Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: 44: Tình Cảm Của Anh Đã Rõ
Nói rồi Tiểu Ninh khoác tay Khải Phong ra khỏi hội trường đến phòng triễn lãm.
Để lại Viễn Khôi và Viễn Ngọc mặt đen xì đứng đó.Viễn Ngọc đi lại phía Viễn Khôi chất vấn:
- Anh có thái độ như thế là sao, không phải chính anh đã lên kế hoạch tất cả hả, đến cuối cùng anh lại để tôi một mình, anh biết anh ta đã nói gì với tôi không, anh ta biết hết tất cả còn đe dọa tôi nếu không ngoan ngoãn thì đừng trách anh ta không báo trước hậu quả.Tôi không làm nữa,anh thanh toán cho tôi số tiền anh đã hứa đi.
Viễn Khôi vốn đã khó chịu lại càng tức giận hơn,bóp lấy cằm cô ta gằng giọng:
- Cô giỏi lắm, đủ lông đủ cánh muốn tạo phản sao, cô xem ban đầu là ai cầu xin tôi, không phải cô sao,hơn nữa mẹ của cô còn đang chờ phẩu thuật ở bệnh viện kìa,khôn hồn thì liệu mà làm cho tốt việc còn lại.
Còn không, không chỉ một mình Khải Phong dám làm gì cô đâu.Nghe rõ chưa.
( Viễn Khôi hất cầm cô làm cho không đứng vững mà loạng choạng)
Mặt mày của Viễn Ngọc lúc này nhìn thật khó coi.
Vì mẹ bệnh nặng nhưng gia đình không còn gì để chạy chữa, cha cũng vì người phụ nữ khác mà bỏ đi để lại mình cô cùng người mẹ bệnh tật.
May mắn gặp được Viễn Khôi, anh ta hỏi qua tình hình và có ý giúp đỡ, tưởng rằng chỉ đơn thuần là giúp đỡ nhưng không ngờ anh ta còn ra điều kiện buộc cô phải đồng ý phẩu thuật thẫm mỹ và hoàn thành kế hoạch của anh ta.
Vì đường cùng không còn ai để vay mượn cô đành phải đồng ý.
Thật không may cho cô lại đi chọc vào người đứng đầu của Vương thị, xem ra lần này cô lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng bây giờ quay đầu không phải là Viễn Khôi không chịu để yên cho cô hay sao.
Viễn Ngọc chạy đến ôm lấy cánh tay Viễn Khôi mà khóc lóc:"Xin anh đừng làm hại đến mẹ tôi, anh nói gì tôi cũng làm cả, chỉ cần bà ấy được phẫu thuật."
- Cô tốt nhất là ngoan ngoãn chờ lệnh của tôi, dám tự ý làm càn thì đừng trách tôi.
Nói rồi anh quay lưng bỏ đi để lại một mình Viễn Ngọc trong hội trường.
Anh ta tiến đến phòng triễn lãm tranh đi tìm vợ chồng Khải Phong, thấy hai người đang đứng gần bộ trang sức chủ đề anh ta tiến tới:
- Chủ tịch Vương, Tiểu Ninh.
Thật sự rất xin lỗi hai người, Viễn Ngọc không hiểu chuyện ăn nói lung tung, gây khó chịu cho hai người.
Khải Phong thấy thái độ của anh thì nhăn mặt nhìn,không ngờ anh ta còn dám đến đây nói những lời này.
Khải Phong ôm eo Tiểu Ninh lạnh nhạt đáp:
- Tổng giám Viễn đây không cần phải khách sáo.
- Không thể nói vây được, tôi thân là anh họ của con bé, lại không quản lí tốt nó, để nó gây rắc rối cho hai người, tôi nên nói một tiếng xin lỗi là phải.
- Vậy phải nhắc nhở anh trong coi em họ mình cho kĩ rồi.Nếu có lần sau tôi không chắc mình sẽ rộng lượng được như hôm nay.
- Xem ra phải cảm ơn sự rộng lượng của chủ tịch Vương và phu nhân đây lần nữa rồi.
Khải Phong chỉ gật nhẹ đầu nhìn sang Tiểu Ninh mỉm cười:"Thất lễ rồi, vợ chồng tôi còn phải tiếp khách, việc hôm nay cứ dừng lại tại đây, anh cũng đã tới đây thì cũng nên xem qua các mẫu thiết kế một chút, anh cứ tự nhiên."
Nói rồi Khải Phong ôm eo Tiểu Ninh rời đi.
Sau khi triễn lãm kết thúc, mọi người đã về hết.Khải Phong, Tiểu Ninh, Lãnh Ân, Tầm Nhiên cùng Chu Hân ngồi trong phòng vip của khách sạn với bàn ăn thịnh soạn, không khí có vẻ không tẻ nhạt nhưng cũng không náo nhiệt là mấy.
Lãnh Ân lên tiếng:
- Phong, cô gái đó cậu định giải quyết thế nào,còn có cả Viễn Khôi.
Khải Phong đang tách xương cá cho Tiểu Ninh nghe lời Lãnh Ân anh dừng lại động tác nhìn về phía anh.
Cả Tiểu Ninh, Tầm Nhiên và Chu Hân cũng hướng ánh mắt về phía anh.
Lãnh Ân thấy ánh mắt mọi người liền lên tiếng:
- Mọi người đều nhìn mình với ánh mắt đó lá có ý gì, mình chỉ định hỏi thử thôi.
Tầm Nhiên bỏ ánh mắt mình xuống, đưa đũa gắp thức ăn bỏ vào chén Chu Hân nhìn cô mỉm cười:"Ăn đi".
Chu Hân gật đầu, gắp thức ăn từ trong chén bỏ vào miệng.
Khải Phong bình tĩnh xoa đầu Tiểu Ninh rồi nói:"Giờ chưa phải là lúc, mọi chuyện không dễ dàng mà dừng lại ở đây đâu,cậu cứ yên tâm, mình tự ắt biết tính toán."
Lãnh Ân nhìn sang Tiểu Ninh:"Em dâu, lúc nảy em không nghi ngờ Phong chút nào sao?"
Tầm Nhiên thấy thế liền đá chân Lãnh Ân,cậu ta đúng là chuyện gì cũng có thể hỏi.Tiểu Ninh mỉm cười:
- Không tin anh ấy thì mẹ con em biết phải sống sao.Hơn nữa tình cảm của anh ấy đối với em không phải đã quá rõ ràng rồi sao.
Lãnh Ân nhìn Tiểu Ninh mà gật gật đầu:"Xem ra,Phong à cậu chọn đúng người thật rồi." Nói rồi anh lại quay sáng nhìn Tầm Nhiên và Chu Hân:"Cậu hơn hẳn ai kia,thích mà không dám nói, vẫn nhu nhược như vậy, có ngày mất rồi, chạy đến khóc lóc kể khổ thì đừng trách mình không tiếp"
Đúng là Lãnh Ân không châm chọc người khác sợ ăn cơm không ngon mà.Tầm Nhiên đang gấp thứ ăn cho Chu Hân thì dừng lại, đá vào chân cậu ta một cái rõ đau:"Ăn nói cho cẩn thận".
Thấy thái độ của Tầm Nhiên thì tất cả mọi người đều mỉm cười.Còn anh thì ngại ra mặt mà nhìn Chu Hân..
Để lại Viễn Khôi và Viễn Ngọc mặt đen xì đứng đó.Viễn Ngọc đi lại phía Viễn Khôi chất vấn:
- Anh có thái độ như thế là sao, không phải chính anh đã lên kế hoạch tất cả hả, đến cuối cùng anh lại để tôi một mình, anh biết anh ta đã nói gì với tôi không, anh ta biết hết tất cả còn đe dọa tôi nếu không ngoan ngoãn thì đừng trách anh ta không báo trước hậu quả.Tôi không làm nữa,anh thanh toán cho tôi số tiền anh đã hứa đi.
Viễn Khôi vốn đã khó chịu lại càng tức giận hơn,bóp lấy cằm cô ta gằng giọng:
- Cô giỏi lắm, đủ lông đủ cánh muốn tạo phản sao, cô xem ban đầu là ai cầu xin tôi, không phải cô sao,hơn nữa mẹ của cô còn đang chờ phẩu thuật ở bệnh viện kìa,khôn hồn thì liệu mà làm cho tốt việc còn lại.
Còn không, không chỉ một mình Khải Phong dám làm gì cô đâu.Nghe rõ chưa.
( Viễn Khôi hất cầm cô làm cho không đứng vững mà loạng choạng)
Mặt mày của Viễn Ngọc lúc này nhìn thật khó coi.
Vì mẹ bệnh nặng nhưng gia đình không còn gì để chạy chữa, cha cũng vì người phụ nữ khác mà bỏ đi để lại mình cô cùng người mẹ bệnh tật.
May mắn gặp được Viễn Khôi, anh ta hỏi qua tình hình và có ý giúp đỡ, tưởng rằng chỉ đơn thuần là giúp đỡ nhưng không ngờ anh ta còn ra điều kiện buộc cô phải đồng ý phẩu thuật thẫm mỹ và hoàn thành kế hoạch của anh ta.
Vì đường cùng không còn ai để vay mượn cô đành phải đồng ý.
Thật không may cho cô lại đi chọc vào người đứng đầu của Vương thị, xem ra lần này cô lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng bây giờ quay đầu không phải là Viễn Khôi không chịu để yên cho cô hay sao.
Viễn Ngọc chạy đến ôm lấy cánh tay Viễn Khôi mà khóc lóc:"Xin anh đừng làm hại đến mẹ tôi, anh nói gì tôi cũng làm cả, chỉ cần bà ấy được phẫu thuật."
- Cô tốt nhất là ngoan ngoãn chờ lệnh của tôi, dám tự ý làm càn thì đừng trách tôi.
Nói rồi anh quay lưng bỏ đi để lại một mình Viễn Ngọc trong hội trường.
Anh ta tiến đến phòng triễn lãm tranh đi tìm vợ chồng Khải Phong, thấy hai người đang đứng gần bộ trang sức chủ đề anh ta tiến tới:
- Chủ tịch Vương, Tiểu Ninh.
Thật sự rất xin lỗi hai người, Viễn Ngọc không hiểu chuyện ăn nói lung tung, gây khó chịu cho hai người.
Khải Phong thấy thái độ của anh thì nhăn mặt nhìn,không ngờ anh ta còn dám đến đây nói những lời này.
Khải Phong ôm eo Tiểu Ninh lạnh nhạt đáp:
- Tổng giám Viễn đây không cần phải khách sáo.
- Không thể nói vây được, tôi thân là anh họ của con bé, lại không quản lí tốt nó, để nó gây rắc rối cho hai người, tôi nên nói một tiếng xin lỗi là phải.
- Vậy phải nhắc nhở anh trong coi em họ mình cho kĩ rồi.Nếu có lần sau tôi không chắc mình sẽ rộng lượng được như hôm nay.
- Xem ra phải cảm ơn sự rộng lượng của chủ tịch Vương và phu nhân đây lần nữa rồi.
Khải Phong chỉ gật nhẹ đầu nhìn sang Tiểu Ninh mỉm cười:"Thất lễ rồi, vợ chồng tôi còn phải tiếp khách, việc hôm nay cứ dừng lại tại đây, anh cũng đã tới đây thì cũng nên xem qua các mẫu thiết kế một chút, anh cứ tự nhiên."
Nói rồi Khải Phong ôm eo Tiểu Ninh rời đi.
Sau khi triễn lãm kết thúc, mọi người đã về hết.Khải Phong, Tiểu Ninh, Lãnh Ân, Tầm Nhiên cùng Chu Hân ngồi trong phòng vip của khách sạn với bàn ăn thịnh soạn, không khí có vẻ không tẻ nhạt nhưng cũng không náo nhiệt là mấy.
Lãnh Ân lên tiếng:
- Phong, cô gái đó cậu định giải quyết thế nào,còn có cả Viễn Khôi.
Khải Phong đang tách xương cá cho Tiểu Ninh nghe lời Lãnh Ân anh dừng lại động tác nhìn về phía anh.
Cả Tiểu Ninh, Tầm Nhiên và Chu Hân cũng hướng ánh mắt về phía anh.
Lãnh Ân thấy ánh mắt mọi người liền lên tiếng:
- Mọi người đều nhìn mình với ánh mắt đó lá có ý gì, mình chỉ định hỏi thử thôi.
Tầm Nhiên bỏ ánh mắt mình xuống, đưa đũa gắp thức ăn bỏ vào chén Chu Hân nhìn cô mỉm cười:"Ăn đi".
Chu Hân gật đầu, gắp thức ăn từ trong chén bỏ vào miệng.
Khải Phong bình tĩnh xoa đầu Tiểu Ninh rồi nói:"Giờ chưa phải là lúc, mọi chuyện không dễ dàng mà dừng lại ở đây đâu,cậu cứ yên tâm, mình tự ắt biết tính toán."
Lãnh Ân nhìn sang Tiểu Ninh:"Em dâu, lúc nảy em không nghi ngờ Phong chút nào sao?"
Tầm Nhiên thấy thế liền đá chân Lãnh Ân,cậu ta đúng là chuyện gì cũng có thể hỏi.Tiểu Ninh mỉm cười:
- Không tin anh ấy thì mẹ con em biết phải sống sao.Hơn nữa tình cảm của anh ấy đối với em không phải đã quá rõ ràng rồi sao.
Lãnh Ân nhìn Tiểu Ninh mà gật gật đầu:"Xem ra,Phong à cậu chọn đúng người thật rồi." Nói rồi anh lại quay sáng nhìn Tầm Nhiên và Chu Hân:"Cậu hơn hẳn ai kia,thích mà không dám nói, vẫn nhu nhược như vậy, có ngày mất rồi, chạy đến khóc lóc kể khổ thì đừng trách mình không tiếp"
Đúng là Lãnh Ân không châm chọc người khác sợ ăn cơm không ngon mà.Tầm Nhiên đang gấp thứ ăn cho Chu Hân thì dừng lại, đá vào chân cậu ta một cái rõ đau:"Ăn nói cho cẩn thận".
Thấy thái độ của Tầm Nhiên thì tất cả mọi người đều mỉm cười.Còn anh thì ngại ra mặt mà nhìn Chu Hân..
Bình luận facebook