Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Sáng sớm, Ông Cảnh Vũ nhớ tới chuyện bàn giao với Minh Nguyệt lúc trước, để nàng ấy nói nhiều với Phồn Tinh vài chuyện về Anh Nương.
Lúc trang điểm cho chủ tử: " Phồn Tinh từ khi vào hầu phủ, người cũng thông minh hơn rất nhiều, lúc trước nô tỳ vốn cho rằng cùng nàng ấy sẽ hỏi nhiều điều về tình trạng của Anh Nương, sau đó nàng sẽ nói ra ngoài, nhưng nàng lại hỏi nô tỳ có phải muốn nàng đem tin này truyền ra ngoài không "
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, cười một tiếng: " Thông minh chút cũng tốt, dù sao trong mắt người chung quanh, nha đầu này vẫn ngốc, giả heo ăn thịt hổ càng khiến người ta tin tưởng "
Nói đến đây, nàng lại hỏi: " Tình huống bây giờ như thế nào? "
Minh Nguyệt trả lời: " Bảy tám ngày qua đại phu liên tục vào phủ, người làm trong phủ không quản được miệng đều nghị luận Lục nương tử bị bệnh. Phồn Tinh trong lúc lơ đãng lộ ra chuyện Lục nương tử tinh thần không được ổn định, hiện tại người trong phủ cũng không hoài nghi hài tử Lục nương tử mang theo có quan hệ gì với hầu gia "
Nói đến đây, lại thì thầm: " Bọn hắn cũng không nghĩ một chút, đứa bé kia vừa đen vừa gầy, không hề giống hầu gia một chút nào, bọn hắn lại dám nói? "
Ông Cảnh Vũ nghĩ thầm, Mạc Lân cùng nương hắn mấy tháng làm ăn xin để tới Kim Đô, sao có thể vẫn trắng trẻo mập mạp?
Minh Nguyệt đem cây trâm cài lên búi tóc chủ tử, tiếp tục nói: " Nô tỳ lúc ra ngoài đi mua đồ, bên ngoài cũng đang bàn tán chuyện này, có người giữ vững thái độ hoài nghi, có người nói chủ tử thiện tâm, mới dẫn nữ tử này vào phủ, cũng có người nói nữ tử kia không chừng còn muốn bay lên đầu phượng hoàng, cho nên giả bệnh vào phủ "
Tình huống so với đời trước đã khá hơn nhiều.
Ông Cảnh Vũ lại hỏi: " Tình huống bên Thanh Trần viện như nào rồi? "
" Lục nương tử có một lần muốn ra ngoài, hạ nhân nói qua loa cho xong, nhưng đứa bé kia dăm ba ngày lại đòi ra ngoài, kỳ quái là nghe hạ nhân nói, không có ai nghe thấy hắn nói một câu nào "
Ông Cảnh Vũ suy nghĩ một chút, sau đó phân phó: " Từ nay trở đi không cần khoá cửa Thanh Trần viện, hắn muốn ra cũng không cần ngăn cản, đêm hắn đưa đến chỗ ta "
Minh Nguyệt lên tiếng "vâng", hiếu kỳ hỏi: " Lục Anh Nương rõ ràng không có ý tốt, nương tử vì sao còn muốn để nàng ta vào phủ? "
Ông Cảnh Vũ mỉm cười, mắt nhìn chính mình trong gương: " Tóm lại cuối cùng đều phải rời phủ, nhìn chằm chằm một chút, về sau cứ cách hai ngày lại mời đại phu tới phủ một lần "
" Vâng ". Minh Nguyệt trả lời.
.......
(Link đọc ở đầu tường).
Lúc trang điểm cho chủ tử: " Phồn Tinh từ khi vào hầu phủ, người cũng thông minh hơn rất nhiều, lúc trước nô tỳ vốn cho rằng cùng nàng ấy sẽ hỏi nhiều điều về tình trạng của Anh Nương, sau đó nàng sẽ nói ra ngoài, nhưng nàng lại hỏi nô tỳ có phải muốn nàng đem tin này truyền ra ngoài không "
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, cười một tiếng: " Thông minh chút cũng tốt, dù sao trong mắt người chung quanh, nha đầu này vẫn ngốc, giả heo ăn thịt hổ càng khiến người ta tin tưởng "
Nói đến đây, nàng lại hỏi: " Tình huống bây giờ như thế nào? "
Minh Nguyệt trả lời: " Bảy tám ngày qua đại phu liên tục vào phủ, người làm trong phủ không quản được miệng đều nghị luận Lục nương tử bị bệnh. Phồn Tinh trong lúc lơ đãng lộ ra chuyện Lục nương tử tinh thần không được ổn định, hiện tại người trong phủ cũng không hoài nghi hài tử Lục nương tử mang theo có quan hệ gì với hầu gia "
Nói đến đây, lại thì thầm: " Bọn hắn cũng không nghĩ một chút, đứa bé kia vừa đen vừa gầy, không hề giống hầu gia một chút nào, bọn hắn lại dám nói? "
Ông Cảnh Vũ nghĩ thầm, Mạc Lân cùng nương hắn mấy tháng làm ăn xin để tới Kim Đô, sao có thể vẫn trắng trẻo mập mạp?
Minh Nguyệt đem cây trâm cài lên búi tóc chủ tử, tiếp tục nói: " Nô tỳ lúc ra ngoài đi mua đồ, bên ngoài cũng đang bàn tán chuyện này, có người giữ vững thái độ hoài nghi, có người nói chủ tử thiện tâm, mới dẫn nữ tử này vào phủ, cũng có người nói nữ tử kia không chừng còn muốn bay lên đầu phượng hoàng, cho nên giả bệnh vào phủ "
Tình huống so với đời trước đã khá hơn nhiều.
Ông Cảnh Vũ lại hỏi: " Tình huống bên Thanh Trần viện như nào rồi? "
" Lục nương tử có một lần muốn ra ngoài, hạ nhân nói qua loa cho xong, nhưng đứa bé kia dăm ba ngày lại đòi ra ngoài, kỳ quái là nghe hạ nhân nói, không có ai nghe thấy hắn nói một câu nào "
Ông Cảnh Vũ suy nghĩ một chút, sau đó phân phó: " Từ nay trở đi không cần khoá cửa Thanh Trần viện, hắn muốn ra cũng không cần ngăn cản, đêm hắn đưa đến chỗ ta "
Minh Nguyệt lên tiếng "vâng", hiếu kỳ hỏi: " Lục Anh Nương rõ ràng không có ý tốt, nương tử vì sao còn muốn để nàng ta vào phủ? "
Ông Cảnh Vũ mỉm cười, mắt nhìn chính mình trong gương: " Tóm lại cuối cùng đều phải rời phủ, nhìn chằm chằm một chút, về sau cứ cách hai ngày lại mời đại phu tới phủ một lần "
" Vâng ". Minh Nguyệt trả lời.
.......
(Link đọc ở đầu tường).
Bình luận facebook