Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Bài kiểm tra tiếng Đức+35
Lý Bân cười khổ, thở dài: "Lúc đó cháu nhất thời xúc động nên mới nói với bố những lời khó nghe như vậy".
"Tính tình của bố, cháu còn lạ gì. Bây giờ mà gọi điện thì chỉ có nước ăn chửi thôi, phải đợi ông ấy nguôi giận mới nói chuyện tiếp được. Nhưng cũng không lo, ông ấy chỉ có mình cháu là con trai. Sớm muộn gì, công việc kinh doanh của gia đình sẽ là của cháu cả thôi".
Nói xong, anh ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ và nói: "Nguy rồi, hôm nay có mấy người anh em làm bên khai thác dầu ở Trung Đông tới tìm. Cháu phải đi gấp. Mọi người cứ tiếp tục nhé, cháu đi trước đây!"
Lý Bân nói xong liền vội vàng bước ra ngoài.
Đi được nửa đường, đột nhiên quay người chạy nhanh về phía Hạ Tuyết Cầm: "Tuyết Cầm, em chuyển cho anh hai trăm nghìn tệ trước đi. Anh phải mời mấy anh em một bữa. Tài khoản của anh bị đóng băng hết rồi. Khi nào tài khoản được mở lại anh sẽ chuyển trả em".
"Hai trăm nghìn..."
Hạ Tuyết Cầm do dự: "Một bữa ăn có cần nhiều tiền như vậy không..."
"Họ là quý tộc, uống một chai rượu vang đỏ cũng phải tốn mấy chục nghìn rồi, nhưng nếu em thấy không tiện thì thôi, anh tìm người khác là được".
Nói xong chuẩn bị rời đi.
"Cậu Lý, xin dừng bước, tiền sẽ chuyển cho cậu. Đều là người nhà cả mà".
Hạ Chí Tài vội vàng chuyển hai trăm nghìn nhân dân tệ cho Lý Bân, rồi nói: "Sao cậu không dẫn Tuyết Cầm đi cùng, để con bé mở mang tầm mắt".
Hạ Tuyết Cầm cũng cao hứng nói: "Đúng đó, anh dẫn em đi cùng đi, em cũng muốn làm quen thêm nhiều bạn mới".
"Lần này thì không được. Bọn anh sẽ thảo luận về một số thông tin cơ mật. Tạm thời không tiện tiết lộ. Hơn nữa, em đi nói chuyện cũng không được thoải mái, lần sau anh sẽ dẫn em đi".
Sau khi Lý Bân nhận tiền, liền vội vàng bước ra khỏi cửa.
"Cậu Lý quả là có bản lĩnh, lại còn có bạn bè đến từ Trung Đông. Những người đó là những đại gia thực thụ đấy!"
Hạ Chí Tài thở dài rất ghen tị, sau đó nhìn Hạ Tuyết Cầm và nói: "Tuyết Cầm, sau này cháu cũng nên chú ý một chút. Sắp thành bà lớn đến nơi rồi sao còn thích chi li vậy chứ".
"Ông đã nói bao nhiêu lần rồi, phải biết nhìn xa trông rộng, đừng chăm chăm vào món lợi vặt trước mắt, hai trăm nghìn chẳng là gì, sau này cưới về, cháu sẽ có mấy chục tỷ ấy chứ!"
Hạ Tuyết Cầm gật đầu nói: "Cháu biết rồi, ông nội, đợi đến khi cháu kết hôn rồi, nhất định sẽ khiến nhà họ Hạ chúng ta phất lên như diều gặp gió, để cho con tiện nhân Hạ Huyền Trúc phải khóc thầm. Đến lúc đó trong lòng cô ta sẽ hối hận không thôi!"
"Không phải chỉ là một trăm triệu thôi sao? Cao siêu lắm đấy, hơn nữa lại còn là đi vay... ấy, không đúng!"
Hạ Tuyết Cầm nói được nửa chừng thì chợt nghĩ ra điều gì đó: "Từ đầu đến cuối cháu vẫn không hiểu về khoản vay này, chỉ dựa vào một giấy kinh doanh nát thua lỗ mấy triệu tại sao ngân hàng lại cho cô ta vay một trăm triệu chứ?"
Nói xong, cô ta đột nhiên hiểu ra: "Cháu hiểu rồi, mày được lắm Hạ Huyền Trúc, ra là cô ta dựa hơi cháu!"
