Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683: Ác Long Cổ Đại
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào cửa hang tối đen như mực một hồi, anh thở ra một hơi dài, chậm rãi nói: "Nền văn minh Bà Sa thuộc nền văn minh cổ đại, cô biết rất rõ chuyện này, thử nghĩ xem, sinh vật thời cổ đại khác biệt nhất với thời chúng ta là gì?"
Loan Loan suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Sinh vật thời cổ đại và sinh vật bây giờ hẳn có nhiều khác biệt, ví dụ như thời cổ đại có rất nhiều quái thú".
"Những con thú cổ đại này cực kỳ hung dữ, đó là điều không thể tưởng tượng nổi đối với con người ở thời đại hiện tại của chúng ta. Những sinh vật huyền thoại như kỳ lân và tỳ hưu cũng là những con thú của thời cổ đại".
"Ngoài ra, còn có rất nhiều loài khác ở thời cổ đại…"
Nói được một nửa, Loan Loan đột nhiên sững người, sau khi phản ứng lại thì mặt liền biến sắc!
"Ý của anh là, hang động này rất có thể là nơi mà nền văn minh Bà Sa nuôi nhốt dã thú?"
Loan Loan kinh ngạc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm vào cửa hang, chậm rãi nói: "Vì đây là nơi ngự trị của Vua Bà Sa, có nghĩa là địa điểm này là trung tâm thịnh vượng nhất của nền văn minh Bà Sa".
"Quái thú hung ác được nuôi ở đây hẳn là không hề tầm thường, hơn nữa đây còn là cửa ải thứ ba Vua Bà Sa để lại".
"Cho nên quái thú ở đây, cho dù là ở thời xa xưa cũng vô cùng kiệt xuất!"
"Vì lối vào của cửa ải thứ ba là một hang động, nếu tôi đoán không lầm, đối thủ của chúng ta ở ải này sẽ là một quái thú vượt xa khả năng nhận thức của chúng ta và có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi!"
Lần này, ngay cả dây thần kinh thép của Loan Loan cũng không còn ‘thép’ được nữa, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Con vật mà Vua Bà Sa nuôi đâu thể nào là một con thú tầm thường chứ?
Ải này, e rằng khó vượt qua!
"Cô đã sẵn sàng chưa?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, để cho cảm xúc bình tĩnh trở lại, chậm rãi hỏi.
Loan Loan cũng hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Hiện tại cũng không có thời gian chuẩn bị, đi thôi, chúng ta đi xem con quái thú kia trông như thế nào!"
Hai người nhìn nhau, rồi nhấc chân đi về phía cửa hang tối.
Vừa bước vào hang, đã ngửi thấy khí tức của dã thú.
Loại khí tức này khác với khí tức thông thường, nó khiến cho người ta có một loại nhận thức, giống như tiềm thức cảnh báo sinh vật gặp phải thiên địch.
Không gian trong hang rất rộng rãi, hai người cùng nhau thận trọng đi về phía trước.
Sau khi đi vào bên trong khoảng mười phút, Loan Loan đột nhiên chỉ vào một khu đất trong góc và nói: "Nhìn xem, đó là cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang đi tới, nhìn kỹ, phát hiện đó là một khối màu xanh đậm, có kích thước bằng cái chậu rửa mặt, trông giống hình quạt.
Sau khi quan sát thứ đó một lúc, Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói với Loan Loan: "Thử xuất Phần Hỏa Quyết nhiệt độ cao nhất của cô ra xem nào".
Loan Loan gật đầu, cô ta hiểu được ý của Diệp Vĩnh Khang, dùng một tay bóp một ngón tay, sau đó rung cổ tay một cái, liền thấy một đường lửa nhiệt độ cao rất chói mắt, dày như ngón út, giống như tia laze, phóng về phía thứ màu xanh lá cây kia.
Tập Hỏa Tuyến này là chiêu thức nóng nhất của Phần Hỏa Quyết, do thời gian kích hoạt tương đối lâu, mất vài giây nên hiệu quả chiến đấu thực tế không lý tưởng, nhưng để cắt chém đồ vật thì mạnh hơn nhiều các công cụ hiện đại.
Ngay cả một miếng thép cũng sẽ dễ vỡ như đậu phụ dưới ngọn lửa thiêu đốt của chiêu này.
