Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 694-697
Chương 694: Đột phá
Thiên Long Quyết là một trong ba công pháp lớn thời thượng cổ, uy lực của nó đủ để hủy thiên diệt địa.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang tu luyện chỉ có một phần mười nguyên bản của Thiên Long Quyết, thậm chí là một phần mười của cuốn sách tàn này, chỉ tu luyện được một phần trong đó cũng đã đủ để thống trị thiên hạ rồi.
Nhưng khi Diệp Vĩnh Khang kết thúc tầng tu luyện đầu tiên, muốn tiến xa hơn một bước lại đột nhiên phát hiện không thể phá vỡ được nút thắt.
Anh đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng nút thắt đó giống như chân núi, hoàn toàn không thể lay động được.
Cuối cùng Diệp Vĩnh Khang cũng phát hiện ra manh mối, nguyên nhân là bởi vì Thiên Long Quyết là một trong ba công pháp lớn thượng cổ, dù chỉ là một phần mười quyền sách cũ nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó không thể ước lượng được.
Mà có một sự khác biệt giữa tầng đầu tiên và tầng thứ hai của cuốn sách tàn này.
Tuy rằng nói tầng thứ nhất vốn đã rất mạnh, nhưng so với toàn bộ cuốn sách tàn Thiên Long Quyết thì tầng thứ nhất chỉ là nền tảng cơ bản nhất, thậm chí còn chưa chính thức gọi là nhập môn.
Mà muốn chính thức nhập môn cần phải có nội lực tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
Đây giống như việc một cỗ máy công suất lớn chỉ có thể vận hành được khi có đủ điện.
Cho dù nội lực của Diệp Vĩnh Khang đã rất mạnh, nhưng điều này cũng chỉ là khi so sánh với người của thời đại này mà thôi.
Ở thời cổ đại, linh lực giữa đất trời rất phong phú dồi dào, nhưng ở thời đại ngày nay linh lực rất mỏng, cho nên người ở hai thời đại hoàn toàn không ngang hàng với nhau.
Đứng trước Thiên Long Quyết thượng cổ, nội lực nhỏ nhoi của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không theo nổi, cho nên cũng không thể đột phá nút thắt.
Sau khi tìm ra nguyên nhân, Diệp Vĩnh Khang từ bỏ ý định tiếp tục đột phá nút thắt của Thiên Long Quyết.
Bởi vì anh biết rằng thời đại mình sống đã là thời đại tận thế của người luyện võ, là thời đại mà linh lực giữa đất trời mỏng manh nhất.
Dưới hoàn cảnh như vậy, không ai có thể tu luyện nội lực của mình đến cảnh giới đủ để phá vỡ nút thắt ấy.
Có lẽ nếu Diệp Vĩnh Khang liều mạng thử thì cũng có chút cơ hội có thể làm được, có điều đoán chừng cũng phải mấy bảy tám mươi năm nữa.
Đến lúc đó tu vi có cao đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Vĩnh Khang cũng không muốn lãng phí cả đời của mình lên một chuyện như vậy.
Tuy nhiên, ban nãy anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra dòng khíc ấm trong cơ thể mình đã phá vỡ nút thắt của Thiên Long Quyết, khiến cho Thiên Long Quyết của Diệp Vĩnh Khang đạt tới đỉnh cao tầng thứ hai trong chớp mắt!
Sức mạnh tu vi của con người đương nhiên là không thể làm được, nhưng sức mạnh của thần long thì có thể, đây chính là tác dụng của Thần Long Tinh Hồn!
Điều khiến Diệp Vĩnh Khang vui mừng hơn cả là sức mạnh của Thần Long Tinh Hồn không hề vì vậy mà hao cạn đi.
Diệp Vĩnh Khang vẫn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng vô lượng ẩn chứa trong Thần Long Tinh Hồn, chỉ là thể chất hiện tại của anh không dùng hết nhiều năng lượng như vậy mà thôi.
Giống như một đường ống nước có đường kính mười phân nối với biển, cho dù nguồn nước có dồi dào cỡ nào thì bản thân lưu lượng nước chảy qua ống cũng không thể thay đổi.
Điều Diệp Vĩnh Khang phải làm tiếp theo chính là không ngừng làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, bản thân mạnh lên bao nhiêu thì có thể hấp thụ được sức mạnh của Thần Long Tinh Hồn trong cơ thể bấy nhiêu.
Nói cách khác, sau này anh hoàn toàn có thể bỏ qua một phần tu luyện khó nhất đối với tu võ giả: Luyện khí!
Trong người Diệp Vĩnh Khang có một nguồn Thần Long Khí Hải mạnh đến khó đoán, anh hoàn toàn không cần luyện khí, chỉ cần không ngừng làm cho bản thân trở nên mạnh hơn là được!
Một chuyện tốt như vậy, chẳng trách Diệp Vĩnh Khang mững rỡ như điên!
"Anh đừng dọa tôi!"
Loan Loan không hiểu nguyên cớ nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Vĩnh Khang thì nhất thời bị dọa sợ, cho rằng thần kinh anh có vấn đề.
"Đừng lo lắng, tôi không sao!"
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang hồng hào phấn chấn nhìn Loan Loan cười nói: "Vừa rồi tôi bị một chiếc bánh có nhân ném trúng đầu!"
Loan Loan khó hiểu nhíu mày hỏi lại: "Bánh có nhân gì? Anh nói lung tung gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Tóm lại là một cái bánh rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đừng nói chuyện này nữa, cô còn nhớ lúc nãy chúng ta làm sao từ bên dưới ra ngoài được không?"
Diệp Vĩnh Khang tạm thời không định nói chuyện này ra, bởi vì anh rất rõ ràng đạo lý may rủi.
Dân thường vô tội vì giấu ngọc trong người lại thành phạm tội, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thần Long Tinh Hồn có thể sẽ đẩy anh vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không nhớ được, nhưng lúc đó tôi đã rất lo lắng khi nhìn thấy anh lao về phía bộ công pháp của Vua Bà Sa".
"Sau đó tôi thấy cơ thể của anh vừa tiếp xúc với công pháp Bà Sa thì chùm sáng đỏ rực ấy nổ ra, sau đó thì không còn biết gì nữa, lúc tỉnh lại thì đã ở bên ngoài rồi".
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, từ từ bình ổn lại cảm xúc, cẩn thận xem xét lại chuyện vừa mới xảy ra.
Ngay sau đó càng thêm kính phục Vua Bà Sa.
Vua Bà Sa không chỉ là người tu vi cao cường, suy nghĩ tỉ mỉ mà còn là người có tấm lòng lớn, chí khí lớn.
Sau khi hoàn toàn giác ngộ có thể không chút do dự từ bỏ quyền lực tối cao của mình.
Để cứu muôn dân trong thiên hạ khỏi tai họa, ông ta thậm chí có thể nhẫn tâm tự tay xóa sổ luôn cả nền văn minh Bà Sa.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không chứng kiến tình cảnh lúc đó, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được thời điểm mà Vua Bà Sa trả giá bằng tính mạng của mình, triệu hồi Thiên Lôi để hủy diệt toàn bộ gia tộc và khoảnh khắc ông tự tay đánh đổ vương triều, trong lòng ông nhất định vô cùng đau đớn.
Chính tay ông đã giết người trong tộc của mình, không phải để làm hại họ, mà là để cứu họ.
Chỉ từ điều này có thể thấy được rằng, ngay cả trước khi chết, ông cũng đã phải hao tổn tâm trí suy nghĩ cho mấy ngàn năm sau.
Tất cả những gì ông làm đều là đang tận lực tiêu diệt những kẻ hung ác tham lam ích kỷ trên thế giới này, ông muốn dùng phương thức này để làm giảm bớt tội nghiệp của những người trong tộc, để khi xuống địa ngục họ có thể bớt khổ hơn một chút.
Có lẽ những người trong tộc Bà Sa bị ông giết đã hận ông đến tận xương tủy trong thời khắc bị Thiên Lôi xử chết.
Có lẽ cho đến khi cả tộc Bà Sa bị diệt vong cũng không có ai có thể hiểu được ý định của ông ta.
Một người suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ như Vua Bà Sa chắc chắn có thể đoán được những điều này, nhưng ông ta vẫn lựa chọn làm như vậy.
Là Vua Bà Sa, trách nhiệm của ông ta không phải là hưởng thụ quyền lực và vinh hoa phú quý mà phải có trách nhiệm với bách tính thiên hạ, càng phải phụ trách người trong tộc mình.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, cung kính cúi đầu với bãi cát mênh mông màu vàng bên cạnh, bày tỏ lòng kính trọng đối với nhân vật từ thời thượng cổ này.
"Tiếp theo, chúng ta nên đi đâu?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, kéo suy nghĩ của mình trở về hiện thực, nhìn Loan Loan rồi hỏi.
Anh không quên rằng mục đích của chuyến đi này là làm vệ sĩ của Loan Loan, và công lao sau khi hoàn thành chuyện này là Loan Loan sẽ nói cho anh biết tung tích của thất phẩm linh châu.
"Hả?"
Loan Loan sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Nhiệm vụ của anh trước tiên đến đây, tạm thời kết thúc, tôi còn phải thu xếp một số việc khác, chờ khi tôi thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi sẽ thông báo với anh, anh quay về trước đi, tạm biệt!"
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Cô dốc hết sức bày cho tôi một bàn cờ lớn thế này, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ, chuyện này rất không có lợi đấy, cô nói xem có đúng không Tiểu Bạch Long?"
