Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Tự biết thế là tốt
“Vĩnh Khang, em và anh ta thật sự không có gì, vừa nãy em cũng không biết vì sao anh ta lại đột nhiên tới tìm em”.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng giải thích cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ một tiếng, vươn tay gãi nhẹ vào mũi của cô: “Ngốc ạ, sao anh lại không tin em chứ, đó đều là những chuyện đã qua rồi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn biết rất rõ chuyện Hạ Huyền Trúc từng có vị hôn phu.
Nhưng anh cũng biết, khi đó Hạ Huyền Trúc bị nhà họ Hạ ép đính hôn cùng với Hàn Phong, nhưng cô và anh ta chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Giới hạn lớn nhất của hai người đó là cùng nhau ăn một bữa cơm, mà đó cũng là do bị ép buộc.
“Vĩnh Khang, mấy ngày nay anh nhớ để ý chút, em cũng có chút hiểu biết về Hàn Phong. Người này tuy rằng bên ngoài trông rất lịch sự, nhưng lại là một người cực kỳ đa mưu”.
“Nói không chừng anh ta sẽ ghim hận anh, gây rắc rối cho anh đấy”.
Hạ Huyền Trúc nhắc nhở, tuy rằng trước đây cô không tiếp xúc nhiều với Hàn Phong, nhưng cô có thể nhìn ra hắn tuyệt đối không hề nho nhã như vẻ bề ngoài, mà là một người đầy mưu mô.
Trên thực tế, phán đoán của Hạ Huyền Trúc cũng rất chính xác.
Trong mắt hầu hết mọi người, cậu chủ nhà họ Hàn là một người rất khiêm tốn và đứng đắn.
Nhưng thực chất, tâm tư và lòng dạ của người này rất thâm sâu, dưới vẻ ngoài khiêm tốn và hiền hòa kia ẩn chứa bộ mặt thật sự vừa gớm ghiếc vừa dữ tợn.
Những lời nhớ nhung day dứt suốt năm năm, bộ dạng thâm tình của hắn vừa nãy trong văn phòng đều là do hắn giả vờ hết.
Năm năm này hắn đắm chìm trong hoan lạc, mặc dù là người đàn ông đã có vợ, nhưng không thể ngăn cản hắn trở thành chú rể mới mỗi đêm.
Hắn rất biết lấy lòng phụ nữ, dựa vào những thủ đoạn đó mà không biết bao nhiêu cô gái đơn thuần đã bị hắn lừa.
Nếu như gặp ai đó không theo ý mình, hắn sẽ dùng tiền bạc để dụ dỗ, nếu vẫn không được thì hắn sẽ dùng đến những thủ đoạn bạo lực uy hiếp hoặc trực tiếp hơn.
Trong năm năm qua, không biết bao nhiêu cô gái đã bị hại.
Nói tóm lại, hắn chính là cầm thú đội lốt người.
Năm năm qua, quả thực tâm trí hắn vẫn văng vẳng hình bóng Hạ Huyền Trúc, nhưng vì danh tiếng và bối cảnh xuất thân của vợ mình, hắn vẫn luôn kìm chế.
Bây giờ mọi mặt đã tương đối ổn định, lại thêm lần này đúng lúc vợ hắn quay về nhà mẹ đẻ, vì vậy dục vọng xấu xa trong lòng hắn lập tức trỗi dậy.
Hôm nay bị một tên ăn mày hôi hám làm bẽ mặt trong văn phòng, mặc dù không thể hiện ra nhưng tất cả đều là do hắn giả vờ mà thôi.
Thực chất, cho dù Diệp Vĩnh Khang có khiêu khích hắn hay không, hắn cũng không định tha cho người đàn ông này.
Người phụ nữ mà mình vẫn luôn nhớ mong, dựa vào đâu mà một tên ăn mày hôi hám vô dụng lại có được?
Quả nhiên, ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy Hàn Phong tựa đầu vào một chiếc Land Rover màu đen, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói dài: “Cho mày thời gian ba phút, có gì nói mau”.
