Tề Kha: "Đệch..."
Tôi: "Quá trâu bò..."
Không hổ là nam chính, ra đời cũng làm đất trời biến sắc.
Tề Kha xoa xoa hai bàn tay: "Con trai, cha nuôi đến đây!"
Tôi hất hắn ra: "Cho mẹ nuôi ôm cái nào!"
Lúc tôi và Tề Kha đang tranh nhau ôm đùi thì bỗng nhiên Ngụy Phong xách k.iếm, đá văng cửa lớn phủ tướng quân xông vào.
Gã đỏ mặt tía tai mặt mũi hằm hằm đi về phía Tề Kha: "Mày dám lẻn vào phòng tao."
Hộ vệ đứng đầy phủ nhưng không ai dám xông lên cả, tên kia đi.ên có tiếng mà.
Tề Kha ôm em bé nam chính, cau mày: "Nói xà lơ gì dzậy cha?"
Ngụy Phong: "Mày lấy đồ của tao."
Tề Kha cùi không sợ lở, trơ mặt lì ra: "Không sai, đúng là tôi đã lấy nhân sâm của anh..."
Ngụy Phong gào lên: "Không phải cái đó!"
?
Trừ nhân sâm, Tề Kha còn lấy gì nữa nhể?
Nhìn phản ứng của Ngụy Phong thì có vẻ như vật này còn quý hơn nhân sâm nữa.
Tôi nhìn Tề Kha, hắn đánh trống lảng nhìn đi chỗ khác.
Đệch! Thằng cờ hó này dám giấu quỹ đen ôm hàng một mình!
Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Ngụy Phong đã nhấc k.iếm lao tới chỗ Tề Kha, tôi trợn muốn nứt tròng mắt la lên: "Con tôi!"
Tề Kha ôm đứa nhỏ lùi lại thật nhanh, nhưng vẫn chưa đủ nhanh, mắt thấy thanh ki.ếm kia sắp đ.âm trúng em bé thì đột nhiên "keng" một tiếng, kiế.m gãy làm đôi.
Ngụy Phong ngây người, nhưng lập tức trở tay rút châm độc trong túi bên hông phóng về phía Tề Kha.
Đột nhiên, một bây chim trên trời sà xuống, đỡ hết châm độc không sót cây nào.
Ngụy Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, tay không xông tới, vừa chạy hai bước vấp phải cục đá té cái ình đập đầu xuống đất hôn mê bất tỉnh.
...
Tôi với Tề Kha liếc mắt nhìn nhau.
Tề Kha mờ mịt không hiểu gì: "Chuyện quái gì thế này?"
Tôi sửng sốt một lúc, đột nhiên hiểu ra, không nhịn được ngửa mặt cười to: "Hiệu quả của hào quang nam chính đấy, là hào quang nam chính đấy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
9.
Ngụy Phong được hạ nhân trong phủ tới khiêng về.
Sau khi tiễn người, tôi vác gậy chặn cửa Tề Kha: "Khai báo thành khẩn sẽ được khoan hồng, nói, anh thuổng được món gì từ chỗ Ngụy Phong? Cưa đôi mỗi đứa một nửa."
Tề Kha khinh bỉ nhìn tôi một cái rồi đi tới mở hộc tủ, lấy ra một miếng vải dính máu, hình như là xé từ vải áo ra.
"Thằng khùng này vứt nhân sâm ngàn năm chỏng chơ trong hộc tủ, nhưng lại giấu miếng vải rách này trong ngăn bí mật dưới gầm giường."
Tôi dụi mắt nhìn kỹ, miếng vải in hình hello kitty này không phải là vải áo tôi mặc lúc xuyên tới đây hay sao?
Hôm đó tôi xuyên cái bịch xuống ngay giữa ch.iến trường, thấy xung quanh toàn x.ác người, sợ muốn bay màu, vất vả lắm mới tìm được một người còn thoi thóp, chính là Ngụy đi.ên, thế là vội vàng xé áo băng bó cho gã.
Sau đó...
Đệ.ch, sau đó gã bắt đầu đối xử với tôi theo kiểu biế.n th.ái!
Hóa ra nguồn gốc tộ.i á.c là từ đây!
Tề Kha mặt mày lạnh te: "Ngụy Phong là thằng đ.iên, em biết anh thấy gì ở trong hậu viện nhà hắn không?"
Tôi dựng hết cả tóc gáy lên: "Là, là cái gì?"
"Th.i th.ể, th.i th.ể nằm la liệt ngổn ngang trong nhà lao ngầm, toàn các cô gái trẻ, các cô ấy đều có một điểm chung."
Tề Kha nhìn tôi: "Họ đều có nét gì đó giống em."
...
Giây phút này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ.
Nam chính ơi con lớn nhanh lên đi! Bà mẹ già này tham sống sợ ch.ết lắm, rất cần con bảo vệ!
Thế là bọn tôi bắt đầu bước lên con đường nuôi con gian khổ dài đằng đẵng.
Chẳng bao lâu tôi đã quên mất tên kh.ốn Ngụy Phong, bởi vì hào quang nam chính của Tiểu Thiên quá dễ sử dụng.
Phải, Tiểu Thiên, nam chính của bộ truyện này, Long Kình Thiên.
Một cái tên bất cháy, rất hợp làm nam chính.
Hào quang nam chính này dễ dùng đến mức nào ấy hả?
Tôi bế nó đi đá.nh bạ.c, lần nào cũng gom sò.ng.
Tề Kha bồng nó đi dạo dưới đáy vực, lần nào cũng nhặt được bí kíp võ công thượng thừa.
Hạnh Nhi dẫn nó lên núi chơi, lần nào cũng nhặt được thảo dược quý, nhân sâm lụm cả rổ, phơi đầy sân như phơi củ cải.
Cứ thế, chúng tôi sống phè phỡn sung sướng nhờ lợi dụng bug của thế giới này.
Cuộc sống nhàn nhã quên cả tháng ngày.
Đến lúc Tiểu Thiên biết nói, Đào Vân Nhi chẳng biết hóng được tin tức của chồng cô ấy ở chỗ nào, đòi dắt Tiểu Thiên đi tìm.
Ài, ngày đó rốt cuộc cũng phải đến.
Bước ngoặt đầu tiên trong truyện, trên đường tìm chồng Đào Vân Nhi vì bảo vệ con mà ch.ết, Tiểu Thiên được cha mình đón về, trở thành lãnh chúa một phương.
10.
Đêm trước khi Đào Vân Nhi xuất phát, tôi với Tề Kha ngồi trong phòng thật lâu, không ai nói câu nào.
Mãi đến khi nghe tiếng Hạnh Nhi và đám nha hoàn xì xào ngoài sân:
"Hôm nay trễ vậy mà còn chưa tắt đèn kìa."
"Khà khà, tối nay tướng quân ăn nhiều hàu sống như vậy, phải khác chứ..."
...
Lỗi tại tôi.
Nha đầu Hạnh Nhi ở gần tôi thì đen mà không có đèn cho sáng lại.
Tôi xấu hổ sờ mũi, lên tiếng trước: "Giờ sao?"
Tề Kha hứ một tiếng: "Em còn hỏi nữa à? Không phải em gói ghém đồ đạc xong xuôi rồi sao?"
Tôi không chịu thua: "Nếu anh không định đi theo thì gói bạc lại làm gì?"
Tề Kha: "Tại vì anh cảm thấy, bọn mình trốn trong phủ ngồi chơi lâu quá rồi, ra ngoài dạo một vòng cũng vui mà. Ngoài kia hoa nở én bay, ngắm cảnh cũng thú vị."
Tôi vội vàng phụ họa: "Hơn nữa bọn mình mà cứu chị Đào, vậy thì Tiểu Thiên sẽ mang nợ bọn mình nhiều hơn nữa, thế là sau này bọn mình tha hồ dựa hơi nam chính ngồi không hưởng phúc."
Bọn tôi ra sức kiếm cớ nói đỡ cho nhau, nhưng thực ra trong lòng đều hiểu.
Bọn tôi ở thế giới này lâu như vậy, nhìn Tiểu Thiên từ lúc còn quấn tã khóc oe oe cho đến khi nó chập chững biết đi, bi bô tập nói, gọi cha nuôi mẹ nuôi.
Đào Vân Nhi cũng bận tíu tít giúp đỡ bọn tôi trông nhà trông cửa.
Sớm tối bên nhau.
Chẳng biết tự bao giờ, hai đứa tôi đã không thể làm người ngoài đứng xem được nữa.
Bình luận facebook