Chương 695: Cô chính là Tiểu Bạch Long
Sắc mặt Loan Loan chợt biến đổi, trong mắt rõ ràng đang loé lên một tia hoảng loạn, thế nhưng vẫn cố gắng cứng rắn tỏ vẻ hoài nghi: “Tiểu Bạch Long? Tiểu Bạch Long gì cơ? Anh nói Bạch Long Sứ á, anh ta đang ở bên cạnh bố nuôi tôi, sao anh lại đột nhiên nhắc tới anh ta?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái trước mắt mặc dù biểu hiện vô cùng cố gắng nhưng kỹ thuật diễn xuất lại thật sự chẳng ra sao, bình thản cười nói: “Thật ra mới bắt đầu tôi đã hoài nghi cô chính là Tiểu Bạch Long, sơ hở lớn nhất của cô chính là sắp xếp thời gian quá mức hoàn mỹ”.
“Cái tên Tiểu Bạch Long trên mạng gần như nắm rõ về tình hình của cô như trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả rất nhiều tiểu tiết cũng phán đoán được cực kỳ chuẩn xác, giống như anh ta kè kè theo sát bên cạnh cô bất kể mọi lúc vậy”.
“Lúc đó tôi đã quyết định giả vờ như chưa nhìn thấu, muốn nhìn xem rốt cuộc cô muốn giở trò gì”.
“Có điều sau này cô đột nhiên nhắc tới Bạch Long Sứ của giáo phái áo đỏ mấy người, thêm cả một chuyện vô cùng đặc biệt mà tôi nghĩ mãi không ra trong quá trình xác minh thân phận của cô, vậy nên ý nghĩ nghi ngờ cô chính là Tiểu Bạch Long dần bị dao động”.
“Suốt chặng đường tôi đều đang suy nghĩ chuyện này, ngoại trừ điểm mà tôi thật sự nghĩ mãi không ra kia thì sau quãng thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau, rất nhiều hành vi của cô đều đang nói lên rằng cô chính là Tiểu Bạch Long”.
“Vừa mới một phút trước, tôi cũng chưa có xác định chắc chắn thân phận của cô chính là Tiểu Bạch Long, có điều ban nãy lúc tôi nhắc đến cái tên này, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên rất hoang mang, nói năng cũng lắp ba lắp bắp”.
“Hơn nữa dáng vẻ cô cố tỏ ra trấn định thật sự quá gượng gạo, vậy nên hiện tại, tôi dám khẳng định một trăm phần trăm cô chính là cái tên Tiểu Bạch Long trên mạng kia”.
“Anh…”
Loan Loan thấy mình bị đối phương bóc mẽ hoàn toàn thì cũng không lựa chọn tiếp tục chối cãi mà nghiến răng giậm chân nói: “Hoá ra anh đã biết từ lâu rồi, thế mà anh lại lừa tôi, anh không nói đạo lý, mau xin lỗi tôi đi!”
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ xem ra chuyện phụ nữ không chịu nói lý đều quá ư là phổ biến trên thế giới này.
Lúc mà phụ nữ đúng thì cô ấy có thể nói ba ngày ba đêm.
Nếu như bọn họ không đúng thì sẽ bắt đầu nhấn mạnh thái độ của đàn ông, tóm lại tiếp xúc với phụ nữ thì nhớ kỹ một điều là được rồi: Dù là lúc nào, nhớ rằng phụ nữ luôn luôn đúng.
Đương nhiên loại thừa nhận này không phải là làm theo một cách mù quáng, ít nhất ngoài miệng công nhận bọn họ đúng, còn đâu tự mình hiểu rõ trong lòng là được rồi.
Đàn ông ý mà, tranh cãi phân bua cao thấp với phụ nữ, loại hành vi như vậy vốn dĩ quá hèn.
“Vâng vâng vâng, tôi xin lỗi bà chị Loan Loan của tôi!”
Diệp Vĩnh Khang thấy cuối cùng thì đối phương cũng lên tiếng thừa nhận, thật ra lúc này anh mới chắc chắn một trăm phần trăm về thân phận của Loan Loan.
Những lời ban nãy vẫn hơi đánh lừa sự hoài nghi của đối phương, nếu như kỹ thuật diễn xuất của Loan Loan tốt hơn chút, tiếp tục chối cãi thì Diệp Vĩnh Khang cũng chẳng thể xác định cô ta chính là Tiểu Bạch Long trên mạng kia.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang vẫn có rất nhiều điểm mấu chốt chưa lý giải được.
Có điều hiện tại có thể dứt khoát hỏi đương sự được rồi, anh liền lên tiếng nói: “Tôi có hai chuyện nghĩ mãi không hiểu, bài đăng đó quả thực là bài đăng từ hai mươi năm trước, lúc đó hẳn là cô vẫn chưa đầy tháng nhỉ”.
Loan Loan thở dài một hơi, nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Trước đây ở cung điện dưới mặt đất tôi đã hứa với anh nếu như có thể ra ngoài thì tôi sẽ nói cho anh nghe sự thật, xem ra tôi phải tuân thủ lời hứa này của mình rồi, chỉ có điều có phải hai chúng ta nên tìm nơi nào chỉnh đốn lại một chút không?”
Lúc này thì Diệp Vĩnh Khang mới phát hiện ra mặt mũi và người ngợm của anh và Loan Loan đã bẩn thỉu lắm rồi, nhìn thời gian thì hai người đã ở trong này tận ba ngày ba đêm.
Bởi vì bên dưới lúc nào cũng tối om nên khái niệm thời gian không được rõ ràng tới thế.
Vẫn may trên xe của Diệp Vĩnh Khang có hệ thống định vị, thông qua điện thoại có thể nhìn thấy vị trí mà xe đang đỗ, cách nơi này cũng không quá xa, hai người đi bộ tầm mười phút là tới rồi.
Sau khi lên xe, Diệp Vĩnh Khang chuyển trạng thái của điện thoại về tần số bình thường, ngay tức thì có vô số tin nhắn lũ lượt hiển thị, rung tới độ lòng bàn tay phát tê.
Gần như tất cả đều là của Hạ Huyền Trúc, lúc này thì Diệp Vĩnh Khang mới thầm thốt lên nguy to, vội vàng lấy điện thoại ra gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn bằng giọng nói, nói cho đối phương biết bản thân rất bình an, chỉ là do mấy ngày qua điện thoại có chút trục trặc mà thôi.
Hạ Huyền Trúc là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, trước giờ cô đều chưa từng can dự quá nhiều vào chuyện mà Diệp Vĩnh Khang làm.
Cô biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang không thể coi thường, cô cũng biết Diệp Vĩnh Khang nhất định còn có rất nhiều chuyện đang giấu cô.
Thế nhưng chỉ cần Diệp Vĩnh Khang không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.
Bởi vì cô tin rằng Diệp Vĩnh Khang có cái lý của riêng anh, hơn nữa cô cũng tin rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ yêu cô mãi mãi, như vậy là đủ rồi.
Vậy nên có rất nhiều lúc Diệp Vĩnh Khang ra ngoài, chỉ cần anh không chủ động nói thì Hạ Huyền Trúc cũng sẽ không hỏi nhiều.
Có điều cô chỉ đưa ra một yêu cầu với Diệp Vĩnh Khang, đó chính là ít nhất mỗi ngày phải gửi một tin nhắn về báo bình an.
Nếu như dưới tình cảnh đặc biệt có khả năng phải ngắt liên lạc một thời gian, Diệp Vĩnh Khang buộc phải thông báo trước cho cô, sau đó nói rõ thời gian đại khái sẽ ngắt liên lạc.
Diệp Vĩnh Khang cũng vẫn luôn làm như thế, dù anh ở bên ngoài làm chuyện gì, mỗi ngày đều sẽ gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn báo bình an.
Có điều chuyện lần này lại xảy ra tương đối đột ngột, anh căn bản không có cơ hội gửi tin nhắn cho Hạ Huyền Trúc, bên trong đó thậm chí ngay cả tín hiệu vệ tinh cũng chẳng có, vậy nên ba ngày này anh vẫn luôn ở trong trạng thái mất tích.
Hạ Huyền Trúc trả lời tin nhắn rất nhanh, muốn Diệp Vĩnh Khang tự quay một đoạn video ngắn, còn phải hôn một cái trong video rồi gửi qua cho cô.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy tin nhắn của Hạ Huyền Trúc thì lập tức mỉm cười, vội vàng làm theo như Hạ Huyền Trúc yêu cầu, mở camera trước rồi cười nói vào ống kính: “Vợ à, anh vẫn ổn này, em không cần phải lo lắng đâu, không sao hết á”.
Nói xong thì còn “mua” một tiếng hôn ống kính camera.
“Anh có thấy mắc ói không?”
Loan Loan ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn: “Có thể suy xét tới cảm nhận của tôi một chút hay không, da gà của tôi nổi hết cả lên rồi, vợ anh cũng buồn nôn thật đấy, đã là vợ chồng già với nhau rồi mà còn như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang vừa khởi động xe vừa cười nhưng không giải thích quá nhiều, sau đó liền lái xe tới một thành phố nhỏ ở gần đó nhất.
Anh đương nhiên hiểu tâm tư của Hạ Huyền Trúc.
Thứ nhất, mặc dù hai người họ cũng coi như vợ chồng lâu năm rồi, thế nhưng tình cảm của hai người vẫn không hề thua kém bất cứ cặp tình nhân đang yêu đương nồng cháy nào.
Thứ hai, nguyên nhân thật sự mà Hạ Huyền Trúc muốn anh quay đoạn video ngắn này chính là cô ấy muốn xác minh xem đoạn tin nhắn kia có phải do chính Diệp Vĩnh Khang gửi đi hay không, liệu có phải người khác dùng điện thoại của anh mạo danh làm anh hay không.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mất liên lạc ba ngày nên Hạ Huyền Trúc buộc phải lo lắng nhiều hơn.
Diện tích của sa mạc này hết sức rộng lớn, dù tính năng và tốc độ con xe này của Diệp Vĩnh Khang đều vô cùng ưu việt, thế nhưng cũng phải mất tới ba tiếng đồng hồ mới tới được một thành phố nhỏ ở gần đây nhất.
Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ muốn hỏi Loan Loan về mấy vấn đề hoài nghi còn khúc mắc trong lòng anh vẫn chưa giải thích được ngay trên đường đi.
Thế nhưng Loan Loan lại nói mấy chuyện này phải đợi lát nữa vào nội thành chỉnh trang lại tử tế, sau đó ăn một bữa no rồi từ từ nói sau.
Chương 696: Nghi thức hoan nghênh
Diệp Vĩnh Khang điều khiển xe với tốc độ nhanh nhất, giá trị thực tế của chiếc polo của anh là hàng trăm triệu tệ, từ vỏ xe đến các bộ phận bên trong đều là công nghệ hàng đầu thế giới.
Trên sa mạc Gobi, nơi đầy ổ gà to bằng nắm tay, ngay cả những chiếc xe địa hình trị giá hàng triệu t i cũng phải di chuyển mất ít nhất sáu hoặc bảy giờ, thu hot nDiệp Vĩnh Khang chỉ tốn không đến ba giờ đã đến được một thành phố nhỏ gần sa mạc này nhất.
Thành phố nhỏ này không được nhiều người biết đến, quy mô cũng rất nhỏ, so với những nơi kinh tế phát triển ở phía Nam thì nó thậm chí còn không bằng một quận khá phát triển ở đó.
Tuy nhiên, chỉ cần có đủ tiền trong xã hội này, không có gì là không thể làm được.
Lúc sắp tới thành phố, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra kiểm tra, sau đó gọi điện đặt bao trọn toàn bộ soàn bọn cao cấp nhất ở đây, còn dặn dò chỗ đó nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn ngon.
Hành động của Diệp Vĩnh Khang khiến ngay cả thánh nữ Loan Loan từ nhỏ đã không có khái niệm về tiền bạc cũng cảm thấy có chút xa xỉ, nói: "Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng cũng không cần vung tay quá vậy đâu, chúng ta cũng không ở đó lâu, sửa soạn chút rồi lại tới địa điểm tiếp theo thôi mà, tìm đại một khách sạn không được sao?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu về phía Loan Loan với một nụ cười đặc biệt vui tươi, và nói: “Ở đó cách âm tốt hơn, làm một số việc cũng dễ dàng hơn".
Loan Loan sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ bừng, cắn răng nói: “Vớ vẩn, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà có ý đồ xấu, anh là người đã có vợ rồi đấy!”
Mặc dù Loan Loan từ nhỏ lớn lên trong Giáo phái áo đỏ, nhận thức về nam và nữ của cô ta đặc biệt thuần khiết, nhưng có một câu nói rằng gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Sau khi ở cùng với Diệp Vĩnh Khang trong khoảng thời gian này, Diệp Vĩnh Khang c gian này, Diệp Vĩnh Khang n th, khiến cho Loan Loan bây giờ “m cho Lo” cho Loan Loan bây
Đối mặt với cảnh cáo của Loan Loan, Diệp Vĩnh Khang nở một nụ cười xấu xa: “Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại".
Loan Loan siết chặt nắm đấm nhỏ, đe dọa: “Nếu anh còn vớ vẩn, tôi liều mạng với anh đấy!"
Ngay sau đó hai người đã đến khu sơn trang mà Diệp Vĩnh Khang đã quyết định.
Ở một nơi kinh tế tương đối lạc hậu, người quản lý khu du lịch này có lẽ chưa bao giờ thấy một đại gia giàu có như vậy.
Xe của Diệp Vĩnh Khang vừa lái đến, liền nhìn thấy lối vào sơn trang trải thảm đỏ, bên cạnh có đặt hoa và bóng bay, tất cả nhân viên đều đứng thành hàng bên cạnh thảm đỏ.
Một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đang đứng ở phía trước, nhìn thấy xe của Diệp Vĩnh Khang đi tới phía trước, anh ta vội vàng tiến lên, sốt ruột khoát tay: “Hôm nay nơi này đã đặt trước, tạm thời đóng cửa, mời anh đi chỗ khác đặt chỗ".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười xuống xe, lấy thông tin đặt chỗ trên điện thoại di động ra lắc lắc trước mặt người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Anh thật sự là anh Diệp ư, thật xin lỗi, chỉ là tôi không nhận ra, anh Diệp, mời anh vào trong!"
Hai hàng nhân viên đứng cạnh thảm đỏ đồng thanh hô to: "Hoan nghênh anh Diệp!"
Nói xong, bọn họ lấy pháo giấy từ phía sau ra nổ, nhất thời toàn bộ không gian tràn ngập hoa giấy đầy màu sắc, một nhân viên còn trực tiếp đốt một tràng pháo lớn.
Diệp Vĩnh Khang mặc dù đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng đứng trước cảnh tượng này vẫn hoàn toàn sững sờ, nghi ngờ hỏi người đàn ông trung niên: "Hôm nay là ngày trọng đại gì à?"
Người đàn ông trung niên vội vàng cười giải thích: “Anh Diệp, tôi là quản lý ở đây. Nói thật với anh, gần đây tình hình kinh tế ở đây rất tệ, đã nửa năm nay sơn trang của chúng tôi không có mấy khách sộp ghé thăm rồi".
"Ngày nào cũng có chi mà không có thu, tiền đã dùng hết từ lâu rồi, còn nợ nần chồng chất, tôi đang nghĩ cách bán đi, không ngờ lại có một vị khách quý như anh Diệp bất ngờ ghé đến, anh là vị cứu tinh của chúng tôi đấy!"
Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc sau khi nghe lời này, thì ra là như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không khó giải thích, nền kinh tế ở đây vốn đã lạc hậu rồi, không thể so với các khu vực phát triển ở phía Nam được.
Hơn nữa, người Tây Bắc có tính cách giản dị, không có tâm địa gian xảo, nói năng và làm việc gì cũng thẳng tính nên không khó để lý giải tại sao họ lại phô trương như vậy.
Quản lý đích thân dẫn đường, đưa hai người tới một cái đình, tươi cười giới thiệu: “Mời hai vị ngồi, hai vị khách quý, chỗ ngồi này là chỗ ngồi tốt nhất trong sơn trang của chúng tôi đấy, còn có thể thưởng thức phong cảnh trong khi dùng bữa nữa, và sau còn có buổi biểu diễn dân gian địa phương nữa, anh Diệp, anh còn dặn dò gì không ạ?"
Diệp Vĩnh Khang xua tay nói: "Biểu diễn dân gian hay cái gì đó thì thôi đi, tôi với bạn tôi thích yên tĩnh, sau khi dọn đồ ăn lên xong thì cũng không cần quan tâm nữa đâu. Chúng tôi không thích quá nhiều người, nên bây giờ đưa chúng tôi vào phòng để sửa soạn trước đi”.
"Hiểu rồi!"
Quản lý vội vàng đưa hai người đến căn phòng tốt nhất trong sơn trang, cuối cùng họ cũng có thể tắm nước nóng và sửa soạn đôi chút rồi.
Đối mặt với một đại gia lắm tiền nhiều của như Diệp Vĩnh Khang, việc phục vụ sẽ trở thành điều hiển nhiên.
Khi hai người tắm xong và mặc áo choàng tắm đi ra, thì đã có người đem quần áo của họ đi giặt rồi.
Quản lý đứng ngoài phòng một cách cung kính, hai tay cầm một cái túi, cười nói: "Tôi thấy hai người không mang theo hành lý gì, nên nhờ người mua cho mấy bộ quần áo, hi vọng hai vị thích nó".
"Oa, tận tâm quá đi, cảm ơn anh, anh muốn ban thưởng gì cứ nói với tôi".
Loan Loan là con gái, không thể giống như Diệp Vĩnh Khang, chỉ dùng áo choàng tắm quấn quanh là được.
Thấy anh quản lý ân cần như vậy, liền vui mừng khôn xiết, vội vàng xách túi đi vào phòng sửa soạn.
Người quản lý trông có vẻ hoang mang, cảm thấy những gì Loan Loan nói vừa rồi thật là lạ.
Diệp Vĩnh Khang nhìn ra được suy nghĩ của quản lý liền mỉm cười.
Anh giải thích: “Xin lỗi, người bạn này của tôi thường thích xem mấy bộ phim truyền hình cổ trang, đôi khi cô ấy sẽ bắt chước lời thoại trong đó, nhưng anh đã làm việc rất chu đáo, đưa điện thoại của anh cho tôi".
Quản lý khó hiểu lấy điện thoại di động ra, Diệp Vĩnh Khang mở điện thoại di động ra quét mã code của quản lý.
Người quản lý nhìn số tiền 50.000 tệ, vẻ mặt khó hiểu nói: "Không biết anh Diệp cần mua gì là lại đưa nhiều tiền như vậy?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Boa cho anh đó".
"Cái gì?"
Người quản lý sững sờ tại chỗ, 50.000 tệ, tuy rằng đối với anh ta không phải là số tiền quá lớn, nhưng chắc chắn không phải là số nhỏ, lại là tiền boa!
