Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Chương 6:
Đại sảnh quán game ồn ào huyên náo, Lục Yên thấy máy chơi điên cuồng nhả tiền, trợn mắt há mồm.
Thẩm Quát thao tác rất nhanh, tay trái không ngừng tấn công, tay phải vững vàng khống chế cán chơi.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, con ngươi tối đen như đêm lộ ra một chút ánh sáng nhạt.
Anh cũng không giống những người chơi xung quanh, lúc mừng rỡ lúc buồn rầu, như thể trò chơi không đem đến cho anh cảm giác gì, chẳng qua là vì đang phải chơi nên anh chuyên tâm chơi, chỉ thế không hơn.
Lục Yên nhìn biểu cảm của Thẩm Quát, cảm giác như anh không phải đang chơi game mà đang làm việc.
Gã xăm mình thấy máy game không ngừng nhả tiền mà lòng đau không nói nên lời. Bao nhiêu công sức gài bẫy Lục Yên bây giờ đã bị gỡ lại mất rồi.
Tên nhãi ranh này, rốt cuộc là quái vật phương nào hả!
Lục Yên chau mày nhìn về phía tên chủ, hắn cười gượng, không khỏi hối hận.
Lục Yên đem mấy đồng xu game chạy đến đổi tiền thật, lại đi ra mua bắp rang, lúc quay về đã đưa bắp tới bên miệng Thẩm Quát.
Mắt Thẩm Quát rũ xuống, nhìn bắp rang, lại nhìn Lục Yên, không hiểu chuyện gì.
Lục Yên cười trong sáng: “Mời chú ăn.”
“Không.”
Anh cứng nhắc từ chối, rất không quen cảm giác có người đút đồ ăn đến miệng mình.
“Đừng có lãng phí thức ăn chứ!”
Bắp rang vừa đến miệng, vị ngọt ngào đã lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Thẩm Quát cuối cùng đành nhận lấy bắp rang, cầm trên tay, ăn rất cứng nhắc.
Lục Yên cười cười, cảm giác anh như giống như con chuột vậy, lâu lâu lại nhìn anh cười.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quát ăn quà vặt, anh không bao giờ tiêu tiền vào những thứ thế này, ăn vặt là tiêu khiển, anh không có thời gian tiêu khiển.
Lục Yên ngược lại, từ trước đến giờ rất thuần thục, rất tự nhiên lấy một quả lê từ túi anh, cắn một miếng.
Thẩm Quát nghiêng đầu nhìn cô, cô vội nói: “Tôi mời chú ăn bắp, ăn một miếng lê của chú, chú sẽ không giận chứ.”
Thẩm Quát muốn nói, cũng không phải anh muốn ăn bắp, nhưng vị ngọt trên đầu lưỡi vẫn chưa tan, anh dừng lại một hồi, chỉ đáp: “Lê phải rửa sạch đã.”
“Ồ.”
Lục Yên lại nhún nhún vai, cắn thêm một miếng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, Thẩm Quát thời thiếu niên thật ra không hề đáng sợ.
Lục Yên lại đưa một miếng bắp sang cho Thẩm Quát, anh cũng không nhiều lời nữa, cầm lấy ăn.
Anh rất ít khi có thời gian chơi trò chơi như thế này, còn là với em gái của đối thủ, Thẩm Quát tự cảm thấy khó mà tin được.
Mà chuyện khiến anh khó từ chối cô gái nhất này chính là... khi cô ta cười với anh.
Lục Yên không ngờ Thẩm Quát chơi game hay đến vậy, buổi chiều hôm đó cả hai thắng nguyên một bồn đầy tiền. Tuy đổi thành tiền thật thì không nhiều lắm nhưng ít nhiều cũng đã lấy lại được số tiền thua game của Lục Yên.
Những tên con trai xung quanh tâm trạng đều bồn chồn, thay nhau xin Thẩm Quát giúp chơi lại mấy ván. Thẩm Quát cũng không thèm nhìn bọn họ, xoay người rời đi: “Đi thôi.”
“Ồ, được.”
Lục Yên như một cái đuôi theo sau anh, đi ra khỏi quán game lại vừa vặn gặp Lục Trăn và mấy người anh em của anh ta.
Lục Trăn nhìn thấy Thẩm Quát, sắc mặt sầm lại, nhìn sang lại thấy Lục Yên đang đứng cạnh anh.
Lục Trăn giận bốc khói, chưa nói gì đã vung quyền đấm tới.
Thẩm Quát bất ngờ không kịp đề phòng, ăn ngay quả đấm đầu tiên của Lục Trăn, khiến cả thân người lùi về sau, gắng gượng mới ổn định được gót chân. Lê trong túi anh cũng bay ra ngoài, rơi vãi khắp nơi, có trái văng ra ngoài ngã tư, bị ô tô cán nát.
Lục Yên sửng sốt vài giây, vội vàng chạy đến dang hai tay chắn trước người Thẩm Quát: “Sao bố chưa hỏi rõ ngọn ngành đã đánh người ta!”
Lục Trăn kéo áo cô, phẫn nộ nói: “Em có biết hắn ta là loại người gì không, em còn dám đi với hắn!”
Lục Yên gạt tay Lục Trăn ra, phản bác: “Theo con thấy, bố mới là ỷ mạnh hiếp yếu. Bố mới là...”
Hai từ phía sau cô không dám nói nữa, sợ nói ra sẽ bị bố đánh tơi tả.
Lục Trăn kéo Lục Yên ra phía sau để đám bạn của mình bảo vệ, bước lên trước, đá mấy quả lê, kéo cổ áo anh lên ép vào tường, gằn từng chữ một: “Mày có thể động vào bất cứ đứa con gái nào bên cạnh tao, nhưng con bé này, mày dám động vào nó, ông đây sẽ cho mày chết.”
Con ngươi tối đen của Thẩm Quát lóe lên một tia lạnh lẽo, anh đột nhiên cong môi cười, cười đến lộ rõ vẻ xấu xa.
“Được thôi.”
Anh trả lời vô cùng dứt khoát, đến nỗi Lục Trăn có chút không tin, nhưng anh ta không muốn dây dưa với tên nhãi này, bèn thả anh ra, nắm lấy tay Lục Yên kéo đi.
Lục Yên bị anh kéo đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy thiếu niên kia lẳng lặng cong người nhặt lê, phủi bụi.
Trong lòng cô bỗng chợt nhói lên, vì vẻ cam chịu của anh.
*
Lục Trăn kéo Lục Yên về nhà. Đến đầu ngõ, Lục Yên rút tay khỏi tay anh, tức giận như chuột bị mất thóc, phẫn nộ chất vấn: “Con không ngờ trước đây bố lại là thể loại này!”
Mặc dù là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé, nhưng cũng biết không ra oai, không hiếp yếu, làm người phải quang minh lỗi lạc, mà những điều này, chính bố cô dạy cô từng chữ một.
Cô không thể nào hình dung được, một người trầm ổn chính trực như bố, hồi trẻ lại lưu manh thế này!
“Bố, bố làm con quá thất vọng rồi!”
Lục Trăn khóe miệng cứng lại, đưa tay vỗ vỗ vai cô: “Nói em bị thiểu năng xong em đúng là ngốc thật hả? Ông đây từ nhỏ đã mang đức hạnh như này, em trách thì trách ông bố nhà mình một lòng vì sự nghiệp, không dạy dỗ hai anh em mình tử tế kìa.”
Lục Yên nhìn dáng vẻ lưu manh nhưng không vượt quá giới hạn của Lục Trăn, nếu cứ lưu manh thế này thật sự không dám tưởng tượng tương lai sẽ thế nào. Ông ấy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mà tương lai lại đổi tính đổi nết thành chính nhân quân tử vậy?