Tuy nhiên, một cảnh tượng khó tin đã xuất hiện, Tập Hỏa Tuyến có nhiệt độ cực cao của Loan Loan bắn vào thứ kì lạ kia nhưng nó lại chẳng bị thương tổn tí nào!
Hơn mười giây sau, Loan Loan kinh ngạc nói: "Đây là cái quỷ gì vậy, không hề bị thương tổn gì trước Tập Hỏa Tuyến của tôi!"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “E rằng lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi".
Loan Loan nghi ngờ hỏi: “Anh có biết đây là gì không?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu nói: "Đây là vảy của Ác Long Cổ Đại, nếu tôi đoán không lầm, trong động này có một con Ác Long Cổ Đại!"
"Ác Long Cổ Đại?"
Khuôn mặt của Loan Loan biến sắc khi nghe thấy bốn chữ này: “Trước đây tôi có đọc một cuốn sách cổ trong Giáo phái áo đỏ, trên đó có một số miêu tả về các loài thú cổ".
"Trong đó có đề cập đến mấy loại thú cổ hung dữ nhất, Ác Long Cổ Đại đứng đầu trong những loại mãnh thú này, chính là loài thú cổ hung tợn nhất!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền nói thêm: "Không chỉ vậy, bản thân Ác Long Cổ Đại cũng chia thành nhiều cấp. Vảy của Ác Long này có màu xanh lục sẫm, đã là loại cấp cao nhất rồi, chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa là tiến hóa thành Thần Rồng!"
Loan Loan nghe xong, vẻ mặt kinh hoàng, trước đây cô ta đã từng thấy sức mạnh của Thần Rồng rồi, tuy rằng Ác Long này không thể so sánh được với Thần Rồng, nhưng thực lực của bọn họ cũng không thể chống lại được.
Nhưng cung đã kéo dây, không bắn không được, trong trường hợp này, không cần biết phía trước là gì, cả hai chỉ có thể cắn kiên trì đi tiếp.
Hai người đi về phía trước khoảng mười phút, đến một góc, họ nhìn thấy cái đuôi khổng lồ màu xanh đậm của con Ác Long!
Chiếc đuôi này khá giống với đuôi của một con cá, nhưng lớn một cách đáng kinh ngạc.
Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, ra hiệu cho Loan Loan theo sát mình, lập tức kích hoạt chân khí, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào, tiếp tục tiếp cận phía trước.
Tuy nhiên, mới vừa đi được vài bước, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện có điều rất không ổn.
Ác Long Cổ Đại là một sinh vật rất hung ác, các giác quan của nó rất nhạy bén, chỉ cần có Ác Long Cổ Đại thì sẽ không bao giờ có bất kỳ sinh vật sống nào trong bán kính mười km.
Nhưng lúc này, Diệp Vĩnh Khang cùng Loan Loan chỉ còn cách Ác Long mười thước, mà nó vẫn bất động, tựa như không để ý có người đang tới gần.
Diệp Vĩnh Khang cau mày suy tư một hồi, vẫn không nghĩ ra được nguyên do, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi vòng qua một góc, cuối cùng Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn thấy diện mạo thật của Ác Long Cổ Đại.
Thấy một con Ác Long màu xanh đậm với mình to như một dòng sông, ngoại trừ việc không có sừng rồng mọc trên đầu, tất cả các khía cạnh của Ác Long đều giống với đường nét của Thần Rồng nằm trên mặt đất.
Nhưng điều kỳ lạ là con Ác Long này đã chết rồi!
Máu chảy ra từ mắt, miệng và lỗ mũi của con Ác Long, cho thấy rằng nó vừa mới chết cách đây không lâu.
Loan Loan ngạc nhiên nói: "Ai đã làm chuyện này?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, chậm rãi nói: "Xem ra Thần Rồng cũng đã vào đây rồi".
"Cái gì?"
Loan Loan tự hỏi: “Ý anh là, Thần Rồng đó đã làm chuyện này?"
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Hiện trường cũng không có biểu hiện đánh nhau. Xem trạng thái của con Ác Long này, hiển nhiên là bị giết trong giây lát".
"E rằng kẻ duy nhất có thể giết chết con Ác Long Cổ Đại trong vài giây là Thần Rồng đó, tôi có thể mơ hồ ngửi thấy khí tức của nó ở đây".
Loan Loan kinh ngạc nói: "Vậy thì phải làm sao đây?"