Anh quản lý vui mừng đến mức suýt khóc, véo vào cánh tay của mình một cái, hoài nghi không biết mình có phải đang mơ không.
Tuy rằng nơi này ở Tây Bắc, kinh tế tương đối lạc hậu, nhưng cũng không quá đói kém.
Một bàn đầy ắp các món ăn, tuy hình thức bên ngoài trông không được tinh tế như những quán kinh tế phát triển ở miền Nam.
Nhưng về chất lượng thì chắc chắn là không thể chê!
Gà nướng nguyên con, đùi cừu nướng, sườn cừu nướng, thịt bò miếng lớn, bày đầy cả một bàn, lại còn rất nhiều!
Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan thoải mái tắm nước nóng, mặc áo choàng tắm mới tinh, ngồi trong đình, nhìn một bàn lớn đầy thịt và rau, trong lòng đột nhiên tràn đầy sinh lực!
Chương 697: Ăn no uống đã
Lâu lắm rồi hai người mới được ăn cơm no mặc áo ấm, nhất là mấy ngày trong cung điện dưới lòng đất Bà Sa, đã ba ngày ba đêm bọn họ chưa ăn một miếng nào.
Nếu không phải hai người bọn họ đều là người luyện võ có thể lực tốt, thì có khi bọn họ đã gục ngã từ lâu rồi.
Nhưng cho dù như vậy cũng không có nghĩa là người luyện võ không biết đói, giờ đối diện với một bàn lớn đầy đồ ăn ngon hai người họ liền không hề kiêng nể gì mà bốc ăn lia lịa.
Bề ngoài Loan Loan là cô gái tiểu thư đài các trong sáng và đáng yêu động lòng người, nhưng cô ta còn ăn khỏe hơn cả Diệp Vĩnh Khang, dùng cả hai tay, miệng hết ăn rồi lại uống.
Một lúc sau, một bàn đầy ắp đồ ăn đã được hai người họ ăn hết, chỉ còn lại những mảnh vụn và xương.
"Cô là con gái lớn rồi, ăn cơm sao không ý tứ gì vậy, như thể đầu thai thành ma đói rồi vậy, cái tướng ăn như cô, sau làm sao mà lấy được chồng chứ, ai mà dám lấy cô ấy, có mà sẽ bị cô ăn cho tán gia bại sản”.
Diệp Vĩnh Khang ăn uống no nê, cười nhạo Loan Loan.
Lấy khăn giấy lau khóe miệng, Loan Loan trợn mắt than thở: "Ăn một bữa cơm thôi mà cũng nói lắm thật đấy, người muốn lấy tôi rõ nhiều, không cần anh quan tâm đâu, tôi chưa từng ăn bữa nào no như vậy".
Nghe xong, Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi: "Không phải cô nói Giáo phái áo đỏ bên cô lắm tiền nhiều của lắm sao, sao lại nghèo đến nỗi cơm cũng không được ăn no?"
Loan Loan nói: “Tất nhiên không phải vì không có đủ thức ăn, mà bởi vì tôi là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, nên nhất cử nhất động của tôi đều có những quy tắc rất nghiêm ngặt".
"Mỗi bữa tôi ăn những gì, ăn bao nhiêu, cũng có quy định hết, không thể ăn uống thả ga như này được".
"Không phải trước đó anh chê trách thói ăn vặt của tôi sao? Cái này không thể trách tôi được, ở Giáo phái áo đỏ chúng tôi, làm Thánh nữ là không được ăn những thứ đó".
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong, trong lòng không khỏi có chút thương hại, tuy rằng bề ngoài cô gái này là thánh nữ nhưng thật ra chỉ là công cụ cho người khác lợi dụng mà thôi.
Chắc hẳn cô ta đã có một tuổi thơ không mấy vui vẻ.
"Loan Loan, cô có thấy vui vẻ khi sống ở Giáo phái áo đỏ không?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hỏi một câu có vẻ vô nghĩa.
Về hạnh phúc và bất hạnh, Diệp Vĩnh Khang cũng đã từng nghĩ đến, trên đời này không có gì là tuyệt đối, mọi thứ đều là tương đối.
Điều này cũng giống như khẩu vị, có người thích ăn chua, khi nhìn thấy đồ chua họ cảm thấy rất vui.
Nhưng một số người thích ăn cay, say mê nó và không thể cưỡng lại nó.
Không thể nói khẩu vị họ cao hay thấp, chỉ là mỗi người có hoàn cảnh khác nhau.
Những đứa trẻ bảy, tám tuổi kia có thể nghịch bùn cả ngày đã là vui rồi.
Nhưng hành vi của chúng, trong mắt người lớn, là ấu trĩ.
Nhưng trong mắt trẻ em, việc người lớn chơi mạt chược và uống rượu hát karaoke là mấy chuyện rất nhàm chán.
Loan Loan từ nhỏ đã lớn lên trong Giáo phái áo đỏ, theo quan điểm của người ngoài, cuộc sống bị gò bó ở của cô ta chắc hẳn rất khổ sở.
Nhưng có lẽ bản thân cô ta không nghĩ như vậy, mỗi người đều có ý kiến khác nhau nên cảm nhận mọi thứ cũng khác nhau.
Tuy nhiên, điều mà Diệp Vĩnh Khang không ngờ là Loan Loan đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái trước câu hỏi này, và hỏi ngược lại: “Anh nghĩ thế nào?"
"Cái này……."
Phản ứng của Loan Loan đã khiến Diệp Vĩnh Khang rơi vào tình thế khó xử, từ những lần tiếp xúc với Loan Loan trước đây, anh cảm nhận được nhận thức và giá trị quan của Loan Loan, cô ta rất tôn trọng Giáo phái áo đỏ, coi nó như thần thánh.
Đó là lý do mà cô ta không ngần ngại khi nói rằng mọi việc cô ta làm đều có ý nghĩa.
"Cái này...... tôi nghĩ là….chắc là cô cảm thấy vui vẻ…"
Diệp Vĩnh Khang không biết phải trả lời như thế nào, anh không thích đánh giá người khác bằng giá trị quan của bản thân, vì vậy anh chọn thuận theo ý người khác.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong, Loan Loan lại đột nhiên bật cười.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh sững sờ.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Loan Loan, tuy rằng cô gái này có dây thần kinh não rất lớn, gặp phải tí chuyện cao hứng sẽ chẳng kiêng kị gì mà cười ha ha hô hô lên.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nhìn thấy cô ta cười tươi như bây giờ, Diệp Vĩnh Khang có thể cảm nhận được, dường như cô ta đang trút bỏ cảm xúc vậy.
Chờ Loan Loan cười một lúc xong, cô ta đột nhiên nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt rất kỳ quái, chậm rãi hỏi: "Không có tự do, không được có suy nghĩ riêng, mỗi ngày đều phải làm việc theo quy tắc, đói không thể ăn no, khát không thể uống đã, ngày nào cũng làm rất nhiều việc chỉ để tạo nên một vị thần hữu danh vô thực".
"Thánh nữ? Đây chắn chắn là trò hề của thế gian. Trên thực tế, cuộc sống như vậy có khác nào một công cụ?"
"Nếu anh sống như thế anh có vui vẻ không?"
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy liền sững sờ.
Anh chưa bao giờ thấy Loan Loan biểu hiện như vậy, cũng chưa từng thấy cô ta nói với giọng điệu như vậy.
Hơn nữa, cô ta thực sự hiểu tất cả những sự thật này!
"Vậy thì trước đó cô…"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt trở nên có chút kỳ quái.
"Trước đây tôi đã thể hiện sự tôn trọng của bản thân đối với Giáo phái áo đỏ cũng như niềm tin vững chắc của tôi vào những khái niệm đó. Trên thực tế, tất cả đều là giả".
Loan Loan nhìn Diệp Vĩnh Khang phun ra một ngụm, rồi chậm rãi nói: "Nếu đã nói ra rồi thì tôi cũng không giấu giếm nữa giờ, anh hỏi những cái anh không hiểu đi".
Diệp Vĩnh Khang cũng hít sâu một hơi, anh nhanh chóng tập trung chú ý vào chủ đề này, nhìn Loan Loan và hỏi: “Câu hỏi đầu tiên của tôi, như tôi đã nói trước đây, bài đăng có chữ ký của Tiểu Bạch Long đã được ban bố hai mươi năm trước".
"Và tôi cũng đã xác minh rằng thời gian đăng bài không hề được sửa đổi, mà lúc đó, cô còn chưa đầy tháng".
Loan Loan nghe xong nói: "Tiểu Bạch Long liên hệ với anh quả thực là tôi, còn Tiểu Bạch Long đăng bài kia lại là người khác".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày kiên nhẫn chờ đối phương nói tiếp.
Nhìn Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan chậm rãi nói: "Người đăng bài viết đó hai mươi năm trước chính là bố ruột của tôi!"
"Cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang kinh ngạc há hốc mồm, điều này anh hoàn toàn không ngờ tới, sau đó mới nhớ ra người đứng đầu Giáo phái áo đỏ chỉ là bố nuôi của Loan Loan, còn bố ruột thì anh chưa từng nghe cô ta nhắc tới.
"Không phải lúc trước cô nói từ khi đẻ ra chưa từng gặp bố mẹ mình sao?"
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
Loan Loan nhẹ gật đầu với vẻ nghiêm túc: “Đúng là vậy, chưa từng gặp".
"Như anh đã nói, tôi thậm chí còn chưa được một tháng tuổi khi bố ruột tôi đăng bài đăng đó".
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra: “Vậy cô…"
Nhìn Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan chậm rãi nói: "Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết tất cả sự thật!"
Thiên Long Quyết là một trong ba công pháp lớn thời thượng cổ, uy lực của nó đủ để hủy thiên diệt địa.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang tu luyện chỉ có một phần mười nguyên bản của Thiên Long Quyết, thậm chí là một phần mười của cuốn sách tàn này, chỉ tu luyện được một phần trong đó cũng đã đủ để thống trị thiên hạ rồi.
Nhưng khi Diệp Vĩnh Khang kết thúc tầng tu luyện đầu tiên, muốn tiến xa hơn một bước lại đột nhiên phát hiện không thể phá vỡ được nút thắt.
Anh đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng nút thắt đó giống như chân núi, hoàn toàn không thể lay động được.
Cuối cùng Diệp Vĩnh Khang cũng phát hiện ra manh mối, nguyên nhân là bởi vì Thiên Long Quyết là một trong ba công pháp lớn thượng cổ, dù chỉ là một phần mười quyền sách cũ nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó không thể ước lượng được.
Mà có một sự khác biệt giữa tầng đầu tiên và tầng thứ hai của cuốn sách tàn này.
Tuy rằng nói tầng thứ nhất vốn đã rất mạnh, nhưng so với toàn bộ cuốn sách tàn Thiên Long Quyết thì tầng thứ nhất chỉ là nền tảng cơ bản nhất, thậm chí còn chưa chính thức gọi là nhập môn.
Mà muốn chính thức nhập môn cần phải có nội lực tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
Đây giống như việc một cỗ máy công suất lớn chỉ có thể vận hành được khi có đủ điện.
Cho dù nội lực của Diệp Vĩnh Khang đã rất mạnh, nhưng điều này cũng chỉ là khi so sánh với người của thời đại này mà thôi.
Ở thời cổ đại, linh lực giữa đất trời rất phong phú dồi dào, nhưng ở thời đại ngày nay linh lực rất mỏng, cho nên người ở hai thời đại hoàn toàn không ngang hàng với nhau.
Đứng trước Thiên Long Quyết thượng cổ, nội lực nhỏ nhoi của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không theo nổi, cho nên cũng không thể đột phá nút thắt.
Sau khi tìm ra nguyên nhân, Diệp Vĩnh Khang từ bỏ ý định tiếp tục đột phá nút thắt của Thiên Long Quyết.
Bởi vì anh biết rằng thời đại mình sống đã là thời đại tận thế của người luyện võ, là thời đại mà linh lực giữa đất trời mỏng manh nhất.
Dưới hoàn cảnh như vậy, không ai có thể tu luyện nội lực của mình đến cảnh giới đủ để phá vỡ nút thắt ấy.
Có lẽ nếu Diệp Vĩnh Khang liều mạng thử thì cũng có chút cơ hội có thể làm được, có điều đoán chừng cũng phải mấy bảy tám mươi năm nữa.
Đến lúc đó tu vi có cao đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Vĩnh Khang cũng không muốn lãng phí cả đời của mình lên một chuyện như vậy.
Tuy nhiên, ban nãy anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra dòng khíc ấm trong cơ thể mình đã phá vỡ nút thắt của Thiên Long Quyết, khiến cho Thiên Long Quyết của Diệp Vĩnh Khang đạt tới đỉnh cao tầng thứ hai trong chớp mắt!
Sức mạnh tu vi của con người đương nhiên là không thể làm được, nhưng sức mạnh của thần long thì có thể, đây chính là tác dụng của Thần Long Tinh Hồn!
Điều khiến Diệp Vĩnh Khang vui mừng hơn cả là sức mạnh của Thần Long Tinh Hồn không hề vì vậy mà hao cạn đi.
Diệp Vĩnh Khang vẫn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng vô lượng ẩn chứa trong Thần Long Tinh Hồn, chỉ là thể chất hiện tại của anh không dùng hết nhiều năng lượng như vậy mà thôi.
Giống như một đường ống nước có đường kính mười phân nối với biển, cho dù nguồn nước có dồi dào cỡ nào thì bản thân lưu lượng nước chảy qua ống cũng không thể thay đổi.
Điều Diệp Vĩnh Khang phải làm tiếp theo chính là không ngừng làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, bản thân mạnh lên bao nhiêu thì có thể hấp thụ được sức mạnh của Thần Long Tinh Hồn trong cơ thể bấy nhiêu.
Nói cách khác, sau này anh hoàn toàn có thể bỏ qua một phần tu luyện khó nhất đối với tu võ giả: Luyện khí!
Trong người Diệp Vĩnh Khang có một nguồn Thần Long Khí Hải mạnh đến khó đoán, anh hoàn toàn không cần luyện khí, chỉ cần không ngừng làm cho bản thân trở nên mạnh hơn là được!
Một chuyện tốt như vậy, chẳng trách Diệp Vĩnh Khang mững rỡ như điên!
"Anh đừng dọa tôi!"
Loan Loan không hiểu nguyên cớ nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Vĩnh Khang thì nhất thời bị dọa sợ, cho rằng thần kinh anh có vấn đề.
"Đừng lo lắng, tôi không sao!"
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang hồng hào phấn chấn nhìn Loan Loan cười nói: "Vừa rồi tôi bị một chiếc bánh có nhân ném trúng đầu!"
Loan Loan khó hiểu nhíu mày hỏi lại: "Bánh có nhân gì? Anh nói lung tung gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Tóm lại là một cái bánh rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đừng nói chuyện này nữa, cô còn nhớ lúc nãy chúng ta làm sao từ bên dưới ra ngoài được không?"
Diệp Vĩnh Khang tạm thời không định nói chuyện này ra, bởi vì anh rất rõ ràng đạo lý may rủi.
Dân thường vô tội vì giấu ngọc trong người lại thành phạm tội, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thần Long Tinh Hồn có thể sẽ đẩy anh vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không nhớ được, nhưng lúc đó tôi đã rất lo lắng khi nhìn thấy anh lao về phía bộ công pháp của Vua Bà Sa".
"Sau đó tôi thấy cơ thể của anh vừa tiếp xúc với công pháp Bà Sa thì chùm sáng đỏ rực ấy nổ ra, sau đó thì không còn biết gì nữa, lúc tỉnh lại thì đã ở bên ngoài rồi".
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, từ từ bình ổn lại cảm xúc, cẩn thận xem xét lại chuyện vừa mới xảy ra.
Ngay sau đó càng thêm kính phục Vua Bà Sa.
Vua Bà Sa không chỉ là người tu vi cao cường, suy nghĩ tỉ mỉ mà còn là người có tấm lòng lớn, chí khí lớn.
Sau khi hoàn toàn giác ngộ có thể không chút do dự từ bỏ quyền lực tối cao của mình.
Để cứu muôn dân trong thiên hạ khỏi tai họa, ông ta thậm chí có thể nhẫn tâm tự tay xóa sổ luôn cả nền văn minh Bà Sa.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không chứng kiến tình cảnh lúc đó, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được thời điểm mà Vua Bà Sa trả giá bằng tính mạng của mình, triệu hồi Thiên Lôi để hủy diệt toàn bộ gia tộc và khoảnh khắc ông tự tay đánh đổ vương triều, trong lòng ông nhất định vô cùng đau đớn.
Chính tay ông đã giết người trong tộc của mình, không phải để làm hại họ, mà là để cứu họ.
Chỉ từ điều này có thể thấy được rằng, ngay cả trước khi chết, ông cũng đã phải hao tổn tâm trí suy nghĩ cho mấy ngàn năm sau.
Tất cả những gì ông làm đều là đang tận lực tiêu diệt những kẻ hung ác tham lam ích kỷ trên thế giới này, ông muốn dùng phương thức này để làm giảm bớt tội nghiệp của những người trong tộc, để khi xuống địa ngục họ có thể bớt khổ hơn một chút.
Có lẽ những người trong tộc Bà Sa bị ông giết đã hận ông đến tận xương tủy trong thời khắc bị Thiên Lôi xử chết.
Có lẽ cho đến khi cả tộc Bà Sa bị diệt vong cũng không có ai có thể hiểu được ý định của ông ta.
Một người suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ như Vua Bà Sa chắc chắn có thể đoán được những điều này, nhưng ông ta vẫn lựa chọn làm như vậy.
Là Vua Bà Sa, trách nhiệm của ông ta không phải là hưởng thụ quyền lực và vinh hoa phú quý mà phải có trách nhiệm với bách tính thiên hạ, càng phải phụ trách người trong tộc mình.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, cung kính cúi đầu với bãi cát mênh mông màu vàng bên cạnh, bày tỏ lòng kính trọng đối với nhân vật từ thời thượng cổ này.
"Tiếp theo, chúng ta nên đi đâu?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, kéo suy nghĩ của mình trở về hiện thực, nhìn Loan Loan rồi hỏi.
Anh không quên rằng mục đích của chuyến đi này là làm vệ sĩ của Loan Loan, và công lao sau khi hoàn thành chuyện này là Loan Loan sẽ nói cho anh biết tung tích của thất phẩm linh châu.
"Hả?"
Loan Loan sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Nhiệm vụ của anh trước tiên đến đây, tạm thời kết thúc, tôi còn phải thu xếp một số việc khác, chờ khi tôi thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi sẽ thông báo với anh, anh quay về trước đi, tạm biệt!"
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Cô dốc hết sức bày cho tôi một bàn cờ lớn thế này, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ, chuyện này rất không có lợi đấy, cô nói xem có đúng không Tiểu Bạch Long?"
Chương 695: Cô chính là Tiểu Bạch Long
Sắc mặt Loan Loan chợt biến đổi, trong mắt rõ ràng đang loé lên một tia hoảng loạn, thế nhưng vẫn cố gắng cứng rắn tỏ vẻ hoài nghi: “Tiểu Bạch Long? Tiểu Bạch Long gì cơ? Anh nói Bạch Long Sứ á, anh ta đang ở bên cạnh bố nuôi tôi, sao anh lại đột nhiên nhắc tới anh ta?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái trước mắt mặc dù biểu hiện vô cùng cố gắng nhưng kỹ thuật diễn xuất lại thật sự chẳng ra sao, bình thản cười nói: “Thật ra mới bắt đầu tôi đã hoài nghi cô chính là Tiểu Bạch Long, sơ hở lớn nhất của cô chính là sắp xếp thời gian quá mức hoàn mỹ”.
“Cái tên Tiểu Bạch Long trên mạng gần như nắm rõ về tình hình của cô như trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả rất nhiều tiểu tiết cũng phán đoán được cực kỳ chuẩn xác, giống như anh ta kè kè theo sát bên cạnh cô bất kể mọi lúc vậy”.
“Lúc đó tôi đã quyết định giả vờ như chưa nhìn thấu, muốn nhìn xem rốt cuộc cô muốn giở trò gì”.
“Có điều sau này cô đột nhiên nhắc tới Bạch Long Sứ của giáo phái áo đỏ mấy người, thêm cả một chuyện vô cùng đặc biệt mà tôi nghĩ mãi không ra trong quá trình xác minh thân phận của cô, vậy nên ý nghĩ nghi ngờ cô chính là Tiểu Bạch Long dần bị dao động”.
“Suốt chặng đường tôi đều đang suy nghĩ chuyện này, ngoại trừ điểm mà tôi thật sự nghĩ mãi không ra kia thì sau quãng thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau, rất nhiều hành vi của cô đều đang nói lên rằng cô chính là Tiểu Bạch Long”.
“Vừa mới một phút trước, tôi cũng chưa có xác định chắc chắn thân phận của cô chính là Tiểu Bạch Long, có điều ban nãy lúc tôi nhắc đến cái tên này, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên rất hoang mang, nói năng cũng lắp ba lắp bắp”.
“Hơn nữa dáng vẻ cô cố tỏ ra trấn định thật sự quá gượng gạo, vậy nên hiện tại, tôi dám khẳng định một trăm phần trăm cô chính là cái tên Tiểu Bạch Long trên mạng kia”.
“Anh…”
Loan Loan thấy mình bị đối phương bóc mẽ hoàn toàn thì cũng không lựa chọn tiếp tục chối cãi mà nghiến răng giậm chân nói: “Hoá ra anh đã biết từ lâu rồi, thế mà anh lại lừa tôi, anh không nói đạo lý, mau xin lỗi tôi đi!”
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ xem ra chuyện phụ nữ không chịu nói lý đều quá ư là phổ biến trên thế giới này.
Lúc mà phụ nữ đúng thì cô ấy có thể nói ba ngày ba đêm.
Nếu như bọn họ không đúng thì sẽ bắt đầu nhấn mạnh thái độ của đàn ông, tóm lại tiếp xúc với phụ nữ thì nhớ kỹ một điều là được rồi: Dù là lúc nào, nhớ rằng phụ nữ luôn luôn đúng.
Đương nhiên loại thừa nhận này không phải là làm theo một cách mù quáng, ít nhất ngoài miệng công nhận bọn họ đúng, còn đâu tự mình hiểu rõ trong lòng là được rồi.
Đàn ông ý mà, tranh cãi phân bua cao thấp với phụ nữ, loại hành vi như vậy vốn dĩ quá hèn.
“Vâng vâng vâng, tôi xin lỗi bà chị Loan Loan của tôi!”
Diệp Vĩnh Khang thấy cuối cùng thì đối phương cũng lên tiếng thừa nhận, thật ra lúc này anh mới chắc chắn một trăm phần trăm về thân phận của Loan Loan.
Những lời ban nãy vẫn hơi đánh lừa sự hoài nghi của đối phương, nếu như kỹ thuật diễn xuất của Loan Loan tốt hơn chút, tiếp tục chối cãi thì Diệp Vĩnh Khang cũng chẳng thể xác định cô ta chính là Tiểu Bạch Long trên mạng kia.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang vẫn có rất nhiều điểm mấu chốt chưa lý giải được.
Có điều hiện tại có thể dứt khoát hỏi đương sự được rồi, anh liền lên tiếng nói: “Tôi có hai chuyện nghĩ mãi không hiểu, bài đăng đó quả thực là bài đăng từ hai mươi năm trước, lúc đó hẳn là cô vẫn chưa đầy tháng nhỉ”.
Loan Loan thở dài một hơi, nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Trước đây ở cung điện dưới mặt đất tôi đã hứa với anh nếu như có thể ra ngoài thì tôi sẽ nói cho anh nghe sự thật, xem ra tôi phải tuân thủ lời hứa này của mình rồi, chỉ có điều có phải hai chúng ta nên tìm nơi nào chỉnh đốn lại một chút không?”
Lúc này thì Diệp Vĩnh Khang mới phát hiện ra mặt mũi và người ngợm của anh và Loan Loan đã bẩn thỉu lắm rồi, nhìn thời gian thì hai người đã ở trong này tận ba ngày ba đêm.
Bởi vì bên dưới lúc nào cũng tối om nên khái niệm thời gian không được rõ ràng tới thế.
Vẫn may trên xe của Diệp Vĩnh Khang có hệ thống định vị, thông qua điện thoại có thể nhìn thấy vị trí mà xe đang đỗ, cách nơi này cũng không quá xa, hai người đi bộ tầm mười phút là tới rồi.
Sau khi lên xe, Diệp Vĩnh Khang chuyển trạng thái của điện thoại về tần số bình thường, ngay tức thì có vô số tin nhắn lũ lượt hiển thị, rung tới độ lòng bàn tay phát tê.
Gần như tất cả đều là của Hạ Huyền Trúc, lúc này thì Diệp Vĩnh Khang mới thầm thốt lên nguy to, vội vàng lấy điện thoại ra gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn bằng giọng nói, nói cho đối phương biết bản thân rất bình an, chỉ là do mấy ngày qua điện thoại có chút trục trặc mà thôi.
Hạ Huyền Trúc là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, trước giờ cô đều chưa từng can dự quá nhiều vào chuyện mà Diệp Vĩnh Khang làm.
Cô biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang không thể coi thường, cô cũng biết Diệp Vĩnh Khang nhất định còn có rất nhiều chuyện đang giấu cô.
Thế nhưng chỉ cần Diệp Vĩnh Khang không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.
Bởi vì cô tin rằng Diệp Vĩnh Khang có cái lý của riêng anh, hơn nữa cô cũng tin rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ yêu cô mãi mãi, như vậy là đủ rồi.
Vậy nên có rất nhiều lúc Diệp Vĩnh Khang ra ngoài, chỉ cần anh không chủ động nói thì Hạ Huyền Trúc cũng sẽ không hỏi nhiều.
Có điều cô chỉ đưa ra một yêu cầu với Diệp Vĩnh Khang, đó chính là ít nhất mỗi ngày phải gửi một tin nhắn về báo bình an.
Nếu như dưới tình cảnh đặc biệt có khả năng phải ngắt liên lạc một thời gian, Diệp Vĩnh Khang buộc phải thông báo trước cho cô, sau đó nói rõ thời gian đại khái sẽ ngắt liên lạc.
Diệp Vĩnh Khang cũng vẫn luôn làm như thế, dù anh ở bên ngoài làm chuyện gì, mỗi ngày đều sẽ gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn báo bình an.
Có điều chuyện lần này lại xảy ra tương đối đột ngột, anh căn bản không có cơ hội gửi tin nhắn cho Hạ Huyền Trúc, bên trong đó thậm chí ngay cả tín hiệu vệ tinh cũng chẳng có, vậy nên ba ngày này anh vẫn luôn ở trong trạng thái mất tích.
Hạ Huyền Trúc trả lời tin nhắn rất nhanh, muốn Diệp Vĩnh Khang tự quay một đoạn video ngắn, còn phải hôn một cái trong video rồi gửi qua cho cô.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy tin nhắn của Hạ Huyền Trúc thì lập tức mỉm cười, vội vàng làm theo như Hạ Huyền Trúc yêu cầu, mở camera trước rồi cười nói vào ống kính: “Vợ à, anh vẫn ổn này, em không cần phải lo lắng đâu, không sao hết á”.
Nói xong thì còn “mua” một tiếng hôn ống kính camera.
“Anh có thấy mắc ói không?”
Loan Loan ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn: “Có thể suy xét tới cảm nhận của tôi một chút hay không, da gà của tôi nổi hết cả lên rồi, vợ anh cũng buồn nôn thật đấy, đã là vợ chồng già với nhau rồi mà còn như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang vừa khởi động xe vừa cười nhưng không giải thích quá nhiều, sau đó liền lái xe tới một thành phố nhỏ ở gần đó nhất.
Anh đương nhiên hiểu tâm tư của Hạ Huyền Trúc.
Thứ nhất, mặc dù hai người họ cũng coi như vợ chồng lâu năm rồi, thế nhưng tình cảm của hai người vẫn không hề thua kém bất cứ cặp tình nhân đang yêu đương nồng cháy nào.