“Mặc kệ thế nào, từ nay về sau anh cấm em tiếp xúc với Thẩm Quát”. Lục Trăn nghiêm khắc nói: “Nếu còn để anh bắt được thì coi chừng đó.”
Lục Yên không phục: “Sao bố lại ghét anh ấy như vậy chứ?”
“Đó là vì hắn vốn đã đáng ghét, bày đặt ra vẻ, dối trá tột cùng, hơn nữa còn là một đứa rất nát.”
“Sao anh ấy lại rất nát chứ?”
Lục Trăn muốn nói, bỗng nhớ lại gì đó, ngừng lại: “Dù sao em cũng ít qua lại với hắn thôi, hắn không phải thứ tốt đẹp gì!”
Lục Trăn ấp úng không nói rõ, Lục Yên đương nhiên càng hiếu kỳ.
Chuyện này nói đến cùng xem ra là có nguyên do, phải làm rõ ân oán giữa bố và Thẩm Quát, mới có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai người họ.
Lục Yên cảm thấy cô thân là con gái, như vậy cũng hơi nhiều chuyện, nhưng ai bảo đây không phải là quả báo kiếp này chứ, kiếp trước bố cô cũng can thiệp tỉ tỉ chuyện của cô đấy thôi.
Vì là sinh non, từ nhỏ cô đã mang thể trạng yếu đuối, bố cô vứt bỏ hết thời gian cùng thú vui của mình để dồn tâm trí chăm sóc cô. Vì thuốc Đông y mà cô uống nên cả hai bố con ngày nào cũng diễn một màn rượt đuổi...
Bất luận thế nào, Lục Yên cũng nhất định phải giúp bố quay về chính đạo, ngăn cản mưu đồ báo thù của Thẩm Quát.
Lục Yên nói với Lục Giản mình muốn học ở trường Tam Trung của Bắc Thành.
Trước kia vì IQ mà cô nhỏ toàn học lớp đặc biệt, nhưng Lục Yên là người bình thường, không muốn phải học lớp giáo dục đặc biệt.
Lúc ăn cơm, Lục Yên nói muốn vào trường Tam Trung học cùng anh trai, Lục Giản còn chưa kịp nói gì, Thi Nhã ngồi cuối bàn đã bật cười.
Cả bàn ăn chỉ có mình cô ta cười, Lục Giản nghiêm mặt: “Cười cái gì?”
Thi Tuyết Nhàn trừng mắt nhìn cô ta, Thi Nhã lập tức thu lại ý cười: “A... Con chỉ là nhớ đến chuyện cười hôm qua bạn con kể thôi.”
Lục Yên ngẩng đầu nhìn Thi Nhã, ý cười mỉa mai của cô ta rõ ràng là cảm thấy Lục Yên không đủ sức để học trường Tam Trung - trường học giỏi nhất tỉnh.
Lục Giản hỏi Lục Yên: “Yên Yên, sao con lại thích học ở trường Tam Trung?”
“Con muốn đi học cùng Lục Trăn.”
Cô phải ở bên cạnh bố chăm sóc bố, tiện thể làm rõ hiềm khích giữa bố mình và Thẩm Quát.
Là một thiếu gia phản nghịch, Lục Trăn hầu như chẳng mấy khi về nhà, giờ này anh cũng không có mặt ở bàn ăn, nếu không nhất định sẽ quyết liệt phản đối.
“Ở cùng trường, con có thể giúp ông nội quản bố” Lục Yên chân thành nói.
Lục Giản cười cười, gắp cho cô một cái đùi gà: “Con cứ lo cho con là được, không cần phải để ý tên nghịch tử kia làm gì.”
Ông vốn đã sớm thất vọng với người con trai kia rồi.
Lục Yên chắc chắn không hy vọng Lục Giản bỏ rơi Lục Trăn, liền nói: “Bố lâu lâu cũng rất nghe lời con, còn có, con cũng muốn làm một đứa con ngoan.”
Lục Giản lâu lâu cảm thấy, Lục Yên khi thì gọi bố khi thì gọi anh khi lại gọi ông nội rối tung cả lên, ngoài chuyện đó ra thì con gái ông cũng đã thật sự là con ngoan rồi. Ông bị câu nói này của cô làm lồng ngực thổn thức.
Ông đồng ý để Lục Yên học ở Tam Trung. Lúc này, Thi Tuyết Nhàn chen vào rất đúng lúc: “Nhã Nhã cũng đang ôn thi vào Tam Trung, để con bé đưa tài liệu ôn thi cho Yên Yên, hai chị em cùng ôn với nhau.”
Thi Nhã cũng tiếp lời: “Được, con có thể cho chị ấy mượn tài liệu, Yên Yên, thi vào Tam Trung khó lắm đó, chị phải cố lên nha!”
Lục Yên biết, Thi Nhã cố ý mỉa mai cô, cô ta thừa biết cô nhỏ có vấn đề về IQ, đừng nói là thi vào cấp ba, có khi một phép cộng trừ nhân chia cũng làm khó cô.
Lục Giản cũng không hy vọng cô có thể học nên gì, ít nhất là có thể vào được môi trường sư phạm, có bạn bè đồng trang lứa là đã có ích với sự trưởng thành của cô lắm rồi.
Thi Nhã cố ý mỉa mai Lục Yên, nhưng Thi Tuyết Nhàn thì không, bà ta đang toan tính thâm sâu hơn.
Quả nhiên, Lục Giản nói: “Yên Yên không cần phải chuẩn bị thi đầu vào gì hết, hiệu trưởng trường đó là bạn lâu năm của bố, nói một tiếng là được.”
Thi Tuyết Nhàn vội vàng nói: “A, vậy thì tốt quá, Nhã Nhã, con chuẩn bị thi thố thế nào rồi, có nhắm chắc không?”
Thi Nhã hiểu được ý trong mắt mẹ mình, liền đáp: “Ừm, đề khó lắm. Nhưng con sẽ cố gắng, mấy ngày nay con đều thức xuyên đêm ôn bài đó.”
“Đừng có cố quá sức, con xem con gầy bao nhiêu rồi.”
“Mẹ, không sao đâu, con thật sự rất muốn học ở Tam Trung.”
Hai mẹ con người tung kẻ hứng, mục đích là để Lục Giản nói sẽ giúp luôn cho Thi Nhã.
Lục Yên chưa để Lục Giản nói gì đã nói trước: “Không cần nhờ quan hệ đâu ạ, con tự thi được.”
Lời này vừa nói ra, cả Thi Tuyết Nhàn lẫn Thi Nhã đều nhìn cô, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Lục Giản hỏi cô: “Yên Yên, con chắc chứ? Con muốn tự thi vào à?”
“Vâng ạ.”
Thi Tuyết Nhàn cười nói: “Yên Yên đúng là biết đùa quá.”
Lục Yên mặt không biểu cảm: “Tôi không nói đùa. Tôi tự thi, thi đỗ thì học, không đỗ thì thôi. Nhờ vào quan hệ không công bằng với những người khác.”
Vẻ mặt Thi Tuyết Nhàn trở nên khó coi, vừa nãy bà ta đang ám chỉ Lục Giản nói giúp Thi Nhã, bây giờ Lục Yên nói vậy, rõ ràng là tát vào mặt bà ta.
Lục Giản lại cười rộ lên, vui thích nói: “Đúng là con gái Lục gia, giỏi lắm, nếu con đã có quyết tâm, vậy cứ tự thi, bố không quản nữa.”
“Vâng ạ.”
Thi Nhã nghiến môi, hậm hực nhìn Lục Yên. Cô ta muốn xem xem với cái IQ đó thì thi thố kiểu gì.
Độ khó của trung học số 3 phải nói là bậc nhất, Thi Nhã bình thường cũng coi như là phấn đấu nỗ lực lắm rồi nhưng muốn đỗ vào đó còn thấy khó, đừng nói là một người thiểu năng, cô ta cứ đợi mà xem kịch hay vậy.
Thẩm Quát thao tác rất nhanh, tay trái không ngừng tấn công, tay phải vững vàng khống chế cán chơi.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, con ngươi tối đen như đêm lộ ra một chút ánh sáng nhạt.
Anh cũng không giống những người chơi xung quanh, lúc mừng rỡ lúc buồn rầu, như thể trò chơi không đem đến cho anh cảm giác gì, chẳng qua là vì đang phải chơi nên anh chuyên tâm chơi, chỉ thế không hơn.
Lục Yên nhìn biểu cảm của Thẩm Quát, cảm giác như anh không phải đang chơi game mà đang làm việc.
Gã xăm mình thấy máy game không ngừng nhả tiền mà lòng đau không nói nên lời. Bao nhiêu công sức gài bẫy Lục Yên bây giờ đã bị gỡ lại mất rồi.
Tên nhãi ranh này, rốt cuộc là quái vật phương nào hả!
Lục Yên chau mày nhìn về phía tên chủ, hắn cười gượng, không khỏi hối hận.
Lục Yên đem mấy đồng xu game chạy đến đổi tiền thật, lại đi ra mua bắp rang, lúc quay về đã đưa bắp tới bên miệng Thẩm Quát.
Mắt Thẩm Quát rũ xuống, nhìn bắp rang, lại nhìn Lục Yên, không hiểu chuyện gì.
Lục Yên cười trong sáng: “Mời chú ăn.”
“Không.”
Anh cứng nhắc từ chối, rất không quen cảm giác có người đút đồ ăn đến miệng mình.
“Đừng có lãng phí thức ăn chứ!”
Bắp rang vừa đến miệng, vị ngọt ngào đã lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Thẩm Quát cuối cùng đành nhận lấy bắp rang, cầm trên tay, ăn rất cứng nhắc.
Lục Yên cười cười, cảm giác anh như giống như con chuột vậy, lâu lâu lại nhìn anh cười.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quát ăn quà vặt, anh không bao giờ tiêu tiền vào những thứ thế này, ăn vặt là tiêu khiển, anh không có thời gian tiêu khiển.
Lục Yên ngược lại, từ trước đến giờ rất thuần thục, rất tự nhiên lấy một quả lê từ túi anh, cắn một miếng.
Thẩm Quát nghiêng đầu nhìn cô, cô vội nói: “Tôi mời chú ăn bắp, ăn một miếng lê của chú, chú sẽ không giận chứ.”
Thẩm Quát muốn nói, cũng không phải anh muốn ăn bắp, nhưng vị ngọt trên đầu lưỡi vẫn chưa tan, anh dừng lại một hồi, chỉ đáp: “Lê phải rửa sạch đã.”
“Ồ.”
Lục Yên lại nhún nhún vai, cắn thêm một miếng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, Thẩm Quát thời thiếu niên thật ra không hề đáng sợ.
Lục Yên lại đưa một miếng bắp sang cho Thẩm Quát, anh cũng không nhiều lời nữa, cầm lấy ăn.
Anh rất ít khi có thời gian chơi trò chơi như thế này, còn là với em gái của đối thủ, Thẩm Quát tự cảm thấy khó mà tin được.
Mà chuyện khiến anh khó từ chối cô gái nhất này chính là... khi cô ta cười với anh.
Lục Yên không ngờ Thẩm Quát chơi game hay đến vậy, buổi chiều hôm đó cả hai thắng nguyên một bồn đầy tiền. Tuy đổi thành tiền thật thì không nhiều lắm nhưng ít nhiều cũng đã lấy lại được số tiền thua game của Lục Yên.
Những tên con trai xung quanh tâm trạng đều bồn chồn, thay nhau xin Thẩm Quát giúp chơi lại mấy ván. Thẩm Quát cũng không thèm nhìn bọn họ, xoay người rời đi: “Đi thôi.”
“Ồ, được.”
Lục Yên như một cái đuôi theo sau anh, đi ra khỏi quán game lại vừa vặn gặp Lục Trăn và mấy người anh em của anh ta.
Lục Trăn nhìn thấy Thẩm Quát, sắc mặt sầm lại, nhìn sang lại thấy Lục Yên đang đứng cạnh anh.
Lục Trăn giận bốc khói, chưa nói gì đã vung quyền đấm tới.
Thẩm Quát bất ngờ không kịp đề phòng, ăn ngay quả đấm đầu tiên của Lục Trăn, khiến cả thân người lùi về sau, gắng gượng mới ổn định được gót chân. Lê trong túi anh cũng bay ra ngoài, rơi vãi khắp nơi, có trái văng ra ngoài ngã tư, bị ô tô cán nát.
Lục Yên sửng sốt vài giây, vội vàng chạy đến dang hai tay chắn trước người Thẩm Quát: “Sao bố chưa hỏi rõ ngọn ngành đã đánh người ta!”
Lục Trăn kéo áo cô, phẫn nộ nói: “Em có biết hắn ta là loại người gì không, em còn dám đi với hắn!”
Lục Yên gạt tay Lục Trăn ra, phản bác: “Theo con thấy, bố mới là ỷ mạnh hiếp yếu. Bố mới là...”
Hai từ phía sau cô không dám nói nữa, sợ nói ra sẽ bị bố đánh tơi tả.
Lục Trăn kéo Lục Yên ra phía sau để đám bạn của mình bảo vệ, bước lên trước, đá mấy quả lê, kéo cổ áo anh lên ép vào tường, gằn từng chữ một: “Mày có thể động vào bất cứ đứa con gái nào bên cạnh tao, nhưng con bé này, mày dám động vào nó, ông đây sẽ cho mày chết.”
Con ngươi tối đen của Thẩm Quát lóe lên một tia lạnh lẽo, anh đột nhiên cong môi cười, cười đến lộ rõ vẻ xấu xa.
“Được thôi.”
Anh trả lời vô cùng dứt khoát, đến nỗi Lục Trăn có chút không tin, nhưng anh ta không muốn dây dưa với tên nhãi này, bèn thả anh ra, nắm lấy tay Lục Yên kéo đi.
Lục Yên bị anh kéo đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy thiếu niên kia lẳng lặng cong người nhặt lê, phủi bụi.
Trong lòng cô bỗng chợt nhói lên, vì vẻ cam chịu của anh.
*
Lục Trăn kéo Lục Yên về nhà. Đến đầu ngõ, Lục Yên rút tay khỏi tay anh, tức giận như chuột bị mất thóc, phẫn nộ chất vấn: “Con không ngờ trước đây bố lại là thể loại này!”
Mặc dù là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé, nhưng cũng biết không ra oai, không hiếp yếu, làm người phải quang minh lỗi lạc, mà những điều này, chính bố cô dạy cô từng chữ một.
Cô không thể nào hình dung được, một người trầm ổn chính trực như bố, hồi trẻ lại lưu manh thế này!
“Bố, bố làm con quá thất vọng rồi!”
Lục Trăn khóe miệng cứng lại, đưa tay vỗ vỗ vai cô: “Nói em bị thiểu năng xong em đúng là ngốc thật hả? Ông đây từ nhỏ đã mang đức hạnh như này, em trách thì trách ông bố nhà mình một lòng vì sự nghiệp, không dạy dỗ hai anh em mình tử tế kìa.”
Lục Yên nhìn dáng vẻ lưu manh nhưng không vượt quá giới hạn của Lục Trăn, nếu cứ lưu manh thế này thật sự không dám tưởng tượng tương lai sẽ thế nào. Ông ấy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mà tương lai lại đổi tính đổi nết thành chính nhân quân tử vậy?
“Mặc kệ thế nào, từ nay về sau anh cấm em tiếp xúc với Thẩm Quát”. Lục Trăn nghiêm khắc nói: “Nếu còn để anh bắt được thì coi chừng đó.”
Lục Yên không phục: “Sao bố lại ghét anh ấy như vậy chứ?”
“Đó là vì hắn vốn đã đáng ghét, bày đặt ra vẻ, dối trá tột cùng, hơn nữa còn là một đứa rất nát.”
“Sao anh ấy lại rất nát chứ?”
Lục Trăn muốn nói, bỗng nhớ lại gì đó, ngừng lại: “Dù sao em cũng ít qua lại với hắn thôi, hắn không phải thứ tốt đẹp gì!”
Lục Trăn ấp úng không nói rõ, Lục Yên đương nhiên càng hiếu kỳ.
Chuyện này nói đến cùng xem ra là có nguyên do, phải làm rõ ân oán giữa bố và Thẩm Quát, mới có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai người họ.
Lục Yên cảm thấy cô thân là con gái, như vậy cũng hơi nhiều chuyện, nhưng ai bảo đây không phải là quả báo kiếp này chứ, kiếp trước bố cô cũng can thiệp tỉ tỉ chuyện của cô đấy thôi.
Vì là sinh non, từ nhỏ cô đã mang thể trạng yếu đuối, bố cô vứt bỏ hết thời gian cùng thú vui của mình để dồn tâm trí chăm sóc cô. Vì thuốc Đông y mà cô uống nên cả hai bố con ngày nào cũng diễn một màn rượt đuổi...
Bất luận thế nào, Lục Yên cũng nhất định phải giúp bố quay về chính đạo, ngăn cản mưu đồ báo thù của Thẩm Quát.
Lục Yên nói với Lục Giản mình muốn học ở trường Tam Trung của Bắc Thành.
Trước kia vì IQ mà cô nhỏ toàn học lớp đặc biệt, nhưng Lục Yên là người bình thường, không muốn phải học lớp giáo dục đặc biệt.
Lúc ăn cơm, Lục Yên nói muốn vào trường Tam Trung học cùng anh trai, Lục Giản còn chưa kịp nói gì, Thi Nhã ngồi cuối bàn đã bật cười.
Cả bàn ăn chỉ có mình cô ta cười, Lục Giản nghiêm mặt: “Cười cái gì?”
Thi Tuyết Nhàn trừng mắt nhìn cô ta, Thi Nhã lập tức thu lại ý cười: “A... Con chỉ là nhớ đến chuyện cười hôm qua bạn con kể thôi.”
Lục Yên ngẩng đầu nhìn Thi Nhã, ý cười mỉa mai của cô ta rõ ràng là cảm thấy Lục Yên không đủ sức để học trường Tam Trung - trường học giỏi nhất tỉnh.
Lục Giản hỏi Lục Yên: “Yên Yên, sao con lại thích học ở trường Tam Trung?”
“Con muốn đi học cùng Lục Trăn.”
Cô phải ở bên cạnh bố chăm sóc bố, tiện thể làm rõ hiềm khích giữa bố mình và Thẩm Quát.
Là một thiếu gia phản nghịch, Lục Trăn hầu như chẳng mấy khi về nhà, giờ này anh cũng không có mặt ở bàn ăn, nếu không nhất định sẽ quyết liệt phản đối.
“Ở cùng trường, con có thể giúp ông nội quản bố” Lục Yên chân thành nói.
Lục Giản cười cười, gắp cho cô một cái đùi gà: “Con cứ lo cho con là được, không cần phải để ý tên nghịch tử kia làm gì.”
Ông vốn đã sớm thất vọng với người con trai kia rồi.
Lục Yên chắc chắn không hy vọng Lục Giản bỏ rơi Lục Trăn, liền nói: “Bố lâu lâu cũng rất nghe lời con, còn có, con cũng muốn làm một đứa con ngoan.”
Lục Giản lâu lâu cảm thấy, Lục Yên khi thì gọi bố khi thì gọi anh khi lại gọi ông nội rối tung cả lên, ngoài chuyện đó ra thì con gái ông cũng đã thật sự là con ngoan rồi. Ông bị câu nói này của cô làm lồng ngực thổn thức.
Ông đồng ý để Lục Yên học ở Tam Trung. Lúc này, Thi Tuyết Nhàn chen vào rất đúng lúc: “Nhã Nhã cũng đang ôn thi vào Tam Trung, để con bé đưa tài liệu ôn thi cho Yên Yên, hai chị em cùng ôn với nhau.”
Thi Nhã cũng tiếp lời: “Được, con có thể cho chị ấy mượn tài liệu, Yên Yên, thi vào Tam Trung khó lắm đó, chị phải cố lên nha!”
Lục Yên biết, Thi Nhã cố ý mỉa mai cô, cô ta thừa biết cô nhỏ có vấn đề về IQ, đừng nói là thi vào cấp ba, có khi một phép cộng trừ nhân chia cũng làm khó cô.
Lục Giản cũng không hy vọng cô có thể học nên gì, ít nhất là có thể vào được môi trường sư phạm, có bạn bè đồng trang lứa là đã có ích với sự trưởng thành của cô lắm rồi.
Thi Nhã cố ý mỉa mai Lục Yên, nhưng Thi Tuyết Nhàn thì không, bà ta đang toan tính thâm sâu hơn.
Quả nhiên, Lục Giản nói: “Yên Yên không cần phải chuẩn bị thi đầu vào gì hết, hiệu trưởng trường đó là bạn lâu năm của bố, nói một tiếng là được.”
Thi Tuyết Nhàn vội vàng nói: “A, vậy thì tốt quá, Nhã Nhã, con chuẩn bị thi thố thế nào rồi, có nhắm chắc không?”
Thi Nhã hiểu được ý trong mắt mẹ mình, liền đáp: “Ừm, đề khó lắm. Nhưng con sẽ cố gắng, mấy ngày nay con đều thức xuyên đêm ôn bài đó.”
“Đừng có cố quá sức, con xem con gầy bao nhiêu rồi.”
“Mẹ, không sao đâu, con thật sự rất muốn học ở Tam Trung.”
Hai mẹ con người tung kẻ hứng, mục đích là để Lục Giản nói sẽ giúp luôn cho Thi Nhã.
Lục Yên chưa để Lục Giản nói gì đã nói trước: “Không cần nhờ quan hệ đâu ạ, con tự thi được.”
Lời này vừa nói ra, cả Thi Tuyết Nhàn lẫn Thi Nhã đều nhìn cô, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Lục Giản hỏi cô: “Yên Yên, con chắc chứ? Con muốn tự thi vào à?”
“Vâng ạ.”
Thi Tuyết Nhàn cười nói: “Yên Yên đúng là biết đùa quá.”
Lục Yên mặt không biểu cảm: “Tôi không nói đùa. Tôi tự thi, thi đỗ thì học, không đỗ thì thôi. Nhờ vào quan hệ không công bằng với những người khác.”
Vẻ mặt Thi Tuyết Nhàn trở nên khó coi, vừa nãy bà ta đang ám chỉ Lục Giản nói giúp Thi Nhã, bây giờ Lục Yên nói vậy, rõ ràng là tát vào mặt bà ta.
Lục Giản lại cười rộ lên, vui thích nói: “Đúng là con gái Lục gia, giỏi lắm, nếu con đã có quyết tâm, vậy cứ tự thi, bố không quản nữa.”
“Vâng ạ.”
Thi Nhã nghiến môi, hậm hực nhìn Lục Yên. Cô ta muốn xem xem với cái IQ đó thì thi thố kiểu gì.
Độ khó của trung học số 3 phải nói là bậc nhất, Thi Nhã bình thường cũng coi như là phấn đấu nỗ lực lắm rồi nhưng muốn đỗ vào đó còn thấy khó, đừng nói là một người thiểu năng, cô ta cứ đợi mà xem kịch hay vậy.
Bình luận facebook