Diệp Vĩnh Khang thở ra một hơi: “Bây giờ mọi thứ đã đủ loạn rồi, cũng không thiếu cái này, nghĩ nhiều cũng vô dụng, đã đến cửa ải này rồi, đi thôi, tiếp tục tiến lên!"
Loan Loan suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Sinh vật thời cổ đại và sinh vật bây giờ hẳn có nhiều khác biệt, ví dụ như thời cổ đại có rất nhiều quái thú".
"Những con thú cổ đại này cực kỳ hung dữ, đó là điều không thể tưởng tượng nổi đối với con người ở thời đại hiện tại của chúng ta. Những sinh vật huyền thoại như kỳ lân và tỳ hưu cũng là những con thú của thời cổ đại".
"Ngoài ra, còn có rất nhiều loài khác ở thời cổ đại…"
Nói được một nửa, Loan Loan đột nhiên sững người, sau khi phản ứng lại thì mặt liền biến sắc!
"Ý của anh là, hang động này rất có thể là nơi mà nền văn minh Bà Sa nuôi nhốt dã thú?"
Loan Loan kinh ngạc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm vào cửa hang, chậm rãi nói: "Vì đây là nơi ngự trị của Vua Bà Sa, có nghĩa là địa điểm này là trung tâm thịnh vượng nhất của nền văn minh Bà Sa".
"Quái thú hung ác được nuôi ở đây hẳn là không hề tầm thường, hơn nữa đây còn là cửa ải thứ ba Vua Bà Sa để lại".
"Cho nên quái thú ở đây, cho dù là ở thời xa xưa cũng vô cùng kiệt xuất!"
"Vì lối vào của cửa ải thứ ba là một hang động, nếu tôi đoán không lầm, đối thủ của chúng ta ở ải này sẽ là một quái thú vượt xa khả năng nhận thức của chúng ta và có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi!"
Lần này, ngay cả dây thần kinh thép của Loan Loan cũng không còn ‘thép’ được nữa, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Con vật mà Vua Bà Sa nuôi đâu thể nào là một con thú tầm thường chứ?
Ải này, e rằng khó vượt qua!
"Cô đã sẵn sàng chưa?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, để cho cảm xúc bình tĩnh trở lại, chậm rãi hỏi.
Loan Loan cũng hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Hiện tại cũng không có thời gian chuẩn bị, đi thôi, chúng ta đi xem con quái thú kia trông như thế nào!"
Hai người nhìn nhau, rồi nhấc chân đi về phía cửa hang tối.
Vừa bước vào hang, đã ngửi thấy khí tức của dã thú.
Loại khí tức này khác với khí tức thông thường, nó khiến cho người ta có một loại nhận thức, giống như tiềm thức cảnh báo sinh vật gặp phải thiên địch.
Không gian trong hang rất rộng rãi, hai người cùng nhau thận trọng đi về phía trước.
Sau khi đi vào bên trong khoảng mười phút, Loan Loan đột nhiên chỉ vào một khu đất trong góc và nói: "Nhìn xem, đó là cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang đi tới, nhìn kỹ, phát hiện đó là một khối màu xanh đậm, có kích thước bằng cái chậu rửa mặt, trông giống hình quạt.
Sau khi quan sát thứ đó một lúc, Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói với Loan Loan: "Thử xuất Phần Hỏa Quyết nhiệt độ cao nhất của cô ra xem nào".
Loan Loan gật đầu, cô ta hiểu được ý của Diệp Vĩnh Khang, dùng một tay bóp một ngón tay, sau đó rung cổ tay một cái, liền thấy một đường lửa nhiệt độ cao rất chói mắt, dày như ngón út, giống như tia laze, phóng về phía thứ màu xanh lá cây kia.
Tập Hỏa Tuyến này là chiêu thức nóng nhất của Phần Hỏa Quyết, do thời gian kích hoạt tương đối lâu, mất vài giây nên hiệu quả chiến đấu thực tế không lý tưởng, nhưng để cắt chém đồ vật thì mạnh hơn nhiều các công cụ hiện đại.
Ngay cả một miếng thép cũng sẽ dễ vỡ như đậu phụ dưới ngọn lửa thiêu đốt của chiêu này.
Tuy nhiên, một cảnh tượng khó tin đã xuất hiện, Tập Hỏa Tuyến có nhiệt độ cực cao của Loan Loan bắn vào thứ kì lạ kia nhưng nó lại chẳng bị thương tổn tí nào!
Hơn mười giây sau, Loan Loan kinh ngạc nói: "Đây là cái quỷ gì vậy, không hề bị thương tổn gì trước Tập Hỏa Tuyến của tôi!"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “E rằng lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi".
Loan Loan nghi ngờ hỏi: “Anh có biết đây là gì không?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu nói: "Đây là vảy của Ác Long Cổ Đại, nếu tôi đoán không lầm, trong động này có một con Ác Long Cổ Đại!"
"Ác Long Cổ Đại?"
Khuôn mặt của Loan Loan biến sắc khi nghe thấy bốn chữ này: “Trước đây tôi có đọc một cuốn sách cổ trong Giáo phái áo đỏ, trên đó có một số miêu tả về các loài thú cổ".
"Trong đó có đề cập đến mấy loại thú cổ hung dữ nhất, Ác Long Cổ Đại đứng đầu trong những loại mãnh thú này, chính là loài thú cổ hung tợn nhất!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền nói thêm: "Không chỉ vậy, bản thân Ác Long Cổ Đại cũng chia thành nhiều cấp. Vảy của Ác Long này có màu xanh lục sẫm, đã là loại cấp cao nhất rồi, chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa là tiến hóa thành Thần Rồng!"
Loan Loan nghe xong, vẻ mặt kinh hoàng, trước đây cô ta đã từng thấy sức mạnh của Thần Rồng rồi, tuy rằng Ác Long này không thể so sánh được với Thần Rồng, nhưng thực lực của bọn họ cũng không thể chống lại được.
Nhưng cung đã kéo dây, không bắn không được, trong trường hợp này, không cần biết phía trước là gì, cả hai chỉ có thể cắn kiên trì đi tiếp.
Hai người đi về phía trước khoảng mười phút, đến một góc, họ nhìn thấy cái đuôi khổng lồ màu xanh đậm của con Ác Long!
Chiếc đuôi này khá giống với đuôi của một con cá, nhưng lớn một cách đáng kinh ngạc.
Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, ra hiệu cho Loan Loan theo sát mình, lập tức kích hoạt chân khí, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào, tiếp tục tiếp cận phía trước.
Tuy nhiên, mới vừa đi được vài bước, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện có điều rất không ổn.
Ác Long Cổ Đại là một sinh vật rất hung ác, các giác quan của nó rất nhạy bén, chỉ cần có Ác Long Cổ Đại thì sẽ không bao giờ có bất kỳ sinh vật sống nào trong bán kính mười km.
Nhưng lúc này, Diệp Vĩnh Khang cùng Loan Loan chỉ còn cách Ác Long mười thước, mà nó vẫn bất động, tựa như không để ý có người đang tới gần.
Diệp Vĩnh Khang cau mày suy tư một hồi, vẫn không nghĩ ra được nguyên do, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi vòng qua một góc, cuối cùng Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn thấy diện mạo thật của Ác Long Cổ Đại.
Thấy một con Ác Long màu xanh đậm với mình to như một dòng sông, ngoại trừ việc không có sừng rồng mọc trên đầu, tất cả các khía cạnh của Ác Long đều giống với đường nét của Thần Rồng nằm trên mặt đất.
Nhưng điều kỳ lạ là con Ác Long này đã chết rồi!
Máu chảy ra từ mắt, miệng và lỗ mũi của con Ác Long, cho thấy rằng nó vừa mới chết cách đây không lâu.
Loan Loan ngạc nhiên nói: "Ai đã làm chuyện này?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, chậm rãi nói: "Xem ra Thần Rồng cũng đã vào đây rồi".
"Cái gì?"
Loan Loan tự hỏi: “Ý anh là, Thần Rồng đó đã làm chuyện này?"
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Hiện trường cũng không có biểu hiện đánh nhau. Xem trạng thái của con Ác Long này, hiển nhiên là bị giết trong giây lát".
"E rằng kẻ duy nhất có thể giết chết con Ác Long Cổ Đại trong vài giây là Thần Rồng đó, tôi có thể mơ hồ ngửi thấy khí tức của nó ở đây".
Loan Loan kinh ngạc nói: "Vậy thì phải làm sao đây?"
Diệp Vĩnh Khang thở ra một hơi: “Bây giờ mọi thứ đã đủ loạn rồi, cũng không thiếu cái này, nghĩ nhiều cũng vô dụng, đã đến cửa ải này rồi, đi thôi, tiếp tục tiến lên!"