• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trời ban cô vợ ngố (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Trời Ban Cô Vợ Ngố


CHƯƠNG 1: TỎ TÌNH NHẦM NGƯỜI

Nam thần, chào buổi sáng.

Nam thần, chào buổi trưa.

Nam thần, chào buổi tối.

Nam thần, em thích anh.

Nam thần, anh có thể làm bạn trai em không?



Để tỏ tình với nam thần, cô đã theo quy luật duy trì liên tục ba tháng.

Nhưng Mục Nhất Tiếu trước nay chưa từng nhận được trả lời.

Cô bị nhà ép kết hôn, bắt cô gả cho một ông già.

Nam thần Giang Kiều Vỹ là người đàn ông duy nhất cô thích, cô đành cược vố cuối.

Cô nhấp ngụm rượu lấy can đảm, hẹn gặp mặt nam thần.

Bên bờ sông, gió vi vu thổi, cô lạnh đến run rẩy.

“Mục Nhất Tiếu, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Sau lưng vang lên giọng nói ấm áp nho nhã của Giang Kiều Vỹ, rất khẽ.

Quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú ánh vào mắt.

Trái tim cô thoáng chốc co rút, có chút bất an.

Cô lấy dũng khí, ngước mắt nhìn anh, nói thật nhanh: “Giang Kiều Vỹ, em thích anh.”

Nói xong, nhắm mắt lại.

Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Nhưng tiếp đó, một chậu nước lạnh tạt xuống: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”

“Ong” một tiếng.

Trái tim thoáng chốc vụn vỡ.

Chỗ trái tim, trống rỗng đau đớn.

Mục Nhất Tiếu ngây ngốc, hoang mang lại luống cuống.

Cô sững sờ, còn chưa lên tiếng, Giang Kiều Vỹ đã mở miệng: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, bạn gái tôi còn đang đợi.”

Anh lạnh lùng trần thuật, nói tới hai chữ bạn gái, trên mặt còn có chút ý cười nhàn nhạt.

Dáng vẻ vội vã không kịp chờ đợi muốn rời đi của anh đã đâm Mục Nhất Tiếu đau đớn.

Thân thể cô cứng ngắc, suy sụp tức giận hét lên: “Anh không thích em, vậy tại sao không từ chối em trong tin nhắn?”

Ba tháng rồi, cô gửi tin nhắn tỏ tình ba tháng rồi.

Cô cho rằng mình có cơ hội.

“Tôi trước giờ chưa từng nhận được tin nhắn gì cả, cô nhất định là gửi nhầm người rồi.” Nói xong, Giang Kiều Vỹ quay đầu rời đi.

Bóng lưng anh rất lạnh nhạt.

Gửi nhầm sao?

Gửi cho ai chứ?

Tất cả hi vọng của Mục Nhất Tiếu đều bị phá hủy.

Chuyện gả cho lão già đó, cũng là ván đã đóng thuyền.

Cô ngồi phịch xuống đất, như một con chó rơi vào nước, đáng thương lại bất lực.

Bên chân còn có hai chai bia chưa mở nắp.

Cô không chút do dự, ngẩng đầu uống.

Lúc say mèm, cô móc điện thoại ra, bấm gọi số điện thoại được đặt tên “nam thần”.

Reng reng hai tiếng.

Kết nối.

Bên kia rất yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này khiến sự sụp đổ trong lòng Mục Nhất Tiếu thoáng chốc lớn hơn.

Cô khóc thành tiếng: “Anh là đồ khốn, anh không thích tôi, tại sao không sớm nói với tôi? Tại sao?”

“Bắt nạt tôi vui vậy sao?”

“Ba không thích tôi, mẹ kế không thích tôi, chị không thích tôi, tôi rốt cuộc đã làm gì? Tất cả mọi người đều muốn đối xử với tôi như vậy?”

“Tôi nói cho anh biết, tôi sắp gả cho một ông già rồi, ông ta có thể làm cả ba tôi, ha…có phải rất buồn cười không?”

Ý thức mê mang, nói linh tinh lang tang.

Mục Nhất Tiếu cũng không biết mình đang làm gì.

Cô nói đủ rồi liền dừng lại, hít thở mạnh hai cái.

Lúc này, trong loa lại vang lên giọng nói phách lối cuồng vọng: “Em đang ở đâu?”

Trầm thấp, khàn khàn, gợi cảm…

Mục Nhất Tiếu mềm yếu ngay cả đầu cũng muốn tan chảy.

Đây…không phải Giang Kiều Vỹ.

“Liên quan khỉ gì tới anh, anh là gì của tôi chứ?” Mục Nhất Tiếu không nhịn được hung dữ nói tục, rồi cúp máy.,

Cô tức giận đút điện thoại vào túi, lại dựa vào lan can, mơ mơ hồ hồ ngất đi.

Mười phút sau, Mục Nhất Tiếu bị dẫn đi.

Đó là một người đàn ông, ngồi xe lăn, lại có khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ.

Đôi mắt ưng thâm thúy, đường nét khuôn mặt như đao khắc, anh tuấn thế gian hiếm gặp.





Trời Ban Cô Vợ Ngố


CHƯƠNG 2: ĐỀU XEM LÀ THẬT

Đau.

Đau đầu muốn chết.

Bia gì vậy chứ?

Dư chứng sau khi uống lại mạnh thế chứ?

Mục Nhất Tiếu xoa đầu, đầu óc mông lung dần tỉnh táo.

Mở to mắt, là trần nhà trắng tinh.

Đây là chỗ nào?

Nhìn xung quanh, mới phát hiện là khách sạn.

Chẳng lẽ, là Giang Kiều Vỹ thấy cô say nên đưa cô tới khách sạn?

Nghĩ vậy, Mục Nhất Tiếu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng ngay sau đó, cô bị ngớ ra.

Ở đầu giường, cạnh cửa sổ sát đất.

Có một người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Bóng lưng có vẻ rất cô đơn, giống như loài chim ưng trong đêm đen.

"Anh…anh là ai?" Mục Nhất Tiếu bị dọa sợ la toáng lên.

Chuyện này liên quan tới sự trinh trắng của cô, cô không thể bình tĩnh được.

Đối phương, im lặng một lúc, rồi mới nói:"Phó Tư Vũ."

Tên nghe mới quen làm sao.

Nghe qua ở đâu rồi?

Người đàn ông không hề quay đầu lại, nhưng khí thế của anh lại khiến tất cả trong căn phòng như bị đè ép.

Nhưng cho dù là vậy, Mục Nhất Tiếu vẫn hỏi tiếp:"Sao…sao tôi lại ở đây?"

Cô nơm nớp lo sợ, cô thật sự không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Cô uống say rồi.

Rồi những chuyện sau đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

"…"

Phó Tư Vũ quay đầu lại, không nói gì, đẩy xe lăn tới gần giường.

Dáng người anh cao ráo, thân trên cường tráng, mặc áo sơ mi trắng để lộ ra cơ bụng săn chắc.

Nhìn lên trên cổ áo, cổ họng anh theo động tác nuốt mà hơi nhấp nhô.

Nhìn lên trên nữa, là gương mặt đẹp trai khiến người ta sửng sờ, các đường nét gương mặt rõ ràng, mắt đen sâu lắng, môi mỏng rất gợi cảm.

Người đàn ông này!

Qúa mê hoặc người khác mà.

Chỉ nhìn một thoáng thôi, đã khiến Mục Nhất Tiếu luống cuống.

So với sự xán lạn của nam thần, thì trong mắt của Phó Tư Vũ lại có thêm sự trưởng thành, vững vàng.

"Chú này, sao tôi…lại ở đây?" Mục Nhất Tiếu thấy thế, lại sợ hãi hỏi một câu.

Từ tình trạng của cơ thể mình cô biết, cô không có bị xâm phạm.

Nhưng cô vẫn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Chú?

Phó Tư Vũ cau mày, lập tức nổi giận:"Tôi rất già sao?"

Anh chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi.

"Đại…đại ca." Mục Nhất Tiếu run cầm cập, hơi sợ.

Đại ca?

"Cách xưng hô thật đáng ghét." Phó Tư Vũ nói thản nhiên.

Giọng anh khàn khàn trầm thấp, giống như rơi xuống vực sâu.

"Phó Tư Vũ." Mục Nhất Tiếu hấp tấp, vội gọi anh bằng cả tên lẫn họ.

Tiếng gọi này, khiến Phó Tư Vũ híp mắt lại.

Ở cả Thành phố Giang Nam này, người có thể gọi anh bằng cả tên lẫn họ còn có người thứ hai sao?

Đáp án: không có.

Anh không muốn so đo, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.

Hơi thở cường thế, liền giáng xuống:"Vì sao không gọi là nam thần?"

Anh cố ý đè thấp giọng, mang theo vài phần trêu tức.

Nam thần?

Mục Nhất Tiếu quên cả hít thở.

Cô ngơ ngác.

Có lẽ là anh nhìn ra sự nghi ngờ của cô, nên Phó Tư Vũ đưa điện thoại của anh cho cô.

Xem xong, Mục Nhất Tiếu bối rối.

Thì ra, tin nhắn đều là gửi cho anh.

Chuyện trên đời thật quá trùng hợp mà.

"Ừm, xin lỗi chú nha, tôi…tôi gửi nhầm." Mục Nhất Tiếu xấu hổ vuốt vuốt tóc, che giấu sự bối rối.

Người đàn ông trước mặt cô, từ sâu bên trong, đã toát ra sự uy nghiêm.

Cô nhất định không thể trêu vào.

Rất xin lỗi?

Phó Tư Vũ cúi người, bàn tay có vết chai, đặt lên cằm cô.

Dùng chất giọng lành lạnh mà chỉ có hai người nghe được nói:"Nhưng tôi đều xem là thật."

Xem là thật?

Không!

Anh nhất định là nói giỡn.

Mục Nhất Tiếu giãy dụa, nhưng lực bất tòng tâm, giãy được mấy cái thì bỏ cuộc.

"Hô…" Cô thở phì phò, dồn sức chờ giãy ra tiếp.

Phó Tư Vũ nhìn cô chằm chằm, anh mỉm cười, gương mặt đẹp đẽ quyến rũ như ác ma, không cho phép chống cự.

Anh nói: "So với làm bạn trai thì tôi càng muốn làm chồng em."





Trời Ban Cô Vợ Ngố


CHƯƠNG 3: THÍCH GÌ Ở ANH ẤY

Chồng?

Hai chữ này, nói đến thì nhẹ nhàng.

Mục Nhất Tiếu sững sờ, không trả lời.

Phó Tư Vũ thấy vậy, khóe miệng cong lên, ý cười trêu chọc từ từ lan ra: “Thế nào? Em không muốn?”

Mặc dù anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng người muốn gả cho anh không sao đếm xuể.

“.…” Mục Nhất Tiếu không nói gì, chỉ cau mày.

“Thông tin về em tôi đã điều tra rồi.” Phó Tư Vũ thờ ơ nói.

Thông tin?

Anh đều đã điều tra qua!

Như vậy, thân phận của Phó Tư Vũ chắc chắn không đơn giản.

Mục Nhất Tiếu dựa vào đầu giường, nhìn anh: “Chú muốn cưới tôi?”

“Đúng vậy.” Phó Tư Vũ nheo mắt lại, giọng nói trầm và rất hay.

“Tại sao?” Cô lại hỏi.

“Muốn kết hôn.” Anh trả lời một cách hờ hững, đôi mắt sâu, bằng phẳng.

Anh nói rất ít, tiếc chữ như vàng.

Mục Nhất Tiếu không ngốc, không tin những lời hươu vượn của anh.

Vì vậy, cô suy nghĩ một lúc: “Chú xem trọng tôi?”

Cô ở trong nhà, chị gái không thương, ba mẹ không yêu.

Trang điểm xấu xí cũng là vì muốn có một vị trí trong nhà.

Cô chưa từng cố gắng hết sức để trang điểm.

“.….” Phó Tư Vũ không trả lời.

Bầu không khí, trầm lặng.

Sau đó, Phó Tư Vũ nhìn cô, nói ra lai lịch của cô.

“Mục Nhất Tiếu, 19 tuổi, sinh viên năm hai, chuyên ngành lịch sử, trong nhà có ba, mẹ kế, chị gái, đều trá hình ép buộc em gả cho một ông già…”

Nói đến đây, anh dừng lại.

Anh nhìn cô, đôi mắt rất lạnh lùng, giống như băng vậy.

Mà những điều anh nói đều không sai.

Tiền học cũng là cô ăn tiêu dè xẻn, đi làm thêm để kiếm.

Mà cô, cũng vì nam thần mà cự tuyệt sự ép hôn trong gia đình.

Nhưng bây giờ, nam thần đã từ chối cô.

Nhưng người nhà vẫn tiếp tục ép cô kết hôn.

Mục Nhất Tiếu ngây người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh: “Chú thích gì ở tôi?”

Phó Tư Vũ ngồi, khí thế mạnh mẽ lại bá đạo.

Anh khẽ nói ra từ: “Thích.”

Anh bị thương, gãy mất đôi chân.

Trong cuộc sống tăm tối, có người tin nhắn cho anh liên tục ba tháng.

Dù nắng hay mưa, đều gửi đến rất đúng giờ.

“Chú không chê tôi quê mùa?” Mục Nhất Tiếu tiếp tục truy hỏi.

“Vậy còn em? Có chê tôi…bị tàn tật không?” Nói đến mấy từ cuối, ý cười trên mặt của Phó Tư Vũ dần dần mất đi.

“Nhưng chú rất đẹp trai nha.” Mục Nhất Tiếu lập tức tiếp lời, làm loạn suy nghĩ của anh.

“Ừ.” Anh mím môi, thể hiện sự đồng tình.

“Nhưng tôi rất quê mùa.”

“Ồ.”

“Tôi còn uống rượu, hút thuốc, đánh nhau, tính tình không tốt, lúc ngủ còn thích nghiến răng….”

“Ồ.”

“Chú à, chú có thể phản ứng lại một chút được không?”

“Tôi không chê.”

“Phục rồi.”

Mục Nhất Tiếu đầu hàng rồi.

Cô cũng không ngốc, người đàn ông trước mặt, đẹp trai, mặc đồ hiệu, cô không gả mới lạ.

So với việc bị người nhà ép kết hôn với ông già cặn bã kia, thì gả cho ông chú trước mặt còn hơn.

Ít nhất, cảm giác ông chú đưa lại cho cô không hề chán ghét.

….

Vừa ra khỏi khách sạn, đã bị một đám phóng viên chặn đường.

Mục Nhất Tiếu đẩy xe lăn cho Phó Tư Vũ, khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Chuyện gì đây?

Sau đó, một đám phóng viên chạy đến.

Một loạt câu hỏi ùn ùn kéo đến.

“Anh Phó, xin hỏi cô gái bên cạnh anh là ai?”

“Anh Phó, tối qua anh ở cùng với cô gái này, xin hỏi, cô ấy là bạn gái của anh đúng không?”

“Anh Phó, có lời đồn là anh bất lực, xin hỏi là thật sao?”

“Cô gái, có thể trả lời không?”



Bất lực?

Một đống câu hỏi, Mục Nhất Tiếu chỉ nghe thấy hai chữ.

Đây không phải đang xúc phạm ông chú sao?

Cô không thể nhịn được, vũ trụ nhỏ lập tức bộc phát.

“Các người mới bất lực thì có! Cuộc sống cá nhân của chú hạnh phúc như thế nào dựa vào cái gì mà phải nói với mấy người, đừng có nói linh tinh nữa, cẩn thận tôi kiện mấy người tội vu khống đó….”





Trời Ban Cô Vợ Ngố


CHƯƠNG 4: XẢY RA CHUYỆN

Mục Nhất Tiếu nói đến tung bay, nhưng mặt vẫn không biến sắc.

Còn cố ý hít một hơi khí lạnh, giả vờ như mình rất khó chịu.

Cánh phóng viên đưa mắt nhìn nhau, có lẽ cũng không ngờ cô lại cởi mở như vậy.

Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ, sao lúc nói chuyện lại không biết xấu hổ như vậy?

Từ đầu đến cuối, Phó Tư Vũ đều không nói nhiều lời.

Anh ngồi trên xe lăn, ngón tay khẽ bấu vào đầu gối.

Anh không nói một lời, khóe miệng nhếch lên, một nụ cười như có như không.

Sao khi nhận được tin nhắn tỏ tình, anh đã phái người đi điều tra tất cả thông tin về Mục Nhất Tiếu.

Gia thế sạch sẽ.

Con người cũng hoạt bát, cởi mở.

Trăm nghe không bằng một thấy, quả thật là như vậy.

Từ trước đến nay anh chưa từng cần người bảo vệ, nhưng lúc này không hiểu tại sao lại cảm thấy an tâm.

Anh nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái bên cạnh.

Quả thật là giản dị, lương thiện….

Cô nắm chặt bàn tay nhỏ, cơ thể căng cứng, đọ sức với mấy tên phóng viên kia.

Mà cô chính là vì hai từ “bất lực” trong miệng của người khác.

Trong lòng một góc của núi băng dần dần tan ra, rất ấm áp.

Có phóng viên tiếp tục truy hỏi: “Xin hỏi, cô và anh Phó có quan hệ gì?”

Micro đã đưa đến bên môi, Mục Nhất Tiếu không thể không trả lời.

Cô nở một nụ cười, đỏ mặt, cố lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhìn thẳng vào máy quay, không khiêm tốn cũng không hống hách nói: “Tôi với chú đương nhiên là quan hệ bạn trai bạn gái rồi.”

Trên mặt thì cười haha, trong lòng thì khóc huhu.

Mục Nhất Tiếu thật tốt tính mà, sao có thể đồng ý gả cho ông chú này chứ?

Người đàn ông này, cô mới chỉ gặp qua có một lần.

Cứ như vậy mà đã đem bán mình, quá không biết tính toán rồi.

Lúc cô vẫn còn hổn hển, phóng viên đã đưa micro về phía Phó Tư Vũ ở bên cạnh.

“Anh Phó, xin hỏi những điều cô gái này nói là thật hay là đang nói đùa?”

“Đúng vậy, đúng vậy, anh Phó xin hãy trả lời đi.”

“Anh Phó….”

Rất nhiều micro hận không thể nhét qua.

Phó Tư Vũ không nói gì, cứ ngồi trên xe lăn như vậy.

Đôi mắt của anh sâu thẳm, hơi khép lại, cả người toát lên sự tôn quý không thể che đậy, khiến phóng viên phải nín thở.

Mục Nhất Tiếu cắn môi, ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên cạnh.

Nếu như anh nói một câu là cô nói đùa.

Vậy thì cô, không phải đang tự vả mặt mình sao?

Thật mất mặt mà!

Đúng lúc này, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng cong khóe miệng, liếc nhìn cô, sau đó khẽ cười nói: “Những điều cô ấy nói không sai.”

Chỉ một câu nói, khiến tất cả đều phải khóc thét.

Vẫn chưa đợi phóng viên điên cuồng hỏi, Phó Tư Vũ lại nói tiếp: “Cô ấy tên Mục Nhất Tiếu, là bạn gái của tôi, cũng là vợ chưa cưới của tôi.”

Ánh mắt của hai người, bắt gặp nhau ở trong không trung.

Một người sững sờ, một người khẽ cười.

Không đợi phóng viên hỏi nhiều, anh nhìn chằm chằm vào Mục Nhất Tiếu nói: “Đi thôi.”

Đẩy đám đông ra, đẩy xe lăn, muốn rời đi.

Nhưng phóng viên, sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy chứ?

“Anh Phó, xin hỏi, anh với cô gái này bắt đầu qua lại từ lúc nào?” Câu hỏi tiếp tục được đưa ra.

Phóng viên hùng hổ dọa người, khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Vẻ mặt Phó Tư Vũ trở nên u ám, vô cùng khó chịu.

Anh nhấc người dậy, đưa tay ra, giật lấy micro, nhìn chằm chằm vào phóng viên kia, nói từng chữ từng chữ một: “Tôi mất kiên nhẫn rồi.”

Khí thế của anh quá mạnh, khiến mọi người hít thở không thông.

Mục Nhất Tiếu đứng phía sau anh, cũng sợ hãi.

Còn chưa kịp phản ứng lại, giọng nói khàn, nhỏ, từ tính truyền vào tai: “Nhất Tiếu, đi thôi.”

Đẩy xe lăn, rời khỏi nơi phiền phức.

Vẫn chưa kịp lên xe, chuông điện thoại đã vang lên.

Là chị gái Mục Diễm Nhan gọi đến.

Người không có chuyện gì sẽ không tìm đến cửa sao đột nhiên lại gọi điện đến?

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lo lắng của chị gái vang lên: “Nhất Tiếu, mau về đi, trong nhà xảy ra chuyện rồi.”





Trời Ban Cô Vợ Ngố


CHƯƠNG 5: ĐỊNH CHUYỆN HÔN SỰ

Xảy ra chuyện?

Sẽ xảy ra chuyện?

Từ trước đến nay cô luôn là một người dư thừa ở trong nhà.

Tại sao lúc này lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho cô?

Mục Nhất Tiếu không để tâm, trả lời một cách thờ ơ: “Ồ.”

Cô làm động tác muốn cúp điện thoại.

Nhưng giọng nói của Mục Diễm Nhan lại truyền đến, mang theo một chút tức giận: “Mục Nhất Tiếu, ba bị xuất huyết não phải nhập viện, mày còn máu lạnh như vậy.”

Nói xong.

“Bụp!”

Điện thoại đã ngắt.

Xuất huyết não?

Mục Nhất Tiếu nắm chặt điện thoại, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.

Nói thế nào người kia cũng là ba của cô.

Cô có chút sợ hãi.

Phó Tư Vũ ngồi trong xe, thấy khuôn mặt cô hết đỏ lại trắng, không khỏi có chút nghi hoặc: “Không sao chứ?”

Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như nhỏ giọt vậy.

“Hả, không…không sao.” Cô đột nhiên nhận ra, phản ứng một cách chậm chạp.

“Lên xe đi.” Phó Tư Vũ đưa tay về phía cô, muốn kêu cô lên xe.

Đôi tay với những khớp xương rõ ràng kia duỗi ở trong không trung.

Một giây, hai giây, ba giây….

Từ đầu đến cuối vẫn không được đáp lại.

Phó Tư Vũ nhíu mày, có chút khó hiểu.

Cô nhóc này, lá gan cũng quá lớn rồi.

Ở thành phố Giang Nam, tất cả mọi người đều coi những thứ mà anh cho là ban ơn.

Nhưng chỉ có cô là không hề để ý.

“Nhất Tiếu…” Anh đè giọng, lại gọi cô một tiếng.

Rõ ràng có chút không vui.

“Hả…” Cô sững sờ, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Chú, tôi phải trở về nhà, trong nhà xảy ra chuyện rồi.”

Nói xong, vội vàng chạy đi.

Chỉ để lại một bóng lưng khiến Phó Tư Vũ không khỏi nheo mắt lại.

Trong xe, quản gia Liên Thành nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô gái nhỏ này lại từ chối anh Phó.

Mà rõ ràng anh Phó không hề tức giận?

Từ lúc hai chân bị thương, tình khí của anh ngày càng cực đoan, cáu kỉnh, nhưng lúc đối diện với Mục Nhất Tiếu, thái độ lại thay đổi 180 độ.

Như ngày hôm nay quả thật có chút bất ngờ.

“Liên Thành, đi điều tra xem nam thần của cô ấy là ai?” Mệnh lệnh lạnh lùng từ phía sau truyền đến, giống như quỷ sa tăng, rất lạnh.

“Vâng, cậu chủ.”

Điều kỳ lạ là Phó Tư Vũ lại muốn biết nam thần của Mục Nhất Tiếu rốt cuộc là ai?

Sẽ đẹp trai như anh sao?

Có tiền bằng anh không?

Có địa vị, quyền lực như anh?

…..

Nhà họ Mục.

Mục Nhất Tiếu vội vàng chạy về nhà.

Nhưng vừa vào đến phòng khách đã nhìn thấy ba, mẹ còn có chị gái đang cười cười nói nói.

“Mục Diễm Nhan, chị lừa tôi?” Mục Nhất Tiếu nắm chặt tay, tức giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng.

“Nếu không lừa cô, chỉ sợ là cô đã quên còn có cái nhà này!” Ba Mục nghiêm mặt, không chút tình cảm nói.

Sau khi Mục Nhất Tiếu lên đại học đã chuyển vào sống ở trường, không về nhà nữa.

“Cái nhà này, có với không có thì khác gì nhau chứ?” Mục Nhất Tiếu nới lỏng nắm tay, cười, đi đến chiếc sofa trống.

“Mày…” Ba Mục vô cùng tức giận, nhưng lại không nói ra được một câu.

Sau khi ba ly hôn với mẹ, cái nhà này đã không còn chỗ cho cô nữa.

“Tôi? Tôi thế nào?” Mục Nhất Tiếu cầm quả táo trong giỏ trái cây màu xanh lên, từ từ gọt vỏ.

“Mục Nhất Tiếu, mày dám nói chuyện với ba mày như vậy sao, tao thấy mày thật sự chán sống rồi mà.” Mẹ kế tức giận.

Ha!

Nực cười.

Bà ta sao còn mặt mũi nói chuyện chứ?

Nhiều năm trước, lúc mẹ chưa sinh, bà ta quyến rũ ba xảy ra quan hệ, sinh ra Mục Diễm Nhan.

Sau đó, mẹ cô vào lúc không biết gì mà sinh ra Mục Nhất Tiếu.

“Không có chuyện gì, thì tôi đi trước đây.” Không thể chịu được khi nhớ lại quá khứ, Mục Nhất Tiếu cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng ba Mục và mẹ kế lập tức đứng dậy, kéo cô lại, nhốt cô vào phòng ngủ.

Bọn họ nói: “Đã định chuyện hôn sự cho mày, tối nay sẽ kiểm hàng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ TRỜI BAN
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Convert
  • 5.00 star(s)
  • Lưu Ly Tuyết Tuyết
3030. Thứ...
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
  • 5.00 star(s)
  • Lưu Ly Tuyết Tuyết
Chương 2941

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom