Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Ăn miếng trả miếng
Nội dung vẫn đúng liền mạch, đôi lúc nó nhảy lộn xộn số và tên chương, các bạn không cần quan tâm nhé.
“Ông nội, đều tại con ả đê tiện Hạ Huyền Trúc đó, ra tay độc ác như vậy, chuyện này nhất định phải tìm cô ta giải quyết cho xong mới được!”
Hạ Tuyết Cầm nghiến răng nói.
Lúc này, một người nhà họ Hạ đột nhiên nhìn vào điện thoại, lớn tiếng nói: “Tôi tra được rồi, con ả đê tiện Hạ Huyền Trúc đó quả thực đã đăng ký một công ty mới, địa chỉ ở tầng cao nhất của tòa nhà Kim Mậu”.
Hạ Chí Tài dậm chân ầm ầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, bây giờ đi tìm con nhỏ vô ơn đó đòi lại công bằng, hôm nay nhất định phải khiến con nhỏ đó nôn tiền của chúng ta ra!”
Sau khi Hạ Huyền Trúc nhận được khoản vay vài ngày trước, theo đề nghị của Diệp Vĩnh Khang, cô lập tức đăng ký lại một công ty mới có tên là công ty TNHH xây dựng Huyền Trúc.
Văn phòng cũng đã được sửa sang đẹp đẽ, sau nhiều ngày thức trắng đêm bận rộn, cơ cấu chung của công ty đã được thiết lập, một số nhân viên đã được tuyển dụng và lễ khai trương chính thức được khởi động.
Hạ Huyền Trúc ngồi trong văn phòng chủ tịch rộng rãi, cửa sổ kiểu Pháp ở bên cạnh sáng trưng, từ góc độ này có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh xe cộ tấp nập của thành phố Giang Bắc.
Tất cả chuyện này cứ như một giấc mơ vậy.
Hạ Huyền Trúc dựa lưng vào ghế êm ái, khóe miệng nở một nụ cười mãn nguyện.
Nếu như viết lại những trải nghiệm của cô trong khoảng thời gian này, chắc chắn là còn thú vị hơn một cuốn tiểu thuyết.
“Hạ Huyền Trúc, cô thật biết hưởng thụ đấy, tiện ích của văn phòng cao nhất tòa nhà Kim Mậu có thoải mái không?”
Lúc này, đám người nhà họ Hạ đột nhiên hùng hổ xông vào, Hạ Tuyết Cầm nhìn Hạ Huyền Trúc, nói một cách hậm hực.
“Mấy người tới đây làm gì?”
Hạ Huyền Trúc cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy đám người này, liền cau mày nói: “Ở đây không hoan nghênh các người, mời các người ra ngoài cho!”
“Ha ha, Hạ Huyền Trúc, cô giỏi lắm, bảo chúng tôi đi cũng được, nhưng lấy tiền ra đây thì chúng tôi sẽ lập tức đi!”
Hạ Tuyết Cầm cười khẩy một tiếng, sau đó chìa tay về phía trước.
“Nực cười!”
Hạ Huyền Trúc cười lạnh một tiếng: “Tiền là do tôi đứng tên chính mình để vay, dựa vào đâu mà phải đưa cho các người?”
“Dựa vào việc cô là con cháu nhà họ Hạ!”
Hạ Chí Tài ngẩng cao đầu đi về phía trước, nói một cách nghiễm nhiên: “Cô đừng có quên, trong người cô đang chảy dòng máu nhà họ Hạ chúng tôi!”
“Những chuyện sai trái cô làm trước đây, tôi đều có thể bỏ qua, nhưng hôm nay cô buộc phải nôn số tiền đó ra, dùng cho sự phát triển của nhà họ Hạ!”
“Cô muốn khởi nghiệp tôi ủng hộ, nhưng bây giờ cô còn quá trẻ, không thể kiểm soát được nhiều tiền của như vậy, để lại năm triệu để dùng là được rồi”.
“Số tiền còn lại giao cho tôi để tôi giữ giúp, tôi làm như vậy là muốn tốt cho cô thôi!”
Hạ Huyền Trúc nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất trên đời.
“Ông nội, xin lỗi, có thể kiểm soát số tiền đó hay không là việc của cháu, việc này ông không cần phải lo lắng”.
“Còn nữa, cháu cũng biết ông vì muốn tốt cho cháu, năm năm nay không buồn hỏi han cháu một câu, lúc trước đào hố, ép cháu vào con đường chết, những việc tốt mà ông làm cho cháu cháu đều ghi nhớ không sót một cái nào!”
