Luân trong bộ phim trước, hai người phối hợp không tệ.” Cô ta căng khóe môi lên cười: “Nếu hợp tác lần hai, độ ngầm hiểu sao sẽ lại tăng lên một bậc.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Diệp Vấn Vấn tức giận đến mức bay thẳng xuống khỏi đèn treo, ảnh đế đại nhân đã hủy hợp đồng, vậy mà còn muốn nhặt được chỗ tốt từ người anh nữa chứ.


Không biết xấu hổ quá rồi.


Cô bay thẳng đến cửa sổ, đi vào rừng, gào lên: “Tiểu Bạch!!!”


Mấy giây sao, một con rắn trắng bò ra, trong miệng nó còn đang ngậm một quả trứng: “Sao?”


“Giúp ta một việc.” Diệp Vấn Vấn thở phì phò nói: “Dọa một người.”


Rắn trắng lập tức nuốt quả trứng: “Cái này ta thích.”


Phòng khách.


Quý Hòa Hiện lơ đãng liếc mắt nhìn lên đỉnh đầu mình, phát hiện Diệp Vấn Vấn đã không có ở trên đèn treo nữa: Có lẽ là nhóc con đợi chán quá, lại bay ra ngoài chơi rồi.


Anh gấp quyển tạp chí lại, đặt lên bàn trà, sau đó anh khoanh hai tay trước người, động tác này khiến Cao Vũ đang thao thao bất tuyệt dừng giọng lại.


Đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện, cõi lòng Cao Vũ chấn động, bước chân vô thức lùi về sau một bước. Cô ta đã làm việc với Quý Hòa Hiện ba năm, ngoại trừ đóng phim, xưa nay cô ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt này từ Quý Hòa Hiện.


Ánh mắt này quá thông suốt, hệt như có thể nhìn xuyên qua cơ thể cô ta, nhìn thấy rõ ràng nội tâm đang đăm chiêu suy nghĩ của cô ta, khiến cô ta có một cảm giác sợ hãi tột cùng như bị vạch mặt.


Cô ta giả vờ bình tĩnh cười cười: “Tôi chỉ thuận miệng nói một chút, anh không muốn thì thôi.”


“Suýt nữa tôi đã quên rằng chúng ta không còn là đồng sự nữa, anh không có trách nhiệm làm mấy thứ này.” Có lẽ thấy Quý Hòa Hiện không có động tác gì khác, cô ta ở đối diện, không nhịn được mà khó chịu.


Cô ta cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi thì chợt thấy trên chân mình có thứ gì đó lướt qua, mạng đến xúc cảm lành lạnh. Cao Vũ cúi đầu nhìn xuống, đối diện với cô ta là một cái đầu rắn đang thè lưỡi.


Một giây đó, cảm giác lạnh toát lan từ lòng bàn chân lên thẳng đại não, Cao Vũ rít lên một tiếng, toàn thân run rẩy, hận không thể lập tức ngất đi.


Quý Hòa Hiện dùng tay đỡ trán, ánh mắt anh tìm kiếm xung quanh, không hề nhìn thấy bóng dáng của Diệp Vấn Vấn. Anh thấy Cao Vũ đã sợ đến mức tái mặt, anh không thể làm gì khác hơn là nói: “Tiểu Bạch, lại đây.”


Rắn trắng:…”


Bổn thiếu gia tên Bạch Tuyển.


Rắn trắng không nhúc nhích, Quý Hòa Hiện chỉ đành đưa tay kéo đuôi nó qua, rắn trắng thuận thế quấn lên cổ tay anh, há mồm muốn cắn anh lại bị anh bóp lấy.


Giọng Cao Vũ run run: “Anh, anh nuôi?”


“Vừa nuôi gần đây.” Quý Hòa Hiện cười cười: “Nuôi hơn mười con, có muốn xem thử không?”


Dứt lời, đuôi mày của anh khẽ giật giật.


Diệp Vấn Vấn đang cầm một con sâu xanh đặt ngay trên đầu Cao Vũ, Cao Vũ chẳng hề hay biết gì, cô ta cầm theo túi xách rời đi trong sự sợ hãi.


Diệp Vấn Vấn còn muốn ném sâu vào trong cổ áo của Cao Vũ, nhưng cô ngẫm lại chiêu này quá ác, không hay cho lắm nên đã đổi thành đặt sâu trên đầu Cao Vũ.


