Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Ân huệ
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị dọa, sợ đến mức hai cổ tay run lên bần bật, họ siết chặt tách trà bằng cả hai tay, lo lắng nếu không cầm chắc sẽ rơi mất.
Diệp Vĩnh Khang rót đầy trà cho hai người, thấy hai người vẫn còn run rẩy, anh nhẹ giọng nói: "Sao, trà của tôi không ngon sao?"
"Không không…"
Hai người giật mình toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng uống cạn trà trong chén.
Diệp Vĩnh Khang không nói gì, tiếp tục rót trà vào chén.
Nó lại đầy, cả hai người họ lại uống một hơi cạn sạch.
Việc này lặp đi lặp lại hàng chục lần, cho đến khi rót hết ấm trà, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cũng trương cả bụng.
"Vị của trà này khá ngon đúng không".
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi đặt ấm trà xuống, hơi nheo mắt lại: "Đôi khi đối nhân xử thế và uống trà đều có cùng một nguyên tắc, đều phải thành tâm, thành tâm thì vị của trà sẽ ngọt, nhưng nếu không thành tâm, vị của nó sẽ thành đắng, có đúng không?"
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cúi đầu xuống, hai khuôn mặt già nua đỏ bừng, xấu hổ đến mức hận không tìm được lỗ nẻ để chui xuống, họ biết rõ anh Diệp muốn nói gì.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm hai người bọn họ vài giây rồi mới nhẹ nhàng thở dài: "Thôi, nói vào chuyện chính đi, hai người tìm tôi có việc gì?"
Hai người căng thẳng bấu góc áo, mở miệng mấy lần vẫn không nói ra được.
"Anh Diệp".
Trần Tiểu Túy ở bên thở dài một hơi: "Lúc trước bọn họ đầu tư vào kinh doanh buôn bán ở nước ngoài, kết quả là bị lừa. Tiền bọn họ đầu tư vào không chỉ mất hết mà còn mắc nợ rất nhiều".
"Giờ đây, chuỗi vốn của họ bị đứt gãy nghiêm trọng, có nhu cầu cấp bách về việc quay vòng vốn".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong không nói gì, mà dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hai mắt hơi nheo lại.
Bầu không khí trong phòng riêng ngột ngạt đến cực điểm, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải thậm chí còn không dám thở mạnh, hai khuôn mặt già nua đỏ bừng đến tận cổ.
Dù đều là doanh nhân nhưng họ cũng biết xấu hổ, lúc trước Diệp Vĩnh Khang gặp khó khăn thì chọn cách khoanh tay đứng nhìn, bây giờ đến lượt họ gặp khó khăn lại mặt dày tìm đến người ta, đúng là mất mặt.
"Hai người cần bao nhiêu?"
Diệp Vĩnh Khang cuối cùng hỏi.
Đường Văn Nguyên cắn răng: "Lần này khoảng tiền cần tài trợ của chúng tôi khá lớn, cần ít nhất một khoản vay 800 triệu".
Thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, Lưu Đại Hải vội vàng nói: "Nếu không được thì năm trăm triệu cũng được. Anh Diệp, lần này anh phải cứu chúng tôi với, nếu không vượt qua được cửa ải này, có lẽ vốn liếng mà tôi và ông Đường dành dụm được mấy chục năm qua sẽ không còn nữa mất!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng sờ sờ cằm, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Lăng Vi.
Sau một lúc, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải liền nhận được một tin nhắn văn bản.
Nhưng khi cả hai nhìn thấy nội dung tin nhắn, họ xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
"Đại ân đại đức của anh Diệp, cả đời này chúng tôi sẽ không quên…"
Diệp Vĩnh Khang đã cho họ vay 2 tỷ!
Tin nhắn mà họ nhận được vừa rồi là tin nhắn đặt trước khoản vay từ ngân hàng Kim Kỳ, ngày mai họ chỉ cần qua ký tên là có thể nhận được tiền!
"Đừng nói thứ vô bổ đấy. Vừa rồi Tiểu Túy nói hai người bị lừa đảo trong kinh doanh. Có chuyện gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang giơ tay cắt ngang.
Khi nói đến vấn đề này, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đều có biểu hiện vừa đau khổ, vừa uất ức.
"Chuyện này cũng trách do chúng tôi quá tham lam. Cách đây ít lâu, chúng tôi có quen người phụ trách của một công ty quốc tế ở nước ngoài và cùng nhau hợp tác một dự án tài chính được đầu tư rất lớn".
"Tỷ suất lợi nhuận của dự án đó rất hấp dẫn. Chúng tôi nhất thời tham lam, đã đem tất cả vốn liếng của mình đổ vào đó".
"Nhưng hôm qua chúng tôi mới biết đó là một vụ lừa đảo được lên kế hoạch cả rồi. Dự án hoàn toàn không tồn tại, nhóm người đó là một nhóm lừa đảo chuyên nghiệp!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong hứng thú nói: "Hai người là những người giỏi nhất trong giới kinh doanh của Giang Bắc. Làm sao có thể phạm một sai lầm cỏn con như vậy?"
Hai người khóc không ra nước mắt, giậm chân đấm ngực: "Đều trách chúng tôi quá tham lam, thủ đoạn của băng nhóm cũng rất thông minh. Mọi mắt xích gần như không chê vào đâu được, bọn chúng còn dám cả gan giả mạo con dấu của Liên hợp quốc, thật giả lẫn lộn, chúng tôi không để ý nên đã sa chân vào".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền cười to, cho rằng hai con cáo già này mà cũng có ngày bị người ta lừa cơ à.
"Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, khoản vay ngày mai hai người không cần đến lấy nữa".
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải sững sờ, sao anh Diệp lại đột nhiên đổi ý thế?
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang gọi một cuộc gọi, anh nói chuyện với đối phương bằng tiếng Ý phổ thông, thỉnh thoảng lại bật cười, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ.
Nói chuyện phiếm một hồi, Diệp Vĩnh Khang cúp điện thoại, nhàn nhạt nhìn hai người nói: "Số tiền hai người bị lừa sẽ được trả lại vào tài khoản của hai người".
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải sửng sốt, còn chưa kịp trả lời thì điện thoại di động của họ lại xuất hiện một tin nhắn.
Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, mắt họ lập tức to hơn cả chuông đồng, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến khó tin.
Số tiền họ bị lừa đã được trả lại nguyên vẹn!
"Anh Diệp, cái này...... Anh quả là thần!"
Hai người lúc này vui mừng khôn tả, nhưng nhiều hơn cả là một sự chấn động, lúc này Diệp Vĩnh Khang trong mắt hai người không khác gì một vị thần!
Sau khi hai người gặp tai nạn, liền dùng quan hệ muốn nhờ cảnh sát giải quyết.
Nhưng cuối cùng, biết được rằng nhóm người này không hề đơn giản, còn có thế lực khủng khiếp ở nước ngoài, ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế cũng không thể giúp họ.
Đừng nói đến họ, ngay cả người được xếp top 3, Forbes, được mệnh danh là thần chứng khoán Scarfite, cũng đã bị nhóm người này lừa.
Và chuyện đó cuối cùng cũng không được giải quyết, đủ để thấy đối phương quyền lực thế nào.
Nhưng lúc này, anh Diệp chỉ cần gọi điện là đã lấy lại được toàn bộ số tiền mà họ bị lừa ngay lập tức, thật không thể tin được!
Cả hai thậm chí còn tự hỏi liệu tất cả những điều này có phải là một giấc mơ hay không!
Tuy nhiên, hai người họ sẽ không bao giờ biết rằng kẻ cầm đầu băng nhóm lừa đảo lại chả khác nào một tên hầu trước mặt Diệp Vĩnh Khang, luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lòng Diệp Vĩnh Khang.
Đó là lý do tại sao Diệp Vĩnh Khang và người đó trông rất thân thiết, vừa rồi khi nghe nói Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị lừa, anh liền đoán chắc là do tên đó làm.
"Được rồi, hai người sau này cẩn thận chút. Trên đời này không có thứ gì gọi là bữa trưa miễn phí đâu. Chuyện này mà nói ra ngoài, tôi mất mặt thay hai người đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười nói đùa.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nhìn nhau, sau đó họ đột nhiên quỳ trên mặt đất cái ‘huỵch’.
"Anh Diệp, chúng tôi sai rồi, chúng tôi rất xấu hổ về chuyện đã xảy ra lần trước".
"Từ nay về sau, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, cho dù hai người chúng tôi có thịt nát xương tan, chúng tôi cũng nguyện đi theo anh Diệp nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ nghe lệnh anh Diệp!"
Những gì hai người họ nói đều rất chân thành, đều xuất phát từ trái tim, lần này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn khiến họ tâm phục khẩu phục.
"Được rồi, hai người tuổi cao, đừng làm thế, đi làm việc của hai người đi, sau có việc gì tôi sẽ gọi hai người sau".
Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, ngáp một cái, chậm rãi đi về phía cửa.
"Anh Diệp, tôi tiễn anh".
Trần Tiểu Túy vội vàng đi theo xuống lầu, lúc giúp Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, trong lòng lộ ra vẻ do dự.
Diệp Vĩnh Khang rót đầy trà cho hai người, thấy hai người vẫn còn run rẩy, anh nhẹ giọng nói: "Sao, trà của tôi không ngon sao?"
"Không không…"
Hai người giật mình toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng uống cạn trà trong chén.
Diệp Vĩnh Khang không nói gì, tiếp tục rót trà vào chén.
Nó lại đầy, cả hai người họ lại uống một hơi cạn sạch.
Việc này lặp đi lặp lại hàng chục lần, cho đến khi rót hết ấm trà, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cũng trương cả bụng.
"Vị của trà này khá ngon đúng không".
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi đặt ấm trà xuống, hơi nheo mắt lại: "Đôi khi đối nhân xử thế và uống trà đều có cùng một nguyên tắc, đều phải thành tâm, thành tâm thì vị của trà sẽ ngọt, nhưng nếu không thành tâm, vị của nó sẽ thành đắng, có đúng không?"
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cúi đầu xuống, hai khuôn mặt già nua đỏ bừng, xấu hổ đến mức hận không tìm được lỗ nẻ để chui xuống, họ biết rõ anh Diệp muốn nói gì.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm hai người bọn họ vài giây rồi mới nhẹ nhàng thở dài: "Thôi, nói vào chuyện chính đi, hai người tìm tôi có việc gì?"
Hai người căng thẳng bấu góc áo, mở miệng mấy lần vẫn không nói ra được.
"Anh Diệp".
Trần Tiểu Túy ở bên thở dài một hơi: "Lúc trước bọn họ đầu tư vào kinh doanh buôn bán ở nước ngoài, kết quả là bị lừa. Tiền bọn họ đầu tư vào không chỉ mất hết mà còn mắc nợ rất nhiều".
"Giờ đây, chuỗi vốn của họ bị đứt gãy nghiêm trọng, có nhu cầu cấp bách về việc quay vòng vốn".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong không nói gì, mà dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hai mắt hơi nheo lại.
Bầu không khí trong phòng riêng ngột ngạt đến cực điểm, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải thậm chí còn không dám thở mạnh, hai khuôn mặt già nua đỏ bừng đến tận cổ.
Dù đều là doanh nhân nhưng họ cũng biết xấu hổ, lúc trước Diệp Vĩnh Khang gặp khó khăn thì chọn cách khoanh tay đứng nhìn, bây giờ đến lượt họ gặp khó khăn lại mặt dày tìm đến người ta, đúng là mất mặt.
"Hai người cần bao nhiêu?"
Diệp Vĩnh Khang cuối cùng hỏi.
Đường Văn Nguyên cắn răng: "Lần này khoảng tiền cần tài trợ của chúng tôi khá lớn, cần ít nhất một khoản vay 800 triệu".
Thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, Lưu Đại Hải vội vàng nói: "Nếu không được thì năm trăm triệu cũng được. Anh Diệp, lần này anh phải cứu chúng tôi với, nếu không vượt qua được cửa ải này, có lẽ vốn liếng mà tôi và ông Đường dành dụm được mấy chục năm qua sẽ không còn nữa mất!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng sờ sờ cằm, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Lăng Vi.
Sau một lúc, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải liền nhận được một tin nhắn văn bản.
Nhưng khi cả hai nhìn thấy nội dung tin nhắn, họ xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
"Đại ân đại đức của anh Diệp, cả đời này chúng tôi sẽ không quên…"
Diệp Vĩnh Khang đã cho họ vay 2 tỷ!
Tin nhắn mà họ nhận được vừa rồi là tin nhắn đặt trước khoản vay từ ngân hàng Kim Kỳ, ngày mai họ chỉ cần qua ký tên là có thể nhận được tiền!
"Đừng nói thứ vô bổ đấy. Vừa rồi Tiểu Túy nói hai người bị lừa đảo trong kinh doanh. Có chuyện gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang giơ tay cắt ngang.
Khi nói đến vấn đề này, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đều có biểu hiện vừa đau khổ, vừa uất ức.
"Chuyện này cũng trách do chúng tôi quá tham lam. Cách đây ít lâu, chúng tôi có quen người phụ trách của một công ty quốc tế ở nước ngoài và cùng nhau hợp tác một dự án tài chính được đầu tư rất lớn".
"Tỷ suất lợi nhuận của dự án đó rất hấp dẫn. Chúng tôi nhất thời tham lam, đã đem tất cả vốn liếng của mình đổ vào đó".
"Nhưng hôm qua chúng tôi mới biết đó là một vụ lừa đảo được lên kế hoạch cả rồi. Dự án hoàn toàn không tồn tại, nhóm người đó là một nhóm lừa đảo chuyên nghiệp!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong hứng thú nói: "Hai người là những người giỏi nhất trong giới kinh doanh của Giang Bắc. Làm sao có thể phạm một sai lầm cỏn con như vậy?"
Hai người khóc không ra nước mắt, giậm chân đấm ngực: "Đều trách chúng tôi quá tham lam, thủ đoạn của băng nhóm cũng rất thông minh. Mọi mắt xích gần như không chê vào đâu được, bọn chúng còn dám cả gan giả mạo con dấu của Liên hợp quốc, thật giả lẫn lộn, chúng tôi không để ý nên đã sa chân vào".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền cười to, cho rằng hai con cáo già này mà cũng có ngày bị người ta lừa cơ à.
"Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, khoản vay ngày mai hai người không cần đến lấy nữa".
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải sững sờ, sao anh Diệp lại đột nhiên đổi ý thế?
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang gọi một cuộc gọi, anh nói chuyện với đối phương bằng tiếng Ý phổ thông, thỉnh thoảng lại bật cười, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ.
Nói chuyện phiếm một hồi, Diệp Vĩnh Khang cúp điện thoại, nhàn nhạt nhìn hai người nói: "Số tiền hai người bị lừa sẽ được trả lại vào tài khoản của hai người".
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải sửng sốt, còn chưa kịp trả lời thì điện thoại di động của họ lại xuất hiện một tin nhắn.
Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, mắt họ lập tức to hơn cả chuông đồng, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến khó tin.
Số tiền họ bị lừa đã được trả lại nguyên vẹn!
"Anh Diệp, cái này...... Anh quả là thần!"
Hai người lúc này vui mừng khôn tả, nhưng nhiều hơn cả là một sự chấn động, lúc này Diệp Vĩnh Khang trong mắt hai người không khác gì một vị thần!
Sau khi hai người gặp tai nạn, liền dùng quan hệ muốn nhờ cảnh sát giải quyết.
Nhưng cuối cùng, biết được rằng nhóm người này không hề đơn giản, còn có thế lực khủng khiếp ở nước ngoài, ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế cũng không thể giúp họ.
Đừng nói đến họ, ngay cả người được xếp top 3, Forbes, được mệnh danh là thần chứng khoán Scarfite, cũng đã bị nhóm người này lừa.
Và chuyện đó cuối cùng cũng không được giải quyết, đủ để thấy đối phương quyền lực thế nào.
Nhưng lúc này, anh Diệp chỉ cần gọi điện là đã lấy lại được toàn bộ số tiền mà họ bị lừa ngay lập tức, thật không thể tin được!
Cả hai thậm chí còn tự hỏi liệu tất cả những điều này có phải là một giấc mơ hay không!
Tuy nhiên, hai người họ sẽ không bao giờ biết rằng kẻ cầm đầu băng nhóm lừa đảo lại chả khác nào một tên hầu trước mặt Diệp Vĩnh Khang, luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lòng Diệp Vĩnh Khang.
Đó là lý do tại sao Diệp Vĩnh Khang và người đó trông rất thân thiết, vừa rồi khi nghe nói Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị lừa, anh liền đoán chắc là do tên đó làm.
"Được rồi, hai người sau này cẩn thận chút. Trên đời này không có thứ gì gọi là bữa trưa miễn phí đâu. Chuyện này mà nói ra ngoài, tôi mất mặt thay hai người đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười nói đùa.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nhìn nhau, sau đó họ đột nhiên quỳ trên mặt đất cái ‘huỵch’.
"Anh Diệp, chúng tôi sai rồi, chúng tôi rất xấu hổ về chuyện đã xảy ra lần trước".
"Từ nay về sau, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, cho dù hai người chúng tôi có thịt nát xương tan, chúng tôi cũng nguyện đi theo anh Diệp nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ nghe lệnh anh Diệp!"
Những gì hai người họ nói đều rất chân thành, đều xuất phát từ trái tim, lần này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn khiến họ tâm phục khẩu phục.
"Được rồi, hai người tuổi cao, đừng làm thế, đi làm việc của hai người đi, sau có việc gì tôi sẽ gọi hai người sau".
Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, ngáp một cái, chậm rãi đi về phía cửa.
"Anh Diệp, tôi tiễn anh".
Trần Tiểu Túy vội vàng đi theo xuống lầu, lúc giúp Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, trong lòng lộ ra vẻ do dự.