"Bố của Lý Bân đã chào hỏi với chủ tịch ngân hàng. Chủ tịch lúc đó có thể không giải thích rõ ràng với cấp dưới nên hẳn đã coi Hạ Huyền Trúc là cháu, nếu không, tại sao người ta lại cho cô ta vay một trăm triệu!"
Nghe xong, đám người như bừng tỉnh!
"Tôi nghĩ nhất định là nguyên nhân này. Bằng không, chỉ dựa vào giấy phép kinh doanh, đừng nói một trăm triệu, một đồng cũng đừng hòng mà vay được!"
"Không được, nhất định phải tìm con tiện nhân kia trả lại tiền cho chúng ta, đúng là trơ trẽn!"
Đám người lòng đầy căm phẫn.
"Nhưng nếu con tiện nhân Hạ Huyền Trúc chơi xấu thì phải làm sao?"
Người phụ nữ trang điểm đậm lúc trước nói: "Cô ta nhất định sẽ không thừa nhận, hơn nữa thằng ăn mày hôi hám kia còn là một kẻ man rợ. Lúc này tìm cô ta đòi tiền, chẳng những không đòi được, mà thằng man rợ kia còn có thể ra tay hành hung chúng ta".
"Phải làm sao bây giờ? Bây giờ trưởng phòng phòng tín dụng hồ đồ kia có thể đã nhận định Hạ Huyền Trúc là cháu, tìm ông ta để làm rõ cũng vô ích. Cũng không thể cứ thể mà bỏ qua cho con tiện nhân Hạ Huyền Trúc được!"
Nhất thời, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Có vẻ như vấn đề này chỉ có thể đi tìm chủ tịch ngân hàng để làm rõ thôi".
"Nhưng chủ tịch ngân hàng không phải nói muốn gặp là gặp được. Ngay cả bố của Lý Bân cũng không liên lạc được. Chúng ta gặp ông ta bằng cách nào đây?"
Đúng lúc đám người đang tràn đầy phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì, điện thoại di động của mọi người đột nhiên vang lên.
Một tin cực kỳ hot ngay lập tức chiếm trọn tiêu đề trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn!
Chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ sẽ tổ chức đám cưới với vợ tại Giang Bắc vào thứ sáu tới!
Điều này khiến cả Giang Bắc trong phút chốc nổ tung!
Mọi người đều đang bàn tán chuyện này, có rất nhiều đại gia địa phương đã lập tức tung tin, nếu ai tìm được thiệp mời cưới thì sẽ sẵn sàng mua với giá cao ngất trời!
"Đây là một cơ hội tốt!"
Hạ Chí Tài vô cùng phấn khích khi nhìn thấy dòng tin tức này: "Nếu có thể câu kéo mối quan hệ với chủ tịch, thì sau sẽ không phải lo lắng về vấn đề tài chính nữa!"
Mọi người cũng đồng thanh: "Đúng vậy, lúc đó chúng ta còn có thể tìm chủ tịch để nói rõ về khoản vay, khiến con tiện nhân kia phải nôn tiền ra. Khoản vay một trăm triệu này vốn thuộc về chúng ta!"
"Tuyết Cầm, cháu liên lạc với cậu Lý, bảo cậu ấy nhất định phải tìm cách giúp chúng ta có được thư mời đám cưới từ chủ tịch!"
"Vâng ạ, tối nay cháu sẽ nói với anh ấy!"
...
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang dựa vào ghế sofa ở nhà, cảm thấy rất hạnh phúc.
Con gái đang làm bài tập một cách nghiêm túc, bà xã cũng đang chăm chú chuẩn bị cho việc khai trương công ty.
Hai người này đều là những người quan trọng nhất trên đời này của Diệp Vĩnh Khang, còn gì hạnh phúc hơn khi được nhìn họ, bảo vệ họ mỗi ngày.
"Bố ơi, bài kiểm tra này con không biết làm, bố xem giúp con được không?" Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Diệp Tiểu Trân đột nhiên quay đầu kêu to.
"Được luôn, để bố xem giúp con nào".
Diệp Vĩnh Khang cười cười đi về phía trước, sau khi nhìn bài kiểm tra của Diệp Tiểu Trân, không khỏi khẽ nhíu mày: Tiêu chuẩn giáo dục của nhà trẻ bây giờ cao như vậy sao?
Hóa ra đó là một bài kiểm tra được viết bằng tiếng Đức!
"Bố ơi, chữ viết trên đó là chữ gì vậy, ghép vần cũng không giống, con chả biết chữ nào".