Thật ra Diệp Vĩnh Khang sớm đã nhận ra Hàn Phong nhất định sẽ chặn anh ở dưới lầu, đến Hạ Huyền Trúc cũng nhìn ra được tên này không phải loại tốt đẹp gì, Diệp Vĩnh Khang làm sao có thể không nhìn ra được chứ?
“Thằng chó má này, không có mắt à!”
Lúc này, Hàn Tiểu Xuân đột nhiên hung tợn nhảy ra từ bên cạnh, trên ngực quấn băng gạc, nét mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang như thể muốn ăn thịt người tới nơi.
Là con chó đi theo Hàn Phong, Hàn Tiểu Xuân vẫn luôn kiêu căng ngông cuồng ở Giang Bắc, nhưng hôm qua lại bị người ta đâm cho một nhát, cục tức này làm sao mà nuốt xuống được.
Thấy kẻ thù thì vô cùng gai mặt, rút dao ra định lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Chờ đã”.
Hàn Phong giơ tay ngăn cản Hàn Tiểu Xuân, nhướng mi nhìn Diệp Vĩnh Khang vài giây, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ hôm nay tao không định đánh què mày, nhưng mà bây giờ tao đổi ý rồi”.
“Nếu mày đã dám đâm Hàn Tiểu Xuân, chứng tỏ mày cũng không phải loại vô dụng, ít nhất thì cũng có chút bản lĩnh”.
“Vì vậy tao quyết định cho mày một cơ hội, sau này đi theo tao, làm chó cho tao, mỗi tháng thưởng cho mày mấy chục nghìn. Mày tên Diệp Vĩnh Khang đúng không, từ hôm nay mày sẽ đổi sang họ Hàn, sau này gọi là Hàn Vĩnh Khang đi!”
Hàn Tiểu Xuân nghe vậy liền lo lắng: “Cậu Hàn, việc này…”
“Im miệng!”
Hàn Phong trừng mắt lạnh lùng, Hàn Tiểu Xuân đành phải thôi, tức giận lùi sang một bên, hắn nắm chặt hai bàn tay, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt như sắp phun ra tia lửa.
Khi đó vì để được làm chó cho cậu chủ nhà họ Hàn, hắn đã tốn không ít công sức, thậm chí còn hai tay dâng cả cô em gái ruột vẫn còn đang đi học cấp ba của mình.
Chịu nhục bao lâu, cuối cùng mới được ở lại làm chó bên cạnh cậu chủ nhà họ Hàn, vì vậy mới có tư cách đổi sang họ Hàn, thật ra trước đây hắn họ Triệu.
Nhưng thằng cha này thì hay rồi, cậu Hàn không những không động vào hắn, còn chủ động giữ hắn lại làm chó cho mình, đúng là không công bằng mà!
Từ đầu đến cuối Diệp Vĩnh Khang vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì. Đợi Hàn Phong nói xong thì ném tàn thuốc xuống đất giẫm mạnh, sau đó đi thẳng về phía trước, khi đi ngang qua Hàn Phong, anh cười lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn!”
Sắc mặt Hàn Phong lập tức sầm xuống: “Mẹ mày thử nói lại xem nào!”
Hàn Tiểu Xuân vui mừng khôn xiết.
Nếu thằng nhãi này cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì đừng có trách hắn!
Con dao găm chói lóa vẽ một đường vòng cung giữa không trung, lao tới phía sau đầu đối phương, đòn này có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn!
Tuy nhiên khi lưỡi dao cách đối phương khoảng một thước, Hàn Tiểu Xuân cảm thấy cổ tay mình tê dại, sau đó kinh ngạc phát hiện, con dao găm vừa nãy rõ ràng đang ở trong tay mình đột nhiên bây giờ lại ở trong tay đối phương một cách thần kỳ!
Bụp!
Còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy bụng dưỡi đột nhiên bị một lực mạnh đập vào, cả người bay ngược lại ra sau như diều đứt dây!
Hàn Phong cũng hơi sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng xoẹt xoẹt, con dao găm xém chút nữa sượt qua má hắn, phịch một tiếng, ghim mạnh vào thân cây si ở gần đó.
Hàn Phong toát mồ hôi lạnh.
Lưỡi của con dao cắm thẳng vào trong thân cây chỉ còn lại phần chuôi lộ ra!
Với sức lực như vậy, nếu như lệch sang một chút thì có lẽ đầu của hắn đã bị đâm thủng.
“Ngu xuẩn”.
Diệp Vĩnh Khang tới trước mặt đối phương, lặp lại hai từ đó một lần nữa, thản nhiên nói: “Không phải vừa nãy mày bảo tao nói lại một lần nữa sao? Nghe rõ chưa? Nếu chưa nghe rõ tao nói lại cho mà nghe”.
“Nghe… nghe rõ rồi…”
Hàn Phong lúc này đã hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi, từng hạt mồ hôi chảy ròng ròng trên má.
“Vậy mày thấy tao nói sai à?”
“Không… không có. Tôi ngu xuẩn, cả nhà tôi ngu xuẩn…”
Lúc này Hàn Phong đã sợ tới mức, đừng nói là chửi bản thân ngu xuẩn, cho dù chửi họ hàng hang hốc tám đời nhà mình ngu xuẩn cũng được.
“Chà, tự biết thế là tốt đấy”.
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người thong thả đi về phía trước, hai tay đút vào túi quần, miệng ngâm nga một bài hát.
Mãi cho đến khi bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Phong mới hoàn hồn lại, cảm thấy toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân như đông cứng.
Trước ánh mắt tò mò của những người qua đường, Hàn Phong gầm rú lên: “Nhìn cái mả cha chúng mày, cút hết cho tao, nếu không tao móc mắt chúng mày ra đấy!”
Sau khi quay về biệt thự, Hàn Phong tức giận đến mức dường như đập phá hết toàn bộ đồ đạc trong nhà. Hàn Tiểu Xuân trở thành đối tượng trút giận của hắn, bị Hàn Phong cầm gạt tàn đập cho vêu đầu.
“Đm nó chứ, từ bé đến giờ tao chưa từng bị sỉ nhục như này, Diệp Vĩnh Khang, mày chờ đấy cho tao!”
Hàn Phong hung hăng bấm một cuộc điện thoại, lập tức thay đổi thành giọng điệu ấm ức, khóc lóc nói: “Chú ba à, cháu bị người ta bắt nạt”.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng giải thích cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ một tiếng, vươn tay gãi nhẹ vào mũi của cô: “Ngốc ạ, sao anh lại không tin em chứ, đó đều là những chuyện đã qua rồi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn biết rất rõ chuyện Hạ Huyền Trúc từng có vị hôn phu.
Nhưng anh cũng biết, khi đó Hạ Huyền Trúc bị nhà họ Hạ ép đính hôn cùng với Hàn Phong, nhưng cô và anh ta chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Giới hạn lớn nhất của hai người đó là cùng nhau ăn một bữa cơm, mà đó cũng là do bị ép buộc.
“Vĩnh Khang, mấy ngày nay anh nhớ để ý chút, em cũng có chút hiểu biết về Hàn Phong. Người này tuy rằng bên ngoài trông rất lịch sự, nhưng lại là một người cực kỳ đa mưu”.
“Nói không chừng anh ta sẽ ghim hận anh, gây rắc rối cho anh đấy”.
Hạ Huyền Trúc nhắc nhở, tuy rằng trước đây cô không tiếp xúc nhiều với Hàn Phong, nhưng cô có thể nhìn ra hắn tuyệt đối không hề nho nhã như vẻ bề ngoài, mà là một người đầy mưu mô.
Trên thực tế, phán đoán của Hạ Huyền Trúc cũng rất chính xác.
Trong mắt hầu hết mọi người, cậu chủ nhà họ Hàn là một người rất khiêm tốn và đứng đắn.
Nhưng thực chất, tâm tư và lòng dạ của người này rất thâm sâu, dưới vẻ ngoài khiêm tốn và hiền hòa kia ẩn chứa bộ mặt thật sự vừa gớm ghiếc vừa dữ tợn.
Những lời nhớ nhung day dứt suốt năm năm, bộ dạng thâm tình của hắn vừa nãy trong văn phòng đều là do hắn giả vờ hết.
Năm năm này hắn đắm chìm trong hoan lạc, mặc dù là người đàn ông đã có vợ, nhưng không thể ngăn cản hắn trở thành chú rể mới mỗi đêm.
Hắn rất biết lấy lòng phụ nữ, dựa vào những thủ đoạn đó mà không biết bao nhiêu cô gái đơn thuần đã bị hắn lừa.
Nếu như gặp ai đó không theo ý mình, hắn sẽ dùng tiền bạc để dụ dỗ, nếu vẫn không được thì hắn sẽ dùng đến những thủ đoạn bạo lực uy hiếp hoặc trực tiếp hơn.
Trong năm năm qua, không biết bao nhiêu cô gái đã bị hại.
Nói tóm lại, hắn chính là cầm thú đội lốt người.
Năm năm qua, quả thực tâm trí hắn vẫn văng vẳng hình bóng Hạ Huyền Trúc, nhưng vì danh tiếng và bối cảnh xuất thân của vợ mình, hắn vẫn luôn kìm chế.
Bây giờ mọi mặt đã tương đối ổn định, lại thêm lần này đúng lúc vợ hắn quay về nhà mẹ đẻ, vì vậy dục vọng xấu xa trong lòng hắn lập tức trỗi dậy.
Hôm nay bị một tên ăn mày hôi hám làm bẽ mặt trong văn phòng, mặc dù không thể hiện ra nhưng tất cả đều là do hắn giả vờ mà thôi.
Thực chất, cho dù Diệp Vĩnh Khang có khiêu khích hắn hay không, hắn cũng không định tha cho người đàn ông này.
Người phụ nữ mà mình vẫn luôn nhớ mong, dựa vào đâu mà một tên ăn mày hôi hám vô dụng lại có được?
Quả nhiên, ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy Hàn Phong tựa đầu vào một chiếc Land Rover màu đen, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói dài: “Cho mày thời gian ba phút, có gì nói mau”.
Thật ra Diệp Vĩnh Khang sớm đã nhận ra Hàn Phong nhất định sẽ chặn anh ở dưới lầu, đến Hạ Huyền Trúc cũng nhìn ra được tên này không phải loại tốt đẹp gì, Diệp Vĩnh Khang làm sao có thể không nhìn ra được chứ?
“Thằng chó má này, không có mắt à!”
Lúc này, Hàn Tiểu Xuân đột nhiên hung tợn nhảy ra từ bên cạnh, trên ngực quấn băng gạc, nét mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang như thể muốn ăn thịt người tới nơi.
Là con chó đi theo Hàn Phong, Hàn Tiểu Xuân vẫn luôn kiêu căng ngông cuồng ở Giang Bắc, nhưng hôm qua lại bị người ta đâm cho một nhát, cục tức này làm sao mà nuốt xuống được.
Thấy kẻ thù thì vô cùng gai mặt, rút dao ra định lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Chờ đã”.
Hàn Phong giơ tay ngăn cản Hàn Tiểu Xuân, nhướng mi nhìn Diệp Vĩnh Khang vài giây, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ hôm nay tao không định đánh què mày, nhưng mà bây giờ tao đổi ý rồi”.
“Nếu mày đã dám đâm Hàn Tiểu Xuân, chứng tỏ mày cũng không phải loại vô dụng, ít nhất thì cũng có chút bản lĩnh”.
“Vì vậy tao quyết định cho mày một cơ hội, sau này đi theo tao, làm chó cho tao, mỗi tháng thưởng cho mày mấy chục nghìn. Mày tên Diệp Vĩnh Khang đúng không, từ hôm nay mày sẽ đổi sang họ Hàn, sau này gọi là Hàn Vĩnh Khang đi!”
Hàn Tiểu Xuân nghe vậy liền lo lắng: “Cậu Hàn, việc này…”
“Im miệng!”
Hàn Phong trừng mắt lạnh lùng, Hàn Tiểu Xuân đành phải thôi, tức giận lùi sang một bên, hắn nắm chặt hai bàn tay, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt như sắp phun ra tia lửa.
Khi đó vì để được làm chó cho cậu chủ nhà họ Hàn, hắn đã tốn không ít công sức, thậm chí còn hai tay dâng cả cô em gái ruột vẫn còn đang đi học cấp ba của mình.
Chịu nhục bao lâu, cuối cùng mới được ở lại làm chó bên cạnh cậu chủ nhà họ Hàn, vì vậy mới có tư cách đổi sang họ Hàn, thật ra trước đây hắn họ Triệu.
Nhưng thằng cha này thì hay rồi, cậu Hàn không những không động vào hắn, còn chủ động giữ hắn lại làm chó cho mình, đúng là không công bằng mà!
Từ đầu đến cuối Diệp Vĩnh Khang vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì. Đợi Hàn Phong nói xong thì ném tàn thuốc xuống đất giẫm mạnh, sau đó đi thẳng về phía trước, khi đi ngang qua Hàn Phong, anh cười lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn!”
Sắc mặt Hàn Phong lập tức sầm xuống: “Mẹ mày thử nói lại xem nào!”
Hàn Tiểu Xuân vui mừng khôn xiết.
Nếu thằng nhãi này cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì đừng có trách hắn!
Con dao găm chói lóa vẽ một đường vòng cung giữa không trung, lao tới phía sau đầu đối phương, đòn này có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn!
Tuy nhiên khi lưỡi dao cách đối phương khoảng một thước, Hàn Tiểu Xuân cảm thấy cổ tay mình tê dại, sau đó kinh ngạc phát hiện, con dao găm vừa nãy rõ ràng đang ở trong tay mình đột nhiên bây giờ lại ở trong tay đối phương một cách thần kỳ!
Bụp!
Còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy bụng dưỡi đột nhiên bị một lực mạnh đập vào, cả người bay ngược lại ra sau như diều đứt dây!
Hàn Phong cũng hơi sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng xoẹt xoẹt, con dao găm xém chút nữa sượt qua má hắn, phịch một tiếng, ghim mạnh vào thân cây si ở gần đó.
Hàn Phong toát mồ hôi lạnh.
Lưỡi của con dao cắm thẳng vào trong thân cây chỉ còn lại phần chuôi lộ ra!
Với sức lực như vậy, nếu như lệch sang một chút thì có lẽ đầu của hắn đã bị đâm thủng.
“Ngu xuẩn”.
Diệp Vĩnh Khang tới trước mặt đối phương, lặp lại hai từ đó một lần nữa, thản nhiên nói: “Không phải vừa nãy mày bảo tao nói lại một lần nữa sao? Nghe rõ chưa? Nếu chưa nghe rõ tao nói lại cho mà nghe”.
“Nghe… nghe rõ rồi…”
Hàn Phong lúc này đã hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi, từng hạt mồ hôi chảy ròng ròng trên má.
“Vậy mày thấy tao nói sai à?”
“Không… không có. Tôi ngu xuẩn, cả nhà tôi ngu xuẩn…”
Lúc này Hàn Phong đã sợ tới mức, đừng nói là chửi bản thân ngu xuẩn, cho dù chửi họ hàng hang hốc tám đời nhà mình ngu xuẩn cũng được.
“Chà, tự biết thế là tốt đấy”.
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người thong thả đi về phía trước, hai tay đút vào túi quần, miệng ngâm nga một bài hát.
Mãi cho đến khi bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Phong mới hoàn hồn lại, cảm thấy toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân như đông cứng.
Trước ánh mắt tò mò của những người qua đường, Hàn Phong gầm rú lên: “Nhìn cái mả cha chúng mày, cút hết cho tao, nếu không tao móc mắt chúng mày ra đấy!”
Sau khi quay về biệt thự, Hàn Phong tức giận đến mức dường như đập phá hết toàn bộ đồ đạc trong nhà. Hàn Tiểu Xuân trở thành đối tượng trút giận của hắn, bị Hàn Phong cầm gạt tàn đập cho vêu đầu.
“Đm nó chứ, từ bé đến giờ tao chưa từng bị sỉ nhục như này, Diệp Vĩnh Khang, mày chờ đấy cho tao!”
Hàn Phong hung hăng bấm một cuộc điện thoại, lập tức thay đổi thành giọng điệu ấm ức, khóc lóc nói: “Chú ba à, cháu bị người ta bắt nạt”.