Tô Giản nhìn phiếu điểm của con trai út, có chút rầu rĩ.
Thường thì An Dật và An Nhạc đều đi ra từ bụng anh, lúc chào đời cũng chỉ kém vài phút, tại sao con trai lớn An Dật lại tốt giống như chị An Nhiên như vậy, vô cùng đẹp, mà thành tích của con trai út An Nhạc, mỗi lần đều thảm như vậy?
Tô Giản nhìn con trai nhỏ, buồn bực nói: "Mẹ với ba con lúc đi học cũng không tệ, chị và anh con đều là tiểu học bá, cả một nhà ta đều học tốt, tại sao hết lần này đến lần khác thành tích của con đều kém như vậy?"
Tiểu An Nhạc sáu tuổi suy nghĩ một chút, nước mắt lưng tròng nói: "Mẹ, có phải con là do ba mẹ nhặt được không?"
Tô Giản: "..."
Tiểu ca ca An Dật ở một bên ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẹ, em trai nói, cô giáo của em ấy muốn ngày mai phụ huynh đến trường gặp."
Tô Giản nghĩ đến lần trước bị cô giáo nói một trân, trong lòng có chút suy nhược, đồng thời oán giận An Dĩ Trạch: Sớm không đi muộn không đi, tại sao hết lần này tới lần khác cứ vào lúc này lại có công tác!
Tô Giản suy nghĩ một chút, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó có một ý tưởng.
Ngày hôm sau, An Dật đẩy cửa phòng làm việc giáo viên của An Nhạc ra.
An Dật: "Cô giáo, em là phụ huynh của An Nhạc."
Cô giáo: "Em là phụ huynh?"
An Dật: "Mẹ nói, em là anh trai, cho nên cũng là phụ huynh. Cô giáo có chuyện gì, nói với em là được."
Cô giáo: "..."
Đi vào trong nhà, An Dĩ Trạch để Tô Giản bị ướt thay quần áo trước, quay đầu nhìn thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, ánh mắt anh lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi, trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe, kẹt xe rất lâu, cho nên tới chậm."
"Không sao." Tô Giản lắc đầu một cái. "Sao điện thoại anh không gọi được?"
An Dĩ Trạch lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, đúng là hết pin, lại nghĩ đến vẻ mặt Tô Giản vừa rồi, dần dần hiểu rõ: "Vừa rồi em không gọi được cho anh phải không?"
Tô Giản cúi đầu giật giật khóe miệng: " Ừ, em còn tưởng anh không đến." Ngừng lại một chút. "Em đi hâm nóng thức ăn."
Có điều vừa đưa tay cầm bát, tay run rẩy bỗng nhiên mất thăng bằng, bát lập tức rơi xuống đất.
Thanh âm vỡ tan vô cùng rõ ràng. Tô Giản bỗng nhiên run một cái, sau đó ngồi chồm hổm nhặt mảnh vỡ.
"A..."
"Sao vậy? Cắt phải tay?"
"Ừm."
An Dĩ Trạch tìm băng cá nhân, cau mày dán lại cho Tô Giản, nhìn Tô Giản còn muốn đi qua nhặt mảnh vỡ, liền nói: "Để anh."
Thu thập xong mảnh vỡ, An Dĩ Trạch ngồi xuống bên cạnh Tô Giản, thấy Tô Giản ngơ ngác nhìn băng cá nhân trên ngón tay, không khỏi khẽ cười: "Giản Giản?"
Tô Giản nhìn anh, đột nhiên đưa tay ôm lấy anh.
An Dĩ Trạch sững sờ, cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"
Tô Giản thấp giọng nói: "Có chút lạnh..."
An Dĩ Trạch siết chặt tay, ánh mắt hiện vẻ dịu dàng: "Có ấm không?"
Tô Giản mơ mơ hồ hồ 'ừ' một tiếng.
Ngoài nhà bóng tối thâm trầm, tiếng mưa rơi róc rách.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người yên lặng ôm nhau như vậy, nhất thời, ai cũng không nói gì thêm.
An Dĩ Trạch nhìn người trong ngực.
Lúc tỉnh táo cũng ít khi thấy Tô Giản biết điều ngoan ngoãn như vậy, mà diễn trò lại chịu chủ động ôm anh như vậy cũng không hay có.
Thật sự, là lạnh sao...
Tóc của Tô Giản còn có chút ẩm ướt , An Dĩ Trạch dùng mặt nhẹ nhàng chạm chạm, trong lòng đột nhiên có cảm giác mềm mại không nói nên lời.
Đêm như vậy. Mưa như vậy.
Còn có người trong ngực này.
Khẽ hôn tóc của Tô Giản, An Dĩ Trạch đột nhiên cảm giác được một loại 'thỏa mãn' dậy lên trong ngực.
Đang lúc tình cảm thì người trong ngực đột nhiên giật giật.
" Giản Giản?" Giọng nói của An Dĩ Trạch vô cùng dịu dàng và cưng chiều.
Tô Giản ngẩng mặt nhìn anh: "Dĩ Trạch, có phải anh mập hơn không?"
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Trạch hâm nóng thức ăn, hai người ngồi trước bàn bắt đầu ăn cơm.
Tô Giản cúi đầu nhanh chóng bới cơm, An Dĩ Trạch thấy vậy, dịu dàng nói: "Giản Giản, ăn từ từ."
Tô Giản ngẩng đầu nhìn anh một cái, bỗng nhiên nói: "Dĩ Trạch, sau này một tháng anh đến một lần là được rồi."
Tay gắp thức ăn của An Dĩ Trạch ngừng một lát: "Tại sao?"
" Mỗi tuần đều đến vẫn có chút nhiều..." Giương mắt thấy một tia buồn bã trong mắt An Dĩ Trạch, sau khi Tô Giản ngẩn người bỗng nhiên nói. "Chỉ là em... cảm thấy anh đi như vậy có chút nguy hiểm, vừa rồi lúc anh đến không phải xảy ra tai nạn sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Anh sẽ cẩn thận."
Tô Giản có chút vội: "Lúc này là người khác nhưng không chắc! Tỷ lệ xảy ra chuyện lớn như vậy! Em thấy một tháng một lần là đủ rồi, tình yêu đủ bền chặt, đâu cần phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều!"
Ánh mắt của An Dĩ Trạch bỗng nhiên sáng lên.
Thấy trong mắt An Dĩ Trạch mơ hồ ý cười, Tô Giản có chút không tự nhiên, nhưng ngay sau đó liền mạnh miệng nói: "Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều! Chỉ là em đột nhiên cảm thấy từ ngữ Trung Hoa vô cùng tinh xảo, tùy tiện ngâm một chút mà thôi!"
An Dĩ Trạch cười nhẹ: "Ngâm nga?"
" Cười cái gì?" Tô Giản cũng không nhịn được nhếch mép. "Ngày ngày em luyện tập không được sao? Hai bờ sông tiếng vượn hót không ngừng, một nhành hồng hạnh vượt tường nở hoa!"
An Dĩ Trạch: "... Rèn luyện hàng ngày thật tốt."
Đến lúc hai người nằm trên giường, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã nhỏ hơn một chút.
Tô Giản yên lặng nằm trong ngực An Dĩ Trạch, không nói lời nào. An Dĩ Trạch thấy anh không vui vẻ giống bình thường, cho là anh mắc mưa thân thể khó chịu, cũng không nói nhiều, chỉ ôm chặt anh vào trong ngực.
Tiếng mưa rơi lọt vào tai, lại càng làm không gian thêm yên lặng. Trong nhà không khí có chút ẩm thấp, nhưng trong chăn lại vô cùng ấm áp.
Nhưng Tô Giản lại không bị không khí xung quanh làm buồn ngủ.
Giương mắt nhìn người ôm mình, Tô Giản nhịn một chút, cuối cũng vẫn không nhịn được, bò dậy từ trong ngực An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch mở mắt ra, nhìn người nhìn mình chằm chằm. "Làm sao vậy?"
Tô Giản bình tĩnh nhìn anh, thốt lên: "Sao anh không hôn em?"
Rõ ràng trước kia mỗi lần trước khi ngủ đều hôn anh, có lúc nửa đêm còn có thể len lén hôn anh, hôm nay lại nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, người này không hôn, cái này giống như chiếc giày trên tầng mãi không rơi xuống vậy, khiến người khác rất để ý!
An Dĩ Trạch ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt từ từ hiện lên ý cười.
Sau đó anh chậm rãi nghiêng người sang, ôm lấy hông của Tô Giản, hướng về phía môi Tô Giản, hôn lên.
Tô Giản nhắm mắt lại, nhưng đáp lại rất là nóng bỏng.
Quần áo từ từ rơi xuống đất, da thịt và da thịt kề sát, còn môi An Dĩ Trạch kéo dài một đường.
Môi, vành tai, cổ, xương quai xanh, ngực, còn có...
Tô Giản cắn môi, cổ bỗng nhiên ngửa ra sau, lên tiếng thở dốc.
Đôi môi run rẩy thốt ra hai chữ "Dĩ Trạch" khiến cho toàn thân An Dĩ Trạch càng nóng.
Chỉ là...
An Dĩ Trạch đẩy Tô Giản ra, ánh mắt ngập nước trong mắt thăm dò.
An Dĩ Trạch thở dài một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Giản Giản, anh không mang áo mưa."
Tô Giản ngây ngốc, sau đó từ từ giơ tay lên ôm lấy anh: "Không sao..."
Từ sau khi kết hợp số lần hai người làm không tính là nhiều.
Nhưng An Dĩ Trạch lại cảm thấy, đây là lần anh thấy tốt nhất.
Bởi vì không biết tại sao, lần này Tô Giản đột nhiên quấn quít anh rất chặt, không chỉ muốn anh luôn luôn ở phía đối diện, hơn nữa vẫn luôn ôm anh không buông tay.
Chỉ là An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản nước mắt lưng tròng, cũng có chút luống cuống.
"Đau?" An Dĩ Trạch cau mày, lập tức nhẹ nhàng, khẽ vuốt vuốt khuôn mặt ướt mồ hôi của Tô Giản.
Tô Giản thở hổn hển nhìn anh, lắc đầu.
Chống lại đôi mắt yêu kiều ánh lệ kia, An Dĩ Trạch chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên mềm xuống, cúi thấp đầu, anh dịu dàng hôn lên nước mắt của Tô Giản, giọng nói dịu dàng khàn khàn: "Bảo bối, anh yêu em..."
Tô Giản mơ hồ thở dốc: "Ừ, em cũng vậy..."
"..."
Tất cả lắng xuống, đêm đã thật khuya.
An Dĩ Trạch nâng mặt của Tô Giản, khẽ hôn.
" Không được...." Vẻ mặt Tô Giản hồng lên, yếu ớt. "Dĩ Trạch, anh phải chú ý một chút, phải cố gắng kéo dài thời gian, kiệt trạch nhi ngư là không đúng..."
An Dĩ Trạch khẽ cười một tiếng: "Lần sau anh sẽ chú ý."
Tô Giản thực sự mệt muốn chết, vùi trong ngực An Dĩ Trạch, nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Ánh mắt An Dĩ Trạch trong suốt, nhớ lại câu nói mơ hồ 'em cũng vậy' của Tô Giản lúc nãy, trong lòng lại nóng lên.
Anh bỗng nhiên rất muốn, nghe một lần nữa.
" Giản Giản?"
"Ừ..."
"Anh yêu em."
"Ừ... Như chuột... yêu gạo..."
"..."
Hôm sau lúc Tô Giản mở mắt ra, trời đã sáng choang.
An Dĩ Trạch hôn một cái lên trán anh: "Tỉnh rồi?"
Tô Giản nhăn mũi, mềm nhũn "ừ" Một tiếng, sau đó tự nhiên để một chân lên bụng An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch: "..."
Đợi đến lúc tỉnh táo, Tô Giản thanh thanh cổ họng: "Hình như tạnh mưa rồi?"
" Ừ, tạnh mưa rồi."
Ban đầu Tô Giản nâng nửa người, nhưng bởi vì ngoài chăn không khí thật sự lạnh, vì vậy lập tức rụt trở về. An Dĩ Trạch ôm chặt anh, trùm kín lại thân thể anh.
Tô Giản miễn cưỡng thanh thanh cổ họng: "Không ngờ..."
An Dĩ Trạch nhẹ nhàng nói: "Vậy thì đừng dậy."
Tô Giản nở nụ cười, tay sờ soạng thân thể của An Dĩ Trạch.
"Sao anh luyện được cư bụng thế này?"
"Luyện tập."
" Thật cường tráng!"
"... Giản Giản."
Tay bị An Dĩ Trạch bắt lại, Tô Giản ngẩn ra, ngay sau đó có chút ngượng ngùng: "Sao lại keo kiệt như vậy? Không phải là cơ bụng sao? Em cũng có!"
Thấy An Dĩ Trạch kinh ngạc nhìn sang, Tô Giản nói: "Một khối cơ bụng cũng gọi là cơ bụng chứ?"
An Dĩ Trạch: "..."
Bởi vì An Dĩ Trạch không cho anh sờ cơ bụng, Tô Giản liền mò mẫm nơi khác.
Nhìn Tô Giản nồng nhiệt nhìn chằm chằm nghiên cứu trước ngực mình, An Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ.
"Anh nói xem tại sao vật này của đàn ông lại dài như vậy chứ?" Tô Giản nghiêm túc quan sát vị trí bộ ngực của An Dĩ Trạch, thỉnh thoảng còn đưa ngón tay đụng một cái. "Vừa không thể thưởng thức, vừa không có tính thực dụng, nghe nói sẽ còn bị ung thư tuyến vú."
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản nhìn một chút, bỗng nhiên lè lưỡi, liếm một cái.
Toàn thân An Dĩ Trạch khẽ run lên.
Tô Giản cảm thấy thú vị, đột nhiên cúi đầu xuống, lại nhẹ nhàng ngậm lấy mút mút.
Hơi thở An Dĩ Trạch hổn hển: "Giản Giản..."
Tô Giản ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: "Có cảm giác cho con bú sữa không?"
An Dĩ Trạch: "..."
Kết quả nghiên cứu khoa học là, Tô Giản bị An Dĩ Trạch đè xuống giường hung hăng hôn một trận.
Lúc được buông ra, trên môi Tô Giản có giọt nước sắc dục, trong mắt tình triều đã lui, nhìn bộ dáng kiềm chế của An Dĩ Trạch, anh đột nhiên nở nụ cười.
An Dĩ Trạch chống đỡ trán lên trán của anh, nhẹ nhàng nói: "Cười cái gì?"
Tô Giản thở hổn hển, nói: "Đột nhiên nhớ đến vài câu thơ?"
An Dĩ Trạch nói: "Thơ gì?"
Tô Giản chậm rãi nói: "Lão phu tán gẫu thiếu niên cuồng, nhất thụ lê hoa áp hải đường." (Ý chỉ ông gì cười vợ trẻ, ý chí sung mãn như trai tân.)
An Dĩ Trạch: "..."
Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút cứng, Tô Giản cười rộ lên, ôm lấy cổ anh, tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Còn có mấy câu, có muốn nghe hay không?"
An Dĩ Trạch cắn môi anh một chút, khẽ gật đầu.
Tô Giản thong thả thì thầm: "Nhất khắc trị thiên kim, tuyệt tri thử sự yếu cung hành. Đình xa tọa ái phong lâm vãn, thử thì vô thanh thắng hữu thanh."(Một khắc đáng giá ngàn vàng, tất nhiên phải do mình cảm nhận, đêm tối dừng xe bên rừng vắng, lúc này hành động tốt hơn lời nói)
Trong mắt An Dĩ Trạch hiện lên ý cười: "... Thơ hay."
Tô Giản cười một cái, bỗng nhiên xoay mình, cỡi trên người An Dĩ Trạch.
Sau một lần tát ao bắt cá, Tô Giản nằm trên người An Dĩ Trạch, đột nhiên buồn cười.
An Dĩ Trạch khẽ vuốt vuốt mồ hôi ướt trên lưng anh: "Sap vậy?"
Tô Giản vùi mặt vào cổ anh, nói: "Em đột nhiên nghĩ đến một câu."
An Dĩ Trạch: "Hả?"
Tô Giản: "Ngân bình sạ phá thủy tương bính, tòng thử quân vương bất tảo triêu." (Vòi bạc chảy ra nước sữa, từ nay vua không thể lâm triều.0
Bình luận facebook