Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 679-682
Chương 679: Khúc xạ không gian
Loan Loan nhìn quanh một lượt, phát hiện không chỉ có một chỗ đường nét đứt đoạn.
Con đường được đánh dấu bằng các nét mảnh này tổng cộng có năm điểm chính, cần phải đi qua năm điểm này theo thứ tự mới có thể đến được trọng điểm được đánh dấu trên lộ trình.
Điều kỳ lạ là khi đường mảnh này dùng để đánh dấu đường đi, mỗi khi đến những điểm này đều có những vết đứt gãy nhẹ.
Những chỗ khác hoàn toàn không có vấn đề gì, như vậy, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Đây nhất định là dụng ý của tác giả.
“Người vẽ bản đồ này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì đây?”
Loan Loan gãi đầu khó hiểu, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra nổi.
Diệp Vĩnh Khang cũng không thể hiểu nổi, thực sự không thể hiểu nổi tại sao tác giả vẽ bức bản đồ này lại cố tình để sót năm điểm tinh vi này.
“Liệu có liên quan đến bông hoa tím đó không?”
Loan Loan đột nhiên nói: “Bông hoa tím đó đột nhiên biến mất trước mắt chúng ta, giống như đường nét trên đây vậy, đột nhiên bị đứt đoạn”.
Diệp Vĩnh Khang nghĩ một chút, cau mày nói: “Cũng có khả năng đấy, chỉ là giữa hai chuyện này rốt cuộc có mối liên hệ gì đây?”
Loan Loan quay đầu, bước đến chỗ viên đá hình bầu dục dường như không có gì đặc biệt, vừa đưa tay vuốt nhẹ, vừa nói: “Lúc đó anh đã từng tiếp xúc với bông hoa tím đó chưa, có phát hiện điều đặc biệt gì không?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Có rất nhiều điểm kỳ lạ, chẳng hạn như Phần Hỏa Quyết của cô, còn có Thiên Long Quyết của tôi, khi đánh vào bông hoa màu tím đó thì hoàn toàn biến mất không có chút tung tích, chuyện này rất phi logic”.
“Ngoài ra khi tôi chuẩn bị tới gần chiến đấu với bông hoa tím đó, vừa đâm một dao vào, cảm giác như thể đâm vào không khí vậy. Cảm giác đó như thể bông hoa tím đó hoàn toàn không tồn tại…”
Nói đến đây, Diệp Vĩnh Khang ngây ra một lúc, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ!
Loan Loan lúc này cũng kịp phản ứng lại, đột nhiên nói: " Bông hoa màu tím kia hoàn toàn không tồn tại, thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo giác!"
“Nói cách khác, không có mối liên hệ trực tiếp nào giữa những xúc tu dày đặc đó và bông hoa màu tím cả. Hai thứ hoàn toàn khác nhau!"
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt nói: “Tôi nghĩ không chỉ đơn giản là ảo giác thôi đâu, nếu tôi đoán không nhầm, đóa hoa màu tím kia thật sự tồn tại”.
"Chỉ là, cái chúng ta nhìn thấy lúc trước không phải thân thể của hoa tím, mà là khúc xạ không gian của bông hoa tím ấy!"
Loan Loan dường như nghe không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Khúc xạ không gian là gì?”
Diệp Vĩnh Khang giải thích: "Đó là một ảo ảnh khác do cơ thể khúc xạ ra. Có thể hiểu là khúc xạ không gian”.
"Có nghĩa là, bông hoa màu tím mà chúng ta vừa nhìn thấy có tồn tại, nhưng chỉ là nó thông qua khúc xạ không gian và hình ảnh, xuất hiện trước mặt chúng ta”.
“Điều này giải thích cho việc vì sao những đòn tấn công của chúng ta đều biến mất không dấu vết. Bởi vì chỗ mà khi đó chúng ta tấn công hoàn toàn không phải ở đây mà là ở một không gian khác”.
Loan Loan mặc dù còn đang bối rối nhưng cũng có thể hiểu được ý nghĩa đại khái, nói: "Nói như vậy, nếu như chúng ta muốn đi qua đây cần phải dùng sức nhảy không gian, mà nơi vừa xuất hiện bông hoa tím kia chính là viên đá hình bầu dục này, đây chính là nút thắt của bước nhảy không gian”.
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay chạm vào nơi vừa xuất hiện bông hoa màu tím, nhưng lại không có chút phản ứng nào, trong lòng không khỏi kinh ngạc hỏi: "Chẳng thấy thay đổi gì cả?”
“Bình thường thôi mà, sẽ không đơn giản như vậy thôi đâu”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Khúc xạ không gian giống như một chương trình máy tính, được thiết kế một cách thức khởi động rất tinh vi”.
“Chỉ khi sử dụng phương pháp đặc biệt đó mới có thể thực hiện khúc xạ không gian. Cô nghĩ xem, vừa rồi điểm chung của Phần Hỏa Quyết của cô hay là Thiên Long Quyết của tôi, còn có cú tấn công gần cuối cùng của tôi là gì?”
Loan Loan ngây người, đột nhiên hiểu ra: “Tốc độ, là tốc độ. Bất kỳ đòn tấn công nào của chúng ta đều dùng tốc độ nhanh nhất, cũng có nghĩa là, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh thì có thể mở ra cánh cửa khúc xạ không gian ở đây!”
“Chính xác!”
Diệp Vĩnh Khang búng tay, thở dài một hơi, nói: “Tôi lo là tốc độ của cô không đủ nhanh, đợi lát nữa tôi xông lên trước, cô ở phía sau nhất định phải bám sát tôi”.
Loan Loan gật đầu, vươn tay ra nắm lấy gấu áo Diệp Vĩnh Khang, nói: “Tôi nắm chặt rồi, bắt đầu đi”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực nói: “Cô phải đợi tôi di chuyển rồi mới nắm lấy chứ. Bây giờ cô kéo tôi thế này thì tôi tăng tốc kiểu gì?”
Loan Loan ớ ra, sau đó mới khẽ buông tay.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, lùi về phía sau hai bước, dồn chân khí vào hai chân, sau đó đá một chân về phía sau, toàn bộ cơ thể của anh lập tức hóa thành một đạo ảnh hướng bắn nhanh về phía viên đá hình bầu dục.
Cùng lúc đó, Loan Loan vươn hai tay ra nhanh như chớp, trong lúc Diệp Vĩnh Khang bộc phát tốc độ, nắm chặt lấy hai chân của anh, cả cơ thể lập tức bị Diệp Vĩnh Khang kéo về phía trước.
Khi hai thân ảnh lướt qua trên phiến đá hình bầu dục thì đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người chỉ cảm thấy trước mắt nhất thời tối sầm lại, cơ thể cảm giác như không còn trọng lượng.
Nhưng trong nháy mắt, khi hai người rơi xuống đất, đã phát hiện mình đang ở một nơi khác!
“Không ngờ rằng thật sự có thể nhảy xuyên không gian!”
Loan Loan nhảy lên đầy phấn khích: "Vừa rồi tôi chỉ mang theo tâm lý muốn thử một lần, không ngờ rằng thật sự là như này!”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, trái tim đang treo lơ lửng khẽ dịu xuống một chút.
Thực ra vừa rồi anh không chắc chắn 100%, nếu như cách thức này không được, vậy thì anh thực sự không còn cách nào khác.
Một mặt, anh vui mừng vì phân tích của mình là đúng, nhưng quan trọng hơn, anh có cái nhìn khác về vị Vua Bà Sa đầy bí ẩn này.
Căn cơ tu luyện của người này ước chừng đã đạt tới cảnh giới kinh người, có khả năng làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái.
Khúc xạ không gian, nghĩa là cần phải có năng lực đủ mạnh để bóp méo một phần thời gian và không gian, những người đạt tới cảnh giới này đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của Diệp Vĩnh Khang.
Chỉ là vị Vua Bà Sa lợi hại như vậy, huống hồ khi đó còn tạo ra cả nền văn minh Bà Sa, vậy thì sức chiến đấu của nền văn minh Bà Sa khi đó mạnh đến thế nào cơ chứ!
“Xem ra thật sự giống như vừa nãy anh đoán, tất cả những đòn tấn công vừa rồi của chúng ta đều là đánh vào đây”.
Loan Loan ngước mắt lên và thở dài khi nhìn thấy cảnh hoang tàn trước mặt.
Trước mặt hai người là một đống đổ nát khổng lồ đã bị tàn phá.
Nếu chỉ là Thiên Long Quyết của Diệp Vĩnh Khang và Phần Hỏa Quyết của Loan Loan thì không thể phá hủy một vùng rộng lớn như thế này.
Có lẽ những xác ướp chết trong con hẻm ấy trước đó cũng tấn công bông hoa màu tím theo nhiều cách khác nhau.
Chỉ là tất cả các cuộc tấn công của họ đã được chuyển đến đây mà không có ngoại lệ.
Ngoài ra, có rất nhiều loại vũ khí nằm rải rác trên đống đổ nát, có lẽ khi đó những người ấy đã ném vũ khí vào bông hoa tím.
Chương 680: Cây cầu đá hình trụ
“Xem ra chỉ có số ít là biến thành xác ướp, phần lớn hơn đến xương còn chẳng còn”.
Loan Loan nhìn khu vực hoang tàn trước mắt, không khỏi thở dài nói một câu.
Diện tích khu này rất lớn, hơn nữa các tòa nhà bên trong đều được làm bằng đá rắn.
Lúc này lại đổ nát giống như một đống gạch vụn, điều này cho thấy nó đã phải hứng chịu bao nhiêu cuộc tấn công dữ dội trong hàng nghìn năm.
Những người bị biến thành xác ướp trong con hẻm đó còn được coi là trong cái rủi có cái may, vì ít ra họ vẫn còn toàn thây.
Diệp Vĩnh Khang nhìn đống đổ nát trước mặt, nói: "Sau khi đạt đến trình độ tu luyện nhất định, trong xương, kinh mạch và cơ bắp của cơ thể sẽ xảy ra một số thay đổi tinh vi".
"Vì vậy, một số người không còn xương sau khi bị những xúc tu đó siết cổ, và một số người có tu luyện cao hơn đã giữ được cơ thể của họ”.
“Lần này chúng ta tới được đây cũng coi như là may mắn rồi. Bởi vì tu vi của những người đã biến thành xác khô trong con hẻm kia nhất định không yếu hơn chúng ta chỗ nào cả”.
“Đặc biệt là những đặc vệ đại nội với những chiếc roi lớn đó. Nhiệm vụ quan trọng như vậy, khi đó Hoàng đế nhất định đã lựa chọn những người ưu tú nhất trong số hàng nghìn người”.
Loan Loan cảm thấy chuyện này khá tự hào, mỉm cười nói: “Không ngờ rằng chúng ta lại trở thành những người đến được đây sau nhiều năm như vậy, những cao thủ danh tiếng lẫy lừng các thời đại đó đều không bằng chúng ta, chuyện này có thể khoe khoang cả đời đấy”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: "Thứ nhất, như vừa rồi tôi đã nói, một phần rất lớn là nhờ may mắn chúng ta mới có thể tới đây an toàn".
“Nếu như Huyền Thủy Giáp không kịp thời xuất hiện, hai chúng ta e rằng đã mất mạng từ lâu rồi. Vì vậy chuyện này không thể chứng minh rằng chúng ta mạnh hơn những cao thủ thời cổ đại đó được. Chúng ta chỉ là may mắn hơn họ chút mà thôi”.
“Thứ hai, chúng ta không phải là những người đầu tiên tới đây”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa chỉ vào những vũ khí khác nhau nằm rải rác trên đống đổ nát, và nói: "Những vũ khí này từ đó bay tới, lẽ ra chúng phải được cắm thẳng vào bức tường đá".
"Nhưng lúc này, những vũ khí này đều nằm rải rác trên mặt đất, chứng tỏ trước đó đã có rất nhiều người tới đây, bọn họ đã lựa chọn những vũ khí tốt nhất trong đống này để mang đi”.
“Những người có thể tới được đây tuyệt đối không phải là người bình thường, cho nên vũ khí mang theo bên người nhất định không phải loại thường”.
“Những vũ khí còn sót lại này, nhặt bừa một cái mang ra bên ngoài e rằng cũng khiến các thế lực bên ngoài phải tranh giành”.
Loan Loan nghe xong khinh thường nói: “Nhưng người này là cao thủ mà, sao lại nhỏ mọn như vậy. Đến vũ khí của người ta mà cũng cầm đi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt lắm luôn”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Trộm mộ khác gì trộm đồ đâu, chỉ là sự khác biệt giữa người sống và người chết thôi. Người ta vốn dĩ là muốn tới trộm mộ, quan tâm nhiều vậy làm gì. Đi thôi, chúng ta mới qua cửa đầu tiên thôi, còn bốn cửa nữa cơ, cũng không biết có vượt qua nổi không”.
Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những nguy hiểm sắp tới mình sẽ gặp phải.
Cửa đầu tiên đã khó vượt qua như vậy chứ đừng nói là bốn cửa tiếp theo.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không hề cảm thấy sợ hãi hay bi quan, bởi vì anh biết rằng trong tình huống không thể trốn tránh, sợ hãi và bi quan là vô dụng, và những cảm xúc này sẽ vắt kiệt những hy vọng còn lại.
Điều duy nhất có thể làm là quên đi những điều này và tự tin, quyết tâm đối mặt với nó.
Cả hai tiếp tục đi theo con đường được đánh dấu trên bản đồ.
Trên đường đi không có gì kỳ quái, nhưng khi đến gần điểm chỉ định trên bản đồ thứ hai, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dừng lại.
“Sao lại dừng lại thế. Không phải anh muốn rút lui đấy chứ, bây giờ hai chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, không phải đã nói sẽ đi theo con đường trên bản đồ sao?”
Đầu óc của Loan Loan không bao giờ nghĩ theo hướng bình thường. Thứ đầu tiên nghĩ đến không phải là Diệp Vĩnh Khang liệu có phải cảm nhận được gì đó nguy hiểm hay không mà là lo lắng Diệp Vĩnh Khang sẽ thay đổi ý định.
So với cái giá phải trả khi đối mặt với nguy hiểm phía trước, Loan Loan càng quan tâm cửa thứ hai sẽ là trò chơi kích thích nào.
Cũng không biết nên gọi cô gái này là dũng cảm hay ngu mà liều nữa.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nhìn phía trước, nói: “Vừa nãy trước khi chúng ta gặp phải cửa một, trên đường lần lượt bắt gặp những xác ướp”.
“Nhưng nơi này cách chỗ đánh dấu thứ hai trên bản đồ chưa đầy một phút đi bộ, nhưng xung quanh lại chẳng có gì cả, điều này có hơi phi logic”.
Loan Loan nghe thấy Diệp Vĩnh Khang không phải muốn đổi ý mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Quan tâm nhiều vậy làm gì, dù sao cũng phải liều đi tiếp thôi”.
“Hơn nữa anh cũng nói rồi, chỗ này cách cửa thứ hai chưa đầy một phút đi bộ, cho thấy chỗ này tạm thời khá an toàn, không có xác ướp là rất bình thường mà”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, cảm thấy Loan Loan nói cũng khá có lý, nhưng do thần kinh căng thẳng quá nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Cả hai tiếp tục đi về phía trước, và sau khi đi qua một hành lang hang động quanh co, thứ hiện ra trước mắt họ là một hồ nước có diện tích khoảng 1.000 mét vuông.
Trên hồ nước có một cây cầu đá hình cột dài khoảng nửa mét, phủ rêu xanh sẫm, cộng thêm bề mặt cong, nhìn thoáng qua rất khó đi qua.
Không phải là một cây cầu đá, nó giống như một cột đá vững chãi ở hai đầu hồ.
Ở phía bên kia hồ, bông hoa màu tím kỳ lạ lại xuất hiện, nhưng bông hoa màu tím lần này không phát ra tiếng động nào.
Nước hồ bơi tối đen như mực, không thể nhìn thấy độ sâu.
Loan Loan đứng bên cạnh liếc mắt một cái, khó hiểu nói: “Cửa ải thứ hai đơn giản vậy sao? Cây cầu này đối với người bình thường thì rất khó đi, nhưng đối với những người luyện võ công như chúng ta mà nói, cho dù là những người có tu vi cơ bản nhất, muốn đi qua cây cầu này không hề khó mà”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "E rằng không đơn giản như chúng ta nghĩ vậy đâu”.
Loan Loan lại nói: “Cho dù trên cây cầu đó có bí ẩn gì, khoảng cách này đối với chúng ta mà nói, hoàn toàn không cần phải đi qua cây cầu, chúng ta bay qua đó không phải là được rồi sao?”
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Không đơn giản vậy đâu, so với cửa ải thứ nhất, cửa ải thứ hai nhất định sẽ càng khó”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang quan sát mặt hồ và câu cầu đá một lúc, sau đó tiến lên mười mấy bước rồi quay đầu lại nói: “Bây giờ cô thử nhảy từ chỗ cô tới chỗ tôi đang đứng đi”.
“Hả, anh định làm gì vậy?”
Loan Loan tỏ ra khó hiểu, cô ta chỉ cách Diệp Vĩnh Khang mười bước, khoảng cách còn chưa tới mười mét.
Khoảng cách này đối với cô ta dường như không cần phải tiêu tốn chút sức lực nào, cô ta không thể hiểu được vì sao Diệp Vĩnh Khang lại bảo cô ta làm chuyện vô ích như vậy.
Tuy nhiên khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan chỉ có thể làm theo. Cô ta khẽ nhón chân trên mặt đất, đang định bật người lên nhảy về phía Diệp Vĩnh Khang thì đột nhiên phát hiện ra cơ thể mình chỉ có thể nhảy lên được khoảng nửa mét trong không trung, sau đó lại rơi xuống.
“Hả, chuyện này là thế nào, sao thân pháp của tôi lại không hiệu nghiệm vậy?”
Loan Loan vô cùng kinh ngạc.
Chương 681: Siêu trọng lực
Sau đó Loan Loan đã cố gắng dùng sức nhiều lần nhưng cuối cùng phát hiện ra bản thân căn bản không thể thi triển được thân pháp.
Thông thường, cô ta có thể dễ dàng bay xa hai hoặc ba mét chỉ với một cú nhảy, nhưng bây giờ dù dùng hết sức lực, cũng chỉ có thể nhảy xa tối đa dưới hai mét.
Khoảng cách này nhiều người bình thường có thể lực tốt một chút cũng có thể đạt được.
"Khinh công của tôi đâu hết rồi?"
Loan Loan lo lắng đến mức suýt khóc. Thân pháp là nền tảng của tất cả các môn võ thuật, nếu không có thân pháp, cho dù có tu vi ngập trời cũng chẳng để làm gì.
"Đừng lo, cô không sao cả".
Diệp Vĩnh Khang mở miệng nói: "Ở đây có một từ trường rất kỳ lạ. Vì tu vi của Vua Bà Sa có thể làm biến dạng một phần không gian, nên tôi nghĩ rằng việc ông ta thay đổi từ trường ở một số khu vực cục bộ không phải là chuyện gì khó".
"Khi bố trí ải này, ông ta đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để tạo ra sự thay đổi đặc biệt đối với từ trường ở đây, khiến lực hấp dẫn ở đây gấp mấy lần bên ngoài".
"Bởi vì chúng ta đều là người luyện võ, nên nếu không thi triển khinh công, chỉ cần đi lại bình thường sẽ không cảm thấy dị thường".
"Nhưng nếu là người thường ở đây, e rằng khó mà có thể tiến lên nửa bước. Dưới lực hấp dẫn mạnh như vậy, khinh công tất nhiên sẽ không thể thi triển được".
Nghe xong lời này, Loan Loan mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Thì ra là như vậy, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết".
"Vị vua Bà Sa này quả thật không đơn giản tí nào. Mọi chi tiết đều đã được ông ta tính đến, nhưng ông ta vẫn để lộ ra một khuyết điểm".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi: "Có khuyết điểm gì?"
Chỉ vào mực nước của hồ dưới chân mình mười mét, Loan Loan nói: “Vua Bà Sa chỉ đang cố ép chúng ta đi qua cây cầu thôi".
"Nhưng ông ta bỏ qua một điểm. Tại sao chúng ta phải đi qua cầu? Tại sao không bơi qua luôn?"
"Tuy rằng cách bờ hơn mười thước, nhưng với tu vi của chúng ta, chỉ cần chúng ta bơi tới bờ bên kia, dùng tay bám vào vách là có thể trèo lên được, cũng không khó".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong không biết nên cười hay nên khóc, thầm nghĩ cô gái này tuy đầu óc cũng thông minh đấy, nhưng đôi khi cũng quá đơn giản.
"Vua Ba Sa đã tính đến chuyện ngăn người ta dùng khinh công nhảy qua, thế cô nghĩ ông ta không tính đến nước người ta sẽ bơi qua à?"
"Hơn nữa Vua Bà Sa tăng cường lực hấp dẫn ở đây, để mọi người chỉ có thể đi qua cây cầu đá hình trụ trơn trượt".
"Ông ta lao tâm khổ tứ như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ là chơi khăm một tí, muốn người ta ướt chút quần áo đâu".
Loan Loan nghe xong, suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, bèn hỏi: "Chẳng lẽ dưới nước có thứ gì đó sao?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu nói: "Tôi không biết dưới nước có cái gì, nhưng tôi tin chắc cho dù là ai, chỉ cần rơi vào vũng nước này, sẽ không có cơ hội ra khỏi đó lần nữa!"
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy bao thuốc lá ra, ném về phía đầm nước.
Sau đó xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Hộp đựng thuốc lá được làm bằng bìa cứng, đáng nhẽ phải nổi trên mặt nước, tuy nhiên, ngay khi hộp thuốc lá chạm vào nước hồ, nó ngay lập tức chìm xuống như một viên đá, chỉ để lại một gợn sóng nhẹ.
Loan Loan trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Hóa ra là nước có vấn đề, chỉ cần rơi vào là sẽ chìm ngay lập tức!"
Nói xong, cô ta không khỏi thở dài: “Xem ra Vua Bà Sa thật sự không phải là người thường, không chỉ có tu vi siêu mạnh mà còn rất mưu mô, thật không dám tưởng tượng lúc sống ông ta ghê gớm đến thế nào".
Cuối cùng, cả hai chỉ có thể lựa chọn đi qua cây cầu đá hình trụ.
Cầu đá hình trụ tròn nối hai bên bờ hồ, bề mặt phủ đầy rêu xanh sẫm, rêu sẽ tiết ra một loại chất nhầy khiến toàn bộ bề mặt của trụ đá vô cùng ẩm ướt, trơn trượt không khác gì đi bộ trên băng.
Nếu là người thường, có khi ngay cả trên trụ đá cũng không thể đứng vững.
Cho dù Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan là người luyện võ, trong môi trường mà trọng lực tăng lên gấp mấy lần này, bước đi thôi cũng rất khó khăn, mỗi bước tiến lên đều phải thận trọng.
Phải mất vài phút sau cả hai mới đi được quãng đường khoảng năm mét.
Dưới cột đá là hồ siêu trọng lực, một khi rơi vào trong đó, với tu vi của hai người thì còn lâu mới có thể thoát khỏi nó, cuối cùng chỉ có thể bỏ mạng ở đó mà thôi.
"Thực ra cũng không quá khó, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được".
Sau khi cả hai đi về phía trước được vài phút, họ dần dần thích nghi và tìm được một số kỹ xảo, mọi chuyện không còn khó như lúc đầu nữa.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, anh nói: "Giờ tôi lại đang lo lắng chuyện khác".
"Chuyện gì vậy?"
Loan Loan hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cẩn thận chú ý dưới chân, nói: "Cơ thể chúng ta không nhúc nhích được, dưới chân cũng không dám động, nếu lúc này bị công kích, chúng ta không thể đánh trả!"
Loan Loan sau khi nghe xong thì sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền biến sắc: “Vua Bà Sa tỉ mỉ như vậy, anh còn nghĩ được thế huống hồ ông ta!"
Lục bục — ngay khi Loan Loan vừa dứt lời, vũng nước cách đó hơn mười mét bên dưới cột đá đột nhiên lắc lư nhè nhẹ.
Biểu cảm của cả Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan đều thay đổi dữ dội!
Có vẻ như Vua Bà Sa đã thực sự nghĩ ra chiêu này!
Quả thực có một bí ẩn ẩn dưới mặt nước!
Tuy nhiên, ngay cả khi cả hai đã biết hết thì cũng chẳng thể làm được gì.
Lúc này cả hai đã đến tâm cột đá, dù tiến hay lùi thì cũng phải mất ít nhất mười phút mới đến được bờ!
Hồ nước lúc bắt đầu chỉ lắc lư nhẹ, sau đó càng lúc càng lắc lư mạnh hơn, rồi những cái bong bóng bắt đầu nổi lên dày đặc bên dưới.
Ở phía sau, toàn bộ hồ đang trào lên như thể nó đang được đun sôi vậy.
Xoạt— đột nhiên, vô số xúc tu có độ dày như cánh tay, được bao phủ bởi vô số mút nhỏ, đột nhiên từ dưới đầm nước lao ra!
Đôi mắt của Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan đầy tuyệt vọng.
Loại xúc tu này cực kỳ khó đối phó ngay cả trong tình huống bình thường, huống chi là trong tình huống hiện tại họ không thể di chuyển một chút nào.
"Liều mạng với chúng!"
Loan Loan nghiến răng nghiến lợi: “Rơi xuống cũng chết, vướng vào mấy thứ kinh tởm này cũng chết, chi bằng cắt bỏ vài sợi râu trước đi!"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, xem ra đó là con đường duy nhất.
Lúc này, vô số xúc tu dày đặc đã bắt đầu điên cuồng lao về phía hai người bọn họ.
Ngay khi hai người định dốc toàn lực, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm, mặt nước đột nhiên vỡ tung, một lớp băng trong suốt như pha lê lập tức bao lấy hai người.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Là Huyền Thủy Giáp, sao có thể quên nó được nhỉ!"
Chương 682: Gặp nước là vô địch
Những xúc tu dày đặc lao vào tấm khiên băng như hàng ngàn con bò sát, cố gắng đập vỡ tấm khiên băng.
Tuy nhiên, bất kể các xúc tu có siết chặt như thế nào, tấm khiên băng vẫn bất động!
Huyền Thủy Giáp, bất khả chiến bại khi gặp nước!
Bùm!
Khi hồ nước nổ tung, Huyền Thủy Giáp bay lên không trung, lòng bàn tay cụp xuống, hút hai con rồng nước, sau đó lòng bàn tay đẩy mạnh về phía trước, vô số đao nước bắn tung tóe ra xung quanh giống như pháo hoa!
Những xúc tu dày đặc ngay lập tức bị cắt đứt bởi những lưỡi dao nước sắc bén!
Tuy nhiên, vẫn có vô số xúc tu lao về phía hồ nước, mục tiêu tấn công cũng đã trở thành Huyền Thủy Giáp.
Huyền Thủy Giáp có dòng nước ổn định làm nguồn năng lượng của nó, và nó bắt đầu chiến đấu ác liệt với vô số xúc tu dày đặc!
"Oa, Tiểu ngốc thật là tuyệt vời!"
Đứng trong tấm khiên băng trong suốt, Loan Loan nhìn cảnh chiến đấu giữa Huyền Thủy Giáp và đống xúc tu với vẻ thích thú, không quên lấy ra một ít hạt dẻ cười từ trong người mình và ném vào miệng, tư thế giống như đang xem phim và ăn bỏng ngô vậy.
"Cô mang hạt dẻ cười theo khi nào vậy?"
Diệp Vĩnh Khang bó tay, cô gái này luôn có thể làm ra mấy hành độ không thể ngờ tới.
"Khi xuống xe ở sa mạc, tôi đã nắm lấy một nắm bỏ vào túi, anh có muốn ăn không?"
Loan Loan rất nhiệt tình đưa cho Diệp Vĩnh Khang một ít hạt dẻ cười.
"Haizz ... cô ăn một mình đi, tôi không đói".
Diệp Vĩnh Khang đưa tay ra lau trán, tuy rằng lúc này có thể khẳng định chắc chắn sẽ qua được cửa này, nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không tinh thần thép như Loan Loan, có thể vô tư ngồi ăn hạt dẻ cười.
Cả hai vô cùng thích thú xem cảnh tượng bên ngoài qua tấm chắn băng, thỉnh thoảng không quên bình luận vài câu, coi như phiên bản miễn phí của bộ phim giả tưởng live-action.
Đối với kết quả, cả hai không có lo lắng gì cả.
Quả nhiên Huyền Thủy Giáp cũng không làm họ thất vọng, được dòng nước ổn định bổ sung năng lượng, Huyền Thủy Giáp là bất khả chiến bại!
Đặc biệt, nước trong hồ bơi này còn có siêu trọng lực, đao nước ngưng tụ ra cực mạnh, dưới sự tấn công của đao nước, chém những xúc tu kia chả khác nào chém mấy con giun.
Huyền Thủy Giáp tấn công càng lúc càng ác liệt, càng lúccàng có ít xúc tu phun ra từ hồ nước.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười phút, toàn bộ hồ nước lại yên tĩnh trở lại.
Huyền Thủy Giáp lại đứng ngây ra sau lưng Diệp Vĩnh Khang, giống như một trong những vệ binh trung thành nhất.
"Tiểu ngốc, lần này cảm ơn mày, cho mày hạt dẻ cười này!"
Loan Loan vui vẻ khoa chân múa tay, thậm chí còn lấy ra một ít hạt dẻ cười và đưa cho Huyền Thủy Giáp.
Là vật thần thượng cổ, Huyền Thủy Giáp đương nhiên sẽ không ăn những thứ trần tục này, đương nhiên giơ ra trước mặt nó sẽ vô cùng thờ ơ.
"Ồ, tao quên mất mày không ăn mấy thứ này, sau tao mời mày thứ khác".
Kem, kem cũng được làm bằng nước, chắc là mày sẽ thích, kem bơ nha".
Loan Loan nhất quyết không quên khen thưởng cho bằng hữu đã cứu mạng họ hai lần liên tiếp.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Loan Loan vừa nói vừa cười, cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù cô gái này có hơi kì quặc nhưng về tâm hồn thì lại là cô nhóc chưa lớn.
"Lúc trước cô cũng đối xử với Tiểu Mộc của cô như vậy sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Loan Loan gật đầu và nói: “Ừ, Tiểu Mộc là bạn thân nhất của tôi. Tôi thường trò chuyện với nó".
Diệp Vĩnh Khang lại cười nói: "Cô cho rằng nó có thể hiểu được cô nói gì à?"
Loan Loan cúi đầu nói: "Tôi không rõ, nhưng kể cả là không hiểu, thì tôi vẫn coi Tiểu Mộc là bạn thân nhất của tôi".
"Trước khi có Tiểu Mộc, tôi nói chuyện với mặt trăng mỗi ngày, và đôi khi là với đá. Sau khi tôi gặp Tiểu Mộc, ngày nào tôi cũng nói chuyện với Tiểu Mộc, thỉnh thoảng còn đưa nó đi chơi cùng nữa".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nói không nên lời: “Chẳng nhẽ Giáo phái áo đỏ không có ai sống chắc?"
Một nét buồn thoáng qua trong mắt Loan Loan, cô ta lẩm bẩm: "Giáo phái áo đỏ có nhiều người chứ, nhưng tôi không thể nói cho họ biết tôi thứ tôi muốn nói".
"Ví dụ, tôi nhìn thấy một con bướm rất xinh đẹp, tôi muốn chia sẻ nó với ai đó, nhưng tôi không thể nói vì tôi là Thánh nữ tôn quý của Giáo phái áo đỏ. Thánh nữ không thể thích những thứ này".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy thì sững sờ, nhìn bộ dạng cúi đầu của Loan Loan, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa.
Cô ta là Thánh nữ cao quý của Giáo phái áo đỏ.
Nhưng cô ta cũng chỉ mới là một thiếu nữ mới đôi mươi.
Cô ta có địa vị và sự giàu có mà vô số người mơ ước, nhưng cô ta chưa bao giờ có được tự do thực sự.
"Sau này nếu có gì muốn nói, cô có thể nói với tôi, tôi cũng rất thích bướm đẹp".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
"Có thật không?"
Loan Loan ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, tràn đầy vui sướng không thể che giấu.
"Ừ, tôi rất thích những con bướm xinh".
Diệp Vĩnh Khang đáp lại chắc nịch.
"Haha, tuyệt vời, cuối cùng tôi cũng tìm được người có chung sở thích với mình!"
Loan Loan mừng rỡ reo hò, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy sống mũi hơi cay cay.
Hai người đi qua cầu đá một cách thuận lợi, ảo ảnh về bông hoa tím bên kia cầu đá đã biến mất không còn tăm tích.
Cửa ải thứ hai, qua!
"Phương thức hướng đến cửa ải thứ ba vẫn giống trước đó sao?"
Loan Loan cúi người hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn nơi trước đó có bông hoa màu tím, gật đầu nói: "Bông hoa màu tím xuất hiện chứng tỏ cửa ải tiếp theo vẫn cần khúc xạ không gian".
"Và cách vượt qua hẳn là giống như lần trước. Những người có thể đến được đây chắc chắn đã hóa giải được khúc xạ không gian của cửa ải đầu tiên, vì vậy Vua Bà Sa chắc chắn sẽ không lặp lại cách này nữa".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Chuẩn bị xong chưa? Có cần sửa sang gì không?"
Loan Loan cúi đầu nói: "Không, chúng ta tiếp tục đi!"
Hai cửa ải đầu tiên vừa gay cấn vừa nguy hiểm, nếu không có Huyền Thủy Giáp, hai người có lẽ đã toi đời ngay ở cửa ải đầu tiên rồi.
Mà ở những cấp độ tiếp theo, không ai biết được liệu họ có tiếp tục gặp may mắn như vậy hay không.
Hai người dùng phương thức hệt như lần trước, lấy hết tốc lực lao về phía có bông hoa màu tím.
Xẹt một cái, cả hai cùng mở mắt, họ đã đến trước một hang động.
"Tại sao lại là hang động?"
Loan Loan tự hỏi: “Nền văn minh Ba Sa không phải là một thành phố sao? Làm sao lại có hang động ở đây nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm sơn động một hồi, thở dài nói: "E rằng cửa ải này sẽ không dễ dàng như vậy".
"Hử? Anh nhìn thấy cái gì rồi à?"
Loan Loan vội hỏi, trong lòng cũng lo lắng không thôi.
Bởi vì cô ta phát hiện khuôn mặt và ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang lần này đều nghiêm trọng hơn rất nhiều so với hai lần trước đó!
Thậm chí, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy trong mắt Diệp Vĩnh Khang thoáng hiện lên một tia sợ hãi!