Trước đây sức khỏe cô không tốt, luôn bị những đứa nhỏ khác ở viện mồ côi bắt nạt. Cô biết chuyện như thế dù báo cho viện trưởng cũng vô dụng, nếu không đánh lại, vậy thì đổi một cách khác để báo thù cho mình.


Cách trả thù rất đơn giản, cô sẽ lén lút thả sâu vào chăn của đứa nhỏ nào đã bắt nạt cô — Nhất là nên tìm mấy loại sâu vừa đụng vào đã bị sâu đâm cho nổi mụn nhọt.


Nhìn thấy chúng nó từng đứa bị đau đến mức la oai oái, cô núp trong bóng tôi âm thầm cười.


Sau đó có một lần, khi cô thả sâu đã bất cẩn để Trình Viện nhìn thấy, Trình Viện không vạch trần cô, chính vì thế nên mới khiến cô bắt đầu tin tưởng Trình Viện.


Khi đó cô còn nhỏ, nào có thể đoán được một người thật sự tốt với cô hay không.


“Vấn Vấn.” Quý Hòa Hiện thả rắn trắng ra, Diệp Vấn Vấn bay đến, đáp vào lòng bàn tay anh, cô chớp mắt nói: “Tôi không biết Tiểu Bạch bò vào nhà khi nào nữa.”


Rắn trắng.


Quý Hòa Hiện nhìn cô như cười như không.


Diệp Vấn Vấn giấu hai tay sau lưng, cô rũ cánh: Lẽ nào vừa nãy cô làm thế với Cao Vũ đã khiến ảnh đế đại nhân không vui?


Quý Hòa Hiện cầm cốc nước trên bàn trà đưa qua: “Rửa tay đi.”


Diệp Vấn Vấn sửng sốt.


Quý Hòa Hiện bất đắc dĩ nói: “Em bắt sâu, nên rửa tay cho sạch.:


“Anh không giận tôi à?” Diệp Vấn Vấn vừa rửa tay vừa vui vẻ nói.


Quý Hòa Hiện thật sự không hiểu được mạch não của tinh linh hoa: “Trong mắt em, tôi là người dễ tức giận như thế à?”


Diệp Vấn Vấn vội vàng lắc đầu.


“Thể tích của con sâu kia không nhỏ, em không sợ sao?” Quý Hòa Hiện hỏi cô.


Diệp Vấn Vấn đắc ý nói: “Quen rồi, không sợ.”


Quý Hòa Hiện nhíu mày: Quen rồi là sao.


Diệp Vấn Vấn rút tay ra khỏi cốc nước, cô nhất thời cao hứng nên đã trực tiếp vẫy nước trên tay mình lên mặt Quý Hòa Hiện.


Quý Hòa Hiện: “….”


Anh kéo ống tay áo của mình, ra hiệu Diệp vấn Vấn lau tay lên ống tay áo anh, Diệp Vấn Vấn le lưỡi một cái, ngoan ngoãn làm theo.


Quý Hòa Hiện để cô tự do hoạt động, còn anh thì đăng nhập vào weibo, bắt đầu soạn một bài thanh minh.


Diệp Vấn Vấn ngồi ngay trên chóp mũi thẳng tắp của Quý Hòa Hiện, cúi đầu nhìn anh đánh chữ: “Thầy Quý, anh thật sự làm sáng tỏ giúp tên họ Dương kia à?”


“Vấn Vấn, em che mắt tôi rồi.” Quý Hòa Hiện nói.


Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là đổi sang một chỗ ngồi khác — Trên cổ tay Quý Hòa Hiện.


Quý Hòa Hiện nói: “Không phải tôi giúp cậu ta làm sáng tỏ, fans của tôi làm người khác bị thương, thân làm thần tượng, tôi phải có trách nhiệm nhiều hoặc ít.”


Diệp Vấn Vấn như hiểu mà không hiểu ồ một tiếng, cô lại nói: “Anh sẽ không giới thiệu vai diễn cho tên họ Dương kia đúng không.”


Quý Hòa Hiện thở dài, anh dùng hai ngón tay nắm ngang bụng nhỏ của Diệp Vấn Vấn, đưa cô tới trước mắt: “Vấn Vấn, em coi tôi là thánh mẫu à?”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Đúng.


“Đi xem tivi đi.” Quý Hòa Hiện tiện tay mở tivi, Diệp Vấn Vấn chỉ đành bay đến bàn trà, tự mình chuyển kênh. Cô chuyển liên tục mấy cái, đến khi chuyển đến một kênh phát sóng bộ phim hoạt hình cô muốn xem thì bắt đầu xem ngon lành say sưa.