Thứ hai, nguyên nhân thật sự mà Hạ Huyền Trúc muốn anh quay đoạn video ngắn này chính là cô ấy muốn xác minh xem đoạn tin nhắn kia có phải do chính Diệp Vĩnh Khang gửi đi hay không, liệu có phải người khác dùng điện thoại của anh mạo danh làm anh hay không.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mất liên lạc ba ngày nên Hạ Huyền Trúc buộc phải lo lắng nhiều hơn.
Diện tích của sa mạc này hết sức rộng lớn, dù tính năng và tốc độ con xe này của Diệp Vĩnh Khang đều vô cùng ưu việt, thế nhưng cũng phải mất tới ba tiếng đồng hồ mới tới được một thành phố nhỏ ở gần đây nhất.
Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ muốn hỏi Loan Loan về mấy vấn đề hoài nghi còn khúc mắc trong lòng anh vẫn chưa giải thích được ngay trên đường đi.
Thế nhưng Loan Loan lại nói mấy chuyện này phải đợi lát nữa vào nội thành chỉnh trang lại tử tế, sau đó ăn một bữa no rồi từ từ nói sau.
Chương 696: Nghi thức hoan nghênh
Diệp Vĩnh Khang điều khiển xe với tốc độ nhanh nhất, giá trị thực tế của chiếc polo của anh là hàng trăm triệu tệ, từ vỏ xe đến các bộ phận bên trong đều là công nghệ hàng đầu thế giới.
Trên sa mạc Gobi, nơi đầy ổ gà to bằng nắm tay, ngay cả những chiếc xe địa hình trị giá hàng triệu t i cũng phải di chuyển mất ít nhất sáu hoặc bảy giờ, thu hot nDiệp Vĩnh Khang chỉ tốn không đến ba giờ đã đến được một thành phố nhỏ gần sa mạc này nhất.
Thành phố nhỏ này không được nhiều người biết đến, quy mô cũng rất nhỏ, so với những nơi kinh tế phát triển ở phía Nam thì nó thậm chí còn không bằng một quận khá phát triển ở đó.
Tuy nhiên, chỉ cần có đủ tiền trong xã hội này, không có gì là không thể làm được.
Lúc sắp tới thành phố, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra kiểm tra, sau đó gọi điện đặt bao trọn toàn bộ soàn bọn cao cấp nhất ở đây, còn dặn dò chỗ đó nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn ngon.
Hành động của Diệp Vĩnh Khang khiến ngay cả thánh nữ Loan Loan từ nhỏ đã không có khái niệm về tiền bạc cũng cảm thấy có chút xa xỉ, nói: "Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng cũng không cần vung tay quá vậy đâu, chúng ta cũng không ở đó lâu, sửa soạn chút rồi lại tới địa điểm tiếp theo thôi mà, tìm đại một khách sạn không được sao?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu về phía Loan Loan với một nụ cười đặc biệt vui tươi, và nói: “Ở đó cách âm tốt hơn, làm một số việc cũng dễ dàng hơn".
Loan Loan sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ bừng, cắn răng nói: “Vớ vẩn, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà có ý đồ xấu, anh là người đã có vợ rồi đấy!”
Mặc dù Loan Loan từ nhỏ lớn lên trong Giáo phái áo đỏ, nhận thức về nam và nữ của cô ta đặc biệt thuần khiết, nhưng có một câu nói rằng gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Sau khi ở cùng với Diệp Vĩnh Khang trong khoảng thời gian này, Diệp Vĩnh Khang c gian này, Diệp Vĩnh Khang n th, khiến cho Loan Loan bây giờ “m cho Lo” cho Loan Loan bây
Đối mặt với cảnh cáo của Loan Loan, Diệp Vĩnh Khang nở một nụ cười xấu xa: “Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại".
Loan Loan siết chặt nắm đấm nhỏ, đe dọa: “Nếu anh còn vớ vẩn, tôi liều mạng với anh đấy!"
Ngay sau đó hai người đã đến khu sơn trang mà Diệp Vĩnh Khang đã quyết định.
Ở một nơi kinh tế tương đối lạc hậu, người quản lý khu du lịch này có lẽ chưa bao giờ thấy một đại gia giàu có như vậy.
Xe của Diệp Vĩnh Khang vừa lái đến, liền nhìn thấy lối vào sơn trang trải thảm đỏ, bên cạnh có đặt hoa và bóng bay, tất cả nhân viên đều đứng thành hàng bên cạnh thảm đỏ.
Một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đang đứng ở phía trước, nhìn thấy xe của Diệp Vĩnh Khang đi tới phía trước, anh ta vội vàng tiến lên, sốt ruột khoát tay: “Hôm nay nơi này đã đặt trước, tạm thời đóng cửa, mời anh đi chỗ khác đặt chỗ".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười xuống xe, lấy thông tin đặt chỗ trên điện thoại di động ra lắc lắc trước mặt người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Anh thật sự là anh Diệp ư, thật xin lỗi, chỉ là tôi không nhận ra, anh Diệp, mời anh vào trong!"
Hai hàng nhân viên đứng cạnh thảm đỏ đồng thanh hô to: "Hoan nghênh anh Diệp!"
Nói xong, bọn họ lấy pháo giấy từ phía sau ra nổ, nhất thời toàn bộ không gian tràn ngập hoa giấy đầy màu sắc, một nhân viên còn trực tiếp đốt một tràng pháo lớn.
Diệp Vĩnh Khang mặc dù đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng đứng trước cảnh tượng này vẫn hoàn toàn sững sờ, nghi ngờ hỏi người đàn ông trung niên: "Hôm nay là ngày trọng đại gì à?"
Người đàn ông trung niên vội vàng cười giải thích: “Anh Diệp, tôi là quản lý ở đây. Nói thật với anh, gần đây tình hình kinh tế ở đây rất tệ, đã nửa năm nay sơn trang của chúng tôi không có mấy khách sộp ghé thăm rồi".
"Ngày nào cũng có chi mà không có thu, tiền đã dùng hết từ lâu rồi, còn nợ nần chồng chất, tôi đang nghĩ cách bán đi, không ngờ lại có một vị khách quý như anh Diệp bất ngờ ghé đến, anh là vị cứu tinh của chúng tôi đấy!"
Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc sau khi nghe lời này, thì ra là như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không khó giải thích, nền kinh tế ở đây vốn đã lạc hậu rồi, không thể so với các khu vực phát triển ở phía Nam được.
Hơn nữa, người Tây Bắc có tính cách giản dị, không có tâm địa gian xảo, nói năng và làm việc gì cũng thẳng tính nên không khó để lý giải tại sao họ lại phô trương như vậy.
Quản lý đích thân dẫn đường, đưa hai người tới một cái đình, tươi cười giới thiệu: “Mời hai vị ngồi, hai vị khách quý, chỗ ngồi này là chỗ ngồi tốt nhất trong sơn trang của chúng tôi đấy, còn có thể thưởng thức phong cảnh trong khi dùng bữa nữa, và sau còn có buổi biểu diễn dân gian địa phương nữa, anh Diệp, anh còn dặn dò gì không ạ?"
Diệp Vĩnh Khang xua tay nói: "Biểu diễn dân gian hay cái gì đó thì thôi đi, tôi với bạn tôi thích yên tĩnh, sau khi dọn đồ ăn lên xong thì cũng không cần quan tâm nữa đâu. Chúng tôi không thích quá nhiều người, nên bây giờ đưa chúng tôi vào phòng để sửa soạn trước đi”.
"Hiểu rồi!"
Quản lý vội vàng đưa hai người đến căn phòng tốt nhất trong sơn trang, cuối cùng họ cũng có thể tắm nước nóng và sửa soạn đôi chút rồi.
Đối mặt với một đại gia lắm tiền nhiều của như Diệp Vĩnh Khang, việc phục vụ sẽ trở thành điều hiển nhiên.
Khi hai người tắm xong và mặc áo choàng tắm đi ra, thì đã có người đem quần áo của họ đi giặt rồi.
Quản lý đứng ngoài phòng một cách cung kính, hai tay cầm một cái túi, cười nói: "Tôi thấy hai người không mang theo hành lý gì, nên nhờ người mua cho mấy bộ quần áo, hi vọng hai vị thích nó".
"Oa, tận tâm quá đi, cảm ơn anh, anh muốn ban thưởng gì cứ nói với tôi".
Loan Loan là con gái, không thể giống như Diệp Vĩnh Khang, chỉ dùng áo choàng tắm quấn quanh là được.
Thấy anh quản lý ân cần như vậy, liền vui mừng khôn xiết, vội vàng xách túi đi vào phòng sửa soạn.
Người quản lý trông có vẻ hoang mang, cảm thấy những gì Loan Loan nói vừa rồi thật là lạ.
Diệp Vĩnh Khang nhìn ra được suy nghĩ của quản lý liền mỉm cười.
Anh giải thích: “Xin lỗi, người bạn này của tôi thường thích xem mấy bộ phim truyền hình cổ trang, đôi khi cô ấy sẽ bắt chước lời thoại trong đó, nhưng anh đã làm việc rất chu đáo, đưa điện thoại của anh cho tôi".
Quản lý khó hiểu lấy điện thoại di động ra, Diệp Vĩnh Khang mở điện thoại di động ra quét mã code của quản lý.
Người quản lý nhìn số tiền 50.000 tệ, vẻ mặt khó hiểu nói: "Không biết anh Diệp cần mua gì là lại đưa nhiều tiền như vậy?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Boa cho anh đó".
"Cái gì?"
Người quản lý sững sờ tại chỗ, 50.000 tệ, tuy rằng đối với anh ta không phải là số tiền quá lớn, nhưng chắc chắn không phải là số nhỏ, lại là tiền boa!
Anh quản lý vui mừng đến mức suýt khóc, véo vào cánh tay của mình một cái, hoài nghi không biết mình có phải đang mơ không.
Tuy rằng nơi này ở Tây Bắc, kinh tế tương đối lạc hậu, nhưng cũng không quá đói kém.
Một bàn đầy ắp các món ăn, tuy hình thức bên ngoài trông không được tinh tế như những quán kinh tế phát triển ở miền Nam.
Nhưng về chất lượng thì chắc chắn là không thể chê!
Gà nướng nguyên con, đùi cừu nướng, sườn cừu nướng, thịt bò miếng lớn, bày đầy cả một bàn, lại còn rất nhiều!
Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan thoải mái tắm nước nóng, mặc áo choàng tắm mới tinh, ngồi trong đình, nhìn một bàn lớn đầy thịt và rau, trong lòng đột nhiên tràn đầy sinh lực!
Chương 697: Ăn no uống đã
Lâu lắm rồi hai người mới được ăn cơm no mặc áo ấm, nhất là mấy ngày trong cung điện dưới lòng đất Bà Sa, đã ba ngày ba đêm bọn họ chưa ăn một miếng nào.
Nếu không phải hai người bọn họ đều là người luyện võ có thể lực tốt, thì có khi bọn họ đã gục ngã từ lâu rồi.
Nhưng cho dù như vậy cũng không có nghĩa là người luyện võ không biết đói, giờ đối diện với một bàn lớn đầy đồ ăn ngon hai người họ liền không hề kiêng nể gì mà bốc ăn lia lịa.
Bề ngoài Loan Loan là cô gái tiểu thư đài các trong sáng và đáng yêu động lòng người, nhưng cô ta còn ăn khỏe hơn cả Diệp Vĩnh Khang, dùng cả hai tay, miệng hết ăn rồi lại uống.
Một lúc sau, một bàn đầy ắp đồ ăn đã được hai người họ ăn hết, chỉ còn lại những mảnh vụn và xương.
"Cô là con gái lớn rồi, ăn cơm sao không ý tứ gì vậy, như thể đầu thai thành ma đói rồi vậy, cái tướng ăn như cô, sau làm sao mà lấy được chồng chứ, ai mà dám lấy cô ấy, có mà sẽ bị cô ăn cho tán gia bại sản”.
Diệp Vĩnh Khang ăn uống no nê, cười nhạo Loan Loan.
Lấy khăn giấy lau khóe miệng, Loan Loan trợn mắt than thở: "Ăn một bữa cơm thôi mà cũng nói lắm thật đấy, người muốn lấy tôi rõ nhiều, không cần anh quan tâm đâu, tôi chưa từng ăn bữa nào no như vậy".
Nghe xong, Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi: "Không phải cô nói Giáo phái áo đỏ bên cô lắm tiền nhiều của lắm sao, sao lại nghèo đến nỗi cơm cũng không được ăn no?"
Loan Loan nói: “Tất nhiên không phải vì không có đủ thức ăn, mà bởi vì tôi là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, nên nhất cử nhất động của tôi đều có những quy tắc rất nghiêm ngặt".
"Mỗi bữa tôi ăn những gì, ăn bao nhiêu, cũng có quy định hết, không thể ăn uống thả ga như này được".
"Không phải trước đó anh chê trách thói ăn vặt của tôi sao? Cái này không thể trách tôi được, ở Giáo phái áo đỏ chúng tôi, làm Thánh nữ là không được ăn những thứ đó".
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong, trong lòng không khỏi có chút thương hại, tuy rằng bề ngoài cô gái này là thánh nữ nhưng thật ra chỉ là công cụ cho người khác lợi dụng mà thôi.
Chắc hẳn cô ta đã có một tuổi thơ không mấy vui vẻ.
"Loan Loan, cô có thấy vui vẻ khi sống ở Giáo phái áo đỏ không?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hỏi một câu có vẻ vô nghĩa.
Về hạnh phúc và bất hạnh, Diệp Vĩnh Khang cũng đã từng nghĩ đến, trên đời này không có gì là tuyệt đối, mọi thứ đều là tương đối.
Điều này cũng giống như khẩu vị, có người thích ăn chua, khi nhìn thấy đồ chua họ cảm thấy rất vui.
Nhưng một số người thích ăn cay, say mê nó và không thể cưỡng lại nó.
Không thể nói khẩu vị họ cao hay thấp, chỉ là mỗi người có hoàn cảnh khác nhau.
Những đứa trẻ bảy, tám tuổi kia có thể nghịch bùn cả ngày đã là vui rồi.
Nhưng hành vi của chúng, trong mắt người lớn, là ấu trĩ.
Nhưng trong mắt trẻ em, việc người lớn chơi mạt chược và uống rượu hát karaoke là mấy chuyện rất nhàm chán.
Loan Loan từ nhỏ đã lớn lên trong Giáo phái áo đỏ, theo quan điểm của người ngoài, cuộc sống bị gò bó ở của cô ta chắc hẳn rất khổ sở.
Nhưng có lẽ bản thân cô ta không nghĩ như vậy, mỗi người đều có ý kiến khác nhau nên cảm nhận mọi thứ cũng khác nhau.
Tuy nhiên, điều mà Diệp Vĩnh Khang không ngờ là Loan Loan đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái trước câu hỏi này, và hỏi ngược lại: “Anh nghĩ thế nào?"
"Cái này……."
Phản ứng của Loan Loan đã khiến Diệp Vĩnh Khang rơi vào tình thế khó xử, từ những lần tiếp xúc với Loan Loan trước đây, anh cảm nhận được nhận thức và giá trị quan của Loan Loan, cô ta rất tôn trọng Giáo phái áo đỏ, coi nó như thần thánh.
Đó là lý do mà cô ta không ngần ngại khi nói rằng mọi việc cô ta làm đều có ý nghĩa.
"Cái này...... tôi nghĩ là….chắc là cô cảm thấy vui vẻ…"
Diệp Vĩnh Khang không biết phải trả lời như thế nào, anh không thích đánh giá người khác bằng giá trị quan của bản thân, vì vậy anh chọn thuận theo ý người khác.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong, Loan Loan lại đột nhiên bật cười.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh sững sờ.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Loan Loan, tuy rằng cô gái này có dây thần kinh não rất lớn, gặp phải tí chuyện cao hứng sẽ chẳng kiêng kị gì mà cười ha ha hô hô lên.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nhìn thấy cô ta cười tươi như bây giờ, Diệp Vĩnh Khang có thể cảm nhận được, dường như cô ta đang trút bỏ cảm xúc vậy.
Chờ Loan Loan cười một lúc xong, cô ta đột nhiên nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt rất kỳ quái, chậm rãi hỏi: "Không có tự do, không được có suy nghĩ riêng, mỗi ngày đều phải làm việc theo quy tắc, đói không thể ăn no, khát không thể uống đã, ngày nào cũng làm rất nhiều việc chỉ để tạo nên một vị thần hữu danh vô thực".
"Thánh nữ? Đây chắn chắn là trò hề của thế gian. Trên thực tế, cuộc sống như vậy có khác nào một công cụ?"
"Nếu anh sống như thế anh có vui vẻ không?"
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy liền sững sờ.
Anh chưa bao giờ thấy Loan Loan biểu hiện như vậy, cũng chưa từng thấy cô ta nói với giọng điệu như vậy.
Hơn nữa, cô ta thực sự hiểu tất cả những sự thật này!
"Vậy thì trước đó cô…"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt trở nên có chút kỳ quái.
"Trước đây tôi đã thể hiện sự tôn trọng của bản thân đối với Giáo phái áo đỏ cũng như niềm tin vững chắc của tôi vào những khái niệm đó. Trên thực tế, tất cả đều là giả".
Loan Loan nhìn Diệp Vĩnh Khang phun ra một ngụm, rồi chậm rãi nói: "Nếu đã nói ra rồi thì tôi cũng không giấu giếm nữa giờ, anh hỏi những cái anh không hiểu đi".
Diệp Vĩnh Khang cũng hít sâu một hơi, anh nhanh chóng tập trung chú ý vào chủ đề này, nhìn Loan Loan và hỏi: “Câu hỏi đầu tiên của tôi, như tôi đã nói trước đây, bài đăng có chữ ký của Tiểu Bạch Long đã được ban bố hai mươi năm trước".
"Và tôi cũng đã xác minh rằng thời gian đăng bài không hề được sửa đổi, mà lúc đó, cô còn chưa đầy tháng".
Loan Loan nghe xong nói: "Tiểu Bạch Long liên hệ với anh quả thực là tôi, còn Tiểu Bạch Long đăng bài kia lại là người khác".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày kiên nhẫn chờ đối phương nói tiếp.
Nhìn Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan chậm rãi nói: "Người đăng bài viết đó hai mươi năm trước chính là bố ruột của tôi!"
"Cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang kinh ngạc há hốc mồm, điều này anh hoàn toàn không ngờ tới, sau đó mới nhớ ra người đứng đầu Giáo phái áo đỏ chỉ là bố nuôi của Loan Loan, còn bố ruột thì anh chưa từng nghe cô ta nhắc tới.
"Không phải lúc trước cô nói từ khi đẻ ra chưa từng gặp bố mẹ mình sao?"
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
Loan Loan nhẹ gật đầu với vẻ nghiêm túc: “Đúng là vậy, chưa từng gặp".
"Như anh đã nói, tôi thậm chí còn chưa được một tháng tuổi khi bố ruột tôi đăng bài đăng đó".
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra: “Vậy cô…"
Nhìn Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan chậm rãi nói: "Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết tất cả sự thật!"