Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27-28
Sự tĩnh lặng của màn đêm bao phủ cả không gian, Tiểu Ngưng không kìm được, cô đã đi tới 3 ngày, nhưng khi bị hắn đạp một cước xuống giường, cô không qua gặp hắn nữa.
Đau quá, toàn thân cô đều đau nhức đến từng vị trí, thậm chí cả không khí ở hiện tại cũng mang theo hương vị đau đớn. Nỗi thống khổ như xé nát, không phải cô nghĩ tới mà nó như được khắc trong óc cô, trong từng tế bào trên thân thể cô.
Cô bị mảnh kính vỡ cắm vào, nhưng người quản gia tốt bụng đã giúp cô băng bó vết thương lại, dù nó vẫn đau đớn âm ỉ. Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ khi vị quản gia giúp cô lấy miếng kính đó ra, đã nói một câu: “Cô bé này thật đáng thương”
Lúc ấy cô cũng chưa nhìn thấy chính mình bộ dáng ra sao nhưng cảm giác đau đớn từ giữa hai chân truyền ra cùng với cảm giác cả người không có chút khí lực nào cũng đủ để cô có thể tưởng tượng ra chính mình có bao nhiêu chật vật.
Lúc ấy cô chẳng còn quan tâm đến sự ngượng ngùng, nhắm mắt lại tùy ý quản gia a trợ giúp chính mình xử lý hết thảy. Ngực níu chặt đau nhức, kéo suy nghĩ của cô về thực tại, chiếc đồng hồ trên vách tường đã chỉ đến số 9.
Lúc này hắn có đi tìm cô? Hắn có thể quên cô không, khi thậm chí mới vài ngày đã đem cô trở lại rồi!
Trong lòng cô ngừng cầu nguyện và ảo tưởng…
Ngồi trên ghế được 10 phút, trong lòng lại cảm thấy bất an, Tiểu Ngưng chậm rãi thở dài một hơi đi vào trong phòng tắm.Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, không quên chăm sóc cho mái tóc đen dài còn nhỏ ước từng giọt, xong xuôi, cô nhanh chóng ra ngoài và chui ngay vào chăn.
Toàn thân căng cứng cảm giác theo thời gian trôi qua mà trở nên càng ngày càng yếu. Dần dần hình ảnh người mẹ hiền xuất hiện ở trong tâm trí của cô.
Đã 12 năm cô chưa gặp mẹ, bà hẳn sẽ lo lắng cho cô lắm.
Mẹ cô là một người đàn bà nhu nhược, nếu không đã không bị “người xấu” kia một mực khi dễ!Cô thật sự hận mình không thể bảo vệ được cho mẹ.
Đến bây giờ cô còn không có cơ hội được gọi điện cho mẹ mình, đến điện thoại cô cũng không dám sử dụng. Ngày mai cô sẽ cầu khẩn quản gia sẽ giúp mình có một cuộc gọi.Nỗi nhớ với người mẹ và những giọt nước mắt đã đưa cô vào giấc mộng đẹp.
Một đám sương mù tầng tầng ngăn cản tầm nhìn của Tiểu Ngưng, cô cố trợn tròn mắt nhìn nhưng chỉ có vẻ mờ mờ ảo ảo.Mơ mơ hồ hồ, cô có cảm giác mình như đi lạc vào một nơi hoang toàn vắng vẻ, bãi cỏ xung quanh chỉ có một màu đen kỳ quái, không phải là màu xanh lục.Đột nhiên tầm mắt cô trở nên thoáng đãng, cô kinh ngạc nhìn xung quanh, là một nơi rộng lớn không có giới hạn.Phiến đá ở bãi cỏ đen ấy giống như đang giương hàm răng sắc bén muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô kinh ngạc đến mức sợ hãi.
Đây là nơi nào? Giống như cô hay xem trong tivi là thảo nguyên Mông Cổ sao? Hay là đang ở Châu Úc?
Khuôn mặt cô thấm đẫm mồ hôi, cố gắng chạy thật nhanh. Cô vừa gắng sức chạy thật nhanh, vừa cố hét lên thật to “Mụ mụ”, nhưng sao lại không kêu thành tiếng. Mồ hôi trên mặt cô ngày càng chảy nhiều, dọc theo gương mặt chảy xuôi xuống đến bờ môi của cô.
Hương vị mặn chát ở trong miệng khô khốc của cô.
“Mẹ, mẹ ở đâu?”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tiểu Ngưng cô gắng hết sức để bỏ chạy, nhưng đôi chân cô lại không chịu nghe lời, làm bước chân ngày càng chậm hơn khiến cô càng thêm sốt ruột.
Đúng lúc này, tại nơi màu đen trong bụi cỏ xuất hiện một con đại mãnh thú. Toàn thân da lông tỏa sáng, phía dưới là phát đạt có bắn ra cơ. Chính làm lấy vận sức chuẩn bị tấn công.
Nó như muốn hướng về phía cô mà đánh tới.
Cô sợ hãi đến mức cả chân tay đều quên nhúc nhích, đợi dã thú hung hãn tấn công.
“Bang, bang”
Hai tiếng vang cực đại vọng lại, vây quanh vách tường ẩn hình trong cửa truyền đến tận lực bồi tiếp từng câu chửi rủa mơ hồ. “Ta không nên quên nhiệm vụ của cô”
Căn phòng cách âm khá tốt nên âm thanh đó thật mơ hồ.
Sự mơ hồ đó không che dấu được âm thanh điên cuồng gào thét tức giận.
Tiểu Ngưng đột nhiên ngồi bật dậy thở dốc, chỉ kịp cầm lấy tấm chăn mỏng. Hóa ra tất cả chỉ là cơn ác mộng.
Cô còn sống, chưa bị dã thú ăn thịt.
“Bang, bang”
“Cô nhanh tới đây cho ta!” – tiếng gào thét từ đâu vọng lại
Cửa phòng Tiểu Ngưng đột nhiên kêu một tiếng “Két, cạch!”. Thì ra là người quản gia mở cửa, bật đèn lên và lo lắng thúc giục: “Tiểu Ngưng, cô mau tới đi, thiếu gia muốn gặp cô!”
Tiểu Ngưng vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, sau vài giây cô mới giật mình đáp lại. Theo thói quen, cô tìm kiếm gì đó quanh gối, hình như muốn buộc lại mái tóc đang rối tung.
“Không cần chải chuốt đâu, nhanh lên kẻo thiếu gia nổi giận thì hỏng bét!”. Quản gia chạy lại, cầm lấy tay Tiểu Ngưng và kéo cô khỏi giường.
Chưa kịp suy nghĩ gì, Tiểu Ngưng đã bị đưa tới một căn phòng khác.
Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, điều này làm cho cô khẩn trương đến độ nghe được ngực truyền đến âm thanh của sự sợ hãi.
Tầm mắt của cô bắt gặp ánh đèn lờ mờ.
Màu vàng của ngọn đèn tán lạc trên lớp da thịt lõa lồ rắn chắc bóng loáng, làm cô si ngốc không nỡ rời ánh mắt nhìn bộ ngực cường tráng của hắn.
“Sao vậy? Chẳng lẽ muốn một người mù như ta lại ôm cô sao?”. Hắn tựa vào thành giường, hai chân đặt ngang bên giường.
Chân của hắn rất lâu rất thẳng quá nặng tóc gáy càng thể hiện ra hắn dương cương hương vị mười phần.
Phần eo tùy tiện quấn một chiếc khăn, không khó để cô nhận ra rằng lúc này hắn hoàn toàn trần truồng.
Vừa hoảng sợ, Tiểu Ngưng lại cảm nhận được sự ngượng ngùng, cô bất an đưa ánh mắt dời đến mặt hắn, từng bước tiến tới chỗ của hắn.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, ánh mắt của Tiểu Ngưng cũng không ngừng mở to.
Hắn lại không đeo kính? Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt hắn toàn diện như vậy, không ngờ hắn lại mang một khuôn mặt anh tuấn đến thế.
Nghe tiếng bước chân cô tới ngày một hần hơn, khuôn mặt Đường Hạo đã bớt tức giận nhưng trông không có vẻ kiên nhẫn.
“Thiếu gia vừa gọi một tiếng là tôi đã tới rồi! Không biết từ đâu tới đây” – Tiểu Ngưng lấy hết dũng khí nói một câu.
“Cô dám tranh luận với ta sao?” – Đường Hạo vươn cánh tay dài kéo cô lại giường một cách chuẩn xác.
Cả thân thể cô ngã về phía hắn.
Đúng lúc gò mà cô vừa vặn đụng vào chiếc khăn mặt trắng quấn quanh bụng hắn. Vừa mở ra, cánh môi đỏ của cô lại đụng phải vật cứng rắn đang nâng cao của hắn.