Quý Hòa Hiện đăng weibo xong thì thời gian đã không còn sớm nữa, anh vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối, điện thoại di động của anh vẫn để trên bàn trà.


Diệp Vấn Vấn liếc nhìn điện thoại di động, cô nghiêng đầu đi, lại nhìn màn hình tivi tiếp. Một lát sau, ánh mắt cô lại tự động nhìn đến điện thoại di động.


Đã lâu vậy rồi, mà cô vẫn chưa từng đụng vào điện thoại di động của ảnh đế đại nhân — Vì đó là đồ riêng tư của ảnh đế đại nhân, cô không tiện đụng vào.


Chỉ mượn xem một chút mà thôi, lại không làm gì khác.


Diệp Vấn Vấn lặng lẽ di chuyển đến, lầu đầu lén xem điện thoại của người khác nên hơi chột dạ, cô cứ đi hai ba bước lại liếc nhìn vào nhà bếp, sợ Quý Hòa Hiện đi ra.


Cô in cả lòng bàn tay mình lên màn hình, màn hình sáng lên, xuất hiện hình ảnh mật khẩu.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Mật khẩu là gì thế.


Quý Hòa Hiện đặt mật khẩu màn hình bằng nhận diện gương mặt, cô chưa từng thấy anh nhập mật khẩu, cô suy nghĩ một chút rồi thử nhập sinh nhật của ảnh đế đại nhân.


Màn hình khóa được mở ra.


Thì ra ảnh đế đại nhân cũng dùng sinh nhật của mình làm mật khẩu, Diệp Vấn Vấn quỳ gối một bên điện thoại, cô đè vào biểu tượng weibo.


Sau đó cô lập tức bị con số mấy chục triệu fans của Quý Hòa Hiện làm cho hết hồn, ở phần thông báo là một hàng chấm đỏ nhỏ đếm không hết, cô nhìn mà hoa mắt.


Quý Hòa Hiện vừa đăng tải một tin thanh minh, mới chưa tới năm phút đồng hồ mà đã có hơn mười ngàn bình luận. Diệp Vấn Vấn nhà quê bị độ nổi tiếng của Quý Hòa Hiện làm cho khiếp sợ, cô mở phần bình luận ra, lướt xuống từng cái một.


“Tôi luôn cảm thấy nam thần của tôi bị cấp cao của “Kỳ Điểm” uy hiếp.”—- Kỳ Điểm chính là công ty Quý Hòa Hiện đã ký hợp đồng trước đó.


“Rời khỏi Kỳ Điểm cũng tốt, chồng tôi đáng được đến một công ty tốt hơn.”


“Chồng tôi đăng tin thanh minh thôi mà cũng soái như thế.”


“Đất trời vui mừng khi thấy nam thần đăng weibo, nhưng khi bấm vào lại là một tin thanh minh, lòng tôi đau quá man.”


“Mặc kệ @Quý Hòa Hiện ở đâu, Mì Gạo vẫn vĩnh viễn ủng hộ anh.” — Fans của Quý Hòa Hiện tự xưng là Mì Gạo.


…..


Diệp Vấn Vấn không cẩn thận ấn “like” một bình luận, cô vội vàng rút “like” về, màn hình chợt hiện lên một cuộc điện thoại, cô hoảng loại ấn thế nào lại ấn vào nút nhận cuộc gọi.


Diệp Vấn Vấn: “…”


“Chú Quý thân ái, cháu về nước rồi, vừa xuống máy bay. Đã lâu rồi không gặp chú, chú có thể nể mặt mà gặp cháu không?” Bên đầu dây điện thoại vang lên một giọng nữ vui tươi.


Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số xa lạ.


“Tại sao lại không nói gì, không nhớ cháu rồi à, cháu là Nhược Đồng đây.”


Diệp Vấn Vấn vốn định cúp điện thoại nhưng vừa nghe lại không nhịn được hỏi: “Có phải cô họ Phương không?”


“Đúng vậy.” Phương Nhược Đồng vừa đáp một tiếng, chợt cảm thấy không đúng: “Cô là ai? Sao cô lại cầm điện thoại của chú Quý.”


Diệp Vấn Vấn vỗ miệng mình, cho cô nhanh miệng này, cô vội vàng đáp lại: “Tôi là trợ lý của thầy Quý.”


“Thì ra là trợ lý.” Phương Nhược Đồng nói: “Chú Quý của tôi lại dùng có trợ lý nữ, vận may của cô tốt đấy.”


“Vừa hay tôi về nước không có việc làm, thế này đi, cô giao lại công việc trợ lý cho tôi, tôi sẽ trả tiền lương gấp đôi cho cô trong hai năm…”


Diệp Vấn Vấn còn chưa nói gì thì đã có một bàn tay đưa đến, đẩy cô ra ấn xuống nút tắt trên màn hình điện thoại.


Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đẹp trai được phóng to của ảnh đế đại nhân.


Diệp Vấn Vấn bị bắt tại trận yên lặng xoay người sang hướng khác, đưa lưng về Quý Hòa Hiện, cố gắng muốn vượt qua ải này.


“Trợ lý Diệp, đưa lưng về phía ông chủ là chuyện không lễ phép đâu.”


Một giây sau, Diệp Vấn Vấn bỗng bị Quý Hòa Hiện xách lên.






Chương 44





Diệp Vấn Vấn cười lấy lòng Quý Hòa Hiện: “Thầy Quý, không phải tôi cố tình nhận điện thoại của anh đâu, chỉ là vô tình nhấn nút nhận mà thôi.”


“Thật không?”


Chỉ hai chữ nhàn nhạt thôi đã khiến Diệp Vấn Vấn chột dạ cúi đầu, cô chợt nghe được một tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu mình, cuối cùng cô cũng thở ra được một hơi.


Quý Hòa Hiện nói ra một dãy số: “Đây là mật khẩu của điện thoại, sau này nếu nhận được mấy cuộc gọi không quan trọng thì cứ tắt đi.”


Diệp Vấn Vấn thoáng sửng sốt, cô không ngờ Quý Hòa Hiện lại chính miệng nói mật khẩu điện thoại cho cô biết, tuy rằng vừa nãy cô đã thử ra được mật khẩu điện thoại rồi.


Điệp thoại di động là một thứ riêng tư, anh lại để cô dùng tùy tiện như thế?


Quý Hòa Hiện: “Sao thế?”


Diệp Vấn Vấn lắc đầu, đối diện với sự tin tưởng của ảnh đế đại nhân, cô cảm thấy có hơi hổ thẹn. Vừa nãy cô không nên lén dùng điện thoại di động của anh, cô nên hỏi thẳng ý kiến anh mới phải.


Nghĩ đến Phương Nhược Đồng, cô vội nói bóng gió rằng: “Thầy Quý, vừa nãy có một cô gái gọi điện đến, cô ấy…”


Nếu không phải nghe được cô gái kia bảo mình tên Nhược Đồng thì cô đã cúp điện thoại rồi.


Khoảng thời gian này cô ở chung với ảnh đế đại nhân rất hài hòa, hai người sống trong khoảng rừng này như chúa tể vậy, suýt nữa đã khiến cô quên rằng cô đã xuyên vào một quyển sách.


Trong nội dung truyện, Phương Nhược Đồng vững vàng chiếm lấy vị trí nữ phụ số hai, dựa theo nguyên tác miêu tả cô ta thì cô ta chính là một nữ phụ độc ác.


Trong truyện, sau khi Quý Hàm Thư thích nữ chính Bạch Ca, cậu ta đã giúp Bạch Ca ở đủ mọi nơi, nhưng Bạch Ca chẳng hề bị lay động, trong lòng cô ta chỉ có ánh trăng sáng Quý Hòa Hiện mà thôi.


Phương Nhược Đồng yêu Quý Hàm Thư tha thiết, chắc chắn cũng đã có hôn ước từ nhỏ với Quý Hàm Thư. Sau khi cô ta biết được Quý Hàm Thư thích Bạch Ca thì đã nghĩ rằng, Quý Hàm Thư không ở cùng mình là do có Bạch Ca chen chân vào, cho nên đã đổ toàn bộ lửa giận lên người Bạch Ca.


Thân làm nữ chính, Bạch Ca nắm giữ vầng sáng nhân vật chính, mỗi lần Phương Nhược Đồng bày kế, hoặc là bị Bạch Ca nhìn thấy, hoặc là bị Quý Hàm Thư chạy tới đúng lúc, hoặc là được nam phụ cứu.


Tuy rằng Phương Nhược Đồng chưa đắc thủ lần nào, nhưng vẫn khiến Bạch Ca bị thương không ít. Sau đó lại phát hiện Quý Hàm Thư dù thế nào cũng không ở cùng với mình, cô ta yêu mà hận, cuối cùng còn muốn nổ chết Quý Hàm Thư lẫn Bạch Ca.


Tất nhiên kết quả là thất bại, cũng bởi vì vụ nổ ấy mà đã khiến Bạch Ca thấy được tấm chân tình của Quý Hàm Thư, đồng ý ở cạnh Quý Hàm Thư.


Mà, Phương Nhược Đồng vì phạm tội cho nên đã bị Quý Hàm Thư đưa vào tù, trong truyện hoàn toàn không miêu tả rõ kết cục cuối cùng thế nào, nhưng tóm lại chắc chắn chẳng phải kết quả tốt gì.


Cho nên Diệp Vấn Vấn khá ấn tượng với nhân vật Phương Nhược Đồng này, bởi vì, theo như nội dung truyện, cô ta đã nhiều lần dùng thủ đoạn cực kỳ ác độc để đối phó với Bạch Ca, cô đọc mà giận điếng người.


Bây giờ Phương Nhược Đồng lại xuất trận theo cách này, mà theo như giọng điệu cô nghe được qua điện thoại thì cảm thấy cô ta không quá si luyến Quý Hàm Thư, ngược lại dường như khá thân thiết với Quý Hòa Hiện, điều này khiến cô có hơi khó hiểu.


Quý Hòa Hiện nhíu mày một cái rất nhỏ, anh thờ ơ nói: “Là một đứa nhỏ của gia đình khác thôi.”


Diệp Vấn Vấn thấy ảnh đế đại nhân không muốn nhiều lời, cô cũng thức thời không hỏi lại.


Vì đoạn nhạc đệm này mà Diệp Vấn Vấn đã quên sạch chuyện mình vô tình nhấn “like” bình luận khi nãy, cô đi theo Quý Hòa Hiện vào nhà bếp, quan sát Quý Hòa Hiện chuẩn bị món mì xào cho bữa tối.


Sau khi Quý Hòa Hiện nấu xong, Diệp Vấn Vấn đã đứng trên bàn ăn, cô đeo một cái yếm nhỏ mà anh cố tình vẽ cho cô, tay cầm một cái đĩa nhỏ, đợi ảnh đế đại nhân cho ăn.


Quý Hòa Hiện nhìn dáng vẻ không thể chờ được nữa của cô làm cho phì cười, anh gắp một sợi mì đặt vào đĩa nhỏ của Diệp Vấn Vấn, cô hút sợi mì một cái, nước xốt tràn ra.


Quý Hòa Hiện hỏi: “Ngon không?”


Miệng Diệp Vấn Vấn đính đầy dầu, cô vốn không rảnh để nói chuyện, chỉ gật đầu không ngừng.


Cô rất muốn làm bùng nổ tài nấu nướng của ảnh đế đại nhân!


Quý Hòa Hiện thấy cô ăn ngon như thế thì cũng có cảm giác ngon miệng hơn, đúng lúc này, Kiều Hựu Song gọi điện thoại đến, anh tiện tay ấn nghe.


“Anh Quý, anh lên hotsearch rồi!!!” Bên đầu dây điện thoại truyền đến âm thanh kích động của Kiều Hựu Song.


“Ừm.”


Biểu hiện bình tĩnh của Quý Hòa Hiện khiến Kiều Hựu Song không thể bình tĩnh nổi, cậu ta cắn răng: “Anh Quý, anh bị trượt tay đúng không.”


Quý Hòa Hiện nhíu mày: “Trượt tay gì?”


Anh biết anh đã lên hotsearch hai ngày.


Lúc Quý Hòa Hiện nghe điện thoại, Diệp Vấn Vấn đã đè lại âm thanh ăn uống của mình, tránh cho Kiều Hựu Song bên đầu dây nghe thấy được.


Kiều Hựu Song phát hiện dường như mình và ông chủ đang không ở cùng một tầng số, cậu ta nói gọn mọi chuyện: “Anh Quý, nửa giờ trước anh đã “like” bình luận của một fans, bây giờ đã lên vị trí số một cửa hotsearch rồi. Những người hâm mộ anh cho rằng anh đã bị Kỳ Điểm hãm hại, bị đe dọa nên mới đăng tin thanh minh.”


Lúc này, điện thoại của Quý Hòa Hiện run lên lần nữa, trên màn hình là số điện thoại của chủ tịch.


“Phụt—” Diệp Vấn Vấn phun hết đồ trong miệng ra ngoài, cô hoảng sợ nhìn điện thoại di động.


Quý Hòa Hiện cúp điện thoại, anh vội vàng vào weibo, hotsearch số một có tên: Quý Hòa Hiện nhấn like.


Nhấn vào link chuyển tiếp của tài khoản thương mại, đọc nội dung Quý Hòa Hiện nhấn like, mà, bình luận được anh nhấn like chính là — “Tôi luôn cảm thấy nam thần của tôi bị cấp cao của “Kỳ Điểm” uy hiếp.”


Quý Hòa Hiện: “..”


Anh nhìn sang Diệp Vấn Vấn theo bản năng.


Diệp Vấn Vấn hiểu, là cô đã gây ra họa lớn. Cô gần như đối diện với Quý Hòa Hiện bằng vẻ mờ mịt, trong đầu cô đều là những hình ảnh bạo lực khi Quý Hòa Hiện nắm cô lên vò xé.


Cô bắt đầu run, cô đập cánh muốn bay lên, nhưng cô đè lại: Là cô gây ra họa, sao cô có thể không biết xấu hổ mà trốn tránh như thế.


Một giây sau, cô nghe được giọng của Quý Hòa Hiện: “Đừng lo, không phải chuyện lớn gì.”


Tất cả hình ảnh trong đầu cô biến mất, cô nhìn Quý Hòa Hiện bằng vẻ ngạc nhiên, anh lại dùng ngón tay xoa nhẹ đầu cô, xong lại gắp một sợi mì khác đặt vào chén cô: “Một like thôi mà.”


Cách cứu chữa của Quý Hòa Hiện rất đơn giản, anh rút like lại, xong đăng tải thêm một tin khác: “Trong nhà có một bé con không cẩn thận nhấn vào nút like, tôi vẫn đang nấu cơm nên không phát hiện, xin lỗi.”


Sau đó anh chụp ảnh mình cùng đĩa mì, tải lên rồi click đăng tải.


Anh chỉ cần làm thế, còn lại, người đại diện mới Vu Tinh Ngôn của anh sẽ giải quyết thay anh.


Tin weibo mới lại gây lên sự bàn tán sôi nổi, lần này, phần lớn người đều quan tâm đến mấy chữ “bé con”.


Hơn bảy mươi phần trăm số người đều đang đoán “bé con” mà Quý Hòa Hiện nhắc trong weibo là ai, trong khoảng thời gian ngắn đã toàn tin bàn tán liên quan đến chuyện này, nhiệt độ của tin “like” khi nãy đã hạ xuống.


“Chắc chắn bé con mà chồng tôi nói là thú cưng.”


“Thật muốn biết nam thần nuôi thú cưng gì, tôi cũng muốn nuôi nữa.”


“Lý do trượt tay like bình luận này khiến tôi cười chết rồi, nhưng chân thực lắm nha, đám người kia nói cọ nhiệt, nam thần còn cần cọ nhiệt à.”


“Tôi cảm thấy chắc chắn bé con mà nam thần nuôi là mèo, não bổ hình ảnh một con mèo nằm nhoài trên người anh cùng xem điện thoại với anh, ôi không xong rồi, chảy máu mũi mất.”


….


“Thầy Quý, xin lỗi.” Diệp Vấn Vấn đẩy cái bát nhỏ ra, cô kéo một cây tăm rồi đặt cây tăm lên tay Quý Hòa Hiện, nói: “Anh trừng phạt tôi đi.”


Quý Hòa Hiện cầm cây tăm lên, anh không nhịn được mà cười: “Chịu đòn nhận tội, ừm.. Tốt lắm.”


Diệp Vấn Vấn giơ tay lên, cô nhắm mắt lại ra hiệu anh cứ tùy ý phát huy, anh nói: “Phạt về cơ thể không tốt, thế này đi, em đem bát đi rửa đi.”


Diệp Vấn Vấn mở mắt ra, cô nhìn bát đĩa to lớn của Quý Hòa Hiện trước người mình mà rơi vào im lặng.





Hai ngày sau, nhiệt độ trên mạng hạ xuống, Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơn bão này còn chưa yên xuống, Phương Nhược Đồng đã tìm tới cửa.


Cô ta được Quý Hàm Thư đưa tới.


Lần này Quý Hàm Thư đã biết ngoan, đã sớm gọi điện cho Quý Hòa Hiện: “Con nhóc họ Phương kia vẫn cứ quấn lấy cháu, nhất quyết muốn tới gặp chú, cháu không đồng ý, cô ta còn uy hiếp cháu nói sẽ đi cáo trạng với mẹ cháu.”


“Chú không biết đâu, mẹ cháu bảo cháu tiếp đón cô ta thật tốt, nếu cô ta cáo trạng, chắc chắn mẹ cháu sẽ đánh cháu. Chú nhỏ, chú không thể thấy chết không cứu được.”


Mẹ của Quý Hàm Thư là Sở Dư Hương, là chị em tốt với mẹ của Phương Nhược Đồng, tuy rằng gia nghiệp của nhà họ Phương không bằng nhà họ Quý, nhưng cũng chẳng kém.


Năm đó, mẹ Quý và mẹ Phương gần như cùng mang thai, hai người là bạn tốt cho nên đã thương lượng, nếu hai người sinh ra được hai đứa con trai thì sẽ thành anh em tốt, là một trai một gái thì sẽ định hôn ước từ bé.


Đây chỉ là sợ thỏa thuận đầu môi của hai bà mẹ, chờ đến khi hai người lớn dần, thỉnh thoảng hai bà mẹ lại nói bên tai họ vài câu. Hai thiếu niên thiếu nữ đều biết đây chỉ là lời hứa đầu môi, không ai coi là thật cả.


Nhưng Phương Nhược Đồng thường dùng hiệp nghị này sai khiến Quý Hàm Thư, cậu ta tránh được gì là tránh. Năm ngoái Phương NHược Đồng đã ra nước ngoài du học, năm nay vừa về, Sở Dư Hương đã ra lệnh cưỡng ép Quý Hàm Thư khi có thời gian thì chơi cùng Phương Nhược Đồng, Quý Hàm Thư thật sự không thể nào trốn được.


Yêu cầu đầu tiên của Phương Nhược Đồng là đi tìm Quý Hòa Hiện, Quý Hàm Thư có thể báo chuyện này cho Sở Dư Hương biết, với tính cách của Sở Dư Hương, cho dù có yêu thích Phương Nhược Đồng thế nào cũng sẽ không cho Phương Nhược Đồng tùy tiện làm phiền Quý Hòa Hiện.


Quý Hàm Thư biết rõ, người giữ vị trí đầu tiên trong lòng mẹ cậu ta không phải là đứa con trai này, cũng không phải cha cậu ta, mà là chú nhỏ của cậu ta.


Đối với mẹ cậu ta mà nói, chú nhỏ của cậu ta chính là một “đứa con trai cả” mà tự tay mẹ nuôi lớn.


Nhưng nếu cậu ta làm như vậy, kết cục thành cậu ta và Phương Nhược Đồng lưỡng bại câu thương, mà cậu ta lại chính là người thảm nhất. Phương Nhược Đồng nhiều nhất chỉ không gặp được chú nhỏ, còn cậu ta chắc chắn không khỏi một trận đòn.


Có lúc cậu ta thật sự nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột hay không, vào lúc này, tất nhiên nên đi tìm chú nhỏ vạn năng để giải quyết.


Mục đích của Phương Nhược Đồng là gặp Quý Hòa Hiện, chỉ cần chú nhỏ đồng ý, sẽ không có chuyện gì cả.


…..


Bởi vì Quý Hàm Thư đã từng nhìn thấy bức tranh, cho nên xuất phát từ tính cẩn thận mà Quý Hòa Hiện đã cất bức tranh đi. Diệp Vấn Vấn lại bay lên đèn treo lần nữa, lần này còn có Đại Hoàng làm bạn cùng cô.


Cũng không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.


— Sau chuyện lần trước, Quý Hòa Hiện đã xóa bỏ dấu vân tay của Quý Hàm Thư.


Quý Hòa Hiện mở cửa.


Diệp Vấn Vấn quan sát kỹ Phương Nhược Đồng, cô ta chừng mười bảy, mười tám tuổi, đang ở ngay độ tuổi được xưng là xinh đẹp như hoa. Cô ta mặc một cái quần rất ngắn, lộ ra đôi chân vừa thon vừa dài, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, là một mỹ nhân.


“Chú Quý.” Phương Nhược Đồng vừa vào cửa, nhìn thấy Quý Hòa Hiện đã cười tươi rạng rỡ, cô ta đưa túi trong tay mình lên: “Đây là quà cháu mang từ nước ngoài về cho chú, hy vọng chú thích.”


Quý Hòa Hiện không nhận lấy: “Tôi cầm cũng vô dụng, đưa cho Hàm Thư là được.”


Quý Hàm Thư nhảy lên: “Cháu cầm cũng vô dụng.”


Phương Nhược Đồng có hơi thất vọng: “Chú Quý, chú còn chưa thấy…”


Cô ta còn chưa nói dứt lời thì Quý Hòa Hiện đã xoay người, đi vào phòng ngủ: “Trên bàn có trái cây và đồ ăn vặt, hai đứa cứ thoải mái.”


Phương Nhược Đồng trơ mắt nhìn Quý Hòa Hiện đi vào phòng ngủ mà chẳng quay đầu lại, cô ta muốn đuổi theo, nhưng lại không dám.


“Cậu đã nói gì thế hả.” Cô ta bấm vào tay Quý Hàm Thư một cái: “Tại sao chú Quý lại không chào đón tôi vậy hả.”


Quý Hàm Thư khó chịu hất tay cô ta ra, xoa xoa cánh tay mình, lạnh lùng nói: “Cậu nên tự mình biết mình đi.”


Phương Nhược Đồng nổi giận: “Cậu nói cái gì?”


Không có mẹ ruột đứng bên cạnh nhìn, đây lại là địa bàn của Quý Hòa Hiện, Quý Hàm Thư hoàn toàn không sợ.


“Tôi dẫn cậu tới gặp chú nhỏ, bây giờ cậu đã nhìn thấy rồi, có thể đi được chưa thế.” Cậu ta không nhịn được mà nói: “Chú nhỏ của tôi thích yên tĩnh, không thích bị người khác làm phiền, cậu đi nhanh đi.”


“Tốt xấu gì cũng đã mười tám tuổi, thành niên rồi, da mặt mỏng chút.” Quý Hàm Thư thấp giọng nói: “Chú nhỏ tôi không cản cậu vì đó là tác phong của chú ấy.


“Cậu.” Phương Nhược Đồng không ngờ Quý Hàm Thư lại nói chuyện với mình như thế, cô ta tức đến mức gương mặt đỏ bừng lên: “Cậu dám ăn hiếp tôi, tôi sẽ mách dì Sở cho xem.”


Quý Hàm Thư bĩu môi: “Có chú nhỏ làm chứng cho tôi, cậu có cáo trạng thế nào thì mẹ tôi cũng sẽ không tin cậu.”


Phương Nhược Đồng: “…”


“Tôi không muốn đi.” Phương Nhược Đồng tỉnh táo lại, lần này cô ta chỉ về nước được mấy ngày. Trước đó cô ta đã gọi điện thoại đến cho Quý Hòa Hiện một lần, sau đó bị tắt đi, cô ta không dám gọi lại nữa.


Bây giờ đã đến rồi, tất nhiên không chịu rời đi dễ như thế.


Cô ta nhanh chóng kiềm nén sự tức giận của mình lại, hừ một tiếng: “Tôi không tính toán với cậu.”


Phương Nhược Đồng nhìn một vòng rồi nói với Quý Hàm Thư: “Cậu có cảm thấy phòng khách có nhiều hoa quá không?”


Quý Hàm Thư ngồi dựa vào ghế salong, cầm điều khiển bật tivi: “Chú nhỏ của tôi muốn đặt bao nhiêu thì đặt, mắc mớ gì tới cậu.”


Phương Nhược Đồng hơi dừng lại, sau đó cầm lấy một cái cốc nhỏ trên bàn trà: “Tại sao nhà chú nhỏ lại có cái cốc nhỏ đồ chơi này thế?”


Cõi lòng Diệp Vấn Vấn căng lên, đó là cái cốc cô lấy từ trong tranh ra để uống nước, quên mang về.


“Cậu có thể đừng chạm bừa vào đồ đạc không.” Quý Hàm Thư khó chịu nói: “Đây là nhà của chú nhỏ tôi.”


Phương Nhược Đồng nhìn quanh phòng khách, có lẽ là do giác quan thứ sáu của phái nữ, trực giác cho cô ta biết cái cốc nhỏ này không phải cốc nhỏ bình thường, chắc chắn có chuyện đặc biệt nào đó.


Sau khi nhìn một vòng, cô ta chuyển tầm mắt lên trần nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom