Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Mang thai
Bệnh viện trung ương, khoa phụ sản. Bảng điện tử hiện số thứ tự 388, vừa hay Hàn Phong lấy số 389. Anh nhịn không được khẩn trương đứng dậy, đã lâu lắm rồi mới trải nghiệm cảm giác lấy số thứ tự khám bệnh, giống như lúc anh chưa về nhà họ Hàn vậy, cũng bình thường cần kiệm như bao người, khám bệnh phải chờ đến số.
Nhưng lần này có chút khác biệt, vốn dĩ bọn họ đi đến khoa khám tổng quát xem xem Ngạn Doanh có ăn trúng gì đó bậy bạ hay không. Khám nửa ngày cũng cho ra kết quả bình thường, bác sĩ già kéo lên chiếc gọng kính bị rớt xuống sống mũi nhìn anh và cô đăm đăm suy nghĩ.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Hàn Phong với ánh mắt hơi hơi... khó coi nhưng khi va trúng ánh mắt hình viên đạn của Hàn Phong bác sĩ kia đành giả lơi quay đi hướng khác.
"Khụ khụ"
"..."
"À thì bạn gái cậu không có gì đâu, nhưng mà... vẫn nên đến khoa phụ sản khám một chút, chắc là mang thai rồi."
"Mang thai?" Ngạn Doanh kích động đến đứng bật dậy, cô mang thai sao, cô mang thai. Con ở trong bụng của cô, là con của anh và cô, là bảo bối của họ. Hàn Phong sợ cô kích động quá mức sẽ ảnh hưởng không tốt nhanh chóng ôm lấy lưng cô từ sau mà nâng đỡ, bác sĩ quan sát nét mặt của cô còn tưởng họ chỉ là tuổi trẻ bồng bột nhất thời không chấp nhận nổi chuyện có đứa bé nên thở dài ngao ngán khuyên ngăn.
"Nè cô gái, tôi biết chuyện này có hơi đột ngột nhưng mà đứa bé không có tội mà, nhìn hai người cũng không phải là điều kiện khó khăn đúng không, qua bên đó khám một chút đi, thế nào thì tùy hai người."
Ban đầu còn có Hàn Phong tỉnh táo, nghe thấy lời này cả hai đều hóa đá đồng bộ. Ngạn Doanh nhíu nhíu mi thắc mắc hỏi:
"Sao ạ, cháu không hiểu."
"Ây da, tùy các người vậy, tôi sao quản được chứ." Thất thần một chút Hàn Phong liền hiểu rõ, cho ông ta một cái nhìn "thân thương" tặng ông ta một câu:
"Chúng tôi là vợ chồng, vợ chồng "hợp pháp". Sau đó nhanh chóng dẫn Ngạn Doanh ra ngoài bỏ lại vị bác sĩ bắt đầu rối rắm.
Ngạn Doanh và Hàn Phong cần thời gian để tiêu hóa tin tức này, thơ thẩn đi đến khoa phụ sản, đại não ngưng trệ cả đặt phòng VIP cũng quên mất, theo bản năng bước đi theo người khác đến quầy lấy số mới tạo nên kỳ tích tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị vẫn bắt số ngồi đợi khám bệnh như bao người, đặc biệt còn là khoa phụ sản.
"Tít, 389"
Từ cửa phòng khám có một cặp vợ chồng đi ra, trên mặt là những nụ cười hạnh phúc. Ngạn Doanh bất giác vừa đi vào vừa nhìn vào cái bụng bằng phẳng của mình lại nhìn sang anh. Ban đầu anh mặt một bộ vest đen lịch lãm nhưng xảy ra quá nhiều chuyện áo vest ngoài không biết đã vứt ở xó nào, trên người anh một thân sơ mi trắng quần âu, không biết vì khẩn trương hay lo sợ mà áo sơ mi trên trong quần rơi ra khỏi thắt lưng anh cũng không ngó đến, trái với sự cẩu thả mất hình tượng thì nhìn anh như vậy ngược lại mang một nét đẹp ngông cuồng, hoang dại đến lạ.
Bác sĩ trực là một phụ nữ đã có tuổi nhìn thấy hai người họ một nam thì như mất hồn nữ lại nhìn dáo dác xa lạ liền biết cặp đôi này đang gặp vấn đề gì, tuổi trẻ ấy mà, vài lần là quen thôi.
"Cô gái, cô có vấn đề gì về phụ khoa sao?" Lời bác sĩ đến lại mới thu hút sự chú ý của Ngạn Doanh, nhưng cô cũng không biết trả lời như thế nào.
"Cô ấy dạo gần đây thay đổi khá lớn, tính tình dễ giận dễ nguôi, hay nũng nịu, khẩu vị khá tốt, đặc biệt thích ngủ." Chính bản thân cô cũng không biết bản thân như thế đấy, nhưng mà nói thẳng ra như thế Ngạn Doanh có chút ngại ngùng đỏ mặt cúi đầu xuống hai bàn chân nhỏ nhắn xinh xinh cọ cọ vào nhau.
"Vậy hai người..."
Bác sĩ cũng đã đoán được sự tình, chẳng qua muốn biết một chút họ dự định thế nào, gần đây thời tiết nóng bức nhiều cặp "bứt dây cương" đến đây phá thai rất nhiều nên không biết được người đến khám hay phá, hỏi trước vẫn tốt hơn.
"Khụ, chỉ là triệu chứng thôi, chúng tôi muốn xem cô ấy có thai không."
"À à được, nào cô gái đi theo tôi."
Bác sĩ dắt tay Ngạn Doanh đi vào bên trong rèm che đỡ cô nằm lên giường chuẩn bị dụng cụ. Nhìn qua có vẻ bình tĩnh nhưng Hàn Phong chẳng khác nào bị lửa đốt. Không biết cô có thai hay không?
Nếu có con của họ có tốt không? Cô mang thai mấy tháng rồi? Nhiều lần anh "quấy" cô có ảnh hưởng con không?
Cô có ghét con không? Cô từ đầu chỉ lẳng lặng không nói một lời nào, cô có... thôi bỏ đi, không có chuyện đó đâu.
______________________
Sau một lúc rèm kéo ra, Ngạn Doanh cầm trên tay kết quả xét nghiệm sau một hồi lâu mà vẫn chưa tiêu hóa được tin tức này. Hàn Phong vừa thấy cô bước ra người như bị giật dây chạy thẳng đên bên cô.
"Sao rồi em?"
Anh thật sự khẩn trương đến tay run cầm cập, lọt vào mắt cô lại khiến cô không nhịn được phụt cười, nhón chân lên nói nhỏ vào tai anh.
"Nếu người khác biết được Lão đại như anh có ngày run thế này chắc bọn họ sẽ chọt đuôi mắt mình mất thôi."
Biết cô trêu chọc mình nhưng bây giờ anh không còn hơi sức đâu đùa với cô.
"Đừng đùa nữa, mau nói đi."
Cô thuận thế lười biếng ngã dựa vào người anh, Hàn Phong sợ tới mức hoảng hồn đỡ lấy cô, Ngạn Doanh còn ác ý dùng hai bàn tay nhỏ bé trắng noãn bưng khuôn mặt anh tuấn ấy.
"Em có rồi."
"Có gì?"
"..."
"Có con của anh đấy."
Cô tức đến dậm chân buông anh ra bỏ đi trước không thèm ngó ngàng đến anh nữa. Hàn Phong sau khi định thần được khóe miệng bất giác cong lên điên cuồng chạy theo cô hét lớn.
"Em có rồi sao, chúng ta có con rồi hả, em nói xem có đúng không."
"Đã thế này còn đúng gì nữa chứ."
"Sao lúc nảy em không thèm nói gì thế"
"Thì tại em không thèm nói với anh."
"..."
"Nè, đợi anh với, vợ ơi haha".
Nhưng lần này có chút khác biệt, vốn dĩ bọn họ đi đến khoa khám tổng quát xem xem Ngạn Doanh có ăn trúng gì đó bậy bạ hay không. Khám nửa ngày cũng cho ra kết quả bình thường, bác sĩ già kéo lên chiếc gọng kính bị rớt xuống sống mũi nhìn anh và cô đăm đăm suy nghĩ.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Hàn Phong với ánh mắt hơi hơi... khó coi nhưng khi va trúng ánh mắt hình viên đạn của Hàn Phong bác sĩ kia đành giả lơi quay đi hướng khác.
"Khụ khụ"
"..."
"À thì bạn gái cậu không có gì đâu, nhưng mà... vẫn nên đến khoa phụ sản khám một chút, chắc là mang thai rồi."
"Mang thai?" Ngạn Doanh kích động đến đứng bật dậy, cô mang thai sao, cô mang thai. Con ở trong bụng của cô, là con của anh và cô, là bảo bối của họ. Hàn Phong sợ cô kích động quá mức sẽ ảnh hưởng không tốt nhanh chóng ôm lấy lưng cô từ sau mà nâng đỡ, bác sĩ quan sát nét mặt của cô còn tưởng họ chỉ là tuổi trẻ bồng bột nhất thời không chấp nhận nổi chuyện có đứa bé nên thở dài ngao ngán khuyên ngăn.
"Nè cô gái, tôi biết chuyện này có hơi đột ngột nhưng mà đứa bé không có tội mà, nhìn hai người cũng không phải là điều kiện khó khăn đúng không, qua bên đó khám một chút đi, thế nào thì tùy hai người."
Ban đầu còn có Hàn Phong tỉnh táo, nghe thấy lời này cả hai đều hóa đá đồng bộ. Ngạn Doanh nhíu nhíu mi thắc mắc hỏi:
"Sao ạ, cháu không hiểu."
"Ây da, tùy các người vậy, tôi sao quản được chứ." Thất thần một chút Hàn Phong liền hiểu rõ, cho ông ta một cái nhìn "thân thương" tặng ông ta một câu:
"Chúng tôi là vợ chồng, vợ chồng "hợp pháp". Sau đó nhanh chóng dẫn Ngạn Doanh ra ngoài bỏ lại vị bác sĩ bắt đầu rối rắm.
Ngạn Doanh và Hàn Phong cần thời gian để tiêu hóa tin tức này, thơ thẩn đi đến khoa phụ sản, đại não ngưng trệ cả đặt phòng VIP cũng quên mất, theo bản năng bước đi theo người khác đến quầy lấy số mới tạo nên kỳ tích tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị vẫn bắt số ngồi đợi khám bệnh như bao người, đặc biệt còn là khoa phụ sản.
"Tít, 389"
Từ cửa phòng khám có một cặp vợ chồng đi ra, trên mặt là những nụ cười hạnh phúc. Ngạn Doanh bất giác vừa đi vào vừa nhìn vào cái bụng bằng phẳng của mình lại nhìn sang anh. Ban đầu anh mặt một bộ vest đen lịch lãm nhưng xảy ra quá nhiều chuyện áo vest ngoài không biết đã vứt ở xó nào, trên người anh một thân sơ mi trắng quần âu, không biết vì khẩn trương hay lo sợ mà áo sơ mi trên trong quần rơi ra khỏi thắt lưng anh cũng không ngó đến, trái với sự cẩu thả mất hình tượng thì nhìn anh như vậy ngược lại mang một nét đẹp ngông cuồng, hoang dại đến lạ.
Bác sĩ trực là một phụ nữ đã có tuổi nhìn thấy hai người họ một nam thì như mất hồn nữ lại nhìn dáo dác xa lạ liền biết cặp đôi này đang gặp vấn đề gì, tuổi trẻ ấy mà, vài lần là quen thôi.
"Cô gái, cô có vấn đề gì về phụ khoa sao?" Lời bác sĩ đến lại mới thu hút sự chú ý của Ngạn Doanh, nhưng cô cũng không biết trả lời như thế nào.
"Cô ấy dạo gần đây thay đổi khá lớn, tính tình dễ giận dễ nguôi, hay nũng nịu, khẩu vị khá tốt, đặc biệt thích ngủ." Chính bản thân cô cũng không biết bản thân như thế đấy, nhưng mà nói thẳng ra như thế Ngạn Doanh có chút ngại ngùng đỏ mặt cúi đầu xuống hai bàn chân nhỏ nhắn xinh xinh cọ cọ vào nhau.
"Vậy hai người..."
Bác sĩ cũng đã đoán được sự tình, chẳng qua muốn biết một chút họ dự định thế nào, gần đây thời tiết nóng bức nhiều cặp "bứt dây cương" đến đây phá thai rất nhiều nên không biết được người đến khám hay phá, hỏi trước vẫn tốt hơn.
"Khụ, chỉ là triệu chứng thôi, chúng tôi muốn xem cô ấy có thai không."
"À à được, nào cô gái đi theo tôi."
Bác sĩ dắt tay Ngạn Doanh đi vào bên trong rèm che đỡ cô nằm lên giường chuẩn bị dụng cụ. Nhìn qua có vẻ bình tĩnh nhưng Hàn Phong chẳng khác nào bị lửa đốt. Không biết cô có thai hay không?
Nếu có con của họ có tốt không? Cô mang thai mấy tháng rồi? Nhiều lần anh "quấy" cô có ảnh hưởng con không?
Cô có ghét con không? Cô từ đầu chỉ lẳng lặng không nói một lời nào, cô có... thôi bỏ đi, không có chuyện đó đâu.
______________________
Sau một lúc rèm kéo ra, Ngạn Doanh cầm trên tay kết quả xét nghiệm sau một hồi lâu mà vẫn chưa tiêu hóa được tin tức này. Hàn Phong vừa thấy cô bước ra người như bị giật dây chạy thẳng đên bên cô.
"Sao rồi em?"
Anh thật sự khẩn trương đến tay run cầm cập, lọt vào mắt cô lại khiến cô không nhịn được phụt cười, nhón chân lên nói nhỏ vào tai anh.
"Nếu người khác biết được Lão đại như anh có ngày run thế này chắc bọn họ sẽ chọt đuôi mắt mình mất thôi."
Biết cô trêu chọc mình nhưng bây giờ anh không còn hơi sức đâu đùa với cô.
"Đừng đùa nữa, mau nói đi."
Cô thuận thế lười biếng ngã dựa vào người anh, Hàn Phong sợ tới mức hoảng hồn đỡ lấy cô, Ngạn Doanh còn ác ý dùng hai bàn tay nhỏ bé trắng noãn bưng khuôn mặt anh tuấn ấy.
"Em có rồi."
"Có gì?"
"..."
"Có con của anh đấy."
Cô tức đến dậm chân buông anh ra bỏ đi trước không thèm ngó ngàng đến anh nữa. Hàn Phong sau khi định thần được khóe miệng bất giác cong lên điên cuồng chạy theo cô hét lớn.
"Em có rồi sao, chúng ta có con rồi hả, em nói xem có đúng không."
"Đã thế này còn đúng gì nữa chứ."
"Sao lúc nảy em không thèm nói gì thế"
"Thì tại em không thèm nói với anh."
"..."
"Nè, đợi anh với, vợ ơi haha".
Bình luận facebook