“Cháu cảm ơn ông, rất cảm ơn ông, vì vậy, bây giờ mời ông lập tức rời khỏi đây ngay, đừng để cháu ngứa mắt, ra ngoài thì rẽ trái, cháu không tiễn!”
Hạ Huyền Trúc là một cô gái cực kỳ tốt bụng, nhưng không phải là loại Thánh Mẫu không có não, nhà họ Hạ đã năm lần bảy lượt làm tổn thương cô.
Bộp!
Hạ Chí Tài lập tức xù lông lên, đập mạnh xuống bàn một cái, chỉ vào Hạ Huyền Trúc chửi mắng: “Hạ Huyền Trúc, cô muốn làm phản đúng không?”
“Tôi cảnh cáo cô, hôm nay không phải tới đây để thương lượng với cô, mà là ra lệnh, nếu như cô không chịu nôn tiền ra, hôm nay tôi sẽ thi hành gia pháp với cô!”
Cùng lúc đó, những người còn lại của nhà họ Hạ cũng tiến lên một bước, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Huyền Trúc.
“Vậy ông thi hành thử một cái tôi xem xem?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước từ ngoài vào, phía sau còn có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ.
“Lại là đồ ăn mày hôi hám nhà anh, cút ra đi, ở đây không có chuyện của anh!”
Hạ Tuyết Cầm nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang liền tức giận, cậy nhà họ Hạ đông người, đang chuẩn bị bước lên trước ra oai, Diệp Vĩnh Khang giơ tay tát một cái khiến cô ta ngã sõng soài ra đất.
“Đồ chết dẫm, ông tốt nhất đừng có nói chuyện kiểu đó với vợ tôi, nếu không tôi cắt ngón tay ông đấy!”
Diệp Vĩnh Khang trừng mắt nhìn Hạ Chí Tài.
Hạ Chí Tài bất giác rùng mình, nhanh chóng thu tay lại theo bản năng.
“Đây là chuyện riêng của nhà họ Hạ chúng tôi, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào!”
Hạ Chí Tài định thần lại, gân cổ lên cãi.
“Mẹ nhà chúng mày!”
Diệp Vĩnh Khang không khách sáo chút nào: “Lại đến đây đòi tiền đúng không? Nói cho các người biết, bỏ cái suy nghĩ ấy đi! Tiện đây cũng giới thiệu cho các người vài người bạn!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang chỉ vào Hạ Chí Tài, nói với mấy người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh: “Các anh em, ông ta là người phụ trách của tập đoàn Hạ Thị, nợ của các anh hãy đòi ông ta đi”.
Mấy người đàn ông lực lưỡng nghe xong, nhanh chóng chỉ vào Hạ Chí Tài, trầm giọng nói: “Tiền nợ chúng tôi bao giờ định trả!”
Hạ Chí Tài ngẩn ra: “Tiền? Tiền gì?”
Một người đàn ông vạm vỡ trực tiếp lấy hợp đồng cho vay ra và ném qua: “Công ty xây dựng Thiên Nguyên bây giờ là công ty của tập đoàn Hạ Thị các ông rồi nhỉ, trước đây công ty này có vay tiền chúng tôi, cả vốn cả lãi là 7,5 triệu tệ, bao giờ thì trả!”
Hạ Chí Tài nhìn thấy hợp đồng vay tiền, sắc mặt lập tức tái mét.
“Tiền không phải do tôi vay, là do bọn họ vay!”
Hạ Chí Tài vội vàng chỉ vào Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang.
“Ông đây không quan tâm nhiều thế, tôi chỉ biết tên công ty thôi, trong vòng ba ngày, nếu như không nhìn thấy tiền, các người cứ đợi đấy mà xem, tiện thể nói thêm một câu, công ty chúng tôi là do anh Hổ Đen mở đấy!”
Nói xong, bọn họ mới tức giận xoay người rời đi.
Đám người nhà họ Hạ đều chết lặng tại chỗ, ai nấy đều ngây ngốc cả người.
Hổ Đen là một nhân vật tiếng tăm trên đường phố, là một người độc ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được!
“Hạ Huyền Trúc, sao cô lại có thể vô liêm sỉ như vậy được, đến chuyện không có tính người như vậy cũng làm ra được!”
Khuôn mặt Hạ Chí Tài tái mét, gầm lên với Hạ Huyền Trúc.
“Đừng có la lối om sòm ở đây!”
Diệp Vĩnh Khang tiến lên một bước, kéo Hạ Huyền Trúc ra đằng sau mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Chí Tài: “Nếu như nói vô liêm sỉ, thì cũng là do học các người đấy, hôm nay chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng thôi”.
“Mày…”
Hạ Chí Tài tức đến mức run lên: “Được, được, vậy một trăm triệu đó chúng tôi không cần nữa, coi như nhà họ Hạ chưa từng sinh ra loại vô ơn này, nhưng khoản nợ hơn bảy triệu đó chúng tôi không nhận!”
“Ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang không khỏi bật cười, nhìn Hạ Chí Tài như nhìn một kẻ ngốc: “Chuyện đó ông đi mà nói với chủ nợ ấy, nói với chúng tôi có tác dụng gì, bảo vệ đâu, tiễn khách!”
Sau khi đuổi nhà họ Hạ đi, Diệp Vĩnh Khang thấy sắc mặt Hạ Huyền Trúc không được tốt cho lắm, nhẹ nhàng an ủi vào câu, thấy tâm trạng của Hạ Huyền Trúc dần dần hồi phục, Diệp Vĩnh Khang mới đứng dậy rời khỏi công ty.
Anh đi tham dự một bữa ăn tối do nhóm của Trần Tiểu Túy tổ chức, trong đám cưới lần trước, Trần Tiểu Túy đã tặng một sợi dây chuyền Thần Vũ phiên bản giới hạn, Diệp Vĩnh Khang cũng coi như nợ người ta một ân tình, vì vậy liền đồng ý lời mời của cô ấy.
Trên đường đột nhiên nhận được một cuộc gọi: “Điện Chủ, chào anh, tôi là tổng chỉ huy của chiến đoàn số một của Cục tác chiến Giang Bắc, Lý Vân Phi, lệnh ủy nhiệm sắc phong quân tướng đã được ban hành rồi, dựa theo quy định, tổng chỉ huy của ba chiến đoàn địa phương phải đích thân mang tới, anh xem khi nào thì tiện”.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn thời gian, thản nhiên nói: “Tôi đi dùng bữa, lát nữa gửi địa chỉ cho ông, các ông mang tới nhà hàng là được rồi”.
“Tuân lệnh thưa Điện Chủ!”
“Ông nội, đều tại con ả đê tiện Hạ Huyền Trúc đó, ra tay độc ác như vậy, chuyện này nhất định phải tìm cô ta giải quyết cho xong mới được!”
Hạ Tuyết Cầm nghiến răng nói.
Lúc này, một người nhà họ Hạ đột nhiên nhìn vào điện thoại, lớn tiếng nói: “Tôi tra được rồi, con ả đê tiện Hạ Huyền Trúc đó quả thực đã đăng ký một công ty mới, địa chỉ ở tầng cao nhất của tòa nhà Kim Mậu”.
Hạ Chí Tài dậm chân ầm ầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, bây giờ đi tìm con nhỏ vô ơn đó đòi lại công bằng, hôm nay nhất định phải khiến con nhỏ đó nôn tiền của chúng ta ra!”
Sau khi Hạ Huyền Trúc nhận được khoản vay vài ngày trước, theo đề nghị của Diệp Vĩnh Khang, cô lập tức đăng ký lại một công ty mới có tên là công ty TNHH xây dựng Huyền Trúc.
Văn phòng cũng đã được sửa sang đẹp đẽ, sau nhiều ngày thức trắng đêm bận rộn, cơ cấu chung của công ty đã được thiết lập, một số nhân viên đã được tuyển dụng và lễ khai trương chính thức được khởi động.
Hạ Huyền Trúc ngồi trong văn phòng chủ tịch rộng rãi, cửa sổ kiểu Pháp ở bên cạnh sáng trưng, từ góc độ này có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh xe cộ tấp nập của thành phố Giang Bắc.
Tất cả chuyện này cứ như một giấc mơ vậy.
Hạ Huyền Trúc dựa lưng vào ghế êm ái, khóe miệng nở một nụ cười mãn nguyện.
Nếu như viết lại những trải nghiệm của cô trong khoảng thời gian này, chắc chắn là còn thú vị hơn một cuốn tiểu thuyết.
“Hạ Huyền Trúc, cô thật biết hưởng thụ đấy, tiện ích của văn phòng cao nhất tòa nhà Kim Mậu có thoải mái không?”
Lúc này, đám người nhà họ Hạ đột nhiên hùng hổ xông vào, Hạ Tuyết Cầm nhìn Hạ Huyền Trúc, nói một cách hậm hực.
“Mấy người tới đây làm gì?”
Hạ Huyền Trúc cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy đám người này, liền cau mày nói: “Ở đây không hoan nghênh các người, mời các người ra ngoài cho!”
“Ha ha, Hạ Huyền Trúc, cô giỏi lắm, bảo chúng tôi đi cũng được, nhưng lấy tiền ra đây thì chúng tôi sẽ lập tức đi!”
Hạ Tuyết Cầm cười khẩy một tiếng, sau đó chìa tay về phía trước.
“Nực cười!”
Hạ Huyền Trúc cười lạnh một tiếng: “Tiền là do tôi đứng tên chính mình để vay, dựa vào đâu mà phải đưa cho các người?”
“Dựa vào việc cô là con cháu nhà họ Hạ!”
Hạ Chí Tài ngẩng cao đầu đi về phía trước, nói một cách nghiễm nhiên: “Cô đừng có quên, trong người cô đang chảy dòng máu nhà họ Hạ chúng tôi!”
“Những chuyện sai trái cô làm trước đây, tôi đều có thể bỏ qua, nhưng hôm nay cô buộc phải nôn số tiền đó ra, dùng cho sự phát triển của nhà họ Hạ!”
“Cô muốn khởi nghiệp tôi ủng hộ, nhưng bây giờ cô còn quá trẻ, không thể kiểm soát được nhiều tiền của như vậy, để lại năm triệu để dùng là được rồi”.
“Số tiền còn lại giao cho tôi để tôi giữ giúp, tôi làm như vậy là muốn tốt cho cô thôi!”
Hạ Huyền Trúc nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất trên đời.
“Ông nội, xin lỗi, có thể kiểm soát số tiền đó hay không là việc của cháu, việc này ông không cần phải lo lắng”.
“Còn nữa, cháu cũng biết ông vì muốn tốt cho cháu, năm năm nay không buồn hỏi han cháu một câu, lúc trước đào hố, ép cháu vào con đường chết, những việc tốt mà ông làm cho cháu cháu đều ghi nhớ không sót một cái nào!”
“Cháu cảm ơn ông, rất cảm ơn ông, vì vậy, bây giờ mời ông lập tức rời khỏi đây ngay, đừng để cháu ngứa mắt, ra ngoài thì rẽ trái, cháu không tiễn!”
Hạ Huyền Trúc là một cô gái cực kỳ tốt bụng, nhưng không phải là loại Thánh Mẫu không có não, nhà họ Hạ đã năm lần bảy lượt làm tổn thương cô.
Bộp!
Hạ Chí Tài lập tức xù lông lên, đập mạnh xuống bàn một cái, chỉ vào Hạ Huyền Trúc chửi mắng: “Hạ Huyền Trúc, cô muốn làm phản đúng không?”
“Tôi cảnh cáo cô, hôm nay không phải tới đây để thương lượng với cô, mà là ra lệnh, nếu như cô không chịu nôn tiền ra, hôm nay tôi sẽ thi hành gia pháp với cô!”
Cùng lúc đó, những người còn lại của nhà họ Hạ cũng tiến lên một bước, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Huyền Trúc.
“Vậy ông thi hành thử một cái tôi xem xem?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước từ ngoài vào, phía sau còn có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ.
“Lại là đồ ăn mày hôi hám nhà anh, cút ra đi, ở đây không có chuyện của anh!”
Hạ Tuyết Cầm nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang liền tức giận, cậy nhà họ Hạ đông người, đang chuẩn bị bước lên trước ra oai, Diệp Vĩnh Khang giơ tay tát một cái khiến cô ta ngã sõng soài ra đất.
“Đồ chết dẫm, ông tốt nhất đừng có nói chuyện kiểu đó với vợ tôi, nếu không tôi cắt ngón tay ông đấy!”
Diệp Vĩnh Khang trừng mắt nhìn Hạ Chí Tài.
Hạ Chí Tài bất giác rùng mình, nhanh chóng thu tay lại theo bản năng.
“Đây là chuyện riêng của nhà họ Hạ chúng tôi, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào!”
Hạ Chí Tài định thần lại, gân cổ lên cãi.
“Mẹ nhà chúng mày!”
Diệp Vĩnh Khang không khách sáo chút nào: “Lại đến đây đòi tiền đúng không? Nói cho các người biết, bỏ cái suy nghĩ ấy đi! Tiện đây cũng giới thiệu cho các người vài người bạn!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang chỉ vào Hạ Chí Tài, nói với mấy người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh: “Các anh em, ông ta là người phụ trách của tập đoàn Hạ Thị, nợ của các anh hãy đòi ông ta đi”.
Mấy người đàn ông lực lưỡng nghe xong, nhanh chóng chỉ vào Hạ Chí Tài, trầm giọng nói: “Tiền nợ chúng tôi bao giờ định trả!”
Hạ Chí Tài ngẩn ra: “Tiền? Tiền gì?”
Một người đàn ông vạm vỡ trực tiếp lấy hợp đồng cho vay ra và ném qua: “Công ty xây dựng Thiên Nguyên bây giờ là công ty của tập đoàn Hạ Thị các ông rồi nhỉ, trước đây công ty này có vay tiền chúng tôi, cả vốn cả lãi là 7,5 triệu tệ, bao giờ thì trả!”
Hạ Chí Tài nhìn thấy hợp đồng vay tiền, sắc mặt lập tức tái mét.
“Tiền không phải do tôi vay, là do bọn họ vay!”
Hạ Chí Tài vội vàng chỉ vào Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang.
“Ông đây không quan tâm nhiều thế, tôi chỉ biết tên công ty thôi, trong vòng ba ngày, nếu như không nhìn thấy tiền, các người cứ đợi đấy mà xem, tiện thể nói thêm một câu, công ty chúng tôi là do anh Hổ Đen mở đấy!”
Nói xong, bọn họ mới tức giận xoay người rời đi.
Đám người nhà họ Hạ đều chết lặng tại chỗ, ai nấy đều ngây ngốc cả người.
Hổ Đen là một nhân vật tiếng tăm trên đường phố, là một người độc ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được!
“Hạ Huyền Trúc, sao cô lại có thể vô liêm sỉ như vậy được, đến chuyện không có tính người như vậy cũng làm ra được!”
Khuôn mặt Hạ Chí Tài tái mét, gầm lên với Hạ Huyền Trúc.
“Đừng có la lối om sòm ở đây!”
Diệp Vĩnh Khang tiến lên một bước, kéo Hạ Huyền Trúc ra đằng sau mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Chí Tài: “Nếu như nói vô liêm sỉ, thì cũng là do học các người đấy, hôm nay chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng thôi”.
“Mày…”
Hạ Chí Tài tức đến mức run lên: “Được, được, vậy một trăm triệu đó chúng tôi không cần nữa, coi như nhà họ Hạ chưa từng sinh ra loại vô ơn này, nhưng khoản nợ hơn bảy triệu đó chúng tôi không nhận!”
“Ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang không khỏi bật cười, nhìn Hạ Chí Tài như nhìn một kẻ ngốc: “Chuyện đó ông đi mà nói với chủ nợ ấy, nói với chúng tôi có tác dụng gì, bảo vệ đâu, tiễn khách!”
Sau khi đuổi nhà họ Hạ đi, Diệp Vĩnh Khang thấy sắc mặt Hạ Huyền Trúc không được tốt cho lắm, nhẹ nhàng an ủi vào câu, thấy tâm trạng của Hạ Huyền Trúc dần dần hồi phục, Diệp Vĩnh Khang mới đứng dậy rời khỏi công ty.
Anh đi tham dự một bữa ăn tối do nhóm của Trần Tiểu Túy tổ chức, trong đám cưới lần trước, Trần Tiểu Túy đã tặng một sợi dây chuyền Thần Vũ phiên bản giới hạn, Diệp Vĩnh Khang cũng coi như nợ người ta một ân tình, vì vậy liền đồng ý lời mời của cô ấy.
Trên đường đột nhiên nhận được một cuộc gọi: “Điện Chủ, chào anh, tôi là tổng chỉ huy của chiến đoàn số một của Cục tác chiến Giang Bắc, Lý Vân Phi, lệnh ủy nhiệm sắc phong quân tướng đã được ban hành rồi, dựa theo quy định, tổng chỉ huy của ba chiến đoàn địa phương phải đích thân mang tới, anh xem khi nào thì tiện”.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn thời gian, thản nhiên nói: “Tôi đi dùng bữa, lát nữa gửi địa chỉ cho ông, các ông mang tới nhà hàng là được rồi”.
“Tuân lệnh thưa Điện Chủ!”