Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Cơn thịnh nộ của nhà họ Hàn
Khi Diệp Vĩnh Khang làm tất cả những chuyện này, từ đầu đến cuối anh đều rất bình tĩnh, ánh mắt yên lặng như một vũng nước, như thể tất cả chuyện này đối với anh mà nói đều là những chuyện vô cùng bình thường.
Trần Tiểu Túy sợ đến mức ngây ra hồi lâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cho đến lúc này mới hoàn hồn lại chút, bởi vì có chuyện cô ấy cần phải nói.
“Anh Diệp, Hàn Phong vừa rồi là con trai duy nhất của nhà họ Hàn, một trong số tam đại gia tộc ở Giang Bắc”.
“Chú ba của Hàn Phong, Hàn Sách Hổ, từ khi nhà họ Chu bị sụp đổ đã trở thành vua của thế giới ngầm ở Giang Bắc”.
“Hàn Phong là con trai độc nhất của nhà họ Hàn, cũng là người thừa kế duy nhất cho vị trí gia chủ, bây giờ hắn xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Hàn e rằng sẽ…”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, đương nhiên anh hiểu Trần Tiểu Túy đang muốn nói gì.
“Các cô nói cho người nhà họ Hàn biết, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều do một mình Diệp Vĩnh Khang tôi làm, nếu như muốn báo thù, tôi luôn sẵn lòng đón tiếp bất cứ lúc nào!”
Sau khi nói xong anh liền mở cửa xe, kéo tay Hạ Huyền Trúc xuống rồi đưa cô lên xe của mình, lái xe rời đi.
Để lại đám người Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên đứng ngây như phỗng ở đó, những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trán.
“Lần này rắc rối to rồi, nhìn thái độ của anh Diệp, rõ ràng là đang đánh giá thấp đối phương!”
Lưu Đại Hải ôm đầu, nói: “Cho dù thân phận của anh Diệp rất tôn quý, nhưng vẫn là một người trần mắt thịt, nếu như Hàn Sách Hổ nổi điên lên, không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu!”
Đường Văn Nguyên cũng cau mày, nói: “Hay là chúng ta tới tìm anh Diệp nói chuyện, giải thích rõ cho anh ấy hiểu, bảo anh ấy mau chóng rời khỏi Giang Bắc”.
“Vô ích thôi”.
Trình Văn Đống thở dài, nói: “Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng ở mức độ nào đó tôi có thể hiểu được tính cách của anh Diệp, anh Diệp còn quá trẻ, có những chuyện suy nghĩ quá đơn giản”.
Một đám người lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu, bởi vì họ đều biết rõ nhà họ Hàn là sự tồn tại như thế nào.
Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, e rằng Giang Bắc sẽ lại là một màn mưa tanh máu đổ nữa.
Thực tế, nếu như so về độ giàu có, mấy người họ cộng lại có thể so sánh được với nhà họ Hàn.
Nhưng đáng sợ là ở người chú ba của Hàn Phong, Hàn Sách Hổ, đó là vị vua lừng lẫy của thế giới ngầm đấy!
Năm đó khi nhà họ Chu chưa sụp đổ, Hàn Sách Hổ là người dám thách thức ông ba nhà họ Chu đấy!
“Tiểu Túy, cô nghĩ thế nào, mau chóng cho ý kiến đi”.
Đường Văn Nguyên nhìn Trần Tiểu Túy.
Từ đầu đến cuối Trần Tiểu Túy đều không nói gì, vẫn luôn cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, cô ấy mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vài người họ, nói: “Bây giờ có hai sự lựa chọn, thứ nhất, rũ bỏ hoàn toàn mọi quan hệ với chuyện này, phòng ngừa rủi ro”.
“Thứ hai…”
Trần Tiểu Túy nói đến đây đột nhiên hơi ngừng lại, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tiếp tục đứng về phía anh Diệp, tuyên chiến với nhà họ Hàn!”
Khi những lời vừa nói ra, Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và những người khác đều rùng mình.
Tuyên chiến với nhà họ Hàn?
Câu nói này thật sự quá đáng sợ!
Lúc này Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đã quay về biệt thự.
“Lát nữa đừng nói gì với Tĩnh Tĩnh, không với tính cách của cô ấy sẽ làm loạn lên mất”.
Khi đi tới cửa Hạ Huyền Trúc liền dặn dò Diệp Vĩnh Khang một câu, lúc này cô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa rồi.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười gật đầu.
Lâm Tĩnh đã dỗ Tiểu Trân đi ngủ rồi, nhìn thấy hai người bình an vô sự quay về mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Huyền Trúc, sao vừa nãy không gọi điện được cho cậu vậy, dọa mình sợ chết khiếp luôn, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ. Không sao là tốt rồi, nhớ kỹ, lần sau không được phép tắt điện thoại đâu đấy”.
Lâm Tĩnh vỗ ngực, sau đó kéo tay Hạ Huyền Trúc, nói: “Huyền Trúc, có chuyện này muốn nhờ cậu”.
“Chuyện gì thế, cậu nói đi”.
Hạ Huyền Trúc cười nói.
“Mượn chồng của cậu dùng chút”.
Hạ Huyền Trúc: “???”
“Đừng hiểu nhầm, không phải mình từng nói với cậu rồi sao, bố mình sắp xếp cho mình đối tượng xem mắt ở Nam Giang, vài ngày nữa người này sẽ đến Giang Bắc”.
“Đến lúc đó phải tìm một cái cớ để ém chuyện này xuống, để chồng cậu đóng giả thành bạn trai của mình đi”.
Hạ Huyền Trúc nghe xong dở khóc dở cười, đúng là người kỳ lạ như Lâm Tĩnh mới có thể nảy ra được ý nghĩ kiểu này: “Cậu cũng lớn rồi, hay là đi thử xem, nhỡ đâu đối phương thuận mắt thì sao?”
Lâm Tĩnh vội vàng xua tay, nói: “Vậy không được, độc thân tự do biết bao, mình không muốn kết hôn sớm. Hơn nữa, người đó là cậu chủ con nhà giàu có, cậu biết mình đặc biệt chán ghét loại cậu ấm ăn chơi trác táng không có năng lực gì lắm mà”.
“Không cần nói nhiều nữa, chỉ cần một câu thôi, cậu có cho mượn hay không!”
“Mượn, chị đại Lâm Tĩnh đã lên tiếng thì em làm sao dám không cho mượn được”.
Hạ Huyền Trúc bất lực chỉ đành đồng ý, thực ra cô phải cô keo kiệt, chỉ là chuyện cho mượn chồng này nghe cứ kỳ kỳ sao ấy.
Sau khi Lâm Tĩnh rời đi, Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang nhìn nhau cười.
“Sau này trước khi đi đâu, em nhớ gọi điện thông báo với anh một tiếng, hôm nay thật sự quá đột ngột luôn”.
Nhớ lại những chuyện xảy ra vừa nãy, Diệp Vĩnh Khang vẫn cảm thấy nao nao trong lòng. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Vâng ạ, hôm nay em sơ ý quá”.
Hạ Huyền Trúc cũng kinh hãi một đợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn cô Trần tới kịp thời, nếu không em cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì”.
“À đúng rồi, anh và cô Trần quen nhau như nào vậy? Còn có Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, một đám người đứng ở dưới lầu nữa. Sao anh bám lên được người toàn nhân vật lớn như vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Em nói sai rồi, không phải anh bám lên người họ, mà là họ bám lên người anh, không phải trước đây từng nói với em rồi sao, chồng em là một nhân vật lớn cực kỳ lợi hại đấy, được quen biết anh là vinh hạnh của họ”.
“Trời ạ, mới khen anh có vài câu mà anh đã nổ tận trời xanh rồi”.
Hạ Huyền Trúc hờn dỗi liếc mắt một cái, chỉ nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang đang nói đùa với mình thôi.
Cùng lúc đó.
Tại bệnh viện.
“Khốn kiếp, rốt cuộc là do ai làm, tao sẽ chém nó thành trăm mảnh!”
Hàn Xuân Lâm nổi tiếng là người trầm ổn trong giới, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Phong, cũng không khỏi nổi trận lôi đình.
“Lẽ nào không còn cách nào nữa sao? Nó là con trai duy nhất của tôi, nửa đời sau nếu như nó bị tàn phế thì tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!”
Hàn Xuân Lâm hét lên với một bác sĩ già.
Bác sĩ rùng mình, vội nói: “Thực sự rất xin lỗi ông Hàn, vết thương của con trai ông quá nghiêm trọng, toàn bộ xương cốt và kinh mạch trên người đều đã vỡ hết!”
“Kỹ thuật của người này rất đặc biệt. Tôi làm trong ngành y hàng chục năm nay, chưa từng thấy ai có thể đả thương kinh mạch xương cốt của một người như thế này mà không làm tổn thương các cơ quan nội tạng và mạch máu, đừng nói là tôi, cho dù là y sĩ nổi tiếng Hoa Đà sống dậy cũng lực bất tòng tâm, cách làm này thật sự quá đáng sợ…”
Bụp!
Đối phương chưa kịp nói xong, Hàn Xuân Lâm đã nhấc chân lên đá bay ông ấy ra ngoài: “Mẹ kiếp, tôi đến đây không phải để ông ca ngợi sức mạnh của hung thủ đâu!”
“Chú ba tới!”
Lúc này, một vệ sĩ nhà họ Hàn đứng ở cửa hét lên.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cường tráng, ánh mắt dữ tợn sải bước đi tới, khi nhìn thấy Hàn Phong nằm trên giường bệnh, cau mày, trầm giọng nói: “Việc này là do ai làm!”
Trần Tiểu Túy sợ đến mức ngây ra hồi lâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cho đến lúc này mới hoàn hồn lại chút, bởi vì có chuyện cô ấy cần phải nói.
“Anh Diệp, Hàn Phong vừa rồi là con trai duy nhất của nhà họ Hàn, một trong số tam đại gia tộc ở Giang Bắc”.
“Chú ba của Hàn Phong, Hàn Sách Hổ, từ khi nhà họ Chu bị sụp đổ đã trở thành vua của thế giới ngầm ở Giang Bắc”.
“Hàn Phong là con trai độc nhất của nhà họ Hàn, cũng là người thừa kế duy nhất cho vị trí gia chủ, bây giờ hắn xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Hàn e rằng sẽ…”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, đương nhiên anh hiểu Trần Tiểu Túy đang muốn nói gì.
“Các cô nói cho người nhà họ Hàn biết, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều do một mình Diệp Vĩnh Khang tôi làm, nếu như muốn báo thù, tôi luôn sẵn lòng đón tiếp bất cứ lúc nào!”
Sau khi nói xong anh liền mở cửa xe, kéo tay Hạ Huyền Trúc xuống rồi đưa cô lên xe của mình, lái xe rời đi.
Để lại đám người Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên đứng ngây như phỗng ở đó, những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trán.
“Lần này rắc rối to rồi, nhìn thái độ của anh Diệp, rõ ràng là đang đánh giá thấp đối phương!”
Lưu Đại Hải ôm đầu, nói: “Cho dù thân phận của anh Diệp rất tôn quý, nhưng vẫn là một người trần mắt thịt, nếu như Hàn Sách Hổ nổi điên lên, không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu!”
Đường Văn Nguyên cũng cau mày, nói: “Hay là chúng ta tới tìm anh Diệp nói chuyện, giải thích rõ cho anh ấy hiểu, bảo anh ấy mau chóng rời khỏi Giang Bắc”.
“Vô ích thôi”.
Trình Văn Đống thở dài, nói: “Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng ở mức độ nào đó tôi có thể hiểu được tính cách của anh Diệp, anh Diệp còn quá trẻ, có những chuyện suy nghĩ quá đơn giản”.
Một đám người lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu, bởi vì họ đều biết rõ nhà họ Hàn là sự tồn tại như thế nào.
Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, e rằng Giang Bắc sẽ lại là một màn mưa tanh máu đổ nữa.
Thực tế, nếu như so về độ giàu có, mấy người họ cộng lại có thể so sánh được với nhà họ Hàn.
Nhưng đáng sợ là ở người chú ba của Hàn Phong, Hàn Sách Hổ, đó là vị vua lừng lẫy của thế giới ngầm đấy!
Năm đó khi nhà họ Chu chưa sụp đổ, Hàn Sách Hổ là người dám thách thức ông ba nhà họ Chu đấy!
“Tiểu Túy, cô nghĩ thế nào, mau chóng cho ý kiến đi”.
Đường Văn Nguyên nhìn Trần Tiểu Túy.
Từ đầu đến cuối Trần Tiểu Túy đều không nói gì, vẫn luôn cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, cô ấy mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vài người họ, nói: “Bây giờ có hai sự lựa chọn, thứ nhất, rũ bỏ hoàn toàn mọi quan hệ với chuyện này, phòng ngừa rủi ro”.
“Thứ hai…”
Trần Tiểu Túy nói đến đây đột nhiên hơi ngừng lại, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tiếp tục đứng về phía anh Diệp, tuyên chiến với nhà họ Hàn!”
Khi những lời vừa nói ra, Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và những người khác đều rùng mình.
Tuyên chiến với nhà họ Hàn?
Câu nói này thật sự quá đáng sợ!
Lúc này Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đã quay về biệt thự.
“Lát nữa đừng nói gì với Tĩnh Tĩnh, không với tính cách của cô ấy sẽ làm loạn lên mất”.
Khi đi tới cửa Hạ Huyền Trúc liền dặn dò Diệp Vĩnh Khang một câu, lúc này cô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa rồi.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười gật đầu.
Lâm Tĩnh đã dỗ Tiểu Trân đi ngủ rồi, nhìn thấy hai người bình an vô sự quay về mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Huyền Trúc, sao vừa nãy không gọi điện được cho cậu vậy, dọa mình sợ chết khiếp luôn, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ. Không sao là tốt rồi, nhớ kỹ, lần sau không được phép tắt điện thoại đâu đấy”.
Lâm Tĩnh vỗ ngực, sau đó kéo tay Hạ Huyền Trúc, nói: “Huyền Trúc, có chuyện này muốn nhờ cậu”.
“Chuyện gì thế, cậu nói đi”.
Hạ Huyền Trúc cười nói.
“Mượn chồng của cậu dùng chút”.
Hạ Huyền Trúc: “???”
“Đừng hiểu nhầm, không phải mình từng nói với cậu rồi sao, bố mình sắp xếp cho mình đối tượng xem mắt ở Nam Giang, vài ngày nữa người này sẽ đến Giang Bắc”.
“Đến lúc đó phải tìm một cái cớ để ém chuyện này xuống, để chồng cậu đóng giả thành bạn trai của mình đi”.
Hạ Huyền Trúc nghe xong dở khóc dở cười, đúng là người kỳ lạ như Lâm Tĩnh mới có thể nảy ra được ý nghĩ kiểu này: “Cậu cũng lớn rồi, hay là đi thử xem, nhỡ đâu đối phương thuận mắt thì sao?”
Lâm Tĩnh vội vàng xua tay, nói: “Vậy không được, độc thân tự do biết bao, mình không muốn kết hôn sớm. Hơn nữa, người đó là cậu chủ con nhà giàu có, cậu biết mình đặc biệt chán ghét loại cậu ấm ăn chơi trác táng không có năng lực gì lắm mà”.
“Không cần nói nhiều nữa, chỉ cần một câu thôi, cậu có cho mượn hay không!”
“Mượn, chị đại Lâm Tĩnh đã lên tiếng thì em làm sao dám không cho mượn được”.
Hạ Huyền Trúc bất lực chỉ đành đồng ý, thực ra cô phải cô keo kiệt, chỉ là chuyện cho mượn chồng này nghe cứ kỳ kỳ sao ấy.
Sau khi Lâm Tĩnh rời đi, Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang nhìn nhau cười.
“Sau này trước khi đi đâu, em nhớ gọi điện thông báo với anh một tiếng, hôm nay thật sự quá đột ngột luôn”.
Nhớ lại những chuyện xảy ra vừa nãy, Diệp Vĩnh Khang vẫn cảm thấy nao nao trong lòng. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Vâng ạ, hôm nay em sơ ý quá”.
Hạ Huyền Trúc cũng kinh hãi một đợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn cô Trần tới kịp thời, nếu không em cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì”.
“À đúng rồi, anh và cô Trần quen nhau như nào vậy? Còn có Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, một đám người đứng ở dưới lầu nữa. Sao anh bám lên được người toàn nhân vật lớn như vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Em nói sai rồi, không phải anh bám lên người họ, mà là họ bám lên người anh, không phải trước đây từng nói với em rồi sao, chồng em là một nhân vật lớn cực kỳ lợi hại đấy, được quen biết anh là vinh hạnh của họ”.
“Trời ạ, mới khen anh có vài câu mà anh đã nổ tận trời xanh rồi”.
Hạ Huyền Trúc hờn dỗi liếc mắt một cái, chỉ nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang đang nói đùa với mình thôi.
Cùng lúc đó.
Tại bệnh viện.
“Khốn kiếp, rốt cuộc là do ai làm, tao sẽ chém nó thành trăm mảnh!”
Hàn Xuân Lâm nổi tiếng là người trầm ổn trong giới, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Phong, cũng không khỏi nổi trận lôi đình.
“Lẽ nào không còn cách nào nữa sao? Nó là con trai duy nhất của tôi, nửa đời sau nếu như nó bị tàn phế thì tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!”
Hàn Xuân Lâm hét lên với một bác sĩ già.
Bác sĩ rùng mình, vội nói: “Thực sự rất xin lỗi ông Hàn, vết thương của con trai ông quá nghiêm trọng, toàn bộ xương cốt và kinh mạch trên người đều đã vỡ hết!”
“Kỹ thuật của người này rất đặc biệt. Tôi làm trong ngành y hàng chục năm nay, chưa từng thấy ai có thể đả thương kinh mạch xương cốt của một người như thế này mà không làm tổn thương các cơ quan nội tạng và mạch máu, đừng nói là tôi, cho dù là y sĩ nổi tiếng Hoa Đà sống dậy cũng lực bất tòng tâm, cách làm này thật sự quá đáng sợ…”
Bụp!
Đối phương chưa kịp nói xong, Hàn Xuân Lâm đã nhấc chân lên đá bay ông ấy ra ngoài: “Mẹ kiếp, tôi đến đây không phải để ông ca ngợi sức mạnh của hung thủ đâu!”
“Chú ba tới!”
Lúc này, một vệ sĩ nhà họ Hàn đứng ở cửa hét lên.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cường tráng, ánh mắt dữ tợn sải bước đi tới, khi nhìn thấy Hàn Phong nằm trên giường bệnh, cau mày, trầm giọng nói: “Việc này là do ai làm!”