Đau quá, toàn thân cô đều đau nhức đến từng vị trí, thậm chí cả không khí ở hiện tại cũng mang theo hương vị đau đớn. Nỗi thống khổ như xé nát, không phải cô nghĩ tới mà nó như được khắc trong óc cô, trong từng tế bào trên thân thể cô.
Cô bị mảnh kính vỡ cắm vào, nhưng người quản gia tốt bụng đã giúp cô băng bó vết thương lại, dù nó vẫn đau đớn âm ỉ. Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ khi vị quản gia giúp cô lấy miếng kính đó ra, đã nói một câu: “Cô bé này thật đáng thương”
Lúc ấy cô cũng chưa nhìn thấy chính mình bộ dáng ra sao nhưng cảm giác đau đớn từ giữa hai chân truyền ra cùng với cảm giác cả người không có chút khí lực nào cũng đủ để cô có thể tưởng tượng ra chính mình có bao nhiêu chật vật.
Lúc ấy cô chẳng còn quan tâm đến sự ngượng ngùng, nhắm mắt lại tùy ý quản gia a trợ giúp chính mình xử lý hết thảy. Ngực níu chặt đau nhức, kéo suy nghĩ của cô về thực tại, chiếc đồng hồ trên vách tường đã chỉ đến số 9.
Lúc này hắn có đi tìm cô? Hắn có thể quên cô không, khi thậm chí mới vài ngày đã đem cô trở lại rồi!
Trong lòng cô ngừng cầu nguyện và ảo tưởng…
Ngồi trên ghế được 10 phút, trong lòng lại cảm thấy bất an, Tiểu Ngưng chậm rãi thở dài một hơi đi vào trong phòng tắm.Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, không quên chăm sóc cho mái tóc đen dài còn nhỏ ước từng giọt, xong xuôi, cô nhanh chóng ra ngoài và chui ngay vào chăn.
Toàn thân căng cứng cảm giác theo thời gian trôi qua mà trở nên càng ngày càng yếu. Dần dần hình ảnh người mẹ hiền xuất hiện ở trong tâm trí của cô.
Đã 12 năm cô chưa gặp mẹ, bà hẳn sẽ lo lắng cho cô lắm.
Mẹ cô là một người đàn bà nhu nhược, nếu không đã không bị “người xấu” kia một mực khi dễ!Cô thật sự hận mình không thể bảo vệ được cho mẹ.
Đến bây giờ cô còn không có cơ hội được gọi điện cho mẹ mình, đến điện thoại cô cũng không dám sử dụng. Ngày mai cô sẽ cầu khẩn quản gia sẽ giúp mình có một cuộc gọi.Nỗi nhớ với người mẹ và những giọt nước mắt đã đưa cô vào giấc mộng đẹp.
Một đám sương mù tầng tầng ngăn cản tầm nhìn của Tiểu Ngưng, cô cố trợn tròn mắt nhìn nhưng chỉ có vẻ mờ mờ ảo ảo.Mơ mơ hồ hồ, cô có cảm giác mình như đi lạc vào một nơi hoang toàn vắng vẻ, bãi cỏ xung quanh chỉ có một màu đen kỳ quái, không phải là màu xanh lục.Đột nhiên tầm mắt cô trở nên thoáng đãng, cô kinh ngạc nhìn xung quanh, là một nơi rộng lớn không có giới hạn.Phiến đá ở bãi cỏ đen ấy giống như đang giương hàm răng sắc bén muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô kinh ngạc đến mức sợ hãi.
Đây là nơi nào? Giống như cô hay xem trong tivi là thảo nguyên Mông Cổ sao? Hay là đang ở Châu Úc?
Khuôn mặt cô thấm đẫm mồ hôi, cố gắng chạy thật nhanh. Cô vừa gắng sức chạy thật nhanh, vừa cố hét lên thật to “Mụ mụ”, nhưng sao lại không kêu thành tiếng. Mồ hôi trên mặt cô ngày càng chảy nhiều, dọc theo gương mặt chảy xuôi xuống đến bờ môi của cô.
Hương vị mặn chát ở trong miệng khô khốc của cô.
“Mẹ, mẹ ở đâu?”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tiểu Ngưng cô gắng hết sức để bỏ chạy, nhưng đôi chân cô lại không chịu nghe lời, làm bước chân ngày càng chậm hơn khiến cô càng thêm sốt ruột.
Đúng lúc này, tại nơi màu đen trong bụi cỏ xuất hiện một con đại mãnh thú. Toàn thân da lông tỏa sáng, phía dưới là phát đạt có bắn ra cơ. Chính làm lấy vận sức chuẩn bị tấn công.
Nó như muốn hướng về phía cô mà đánh tới.
Cô sợ hãi đến mức cả chân tay đều quên nhúc nhích, đợi dã thú hung hãn tấn công.
“Bang, bang”
Hai tiếng vang cực đại vọng lại, vây quanh vách tường ẩn hình trong cửa truyền đến tận lực bồi tiếp từng câu chửi rủa mơ hồ. “Ta không nên quên nhiệm vụ của cô”
Căn phòng cách âm khá tốt nên âm thanh đó thật mơ hồ.
Sự mơ hồ đó không che dấu được âm thanh điên cuồng gào thét tức giận.
Tiểu Ngưng đột nhiên ngồi bật dậy thở dốc, chỉ kịp cầm lấy tấm chăn mỏng. Hóa ra tất cả chỉ là cơn ác mộng.
Cô còn sống, chưa bị dã thú ăn thịt.
“Bang, bang”
“Cô nhanh tới đây cho ta!” – tiếng gào thét từ đâu vọng lại
Cửa phòng Tiểu Ngưng đột nhiên kêu một tiếng “Két, cạch!”. Thì ra là người quản gia mở cửa, bật đèn lên và lo lắng thúc giục: “Tiểu Ngưng, cô mau tới đi, thiếu gia muốn gặp cô!”
Tiểu Ngưng vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, sau vài giây cô mới giật mình đáp lại. Theo thói quen, cô tìm kiếm gì đó quanh gối, hình như muốn buộc lại mái tóc đang rối tung.
“Không cần chải chuốt đâu, nhanh lên kẻo thiếu gia nổi giận thì hỏng bét!”. Quản gia chạy lại, cầm lấy tay Tiểu Ngưng và kéo cô khỏi giường.
Chưa kịp suy nghĩ gì, Tiểu Ngưng đã bị đưa tới một căn phòng khác.
Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, điều này làm cho cô khẩn trương đến độ nghe được ngực truyền đến âm thanh của sự sợ hãi.
Tầm mắt của cô bắt gặp ánh đèn lờ mờ.
Màu vàng của ngọn đèn tán lạc trên lớp da thịt lõa lồ rắn chắc bóng loáng, làm cô si ngốc không nỡ rời ánh mắt nhìn bộ ngực cường tráng của hắn.
“Sao vậy? Chẳng lẽ muốn một người mù như ta lại ôm cô sao?”. Hắn tựa vào thành giường, hai chân đặt ngang bên giường.
Chân của hắn rất lâu rất thẳng quá nặng tóc gáy càng thể hiện ra hắn dương cương hương vị mười phần.
Phần eo tùy tiện quấn một chiếc khăn, không khó để cô nhận ra rằng lúc này hắn hoàn toàn trần truồng.
Vừa hoảng sợ, Tiểu Ngưng lại cảm nhận được sự ngượng ngùng, cô bất an đưa ánh mắt dời đến mặt hắn, từng bước tiến tới chỗ của hắn.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, ánh mắt của Tiểu Ngưng cũng không ngừng mở to.
Hắn lại không đeo kính? Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt hắn toàn diện như vậy, không ngờ hắn lại mang một khuôn mặt anh tuấn đến thế.
Nghe tiếng bước chân cô tới ngày một hần hơn, khuôn mặt Đường Hạo đã bớt tức giận nhưng trông không có vẻ kiên nhẫn.
“Thiếu gia vừa gọi một tiếng là tôi đã tới rồi! Không biết từ đâu tới đây” – Tiểu Ngưng lấy hết dũng khí nói một câu.
“Cô dám tranh luận với ta sao?” – Đường Hạo vươn cánh tay dài kéo cô lại giường một cách chuẩn xác.
Cả thân thể cô ngã về phía hắn.
Đúng lúc gò mà cô vừa vặn đụng vào chiếc khăn mặt trắng quấn quanh bụng hắn. Vừa mở ra, cánh môi đỏ của cô lại đụng phải vật cứng rắn đang nâng cao của hắn.
Bình luận facebook