Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Lâm Bất Phàm cười khẩy nói: “Sao tôi có thể cầm tiền của người tàn phế được, tiền này cậu giữ lại xem bệnh đi.”
“Cái gì? Mày nói to là người tàn phế?” Vương Bân kinh ngạc.
“Cậu ngay cả tay cũng không biết dùng, chẳng lẽ không phải là người tàn phế sao? Cho nên tôi giúp cậu buộc dây giày, đó là trợ giúp lẫn nhân giữa bạn học trong lớp, dù sao ở trong mắt tôi, cậu đáng thương như vậy, cậu cho rằng diệu võ dương oai trước mặt Tô Tình là làm thấp tôi đi, là có thể tranh thủ hảo cảm của cậu ấy
sao? Tiểu tử, cậu quá non nớt, như vậy chỉ khiến Tô Tình càng thêm chán ghét cậu.” Lâm Bất Phàm giễu cợt nói.
Tô Tình đón nhận lời, mắt hạnh tròn xoe: “Vương Bân, Lâm Bất Phàm nói rất đúng, hành vi của loại người như cậu sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét cậu.”
“Lâm Bất Phàm mày là tên khốn kiếp.” Vương Bân đem tức giận trút lên người Lâm Bất Phàm, cậu ta đẩy Lâm Bất Phàm, Lâm Bất Phàm giả vờ ngã sấp xuống.
“Vương Bân cậu hơi quá đáng.”
“Vương Bân cậu dừng tay.”
“Vương Bân cậu khinh người quá đáng rồi.”
Via bạn học có lòng nhiệt tình trong lớp nhìn không nổi, nhao nhao chạy tới đỡ Lâm Bất Phàm dậy.
“Các cậu đây là thế nào? Cậu ta không phải là một tên nghèo kiếp xác sao?”
Năm ấy các bạn học trong lớp đều rất nghèo, cho nên lời của cậu ta càng thêm kích động tức giận của các học sinh.
“Cậu có tiền, cậu có thể so với Tô Tình có tiền sao?” Một bạn học nữ mang mắt kính thật dày châm chọc nói.
Mặt Tô Tình lạnh nhìn về phía Vương Bân: “Vương Bân, cậu muốn so xem trong nhà ai có tiền phải không, vậy thì tới so với tôi, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón.”
Vương Bân quẫn bách, cậu ta cảm giác về sự ưu việt không còn sót lại chút gì, Vương Bân có cha là nhân viên quèn của doanh nghiệp nhà nước, mẹ là cô giáo tiếng Anh trường chúng tôi, khi đó thầy cô đều thiên vị, cái gọi là
thiên vị chính là lớp bổ túc. Có vài phụ hunh vì muốn con có thể học nhiều thêm một chút, cũng vì lấy lòng thầy cô, sẽ học lớp bổ túc, lúc đó đây cũng tính thu nhập bên ngoài của thầy cô, có chút thầy cô mưu đồ không tốt, sẽ giữ lại một chút nội dung quan trọng, bí quyết, nói ở trên lớp bổ túc, làm cho lớp bổ túc biến thành một loại tồn tại ưu việt.
“Lâm Bất Phàm, mày chờ tao.” Nói xong, Vương Bân thở phì phò chạy ra khỏi phòng học.
“Ỷ vào mẹ cậu ta là cô giáo tiếng Anh của trường chúng ta, chứ không liền vứt, thật không phải là con người mà.”
“Đúng vậy, đã sớm nhìn không quen cái tên Vương Bân này, nhà cậu ta lại không có tiền gì, còn vờ như là sói đuôi to.”
“Nói cho cùng còn không phải là tiền của chúng ta, mỗi tháng chúng ta học lớp tiếng Anh bổ túc, làm cho mẹ của cậu ta kiếm được thật nhiều tiền.”
Vài bạn học tức giận bất bình năm mồm người miệng nói
Lâm Bất Phàm cảm ơn đối với bạn học nâng anh dậy, rồi sau đó quay về chỗ mình ngồi.
Lớp trưởng với Lăng Tiêu lo lắng đi tới bên cạnh Lâm Bất Phàm nói: “Lâm Bất Phàm, cậu cẩn thận một chút, lòng dạ Vương Bân hẹp hòi, lúc nãy đi ra ngoài có thể là đi tố cáo với cô Vương đấy.”
Cô Vương chính là mẹ Vương Bân – Vương Mục Nữ.
“Đúng vậy, cô Vương cũng không phải là một người tốt gì, chuyên môn tìm người không học lớp bổ túc của bà ta mà gây khó dễ.” Lại có bạn học nói.
“Không có việc gì.” Lâm Bất Phàm cười nhạt, trên mặt gió êm sóng lặng, thật giống như chưa từng cỏ chuyện này xảy ra.
Tô Tình cách vài mét hơi hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Lâm Bất Phàm này sâu không thấy đáy thật, vừa rồi đối mặt khiêu khích của Vương Bân, không có chút nào loạn, giải quyết bằng phương thức hoàn mỹ, hung hăng đánh
vào mặt Vương Bân, còn lấy được sự đồng tình của các bạn học, trước đây vì sao không phát hiện mình không phát hiện cậu ta lợi hại?
Tiết 3 chính là lớp tiếng Anh, Vương Mục Nữ liền xuất hiện, bà ta mặc một bộ đồ công sở, đeo kính gọng đỏ, moi dày khép kín, dáng vẻ hơi giận dữ.
Vừa vào cửa lớp con mắt liền khóa vào Lâm Bất Phàm.
Lâm Bất Phàm không để ý tới, đối với anh mà nói, học hay không học cũng giống nhau, bởi
vì mục đích sau cùng của học cũng là vì kiếm tiền, bây giờ anh có số lượng lớn tin tức tương lai, cũng đủ làm một phen sự nghiệp kinh thiên động địa, nói theo lời ngang ngược chính là, làm nhà giàu nhất Viêm Hạ cũng có khả năng.
“Cái gì? Mày nói to là người tàn phế?” Vương Bân kinh ngạc.
“Cậu ngay cả tay cũng không biết dùng, chẳng lẽ không phải là người tàn phế sao? Cho nên tôi giúp cậu buộc dây giày, đó là trợ giúp lẫn nhân giữa bạn học trong lớp, dù sao ở trong mắt tôi, cậu đáng thương như vậy, cậu cho rằng diệu võ dương oai trước mặt Tô Tình là làm thấp tôi đi, là có thể tranh thủ hảo cảm của cậu ấy
sao? Tiểu tử, cậu quá non nớt, như vậy chỉ khiến Tô Tình càng thêm chán ghét cậu.” Lâm Bất Phàm giễu cợt nói.
Tô Tình đón nhận lời, mắt hạnh tròn xoe: “Vương Bân, Lâm Bất Phàm nói rất đúng, hành vi của loại người như cậu sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét cậu.”
“Lâm Bất Phàm mày là tên khốn kiếp.” Vương Bân đem tức giận trút lên người Lâm Bất Phàm, cậu ta đẩy Lâm Bất Phàm, Lâm Bất Phàm giả vờ ngã sấp xuống.
“Vương Bân cậu hơi quá đáng.”
“Vương Bân cậu dừng tay.”
“Vương Bân cậu khinh người quá đáng rồi.”
Via bạn học có lòng nhiệt tình trong lớp nhìn không nổi, nhao nhao chạy tới đỡ Lâm Bất Phàm dậy.
“Các cậu đây là thế nào? Cậu ta không phải là một tên nghèo kiếp xác sao?”
Năm ấy các bạn học trong lớp đều rất nghèo, cho nên lời của cậu ta càng thêm kích động tức giận của các học sinh.
“Cậu có tiền, cậu có thể so với Tô Tình có tiền sao?” Một bạn học nữ mang mắt kính thật dày châm chọc nói.
Mặt Tô Tình lạnh nhìn về phía Vương Bân: “Vương Bân, cậu muốn so xem trong nhà ai có tiền phải không, vậy thì tới so với tôi, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón.”
Vương Bân quẫn bách, cậu ta cảm giác về sự ưu việt không còn sót lại chút gì, Vương Bân có cha là nhân viên quèn của doanh nghiệp nhà nước, mẹ là cô giáo tiếng Anh trường chúng tôi, khi đó thầy cô đều thiên vị, cái gọi là
thiên vị chính là lớp bổ túc. Có vài phụ hunh vì muốn con có thể học nhiều thêm một chút, cũng vì lấy lòng thầy cô, sẽ học lớp bổ túc, lúc đó đây cũng tính thu nhập bên ngoài của thầy cô, có chút thầy cô mưu đồ không tốt, sẽ giữ lại một chút nội dung quan trọng, bí quyết, nói ở trên lớp bổ túc, làm cho lớp bổ túc biến thành một loại tồn tại ưu việt.
“Lâm Bất Phàm, mày chờ tao.” Nói xong, Vương Bân thở phì phò chạy ra khỏi phòng học.
“Ỷ vào mẹ cậu ta là cô giáo tiếng Anh của trường chúng ta, chứ không liền vứt, thật không phải là con người mà.”
“Đúng vậy, đã sớm nhìn không quen cái tên Vương Bân này, nhà cậu ta lại không có tiền gì, còn vờ như là sói đuôi to.”
“Nói cho cùng còn không phải là tiền của chúng ta, mỗi tháng chúng ta học lớp tiếng Anh bổ túc, làm cho mẹ của cậu ta kiếm được thật nhiều tiền.”
Vài bạn học tức giận bất bình năm mồm người miệng nói
Lâm Bất Phàm cảm ơn đối với bạn học nâng anh dậy, rồi sau đó quay về chỗ mình ngồi.
Lớp trưởng với Lăng Tiêu lo lắng đi tới bên cạnh Lâm Bất Phàm nói: “Lâm Bất Phàm, cậu cẩn thận một chút, lòng dạ Vương Bân hẹp hòi, lúc nãy đi ra ngoài có thể là đi tố cáo với cô Vương đấy.”
Cô Vương chính là mẹ Vương Bân – Vương Mục Nữ.
“Đúng vậy, cô Vương cũng không phải là một người tốt gì, chuyên môn tìm người không học lớp bổ túc của bà ta mà gây khó dễ.” Lại có bạn học nói.
“Không có việc gì.” Lâm Bất Phàm cười nhạt, trên mặt gió êm sóng lặng, thật giống như chưa từng cỏ chuyện này xảy ra.
Tô Tình cách vài mét hơi hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Lâm Bất Phàm này sâu không thấy đáy thật, vừa rồi đối mặt khiêu khích của Vương Bân, không có chút nào loạn, giải quyết bằng phương thức hoàn mỹ, hung hăng đánh
vào mặt Vương Bân, còn lấy được sự đồng tình của các bạn học, trước đây vì sao không phát hiện mình không phát hiện cậu ta lợi hại?
Tiết 3 chính là lớp tiếng Anh, Vương Mục Nữ liền xuất hiện, bà ta mặc một bộ đồ công sở, đeo kính gọng đỏ, moi dày khép kín, dáng vẻ hơi giận dữ.
Vừa vào cửa lớp con mắt liền khóa vào Lâm Bất Phàm.
Lâm Bất Phàm không để ý tới, đối với anh mà nói, học hay không học cũng giống nhau, bởi
vì mục đích sau cùng của học cũng là vì kiếm tiền, bây giờ anh có số lượng lớn tin tức tương lai, cũng đủ làm một phen sự nghiệp kinh thiên động địa, nói theo lời ngang ngược chính là, làm nhà giàu nhất Viêm Hạ cũng có khả năng.
Bình luận facebook