Vẻ mặt Diệp Tiểu Trân có chút phiền muộn.
"Không sao đâu. Bố sẽ giúp con làm. Cái này hơi khó. Ngày mai bố sẽ nói với giáo viên của con rằng mức độ giáo dục này hơi quá rồi".
Diệp Vĩnh Khang cầm bút chì lên viết xoành xoạch, anh ở chiến trường hải ngoại nhiều năm như vậy, dường như thông thạo hầu hết ngôn ngữ của mọi quốc gia, bài kiểm tra này chẳng là gì đối với anh cả.
Khoảng mười phút sau, Diệp Vĩnh Khang đã làm xong bài kiểm tra.
"Bố giỏi quá!"
Ánh mắt Diệp Tiểu Trân nhìn Diệp Vĩnh Khang chứa đầy ngưỡng mộ, sau đó lấy từ trong cặp sách ra một tờ đơn xin chữ ký: "Bố, hôm nay bố ký cho con đi. Ngày nào cũng phải ký. Trước toàn là mẹ ký cho con. Hôm nay con muốn bố ký".
"Được rồi, từ nay ngày nào bố cũng sẽ ký cho Tiểu Trân nhé!"
Diệp Vĩnh Khang ký tên vào tờ giấy, khi anh đang chuẩn bị giúp Diệp Tiểu Trân sắp xếp cặp đi học, thì Lăng Vi đột nhiên gọi điện tới để xác nhận một số chi tiết về việc chuẩn bị đám cưới cho Diệp Vĩnh Khang.
"Em à, anh đi nghe điện thoại, em giúp Tiểu Trân sắp xếp cặp sách nhé".
Diệp Vĩnh Khang hô lên với Hạ Huyền Trúc, sau đó vào phòng nghe điện thoại.
Hạ Huyền Trúc gác công việc sang một bên và bước tới giúp Diệp Tiểu Trân sắp xếp cặp sách.
"Mẹ, hôm nay bố ký cho Tiểu Trân đấy. Mẹ xem, chữ bố viết đẹp không này!"
Diệp Tiểu Trân vui vẻ đưa tờ chữ ký cho Hạ Huyền Trúc xem.
"Chà, không ngờ bố con viết đẹp như vậy đấy".
Hạ Huyền Trúc nhìn chữ ký trên tờ giấy, mỉm cười, ngòi bút cứng cáp đầy nội lực, nét chữ mượt mà, quả là đẹp.
"Hả? Chữ ký này sao nhìn quen vậy?"
Hạ Huyền Trúc đột nhiên phát hiện ra rằng dường như cô đã nhìn thấy chữ ký này ở đâu đó.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhanh chóng lấy bản hợp đồng cho vay ra và nhìn vào cột chữ ký của chủ tịch, hai chữ ký giống hệt nhau!
Trái tim của Hạ Huyền Trúc bắt đầu đập loạn xạ, sau khi so sánh nhiều lần, chữ ký của Diệp Vĩnh Khang và chủ tịch hoàn toàn giống nhau!
Hạ Huyền Trúc cũng đã từng nhìn thấy chữ ký khi ký hợp đồng trước đó, nhưng lúc đó cô không nhìn kỹ, chữ ký cũng được viết bằng chữ thảo, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhìn ra ba chữ ‘Diệp Vĩnh Khang’.
"Em à, em sao vậy?"
Diệp Vĩnh Khang lúc này cũng đã gọi điện thoại cho Lăng Vi xong, cầm điện thoại cười cười đi ra khỏi phòng ngủ, thấy vẻ mặt của Hạ Huyền Trúc có chút không đúng.
"Vĩnh Khang, cái này...... Tại sao chữ ký của anh lại giống hệt chữ ký của chủ tịch vậy?"
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt khi nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng cho vay, lúc trước làm cái hợp đồng này, Lăng Vi nói đây là hợp đồng đặc biệt, cần chủ tịch đích thân ký tên, lúc đó Diệp Vĩnh Khang cũng không nghĩ nhiều, liền ký tên mình vào đó.
Giờ phải giải thích thế nào với vợ đây?
"Chuyện này em đừng để lộ ra bên ngoài nhé".
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giả bộ thần bí nói: "Lúc anh làm thủ tục vay tiền, chủ tịch tình cờ đi vắng, để đỡ phiền phức, mà anh và chủ tịch lại tình cờ trùng tên và họ nên họ đã nhờ anh bắt chước chữ ký chủ tịch".
"Cái gì?"
"Tính tình của bố, cháu còn lạ gì. Bây giờ mà gọi điện thì chỉ có nước ăn chửi thôi, phải đợi ông ấy nguôi giận mới nói chuyện tiếp được. Nhưng cũng không lo, ông ấy chỉ có mình cháu là con trai. Sớm muộn gì, công việc kinh doanh của gia đình sẽ là của cháu cả thôi".
Nói xong, anh ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ và nói: "Nguy rồi, hôm nay có mấy người anh em làm bên khai thác dầu ở Trung Đông tới tìm. Cháu phải đi gấp. Mọi người cứ tiếp tục nhé, cháu đi trước đây!"
Lý Bân nói xong liền vội vàng bước ra ngoài.
Đi được nửa đường, đột nhiên quay người chạy nhanh về phía Hạ Tuyết Cầm: "Tuyết Cầm, em chuyển cho anh hai trăm nghìn tệ trước đi. Anh phải mời mấy anh em một bữa. Tài khoản của anh bị đóng băng hết rồi. Khi nào tài khoản được mở lại anh sẽ chuyển trả em".
"Hai trăm nghìn..."
Hạ Tuyết Cầm do dự: "Một bữa ăn có cần nhiều tiền như vậy không..."
"Họ là quý tộc, uống một chai rượu vang đỏ cũng phải tốn mấy chục nghìn rồi, nhưng nếu em thấy không tiện thì thôi, anh tìm người khác là được".
Nói xong chuẩn bị rời đi.
"Cậu Lý, xin dừng bước, tiền sẽ chuyển cho cậu. Đều là người nhà cả mà".
Hạ Chí Tài vội vàng chuyển hai trăm nghìn nhân dân tệ cho Lý Bân, rồi nói: "Sao cậu không dẫn Tuyết Cầm đi cùng, để con bé mở mang tầm mắt".
Hạ Tuyết Cầm cũng cao hứng nói: "Đúng đó, anh dẫn em đi cùng đi, em cũng muốn làm quen thêm nhiều bạn mới".
"Lần này thì không được. Bọn anh sẽ thảo luận về một số thông tin cơ mật. Tạm thời không tiện tiết lộ. Hơn nữa, em đi nói chuyện cũng không được thoải mái, lần sau anh sẽ dẫn em đi".
Sau khi Lý Bân nhận tiền, liền vội vàng bước ra khỏi cửa.
"Cậu Lý quả là có bản lĩnh, lại còn có bạn bè đến từ Trung Đông. Những người đó là những đại gia thực thụ đấy!"
Hạ Chí Tài thở dài rất ghen tị, sau đó nhìn Hạ Tuyết Cầm và nói: "Tuyết Cầm, sau này cháu cũng nên chú ý một chút. Sắp thành bà lớn đến nơi rồi sao còn thích chi li vậy chứ".
"Ông đã nói bao nhiêu lần rồi, phải biết nhìn xa trông rộng, đừng chăm chăm vào món lợi vặt trước mắt, hai trăm nghìn chẳng là gì, sau này cưới về, cháu sẽ có mấy chục tỷ ấy chứ!"
Hạ Tuyết Cầm gật đầu nói: "Cháu biết rồi, ông nội, đợi đến khi cháu kết hôn rồi, nhất định sẽ khiến nhà họ Hạ chúng ta phất lên như diều gặp gió, để cho con tiện nhân Hạ Huyền Trúc phải khóc thầm. Đến lúc đó trong lòng cô ta sẽ hối hận không thôi!"
"Không phải chỉ là một trăm triệu thôi sao? Cao siêu lắm đấy, hơn nữa lại còn là đi vay... ấy, không đúng!"
Hạ Tuyết Cầm nói được nửa chừng thì chợt nghĩ ra điều gì đó: "Từ đầu đến cuối cháu vẫn không hiểu về khoản vay này, chỉ dựa vào một giấy kinh doanh nát thua lỗ mấy triệu tại sao ngân hàng lại cho cô ta vay một trăm triệu chứ?"
Nói xong, cô ta đột nhiên hiểu ra: "Cháu hiểu rồi, mày được lắm Hạ Huyền Trúc, ra là cô ta dựa hơi cháu!"
"Bố của Lý Bân đã chào hỏi với chủ tịch ngân hàng. Chủ tịch lúc đó có thể không giải thích rõ ràng với cấp dưới nên hẳn đã coi Hạ Huyền Trúc là cháu, nếu không, tại sao người ta lại cho cô ta vay một trăm triệu!"
Nghe xong, đám người như bừng tỉnh!
"Tôi nghĩ nhất định là nguyên nhân này. Bằng không, chỉ dựa vào giấy phép kinh doanh, đừng nói một trăm triệu, một đồng cũng đừng hòng mà vay được!"
"Không được, nhất định phải tìm con tiện nhân kia trả lại tiền cho chúng ta, đúng là trơ trẽn!"
Đám người lòng đầy căm phẫn.
"Nhưng nếu con tiện nhân Hạ Huyền Trúc chơi xấu thì phải làm sao?"
Người phụ nữ trang điểm đậm lúc trước nói: "Cô ta nhất định sẽ không thừa nhận, hơn nữa thằng ăn mày hôi hám kia còn là một kẻ man rợ. Lúc này tìm cô ta đòi tiền, chẳng những không đòi được, mà thằng man rợ kia còn có thể ra tay hành hung chúng ta".
"Phải làm sao bây giờ? Bây giờ trưởng phòng phòng tín dụng hồ đồ kia có thể đã nhận định Hạ Huyền Trúc là cháu, tìm ông ta để làm rõ cũng vô ích. Cũng không thể cứ thể mà bỏ qua cho con tiện nhân Hạ Huyền Trúc được!"
Nhất thời, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Có vẻ như vấn đề này chỉ có thể đi tìm chủ tịch ngân hàng để làm rõ thôi".
"Nhưng chủ tịch ngân hàng không phải nói muốn gặp là gặp được. Ngay cả bố của Lý Bân cũng không liên lạc được. Chúng ta gặp ông ta bằng cách nào đây?"
Đúng lúc đám người đang tràn đầy phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì, điện thoại di động của mọi người đột nhiên vang lên.
Một tin cực kỳ hot ngay lập tức chiếm trọn tiêu đề trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn!
Chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ sẽ tổ chức đám cưới với vợ tại Giang Bắc vào thứ sáu tới!
Điều này khiến cả Giang Bắc trong phút chốc nổ tung!
Mọi người đều đang bàn tán chuyện này, có rất nhiều đại gia địa phương đã lập tức tung tin, nếu ai tìm được thiệp mời cưới thì sẽ sẵn sàng mua với giá cao ngất trời!
"Đây là một cơ hội tốt!"
Hạ Chí Tài vô cùng phấn khích khi nhìn thấy dòng tin tức này: "Nếu có thể câu kéo mối quan hệ với chủ tịch, thì sau sẽ không phải lo lắng về vấn đề tài chính nữa!"
Mọi người cũng đồng thanh: "Đúng vậy, lúc đó chúng ta còn có thể tìm chủ tịch để nói rõ về khoản vay, khiến con tiện nhân kia phải nôn tiền ra. Khoản vay một trăm triệu này vốn thuộc về chúng ta!"
"Tuyết Cầm, cháu liên lạc với cậu Lý, bảo cậu ấy nhất định phải tìm cách giúp chúng ta có được thư mời đám cưới từ chủ tịch!"
"Vâng ạ, tối nay cháu sẽ nói với anh ấy!"
...
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang dựa vào ghế sofa ở nhà, cảm thấy rất hạnh phúc.
Con gái đang làm bài tập một cách nghiêm túc, bà xã cũng đang chăm chú chuẩn bị cho việc khai trương công ty.
Hai người này đều là những người quan trọng nhất trên đời này của Diệp Vĩnh Khang, còn gì hạnh phúc hơn khi được nhìn họ, bảo vệ họ mỗi ngày.
"Bố ơi, bài kiểm tra này con không biết làm, bố xem giúp con được không?" Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Diệp Tiểu Trân đột nhiên quay đầu kêu to.
"Được luôn, để bố xem giúp con nào".
Diệp Vĩnh Khang cười cười đi về phía trước, sau khi nhìn bài kiểm tra của Diệp Tiểu Trân, không khỏi khẽ nhíu mày: Tiêu chuẩn giáo dục của nhà trẻ bây giờ cao như vậy sao?
Hóa ra đó là một bài kiểm tra được viết bằng tiếng Đức!
"Bố ơi, chữ viết trên đó là chữ gì vậy, ghép vần cũng không giống, con chả biết chữ nào".
Vẻ mặt Diệp Tiểu Trân có chút phiền muộn.
"Không sao đâu. Bố sẽ giúp con làm. Cái này hơi khó. Ngày mai bố sẽ nói với giáo viên của con rằng mức độ giáo dục này hơi quá rồi".
Diệp Vĩnh Khang cầm bút chì lên viết xoành xoạch, anh ở chiến trường hải ngoại nhiều năm như vậy, dường như thông thạo hầu hết ngôn ngữ của mọi quốc gia, bài kiểm tra này chẳng là gì đối với anh cả.
Khoảng mười phút sau, Diệp Vĩnh Khang đã làm xong bài kiểm tra.
"Bố giỏi quá!"
Ánh mắt Diệp Tiểu Trân nhìn Diệp Vĩnh Khang chứa đầy ngưỡng mộ, sau đó lấy từ trong cặp sách ra một tờ đơn xin chữ ký: "Bố, hôm nay bố ký cho con đi. Ngày nào cũng phải ký. Trước toàn là mẹ ký cho con. Hôm nay con muốn bố ký".
"Được rồi, từ nay ngày nào bố cũng sẽ ký cho Tiểu Trân nhé!"
Diệp Vĩnh Khang ký tên vào tờ giấy, khi anh đang chuẩn bị giúp Diệp Tiểu Trân sắp xếp cặp đi học, thì Lăng Vi đột nhiên gọi điện tới để xác nhận một số chi tiết về việc chuẩn bị đám cưới cho Diệp Vĩnh Khang.
"Em à, anh đi nghe điện thoại, em giúp Tiểu Trân sắp xếp cặp sách nhé".
Diệp Vĩnh Khang hô lên với Hạ Huyền Trúc, sau đó vào phòng nghe điện thoại.
Hạ Huyền Trúc gác công việc sang một bên và bước tới giúp Diệp Tiểu Trân sắp xếp cặp sách.
"Mẹ, hôm nay bố ký cho Tiểu Trân đấy. Mẹ xem, chữ bố viết đẹp không này!"
Diệp Tiểu Trân vui vẻ đưa tờ chữ ký cho Hạ Huyền Trúc xem.
"Chà, không ngờ bố con viết đẹp như vậy đấy".
Hạ Huyền Trúc nhìn chữ ký trên tờ giấy, mỉm cười, ngòi bút cứng cáp đầy nội lực, nét chữ mượt mà, quả là đẹp.
"Hả? Chữ ký này sao nhìn quen vậy?"
Hạ Huyền Trúc đột nhiên phát hiện ra rằng dường như cô đã nhìn thấy chữ ký này ở đâu đó.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhanh chóng lấy bản hợp đồng cho vay ra và nhìn vào cột chữ ký của chủ tịch, hai chữ ký giống hệt nhau!
Trái tim của Hạ Huyền Trúc bắt đầu đập loạn xạ, sau khi so sánh nhiều lần, chữ ký của Diệp Vĩnh Khang và chủ tịch hoàn toàn giống nhau!
Hạ Huyền Trúc cũng đã từng nhìn thấy chữ ký khi ký hợp đồng trước đó, nhưng lúc đó cô không nhìn kỹ, chữ ký cũng được viết bằng chữ thảo, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhìn ra ba chữ ‘Diệp Vĩnh Khang’.
"Em à, em sao vậy?"
Diệp Vĩnh Khang lúc này cũng đã gọi điện thoại cho Lăng Vi xong, cầm điện thoại cười cười đi ra khỏi phòng ngủ, thấy vẻ mặt của Hạ Huyền Trúc có chút không đúng.
"Vĩnh Khang, cái này...... Tại sao chữ ký của anh lại giống hệt chữ ký của chủ tịch vậy?"
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt khi nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng cho vay, lúc trước làm cái hợp đồng này, Lăng Vi nói đây là hợp đồng đặc biệt, cần chủ tịch đích thân ký tên, lúc đó Diệp Vĩnh Khang cũng không nghĩ nhiều, liền ký tên mình vào đó.
Giờ phải giải thích thế nào với vợ đây?
"Chuyện này em đừng để lộ ra bên ngoài nhé".
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giả bộ thần bí nói: "Lúc anh làm thủ tục vay tiền, chủ tịch tình cờ đi vắng, để đỡ phiền phức, mà anh và chủ tịch lại tình cờ trùng tên và họ nên họ đã nhờ anh bắt chước chữ ký chủ tịch".
"Cái gì?"
Last edited: