• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trời Xanh, Biển Cũng Xanh (1 Viewer)

  • Chương 15

Tiểu Lam, hôm qua nghỉ một ngày có vui không?

- Nếu không phải là buổi tối có chút chuyện xảy ra thì sẽ vui trọn một ngày.

- Hiểu rồi. Hèn gì hôm qua, tiểu Lục gọi điện thoại cho tớ.

Hải Lam ngớ người:

- Ách, nó nói gì?

- Nó hỏi rốt cuộc là tớ thấy anh Hạo Thiên và anh Nguyên Kỳ, ai có triển vọng trở thành anh rể của nó hơn?

Trời đất, con bé này thật là. Hèn gì khi cô không chịu nói, nó cũng không có mè nheo mà ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Ra là gọi điện thoại cho tiểu Cát.

- Rồi cậu nói sao?- Hải Lam có vẻ mong chờ.

- Tớ chỉ đơn giản nói là cậu đang suy nghĩ. Dĩ nhiên tớ biết nếu đã quyết định xong thì cậu cũng đã nói cho tiểu Lục nghe rồi, không cần nó phải đi hỏi tớ.

- Heiz.- Hải Lam thở dài.- Tớ cũng mong là con bé sẽ không kể thêm cho ai khác biết chuyện này.

- Vậy rốt cuộc là cậu lựa chọn thế nào đây ah?- Phương cát chậm rãi.- Nói thật, tớ có một chút nghiêng về anh Nguyên Kỳ. Dù gì cậu với anh ta biết nhau cũng đã lâu, gần đây anh ấy lại biểu hiện quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho cậu rất rõ ràng. Cậu nhớ lại đi, mẫu người của cậu là như thế nào? Anh Nguyên Kỳ đáp ứng gần như đầy đủ. Còn nữa, anh ấy còn vì cậu mà mua cả xe hơi. Cậu không thấy sao?

- Ách, chuyện đó… là thật?- Nghe đến chuyện này, Hải Lam đang trầm ngâm suy nghĩ bỗng nhiên giật mình.

- Còn giả sao? Hôm ấy còn dẫn cậu đi chọn. Đừng nói cậu hiểu lầm mua xe là vì chị Tư Viện nha. Cho xin đi, anh ấy và chị ta không có quan hệ gì hết, nếu có cũng là một phía từ chị ta mà thôi.

Hải Lam bây giờ nghĩ lại mới nhớ ra, lần trước tại sao thái độ của Nguyên Kỳ lại khác như vậy. Trong chuyện tình cảm, đầu óc cô thật chậm chạp mà.

- Anh Nguyên Kỳ, thực sự… thực sự rất giống với hình mẫu của tớ. Nhưng sao đứng trước anh ấy, tớ lại không có cảm giác đó. Hình như, hình như giữa chúng tớ, vẫn còn có khoảng cách rất lớn, khó có thể chuyển dời từ tình bạn, tình anh em để tiến xa hơn được.- Hải Lam cố gắng hình dung sự việc.

Phương Cát chăm chú lắng nghe, cô biết rằng dù thế nào, cũng nên để cô bạn tự tìm ra lời giải cho trái tim mình.

- Nhưng, hình như cậu có vẻ quá quan tâm đến mình và Nguyên Kỳ. Lại còn có ý tác hợp.- Hải Lam quay sang cô bạn.- Nói đi, cậu với anh Tuấn Văn, là như thế nào?

Từ hôm chuẩn bị cho lễ kỷ niệm trường Hải Lam đã thấy có gì đó là lạ rồi, nhưng do những vấn đề của chính mình làm cô phải vướng bận suy nghĩ, nên không có dịp tra khảo bạn mình. Bây giờ đã nhớ ra, phải nói liền làm liền, nếu không thì lại quên.

Phương Cát nhìn thấy Hải Lam như thế thì nét mặt trở nên lúng túng. Ánh mắt Hải Lam càng như thúc giục, khiến cho Phương Cát không thể không nói:

- Thật ra, tớ… tớ và anh Tuấn Văn đang tìm hiểu nhau.

- Hay nhỉ, có còn xem tớ là bạn nữa không? Sao không chịu thành thật khai báo?- Ánh mắt Hải Lam hình viên đạn, nhìn cô bạn thân.- Nói xem, quen nhau bao giờ?

- Mới… mới đây ah.- Phương Cát giọng bắt đầu có chút run run.- Tiểu Lam àh thật xin lỗi, cũng không phải là muốn giấu cậu đâu, tại chuyện của cậu đang như thế mà tớ lại vui vẻ kể chuyện của mình thì có không hay.

- Có phải anh Tuấn Văn nhờ cậu chuyện của mình và anh Nguyên Kỳ? Hay… đừng nói là cậu nhờ anh Tuấn Văn bảo anh Nguyên Kỳ để mắt tới mình nha.- Hải Lam trợn tròn mắt.

- Ấy ấy, bình tĩnh, là chiều xuôi, không có ngược lại.- Phương Cát nhanh chóng đáp để cô bạn đỡ mất bình tĩnh.- Cũng không phải anh Nguyên Kỳ nhờ đâu, là do anh Tuấn Văn nhận thấy anh Nguyên Kỳ thích cậu, nên nhờ mình giúp thôi. Mình cũng nghĩ là anh Nguyên Kỳ là người tốt, thích hợp với cậu. Nếu hai người thành đôi thì quá tốt, chẳng phải chúng ta sẽ có hai cặp sao?- Phương Cát cười giã lã.

- Được rồi, dù gì cũng đã khai báo. Coi như tha cho cậu.- Hải Lam nói xong có một chút xìu xuống.

Phương Cát bây giờ cũng đã bình thường trở lại, thấy Hải Lam như đang tràn ngập suy nghĩ, cô liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy vai bạn mình mà nhỏ nhẹ nói:

- Đã thích anh ta rồi, sao lại chưa chịu chấp nhận người ta?

- Là tớ… tớ còn chút lo lắng.- Hải Lam thành thật.

- Cậu còn chuyện gì lo lắng? Chẳng phải anh ta đã kể chuyện gia đình cho cậu nghe luôn rồi sao?

- Uh. Nhưng tớ không biết anh ta thích tớ có phải chỉ là nhất thời không?

- Trời ơi ngốc quá, dù là nhất thời cũng phải sống cho hết mình chứ. Cứ lo lắng như cậu thì có mà chết già.- Phương Cát lúc này lại dùng giọng nói nhẹ nhàng hơn nữa.- Nói thật, tớ thấy anh ta đối xử với cậu khá tốt, những chuyện anh ta đã làm vì cậu, không phải đã minh chứng rồi sao? Lo lắng ngày dài, thì ngày có ngắn lại được không? Chi bằng cứ mở lòng mình một chút, tận hưởng nó.

Dù trong lòng Phương Cát vẫn ủng hộ Nguyên Kỳ, nhưng cô không muốn cản trở Hải Lam tìm tình cảm đích thực của mình.

۵ ۵ ۵

.

Mấy ngày nay, cô nói chuyện với anh đã khá hơn rất nhiều, cách xưng hô đã thay đổi làm anh dễ chịu hơn, nhất là khi đi với anh, thái độ của cô cũng thoải mái nhiều so với trước. Điều này khiến cho tâm trạng của anh tốt lên.

.

Cứ cách vài bữa là Hạo Thiên ghé qua gặp Hải Lam rồi đưa cô cùng đi ăn. Dạo gần đây, hễ gặp nhau là anh đưa cô đi ăn, hoặc mua sẵn thức ăn đến cho cô. Anh bảo cô đã gầy đi quá nhiều, nên cần bồi bổ nhiều, nhưng cô lại hồn nhiên, nói gầy một chút sẽ đẹp hơn. Lúc đó, anh cáu giận, bảo không muốn cho cô gầy đi, chỉ muốn cô mập mạp một chút, như thế mới đáng yêu. Con người này thật kì lạ.

.

Nhớ lần trước Hải Lam có bảo là nếu hẹn hò thì muốn cùng người ấy đi xem phim, nên có mấy hôm anh lại dẫn cô đến đây. Anh chọn ra các phim hành động, tình cảm thì cô đều lắc đầu, và chỉ chăm chăm vào các bộ phim hoạt hình hoặc hài mà thôi. Thật hết biết. Trước giờ anh cũng không có tới nơi này, cũng không bao giờ lựa chọn những mô típ xem phim trẻ con như vậy. Lần này có thể coi là lần đầu tiên, dù gì coi như là đi với bạn gái, nên tâm tình Hạo Thiên cũng vui, không có xấu hổ như anh vẫn tưởng tượng.

.

Còn nữa, bất kể khi đi đâu cũng vậy, các cặp mắt ngưỡng mộ lúc nào cũng cứ nhìn chằm chằm vào anh. Dù cho anh ta có là mĩ nam đi chăng nữa thì cũng không nên biểu lộ thái độ đó chứ. Có cô còn không biết xấu hổ, không rời ánh mắt khỏi anh suốt cả buổi ăn, làm cô cảm thấy chán trong lòng. Nhìn ra được biểu tình của cô, anh ôn nhu hỏi thăm, cô chỉ đáp bâng quơ:

- Cô gái xinh đẹp kia nhìn anh nãy giờ kìa.

Anh theo hướng tay chỉ của cô mà nhìn. Sau đó nhanh chóng quay lại, thái độ vẫn bình thản:

- Không quen biết.- Anh lạnh lùng trả lời. Cô ta còn dám nháy mắt với anh, thật là trơ trẽn. Nhưng sau đó lại nhanh chóng vui vẻ.- Em đang ghen sao?

Hải Lam lắc đầu liên tục, dĩ nhiên là không nhận rồi. Cô dời ánh mắt xuống dĩa thức ăn của mình dùng nĩa nghịch nghịch một chút.

- Xung quanh anh có nhiều mĩ nữ như vậy, chẳng lẽ anh không nhắm được một cô.

- Kể ra cũng phải.- Anh vuốt cằm gật gù.- Nhưng anh lại thích một cô gái dịu dàng, đơn thuần, trong sáng hơn.

Ánh mắt anh nhìn cô, miệng mỉm cười ngọt ngào làm cô tự nhiên xấu hổ.

۵ ۵ ۵

.

- Chiều nay anh rảnh, em muốn chúng ta đi đâu hẹn hò đây?

- Hẹn hò gì chứ?- Nghe nói hai từ này, khuôn mặt Hải Lam có chút xấu hổ, nhưng vẫn mạnh mồm đáp trả.

- Có gì không đúng sao?

- Em lúc nào đã nhận lời anh?

Anh hơi lên giọng:

- Em khẳng định?- Cô gái này, đến bây giờ mà còn chưa chịu xác nhận mối quan hệ giữa hai người sao.

Khóe môi anh nhếch lên nụ cười ẩn ý, rồi nhanh chóng đưa ra một vấn đề khác:

- Àh, anh còn muốn vào chào hỏi ba mẹ em, chẳng phải em gái em nói là cái cậu Nguyên Kỳ kia đã vào nhà em sao? Anh phải nhanh chóng giải tỏa hiểu lầm của mọi người trong nhà. Đi thôi!

Hạo Thiên nắm tay Hải Lam lôi cô vào xe. Cho chìa khóa vào lỗ, anh định khởi động máy, nhưng Hải Lam nhanh chóng níu tay anh lại và nói:

- Này, đừng nói anh định đi thật?

- Nhìn anh giống đùa sao?- Hạo Thiên điềm tĩnh, khuôn mặt không lộ chút lo lắng, sợ sệt nào.

Nhìn mặt anh không giống đùa thì cô mới là càng lo lắng hơn nữa. Cái tên này làm cho cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thật không dám nói trước hắn còn suy tính cái gì.

- Ta nên bàn lại một chút, được không?- Hải Lam nhỏ giọng.

- Sao phải bàn, em không quyết định được thì anh sẽ xin phép hai bác. Nhanh đi thôi.

- Ách, anh muốn đối mặt với ba mẹ em thì mặc kệ anh, nhưng em không muốn, không muốn, không muốn.

Nghĩ tới ánh mắt dò xét của ba mẹ, rồi hàng tá câu hỏi về các vấn đề khác nhau, thêm một loạt dặn dò của nhị vị, cộng một đống giải thích với họ hàng nữa, chắc điên quá.

Nhìn thấy cô có vẻ khó xử, dường như có gút mắc gì đó chưa nói, anh thật sự không muốn như thế, nhưng việc này, dù sao cũng phải để cô nói ra lời đồng ý cái đã, tính đến thời điểm này, cũng sắp sửa thành công rồi. Vì vậy, anh cố ý tỏ vẻ bực tức và nói:

- Em muốn anh phải làm sao đây? Em đã không chịu nhận lời làm bạn gái anh rồi, việc đường đường chính chính xin phép hai bác để theo đuổi em cũng không được? Em còn muốn bàn bạc gì nữa?

- Em… em không phải là không muốn nhận lời.- Ánh mắt của Hải Lam bây giờ bắt đầu có ngấn nước.- Em…

Thấy cô như vậy, anh lại không cam lòng, không nỡ làm cho cô khóc. Hạo Thiên nhanh chóng kéo cô vào lòng, cằm anh tựa nhẹ lên đầu cô, giọng nói anh ôn nhu trấn an:

- Được rồi được rồi. Là lỗi của anh. Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh, mọi chuyện sau này anh sẽ giải quyết ổn thỏa hết, em không cần phải lo lắng, có chuyện gì đi nữa, anh sẽ gánh vác hết, được không?

Anh có thể hiểu trong lòng cô đang lo lắng, có thể biết trong lòng cô còn có chút vướng mắc, như thế thật là tốt. Lúc này, cô an tâm ở trong lòng anh, bờ ngực rắn chắc làm điểm tựa cho cô tựa vào, cảm giác cũng dễ chịu hơn hẳn. Cô gật đầu đồng ý.

- Em cũng không phải là không cho anh gặp ba mẹ. Nhưng, hãy cho em một ít thời gian để em thưa chuyện. Ba mẹ em cũng không thích chuyện gì quá đột ngột. Còn nữa, có vài thứ em phải cho anh biết trước khi anh gặp họ. Nếu không, họ sẽ không cho phép anh quen em đâu.

- Được được, nghe theo em hết.- Hạo Thiên vỗ vỗ vào lưng cô, ôn nhu nói.- Àh, phải rồi, anh có cái này tặng em.

Hải Lam tò mò quan sát Hạo Thiên, còn anh thì nhanh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, rồi mỉm cười mị hoặc, đưa nó về phía Hải Lam:

- Em mở ra xem.

Hải Lam lưỡng lự nhìn anh, và bởi vì ánh mắt thúc giục của anh, cô từ từ mở chiếc hộp ra.

- Em thích không? Để anh đeo vào cho.

Hải Lam bất ngờ vì món quà mà Hạo Thiên tặng, nên cô còn chưa kịp nói lời nào thì anh đã rút chiếc nhẫn ra và đeo vào ngón áp út của cô. Chiếc nhẫn có đính những hột nhỏ màu bạc tinh xảo, trắng sáng lấp lánh.

- Anh… cái này…- cô giơ nhẫn lên.- có đắt lắm không?

Vừa nhận lời làm bạn gái của người ta mà đã vội nhận quà, nếu là món quà đắt tiền thì lại càng không phải. Nghĩ vậy nên Hải Lam cảm thấy hơi lo lắng.

- Cũng không đắt lắm, em cứ nhận đi.- Anh bình thản, rồi giơ tay của mình ra.- Nhìn xem.

Oh, chúng là một cặp với nhau, là nhẫn đôi ah. Hải Lam nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, rồi lại quay sang nhìn anh, đôi mắt mở to, tròn xoe. Ngay cả anh cũng đã đeo vào như thế rồi, cô chính là rất khó để từ chối.

- Em còn nghĩ gì nữa, đây là quà tặng nhân ngày em chính thức trở thành bạn gái của anh.

Ách, lại còn như vậy nữa. Xem ra là anh đã có sự chuẩn bị.

- Vì vậy.- Anh chìa bàn tay ra, ánh mắt lém lỉnh nhìn cô chờ đợi.- Anh cũng muốn nhận lại quà.

Biết ngay mà, cái tên này đâu có đơn giản như thế.

- Được rồi, mấy ngày nữa rảnh, em sẽ đi chọn quà cho anh, chịu không?

- Không có thành ý gì cả.- Anh giở bộ mặt giận dỗi.- Món quà này anh đã chuẩn bị từ trước, còn luôn mang theo bên người nữa.

- Nhưng em làm sao biết được.- Cô nhanh chóng đáp trả.

Làm sao mà biết được sẽ cò ngày hai người ở chung một chỗ như thế này mà chuẩn bị cơ chứ.

- Anh mà còn đòi hỏi nữa là không có quà gì luôn nha.- Cô giả vờ ngó lơ.

- Được rồi được rồi, thua em.- Anh đầu hàng.

Hehe, cô cười thầm trong bụng, gần đây tên này có vẻ dễ bảo, rất biết lắng nghe và chấp nhận những gì cô nói, điều này làm cô cảm thấy vui vui.

- Nhưng mà, em không được phép tháo nhẫn ra đâu đấy.- Anh cầm tay cô, ánh mắt vừa yêu thương, lại vừa rất nghiêm túc.- Trừ khi, anh thay nó bằng một chiếc nhẫn khác.

Đến đây anh lại cười cười, ánh mắt thâm sâu.

- Em nhớ đó! Nếu không thì đừng có trách anh phạt em nặng tay.

Hải Lam hơi rụt người lại. Còn có chuyện tặng quà xong lại kèm thêm lời đe dọa sao. Thật là phiền phức nha.

Ngừng một lát, cô lại hỏi:

- Anh… tại sao anh lại thích em?

Hạo Thiên tâm tình đang vui bỗng chốc nhíu mày. Đến bây giờ mà cô gái này còn hỏi anh những câu như thế sao? Chẳng lẽ những quan tâm, chăm sóc của anh dành cho cô là chưa đủ thể hiện.

- Anh đừng giận. Em chỉ là cảm thấy…- Hải Lam giải thích, đôi mắt có vẻ gì đó hơi tự ti.

- Em cảm thấy như thế nào?- Anh nét mặt chăm chú nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.

- Em cảm thấy anh thích em là điều khó có khả năng. Em không cao, không đẹp, vốn dĩ không có điểm nào nổi bật. Đi với anh, có phần không xứng.- Cô hơi cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.- Em nghĩ…- Hải Lam mím chặt môi, lấy hết dũng khí để nói ra câu tiếp theo.- …có lẽ anh thích em chỉ là vì cảm giác mới mẻ.

Nghe những lời này của cô anh tức giận không nói thành lời. Ánh mắt anh nhìn cô nhìn muốn thiêu đốt người. Một lát sau, anh mới trả lời bằng ánh mắt sâu và giọng nghiêm nghị hết sức:

- Em cho là anh không phân biệt được giữa tình cảm thật sự và cảm giác mới mẻ sao? Đừng đánh giá thấp anh như vậy. Nếu anh muốn tìm một cô gái xinh đẹp, quyến rũ thì không khó, nhưng để anh tìm được một người để anh phải động lòng, người có thể cho anh cảm giác bình yên, và hạnh phúc thật sự như em thì chỉ có một.

Lần này anh kéo cô vào lòng, để cô dựa vào ngực anh, giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở phả ra ấm áp:

- Tiểu Lam, đừng bao giờ hỏi những câu hỏi ngốc nghếch như vậy có được không?

Giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Hải Lam. Cô trong lòng anh khẽ gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom