• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế (2 Viewers)

  • Chương 83+84

Chương 83





Lúc này Diệp Vấn Vấn vừa mới tỉnh ngủ, sau khi cô nhìn rõ tin nhắn thì nháy mắt đã không còn buồn ngủ gì nữa.


Cô cẩn thận trả lời lại anh: [Tôi và vài bạn học nữ ra ngoài ăn cơm đến tối mời về, hơn chín giờ về đến nhà.]


Thế này cũng không có vấn đề gì.


Cô thật sự cùng bạn học nữ đi ăn cơm, chỉ cắt xén chuyện cô đi quán bar, ảnh đế đại nhân sẽ không biết.


Diệp Vấn Vấn đè trái tim nhỏ đang đập nhanh hơn vì chột dạ.


Lúc cô nướng bánh mình, Quý Hòa Hiện gọi video đến.


“Thầy Quý.” Vừa nhìn thấy gương mặt trên màn hình điện thoại, nhất thời tâm tình cô như nở hoa.


Quý Hòa Hiện đang ngồi trên xe, thợ làm tóc tạo kiểu tóc cho anh. Anh nhìn Diệp Vấn Vấn, cũng không vì tin nhắn wechat kia mà hỏi cô lại lần nữa, anh chỉ cười nói: “Cho tôi xem xem em ăn gì.”


“Tôi đang làm sandwich.” Diệp Vấn Vấn xoay camera lại, trên xe bảo mẫu vang lên giọng nói giòn tan của cô: “Làm theo từng bước như anh làm đấy, anh nhìn xem, có phải giống hệt như anh làm không.”


Quý Hòa Hiện ừ một tiếng, thợ trang điểm đứng gần anh, bị tiếng “Ừ” này của anh làm cho đỏ bừng mặt, trái tim nhỏ nhảy lên thùng thùng.


Rõ ràng đã sớm quen với giá trị nhan sắc của ông chủ, nhưng khi anh trở nên dịu dàng, thật sự có thể đòi mạng người ta mà.


“Anh Quý, đây là kịch bản, anh xem trước một chút.” Kiều Hựu Song lên tiếng chào hỏi với Diệp Vấn Vấn trong video, sau đó lại vội vàng gọi điện thoại đi.


Diệp Vấn Vấn nghe được, cô không muốn làm phiền Quý Hòa Hiện, hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi cô chủ động cúp máy.


Trước khi cúp máy, cô còn nhỏ giọng hỏi: “Khi nào anh mới về.”


Hỏi xong lại cảm thấy thật ngại, cô cúp điện thoại ngay lập tức, cũng không biết ảnh đế đại nhân có nghe câu này của cô không.


Dọn dẹp xong rồi ra ngoài, đêm qua rắn trắng ngủ trên đỉnh đầu cô — Không có ảnh đế đại nhân ở đây, nó quang minh chính đại bước vào trong nhà. Lúc này nó không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp thoải mái, cho nên không theo Diệp Vấn Vấn.


Xe đón cô đến trường học đã chờ sẵn bên ngoài, sau khi Diệp Vấn Vấn lên xe, cô do dự rồi vẫn hỏi: “Chú Lý, có phải thầy Quý gọi điện cho chú không?”


Chú Lý tài xế cười ha ha gật đầu.


Diệp Vấn Vấn hiểu ra, chẳng trách sáng sớm ảnh đế đại nhân đã nhắn tin hỏi tối qua cô về nhà lúc nào.


“Sao thế?”


“Không sao ạ.”


Đến lớp học phụ đạo, Diệp Vấn Vấn vừa vào phòng học thì —-


“Duyệt Nhĩ!!” Mạnh Khả Giai lao tới ôm chặt lấy cô, sau đó là Vu Manh, Lý Tuyết và Lâm Cẩm Nghiên cũng xông tới.


Những bạn học khác nhìn thấy cảnh này thì rất kinh ngạc, sao chỉ mới qua một buổi tối mà tình cảm giữa Duyệt Nhĩ và các cô nàng lại tốt như thế?


Diệp Vấn Vấn trò chuyện với mấy cô nàng ấy một hồi rồi từng người chăm chỉ học tập, rất nhanh sau đã đến trưa.


Lớp học phụ đạo có căng tin, bình thường Diệp Vấn Vấn đều một mình tìm một vị trí để ăn cơm, hôm nay cô lại ngồi chung chỗ với mấy người Vu Manh, cô rất thích không khí náo nhiệt này.


Các cô vừa ăn vừa phỉ nhổ chuyện tối qua ở quán bar, tuy rằng lúc đó rất sợ, nhưng đến khi về nhà, bình tĩnh lại rồi thì mọi người bắt đầu suy nghĩ sai lầm của mình, cũng cảm thấy mình nên ứng đối thế nào mới đúng, sau này đến quán bar sẽ không tái phạm lại này nọ nữa.


Diệp Vấn Vấn nghe các cô lại thương lượng chuyện lần sau đi chơi tiếp thì có hơi cạn lời, cô không nhịn được hỏi: “Các cậu không sợ à?”


“Lần này là do chúng ta không có kinh nghiệm, cho nên mới xảy ra chuyện, đến khi chúng ta có kinh nghiệm rồi thì còn sợ gì nữa.” Mạnh Khả Giai đầy hưng phấn nói: “Nhảy trong sàn nhảy rất xả stress đấy.”


“Mỗi ngày đều bị chôn vùi trong đủ loại bài tập, ngột ngạt không tả nổi. Mẹ tớ còn nói, sang năm nhất định phải thi được hạng nhất, không thi được thì tớ đừng hòng học nữa.”


“Duyệt Nhĩ, cậu không cảm thấy khô khan lắm à?”


“Không có.” Diệp Vấn Vấn lắc đầu: “Đọc sách tốt lắm.”


Mấy người nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô thì dồn dập cúi đầu đầy xấu hổ.


—- Đại khái thì đây là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh dở.


Sau đề tài quán bar, lại nói đến Hạ Giang.


“Tớ cảm thấy Hạ Giang rất tốt đấy.” Lý Tuyết cắn một miếng xương sườn, cô nàng nói với gương mặt nhỏ đỏ bừng.


“Cũng không tệ thôi.” Mạnh Khả Giai hừ hừ miếng tiếng, rồi cô nàng ghé sát vào Lý Tuyết cười xấu xa: “Cậu thích anh ta à?”


“Không có!” Lý Tuyết đẩy cô nàng ra, gương mặt càng đỏ hơn: “Cậu đừng có nói lung tung, ăn cơm của cậu đi.”


“Tớ có wechat của anh ta nè.” Mạnh Khả Giai kéo dài giọng: “Cậu có muốn thêm không hả?”


Lâm Cẩm Nghiên bỗng nói: “Nói nhỏ chút, Cố Dĩ Trinh đến kìa.”


Chuyện khiến người ta vừa kinh ngạc lại hoảng sợ đó là, Cố Dĩ Trinh nhuộm tóc vàng, vàng óng ánh!


“Mẹ nó, cậu ta chịu kích thích gì thế?” Mạnh Khả Giai trợn mắt há hốc mồm: “Tốt xấu gì cũng là một soái ca con nhà giàu mà.”


“Có tiền nên tùy hứng chứ sao.”


“Tuy không muốn thừa nhận, nhưng gương mặt cậu ta đẹp thật, nhìn không ghét được.”


“Còn rất soái nữa.”


Diệp Vấn Vấn thấy sự chú ý của các cô nàng đều bị hút đi, cô bất đắc dĩ gõ gõ bàn: “Đừng nhìn nữa, mau ăn cơm đi.”


Vu Manh cắn đũa nói: “Cậu ta lại đây kìa.”


Cỗ Dĩ Trinh đứng lại trước bàn của các cô bằng một tư thế siêu đẹp trai, cậu ta cười híp mắt nhìn Diệp Vấn Vấn: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”


“Tất nhiên là không!” Không chờ Diệp Vấn Vấn trả lời, bốn cô gái khác đã đồng thanh nói.


Cố Dĩ Trinh: “???”


Có người nào ở lớp phụ đạo không biết danh tiếng của cậu ta, người vừa có tiền vừa có nhan sắc, có không ít người yêu thích cậu ta, bình thường không hề có một nữ sinh nào dám từ chối cậu ta ngay trước mặt mọi người.


“Tôi không hỏi các cậu.” Cố Dĩ Trinh không để ý đến các cô nàng, chỉ nhìn Diệp Vấn Vấn.


Diệp Vấn Vấn nhìn cậu ta, cô chậm rãi lắc đầu.


Cố Dĩ Trinh thở dài, cậu ta vuốt tóc, nói với vẻ u buồn: “Quý Duyệt Nhĩ, tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng tham gia một vũ hội, cậu có cần độc ác thế không?”


Nói xong còn cố ý bày ra dáng vẻ oan ức gần chết, phối hợp với cái đầu vàng rực của cậu ta, trong lúc vô tình lại thấy chẳng khác nào màu lông chó cả.


“Vũ hội?” Mấy cô nàng nghi ngờ không thôi, hết nhìn Diệp Vấn Vấn lại nhìn Cố Dĩ Trinh.


Cố Dĩ Trinh nhân cơ hội ấy nói với Vu Manh ở đối diện: “Cậu ngồi ở đối diện đi.”


Vũ Manh đứng dậy theo bản năng, cố Dĩ Trinh ngồi xuống, tiện thể nở một nụ cười mê người với Diệp Vấn Vấn ngồi bên cạnh.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Vu Manh ngồi xuống cạnh Lý Tuyết dưới ánh mắt khiển trách của mọi người.


Cô nàng không cố ý, chỉ là cô nàng không chống lại được ánh mắt đầy tia điện của Cố Dĩ Trinh!


Sau khi Cố Dĩ Trinh ngồi xuống, cậu ta bắt đầu nói một vài chuyện thú vị, không trò chuyện nhiều với Diệp Vấn Vấn, bầu không khí cũng nhanh chóng hòa hợp hơn.


Cậu ta cũng nói một chút chuyện của vũ hội, Diệp Vấn Vấn sợ cậu ta nói ra Quý Hòa Hiện, nhưng cũng may cậu ta không hề nhắc đến.


Các cô gái nghe xong chuyện “giới thượng lưu” của Cố Dĩ Trinh, ai nấy đều lộ vẻ ước ao.


Cố Dĩ Trinh vẫn chú ý Diệp Vấn Vấn bằng dư quang của mình, cậu ta phát hiện trong lúc ấy cô đều tập trung ăn uống, cũng không biết có nghe cậu ta nói chuyện hay không.


Cậu ta suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên gắp cái đùi gà mình chưa ăn trong đĩa của mình cho Diệp Vấn Vấn: “Đây là đùi gà ngũ vị hương đầu bếp làm riêng cho tôi, cậu nếm thử đi.”


“Bánh mâm xôi mà cậu chỉ ở vũ hội cũng rất ngon.”


Diệp Vấn Vấn nhíu mày, cô ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta. Cô có hơi phiền, không hiểu Cố Dĩ Trình vây quanh cô làm gì.


“Tôi không muốn ăn, cậu lấy lại đi, cảm ơn.” Cô nói.


Cô từ chối Cố Dĩ Trinh một cách thẳng thắn, bầu không khí lập tức có hơi lúng túng. Thấy thế, Mạnh Khả Giai gắp đùi gà vào trong bát của mình: “Tớ ăn tớ ăn! Căng tin bất công thật đấy, mỗi lần lấy cơm cho tớ đều run tay, chẳng còn chút thịt nào cả.”


Cô nàng cười ha ha mấy tiếng, khiến bầu không khí lại sinh động lên lần nữa.


Cố Dĩ Trinh nhận thấy Diệp Vấn Vấn không thích mình, cậu ta âm thầm cắn răng, sau đó tự giác rời đi.


Khúc nhạc đệm này qua đi, buổi chiều lại tiếp tục tiết học. Diệp Vấn Vấn nhân lúc giao tiết, cô bèn lên mạng tìm kiếm tin tức cho thuê phòng.


Tông Việt không muốn thuê phòng khác, vậy cô sẽ lặng lẽ tìm phòng rồi thuê cho anh ta, tiền trảm hậu tấu. Cô thầm nghĩ, chờ sau này cô kiếm được tiền, cô sẽ mua nhà cho Tông Việt.


Cô xem vài chung cư có hoàn cảnh tốt và đường xá ổn hơn, vừa nhìn đến tiền thuê thì cô lại yên lặng tắt web.


Bình thường cô ăn cô mặc đều do Quý Hòa Hiện lo hết, tiền trong thẻ tiền lương của cô vẫn chưa dừng bao nhiêu, nhưng bây giờ cô lại không thể kiếm tiền, muốn thuê phòng, một mình cô không thể gồng gánh nổi tiền thuê.


Trong lòng chỉ nghĩ đến những việc này, lúc Diệp Vấn Vấn vào học khó tránh khỏi có hơi phân tâm. Đến khi cô vào toilet thì bị ba nữ sinh chặn lại.


“Quý Duyệt Nhĩ đúng không.” Một nữ sinh tóc ngắn ở giữa, vẽ mắt màu khói, trang điểm như một đại tỷ. Đây cũng không phải học sinh của lớp học phụ đạo, cô ta trừng mắt đầy hung ác với Diệp Vấn Vấn: “Tao cảnh cáo mày, tránh xa Cố Dĩ Trinh ra.”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Cô đang tính toán tiền thuê phòng, vừa phải tìm được vị trí đẹp, môi trường tốt nhưng giá cả không được quá cao, thật sự rất khó có thể tìm được phòng đáp ứng đủ những tiêu chí này, trong lòng cô đang bực muốn chết đây.


“Câu này phải là tôi nói mới đúng, tôi không quan tâm cô và Cố Dĩ Trinh có quan hệ gì, cậu bảo cậu ta tránh xa tôi một chút được không hả?!” Cô tức giận nói xong bèn muốn rời đi, nhưng lại bị ba người kia cản lại.


“Ỷ mình có chút nhan sắc liền coi mình ghê gớm à?” Vẽ Mắt Khói để người sau lưng mình đóng cửa lớn toilet lại, cô ta giẫm giày cao gót đi tới, át sát Diệp Vấn Vấn: “Bây giờ tao cho mày biết kết cục của đứa quyến rũ bạn trai của bạn tao là thế nào.”


Thì ra Cố Dĩ Trinh có một thanh mai trúc mã, nhưng thanh mai kia đã du học nước ngoài. Trước đây Vẽ Mắt Khói được thanh mai ấy cho không ít chỗ tốt, nói cách khác, Vẽ Mắt Khói chính là tay chân ngầm ở trong nước của thanh mai kia.


Cỗ Dĩ Trinh đào hoa, thích trêu chọc người khác, tất cả chuyện này thanh mai đều biết cả, cô ta không ngại, cô ta biết Cố Dĩ Trinh chỉ chơi đùa một chút mà thôi, cũng chẳng xem là thật.


