Sáng sớm, Hải Lam gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ ốm. Mặc dù nói dối như vậy cô cảm thấy có chút bứt rứt, nhưng cô trấn an lòng mình không thể lo nhiều đến như thế được. Hôm nay, cô đã tốn thời gian chọn lựa quần áo kĩ càng, trang điểm thêm một chút, lại còn dày công chuẩn bị súp bò mang vào công ty cho anh. Trên đường đi, cô đã chuẩn bị kĩ những lời để nói với anh. Hải Lam hy vọng lần này cô chủ động như thế, còn mang theo cả thành ý nữa, chắc chắn anh sẽ hài lòng. Rồi mọi thứ sẽ ổn thỏa.
.
Hải Lam vào công ty anh cũng đã mấy lần. Anh còn đặc biệt chỉ thị tiếp tân là khi cô đến cứ để cô vào thẳng phòng anh. Cho nên lần này cũng vậy, Hải Lam vui vẻ cúi chào chị tiếp tân, rồi bước vào thang máy nhấn số tầng hai mươi bốn.
Khi cô định bước vào phòng anh thì phát hiện cánh cửa phòng không có đóng, chỉ khép hờ, bên trong lại có tiếng của phụ nữ. Hải Lam nhẹ nhàng đi lại gần cánh cửa hơn, cô cẩn thận không để phát ra tiếng động. Trong căn phòng rộng lớn mà chỉ có hai người, một nam một nữ. Nam đang ngồi trên chiếc ghế làm việc, cà vạt và nút hơi nới lỏng một chút. Nữ gợi cảm trong chiếc đầm bó sát người màu đỏ. Chiếc đầm ngắn để lộ đôi chân thon dài, còn bên trên, cổ áo hình trái tim khoét sâu. Khi cô ta cúi xuống thì bộ ngực đầy đặn được phơi bày ra. Điều quan trọng hơn là cô ta đang ngồi trên đùi của chàng trai, hai tay vòng qua cổ của anh, đôi môi khêu gợi, lả lướt, mời gọi.
- Chuyện kết hôn của chúng ta, anh nghĩ thế nào rồi. Ba mẹ em và cả hai bác đều hối thúc lắm rồi đó, anh cũng nên nhanh nhanh đi, em không thích chờ lâu đâu.- Cô gái giở giọng nũng nịu.- Nếu anh bận quá thì em có thể cùng ba mẹ và hai bác sắp xếp cũng được, anh không cần quá bận tâm. Àh còn nữa, anh có định mời con bé bạn gái trước của anh không?- Cô vờ lấy tay che miệng cười.- Con bé không tự biết nhìn lại mình, còn thích trèo cao.
.
Hải Lam trong chốc lát bất chợt sững người lại bất động, những giọi nước mắt bắt đầu thi nhau rơi rơi. Cô biết mình không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào ở đây được nữa, cô quay lưng bước đi thật nhanh để rời khỏi nơi này. Anh chuẩn bị kết hôn sao? Và cô gái anh sẽ kết hôn, là cô gái kia. Người mà ba mẹ anh bảo rằng môn đăng hộ đối, sẽ giúp nhiều cho anh trong sự nghiệp. Cũng chính là người con gái mặt áo đầm đen đi cùng với anh vào khách sạn tối hôm ấy. Hải Lam cẩn thận lau nước mắt trước khi bước xuống sảnh. Cô cố gắng bước đi một cách nhanh nhất cô, răng cắn chặt môi, ngăn không cho phép mình để nước mắt dâng trào. Chỉ khi ra đến ngoài, cô mới dựa vào tường, khuỵu người xuống và ôm mặt khóc. Cảnh tượng đó vẫn không thể thoát ra khỏi đầu cô, nó như nỗi ám ảnh cứ lặp đi lặp lại trước mắt cô. Chỉ có những người thuộc cùng tầng lớp với nhau mới hiểu nhau và có thể dễ dàng đến được với nhau. Thảo nào, anh chẳng thèm gọi lại cho cô lấy một cuộc điện thoại. Cô tự trách mình đã quá tự tin, quá ngốc nghếch. Cặp mắt cô mờ đi sau làn nước. Cô đã khóc rất nhiều, rất nhiều. Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt trắng ngần. Được rồi, cô từ bỏ, cô sẽ buông tay.
.
.
Thật may là xung quanh đó không ai nhận ra cô. Hải Lam sau một hồi khóc nức nở, đã phần nào kiềm chế được cảm xúc. Cô biết mình không thể mãi ngồi ở đây khóc lóc, nên nhanh chóng lau hết nước mắt trên khuôn mặt rồi vẫy taxi. Hải Lam không dừng xe ở trước cửa, mà xuống xe ở cách nhà cô một quãng đường để cô có thể từ từ đi bộ về nhà, vừa đề trấn tĩnh cảm xúc, vừa để cho đôi mắt bớt sưng và chiếc mũi bớt đỏ. Cô không muốn khi về nhà lại làm mọi người trong gia đình lo lắng, rồi hỏi thăm này nọ. Bây giờ, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
۵ ۵ ۵
.
Hải Lam về đến nhà thì mệt mỏi không muốn ăn cơm, nên nói cả nhà ăn trước, cô muốn ngủ, khi đói sẽ tự xuống làm thức ăn sau. Mẹ thấy con gái như vậy thì xót xa:
- Tiểu Lam, nếu chỗ con chỉ thực tập thôi mà cũng mệt như vậy thì chi bằng chuyển sang chỗ của tiểu Thiên. Chắc chắn nó sẽ không để con phải cực nhọc gì đâu.
Hải Lam không nói gì mà lẳng lặng đi thẳng lên phòng. Tiểu Thiên ư? Anh ta hay thật. Bây giờ đến mẹ cũng tin tưởng mà gọi tên anh ta thân thiết như vậy rồi. Nhưng có lẽ, sẽ không còn cơ hội để gọi anh như thế nữa. Anh sắp làm chồng của người ta rồi. Không biết khi ba mẹ nghe cô kể chuyện này, phản ứng của hai người họ sẽ thế nào? Cả tiểu Lục nữa. Không biết nó sẽ nghĩ gì về một người anh nó từng quý mến và ngưỡng mộ. Điều đáng sợ và chán ghét nhất đó là người khác sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Còn người trong cuộc như cô, lần đầu tiên nếm trải mùi vị yêu thương một ai đó, lần đầu tiên mở rộng trái tim để anh bước vào giờ đây lại đứng trước ranh giới mong mang của cái cảm giác rằng người đó sẽ không còn ở bên mình, không còn thuộc về mình. Cứ nghĩ rằng mối tình đầu cũng như sẽ là cuối cùng, nhưng cuộc sống thật khó như ta nghĩ. Vết thương lòng này không biết bao giờ mới khép lại được.
۵ ۵ ۵
.
- Tiểu Lam, mấy ngày nay thấy em là lạ. Em có chuyện gì buồn sao?
Những người hay trò chuyện với cô trong công ty ai nhìn cô cũng hỏi những câu tương tự như vậy. Lúc đó, Hải Lam chỉ cười nhẹ rồi trả lời rằng do chuẩn bị làm đề án tốt nghiệp nên hơi căng thẳng, vả lại chứng chóng mặt của cô thỉnh thoảng lại tái phát khi chuyển mùa, nên trong người không thấy thoải mái. Khi nghe cô nói như vậy ai cũng quan tâm, họ không giao cho cô bất kì việc gì, còn giục cô phải ăn uống và nghỉ ngơi nhiều hơn. Đôi lúc, cô thấy thật có lỗi với những người yêu mến mình, vì đã để cho họ lo lắng như thế. Nhưng những lý do cô nói cũng không phải là hoàn toàn bịa ra mà tất cả đều có một phần là sự thật, chỉ là cái phần sự thật quan trọng nhất thì cô không có nói cho ai biết thôi.
.
Những ngày tiếp theo, cô quyết định lao đầu vào công việc. Những lúc ở công ty, dù cho không ai giao việc gì thì cô cũng kiếm việc gì đó đề làm, còn không thì cô lăn xăn năn nỉ các anh chị để được làm việc. Còn lúc về nhà, cô chăm chỉ nghiên cứu đề tài cho luận án tốt nghiệp của mình. Chỉ có làm mình bận rộn như vậy, cô mới không có nhiều thời gian để buồn, để nghĩ ngợi lung tung. Nhưng dù cho có như thế đi chăng nữa, vào những khoảng trống trong thời gian biểu, hay bất kì thời gian nghỉ ngơi nào, thì bất chợt ánh mắt cương nghị, khuôn mặt anh tuấn cùng giọng nói ôn nhu, trầm ấm của anh cũng đều hiện ra. Cô lại nhớ anh, nhớ anh vô cùng. Hễ nhìn đến điện thoại, là cô chỉ muốn ấn nút gọi cho anh. Đến mức nhiều khi cô chỉ muốn khóa điện thoại, hay vứt nó luôn vào xó xỉnh nào đó để mình không thể tìm ra.
۵ ۵ ۵
.
Gần đến giờ về, Hải Lam đang thu dọn đồ đạc thì có chị chung phòng đi vào bảo là có người muốn gặp cô. Hải Lam nhanh chóng gom đồ và đi theo hướng đã được hẹn.
.
- Hi, tiểu Lam phải không? Em nhanh đến đây ngồi đi.- Cô gái tươi cười vẫy vẫy tay.
Hải Lam vô cùng ngạc nhiên, đôi chân chầm chậm bước đến gần và nhẹ nhàng ngồi xuống, định mở miệng hỏi thăm thì cô gái kia đã lên tiếng trước:
- Chị là Nhã Linh, chị gái của Hạo Thiên. Chắc em cũng đã từng nghe nó nói qua chứ.
Hải Lam gật đầu nhẹ, đôi mắt vẫn còn mở to, không giấu được vẻ tò mò, ngạc nhiên không biết chị ấy về nước lúc nào và đến tìm cô có việc gì không.
- Gần đây hai đứa có chuyện gì sao? Nhìn em có vẻ xanh xao, hốc hác, còn tiểu Thiên nhà này cũng gầy đi và tự nhiên cáu kỉnh hẳn.
- Dạ… tụi em…- Hải Lam đang suy nghĩ, không biết nên nói như thế nào cho đúng.
- Hay là thằng em chị đã làm gì ức hiếp em? Em nói đi, chị sẽ lo liệu cho.- Nhã Linh vỗ ngực tự tin.
Đúng như lời trợ lý Trương nói, chị của anh đúng là rất vui vẻ, thân thiện. Cả người chị ấy đều toát lên vẻ đẹp quyến rũ, gợi cảm và tự tin. Đã qua ba mươi rồi mà so với tuổi hai mươi hai như cô hình như cũng không cách xa lắm. Thật sự, chị ấy có thân hình đẹp và gương mặt trẻ trung, không hề có nếp nhăn.
- Chị, chị thật trẻ và xinh đẹp.- Hải Lam nhìn một lúc rồi không khỏi thốt lên.
Nhã Linh cười, nhìn thấy gương mặt và lời nói của Hải Lam dường như là nói thật lòng không cố ý nịnh nọt nên càng cao hứng hơn:
- Ôi con bé này, đáng yêu thật!- Rồi cô vui vẻ nói tiếp.- Hèn gì tiểu Thiên nó thích em đến như vậy, dịu dàng, thuần khiết.
- Chị đừng nói như vậy, nếu vợ sắp cưới của anh ấy nghe được chắn chắc sẽ không vui. Còn nữa, cho em gửi lời chúc mừng lễ kết hôn của anh ấy.- Nói những lời này Hải Lam tự nhiên rất muốn khóc, nhưng cô đã nắm thật chặt những ngón tay, các đốt xương va vào nhau làm cho làn da trở nên ửng đỏ, cô đang cố gắng hết mức để kiềm nén cảm xúc của mình.- Em rất vui vì cuối cùng cũng đã được gặp chị. Em xin phép.
Nói rồi Hải Lam đứng dậy, lễ phép cúi chào rồi định bỏ đi.
- Khoan, khoan đã. Em nói lại xem, ai kết hôn? Là tiểu Thiên sao? Nhưng chị chưa từng nghe nó nói qua sẽ kết hôn với ai khác ngoài em cả.
- Chắc là anh ấy chưa kịp nói với chị. Hai người đi bên nhau rất xứng đôi. Cô ấy vừa quyến rũ, vừa gợi cảm, lại có thể giúp được nhiều cho anh ấy trong sự nghiệp. Hai gia đình lại môn đăng hộ đối.- Những giọt nước mắt muốn chực trào lại được cô xoay đi và khéo léo lau sạch.
Nhã Linh ngờ ngợ ra, hèn gì lúc về, cô đã nhận thấy ba mẹ mình đang có âm mưu gì đó. Còn thằng em trai thì suốt ngày cứ im lặng, hoặc là làm việc hoặc là uống rượu, không có nói với cô được bao nhiêu câu. Còn lúc cô vui vẻ đề nghị anh dẫn bạn gái ra mắt cô thì anh lại làm lơ, ánh mắt xa xăm, buồn bã. Đến bây giờ thì cô biết chắc chắn là hai đứa nhỏ này có vấn đề gì với nhau rồi.
Kế hoạch vẫn không thay đổi, Nhã Linh quyết tâm tạo cơ hội rồi để hai người trẻ tuổi này tự mình sắp xếp với nhau. Vì vậy cô đã nhanh chóng bắt lấy kẻ đang định bỏ đi và hào sảng nói:
- Bỏ chuyện đó qua một bên, chị mới vừa về nước, cũng chưa đi được đâu, em hôm nay có rảnh không, đi đây với chị một lát.
Nói rồi, Nhã Linh để lại tiền trên bàn và lôi nhanh Hải Lam ra khỏi quán nước không kịp nghe câu trả lời của cô là đồng ý hay không.
۵ ۵ ۵
.
Ai nói Nhã Linh không rành đường xá hay khu mua sắm ở đây. Cô ấy sành sỏi dẫn Hải Lam đi qua rất nhiều chỗ mua sắm quần áo lộng lẫy, đắt tiền. Nhưng lạ ở chỗ là hầu như tất cả quần áo đều là do Hải Lam thử chứ không phải là cô. Chọn lựa kĩ lưỡng và ngắm nghía cẩn thận, cuối cùng Nhã Linh chọn mua một bộ đầm dạ hội trắng, và một đôi giày cao gót một tấc màu trắng có đính đá sáng lấp lánh. Tiếp theo, cả hai lại cùng đến một tiệm làm tóc. Nhã Linh sảng khoái gọi thợ chính trong tiệm rồi dặn dò làm tóc, trang điểm cho Hải Lam.
- Chị Nhã Linh, sao lại làm tóc và trang điểm cho em?- Cô thắc mắc.
- Không phải chỉ cho em, mà là cho chúng ta.- Nhã Linh nháy mắt.- Một lát chị em mình sẽ đến nơi một nơi rất thú vị.
Nói xong Nhã Linh chỉ cười rồi sang bắt đầu ngồi yên để làm tóc, trang điểm riêng, nên Hải Lam dù tò mò không ngớt nhưng cũng không dám hỏi thăm quá nhiều.
.
Sau hai tiếng đồng hồ làm tóc, trang điểm và vận quần áo vào người, hai chị em gần như trở thành con người khác. Nhã Linh lộng lẫy trong bộ đầm dạ hội màu đen dài, đính đá lấp lánh, còn bộ đầm màu trắng mua lúc nãy chính là mua cho Hải Lam. Khi Nhã Linh kéo cô ra trước tấm gương lớn, Hải Lam dường như không còn tin vào mắt mình nữa. Cô giống như đã lột xác biến thành thiên nga. Nếu Nhã Linh ăn mặc thế nào cũng tỏ ra có khí chất cao sang, thì Hải Lam phải như thế này mới có được khí chất đó. Đúng là người đẹp vì lụa mà.
Bình luận facebook