Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 407
Mắt Tiêu Vô Thương cũng trợn tròn lên: “Giai...... Huyện chủ Giai Minh, làm sao ngươi cũng tới?”
Hắn vừa nói xong thì sắc mặt đại biến: “Ngươi… làm sao ngươi cùng đi theo tiểu thúc của ta? La Tướng quân có biết hay không a?”
Tiêu Mặc Vũ giận đến mức mặt đen lại, thầm nghĩ rốt cuộc cái tên hỗn tiểu tử này đang nói cái gì vậy? Nhưng ngại Chân Diệu ở đây, nên không tiện phát tác.
Chân Diệu cũng cảm thấy câu hỏi này của Tiêu Vô Thương kỳ lạ, nói: “Có lẽ chàng không biết a.”
Nàng đến theo đoàn xe vận chuyển đồ quân nhu, không có khả năng lại truyền thư sớm nha?
Tựa như thành Bắc Băng nhận được tin tức đội ngũ đội ngũ vận chuyển đến cũng chỉ vì đội ngũ vận chuyển bên này phái kỵ binh nhẹ đến báo tin trước hai ngày mà thôi.
“Huyện chủ Giai Minh, ngươi đối với La Tướng quân, thật sự là quá tốt rồi, lần này ngươi lén tới sao? Ngươi yên tâm, tiểu thúc ta là người tốt, sẽ không nói chuyện của ngươi ra đâu!”
Tiêu Mặc Vũ cuối cùng không nhịn được tát Tiêu Vô Thương một cái: “Nói nhăng gì đấy, Huyện chủ Giai Minh là đặc sứ của Hoàng hậu nương nương, theo quân tới an ủi tướng sĩ!”
Ơ?
Tiêu Vô Thương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sau đó cho Chân Diệu một ánh mắt kính nể, thầm nghĩ, nhìn đi, cưới vợ vẫn là phải cưới người như Huyện chủ Giai Minh vậy, muốn đến gặp tướng công mình, còn lăn lộn đến tận chức đặc sứ của Hoàng hậu, cứ thế danh chính ngôn thuận đến rồi.
Những binh sĩ đến nghênh đón, đã sớm từ trong cuộc nói chuyện này biết được thân phận của Chân Diệu, vẻ mặt mọi người kích động lên.
Hóa ra vợ La Tướng quân tới, thật tốt quá, khô bò tới rồi!
Chân Diệu âm thầm nhón chân nhìn nhìn, không thấy bóng dáng La Thiên Trình, trong lòng nàng có chút thất vọng, khi theo đám người đi về phía trong thành, không nhịn được hỏi: “Tiêu thế tử, Cẩn Minh đâu rồi?”
“Mấy ngày nay La Tướng quân đều ở thành Hắc Mộc.” Tiêu Vô Thương nói.
Thành Hắc Mộc là vùng đất bị mất vừa thu lại, phải sắp xếp nhiều chuyện đến dọa người. Hắn cũng là sau khi nhận được tin tức mới ra roi thúc ngựa về gấp.
Dường như biết Chân Diệu quan tâm điều gì, Tiêu Vô Thương nói tiếp: “Thành Hắc Mộc mới vừa thu phục, thỉnh thoảng còn có gian dân làm loạn, đội ngũ chúng ta bố trí ổn thỏa xong ở thành Bắc Băng rồi ta sẽ cho người đưa tin báo cho La Tướng quân một tiếng.”
Thành Hắc Mộc cách Thành Bắc Băng một đoạn khoảng cách, một lần ra roi thúc ngựa đi cũng phải mất thời gian một ngày.
Đường dài mệt nhọc, Chân Diệu thật sự mệt mỏi. Thống thống khoái khoái tắm nước nóng, vừa chạm gối đã ngủ mất.
Một vùng này không ít gia đình quân nhân ở, mấy phụ nhân tụ tập một chỗ âm thầm nghị luận.
“Nghe nói là quý nữ trong kinh tới đây, còn là đặc sứ của Hoàng hậu gì đó. Chậc chậc, thì ra nữ tử cũng có thể nở mày nở mặt như vậy!”
“Ta không biết có nở mày nở mặt hay không, các ngươi xem bộ dáng yểu điệu yếu ớt của nàng xem, làm sao chịu được thời tiết lạnh giá nơi đây của chúng ta, đừng có như vợ Thiếu Ngưu mua được, là người bên ngoài, đến chỗ chúng ta chưa đến một năm đã mất rồi.”
Có một phụ nhân vội đẩy nàng một cái: “Nhanh thôi đi. Người ta thân phận quý trọng, nếu nghe được thì không xong đâu.”
Phụ nhân kia giật giật khóe miệng, không lên tiếng nữa, đứng lên đi giột nước xuống đất, thế mà nước đã bắt đầu đóng băng.
Nam nhân của nàng vốn là một Phó Tướng bên cạnh Thái Tổng binh trấn thủ biên quan. Lệ Vương vừa phản, Chiêu Phong Đế trách cứ Thái Tổng binh giám sát bất lực, thu lại vị trí Tổng binh của hắn, liên lụy đến nam nhân của nàng, khiến từ đó cũng bị ghẻ lạnh. Bởi vậy, trong lòng nàng thật sự phản cảm với mấy Tướng quân và gia quyến từ kinh thành đến này.
Thanh Đại vừa mới đẩy cửa đi ra, đạp một bước lên băng, lòng bàn chân trợt một cái.
Phụ nhân thấp đầu, che dấu đắc ý nơi khóe mắt.
Cho dù ngươi là quý nữ gì, tới nơi này, cũng chỉ có đạo lý thích ứng hoàn cảnh, có trở thành trò hề cũng không trách được người khác.
Thanh Đại phát hiện lòng bàn chân khác thường, thân thể cùng ngả về phía trước, thả người một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người trên không trung như chim yến, nhẹ nhàng đứng trên bậc thang, sau đó sắc mặt bình tĩnh nhìn lướt qua bên này rồi đi tới.
Mấy phụ nhân hai mặt nhìn nhau.
Một lúc lâu, một vị phụ nhân trong đó cắn môi nói: “Nha đầu kia có võ công a?”
Một người khác vội vàng gật đầu: “Ừ không sai, ta lặng lẽ nhìn, đúng là còn mạnh hơn Diêu đại cô nương đấy.”
Nhắc tới Diêu đại cô nương, mấy phụ nhân hiểu ý cười một tiếng.
Một người thấp giọng nói: “Bây giờ Diêu đại cô nương còn đang ở thành Hắc Mộc sao? Chậc chậc, một cô nương gia như nàng, thật có can đảm ra chiến trường mà.”
Một người khác cười nhạo nói: “Ngươi biết cái gì, ta thấy Diêu đại cô nương có ý khác đấy. Nghe Khẩu tử nhà ta nói, Diêu đại cô nương thế nhưng mầy lần kề vai chiến đầu với vị ngọc diện tướng quân kia rồi.”
“Ai nha, vị quý nữ kia, không phải là vợ ngọc diện tướng quân sao, lúc này sắp có chuyện vui để xem rồi đấy.”
Mấy người đều có vài phần ý muốn xem náo nhiệt, trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu với nhau.
Nếu nói các nàng có thâm thù đại hận gì với Chân Diệu, thì là không có, chỉ là tâm tư nữ nhân vi diệu như vậy đấy. Các nàng đều là người sinh trưởng ở Tĩnh Bắc, cho dù gia thế tốt, da thịt cũng không nhẵn mịn như vậy, cử chỉ cũng không còn ưu nhã như vậy, lúc này bỗng nhiên có một người bộ dáng như thiên tên đến, ngay cả hình dung cử chỉ của nha hoàn bên cạnh đều khiến các nàng thấp kém hơn, nên trong lòng có chút khó chịu, muốn xem chút chuyện cười cũng không lạ gì.
Chân Diệu tỉnh dậy, trời đã sáng choang.
Nàng dùng một chén cháo gạo và táo đỏ hầm nhừ, phủ thêm áo lông tuyết ra ngoài tìm Tiêu Vô Thương.
Dọc theo đường đi, không ít binh lính mỉm cười chào hỏi nàng, một bộ phận rất lớn trong bọn họ đều bị thương trên người, nên lui về thành Bắc Băng dưỡng thương.
Chân Diệu cười đến mức khóe miệng cũng có chút tê rần, thầm nghĩ, binh sĩ phương Bắc này thật sự là quá nhiệt tình, hơn nữa, hôm qua nàng mới đến, bọn họ lại đều biết thân phận của nàng rồi?
Cảm thấy tình hình là lạ ở chỗ nào đó.
Rốt cục lúc sắp đi tới cửa, một vị binh sĩ chân có chút cà nhắc cố lấy dũng khí tiến lên, dưới ánh mắt bình tĩnh mang theo chút cảnh giác của Thanh Đại, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ngài là phu nhân La Tướng quân sao?”
Chân Diệu ngẩn ra, gật đầu: “Là ta.”
Ánh mắt binh lính sáng lên, hơi có chút hưng phấn nói: “Chính là vị phu nhân viết ‘ Chờ tóc ta dài đến eo, tướng quân có kịp trở về ’?”
Khóe miệng Chân Diệu có chút co giật, gật đầu lần nữa: “Ta nghĩ, La Tướng quân cũng chỉ có một vị phu nhân.”
Dám có người khác, nàng trực tiếp cắt đứt cái chân thứ ba của hắn!
Sau đó trong lòng trầm xuống, không phải mọi người nơi này đều biết bài thơ kia chứ?
Đúng rồi, nếu không phải như thế, thì làm sao lại truyền về kinh thành được.
Chân Diệu chợt cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, làm thế nào mà sống cuộc sống ngụy trang thành tài nhân đây?
Binh lính nuốt nuốt nước miếng, xoa xoa bàn tay nói: “Phu nhân, lần này ngài tới, có mang theo khô bò chứ?”
Da mặt Thanh Đại đi theo sau Chân Diệu hiếm thấy run rẩy.
Tâm tình Chân Diệu đột nhiên buông lỏng.
Chỉ cần sau này tụ tập không phải muốn nàng ngâm thơ đối câu, thì cái khác đều dễ nói.
“Có mang một chút, lát nữa ta bảo thị nữ đưa cho ngươi một ít ——”
Lời còn chưa dứt, những người làm bộ như đi ngang qua, đảo qua bên cạnh Chân Diệu bỗng vây tới.
“Giải tán hết cho ta!” Chẳng biết Tiêu Vô Thương xuất hiện lúc nào, đuổi mọi người đi.
“Huyện chủ Giai Minh, ta đang muốn đi tìm ngươi, đám tiểu tử thúi kia không dọa ngươi chứ? Thật ra bọn họ không có ác ý đâu, chỉ là khô bò mấy lần ngươi sai người đưa đến thật sự ăn quá ngon, sau khi bọn hắn nếm thử, thì cứ nhớ mãi không quên. Vì vậy mà La Tướng quân đã đánh người mấy trận rồi đấy.”
Đánh người?
Chân Diệu trực tiếp bỏ qua câu cuối cùng, hỏi: “Tiêu Thế tử, không biết lúc nào Cẩn Minh có thể tới đây?”
Tiêu Vô Thương hất hất dây cương trong tay: “Đang muốn nói với ngươi đây. Chiến sự bên thành Hắc Mộc lại nổi lên, La Tướng quân đã dẫn người truy kích, ta cũng phải lập tức quay về đó, chỉ sợ mấy ngày nay không tới được rồi. Nhưng mà Huyện chủ Giai Minh ngươi yên tâm, La Tướng quân tác chiến dũng mãnh phi thường, không có việc gì đâu. Ngươi cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần ở đây mấy ngày, hắn xong việc trong tay sẽ tới ngay.”
Trong lòng Chân Diệu thấy mất mát, nhưng biết chiến tranh trước mắt, đây là chuyện không thể làm gì được, chỉ đành ừ khẽ, nói: “Vậy Tiêu thế tử cũng gắng bảo trọng, thuận đường xuôi gió.”
Tiêu Vô Thương ôm quyền: “Xin mượn cát ngôn của Huyện chủ.”
Hắn tung người lên ngựa, giục ngựa đi.
Thời gian Chân Diệu chờ đợi còn muốn dài hơn tưởng tượng. Thoáng cái đã qua nửa tháng, mặc dù bên ngoài vẫn lạnh đến giẫm chân, nhưng băng tuyết đã bắt đầu lặng lẽ tan ra, nàng vẫn không gặp được La Thiên Trình. Lúc này có một nhóm thương binh trở về thành Bắc Băng.
“Thanh Đại, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem chiến sự bên thành Hắc Mộc như thế nào.”
Thanh Đại gật đầu, đi ra ngoài, ước chừng gần nửa canh giờ sau trở về: “Nô tỳ đã hỏi rồi, Thế tử gia không bị thương, nhưng thường xuyên phải lãnh binh ra khỏi thành tác chiến, vô cùng bận rộn.”
“Không bị thương thì tốt rồi.” Giờ khắc này, Chân Diệu nảy sinh xúc động muốn đi thành Hắc Mộc, có điều nàng cũng biết, giờ phút này chiến sự thành Hắc Mộc kịch liệt, nếu nàng đi, nói không chừng còn khiến hắn phân tâm, nên đành phải thôi.
“Đại nãi nãi, trong thương binh trở về lần này, còn có nữ binh.”
Chân Diệu có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi đứng lên nói: “Gói một chút dược liệu bổ khí huyết lại, theo ta đi xem.”
Nàng mang thân phận đặc sứ của Hoàng hậu, đã có nữ binh, thì nàng đi an ủi là tận theo nghĩa vụ.
“Sao thành Hắc Mộc còn có nữ binh?” Chân Diệu vừa đi vừa hỏi.
Thanh Đại nói: “Nô tỳ hỏi thăm một chút thì biết có một vị Diêu Phó tổng binh, nữ nhi độc nhất của hắn từ nhỏ không thích hồng trang mà thích võ trang, võ nghệ cao cường. Lúc Lệ Vương tạo phản, Diêu đại cô nương đã lập một đội nương tử quân.”
“Vị Diêu đại cô nương này nghe ra còn là vị nữ tử hiếm thấy đấy.” Chân Diệu nghe thế, có chút khâm phục.
Mấy ngày nay, nàng cũng thử kéo gần khoảng cách với nữ quyến xung quanh, nhưng có lẽ thân phận đặc sứ của Hoàng hậu khiến trong lòng những nữ quyến kia còn kính sợ, thêm nữa là thời gian ngắn ngủi, nên trớc mặt nàng họ đều vô cùng gò bó, đến nay còn chưa thể nói chuyện được. Giờ đột nhiên nghe được nhân vật như vậy, đúng là chỉ hận không thể gặp mặt ngay lập tức.
Đi đến chỗ an trí nữ thương binh, điều may mắn là thương binh không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có ba người. Chân Diệu trấn an một phen, để dược liệu mang đến xuống, cười hỏi một nữ tử trong đó: “Ngươi là thân vệ của Diêu đại cô nương, vậy có thể nói cho ta nghe một chút, Diêu đại cô nương là hạng người gì, và có sự tích gì không?”
Lời này vừa ra, bầu không khí vốn xem như hòa hợp đột nhiên biến đổi, ba vị nữ nhân dựng thẳng lên từng cọng gai nhím nhọn hoắt như phòng ngự địch nhân, người thân vệ kia càng không nhịn được nói: “Diêu tướng quân của chúng ta đương nhiên rất lợi hại, cũng chỉ có nữ tử như nàng mới xứng đôi với đại anh hùng đương thời!”
Trong chốc lát, Chân Diệu có phần không giải thích được.
Nàng không biết địch ý mơ hồ của ba vị nữ binh này từ đâu tới.
Hắn vừa nói xong thì sắc mặt đại biến: “Ngươi… làm sao ngươi cùng đi theo tiểu thúc của ta? La Tướng quân có biết hay không a?”
Tiêu Mặc Vũ giận đến mức mặt đen lại, thầm nghĩ rốt cuộc cái tên hỗn tiểu tử này đang nói cái gì vậy? Nhưng ngại Chân Diệu ở đây, nên không tiện phát tác.
Chân Diệu cũng cảm thấy câu hỏi này của Tiêu Vô Thương kỳ lạ, nói: “Có lẽ chàng không biết a.”
Nàng đến theo đoàn xe vận chuyển đồ quân nhu, không có khả năng lại truyền thư sớm nha?
Tựa như thành Bắc Băng nhận được tin tức đội ngũ đội ngũ vận chuyển đến cũng chỉ vì đội ngũ vận chuyển bên này phái kỵ binh nhẹ đến báo tin trước hai ngày mà thôi.
“Huyện chủ Giai Minh, ngươi đối với La Tướng quân, thật sự là quá tốt rồi, lần này ngươi lén tới sao? Ngươi yên tâm, tiểu thúc ta là người tốt, sẽ không nói chuyện của ngươi ra đâu!”
Tiêu Mặc Vũ cuối cùng không nhịn được tát Tiêu Vô Thương một cái: “Nói nhăng gì đấy, Huyện chủ Giai Minh là đặc sứ của Hoàng hậu nương nương, theo quân tới an ủi tướng sĩ!”
Ơ?
Tiêu Vô Thương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sau đó cho Chân Diệu một ánh mắt kính nể, thầm nghĩ, nhìn đi, cưới vợ vẫn là phải cưới người như Huyện chủ Giai Minh vậy, muốn đến gặp tướng công mình, còn lăn lộn đến tận chức đặc sứ của Hoàng hậu, cứ thế danh chính ngôn thuận đến rồi.
Những binh sĩ đến nghênh đón, đã sớm từ trong cuộc nói chuyện này biết được thân phận của Chân Diệu, vẻ mặt mọi người kích động lên.
Hóa ra vợ La Tướng quân tới, thật tốt quá, khô bò tới rồi!
Chân Diệu âm thầm nhón chân nhìn nhìn, không thấy bóng dáng La Thiên Trình, trong lòng nàng có chút thất vọng, khi theo đám người đi về phía trong thành, không nhịn được hỏi: “Tiêu thế tử, Cẩn Minh đâu rồi?”
“Mấy ngày nay La Tướng quân đều ở thành Hắc Mộc.” Tiêu Vô Thương nói.
Thành Hắc Mộc là vùng đất bị mất vừa thu lại, phải sắp xếp nhiều chuyện đến dọa người. Hắn cũng là sau khi nhận được tin tức mới ra roi thúc ngựa về gấp.
Dường như biết Chân Diệu quan tâm điều gì, Tiêu Vô Thương nói tiếp: “Thành Hắc Mộc mới vừa thu phục, thỉnh thoảng còn có gian dân làm loạn, đội ngũ chúng ta bố trí ổn thỏa xong ở thành Bắc Băng rồi ta sẽ cho người đưa tin báo cho La Tướng quân một tiếng.”
Thành Hắc Mộc cách Thành Bắc Băng một đoạn khoảng cách, một lần ra roi thúc ngựa đi cũng phải mất thời gian một ngày.
Đường dài mệt nhọc, Chân Diệu thật sự mệt mỏi. Thống thống khoái khoái tắm nước nóng, vừa chạm gối đã ngủ mất.
Một vùng này không ít gia đình quân nhân ở, mấy phụ nhân tụ tập một chỗ âm thầm nghị luận.
“Nghe nói là quý nữ trong kinh tới đây, còn là đặc sứ của Hoàng hậu gì đó. Chậc chậc, thì ra nữ tử cũng có thể nở mày nở mặt như vậy!”
“Ta không biết có nở mày nở mặt hay không, các ngươi xem bộ dáng yểu điệu yếu ớt của nàng xem, làm sao chịu được thời tiết lạnh giá nơi đây của chúng ta, đừng có như vợ Thiếu Ngưu mua được, là người bên ngoài, đến chỗ chúng ta chưa đến một năm đã mất rồi.”
Có một phụ nhân vội đẩy nàng một cái: “Nhanh thôi đi. Người ta thân phận quý trọng, nếu nghe được thì không xong đâu.”
Phụ nhân kia giật giật khóe miệng, không lên tiếng nữa, đứng lên đi giột nước xuống đất, thế mà nước đã bắt đầu đóng băng.
Nam nhân của nàng vốn là một Phó Tướng bên cạnh Thái Tổng binh trấn thủ biên quan. Lệ Vương vừa phản, Chiêu Phong Đế trách cứ Thái Tổng binh giám sát bất lực, thu lại vị trí Tổng binh của hắn, liên lụy đến nam nhân của nàng, khiến từ đó cũng bị ghẻ lạnh. Bởi vậy, trong lòng nàng thật sự phản cảm với mấy Tướng quân và gia quyến từ kinh thành đến này.
Thanh Đại vừa mới đẩy cửa đi ra, đạp một bước lên băng, lòng bàn chân trợt một cái.
Phụ nhân thấp đầu, che dấu đắc ý nơi khóe mắt.
Cho dù ngươi là quý nữ gì, tới nơi này, cũng chỉ có đạo lý thích ứng hoàn cảnh, có trở thành trò hề cũng không trách được người khác.
Thanh Đại phát hiện lòng bàn chân khác thường, thân thể cùng ngả về phía trước, thả người một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người trên không trung như chim yến, nhẹ nhàng đứng trên bậc thang, sau đó sắc mặt bình tĩnh nhìn lướt qua bên này rồi đi tới.
Mấy phụ nhân hai mặt nhìn nhau.
Một lúc lâu, một vị phụ nhân trong đó cắn môi nói: “Nha đầu kia có võ công a?”
Một người khác vội vàng gật đầu: “Ừ không sai, ta lặng lẽ nhìn, đúng là còn mạnh hơn Diêu đại cô nương đấy.”
Nhắc tới Diêu đại cô nương, mấy phụ nhân hiểu ý cười một tiếng.
Một người thấp giọng nói: “Bây giờ Diêu đại cô nương còn đang ở thành Hắc Mộc sao? Chậc chậc, một cô nương gia như nàng, thật có can đảm ra chiến trường mà.”
Một người khác cười nhạo nói: “Ngươi biết cái gì, ta thấy Diêu đại cô nương có ý khác đấy. Nghe Khẩu tử nhà ta nói, Diêu đại cô nương thế nhưng mầy lần kề vai chiến đầu với vị ngọc diện tướng quân kia rồi.”
“Ai nha, vị quý nữ kia, không phải là vợ ngọc diện tướng quân sao, lúc này sắp có chuyện vui để xem rồi đấy.”
Mấy người đều có vài phần ý muốn xem náo nhiệt, trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu với nhau.
Nếu nói các nàng có thâm thù đại hận gì với Chân Diệu, thì là không có, chỉ là tâm tư nữ nhân vi diệu như vậy đấy. Các nàng đều là người sinh trưởng ở Tĩnh Bắc, cho dù gia thế tốt, da thịt cũng không nhẵn mịn như vậy, cử chỉ cũng không còn ưu nhã như vậy, lúc này bỗng nhiên có một người bộ dáng như thiên tên đến, ngay cả hình dung cử chỉ của nha hoàn bên cạnh đều khiến các nàng thấp kém hơn, nên trong lòng có chút khó chịu, muốn xem chút chuyện cười cũng không lạ gì.
Chân Diệu tỉnh dậy, trời đã sáng choang.
Nàng dùng một chén cháo gạo và táo đỏ hầm nhừ, phủ thêm áo lông tuyết ra ngoài tìm Tiêu Vô Thương.
Dọc theo đường đi, không ít binh lính mỉm cười chào hỏi nàng, một bộ phận rất lớn trong bọn họ đều bị thương trên người, nên lui về thành Bắc Băng dưỡng thương.
Chân Diệu cười đến mức khóe miệng cũng có chút tê rần, thầm nghĩ, binh sĩ phương Bắc này thật sự là quá nhiệt tình, hơn nữa, hôm qua nàng mới đến, bọn họ lại đều biết thân phận của nàng rồi?
Cảm thấy tình hình là lạ ở chỗ nào đó.
Rốt cục lúc sắp đi tới cửa, một vị binh sĩ chân có chút cà nhắc cố lấy dũng khí tiến lên, dưới ánh mắt bình tĩnh mang theo chút cảnh giác của Thanh Đại, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ngài là phu nhân La Tướng quân sao?”
Chân Diệu ngẩn ra, gật đầu: “Là ta.”
Ánh mắt binh lính sáng lên, hơi có chút hưng phấn nói: “Chính là vị phu nhân viết ‘ Chờ tóc ta dài đến eo, tướng quân có kịp trở về ’?”
Khóe miệng Chân Diệu có chút co giật, gật đầu lần nữa: “Ta nghĩ, La Tướng quân cũng chỉ có một vị phu nhân.”
Dám có người khác, nàng trực tiếp cắt đứt cái chân thứ ba của hắn!
Sau đó trong lòng trầm xuống, không phải mọi người nơi này đều biết bài thơ kia chứ?
Đúng rồi, nếu không phải như thế, thì làm sao lại truyền về kinh thành được.
Chân Diệu chợt cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, làm thế nào mà sống cuộc sống ngụy trang thành tài nhân đây?
Binh lính nuốt nuốt nước miếng, xoa xoa bàn tay nói: “Phu nhân, lần này ngài tới, có mang theo khô bò chứ?”
Da mặt Thanh Đại đi theo sau Chân Diệu hiếm thấy run rẩy.
Tâm tình Chân Diệu đột nhiên buông lỏng.
Chỉ cần sau này tụ tập không phải muốn nàng ngâm thơ đối câu, thì cái khác đều dễ nói.
“Có mang một chút, lát nữa ta bảo thị nữ đưa cho ngươi một ít ——”
Lời còn chưa dứt, những người làm bộ như đi ngang qua, đảo qua bên cạnh Chân Diệu bỗng vây tới.
“Giải tán hết cho ta!” Chẳng biết Tiêu Vô Thương xuất hiện lúc nào, đuổi mọi người đi.
“Huyện chủ Giai Minh, ta đang muốn đi tìm ngươi, đám tiểu tử thúi kia không dọa ngươi chứ? Thật ra bọn họ không có ác ý đâu, chỉ là khô bò mấy lần ngươi sai người đưa đến thật sự ăn quá ngon, sau khi bọn hắn nếm thử, thì cứ nhớ mãi không quên. Vì vậy mà La Tướng quân đã đánh người mấy trận rồi đấy.”
Đánh người?
Chân Diệu trực tiếp bỏ qua câu cuối cùng, hỏi: “Tiêu Thế tử, không biết lúc nào Cẩn Minh có thể tới đây?”
Tiêu Vô Thương hất hất dây cương trong tay: “Đang muốn nói với ngươi đây. Chiến sự bên thành Hắc Mộc lại nổi lên, La Tướng quân đã dẫn người truy kích, ta cũng phải lập tức quay về đó, chỉ sợ mấy ngày nay không tới được rồi. Nhưng mà Huyện chủ Giai Minh ngươi yên tâm, La Tướng quân tác chiến dũng mãnh phi thường, không có việc gì đâu. Ngươi cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần ở đây mấy ngày, hắn xong việc trong tay sẽ tới ngay.”
Trong lòng Chân Diệu thấy mất mát, nhưng biết chiến tranh trước mắt, đây là chuyện không thể làm gì được, chỉ đành ừ khẽ, nói: “Vậy Tiêu thế tử cũng gắng bảo trọng, thuận đường xuôi gió.”
Tiêu Vô Thương ôm quyền: “Xin mượn cát ngôn của Huyện chủ.”
Hắn tung người lên ngựa, giục ngựa đi.
Thời gian Chân Diệu chờ đợi còn muốn dài hơn tưởng tượng. Thoáng cái đã qua nửa tháng, mặc dù bên ngoài vẫn lạnh đến giẫm chân, nhưng băng tuyết đã bắt đầu lặng lẽ tan ra, nàng vẫn không gặp được La Thiên Trình. Lúc này có một nhóm thương binh trở về thành Bắc Băng.
“Thanh Đại, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem chiến sự bên thành Hắc Mộc như thế nào.”
Thanh Đại gật đầu, đi ra ngoài, ước chừng gần nửa canh giờ sau trở về: “Nô tỳ đã hỏi rồi, Thế tử gia không bị thương, nhưng thường xuyên phải lãnh binh ra khỏi thành tác chiến, vô cùng bận rộn.”
“Không bị thương thì tốt rồi.” Giờ khắc này, Chân Diệu nảy sinh xúc động muốn đi thành Hắc Mộc, có điều nàng cũng biết, giờ phút này chiến sự thành Hắc Mộc kịch liệt, nếu nàng đi, nói không chừng còn khiến hắn phân tâm, nên đành phải thôi.
“Đại nãi nãi, trong thương binh trở về lần này, còn có nữ binh.”
Chân Diệu có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi đứng lên nói: “Gói một chút dược liệu bổ khí huyết lại, theo ta đi xem.”
Nàng mang thân phận đặc sứ của Hoàng hậu, đã có nữ binh, thì nàng đi an ủi là tận theo nghĩa vụ.
“Sao thành Hắc Mộc còn có nữ binh?” Chân Diệu vừa đi vừa hỏi.
Thanh Đại nói: “Nô tỳ hỏi thăm một chút thì biết có một vị Diêu Phó tổng binh, nữ nhi độc nhất của hắn từ nhỏ không thích hồng trang mà thích võ trang, võ nghệ cao cường. Lúc Lệ Vương tạo phản, Diêu đại cô nương đã lập một đội nương tử quân.”
“Vị Diêu đại cô nương này nghe ra còn là vị nữ tử hiếm thấy đấy.” Chân Diệu nghe thế, có chút khâm phục.
Mấy ngày nay, nàng cũng thử kéo gần khoảng cách với nữ quyến xung quanh, nhưng có lẽ thân phận đặc sứ của Hoàng hậu khiến trong lòng những nữ quyến kia còn kính sợ, thêm nữa là thời gian ngắn ngủi, nên trớc mặt nàng họ đều vô cùng gò bó, đến nay còn chưa thể nói chuyện được. Giờ đột nhiên nghe được nhân vật như vậy, đúng là chỉ hận không thể gặp mặt ngay lập tức.
Đi đến chỗ an trí nữ thương binh, điều may mắn là thương binh không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có ba người. Chân Diệu trấn an một phen, để dược liệu mang đến xuống, cười hỏi một nữ tử trong đó: “Ngươi là thân vệ của Diêu đại cô nương, vậy có thể nói cho ta nghe một chút, Diêu đại cô nương là hạng người gì, và có sự tích gì không?”
Lời này vừa ra, bầu không khí vốn xem như hòa hợp đột nhiên biến đổi, ba vị nữ nhân dựng thẳng lên từng cọng gai nhím nhọn hoắt như phòng ngự địch nhân, người thân vệ kia càng không nhịn được nói: “Diêu tướng quân của chúng ta đương nhiên rất lợi hại, cũng chỉ có nữ tử như nàng mới xứng đôi với đại anh hùng đương thời!”
Trong chốc lát, Chân Diệu có phần không giải thích được.
Nàng không biết địch ý mơ hồ của ba vị nữ binh này từ đâu tới.
Bình luận facebook