Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Tần Long Tượng
Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này tôi không trách cô đâu, hơn nữa cũng không coi là ân tình trả lại cô".
"Anh Diệp, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh hết lần này đến lần khác".
Trần Tiểu Túy cảm thấy đặc biệt có lỗi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rằng anh Diệp là người sâu không lường được.
Không phải chỉ vì anh làm được điều mà đến cách sát hình sự quốc tế cũng không thể làm được chỉ với một cuộc điện thoại.
Hơn nữa là bởi vì cách Diệp Vĩnh Khang giải quyết Đường Văn Nguyên cùng Lưu Đại Hải, không cần nghĩ cũng biết hai người này kiếp này đều sẽ dốc lòng vì Diệp Vĩnh Khang.
Mà Diệp Vĩnh Khang nhìn qua như thể mới hai lăm hai sáu tuổi, ở độ tuổi như vậy mà có được phương pháp như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Đối mặt với những người như anh Diệp, Trần Tiểu Túy cảm thấy rất nể phục, nhưng cũng không khỏi rùng mình.
Ù ù——
Lúc này, điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên, là của Hạ Huyền Trúc.
"Alo, em yêu à, anh đang ở với bạn, giờ chuẩn bị về này ...Em nói gì? Đám chết tiệt này, đừng lo, anh sẽ đến ngay!"
Diệp Vĩnh Khang giận tím người, vừa rồi Hạ Huyền Trúc gọi điện thoại nói có người gây rối ở công trường, thẳng tay đập phá phòng dự án làm nhiều người bị thương.
"Anh Diệp".
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang đang chuẩn bị lái xe đến công trường, Trần Tiểu Túy đột nhiên nói: "Tôi đã nghe thấy tất cả những gì chị dâu nói qua điện thoại rồi. Hay là tôi đi theo xem thử xem sao, tôi khá quen thuộc với bên đó".
"Được, vậy cô mau lên xe đi!"
Diệp Vĩnh Khang lái xe thật nhanh, khi đến công trình đã thấy công trường lộn xộn, trên mặt đất có rất nhiều vết máu chưa khô.
"Em không sao chứ".
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Hạ Huyền Trúc từ đầu đến chân, khi thấy đối phương không sao anh mới thở phào một hơi: "Kẻ gây rối đâu?"
Hạ Huyền Trúc đau khổ nói: "Đi rồi, vừa rồi chúng em đang chuẩn bị thi công. Không ngờ có một nhóm người đột nhiên đến nói rằng công nhân của chúng ta đã lấy trộm đồ, muốn đến kiểm tra".
"Các nhân viên bảo vệ từ chối, sau đó họ bắt đầu ra tay. Hàng chục công nhân bị thương và rất nhiều máy móc bị hỏng".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Em thử nghĩ kĩ xem, trong khoảng thời gian này có đắc tội với ai không?"
Hạ Huyền Trúc trầm ngâm một hồi, nhẹ lắc đầu: "Từ khi thành lập công ty em hầu như không tiếp xúc với ai, huống chi là đắc tội với người ta".
Lúc này, Trần Tiểu Túy ở một bên mở miệng nói: "Việc xây dựng vốn là thứ vàng thau lẫn lộn. Việc chị trúng thầu dự án khu công nghiệp chắc chắn sẽ xâm phạm đến quyền lợi của một số người".
Diệp Vĩnh Khang siết chặt nắm đấm, hung ác nói: "Đám chó má này, xem ra anh đã quá nhân từ với chúng rồi, em yêu, đừng lo, đợi khi anh lôi được chúng ra, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng!"
"Anh Diệp, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy".
Trần Tiểu Túy lắc đầu nhẹ, cô ấy là doanh nhân nên biết rõ đường đi nước bước ở đây hơn.
"Loại chuyện này rất phổ biến trong ngành xây dựng, và nó rất phức tạp. Dù có tìm được đám người đó đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì".
"Chúng sẽ như đám ruồi muỗi, đuổi cũng không đi. Anh cũng không thể canh ở công trường 24/24 được".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, cảm thấy quả đúng như vậy.
Nếu đối phương cũng tầm cỡ như anh, nhất định sẽ tận diệt, chứ đám xã hội đen này như ruồi, thỉnh thoảng đến quấy rối một lần, chả có cách nào bắt được chúng cả.
"Vậy chuyện này phải làm sao đây? Có nhất thiết phải bỏ ra một số tiền để giải quyết mọi việc không?"
Người quản lý dự án trông cũng sầu não.
"Thế càng không được".
Trần Tiểu Túy nói: "Đó là một cái hố không đáy. Nếu cho chúng một lần, sẽ có lần thứ hai. Hố này sẽ không bao giờ lấp đầy nổi".
"Nói chung, trong tình huống này, cách tốt nhất là tìm một tên cầm đầu có máu mặt để khống chế bọn chúng".
"Cô biết tên nào máu mặt ở đây sao?"
Diệp Vĩnh Khang cau mày hỏi.
Trần Tiểu Túy suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi biết một người ở đây, ông ta rất có thế lực trong lĩnh vực này".
"Chỉ là tôi bình thường không hay tiếp xúc với người trong giang hồ, đối với người này cũng chỉ có thể coi như là quen biết sơ sơ".
"Nhưng nhiều nhất tôi chỉ có thể mời ông ta đi ăn một bữa thôi, chứ tôi không chắc ông ta có sẵn lòng giúp không".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Vậy mau liên hệ với ông ta đi".
Trần Tiểu Túy đi tới bên cạnh, lấy điện thoại di động ra gọi điện, nói vài câu rồi quay lại nói với Diệp Vĩnh Khang: "Tôi hẹn với ông ta rồi, đúng lúc ông ta đang rảnh, bảo chúng ta qua đó tìm ông ta".
"Được, vậy thì đi thôi".
Diệp Vĩnh Khang chào Hạ Huyền Trúc, sau đó lái xe đi với Trần Tiểu Túy.
Trên xe, Trần Tiểu Túy nói về hoàn cảnh của người này: "Người này tên là Tần Long Tượng, được mệnh danh là Biên Nam Vương, quản lý cả một mạch khoáng sản".
"Mặc dù lãnh địa của ông ta chủ yếu ở ngoại thành, nhưng thực lực của ông ta nhất định không thể coi thường. Ngay cả những đại ca trong thành thị cũng phải nể mặt ông ta đôi phần".
"Tính cách tương đối nóng nảy, là một nhân vật tàn nhẫn, bắt đầu với hai thanh đao trong tay, từng bước leo lên vị trí của ngày nay, có quyền hành tuyệt đối ở khu Biên Nam".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong khẽ gật đầu: "Tần Long Tượng, cái tên này khá đặc biệt đấy".
Khu Biên Nam nằm ở phía đông của Giang Bắc và thuộc vùng ngoại ô, gần một phần ba khoáng sản ở Giang Bắc được sản xuất ở đây.
Dưới chân một ngọn núi xinh đẹp, có một trang viên với diện tích rộng lớn, trang trí theo phong cách cổ kính.
Ở cửa có vài vệ sĩ mặc đồ đen, lưng thẳng tắp, xung quanh có rất nhiều người đang tuần tra.
Dọc theo con đường lát đá xanh rợp bóng tre cảnh, đi bộ về phía trước khoảng năm phút là đến trung tâm của tòa nhà.
"Xin chào cô Trần, sếp Tần đang đọc sách trong phòng làm việc, bảo hai người có thể nghỉ ngơi ở đây một lát".
Cô hầu gái trẻ tuổi mặc đồng phục hầu gái dẫn Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy vào phòng tiếp khách và rót hai chén trà thơm phức.
"Anh Diệp, ông ta thường như này, xin anh đừng để bụng".
Trần Tiểu Túy có chút lo lắng Diệp Vĩnh Khang sẽ không vui.
"Không sao, chúng ta tới đây là để nhờ vả người ta. Chờ một lát cũng không sao".
Diệp Vĩnh Khang rất bình tĩnh, từ từ nếm thử trà.
Sau ít nhất một giờ, trà cũng đã được rót vài lần, một người hầu gái bước vào lễ phép nói: "Cô Trần, sếp Tần mời cô vào phòng làm việc".
Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên nhìn thấy Tần Long Tượng có chút bất ngờ.
Người này có thân hình cao ráo, mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc chải gọn gàng và đeo một cặp kính vàng.
Nếu gặp ngoài đường, nhất định sẽ nghĩ người này chắn chắn phải là một người thầy hiền lành, sẽ không đoán được người này là một tay giang hồ độc ác tàn ác có máu mặt.
"Cô Trần, xin lỗi vì đã để cô phải đợi. Vừa rồi tôi hơi bị cuốn vào cuốn sách. Xin hãy thứ lỗi cho tôi".
Tần Long Tượng ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai cầm cuốn ‘Tư trị thông giám’ trên tay, nói với giọng điệu rất bình tĩnh, trên mặt nở một nụ cười lịch sự.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn khó có thể che giấu được khí tức uy phong tỏa ra từ ông ta.
"Vị này là?"
Tần Long Tượng nhìn Diệp Vĩnh Khang.
"Đây là anh Diệp, bạn tốt của tôi. Gần đây gặp phải chút rắc rối, muốn nhờ ông Tần chỉ giáo".
Trần Tiểu Túy nhanh chóng giới thiệu, cô ấy là một người phụ nữ đặc biệt thông minh, sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính thực sự của Diệp Vĩnh Khang nếu không có sự cho phép của anh.
"Anh Diệp, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh hết lần này đến lần khác".
Trần Tiểu Túy cảm thấy đặc biệt có lỗi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rằng anh Diệp là người sâu không lường được.
Không phải chỉ vì anh làm được điều mà đến cách sát hình sự quốc tế cũng không thể làm được chỉ với một cuộc điện thoại.
Hơn nữa là bởi vì cách Diệp Vĩnh Khang giải quyết Đường Văn Nguyên cùng Lưu Đại Hải, không cần nghĩ cũng biết hai người này kiếp này đều sẽ dốc lòng vì Diệp Vĩnh Khang.
Mà Diệp Vĩnh Khang nhìn qua như thể mới hai lăm hai sáu tuổi, ở độ tuổi như vậy mà có được phương pháp như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Đối mặt với những người như anh Diệp, Trần Tiểu Túy cảm thấy rất nể phục, nhưng cũng không khỏi rùng mình.
Ù ù——
Lúc này, điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên, là của Hạ Huyền Trúc.
"Alo, em yêu à, anh đang ở với bạn, giờ chuẩn bị về này ...Em nói gì? Đám chết tiệt này, đừng lo, anh sẽ đến ngay!"
Diệp Vĩnh Khang giận tím người, vừa rồi Hạ Huyền Trúc gọi điện thoại nói có người gây rối ở công trường, thẳng tay đập phá phòng dự án làm nhiều người bị thương.
"Anh Diệp".
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang đang chuẩn bị lái xe đến công trường, Trần Tiểu Túy đột nhiên nói: "Tôi đã nghe thấy tất cả những gì chị dâu nói qua điện thoại rồi. Hay là tôi đi theo xem thử xem sao, tôi khá quen thuộc với bên đó".
"Được, vậy cô mau lên xe đi!"
Diệp Vĩnh Khang lái xe thật nhanh, khi đến công trình đã thấy công trường lộn xộn, trên mặt đất có rất nhiều vết máu chưa khô.
"Em không sao chứ".
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Hạ Huyền Trúc từ đầu đến chân, khi thấy đối phương không sao anh mới thở phào một hơi: "Kẻ gây rối đâu?"
Hạ Huyền Trúc đau khổ nói: "Đi rồi, vừa rồi chúng em đang chuẩn bị thi công. Không ngờ có một nhóm người đột nhiên đến nói rằng công nhân của chúng ta đã lấy trộm đồ, muốn đến kiểm tra".
"Các nhân viên bảo vệ từ chối, sau đó họ bắt đầu ra tay. Hàng chục công nhân bị thương và rất nhiều máy móc bị hỏng".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Em thử nghĩ kĩ xem, trong khoảng thời gian này có đắc tội với ai không?"
Hạ Huyền Trúc trầm ngâm một hồi, nhẹ lắc đầu: "Từ khi thành lập công ty em hầu như không tiếp xúc với ai, huống chi là đắc tội với người ta".
Lúc này, Trần Tiểu Túy ở một bên mở miệng nói: "Việc xây dựng vốn là thứ vàng thau lẫn lộn. Việc chị trúng thầu dự án khu công nghiệp chắc chắn sẽ xâm phạm đến quyền lợi của một số người".
Diệp Vĩnh Khang siết chặt nắm đấm, hung ác nói: "Đám chó má này, xem ra anh đã quá nhân từ với chúng rồi, em yêu, đừng lo, đợi khi anh lôi được chúng ra, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng!"
"Anh Diệp, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy".
Trần Tiểu Túy lắc đầu nhẹ, cô ấy là doanh nhân nên biết rõ đường đi nước bước ở đây hơn.
"Loại chuyện này rất phổ biến trong ngành xây dựng, và nó rất phức tạp. Dù có tìm được đám người đó đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì".
"Chúng sẽ như đám ruồi muỗi, đuổi cũng không đi. Anh cũng không thể canh ở công trường 24/24 được".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, cảm thấy quả đúng như vậy.
Nếu đối phương cũng tầm cỡ như anh, nhất định sẽ tận diệt, chứ đám xã hội đen này như ruồi, thỉnh thoảng đến quấy rối một lần, chả có cách nào bắt được chúng cả.
"Vậy chuyện này phải làm sao đây? Có nhất thiết phải bỏ ra một số tiền để giải quyết mọi việc không?"
Người quản lý dự án trông cũng sầu não.
"Thế càng không được".
Trần Tiểu Túy nói: "Đó là một cái hố không đáy. Nếu cho chúng một lần, sẽ có lần thứ hai. Hố này sẽ không bao giờ lấp đầy nổi".
"Nói chung, trong tình huống này, cách tốt nhất là tìm một tên cầm đầu có máu mặt để khống chế bọn chúng".
"Cô biết tên nào máu mặt ở đây sao?"
Diệp Vĩnh Khang cau mày hỏi.
Trần Tiểu Túy suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi biết một người ở đây, ông ta rất có thế lực trong lĩnh vực này".
"Chỉ là tôi bình thường không hay tiếp xúc với người trong giang hồ, đối với người này cũng chỉ có thể coi như là quen biết sơ sơ".
"Nhưng nhiều nhất tôi chỉ có thể mời ông ta đi ăn một bữa thôi, chứ tôi không chắc ông ta có sẵn lòng giúp không".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Vậy mau liên hệ với ông ta đi".
Trần Tiểu Túy đi tới bên cạnh, lấy điện thoại di động ra gọi điện, nói vài câu rồi quay lại nói với Diệp Vĩnh Khang: "Tôi hẹn với ông ta rồi, đúng lúc ông ta đang rảnh, bảo chúng ta qua đó tìm ông ta".
"Được, vậy thì đi thôi".
Diệp Vĩnh Khang chào Hạ Huyền Trúc, sau đó lái xe đi với Trần Tiểu Túy.
Trên xe, Trần Tiểu Túy nói về hoàn cảnh của người này: "Người này tên là Tần Long Tượng, được mệnh danh là Biên Nam Vương, quản lý cả một mạch khoáng sản".
"Mặc dù lãnh địa của ông ta chủ yếu ở ngoại thành, nhưng thực lực của ông ta nhất định không thể coi thường. Ngay cả những đại ca trong thành thị cũng phải nể mặt ông ta đôi phần".
"Tính cách tương đối nóng nảy, là một nhân vật tàn nhẫn, bắt đầu với hai thanh đao trong tay, từng bước leo lên vị trí của ngày nay, có quyền hành tuyệt đối ở khu Biên Nam".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong khẽ gật đầu: "Tần Long Tượng, cái tên này khá đặc biệt đấy".
Khu Biên Nam nằm ở phía đông của Giang Bắc và thuộc vùng ngoại ô, gần một phần ba khoáng sản ở Giang Bắc được sản xuất ở đây.
Dưới chân một ngọn núi xinh đẹp, có một trang viên với diện tích rộng lớn, trang trí theo phong cách cổ kính.
Ở cửa có vài vệ sĩ mặc đồ đen, lưng thẳng tắp, xung quanh có rất nhiều người đang tuần tra.
Dọc theo con đường lát đá xanh rợp bóng tre cảnh, đi bộ về phía trước khoảng năm phút là đến trung tâm của tòa nhà.
"Xin chào cô Trần, sếp Tần đang đọc sách trong phòng làm việc, bảo hai người có thể nghỉ ngơi ở đây một lát".
Cô hầu gái trẻ tuổi mặc đồng phục hầu gái dẫn Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy vào phòng tiếp khách và rót hai chén trà thơm phức.
"Anh Diệp, ông ta thường như này, xin anh đừng để bụng".
Trần Tiểu Túy có chút lo lắng Diệp Vĩnh Khang sẽ không vui.
"Không sao, chúng ta tới đây là để nhờ vả người ta. Chờ một lát cũng không sao".
Diệp Vĩnh Khang rất bình tĩnh, từ từ nếm thử trà.
Sau ít nhất một giờ, trà cũng đã được rót vài lần, một người hầu gái bước vào lễ phép nói: "Cô Trần, sếp Tần mời cô vào phòng làm việc".
Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên nhìn thấy Tần Long Tượng có chút bất ngờ.
Người này có thân hình cao ráo, mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc chải gọn gàng và đeo một cặp kính vàng.
Nếu gặp ngoài đường, nhất định sẽ nghĩ người này chắn chắn phải là một người thầy hiền lành, sẽ không đoán được người này là một tay giang hồ độc ác tàn ác có máu mặt.
"Cô Trần, xin lỗi vì đã để cô phải đợi. Vừa rồi tôi hơi bị cuốn vào cuốn sách. Xin hãy thứ lỗi cho tôi".
Tần Long Tượng ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai cầm cuốn ‘Tư trị thông giám’ trên tay, nói với giọng điệu rất bình tĩnh, trên mặt nở một nụ cười lịch sự.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn khó có thể che giấu được khí tức uy phong tỏa ra từ ông ta.
"Vị này là?"
Tần Long Tượng nhìn Diệp Vĩnh Khang.
"Đây là anh Diệp, bạn tốt của tôi. Gần đây gặp phải chút rắc rối, muốn nhờ ông Tần chỉ giáo".
Trần Tiểu Túy nhanh chóng giới thiệu, cô ấy là một người phụ nữ đặc biệt thông minh, sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính thực sự của Diệp Vĩnh Khang nếu không có sự cho phép của anh.