Loan Loan nhìn quanh một lượt, phát hiện không chỉ có một chỗ đường nét đứt đoạn.
Con đường được đánh dấu bằng các nét mảnh này tổng cộng có năm điểm chính, cần phải đi qua năm điểm này theo thứ tự mới có thể đến được trọng điểm được đánh dấu trên lộ trình.
Điều kỳ lạ là khi đường mảnh này dùng để đánh dấu đường đi, mỗi khi đến những điểm này đều có những vết đứt gãy nhẹ.
Những chỗ khác hoàn toàn không có vấn đề gì, như vậy, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Đây nhất định là dụng ý của tác giả.
“Người vẽ bản đồ này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì đây?”
Loan Loan gãi đầu khó hiểu, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra nổi.
Diệp Vĩnh Khang cũng không thể hiểu nổi, thực sự không thể hiểu nổi tại sao tác giả vẽ bức bản đồ này lại cố tình để sót năm điểm tinh vi này.
“Liệu có liên quan đến bông hoa tím đó không?”
Loan Loan đột nhiên nói: “Bông hoa tím đó đột nhiên biến mất trước mắt chúng ta, giống như đường nét trên đây vậy, đột nhiên bị đứt đoạn”.
Diệp Vĩnh Khang nghĩ một chút, cau mày nói: “Cũng có khả năng đấy, chỉ là giữa hai chuyện này rốt cuộc có mối liên hệ gì đây?”
Loan Loan quay đầu, bước đến chỗ viên đá hình bầu dục dường như không có gì đặc biệt, vừa đưa tay vuốt nhẹ, vừa nói: “Lúc đó anh đã từng tiếp xúc với bông hoa tím đó chưa, có phát hiện điều đặc biệt gì không?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Có rất nhiều điểm kỳ lạ, chẳng hạn như Phần Hỏa Quyết của cô, còn có Thiên Long Quyết của tôi, khi đánh vào bông hoa màu tím đó thì hoàn toàn biến mất không có chút tung tích, chuyện này rất phi logic”.
“Ngoài ra khi tôi chuẩn bị tới gần chiến đấu với bông hoa tím đó, vừa đâm một dao vào, cảm giác như thể đâm vào không khí vậy. Cảm giác đó như thể bông hoa tím đó hoàn toàn không tồn tại…”
Nói đến đây, Diệp Vĩnh Khang ngây ra một lúc, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ!
Loan Loan lúc này cũng kịp phản ứng lại, đột nhiên nói: " Bông hoa màu tím kia hoàn toàn không tồn tại, thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo giác!"
“Nói cách khác, không có mối liên hệ trực tiếp nào giữa những xúc tu dày đặc đó và bông hoa màu tím cả. Hai thứ hoàn toàn khác nhau!"
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt nói: “Tôi nghĩ không chỉ đơn giản là ảo giác thôi đâu, nếu tôi đoán không nhầm, đóa hoa màu tím kia thật sự tồn tại”.
"Chỉ là, cái chúng ta nhìn thấy lúc trước không phải thân thể của hoa tím, mà là khúc xạ không gian của bông hoa tím ấy!"
Loan Loan dường như nghe không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Khúc xạ không gian là gì?”
Diệp Vĩnh Khang giải thích: "Đó là một ảo ảnh khác do cơ thể khúc xạ ra. Có thể hiểu là khúc xạ không gian”.
"Có nghĩa là, bông hoa màu tím mà chúng ta vừa nhìn thấy có tồn tại, nhưng chỉ là nó thông qua khúc xạ không gian và hình ảnh, xuất hiện trước mặt chúng ta”.
“Điều này giải thích cho việc vì sao những đòn tấn công của chúng ta đều biến mất không dấu vết. Bởi vì chỗ mà khi đó chúng ta tấn công hoàn toàn không phải ở đây mà là ở một không gian khác”.
Loan Loan mặc dù còn đang bối rối nhưng cũng có thể hiểu được ý nghĩa đại khái, nói: "Nói như vậy, nếu như chúng ta muốn đi qua đây cần phải dùng sức nhảy không gian, mà nơi vừa xuất hiện bông hoa tím kia chính là viên đá hình bầu dục này, đây chính là nút thắt của bước nhảy không gian”.
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay chạm vào nơi vừa xuất hiện bông hoa màu tím, nhưng lại không có chút phản ứng nào, trong lòng không khỏi kinh ngạc hỏi: "Chẳng thấy thay đổi gì cả?”
“Bình thường thôi mà, sẽ không đơn giản như vậy thôi đâu”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Khúc xạ không gian giống như một chương trình máy tính, được thiết kế một cách thức khởi động rất tinh vi”.
“Chỉ khi sử dụng phương pháp đặc biệt đó mới có thể thực hiện khúc xạ không gian. Cô nghĩ xem, vừa rồi điểm chung của Phần Hỏa Quyết của cô hay là Thiên Long Quyết của tôi, còn có cú tấn công gần cuối cùng của tôi là gì?”
Loan Loan ngây người, đột nhiên hiểu ra: “Tốc độ, là tốc độ. Bất kỳ đòn tấn công nào của chúng ta đều dùng tốc độ nhanh nhất, cũng có nghĩa là, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh thì có thể mở ra cánh cửa khúc xạ không gian ở đây!”
“Chính xác!”
Diệp Vĩnh Khang búng tay, thở dài một hơi, nói: “Tôi lo là tốc độ của cô không đủ nhanh, đợi lát nữa tôi xông lên trước, cô ở phía sau nhất định phải bám sát tôi”.
Loan Loan gật đầu, vươn tay ra nắm lấy gấu áo Diệp Vĩnh Khang, nói: “Tôi nắm chặt rồi, bắt đầu đi”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực nói: “Cô phải đợi tôi di chuyển rồi mới nắm lấy chứ. Bây giờ cô kéo tôi thế này thì tôi tăng tốc kiểu gì?”
Loan Loan ớ ra, sau đó mới khẽ buông tay.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, lùi về phía sau hai bước, dồn chân khí vào hai chân, sau đó đá một chân về phía sau, toàn bộ cơ thể của anh lập tức hóa thành một đạo ảnh hướng bắn nhanh về phía viên đá hình bầu dục.
Cùng lúc đó, Loan Loan vươn hai tay ra nhanh như chớp, trong lúc Diệp Vĩnh Khang bộc phát tốc độ, nắm chặt lấy hai chân của anh, cả cơ thể lập tức bị Diệp Vĩnh Khang kéo về phía trước.
Khi hai thân ảnh lướt qua trên phiến đá hình bầu dục thì đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người chỉ cảm thấy trước mắt nhất thời tối sầm lại, cơ thể cảm giác như không còn trọng lượng.
Nhưng trong nháy mắt, khi hai người rơi xuống đất, đã phát hiện mình đang ở một nơi khác!
“Không ngờ rằng thật sự có thể nhảy xuyên không gian!”
Loan Loan nhảy lên đầy phấn khích: "Vừa rồi tôi chỉ mang theo tâm lý muốn thử một lần, không ngờ rằng thật sự là như này!”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, trái tim đang treo lơ lửng khẽ dịu xuống một chút.
Thực ra vừa rồi anh không chắc chắn 100%, nếu như cách thức này không được, vậy thì anh thực sự không còn cách nào khác.
Một mặt, anh vui mừng vì phân tích của mình là đúng, nhưng quan trọng hơn, anh có cái nhìn khác về vị Vua Bà Sa đầy bí ẩn này.
Căn cơ tu luyện của người này ước chừng đã đạt tới cảnh giới kinh người, có khả năng làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái.
Khúc xạ không gian, nghĩa là cần phải có năng lực đủ mạnh để bóp méo một phần thời gian và không gian, những người đạt tới cảnh giới này đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của Diệp Vĩnh Khang.
Chỉ là vị Vua Bà Sa lợi hại như vậy, huống hồ khi đó còn tạo ra cả nền văn minh Bà Sa, vậy thì sức chiến đấu của nền văn minh Bà Sa khi đó mạnh đến thế nào cơ chứ!
“Xem ra thật sự giống như vừa nãy anh đoán, tất cả những đòn tấn công vừa rồi của chúng ta đều là đánh vào đây”.
Loan Loan ngước mắt lên và thở dài khi nhìn thấy cảnh hoang tàn trước mặt.
Trước mặt hai người là một đống đổ nát khổng lồ đã bị tàn phá.
Nếu chỉ là Thiên Long Quyết của Diệp Vĩnh Khang và Phần Hỏa Quyết của Loan Loan thì không thể phá hủy một vùng rộng lớn như thế này.
Có lẽ những xác ướp chết trong con hẻm ấy trước đó cũng tấn công bông hoa màu tím theo nhiều cách khác nhau.
Chỉ là tất cả các cuộc tấn công của họ đã được chuyển đến đây mà không có ngoại lệ.
Ngoài ra, có rất nhiều loại vũ khí nằm rải rác trên đống đổ nát, có lẽ khi đó những người ấy đã ném vũ khí vào bông hoa tím.
Chương 680: Cây cầu đá hình trụ
“Xem ra chỉ có số ít là biến thành xác ướp, phần lớn hơn đến xương còn chẳng còn”.
Loan Loan nhìn khu vực hoang tàn trước mắt, không khỏi thở dài nói một câu.
Diện tích khu này rất lớn, hơn nữa các tòa nhà bên trong đều được làm bằng đá rắn.
Lúc này lại đổ nát giống như một đống gạch vụn, điều này cho thấy nó đã phải hứng chịu bao nhiêu cuộc tấn công dữ dội trong hàng nghìn năm.
Những người bị biến thành xác ướp trong con hẻm đó còn được coi là trong cái rủi có cái may, vì ít ra họ vẫn còn toàn thây.
Diệp Vĩnh Khang nhìn đống đổ nát trước mặt, nói: "Sau khi đạt đến trình độ tu luyện nhất định, trong xương, kinh mạch và cơ bắp của cơ thể sẽ xảy ra một số thay đổi tinh vi".
"Vì vậy, một số người không còn xương sau khi bị những xúc tu đó siết cổ, và một số người có tu luyện cao hơn đã giữ được cơ thể của họ”.
“Lần này chúng ta tới được đây cũng coi như là may mắn rồi. Bởi vì tu vi của những người đã biến thành xác khô trong con hẻm kia nhất định không yếu hơn chúng ta chỗ nào cả”.
“Đặc biệt là những đặc vệ đại nội với những chiếc roi lớn đó. Nhiệm vụ quan trọng như vậy, khi đó Hoàng đế nhất định đã lựa chọn những người ưu tú nhất trong số hàng nghìn người”.
Loan Loan cảm thấy chuyện này khá tự hào, mỉm cười nói: “Không ngờ rằng chúng ta lại trở thành những người đến được đây sau nhiều năm như vậy, những cao thủ danh tiếng lẫy lừng các thời đại đó đều không bằng chúng ta, chuyện này có thể khoe khoang cả đời đấy”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: "Thứ nhất, như vừa rồi tôi đã nói, một phần rất lớn là nhờ may mắn chúng ta mới có thể tới đây an toàn".
“Nếu như Huyền Thủy Giáp không kịp thời xuất hiện, hai chúng ta e rằng đã mất mạng từ lâu rồi. Vì vậy chuyện này không thể chứng minh rằng chúng ta mạnh hơn những cao thủ thời cổ đại đó được. Chúng ta chỉ là may mắn hơn họ chút mà thôi”.
“Thứ hai, chúng ta không phải là những người đầu tiên tới đây”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa chỉ vào những vũ khí khác nhau nằm rải rác trên đống đổ nát, và nói: "Những vũ khí này từ đó bay tới, lẽ ra chúng phải được cắm thẳng vào bức tường đá".
"Nhưng lúc này, những vũ khí này đều nằm rải rác trên mặt đất, chứng tỏ trước đó đã có rất nhiều người tới đây, bọn họ đã lựa chọn những vũ khí tốt nhất trong đống này để mang đi”.
“Những người có thể tới được đây tuyệt đối không phải là người bình thường, cho nên vũ khí mang theo bên người nhất định không phải loại thường”.
“Những vũ khí còn sót lại này, nhặt bừa một cái mang ra bên ngoài e rằng cũng khiến các thế lực bên ngoài phải tranh giành”.
Loan Loan nghe xong khinh thường nói: “Nhưng người này là cao thủ mà, sao lại nhỏ mọn như vậy. Đến vũ khí của người ta mà cũng cầm đi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt lắm luôn”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Trộm mộ khác gì trộm đồ đâu, chỉ là sự khác biệt giữa người sống và người chết thôi. Người ta vốn dĩ là muốn tới trộm mộ, quan tâm nhiều vậy làm gì. Đi thôi, chúng ta mới qua cửa đầu tiên thôi, còn bốn cửa nữa cơ, cũng không biết có vượt qua nổi không”.
Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những nguy hiểm sắp tới mình sẽ gặp phải.
Cửa đầu tiên đã khó vượt qua như vậy chứ đừng nói là bốn cửa tiếp theo.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không hề cảm thấy sợ hãi hay bi quan, bởi vì anh biết rằng trong tình huống không thể trốn tránh, sợ hãi và bi quan là vô dụng, và những cảm xúc này sẽ vắt kiệt những hy vọng còn lại.
Điều duy nhất có thể làm là quên đi những điều này và tự tin, quyết tâm đối mặt với nó.
Cả hai tiếp tục đi theo con đường được đánh dấu trên bản đồ.
Trên đường đi không có gì kỳ quái, nhưng khi đến gần điểm chỉ định trên bản đồ thứ hai, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dừng lại.
“Sao lại dừng lại thế. Không phải anh muốn rút lui đấy chứ, bây giờ hai chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, không phải đã nói sẽ đi theo con đường trên bản đồ sao?”
Đầu óc của Loan Loan không bao giờ nghĩ theo hướng bình thường. Thứ đầu tiên nghĩ đến không phải là Diệp Vĩnh Khang liệu có phải cảm nhận được gì đó nguy hiểm hay không mà là lo lắng Diệp Vĩnh Khang sẽ thay đổi ý định.
So với cái giá phải trả khi đối mặt với nguy hiểm phía trước, Loan Loan càng quan tâm cửa thứ hai sẽ là trò chơi kích thích nào.
Cũng không biết nên gọi cô gái này là dũng cảm hay ngu mà liều nữa.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nhìn phía trước, nói: “Vừa nãy trước khi chúng ta gặp phải cửa một, trên đường lần lượt bắt gặp những xác ướp”.
“Nhưng nơi này cách chỗ đánh dấu thứ hai trên bản đồ chưa đầy một phút đi bộ, nhưng xung quanh lại chẳng có gì cả, điều này có hơi phi logic”.
Loan Loan nghe thấy Diệp Vĩnh Khang không phải muốn đổi ý mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Quan tâm nhiều vậy làm gì, dù sao cũng phải liều đi tiếp thôi”.
“Hơn nữa anh cũng nói rồi, chỗ này cách cửa thứ hai chưa đầy một phút đi bộ, cho thấy chỗ này tạm thời khá an toàn, không có xác ướp là rất bình thường mà”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, cảm thấy Loan Loan nói cũng khá có lý, nhưng do thần kinh căng thẳng quá nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Cả hai tiếp tục đi về phía trước, và sau khi đi qua một hành lang hang động quanh co, thứ hiện ra trước mắt họ là một hồ nước có diện tích khoảng 1.000 mét vuông.
Trên hồ nước có một cây cầu đá hình cột dài khoảng nửa mét, phủ rêu xanh sẫm, cộng thêm bề mặt cong, nhìn thoáng qua rất khó đi qua.
Không phải là một cây cầu đá, nó giống như một cột đá vững chãi ở hai đầu hồ.
Ở phía bên kia hồ, bông hoa màu tím kỳ lạ lại xuất hiện, nhưng bông hoa màu tím lần này không phát ra tiếng động nào.
Nước hồ bơi tối đen như mực, không thể nhìn thấy độ sâu.
Loan Loan đứng bên cạnh liếc mắt một cái, khó hiểu nói: “Cửa ải thứ hai đơn giản vậy sao? Cây cầu này đối với người bình thường thì rất khó đi, nhưng đối với những người luyện võ công như chúng ta mà nói, cho dù là những người có tu vi cơ bản nhất, muốn đi qua cây cầu này không hề khó mà”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "E rằng không đơn giản như chúng ta nghĩ vậy đâu”.
Loan Loan lại nói: “Cho dù trên cây cầu đó có bí ẩn gì, khoảng cách này đối với chúng ta mà nói, hoàn toàn không cần phải đi qua cây cầu, chúng ta bay qua đó không phải là được rồi sao?”
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Không đơn giản vậy đâu, so với cửa ải thứ nhất, cửa ải thứ hai nhất định sẽ càng khó”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang quan sát mặt hồ và câu cầu đá một lúc, sau đó tiến lên mười mấy bước rồi quay đầu lại nói: “Bây giờ cô thử nhảy từ chỗ cô tới chỗ tôi đang đứng đi”.
“Hả, anh định làm gì vậy?”
Loan Loan tỏ ra khó hiểu, cô ta chỉ cách Diệp Vĩnh Khang mười bước, khoảng cách còn chưa tới mười mét.
Khoảng cách này đối với cô ta dường như không cần phải tiêu tốn chút sức lực nào, cô ta không thể hiểu được vì sao Diệp Vĩnh Khang lại bảo cô ta làm chuyện vô ích như vậy.
Tuy nhiên khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan chỉ có thể làm theo. Cô ta khẽ nhón chân trên mặt đất, đang định bật người lên nhảy về phía Diệp Vĩnh Khang thì đột nhiên phát hiện ra cơ thể mình chỉ có thể nhảy lên được khoảng nửa mét trong không trung, sau đó lại rơi xuống.
“Hả, chuyện này là thế nào, sao thân pháp của tôi lại không hiệu nghiệm vậy?”
Loan Loan vô cùng kinh ngạc.
Chương 681: Siêu trọng lực
Sau đó Loan Loan đã cố gắng dùng sức nhiều lần nhưng cuối cùng phát hiện ra bản thân căn bản không thể thi triển được thân pháp.
Thông thường, cô ta có thể dễ dàng bay xa hai hoặc ba mét chỉ với một cú nhảy, nhưng bây giờ dù dùng hết sức lực, cũng chỉ có thể nhảy xa tối đa dưới hai mét.
Khoảng cách này nhiều người bình thường có thể lực tốt một chút cũng có thể đạt được.
"Khinh công của tôi đâu hết rồi?"
Loan Loan lo lắng đến mức suýt khóc. Thân pháp là nền tảng của tất cả các môn võ thuật, nếu không có thân pháp, cho dù có tu vi ngập trời cũng chẳng để làm gì.
"Đừng lo, cô không sao cả".
Diệp Vĩnh Khang mở miệng nói: "Ở đây có một từ trường rất kỳ lạ. Vì tu vi của Vua Bà Sa có thể làm biến dạng một phần không gian, nên tôi nghĩ rằng việc ông ta thay đổi từ trường ở một số khu vực cục bộ không phải là chuyện gì khó".
"Khi bố trí ải này, ông ta đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để tạo ra sự thay đổi đặc biệt đối với từ trường ở đây, khiến lực hấp dẫn ở đây gấp mấy lần bên ngoài".
"Bởi vì chúng ta đều là người luyện võ, nên nếu không thi triển khinh công, chỉ cần đi lại bình thường sẽ không cảm thấy dị thường".
"Nhưng nếu là người thường ở đây, e rằng khó mà có thể tiến lên nửa bước. Dưới lực hấp dẫn mạnh như vậy, khinh công tất nhiên sẽ không thể thi triển được".
Nghe xong lời này, Loan Loan mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Thì ra là như vậy, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết".
"Vị vua Bà Sa này quả thật không đơn giản tí nào. Mọi chi tiết đều đã được ông ta tính đến, nhưng ông ta vẫn để lộ ra một khuyết điểm".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi: "Có khuyết điểm gì?"
Chỉ vào mực nước của hồ dưới chân mình mười mét, Loan Loan nói: “Vua Bà Sa chỉ đang cố ép chúng ta đi qua cây cầu thôi".
"Nhưng ông ta bỏ qua một điểm. Tại sao chúng ta phải đi qua cầu? Tại sao không bơi qua luôn?"
"Tuy rằng cách bờ hơn mười thước, nhưng với tu vi của chúng ta, chỉ cần chúng ta bơi tới bờ bên kia, dùng tay bám vào vách là có thể trèo lên được, cũng không khó".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong không biết nên cười hay nên khóc, thầm nghĩ cô gái này tuy đầu óc cũng thông minh đấy, nhưng đôi khi cũng quá đơn giản.
"Vua Ba Sa đã tính đến chuyện ngăn người ta dùng khinh công nhảy qua, thế cô nghĩ ông ta không tính đến nước người ta sẽ bơi qua à?"
"Hơn nữa Vua Bà Sa tăng cường lực hấp dẫn ở đây, để mọi người chỉ có thể đi qua cây cầu đá hình trụ trơn trượt".
"Ông ta lao tâm khổ tứ như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ là chơi khăm một tí, muốn người ta ướt chút quần áo đâu".
Loan Loan nghe xong, suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, bèn hỏi: "Chẳng lẽ dưới nước có thứ gì đó sao?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu nói: "Tôi không biết dưới nước có cái gì, nhưng tôi tin chắc cho dù là ai, chỉ cần rơi vào vũng nước này, sẽ không có cơ hội ra khỏi đó lần nữa!"
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy bao thuốc lá ra, ném về phía đầm nước.
Sau đó xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Hộp đựng thuốc lá được làm bằng bìa cứng, đáng nhẽ phải nổi trên mặt nước, tuy nhiên, ngay khi hộp thuốc lá chạm vào nước hồ, nó ngay lập tức chìm xuống như một viên đá, chỉ để lại một gợn sóng nhẹ.
Loan Loan trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Hóa ra là nước có vấn đề, chỉ cần rơi vào là sẽ chìm ngay lập tức!"
Nói xong, cô ta không khỏi thở dài: “Xem ra Vua Bà Sa thật sự không phải là người thường, không chỉ có tu vi siêu mạnh mà còn rất mưu mô, thật không dám tưởng tượng lúc sống ông ta ghê gớm đến thế nào".
Cuối cùng, cả hai chỉ có thể lựa chọn đi qua cây cầu đá hình trụ.
Cầu đá hình trụ tròn nối hai bên bờ hồ, bề mặt phủ đầy rêu xanh sẫm, rêu sẽ tiết ra một loại chất nhầy khiến toàn bộ bề mặt của trụ đá vô cùng ẩm ướt, trơn trượt không khác gì đi bộ trên băng.
Nếu là người thường, có khi ngay cả trên trụ đá cũng không thể đứng vững.
Cho dù Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan là người luyện võ, trong môi trường mà trọng lực tăng lên gấp mấy lần này, bước đi thôi cũng rất khó khăn, mỗi bước tiến lên đều phải thận trọng.
Phải mất vài phút sau cả hai mới đi được quãng đường khoảng năm mét.
Dưới cột đá là hồ siêu trọng lực, một khi rơi vào trong đó, với tu vi của hai người thì còn lâu mới có thể thoát khỏi nó, cuối cùng chỉ có thể bỏ mạng ở đó mà thôi.
"Thực ra cũng không quá khó, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được".
Sau khi cả hai đi về phía trước được vài phút, họ dần dần thích nghi và tìm được một số kỹ xảo, mọi chuyện không còn khó như lúc đầu nữa.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, anh nói: "Giờ tôi lại đang lo lắng chuyện khác".
"Chuyện gì vậy?"
Loan Loan hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cẩn thận chú ý dưới chân, nói: "Cơ thể chúng ta không nhúc nhích được, dưới chân cũng không dám động, nếu lúc này bị công kích, chúng ta không thể đánh trả!"
Loan Loan sau khi nghe xong thì sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền biến sắc: “Vua Bà Sa tỉ mỉ như vậy, anh còn nghĩ được thế huống hồ ông ta!"
Lục bục — ngay khi Loan Loan vừa dứt lời, vũng nước cách đó hơn mười mét bên dưới cột đá đột nhiên lắc lư nhè nhẹ.
Biểu cảm của cả Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan đều thay đổi dữ dội!
Có vẻ như Vua Bà Sa đã thực sự nghĩ ra chiêu này!
Quả thực có một bí ẩn ẩn dưới mặt nước!
Tuy nhiên, ngay cả khi cả hai đã biết hết thì cũng chẳng thể làm được gì.
Lúc này cả hai đã đến tâm cột đá, dù tiến hay lùi thì cũng phải mất ít nhất mười phút mới đến được bờ!
Hồ nước lúc bắt đầu chỉ lắc lư nhẹ, sau đó càng lúc càng lắc lư mạnh hơn, rồi những cái bong bóng bắt đầu nổi lên dày đặc bên dưới.
Ở phía sau, toàn bộ hồ đang trào lên như thể nó đang được đun sôi vậy.
Xoạt— đột nhiên, vô số xúc tu có độ dày như cánh tay, được bao phủ bởi vô số mút nhỏ, đột nhiên từ dưới đầm nước lao ra!
Đôi mắt của Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan đầy tuyệt vọng.
Loại xúc tu này cực kỳ khó đối phó ngay cả trong tình huống bình thường, huống chi là trong tình huống hiện tại họ không thể di chuyển một chút nào.
"Liều mạng với chúng!"
Loan Loan nghiến răng nghiến lợi: “Rơi xuống cũng chết, vướng vào mấy thứ kinh tởm này cũng chết, chi bằng cắt bỏ vài sợi râu trước đi!"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, xem ra đó là con đường duy nhất.
Lúc này, vô số xúc tu dày đặc đã bắt đầu điên cuồng lao về phía hai người bọn họ.
Ngay khi hai người định dốc toàn lực, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm, mặt nước đột nhiên vỡ tung, một lớp băng trong suốt như pha lê lập tức bao lấy hai người.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Là Huyền Thủy Giáp, sao có thể quên nó được nhỉ!"
Chương 682: Gặp nước là vô địch
Những xúc tu dày đặc lao vào tấm khiên băng như hàng ngàn con bò sát, cố gắng đập vỡ tấm khiên băng.
Tuy nhiên, bất kể các xúc tu có siết chặt như thế nào, tấm khiên băng vẫn bất động!
Huyền Thủy Giáp, bất khả chiến bại khi gặp nước!
Bùm!
Khi hồ nước nổ tung, Huyền Thủy Giáp bay lên không trung, lòng bàn tay cụp xuống, hút hai con rồng nước, sau đó lòng bàn tay đẩy mạnh về phía trước, vô số đao nước bắn tung tóe ra xung quanh giống như pháo hoa!
Những xúc tu dày đặc ngay lập tức bị cắt đứt bởi những lưỡi dao nước sắc bén!
Tuy nhiên, vẫn có vô số xúc tu lao về phía hồ nước, mục tiêu tấn công cũng đã trở thành Huyền Thủy Giáp.
Huyền Thủy Giáp có dòng nước ổn định làm nguồn năng lượng của nó, và nó bắt đầu chiến đấu ác liệt với vô số xúc tu dày đặc!
"Oa, Tiểu ngốc thật là tuyệt vời!"
Đứng trong tấm khiên băng trong suốt, Loan Loan nhìn cảnh chiến đấu giữa Huyền Thủy Giáp và đống xúc tu với vẻ thích thú, không quên lấy ra một ít hạt dẻ cười từ trong người mình và ném vào miệng, tư thế giống như đang xem phim và ăn bỏng ngô vậy.
"Cô mang hạt dẻ cười theo khi nào vậy?"
Diệp Vĩnh Khang bó tay, cô gái này luôn có thể làm ra mấy hành độ không thể ngờ tới.
"Khi xuống xe ở sa mạc, tôi đã nắm lấy một nắm bỏ vào túi, anh có muốn ăn không?"
Loan Loan rất nhiệt tình đưa cho Diệp Vĩnh Khang một ít hạt dẻ cười.
"Haizz ... cô ăn một mình đi, tôi không đói".
Diệp Vĩnh Khang đưa tay ra lau trán, tuy rằng lúc này có thể khẳng định chắc chắn sẽ qua được cửa này, nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không tinh thần thép như Loan Loan, có thể vô tư ngồi ăn hạt dẻ cười.
Cả hai vô cùng thích thú xem cảnh tượng bên ngoài qua tấm chắn băng, thỉnh thoảng không quên bình luận vài câu, coi như phiên bản miễn phí của bộ phim giả tưởng live-action.
Đối với kết quả, cả hai không có lo lắng gì cả.
Quả nhiên Huyền Thủy Giáp cũng không làm họ thất vọng, được dòng nước ổn định bổ sung năng lượng, Huyền Thủy Giáp là bất khả chiến bại!
Đặc biệt, nước trong hồ bơi này còn có siêu trọng lực, đao nước ngưng tụ ra cực mạnh, dưới sự tấn công của đao nước, chém những xúc tu kia chả khác nào chém mấy con giun.
Huyền Thủy Giáp tấn công càng lúc càng ác liệt, càng lúccàng có ít xúc tu phun ra từ hồ nước.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười phút, toàn bộ hồ nước lại yên tĩnh trở lại.
Huyền Thủy Giáp lại đứng ngây ra sau lưng Diệp Vĩnh Khang, giống như một trong những vệ binh trung thành nhất.
"Tiểu ngốc, lần này cảm ơn mày, cho mày hạt dẻ cười này!"
Loan Loan vui vẻ khoa chân múa tay, thậm chí còn lấy ra một ít hạt dẻ cười và đưa cho Huyền Thủy Giáp.
Là vật thần thượng cổ, Huyền Thủy Giáp đương nhiên sẽ không ăn những thứ trần tục này, đương nhiên giơ ra trước mặt nó sẽ vô cùng thờ ơ.
"Ồ, tao quên mất mày không ăn mấy thứ này, sau tao mời mày thứ khác".
Kem, kem cũng được làm bằng nước, chắc là mày sẽ thích, kem bơ nha".
Loan Loan nhất quyết không quên khen thưởng cho bằng hữu đã cứu mạng họ hai lần liên tiếp.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Loan Loan vừa nói vừa cười, cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù cô gái này có hơi kì quặc nhưng về tâm hồn thì lại là cô nhóc chưa lớn.
"Lúc trước cô cũng đối xử với Tiểu Mộc của cô như vậy sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Loan Loan gật đầu và nói: “Ừ, Tiểu Mộc là bạn thân nhất của tôi. Tôi thường trò chuyện với nó".
Diệp Vĩnh Khang lại cười nói: "Cô cho rằng nó có thể hiểu được cô nói gì à?"
Loan Loan cúi đầu nói: "Tôi không rõ, nhưng kể cả là không hiểu, thì tôi vẫn coi Tiểu Mộc là bạn thân nhất của tôi".
"Trước khi có Tiểu Mộc, tôi nói chuyện với mặt trăng mỗi ngày, và đôi khi là với đá. Sau khi tôi gặp Tiểu Mộc, ngày nào tôi cũng nói chuyện với Tiểu Mộc, thỉnh thoảng còn đưa nó đi chơi cùng nữa".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nói không nên lời: “Chẳng nhẽ Giáo phái áo đỏ không có ai sống chắc?"
Một nét buồn thoáng qua trong mắt Loan Loan, cô ta lẩm bẩm: "Giáo phái áo đỏ có nhiều người chứ, nhưng tôi không thể nói cho họ biết tôi thứ tôi muốn nói".
"Ví dụ, tôi nhìn thấy một con bướm rất xinh đẹp, tôi muốn chia sẻ nó với ai đó, nhưng tôi không thể nói vì tôi là Thánh nữ tôn quý của Giáo phái áo đỏ. Thánh nữ không thể thích những thứ này".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy thì sững sờ, nhìn bộ dạng cúi đầu của Loan Loan, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa.
Cô ta là Thánh nữ cao quý của Giáo phái áo đỏ.
Nhưng cô ta cũng chỉ mới là một thiếu nữ mới đôi mươi.
Cô ta có địa vị và sự giàu có mà vô số người mơ ước, nhưng cô ta chưa bao giờ có được tự do thực sự.
"Sau này nếu có gì muốn nói, cô có thể nói với tôi, tôi cũng rất thích bướm đẹp".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
"Có thật không?"
Loan Loan ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, tràn đầy vui sướng không thể che giấu.
"Ừ, tôi rất thích những con bướm xinh".
Diệp Vĩnh Khang đáp lại chắc nịch.
"Haha, tuyệt vời, cuối cùng tôi cũng tìm được người có chung sở thích với mình!"
Loan Loan mừng rỡ reo hò, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy sống mũi hơi cay cay.
Hai người đi qua cầu đá một cách thuận lợi, ảo ảnh về bông hoa tím bên kia cầu đá đã biến mất không còn tăm tích.
Cửa ải thứ hai, qua!
"Phương thức hướng đến cửa ải thứ ba vẫn giống trước đó sao?"
Loan Loan cúi người hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn nơi trước đó có bông hoa màu tím, gật đầu nói: "Bông hoa màu tím xuất hiện chứng tỏ cửa ải tiếp theo vẫn cần khúc xạ không gian".
"Và cách vượt qua hẳn là giống như lần trước. Những người có thể đến được đây chắc chắn đã hóa giải được khúc xạ không gian của cửa ải đầu tiên, vì vậy Vua Bà Sa chắc chắn sẽ không lặp lại cách này nữa".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Chuẩn bị xong chưa? Có cần sửa sang gì không?"
Loan Loan cúi đầu nói: "Không, chúng ta tiếp tục đi!"
Hai cửa ải đầu tiên vừa gay cấn vừa nguy hiểm, nếu không có Huyền Thủy Giáp, hai người có lẽ đã toi đời ngay ở cửa ải đầu tiên rồi.
Mà ở những cấp độ tiếp theo, không ai biết được liệu họ có tiếp tục gặp may mắn như vậy hay không.
Hai người dùng phương thức hệt như lần trước, lấy hết tốc lực lao về phía có bông hoa màu tím.
Xẹt một cái, cả hai cùng mở mắt, họ đã đến trước một hang động.
"Tại sao lại là hang động?"
Loan Loan tự hỏi: “Nền văn minh Ba Sa không phải là một thành phố sao? Làm sao lại có hang động ở đây nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm sơn động một hồi, thở dài nói: "E rằng cửa ải này sẽ không dễ dàng như vậy".
"Hử? Anh nhìn thấy cái gì rồi à?"
Loan Loan vội hỏi, trong lòng cũng lo lắng không thôi.
Bởi vì cô ta phát hiện khuôn mặt và ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang lần này đều nghiêm trọng hơn rất nhiều so với hai lần trước đó!
Thậm chí, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy trong mắt Diệp Vĩnh Khang thoáng hiện lên một tia sợ hãi!
Bình luận facebook