Mãi đến khi Diệp Vấn Vấn đến, Vẽ Mắt Khói nói lại tình huống cho thanh mai biết. Trực giác của phụ nữ nói cho thanh mai biết, rất có thể lần này Cố Dĩ Trinh thật lòng.


Cô ta ở nước ngoài không về được, cho nên bèn để Vẽ Mắt Khói đứng ra, muốn Vẽ Mắt Khói cảnh cáo Diệp Vấn Vấn, lúc cần thiết cũng có thể dùng chút thủ đoạn.


Chuyện này cô ta đã làm đến mức thành thạo, trước đây Cố Dĩ Trinh không quá thích những nữ sinh khác, chỉ cần cô ta tìm người uy hiếp thì những “tình địch” kia sẽ tự nhiên biến mất.


“Bắt nó lại, xé quần áo nó.” Vẽ Mắt Khói lấy điện thoại di động ra, cười gằn một tiếng.


Chuyện thế này đã làm không biết bao lần, quen tay giỏi việc, bọn họ đang chờ cô bé trước mặt lộ vẻ tức giận và bất lực.


Tất nhiên, nếu đối phương khóc lóc xin tha, vậy thì càng tốt hơn.


Tượng đất còn có ba phần khí nóng, Diệp Vấn Vấn lạnh lùng nhìn ba cô gái trước mặt, bọn họ không quá lớn, nhưng sự ác ý toát ra từ gương mặt kia khiến người ta sợ hãi.


Diệp Vấn Vấn không nhịn được nhớ tới Trình Viện, cũng giống bọn họ, trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng lại làm ra chuyện tàn nhẫn độc ác.


“Mấy người thường làm chuyện thế này lắm à?” Diệp Vấn Vấn không nhìn hai cô gái ra tay với mình, cô trầm giọng chất vấn Vẽ Mắt Khói.


Vẽ Mắt Khói tức giận, ánh mắt của Diệp Vấn Vấn khi nhìn cô ta hệt như nhìn một thứ rác rưởi bẩn thỉu, cô ta gào lên: “Còn lo cái gì nữa, xé đi!”


Diệp Vấn Vấn không do dự nữa, cô khẽ động ngón tay, cành cây ngoài cửa sổ cũng rung lên theo đó.


Một giây sau, một tiếng bộp vang lên, Vẽ Mắt Khói lại tự tát mình một cái dưới ánh mắt khiếp sợ của hai cô gái khác.


…..


Phòng học.


Giáo viên phát đề thi xuống để mọi người làm, Vu Manh ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, cô nàng phát hiện Diệp Vấn Vấn vẫn chưa về.


Mạnh Khả Giai ngồi phía sau thấp giọng nói: “Manh Manh, Duyệt Nhĩ đi đâu thế?”


“Tớ không biết nữa.” Vu Manh lắc lắc đầu.


“Báo cáo.” Vừa nói, ở cửa phòng học đã xuất hiện một bóng người quen thuộc. Sau đó mấy cô nàng phát hiện Diệp Vấn Vấn không đúng lắm, bởi vì nhìn thì thấy cô đang.. Rất tức giận.


Đúng, là tức giận.


Đây là lần đầu tiên mấy cô nàng thấy Diệp Vấn Vấn tức giận, cô ở lớp học luôn khiến người khác cảm thấy cô là người hiền lành ngoan ngoãn, lại mềm mại tựa một con thỏ trắng nhỏ, lúc cô cười lên còn ngọt ngào như kẹo bông.


Cô gọi giáo viên ra ngoài.


Các học sinh hai mặt nhìn nhau.


Cũng không lâu lắm, có người thấy bên ngoài có xe cảnh sát tới!


“Cảnh sát tới làm gì thế, có chuyện gì vậy?!”


“Không phải muốn bắt ai đấy chứ.”


“Tôi chỉ đến học thêm mà thôi, còn có thể gặp phải chuyện thế này, có cần kích thích vậy không hả.”


“Hả? Đó không phải Cố Dĩ Trinh à?” Cái đầu tóc vàng chóe kia quá bắt mắt.


“Mẹ nó, Cố Dĩ Trinh lên xe cảnh sát?”


….


Mọi người bàn tán sôi nổi, có mấy người không thèm làm bài thi nữa, chỉ ôm lòng tò mò nhìn mãi.


“Quý Duyệt Nhĩ vẫn chưa về, có phải Cố Dĩ Trinh làm phiền cậu ấy, cậu ấy báo cảnh sát bắt Cố Dĩ Trinh không thế.”


“Tớ cảm thấy có thể lắm, Cố Dĩ Trinh là con nhà giàu, chắc chắn nhà Quý Duyệt Nhĩ cũng không thiếu tiền đâu.”


“Đúng vậy, mới vừa nãy cậu ấy còn gọi cô Trương ra ngoài mà.”


Bốn cô gái Vu Manh vừa xây dựng tình bạn với Diệp Vấn Vấn thì lại rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều dồn dập nhắn tin cho Diệp Vấn Vấn, nhưng lại chẳng thấy cô trả lời.


…..


Đúng là Diệp Vấn Vấn đã gọi cảnh sát đến.


Với hành động của ba người Vẽ Mắt Khói, Diệp Vấn vấn chỉ định dạy dỗ họ một chút rồi thôi, cũng chẳng muốn làm lớn chuyện.


Thế nhưng—-


Cô lại nhìn thấy rất nhiều video khiến người ta điên tiết trong điện thoại của Vẽ Mắt Khói.


Tất cả video đều là quá trình cô ta ăn hiếp những người khác.


Đánh chửi, tạt nước, cắt tóc, tát, cởi quần áo…. Chỉ nhìn sơ qua đã thấy có hơn hai mươi video, đối tượng bị ăn hiếp bên trong cũng không giống nhau.


Chuyện này có nghĩa bọn họ đã từng ăn hiếp hơn hai mươi học sinh.


Bây giờ Diệp Vấn Vấn thả họ đi, có thể họ sẽ e ngại cô mà không động đến cô những, nhưng cũng không vì thế mà biết mình làm sai.


Diệp Vấn Vấn đưa ra quyết định rất nhanh, cô lập tức báo cảnh sát.


Trước đây cô nằm trên giường bệnh, tính mạng chịu sự uy hiếp, cho dù cô muốn dùng pháp luật để bảo vệ mình nhưng cũng không có cơ hội.


Bây giờ cô có cơ hội giúp những người khác, cô nào có thể ngoảnh mặt làm ngơ chứ.


Cảnh sát đến, sau khi dò hỏi xong, Vẽ Mắt Khói nói cô ta đến lớp học phụ đạo tìm Diệp Vấn Vấn là vì Cố Dĩ Trinh.


Cô ta cũng khá thông minh, biết nếu Cố Dĩ Trinh tới cục cảnh sát, chắc chắn người nhà của cậu ta sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.


Chỉ cần người nhà họ Cố đến, cô ta sẽ có cơ hội xin giúp đỡ.


Đến cục cảnh sát, mời người lớn trong nhà tới là chuyện không thể tránh. Lúc cảnh sát dò hỏi số điện thoại của người lớn nhà Diệp Vấn Vấn thì cô có hơi do dự, cuối cùng vẫn rất tỉnh táo báo số Tông Việt.


Quý Hòa Hiện bận việc, chuyện mời người lớn thế này không nên làm phiền anh.


“Quý Duyệt Nhĩ, xin lỗi.” Cố Dĩ Trinh sa sầm mặt, từ khi nhìn thấy Vẽ Mắt Khói, sắc mặt của cậu ta đã không tốt mấy.


Diệp Vấn Vấn không muốn để ý đến cậu ta, nếu không phải vì cậu ta, cô cũng chẳng gặp phải chuyện tai bay vạ gió thế này.


Nhưng, nếu có thể trừng trị được đối phương, biết đâu những người từng bị hại kia cũng vui vẻ phần nào, coi như cô đã làm được việc tốt.


Cố Dĩ Trinh cẩn thận nói: “Cậu có bị thương không?”


Diệp Vấn Vấn cúi đầu nhìn mũi chân mình, cô không nói gì.


Cố Dĩ Trinh khó chịu nói: “Quý Duyệt Nhĩ, có phải cậu rất giận tôi không.”


“Cậu nói đi, thế nào mới có thể tha thứ cho tôi.”


“Quý Duyệt Nhĩ, cậu có thể để ý đến tôi chút không.”


“Quý Duyệt Nhĩ….”


Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu, cô nói từng chữ một: “Cậu có thể yên tĩnh chút không!”


Thế nhưng Cố Dĩ Trinh lại lập tức mỉm cười: “Cuối cùng cậu cũng để ý đến tôi.” Giọng điệu kia còn có chút oan ức.


“Quý Duyệt Nhĩ, cậu đã báo với Quý Hòa Hiện à? Lát nữa anh ta sẽ đến à?”


Thấy Diệp Vấn Vấn không để ý tới mình, nhưng rõ ràng cô đang thiếu kiên nhẫn vì mình cứ cằn nhằn liên tục, thế mà Cố Dĩ Trinh lại cảm thấy thỏa mãn từ điều đó.


Nghĩ thế, tâm tình của Cố Dĩ Trinh lại tốt lên, thậm chí cậu ta còn khát khao nghe được tiếng mắng mình từ Diệp Vấn Vấn.


“Thật ra lúc cậu tức giận càng đáng yêu hơn bình thường đó.” Cố Dĩ Trinh chăm chú nói.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Cô bắt đầu suy nghĩ, đánh người ngay trước mặt cảnh sát, phương án này liệu có ổn không.


Lúc Tông Việt chạy tới cục cảnh sát thì, anh ta nhìn thấy Diệp Vấn Vấn đang cầm sách đọc với gương mặt không chút cảm xúc, bên cạnh có một cái đầu vàng chóe đang ngậm miệng dưới tiếng quát im lặng của cảnh sát.


Anh ta nhìn ra được, nhóc con đã sắp bùng nổ đến nơi, chỉ thiếu một chút sẽ nổ ầm lên.


Anh ta nhíu mày, bắt đầu nhìn sang cái đầu vàng chóe kia.


Cố Dĩ Trinh vừa ngẩng đầu đã đối diện với một đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng mình lạnh run.


“Anh Tông Việt!” Diệp Vấn Vấn nhìn thấy Tông Việt, cô thở phào một hơi rõ to.


Tông Việt bước nhanh tới, cảnh sát trong phòng cũng đứng lên theo bản năng, người kia cau mày nhìn Tông Việt — Khí tràng của người này quá mạnh.


“Có bị thương không?”


“Không có.”


Lúc này trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Tông Việt mới hạ xuống.


Cả ngày hôm nay anh ta vẫn luôn ở ngoài tìm việc làm, trước đây anh ta chỉ chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt, thường xuyên đối mặt tới cục diện nguy hiểm bốn phía.


Bây giờ xuất ngũ, trở về cuộc sống bình thường, muốn tìm một công việc đàng hoàng cũng không dễ gì.


Đầu tiên, những công việc trong công ty đều cần bằng cấp —


Tông Việt không có, chỉ có một loạt chứng chỉ quân nhân, hơn nữa còn chưa lấy được những chứng chỉ này.


Khi phỏng vấn có hỏi trước đây anh ta từng làm gì, từng làm ở công ty nào, anh ta đều im lặng. Tất nhiên, nếu anh ta muốn nói bừa thì đã có thể nói đến mức đầy trang giấy.


Nhưng anh ta không muốn làm thế.


Vì không thể vào những công ty chính quy được, cho nên anh ta chỉ có thể chọn làm phục vụ, bảo vệ, nhân viên giao hàng này nọ, ngược lại, những công việc này lại rất hợp với anh ta.


Nhưng tìm cả một vòng, lại không tìm được nơi ưng ý.


Hoặc là quá xa nơi ở, hoặc là lương quá thấp. Có một nhà hàng tuyển phục vụ, môi trường và đãi ngộ không tệ, nhưng phải mặc đồng phục riêng, hơn nữa đồng phục còn khá lộ liễu.


Lúc ấy Tông Việt đã phất tay áo bỏ đi.


Đi ngang qua một nơi chuyển phát nhanh, anh ta phát hiện nơi này đang tuyển người chuyển phát nhanh cho nên đã đi vào hỏi, lương tạm thời hai ngàn năm trăm tệ, nhưng còn có thể hưởng hoa hồng từ những kiện hàng giao thành công.


Nói cách khác, chỉ cần mỗi ngày anh ta phát được càng nhiều kiện hàng, thì tiền lương sẽ càng cao.


Yêu cầu của công ty với anh ta là, nhất định phải quen thuộc đường sá, mỗi ngày phải đưa hàng đến tay khách đúng giờ.


Tông Việt suy nghĩ lại, anh ta cảm thấy không tệ, hiển nhiên chuyển phát nhanh thích hợp với anh ta hơn bán bảo hiểm.


Anh ta có trí nhớ tốt, một khi gặp qua sẽ không quên, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhớ được ngay. Lại có thể lái được bất kỳ loại xe nào, đi chuyển phát nhanh không thể thích hợp hơn nữa.


Ông chủ vừa nghe những chiêu này của anh ta, ban đầu còn không tin, ông ta tùy tiện lấy mười kiện hàng chuyển phát nhanh để anh ta nhìn thử.


Chờ đến khi nghe anh nói lại những địa chỉ bên trên không sót một chữ, ông chủ mới phục, lập tức nhận anh ta.


Nhưng anh ta phải thử việc hai ngày, cho anh ta một chiếc xe nhỏ màu vàng, chuyên để anh ta đi phát kiện hàng.


“Không được ném hàng, càng không được tự ý mở hàng, một khi phát hiện sẽ phạt nặng.” Ông chủ căn dặn rất nghiêm túc.


Buổi trưa, Tông Việt ăn cơm ở một cửa hàng đồ ăn nhanh, anh ta mua một tấm bản đồ, bắt đầu nghiên cứu đường xá xung quanh. Anh ta không cần hướng dẫn tự động trên điện thoại, dựa theo tuyết đường ấy để đưa chuyển phát nhanh, sẽ chậm chết.


—- Bởi vì hướng dẫn trên điện thoại được thiết lập theo những tuyến đường quy định.


Mà Tông Việt sẽ dựa vào bản đồ, tìm đường gần nhất.


Nói cách khác, anh chính là hướng dẫn tự động hình người.


Hai trăm kiện hàng, nếu là người chuyển phát nhanh khác, đoán chừng phải mất một hai ngày mới có thể phát xong. Tông Việt bỏ ra ba tiếng, anh ta đã phát xong hai phần ba số đó.


Trên đường đi anh ta nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, nói rằng Diệp Vấn Vấn đánh nhau với người khác, đang ở cục cảnh sát, cần anh ta đến ngay.


Tông Việt thật không dám tưởng tượng, nhóc con ngoan ngoãn lại đánh nhau với người khác.


Tối hôm qua khi cô bị người khác vây lấy, cũng chỉ thả Tiểu Bạch ra để hù dọa mà thôi.


Với tay chân nhỏ xíu kia của cô, sao có thể đánh thắng người khác được?!


—- Mặc dù anh ta biết Diệp Vấn Vấn có thứ khác thường, nhưng anh ta chưa từng thấy cô dùng, không hề biết sức mạnh của thứ đó.


Anh ta lo lắng cho Diệp Vấn Vấn, mở xe nhỏ màu vàng lên, chạy thẳng đến địa chỉ mà cảnh sát đã cho.


…..


Tông Việt không biết tình huống, đến nơi chỉ thấy Diệp Vấn Vấn và Cố Dĩ Trinh, cho nên đã nghĩ người đánh nhau với Diệp Vấn Vấn là Cố Dĩ Trinh.


Không chờ người cảnh sát kia nói chuyện, anh ta đã sải chân bước tới, chỉ nháy mắt đã tới trước mặt Cố Dĩ Trinh, anh ta trầm giọng nói: “Cậu ra tay với em ấy?”


“Đừng đừng đừng, người nhà đừng kích động, không phải cậu ta.” Cảnh sát sợ hết hồn, vội vàng kéo Cố Dĩ Trinh ra đằng sau.


Đối diện với ánh mắt đen kịt của Tông Việt, vị cảnh sát này thấy chân mình hơi mềm đi.


Cảnh sát: “….”


Mẹ nó.

















Chương 84





Trong sự cố này, Tông Việt là người nhà chạy tới nhanh nhất, Vẽ Mắt Khói vẫn đang chờ người trong một căn phòng khác.


Đối diện với con ngươi đen đặc của Tông Việt, vị cảnh sát ổn định tâm tình mình lại, nhanh chóng nói lại những chuyện đã xảy ra, bây giờ Tông Việt mới biết đã xảy ra chuyện gì.


Trước đó Cố Dĩ Trinh còn không màng mặt mũi chọc Diệp Vấn Vấn, lúc này dưới ánh mắt của Tông Việt, cậu ta núp sau lưng vị cảnh sát kia theo bản năng. Sau khi cảnh sát giải thích xong, cậu ta mím môi, không nói một lời.


“Cậu đang theo đuổi em gái tôi à?” Tông Việt hỏi.


Cảnh sát: “…”


Có thể hỏi thẳng như thế à!


Diệp Vấn Vấn bị điểm tên ngơ ngác ngẩng đầu.


Cố Dĩ Trinh chạm phải ánh mắt mờ mịt của Diệp Vấn Vấn, trong nháy mắt không nói gì được. Trước mặt nhiều người như thế, thiếu niên cũng là một người sĩ diện, huống hồ gì còn là một đứa con nhà giàu.


Quan trọng nhất chính là ánh mắt của Tông Việt, khiến cậu ta cảm nhận được sự giễu cợt.


“Không có!” Cậu ta mạnh miệng phản bác lại: “Kết bạn với bạn học là muốn theo đuổi à?”


Tông Việt quét mắt nhìn cậu ta từ đầu tới chân một lần, sau đó nhạt giọng nói: “Cậu nói đúng, nhưng sự tiếp cận của cậu trở thành sự phiền phức cho em gái tôi, cũng chính vì cậu cho nên em ấy mới bị người khác tìm tới. Lần này em ấy không bị thương là may mắn, còn lần sau thì thế nào? Con nhà giàu các cậu chơi đùa, tại sao lại muốn kéo em gái tôi vào?”


“Tôi không có chơi đùa!” Cố Dĩ Trinh trố mắt há hốc mồm, người này nói bậy, chụp mũ bừa cho cậu ta.


Có một vài con nhà giàu buồn chán nên bèn đánh cược với nhau, ai tán tỉnh được người kia trước thì sẽ thắng. Nhưng Cố Dĩ Trinh vẫn chưa đáng ghét đến mức đụng đến mấy trò này.


Tông Việt không trả lời cậu ta, chỉ nhìn vào mắt cậu ta, chậm rãi nói: “Cậu hiểu chưa?”


Cố Dĩ Trinh: “….”


Cậu ta hiểu cái gì!!!


Nhưng dưới ánh mắt chèn ép ấy, cậu ta chỉ có thể gật đầu một cách cứng đờ, thậm chí cậu ta còn không hiểu tại sao mình lại gật đầu.


Cảnh sát ở bên cạnh nhìn thấy thế thì thoáng đen mặt, thầm nghĩ đây chẳng phải uy hiếp mà. Làm chuyện thế này ngay trước mặt cảnh sát, liệu họ có nên ngăn cản hay không?


Thế nhưng, dường như lời nói của người đàn ông này chẳng có vấn đề gì, cũng không thể chỉ một hai câu nói mà đã nói người ta uy hiếp được.


Nên cảnh sát và một đồng nghiệp khác liếc mắt nhìn nhau, hai người cộng sự với nhau từ lâu nên đã ngầm hiểu ý nhau, chỉ nhìn một cái thôi đã biết đối phương đang nghĩ gì.


Đồng nghiệp cũng có chút bất đắc dĩ, vị cảnh sát kia lên tiếng: “Cậu người nhà kia…”


Tông Việt quay đầu lại: “Người đánh người ở đâu?”


Vị cảnh sát nói theo bản năng: “Ở phòng trong cùng.”


Nói xong cũng bối rối, tại sao lại bị vị người nhà có khí tràng mạnh mẽ này làm đảo lộn trình tự thế này.


Tông Việt kéo Diệp Vấn Vấn đi vào trong, cảnh sát thấy thế chỉ “Này” một tiếng, cũng không gọi lại.


Cố Dĩ Trinh muốn đi theo sau, lại bị một cảnh sát khác gọi lại: “Ngồi xuống, đừng lộn xộn!”


Cố Dĩ Trinh chỉ có thể tức giận ngồi xuống lại.


Căn phòng ở tận cùng khép hờ cửa lớn, vừa đẩy ra đã nghe một cảnh sát nói: “… Còn nhỏ tuổi, không cố gắng học tập lại đi bắt nạt bạn học khác! Mấy người đã là người lớn rồi, không biết đây là phạm tội à! Có biết nếu nghiêm trọng sẽ phải vào tù không hả?”


Vẽ Mắt Khói cười gằn một tiếng, không thèm để ý, còn hai nữ sinh khác lại sợ đến run cầm cập.


“Đội trưởng Vương.” Cảnh sát chạy tới gọi một tiếng, chỉ vào Tông Việt nói: “Người nhà của Quý Duyệt Nhĩ.”


Đội trưởng Vương là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, ông ta đang chắp tay sau lưng dạy dỗ mấy người trong phòng, ông ta quay đầu nhìn sang Tông Việt, vừa nhìn một cái bỗng hơi híp mắt lại.


Tuy rằng ông ta chỉ là một đội trưởng của đồn cảnh sát, nhưng đã làm việc mấy chục năm. Trong đồn cảnh sát thường xuyên xuất hiện mấy tên du côn du đãng, đã thấy qua rất nhiều, ông ta cũng luyện được mắt mình.


Người nào thật sự có bản lãnh, người nào dễ trêu, người nào không dễ chọc… Ông ta nhìn một chút là có thể nhìn ra được.


Người đàn ông trước mắt này, không đơn giản.


Tông Việt gật đầu với đội trưởng Vương, rồi anh đến gần ba người Vẽ Mắt Khói.


Căn phòng này không lớn, có thêm mấy người bước vào, không gian lập tức lộ vẻ chật hẹp.


Đặc biệt là Tông Việt có thân hình cao to, cả người toát ra một luồng khí thế không tên, là loại khí thế mà mấy tên cướp trộm vặt vãnh không dám tùy tiện chọc tới.


Dường như không khí cũng hơi ngột ngạt.


“Ai ra tay?”


Ba người Vẽ Mắt Khói cũng sốt sắng lên, hai cô gái khác chạy tới ôm nhau khóc thút thít, chỉ còn lại mỗi Vẽ Mắt Khói đứng ngay tại chỗ, cô ta nhìn Tông Việt bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó lại liếc sang Diệp Vấn Vấn bằng ánh mắt oán độc.


“Tôi muốn kiện mấy người! Chúng tôi vốn không hề động tay, là nó ra tay!” Cô ta như gào lên, cũng kéo ống tay áo mình để lộ vết bầm trên tay: “Mày nói tao bắt nạt người khác bằng bạo lực, nhưng mày đánh tụi tao, mày cũng dùng bạo lực như thế, tao có quyền khởi tố mày!”


Cô ta nhớ lại những chuyện ở toilet, rõ ràng bọn họ có ba người, Diệp Vấn Vấn lại chỉ có một. Thế nhưng dường như bọn họ bị sức mạnh gì đó giữ chặt tay chân lại, sau đó ba người bọn họ bắt đầu đánh nhau.


Các vết thương trên người họ đều là do tự đánh lẫn nhau mà thành, Diệp Vấn Vấn chỉ ở bên cạnh nhìn, vốn chẳng hề đụng tay.


Vẽ Mắt Khói càng lúc càng mất khống chế, cả người run lên.


Không có camera, cho dù họ nói ra những chuyện này cũng sẽ chẳng có người tin.


Đối diện với sự kêu gào của Vẽ Mắt Khói, Diệp Vấn Vấn chỉ bình tĩnh cười cong cong mắt.


Nụ cười này khiến Vẽ Mắt Khói bị kích thích, cô ta chỉ vào Diệp Vấn Vấn rồi gào lên: “Nó là yêu quái, nó biết yêu thuật!”


Đám cảnh sát: “…”


“Cô nói gì?” Tông Việt bước lên một bước, anh ta nhìn xuống từ trên cao, tiếng thét chói tai của Vẽ Mắt Khói bỗng im bặt. Cuối cùng lý trí đã khiến cho cô ta yên lặng, trong mắt nổi lên một tầng nước mắt, chỉ mấy giây sau đã có hai vệt nước mắt màu đen chảy dài xuống má.


Tông Việt càng nhíu chặt mày hơn, đội trưởng Vương phải bước ra giảng hòa: “Người nhà chú ý, có chuyện gì ngồi xuống giải quyết… Cậu và cô gái này có quan hệ gì?”


Ông ta chỉ Diệp Vấn Vấn.


Tông Việt: “Tôi là anh trai của em ấy.”


Đội trưởng Vương gật đầu: “Liên quan đến sự cố hôm nay, chuyện này em gái cậu không có trách nhiệm, cô ấy chỉ tự vệ mà thôi, cậu có thể dẫn cô ấy đi.”


“Còn nữa, phải biểu dương em gái của cậu, nếu không phải cô ấy báo cảnh sát và cung cấp những video kia, chúng tôi nào có thể biết được Trần Đan đã cầm đầu những nữ sinh này ức hiếp bạn học làm vui chứ.”


Nói tới chỗ này, đội trưởng Vương lại thở dài thườn thượt.


Chuyện đại ca đại tỷ ở trường học chẳng có gì lạ, dù có bắt thế nào thì thỉnh thoảng vẫn xảy ra.


Lúc này, người của nhà họ Cố đến.


Người đến chính là mẹ của Cố Dĩ Trinh, bà ta mặc một chiếc áo khoác lông chồn, đeo những món đồ trang sức đắt tiền, trong tay còn cầm một cái túi xách nhỏ khảm kim cương, mang giày cao gót. Bà ta vừa bước vào đồn cảnh sát đã lên giọng.


“Con trai! Ai bắt nạt con hả! Tên khốn kiếp nào dám bắt con thế! Có bị thương không, mau cho mẹ xem nào, ôi tâm can bảo bối của mẹ.”


Sau đó, mẹ Cố nắm tay Cố Dĩ Trinh xông vào căn phòng này: “Cảnh sát mấy người làm gì thế hả? Hả! Con trai của tôi chả làm sai cái gì cả, mấy người bắt nó làm gì!”


“Mẹ đừng nói nữa.” Cố Dĩ Trinh ra sức ngăn mẹ mình lại, nhưng chẳng thành công.


Miệng của phụ nữ chẳng khác nào bom đạn, mẹ cậu ta cứ đùng đùng nói một tràng dài.


Tông Việt đến, anh ta dựa vào khí thế của mình khiến tất cả mọi người không dám tùy tiện mở miệng. Mà, mẹ Cố thì lại dựa vào chất giọng cao chót vót của mình khiến người khác không có cơ hội nói chuyện.


Cố Dĩ Trinh từ bỏ, cậu ta nghe mẹ mình nói chuyện oanh oanh với gương mặt không chút cảm xúc. Lần lượt tất cả cảnh sát đều bị bà ta chửi thẳng mặt, cuối cùng bà ta nói một câu: “Mau thả con trai tôi ra, không thì tôi sẽ khiến mấy người không chịu nổi!”


Đội trưởng Vương đã sắp nổ não đến nơi, ông ta nghe vậy thì vỗ bàn một cái thật mạnh: “Uy phong lớn thật đấy, tôi cũng muốn biết, mấy người sẽ làm thế nào để khiến những cảnh sát như chúng tôi chịu không nổi!”


Mẹ Cố bị tiếng rống này làm cho sợ đến run lên một cái, nhất thời sự kiêu ngạo kia mất đi không ít, đội trưởng Vương tức giận nói: “Bởi vì con trai của bà mà cô gái này suýt bị bạo lực, bà còn có mặt mũi nói con trai bà vô tội à?”


Mẹ Cố liếc nhìn Diệp Vấn Vấn, hừ một tiếng: “Nữ sinh thích con trai tôi vô số, lẽ nào một người nào đó thích con trai tôi lỡ xảy ra chuyện, đều đổ hết lỗi lên đầu con trai tôi à?”


“Mẹ!” Sắc mặt của Cố Dĩ Trinh thay đổi: “Mẹ đừng nói nữa!” Cậu ta cắn răng gầm nhẹ một tiếng: “Mẹ thấy chưa đủ mất mặt à.”


Cậu ta đã không còn dám nhìn Diệp Vấn Vấn nữa.


“Có gì mà không thể nói, mẹ…” Mẹ Cố bỗng dừng lại vì ánh mắt nhìn mình của Tông Việt: “… Cậu cậu cậu trừng mắt cái gì hả? Có mắt lớn thì ghê lắm chắc!”


“Tôi đã thấy rất nhiều chuyện tranh giành người yêu rồi, tôi không quan tâm mấy người xử lý thế nào, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới con trai tôi.” Nói xong, bà ta kéo Cố Dĩ Trinh muốn đi khỏi.


“Chờ đã.”


Nghe được giọng của Diệp Vấn Vấn, Cố Dĩ Trinh trở tay kéo mẹ Cố dừng lại.


“Chào bà Cố, tôi cần sửa lại lời nói của ngài.” Giọng của Diệp Vấn Vấn không lớn cũng không nhỏ, đủ để tất cả mọi người ở nơi này nghe thấy: “Tôi không thích con trai của ngài, càng không hề dây dưa với cậu ta. Sở dĩ bây giờ tôi đứng tại chỗ này, lãng phí mất một buổi học, tất cả đều là vì con trai của ngài. Còn nguyên nhân trong đó là gì, ngài có thể tự hỏi con trai của mình.”


“Chú cảnh sát, chúng cháu đi trước.” Diệp Vấn Vấn và Tông Việt ra khỏi phòng, trước khi ra khỏi cửa cô còn quay đầu lại liếc nhìn Vẽ Mắt Khói.


Mẹ Cố vừa đến, dường như Vẽ Mắt Khói đã chẳng còn sợ sệt nữa.


Diệp Vấn Vấn mím môi, cô ra khỏi đồn cảnh sát, Tông Việt nhíu mày nói: “Cái người tên Cố Dĩ Trinh kia làm phiền em à?”


“Cũng không tính là làm phiền.” Diệp Vấn Vấn nói rõ cho Tông Việt biết, Tông Việt nghe xong thì nhíu mày.


“Không sao, em có thể ứng phó cậu ta được.”


Huống hồ gì chuyện này đã chạm đến mặt mũi Cố Dĩ Trinh, sau này có khi sẽ không đến tìm cô nữa.


Tông Việt mỉm cười.


Diệp Vấn Vấn bị anh ta cười đến ngơ ngác: “Anh cười gì thế?”


“Em lớn rồi.” Tông Việt xoa đầu cô: “Nhưng sau này nếu không cần ra tay thì đừng ra tay.”


Anh ta bóp bóp cánh tay nhỏ của cô: “Lần này em may mắn, không bị thương.”


“Em có thể tự vệ.” Diệp Vấn Vấn không nhịn được muốn cho anh ta thấy sức chiến đấu của mình, nhưng vừa nghĩ đến, sức chiến đấu của cô chỉ phát huy khi có thực vật, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói: “Cho dù đánh không lại thì em cũng có thể trốn mà, bàn về năng lực chạy trốn, ai có thể so được với em chứ?”


Tông Việt bị dáng vẻ đắc ý của cô chọc cười: “Đi thôi, anh đưa em về lớp học phụ đạo trước.”


Diệp Vấn Vấn không từ chối, cô vừa mới suy nghĩ xong, chắc chắn Tông Việt lo lắng cho cô, sẽ không để cô một mình về lớp học.


Ngay khi Diệp Vấn vấn nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu vàng của Tông Việt, anh ta lên tiếng giải thích: “Đây là công việc anh vừa tìm được hôm nay.”


Diệp Vấn Vấn đi quanh chiếc xe nhỏ màu vàng, cô leo lên ghế trước ngồi, Tông Việt đeo khăn quàng cổ, anh ta muốn kéo xuống cho Diệp Vấn Vấn quàng.


—- Trước xe chở hàng không có kính chắn gió, một khi xe chạy gió sẽ lùa vào ù ù.


Anh ta vốn định cho Diệp Vấn Vấn ngồi ở thùng xe đằng sau, hàng chuyển phát chỉ còn lại một ít, không gian rất rộng.


Diệp Vấn Vấn không đồng ý.


“Em không lạnh.” Cô nháy mắt với anh ta: “Em là tinh linh hoa đấy, có thể thích ứng được với nhiệt độ.”


Tông Việt nửa tin nửa không, đến khi lái xe được một đoạn, phát hiện tay của nhóc con vẫn ấm áp như cũ mới yên tâm.


“Mỗi ngày đều phải giao rất nhiều kiện hàng sao?”


“Cũng không ít.”


“Tiền lương cao không.”


“Cũng cao.” Thấy gương mặt nhỏ của nhóc con đã nhăn lại thành một nhúm, Tông Việt vui vẻ: “Có thể nuôi sống được bản thân.”


Diệp Vấn Vấn mấp máy môi, nhưng không nói gì.


Cô quay đầu lại nhìn Tông Việt, nghiêm túc mà nói, Tông Việt không có vẻ đẹp trai đang được các cô gái nhỏ yêu thích. Anh ta có ngũ quan sắc sảo, làn da màu đồng cổ khỏe khoắn, lúc anh ta không cười thì gương mặt ấy rất nghiêm, rất hung dữ.


Cô nhớ, khi cô còn bé gặp được Tông Việt thì anh ta trắng nõn nà, đẹp trai như một công tử nhỏ.


“Anh Tông Việt..” Giọng nói của Diệp Vấn Vấn bị kẹt lại, cô còn có thể nói gì, chẳng lẽ bảo Tông Việt đổi việc?


Cô chỉ cần cử động miệng một chút là có thể nói ra được, nhưng người tìm việc chính là Tông Việt, bản thân cô còn không thể kiếm tiền, cô có tư cách gì bảo Tông Việt đổi một công việc tốt hơn.


Nếu anh ta có thể tìm được công việc tốt, nào có thể nhận việc chuyển phát nhanh như bây giờ.


Diệp Vấn Vấn có hơi nản lòng, nếu có ảnh đế đại nhân ở đây thì tốt rồi.


Nghĩ đến Quý Hòa Hiện, đôi mắt cô bỗng sáng bừng lên: Đúng rồi, có thể tìm ảnh đế đại nhân nhờ anh giúp!


Dù sao bây giờ cô đã nợ Quý Hòa Hiện đến mức nhiều không đếm xuể, thêm nữa cũng chẳng lo.


Diệp Vấn Vấn quyết định chờ Quý Hòa Hiện trở về, trưng cầu ý kiến của anh. Cô nghĩ thế, tâm trạng cũng dần tốt lên.


Đến lớp học phụ đạo, các bạn học đã ra về từ lâu, Diệp Vấn Vấn đến phòng học cầm túi xách của mình, cô nhìn thấy lời nhắn của Vu Manh để lại trên bàn cho cô: Tớ đã để đề thi giáo viên phát vào trong túi xách của cậu rồi.


Diệp Vấn Vấn mở túi xách ra, cô thấy có năm tờ bài thi.


Tông Việt cùng cô vào xem xét môi trường lớp học phụ đạo, nói là lớp phụ đạo, nhưng cũng có thể được coi là một trường học nhỏ, trang thiết bị bên trong rất đầy đủ. Có thể thấy, Quý Hòa Hiện đưa Diệp Vấn Vấn đến nơi này học cũng đặt tâm không ít.


Anh ta không khỏi mỉm cười.


Tông Việt muốn đưa Diệp Vấn Vấn đi ăn cơm tối trước, Diệp Vấn Vấn chỉ vào mấy kiện chuyển phát nhanh, nói: “Không phải anh nói mỗi ngày đều phải đưa hết kiện chuyển phát à, dù sao em về nhà cũng chỉ có một mình, em đi đưa cùng anh.”


“Lúc nào Hòa Hiện mới về?”


Diệp Vấn Vấn rầu rĩ lắc đầu.


Tông Việt sờ đầu cô: “Đói bụng không?”


Diệp Vấn Vấn lấy một túi cánh hoa trong túi xách ra ăn như ăn đồ ăn vặt.


Tông Việt: “…”


Anh ta nên không hỏi thì hơn.


Diệp Vấn Vấn thấy khi Tông Việt lái xe thì không hề đeo găng tay, trời lạnh, cô ngồi trên xe bị gió thổi thẳng vào người, cho dù cơ thể cô không lạnh, nhưng trên mặt cũng đã lạnh băng.


Lúc đi ngang qua một siêu thị nhỏ, Diệp Vấn Vấn nói: “Anh Tông Việt, anh dừng một chút.”


“Chờ em hai phút.” Để lại câu nói này, Diệp Vấn Vấn chạy ù vào trong siêu thị nhỏ như một cơn gió. Tông Việt đợi năm phút, thấy nhóc con cầm theo một túi đồ chạy ra.


Cô chạy hơi nhanh nên đang thở dốc, cô lấy trong túi ra một đôi găng tay da: “Mau đeo vào đi.”


Còn lại trong túi là những miếng dán giữ nhiệt nhỏ, cô giục Tông Việt mau chóng dán lên buồng xe của mình. Anh ta không chống lại được cô, cho nên đành phải nhận lệnh dán lên.


“Có phải ấm hơn không?” Cô lải nhải không dứt, cái gì mà nếu không giữ ấm thì sau này sẽ bị phong thấp này nọ, Tông Việt cười ra một hơi lạnh.


Anh ta rất cảm kích Quý Hòa Hiện, dù là nguyên nhân gì, tinh linh hoa dưới ngòi bút của anh đã trở thành nơi dung thân cho Diệp Vấn Vấn, để cô sống lại lần nữa bằng một cách khác.


“Anh Tông Việt, anh có nghe em nói không đó.” Diệp Vấn Vấn bất đắc dĩ.


Tông Việt bỗng nói: “Vấn Vấn, em có từng nghĩ sẽ đi tìm cha mẹ ruột của mình không?”


Diệp Vấn Vấn: “…”


Cô sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được Tông Việt vừa nói gì, cô bèn lắc đầu.


Lúc cô còn nhỏ, khi đó cô biết được mình là trẻ mồ côi, được viện trưởng nhặt về. Đã từng có một lần cô thật sự muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình.


Bởi vì viện trưởng đối xử với Trình Viện quá tốt, tốt đến mức khiến cô ước ao.


Khi đó cô cũng có khát vọng có được người yêu thương mình, tưởng tượng mình giống như Trình Viện, cứ nhào thẳng vào trong ngực mẹ để làm nũng, dù phạm lỗi gì cũng có mẹ chịu trách nhiệm, còn không bị những người khác bắt nạt nữa.


Bây giờ cô không muốn.


“Em đã có người thân rồi.” Cô nói: “Anh là anh trai ruột của em.”


Còn có ảnh đế đại nhân nữa.


Cũng chẳng biết tại sao, cô lại không thể nói được lời này trước mặt Tông Việt.


Trong tiềm thức của cô đã phân rõ rằng Quý Hòa Hiện và Tông Việt không giống nhau.


Tông Việt và Quý Hòa Hiện đều là người thân, Tông Việt là anh trai, còn Quý Hòa Hiện sẽ là gì.


Da mặt cô bắt đầu ửng đỏ lên.


—-


Ngày hôm sau là thứ bảy, lớp học phụ đạo cũng giống trường học vậy, cuối tuần sẽ được nghỉ, Diệp Vấn Vấn từ chối lời mời đi dạo phố của mấy người Vu Manh.


Cô định nhân hai ngày này cố gắng tìm nhà.


Bây giờ Quý Hòa Hiện bận đến mức chỉ có thể gọi điện thoại cho cô một lần, lịch trình của anh xảy ra bất ngờ — Có một vị đạo diễn Hollywood ở nước ngoài muốn gặp anh, đây là một cơ hội tốt trời cho.


Sau khi tổng giám đốc Vu biết thế, đã để Kiều Hựu Song đẩy tất cả lịch trình khác của Quý Hòa Hiện ra sau, lập tức ra nước ngoài.


Quý Hòa Hiện vừa ra mắt một thời gian ngắn, tuy lấy được mấy giải ảnh đế, nhưng tư lịch trong vòng vẫn khá kém, thế nhưng —–


Nếu anh có thể tham gia vào một bộ phim lớn được sản xuất ở nước ngoài, cho dù không có được nhiều đất diễn, nhưng đó cũng là bước đầu tiên để anh vươn mình ra quốc tế!


Bởi vậy khi Diệp Vấn Vấn nhận được tin thì Quý Hòa Hiện đã ở bên kia đại dương rồi.


Diệp Vấn Vấn vừa vui mừng cho sự nghiệp của anh, nhưng mặt khác cô lại cảm thấy hơi mất mát. Quý Hòa Hiện ra nước ngoài, tính đi tính về, ít nhất cũng phải mất thêm ba ngày nữa mới về nhà được.


Mà, vốn dĩ kế hoạch về nhà họ Quý với Quý Hòa Hiện vào cuối tuần này cũng chỉ đành tạm gác lại.


Diệp Vấn Vấn chạy tới chạy lui nửa ngày trời, cô xem bảng danh sách nhà cho thuê rồi dần tìm ra được một vài nơi — Nhưng những người môi giới kia thấy cô là một cô gái, cho nên cố gắng khiến cô dao động. Cũng may vì Diệp Vấn Vấn không có nhiều tiền cho nên mới không bị lừa gạt.


Còn có một người môi giới mắng cô: “Thấy cô xinh đẹp như thế, sao lại thích mấy cái lợi nhỏ vậy hả? Cô nhìn cho kỹ căn phòng này đi, một phòng ngủ một phòng khách, ở hướng Nam, còn là phòng mới… Cô lại trả nửa giá, nếu cô không muốn thuê thì đừng có tới hỏi!”


Diệp Vấn Vấn xám mặt đi ra, chỉ cảm thấy đi thuê phòng thật khó.


Như thế, cô càng đau lòng cho Tông Việt hơn.


Cô sốc lại tinh thần, tiếp tục cố gắng!


Cô đi tới chân hai chân mỏi nhừ, cô muốn lười biếng cho nên tìm định tìm một chỗ không người rồi bay ra ngoài. Thế nhưng xung quanh quá nhiều người, cô không thể thực hiện được mong muốn của mình, cho nên chỉ đành tiếp tục tìm đường, cô đi một hồi thì chợt bị vỗ vai một cái.


“Hey, em gái.”


Cô quay đầu lại, đối diện với một gương mặt tươi cười xa lạ.


“Đúng là em thật.” Hạ Giang nhếch môi cười: “Sao thế? Mới mấy ngày không gặp mà đã quên anh rồi à?”


Diệp Vấn Vấn nhớ ra: “Hạ Giang.”


Tiếng gọi mềm mại của thiếu nữ khiến Hạ Giang hơi đỏ mặt, anh ta e hèm một tiếng: “Anh vẫn chưa biết em tên gì đấy.”


“Quý Duyệt Nhĩ.”


Hạ Giang: “Tên hay thật.”


“Cảm ơn.” Diệp Vấn Vấn gật đầu: “Tôi cũng thấy thế.”


Tên ảnh đế đại nhân đặt cho cô, sao không hay được chứ.


Hạ Giang cười cười, anh ta cười lên để lộ lúm đồng tiền ở một bên má, trước đó ở quán bar ánh sáng yếu cho nên không nhìn ra được.


“Em đang….” Anh ta để ý đến danh sách nhà cho thuê trong tay Diệp Vấn Vấn, anh ta nhíu mày: “Em muốn tìm nhà à?”


Diệp Vấn Vấn gật đầu.


Hạ Giang nhìn cô, có hơi do dự: “Em tin anh không?”


Diệp Vấn Vấn: “?”


Hạ Giang: “Tin anh thì đi theo anh, anh dẫn em đi xem một chỗ.”


Tác giả có lời muốn nói:


Diệp Vấn Vấn: Ảnh đế đại nhân đã xa tôi ba ngày rồi, rất nhớ anh ấy QAQ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom