Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Lâm Tây chạy đến phòng khách ngó đầu ra ngoài cửa sổ, một người vốn tưởng đã cách xa nhau vài dặm lại đang đứng ở ngoài cửa sổ, giương mắt nhìn cô.
Bóng đêm dịu nhẹ, anh càng ôn nhu.
Lâm Tây vội vàng chuẩn bị đi ra mở cửa, khi đổi giày, Lâm Tây dừng một chút, nghĩ nghĩ, chạy vào trong phòng ôm một cái hộp đi ra ngoài.
Lâm Tây mở cửa, Trần Kiều vốn định cho Lâm Tây một cái ôm, không nghĩ tới lại bị cái hộp trong lòng ngực cô chiếm chỗ.
“Đây là thứ gì?” Trần Kiều hỏi.
Lâm Tây mỉm cười, đưa lễ vật đẩy đến trong lòng Trần Kiều, “Tặng cho anh.”
Trần Kiều giương mắt hỏi cô: “Quà?”
“Ừ!” Lâm Tây mang theo một chút kiêu ngạo, gật đầu thật mạnh, vẻ mặt cầu khích lệ.
Ai biết Trần Kiều cái gì cũng không nói, mặt lặng lẽ biến đỏ.
“Sao lại đỏ mặt?” Lâm Tây có chút giật mình, cô chỉ biết những lúc cô nói lời cợt nhả Trần Kiều mới có thể thẹn thùng.
Nhưng bây giờ cô đơn thuần tặng cho anh một món quà, anh đỏ mặt cái gì?
Đây vẫn là thiếu niên lạnh lùng lúc trước cô quen hay sao!
Trần Kiều vui vẻ không nói nên lời, gắt gao ôm hộp: “Đây là món quà đầu tiên em tặng anh.”
Lâm Tây cười, “Lúc trước anh cũng tặng cho em rất nhiều quà, về sau em còn sẽ tặng quà cho anh.”
Trần Kiều lắc đầu, “Không giống nhau.”
Lâm Tây buồn bực: “Có cái gì không giống nhau?”
Trần Kiều nhấp nhấp miệng: “Em tặng cho anh, và anh tặng cho em, đương nhiên không giống nhau.”
Lâm Tây cười đến vui vẻ, vốn tưởng Trần Kiều là người cao lãnh lạnh lùng, không nghĩ tới lại là thiếu niên ngây thơ đáng yêu.
Ha ha.
Lâm Tây lấy hộp quà bỏ vào trong ba lô của Trần Kiều, nói: “Anh về nhà rồi mở ra coi, chúng ta đi ra ngoài trước, mẹ em ở nhà, để bà ấy nhìn thấy thì không tốt lắm.”
Hai người đi lên Tiểu Nam Sơn, sóng vai ngồi trên băng ghế đá, mua một phần bắp xào cùng nhau ăn.
Trần Kiều do dự một lát, hỏi: “Ba mẹ em.…”
Trong miệng Lâm Tây nhai bắp xào, như là không để ý gật đầu: “Ừm, ly hôn rồi.”
Trần Kiều: “Em.…”
Lâm Tây gật đầu, ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Ăn xong hộp bắp xào, Lâm Tây lau miệng, uống một ngụm nước, quay đầu nhẹ giọng nói với Trần Kiều: “Trần Kiều, em thật sự không có nhà.”
“Không sao cả.” Trần Kiều cầm tay Lâm Tây, “Còn có anh, em còn có anh, vẫn luôn có anh.”
Lâm Tây nói: “Hôm nay mẹ em nói cho em chuyện của ba mẹ năm đó. Thật ra bọn họ đã từng yêu nhau, mẹ em thậm chí vì ba em từ bỏ tương lai của chính mình.”
“Chẳng qua thời gian làm cho bọn họ đi đến nông nỗi như vậy, cuộc đời của hai người, đặc biệt là mẹ em, xem như huỷ hoại hơn một nửa.”
“Bởi vì tình yêu của ba mẹ, nên trước kia em vẫn luôn không tin tưởng vĩnh viễn, cũng không muốn đi tin tưởng ai. Nhưng còn tốt, em gặp được anh, tin anh.”
“Vào lúc em cái gì cũng không có, còn có anh.”
“Em chỉ còn anh.”
Nghe Lâm Tây nói, Trần Kiều trầm mặc một lát, sau đó ôm Lâm Tây vào lòng, trầm thấp nói: “Em thật sự tin anh sao?”
Không chờ Lâm Tây trả lời, Trần Kiều tiếp tục nói: “Có chuyện phải thẳng thắn nói với em.”
Trần Kiều buông Lâm Tây ra, cùng cô mặt đối mặt.
“Bây giờ nói cái này, có thể không quá thích hợp, anh vốn dĩ chuẩn bị về sau tìm cơ hội lại nói, nhưng.… anh không muốn để em cảm thấy anh gạt em.”
Trần Kiều rũ mắt, tựa hồ như đang giãy giụa.
“Nếu…. Có thể anh từng giết người, em còn cần anh sao?”
Lâm Tây trợn to mắt nhìn Trần Kiều, tiêu hóa lời Trần Kiều vừa mới nhẹ nhàng nói ra.
Từng giết người? Giết người!
Lâm Tây nhìn vào đôi mắt Trần Kiều, Trần Kiều tuy rằng còn miễn cưỡng dám nhìn Lâm Tây, nhưng dần không dám nhìn thẳng.
Anh sợ hãi.
Sợ hãi Lâm Tây quay đầu chạy, sợ cô thật sự không cần anh.
Trong đầu Lâm Tây ngàn hồi vạn chuyển, giết người? Giết ai? Vì sao?
Nhưng, Lâm Tây vẫn luôn nhìn vào đôi mắt Trần Kiều, đó là một đôi mắt trong suốt sạch sẽ.
Anh từng thẳng thắn nói với cô, anh đã từng vì sống sót mà đi trộm đồ.
Nhưng giết người và trộm đồ không cùng một khái niệm.
Biết sai bị buộc bất đắc dĩ có thể ăn năn hối cải, nhưng biết sai vẫn làm chính là một bước đi vào địa ngục.
Không đúng không đúng, Lâm Tây lấy lại bình tĩnh, Trần Kiều nói có thể anh từng giết người, không phải đã từng giết người.
Không cần hoảng, không cần tự nghĩ loạn.
Sắc mặt Trần Kiều trắng bệch, môi cũng bị chính mình cắn tới sắp chảy máu, thân thể hơi hơi run rẩy.
Lâm Tây nghĩ, lần đầu nhìn thấy anh chật vật như vậy, vẫn là ngày anh từ quê quán trở về.
Ngày đó, lần đầu tiên anh phân tích chính mình, thẳng thắn đối diện với quá khứ của bản thân.
Mà hôm nay, Trần Kiều lại một lần, ở trước mặt cô, đem chỗ sâu nhất trong quá khứ, nói ra sạch sẽ.
Lâm Tây nghĩ đến quá khứ của Trần Kiều, nghĩ đến cách Trần Kiều làm người, nghĩ đến thời gian bọn họ ở bên nhau, nếu lựa chọn tin tưởng, mặc kệ thế nào, cô đều tin tưởng Trần Kiều.
Lâm Tây chòm người về phía trước, ôm lấy thân thể run nhè nhẹ của Trần Kiều, nói: “Em sẽ không không cần anh.”
Trần Kiều đột nhiên ngẩn ra, thân mình cứng lại. Sau đó phục hồi tinh thần, dùng sức ôm lấy Lâm Tây.
Như là muốn ôm toàn thế giới vào trong lòng ngực.
“Anh phải nói cho em biết, sao lại thế này?” Lâm Tây nói.
Trần Kiều ôm chặt Lâm Tây, mặt cọ vào tóc cô vài cái, lúc này mới buông cô ra, nhưng tay Trần Kiều vẫn gắt gao nắm tay Lâm Tây, không dám buông.
“Lúc trước, có hay không đã nói với em chuyện nhà anh.”
Lâm Tây nghĩ tới lúc trước anh mơ hồ có đề cập đến gia đình của anh. Nhưng chỉ là một đoạn ngắn ngủi.
Nói mẹ anh, nói anh từ đây về sau, không còn gặp lại bà ấy.
Nhưng không nói tới ba anh.
Bóng đêm dịu nhẹ, anh càng ôn nhu.
Lâm Tây vội vàng chuẩn bị đi ra mở cửa, khi đổi giày, Lâm Tây dừng một chút, nghĩ nghĩ, chạy vào trong phòng ôm một cái hộp đi ra ngoài.
Lâm Tây mở cửa, Trần Kiều vốn định cho Lâm Tây một cái ôm, không nghĩ tới lại bị cái hộp trong lòng ngực cô chiếm chỗ.
“Đây là thứ gì?” Trần Kiều hỏi.
Lâm Tây mỉm cười, đưa lễ vật đẩy đến trong lòng Trần Kiều, “Tặng cho anh.”
Trần Kiều giương mắt hỏi cô: “Quà?”
“Ừ!” Lâm Tây mang theo một chút kiêu ngạo, gật đầu thật mạnh, vẻ mặt cầu khích lệ.
Ai biết Trần Kiều cái gì cũng không nói, mặt lặng lẽ biến đỏ.
“Sao lại đỏ mặt?” Lâm Tây có chút giật mình, cô chỉ biết những lúc cô nói lời cợt nhả Trần Kiều mới có thể thẹn thùng.
Nhưng bây giờ cô đơn thuần tặng cho anh một món quà, anh đỏ mặt cái gì?
Đây vẫn là thiếu niên lạnh lùng lúc trước cô quen hay sao!
Trần Kiều vui vẻ không nói nên lời, gắt gao ôm hộp: “Đây là món quà đầu tiên em tặng anh.”
Lâm Tây cười, “Lúc trước anh cũng tặng cho em rất nhiều quà, về sau em còn sẽ tặng quà cho anh.”
Trần Kiều lắc đầu, “Không giống nhau.”
Lâm Tây buồn bực: “Có cái gì không giống nhau?”
Trần Kiều nhấp nhấp miệng: “Em tặng cho anh, và anh tặng cho em, đương nhiên không giống nhau.”
Lâm Tây cười đến vui vẻ, vốn tưởng Trần Kiều là người cao lãnh lạnh lùng, không nghĩ tới lại là thiếu niên ngây thơ đáng yêu.
Ha ha.
Lâm Tây lấy hộp quà bỏ vào trong ba lô của Trần Kiều, nói: “Anh về nhà rồi mở ra coi, chúng ta đi ra ngoài trước, mẹ em ở nhà, để bà ấy nhìn thấy thì không tốt lắm.”
Hai người đi lên Tiểu Nam Sơn, sóng vai ngồi trên băng ghế đá, mua một phần bắp xào cùng nhau ăn.
Trần Kiều do dự một lát, hỏi: “Ba mẹ em.…”
Trong miệng Lâm Tây nhai bắp xào, như là không để ý gật đầu: “Ừm, ly hôn rồi.”
Trần Kiều: “Em.…”
Lâm Tây gật đầu, ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Ăn xong hộp bắp xào, Lâm Tây lau miệng, uống một ngụm nước, quay đầu nhẹ giọng nói với Trần Kiều: “Trần Kiều, em thật sự không có nhà.”
“Không sao cả.” Trần Kiều cầm tay Lâm Tây, “Còn có anh, em còn có anh, vẫn luôn có anh.”
Lâm Tây nói: “Hôm nay mẹ em nói cho em chuyện của ba mẹ năm đó. Thật ra bọn họ đã từng yêu nhau, mẹ em thậm chí vì ba em từ bỏ tương lai của chính mình.”
“Chẳng qua thời gian làm cho bọn họ đi đến nông nỗi như vậy, cuộc đời của hai người, đặc biệt là mẹ em, xem như huỷ hoại hơn một nửa.”
“Bởi vì tình yêu của ba mẹ, nên trước kia em vẫn luôn không tin tưởng vĩnh viễn, cũng không muốn đi tin tưởng ai. Nhưng còn tốt, em gặp được anh, tin anh.”
“Vào lúc em cái gì cũng không có, còn có anh.”
“Em chỉ còn anh.”
Nghe Lâm Tây nói, Trần Kiều trầm mặc một lát, sau đó ôm Lâm Tây vào lòng, trầm thấp nói: “Em thật sự tin anh sao?”
Không chờ Lâm Tây trả lời, Trần Kiều tiếp tục nói: “Có chuyện phải thẳng thắn nói với em.”
Trần Kiều buông Lâm Tây ra, cùng cô mặt đối mặt.
“Bây giờ nói cái này, có thể không quá thích hợp, anh vốn dĩ chuẩn bị về sau tìm cơ hội lại nói, nhưng.… anh không muốn để em cảm thấy anh gạt em.”
Trần Kiều rũ mắt, tựa hồ như đang giãy giụa.
“Nếu…. Có thể anh từng giết người, em còn cần anh sao?”
Lâm Tây trợn to mắt nhìn Trần Kiều, tiêu hóa lời Trần Kiều vừa mới nhẹ nhàng nói ra.
Từng giết người? Giết người!
Lâm Tây nhìn vào đôi mắt Trần Kiều, Trần Kiều tuy rằng còn miễn cưỡng dám nhìn Lâm Tây, nhưng dần không dám nhìn thẳng.
Anh sợ hãi.
Sợ hãi Lâm Tây quay đầu chạy, sợ cô thật sự không cần anh.
Trong đầu Lâm Tây ngàn hồi vạn chuyển, giết người? Giết ai? Vì sao?
Nhưng, Lâm Tây vẫn luôn nhìn vào đôi mắt Trần Kiều, đó là một đôi mắt trong suốt sạch sẽ.
Anh từng thẳng thắn nói với cô, anh đã từng vì sống sót mà đi trộm đồ.
Nhưng giết người và trộm đồ không cùng một khái niệm.
Biết sai bị buộc bất đắc dĩ có thể ăn năn hối cải, nhưng biết sai vẫn làm chính là một bước đi vào địa ngục.
Không đúng không đúng, Lâm Tây lấy lại bình tĩnh, Trần Kiều nói có thể anh từng giết người, không phải đã từng giết người.
Không cần hoảng, không cần tự nghĩ loạn.
Sắc mặt Trần Kiều trắng bệch, môi cũng bị chính mình cắn tới sắp chảy máu, thân thể hơi hơi run rẩy.
Lâm Tây nghĩ, lần đầu nhìn thấy anh chật vật như vậy, vẫn là ngày anh từ quê quán trở về.
Ngày đó, lần đầu tiên anh phân tích chính mình, thẳng thắn đối diện với quá khứ của bản thân.
Mà hôm nay, Trần Kiều lại một lần, ở trước mặt cô, đem chỗ sâu nhất trong quá khứ, nói ra sạch sẽ.
Lâm Tây nghĩ đến quá khứ của Trần Kiều, nghĩ đến cách Trần Kiều làm người, nghĩ đến thời gian bọn họ ở bên nhau, nếu lựa chọn tin tưởng, mặc kệ thế nào, cô đều tin tưởng Trần Kiều.
Lâm Tây chòm người về phía trước, ôm lấy thân thể run nhè nhẹ của Trần Kiều, nói: “Em sẽ không không cần anh.”
Trần Kiều đột nhiên ngẩn ra, thân mình cứng lại. Sau đó phục hồi tinh thần, dùng sức ôm lấy Lâm Tây.
Như là muốn ôm toàn thế giới vào trong lòng ngực.
“Anh phải nói cho em biết, sao lại thế này?” Lâm Tây nói.
Trần Kiều ôm chặt Lâm Tây, mặt cọ vào tóc cô vài cái, lúc này mới buông cô ra, nhưng tay Trần Kiều vẫn gắt gao nắm tay Lâm Tây, không dám buông.
“Lúc trước, có hay không đã nói với em chuyện nhà anh.”
Lâm Tây nghĩ tới lúc trước anh mơ hồ có đề cập đến gia đình của anh. Nhưng chỉ là một đoạn ngắn ngủi.
Nói mẹ anh, nói anh từ đây về sau, không còn gặp lại bà ấy.
Nhưng không nói tới ba anh.
Bình luận facebook