Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1175
Edit: Lợn Bay
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển phân phó xong mấy chuyện lại vùi đầu công việc. Chuyện của ngân hàng đều đã sắp xếp ổn thỏa. Ôn Uyển đã chuẩn bị bước kế tiếp. Ngân hàng tư nhân Quảng Nguyên đến bây giờ đã mở rộng tại tất cả châu phủ trên Đại Tề, hai phần ba số huyện thành. Hiện giờ Ngân hàng Quảng Nguyên đã trở thành ngân hàng tư nhân nổi danh bậc nhất. Bước kế tiếp Ôn Uyển muốn làm chính là gia tăng hợp tác với các ngân hàng tư nhân của các gia tộc.
Mục đích của Ôn Uyển là muốn để cho Ngân hàng Quảng Nguyên trở nên giống như ngân hàng trung ương ở hiện đại, có chức năng điều tiết khống chế, không chỉ là giới hạn ở việc kiếm tiền. Chỉ cần thuận lợi phát triển, không tới mấy năm là có thể hoàn thành một bước này. Dựa theo những đường đi Ôn Uyển đã vạch ra, Ngân hàng Quảng Nguyên sẽ chẳng khác nào cột sống khống chế kinh tế Đại Tề (ngày hôm nay mới chỉ là một nửa). Thử nghĩ xem, nàng như vậy chẳng khác gì đã nắm trong tay tất cả ngân hàng tư nhân trong thiên hạ, chỉ cần có chút ý xấu, Đại Tề tất sẽ rối loạn. Ôn Uyển từ lâu đã nói với hoàng đế nàng làm như vậy là muốn để cho kinh tế phồn vinh thịnh vượng. Hoàng đế tất nhiên là toàn lực ủng hộ.
Vốn dĩ Ôn Uyển muốn chờ thời cơ chín mùi, để Ngân hàng Quảng Nguyên nhập vào quốc khố. Chẳng qua là hoàng đế không muốn, Ôn Uyển cũng không muốn tâm huyết mười mấy năm bị uổng phí cho nên đành xua bỏ đi ý nghĩ này.
Hoàng đế biết nhưng người khác lại không biết! Những người khác chỉ biết Ngân hàng Quảng Nguyên hôm nay đang là ngân hàng đệ nhất, khiến cho những ngân hàng tư nhân khác trở thành đối tác của nó. Thử nghĩ xem, khống chế tất cả các ngân hàng tư nhân, vậy thì cái danh thần tài cũng trở thành sự thực rồi. Vậy một khi nàng mất hứng còn không biết sẽ như thế nào đây? Cho nên đối với những hành động của Ôn Uyển, mọi người đều háo hức trông mong.
Buổi tối hôm đó, sắc mặt Ôn Uyển rất không tốt. Thời điểm dùng bữa, bốn hài tử thấy Ôn Uyển, đều liếc mắt nhìn nhau, đàng hoàng ăn cơm.
Sau khi ăn cơm tối, Minh Duệ đi phía sau Ôn Uyển: “Mẹ sao vậy?” Căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân, Minh Duệ đoán tuyệt đối không phải do chuyện làm ăn mà là những chuyện khác.
Ôn Uyển day day huyệt thái dương, suy nghĩ một chút mới nói: “Cũng không phải là đại sự gì. Bình Thượng Đường bị vạch tội rồi.” Tình hình cụ thể bây giờ còn chưa tra được, Ôn Uyển cũng không nên nói gì.
Minh Duệ vẻ mặt chán ghét: “Mẹ, ngàn vạn lần không nên nhúng tay. Nhà giam chính là điểm đến tốt nhất cho hắn. Chúng ta nuôi không nổi con sói mắt trắng này.” Bình Thượng Đường, Minh Duệ đã sớm biết là ai. Còn biết Bình Thượng Đường đã làm những gì với Ôn Uyển. Ý của Minh Duệ chính là bạch nhãn lang như vậy sớm nên ném vào hố phân đi.
Ôn Uyển cười xoa đầu Minh Duệ: “Đúng rồi, còn chưa kể ẹ biết cậu họ ở chỗ các con thế nào rồi?” Lại nói, cũng không biết Hạo Thân Vương đang mưu đồ cái gì.
Minh Duệ trầm ngâm một chút rồi nói: “Là một kẻ tâm tư sâu nặng. Chẳng qua đối với chúng con rất tốt, tạm thời còn chưa phát hiện có ý gì xấu.” Người mới tới vài ngày, nên không thể kết luận chuyện gì. Nhưng tiểu tử này đúng là đã tính toán trước. Vừa tới mấy ngày, đã lung lạc được Minh Cẩn.
Ôn Uyển yên tâm rồi.
Minh Duệ suy nghĩ lại nói: “Mẹ, lần trước người chỉ nói qua Gia Cát Lượng chảy nước mắt chém Mã Tắc lại không kể tiếp nữa. Lúc nào mới được nghe đoạn kết đây? Con đang rất mong chờ.” Chuyện xưa nghe hay như vậy, sao có thể dừng chứ? Truyện này so với Tây Du Kí còn hay gấp trăm lần đấy!
Ôn Uyển lại to đầu rồi. Trước đây đều là Lão sư thúc giục, hiện tại đến phiên nhi tử thúc giục: “Mẹ đã cho người đi thu thập tư liệu sống rồi, chờ hết năm, có ngày nghỉ mẹ sẽ sửa lại cho tốt rồi lại kể cho con nghe. Cho nên bây giờ không thể gấp nha.”
Minh Duệ khe khẽ thì thầm: “Mẹ, chuyện xưa này chỉ có thể kể cho con cùng đệ đệ nghe, không được kể cho những người khác nghe đấy nhé.” Chuyện xưa hay như vậy, hắn tất nhiên muốn chỉ mình được đặc biệt hưởng.
Ôn Uyển cười nói: “Con cảm thấy Minh Cẩn có thể quản được miệng của mình sao?” Thằng nhóc Minh Cẩn kia thích khoe khoang vô cùng. Có chuyện gì đắc ý liền hận không thể khiến người trong thiên hạ đều biết. Ôn Uyển cũng không hề quản thúc, đây là thiên tính của hài tử. Ôn Uyển không muốn o ép quá sớm. Chờ lớn hơn một chút, kinh qua nhiều chuyện tất nhiên sẽ biết thu liễm.
Minh Duệ mấp máy miệng, muốn khiến cho Minh Cẩn không kể cho người ngoài, không kể cho Linh Đông và Kỳ Triết thực có chút khó khăn. Nhưng nếu bắt Ôn Uyển chỉ kể chuyện cho hắn, thì khẳng định không thể nào. Khụ, xem ra phải dạy Minh Cẩn biết giữ bí mật thôi.
Tô Chân đi Tô phủ, tìm Hải thị thương lượng chuyện này. Hiện tại trừ Hải thị nàng không biết còn có thể tìm ai nói chuyện.
Hải thị đối với sự việc lần này cũng không còn biện pháp, Lão thái gia đã lên tiếng, trước khi cô gia hồi kinh, không nên làm bất cứ chuyện gì. Làm nhiều, sai nhiều.
Tô Chân khóc đến sưng cả mắt: “Chị dâu. Ôn Uyển nói chuyện này nàng sẽ không quản. Nên làm sao bây giờ a?” Vốn tưởng rằng Ôn Uyển ra mặt là có thể giải quyết chuyện này. Nhưng bây giờ, Ôn Uyển tính sẽ khoanh tay đứng nhìn rồi.
Hải thị đối với lần này không biết nói gì. Ôn Uyển không giúp đỡ là bình thường, nếu lại vươn tay hỗ trợ mới gọi là không bình thường. Chỉ là lời này nàng không nên nói với Tô Chân. Nếu không lại giống như thêm dầu vào lửa.
Chờ Tô Chân khóc lóc rời khỏi Tô phủ, nha hoàn bên cạnh không nhịn được nói: “Phu nhân, cho dù ân oán trước kia nhiều hơn nữa, Quận chúa lúc này đối với chuyện của cô gia lại khoanh tay đứng nhìn. Có phải quá bạc tình hay không?” Bất kể thế nào cũng là huynh đệ thừa tự. Trơ mắt nhìn tự huynh (tự trong “thừa tự”) vào lao ngục, lại thờ ơ lạnh nhạt, điều này làm cho người ta thấy không vừa mắt.
Hải thị lắc đầu cười khổ: “Cái gì mà bạc tình. Đây là báo ứng Bình Thượng Đường đáng phải nhận. Bình Thượng Đường cũng không phải là Bình Hướng Hi.” Bình Hướng Hi là cha đẻ Quận chúa, không thể không cứu. Có dạy hiếu thuận, nhưng cũng chỉ là hiếu với cha mẹ. Đối với cha mẹ bất hiếu, sẽ phải nhận vô số nước bọt, người đời phỉ nhổ, tiền đồ cùng con cái cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng đối với huynh trưởng thì không có yêu cầu gì.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển cầm bản điều trình những tội lỗi của Bình Thượng Đường bị cáo buộc. Ngự sử vạch cũng đều là tội nhỏ. Bởi vì hoàng đế còn chưa thể hiện thái độ, bên Ôn Uyển cũng chưa có động thái, cho nên mọi người đều ôm thái độ bàng quan.
Hạ Ảnh cho Ôn Uyển xem những tư liệu về tất cả những chuyện đã phát sinh từ khi Bình Thượng Đường nhậm chức. Ôn Uyển nhìn xong, không biết là nên khóc hay nên cười. Thật sự chỉ cần là người có chút đầu óc cũng sẽ không rơi vào hố người ta đã đào sẵn như vậy. Chỉ hai chữ thôi: ngu xuẩn.
Chuyện thứ nhất là một vụ phong hoá án. Đương nhiệm Giang Nam Tri Phủ là một đồng liêu ở Hộ bộ của hắn trước kia, quan hệ rất thân cận, tên Triệu Kiên. Thời điểm đầu năm mời hắn đến nhà uống rượu. Bình Thượng Đường nhận được thiệp liền đi. Cũng không biết là tại sao sau khi tỉnh lại, lại nằm trên giường cùng một nữ nhân.
Ở trong quan trường, đưa nữ nhân nịnh nọt cấp trên là chuyện bình thường. Bình Thượng Đường cũng không để ý, mang về phủ đệ, nữ nhân này thuận lý thành chương trở thành thị thiếp (là chuyện sau khi Tô Chân hồi kinh). Nàng này cũng họ Tô, gọi Tô di nương. Tô di nương này được Bình Thượng Đường sủng ái vô cùng, thường xuyên ra vào thư phòng hầu hạ.
Căn cứ tình báo, sự kiện lần này chính là từ chỗ Tô di nương này mà ra. Bởi vì đúng là Tô di nương đã từng thu nhận lễ trọng của người khác.
Rất nhiều năm trước Ôn Uyển đã cảnh báo nữ nhân người ta đưa tới không thể tin, rất có thể là mật thám được an bài. Đáng tiếc hắn ta căn bản không xem ra gì. Lần này rốt cục có phải mật thám hay không cũng không biết, nhưng cho phép một di nương tiến vào thư phòng, bị gài bẫy cũng là đáng đời.
Chuyện thứ hai, Bình Thượng Đường nhậm chức sáu năm này, tham ô hối lộ hơn sáu mươi vạn lượng bạc. Trong tư liệu tình báo, thời gian, địa điểm, người nào đưa đều viết rõ ràng.
Ôn Uyển nhìn xong hai thứ này, không nhịn được mà ném tài liệu xuống đất: “Thật sự là lòng tham không đáy.” Những thứ khác không nói, nàng giúp Tô Chân mở mấy cửa hàng, tiền lời hàng năm cũng bốn năm vạn. Mấy năm này đã tích lũy được không ít bạc. Nếu trong nhà nghèo khó cũng thôi, nhưng gia cảnh giàu có, còn đi tham ô nhận hối lộ.
Bản lãnh gì cũng không có còn dám học người khác đi tham ô, đúng là tự đưa nhược điểm cho người khác. Cảm thấy mình chết không đủ nhanh sao?
Ôn Uyển phát giận xong lại nói: “Chuyện này, còn phải chú ý nhiều hơn.” Chẳng quan tâm Bình Thượng Đường sẽ ra sao. Nếu dính dáng đến nàng, vậy thì đừng trách nàng không khách khí. Ôn Uyển cực kỳ khẳng định chuyện này tuyệt đối sẽ dính dáng đến nàng. Ai bảo ở bên ngoài nàng là núi dựa lớn nhất của Bình Thượng Đường đây! Cho dù mọi người tin tưởng nàng không thèm để mắt đến chút tiền kia, nhưng tiếng xấu này là muốn nàng gánh rồi.
Hạ Dao suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Quận chúa, người tính toán như thế nào?”
Ôn Uyển cười lạnh một tiếng: “Muốn tính toán ta, ta liền quấy cho đục thêm. Ta sẽ cho bọn chúng tiền mất tật mang.” Nếu mục tiêu thật sự của những người này là nàng. Nàng cũng sẽ thừa dịp này, đem những kẻ Giang Nam kia kéo hết xuống.
Mà lạ một điều là hoàng đế cũng không hỏi qua ý kiến Ôn Uyển, trực tiếp hạ thánh chỉ áp giải Bình Thượng Đường về kinh, ngay cả khâm sai cũng không phái.
Ôn Uyển nghe tin tức kia liền có một dự cảm xấu. Hoàng đế ghét nhất là tham quan, lần này sao lại không mượn cớ mà chỉnh đốn vậy?!
Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi, hoàng thượng nói hiện tại đã đến lễ mừng năm mới. Nháo quá lớn, ai cũng không thể qua năm an ổn. Tổng đốc Giang Nam là tâm phúc của hoàng thượng, chờ hết năm, việc nên tính toán toàn bộ sẽ tính toán. Hoàng thượng sẽ không vì tình riêng mà tha cho bất cứ ai.”
Ôn Uyển bĩu môi. Điều này chỉ để lừa tiểu hài tử, nàng không thèm tin. Ôn Uyển cực kì khẳng định hoàng đế có việc gạt nàng: “Hạ Ảnh, ngươi đàng hoàng nói cho ta biết cậu hoàng đế có chuyện gì? Ta rốt cục vẫn cảm thấy cậu hoàng đế gần đây là lạ.”
Hạ Ảnh lại nói hết thảy đều bình thường: “Quận chúa, thân thể hoàng thượng rất tốt, người không cần lo lắng. Về phần những thứ khác, ta biết đều nói cho người biết, không giấu diếm gì. Chuyện ta không biết tất nhiên là chuyện cơ mật mức độ cao, Quận chúa biết rồi cũng chỉ thêm nhiều chuyện.” Ôn Uyển không thích biết bí mật, cũng không thích nghe chuyện cơ mật. Vừa nói như thế, bảo đảm không hỏi nữa.
Ôn Uyển nghĩ nghĩ cũng thấy hợp lý. Nếu Hoàng đế không muốn nói cho nàng biết nhất định là có nguyên nhân của người. Ôn Uyển không suy nghĩ lung tung nữa. Là chuyện gì đến lúc đó sẽ biết.
Lễ mừng năm mới đã đến, tất cả hài tử đến lúc phải trở về. Nhưng Kỳ Triết lại không muốn: “Biểu tỷ, ta không muốn trở về.” Ở trong phủ Quận chúa, không cần lo lắng bị tính kế, không cần lo lắng cái nữ nhân ác độc kia lúc nào đưa hắn vào chỗ chết. Mỗi ngày ba bữa cơm bình thường, còn có bạn bè cùng dùng bữa. Ngay cả Ôn Uyển khi thấy mình trên mặt cũng dịu dàng hơn một chút.
Ôn Uyển cười nói: “Lễ mừng năm mới sao có thể ở phủ đệ ta nữa, đến lúc đó Vương Phủ sẽ bị người khác chê cười. Yên tâm, ta đã gửi thư cho Vương gia rồi. Sau khi ngươi trở về sẽ không như lúc trước nữa. Chờ ta đi thôn trang, ta liền phái người đi đón đệ.” Nếu đã đến phủ đệ mình cũng có chút tình cảm, nên giúp nhất định sẽ giúp .
Kỳ Triết gật đầu: “Biểu tỷ đối với Kỳ Triết thật là tốt, Kỳ Triết ghi nhớ trong lòng.” Nhiều lời lẽ khác Kỳ Triết cũng không nói, bây giờ mà nói hồi báo, tự thân hắn còn khó bảo toàn. Phần ân tình này để trong lòng là tốt rồi. Tương lai thời điểm cần dùng hắn, hắn hồi báo cũng không muộn.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, mặc dù nói nàng không quan tâm ân nghĩa hay không ân nghĩa, nhưng tâm ý của Kỳ Triết khiến trong lòng Ôn Uyển thật thoải mái.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển phân phó xong mấy chuyện lại vùi đầu công việc. Chuyện của ngân hàng đều đã sắp xếp ổn thỏa. Ôn Uyển đã chuẩn bị bước kế tiếp. Ngân hàng tư nhân Quảng Nguyên đến bây giờ đã mở rộng tại tất cả châu phủ trên Đại Tề, hai phần ba số huyện thành. Hiện giờ Ngân hàng Quảng Nguyên đã trở thành ngân hàng tư nhân nổi danh bậc nhất. Bước kế tiếp Ôn Uyển muốn làm chính là gia tăng hợp tác với các ngân hàng tư nhân của các gia tộc.
Mục đích của Ôn Uyển là muốn để cho Ngân hàng Quảng Nguyên trở nên giống như ngân hàng trung ương ở hiện đại, có chức năng điều tiết khống chế, không chỉ là giới hạn ở việc kiếm tiền. Chỉ cần thuận lợi phát triển, không tới mấy năm là có thể hoàn thành một bước này. Dựa theo những đường đi Ôn Uyển đã vạch ra, Ngân hàng Quảng Nguyên sẽ chẳng khác nào cột sống khống chế kinh tế Đại Tề (ngày hôm nay mới chỉ là một nửa). Thử nghĩ xem, nàng như vậy chẳng khác gì đã nắm trong tay tất cả ngân hàng tư nhân trong thiên hạ, chỉ cần có chút ý xấu, Đại Tề tất sẽ rối loạn. Ôn Uyển từ lâu đã nói với hoàng đế nàng làm như vậy là muốn để cho kinh tế phồn vinh thịnh vượng. Hoàng đế tất nhiên là toàn lực ủng hộ.
Vốn dĩ Ôn Uyển muốn chờ thời cơ chín mùi, để Ngân hàng Quảng Nguyên nhập vào quốc khố. Chẳng qua là hoàng đế không muốn, Ôn Uyển cũng không muốn tâm huyết mười mấy năm bị uổng phí cho nên đành xua bỏ đi ý nghĩ này.
Hoàng đế biết nhưng người khác lại không biết! Những người khác chỉ biết Ngân hàng Quảng Nguyên hôm nay đang là ngân hàng đệ nhất, khiến cho những ngân hàng tư nhân khác trở thành đối tác của nó. Thử nghĩ xem, khống chế tất cả các ngân hàng tư nhân, vậy thì cái danh thần tài cũng trở thành sự thực rồi. Vậy một khi nàng mất hứng còn không biết sẽ như thế nào đây? Cho nên đối với những hành động của Ôn Uyển, mọi người đều háo hức trông mong.
Buổi tối hôm đó, sắc mặt Ôn Uyển rất không tốt. Thời điểm dùng bữa, bốn hài tử thấy Ôn Uyển, đều liếc mắt nhìn nhau, đàng hoàng ăn cơm.
Sau khi ăn cơm tối, Minh Duệ đi phía sau Ôn Uyển: “Mẹ sao vậy?” Căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân, Minh Duệ đoán tuyệt đối không phải do chuyện làm ăn mà là những chuyện khác.
Ôn Uyển day day huyệt thái dương, suy nghĩ một chút mới nói: “Cũng không phải là đại sự gì. Bình Thượng Đường bị vạch tội rồi.” Tình hình cụ thể bây giờ còn chưa tra được, Ôn Uyển cũng không nên nói gì.
Minh Duệ vẻ mặt chán ghét: “Mẹ, ngàn vạn lần không nên nhúng tay. Nhà giam chính là điểm đến tốt nhất cho hắn. Chúng ta nuôi không nổi con sói mắt trắng này.” Bình Thượng Đường, Minh Duệ đã sớm biết là ai. Còn biết Bình Thượng Đường đã làm những gì với Ôn Uyển. Ý của Minh Duệ chính là bạch nhãn lang như vậy sớm nên ném vào hố phân đi.
Ôn Uyển cười xoa đầu Minh Duệ: “Đúng rồi, còn chưa kể ẹ biết cậu họ ở chỗ các con thế nào rồi?” Lại nói, cũng không biết Hạo Thân Vương đang mưu đồ cái gì.
Minh Duệ trầm ngâm một chút rồi nói: “Là một kẻ tâm tư sâu nặng. Chẳng qua đối với chúng con rất tốt, tạm thời còn chưa phát hiện có ý gì xấu.” Người mới tới vài ngày, nên không thể kết luận chuyện gì. Nhưng tiểu tử này đúng là đã tính toán trước. Vừa tới mấy ngày, đã lung lạc được Minh Cẩn.
Ôn Uyển yên tâm rồi.
Minh Duệ suy nghĩ lại nói: “Mẹ, lần trước người chỉ nói qua Gia Cát Lượng chảy nước mắt chém Mã Tắc lại không kể tiếp nữa. Lúc nào mới được nghe đoạn kết đây? Con đang rất mong chờ.” Chuyện xưa nghe hay như vậy, sao có thể dừng chứ? Truyện này so với Tây Du Kí còn hay gấp trăm lần đấy!
Ôn Uyển lại to đầu rồi. Trước đây đều là Lão sư thúc giục, hiện tại đến phiên nhi tử thúc giục: “Mẹ đã cho người đi thu thập tư liệu sống rồi, chờ hết năm, có ngày nghỉ mẹ sẽ sửa lại cho tốt rồi lại kể cho con nghe. Cho nên bây giờ không thể gấp nha.”
Minh Duệ khe khẽ thì thầm: “Mẹ, chuyện xưa này chỉ có thể kể cho con cùng đệ đệ nghe, không được kể cho những người khác nghe đấy nhé.” Chuyện xưa hay như vậy, hắn tất nhiên muốn chỉ mình được đặc biệt hưởng.
Ôn Uyển cười nói: “Con cảm thấy Minh Cẩn có thể quản được miệng của mình sao?” Thằng nhóc Minh Cẩn kia thích khoe khoang vô cùng. Có chuyện gì đắc ý liền hận không thể khiến người trong thiên hạ đều biết. Ôn Uyển cũng không hề quản thúc, đây là thiên tính của hài tử. Ôn Uyển không muốn o ép quá sớm. Chờ lớn hơn một chút, kinh qua nhiều chuyện tất nhiên sẽ biết thu liễm.
Minh Duệ mấp máy miệng, muốn khiến cho Minh Cẩn không kể cho người ngoài, không kể cho Linh Đông và Kỳ Triết thực có chút khó khăn. Nhưng nếu bắt Ôn Uyển chỉ kể chuyện cho hắn, thì khẳng định không thể nào. Khụ, xem ra phải dạy Minh Cẩn biết giữ bí mật thôi.
Tô Chân đi Tô phủ, tìm Hải thị thương lượng chuyện này. Hiện tại trừ Hải thị nàng không biết còn có thể tìm ai nói chuyện.
Hải thị đối với sự việc lần này cũng không còn biện pháp, Lão thái gia đã lên tiếng, trước khi cô gia hồi kinh, không nên làm bất cứ chuyện gì. Làm nhiều, sai nhiều.
Tô Chân khóc đến sưng cả mắt: “Chị dâu. Ôn Uyển nói chuyện này nàng sẽ không quản. Nên làm sao bây giờ a?” Vốn tưởng rằng Ôn Uyển ra mặt là có thể giải quyết chuyện này. Nhưng bây giờ, Ôn Uyển tính sẽ khoanh tay đứng nhìn rồi.
Hải thị đối với lần này không biết nói gì. Ôn Uyển không giúp đỡ là bình thường, nếu lại vươn tay hỗ trợ mới gọi là không bình thường. Chỉ là lời này nàng không nên nói với Tô Chân. Nếu không lại giống như thêm dầu vào lửa.
Chờ Tô Chân khóc lóc rời khỏi Tô phủ, nha hoàn bên cạnh không nhịn được nói: “Phu nhân, cho dù ân oán trước kia nhiều hơn nữa, Quận chúa lúc này đối với chuyện của cô gia lại khoanh tay đứng nhìn. Có phải quá bạc tình hay không?” Bất kể thế nào cũng là huynh đệ thừa tự. Trơ mắt nhìn tự huynh (tự trong “thừa tự”) vào lao ngục, lại thờ ơ lạnh nhạt, điều này làm cho người ta thấy không vừa mắt.
Hải thị lắc đầu cười khổ: “Cái gì mà bạc tình. Đây là báo ứng Bình Thượng Đường đáng phải nhận. Bình Thượng Đường cũng không phải là Bình Hướng Hi.” Bình Hướng Hi là cha đẻ Quận chúa, không thể không cứu. Có dạy hiếu thuận, nhưng cũng chỉ là hiếu với cha mẹ. Đối với cha mẹ bất hiếu, sẽ phải nhận vô số nước bọt, người đời phỉ nhổ, tiền đồ cùng con cái cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng đối với huynh trưởng thì không có yêu cầu gì.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển cầm bản điều trình những tội lỗi của Bình Thượng Đường bị cáo buộc. Ngự sử vạch cũng đều là tội nhỏ. Bởi vì hoàng đế còn chưa thể hiện thái độ, bên Ôn Uyển cũng chưa có động thái, cho nên mọi người đều ôm thái độ bàng quan.
Hạ Ảnh cho Ôn Uyển xem những tư liệu về tất cả những chuyện đã phát sinh từ khi Bình Thượng Đường nhậm chức. Ôn Uyển nhìn xong, không biết là nên khóc hay nên cười. Thật sự chỉ cần là người có chút đầu óc cũng sẽ không rơi vào hố người ta đã đào sẵn như vậy. Chỉ hai chữ thôi: ngu xuẩn.
Chuyện thứ nhất là một vụ phong hoá án. Đương nhiệm Giang Nam Tri Phủ là một đồng liêu ở Hộ bộ của hắn trước kia, quan hệ rất thân cận, tên Triệu Kiên. Thời điểm đầu năm mời hắn đến nhà uống rượu. Bình Thượng Đường nhận được thiệp liền đi. Cũng không biết là tại sao sau khi tỉnh lại, lại nằm trên giường cùng một nữ nhân.
Ở trong quan trường, đưa nữ nhân nịnh nọt cấp trên là chuyện bình thường. Bình Thượng Đường cũng không để ý, mang về phủ đệ, nữ nhân này thuận lý thành chương trở thành thị thiếp (là chuyện sau khi Tô Chân hồi kinh). Nàng này cũng họ Tô, gọi Tô di nương. Tô di nương này được Bình Thượng Đường sủng ái vô cùng, thường xuyên ra vào thư phòng hầu hạ.
Căn cứ tình báo, sự kiện lần này chính là từ chỗ Tô di nương này mà ra. Bởi vì đúng là Tô di nương đã từng thu nhận lễ trọng của người khác.
Rất nhiều năm trước Ôn Uyển đã cảnh báo nữ nhân người ta đưa tới không thể tin, rất có thể là mật thám được an bài. Đáng tiếc hắn ta căn bản không xem ra gì. Lần này rốt cục có phải mật thám hay không cũng không biết, nhưng cho phép một di nương tiến vào thư phòng, bị gài bẫy cũng là đáng đời.
Chuyện thứ hai, Bình Thượng Đường nhậm chức sáu năm này, tham ô hối lộ hơn sáu mươi vạn lượng bạc. Trong tư liệu tình báo, thời gian, địa điểm, người nào đưa đều viết rõ ràng.
Ôn Uyển nhìn xong hai thứ này, không nhịn được mà ném tài liệu xuống đất: “Thật sự là lòng tham không đáy.” Những thứ khác không nói, nàng giúp Tô Chân mở mấy cửa hàng, tiền lời hàng năm cũng bốn năm vạn. Mấy năm này đã tích lũy được không ít bạc. Nếu trong nhà nghèo khó cũng thôi, nhưng gia cảnh giàu có, còn đi tham ô nhận hối lộ.
Bản lãnh gì cũng không có còn dám học người khác đi tham ô, đúng là tự đưa nhược điểm cho người khác. Cảm thấy mình chết không đủ nhanh sao?
Ôn Uyển phát giận xong lại nói: “Chuyện này, còn phải chú ý nhiều hơn.” Chẳng quan tâm Bình Thượng Đường sẽ ra sao. Nếu dính dáng đến nàng, vậy thì đừng trách nàng không khách khí. Ôn Uyển cực kỳ khẳng định chuyện này tuyệt đối sẽ dính dáng đến nàng. Ai bảo ở bên ngoài nàng là núi dựa lớn nhất của Bình Thượng Đường đây! Cho dù mọi người tin tưởng nàng không thèm để mắt đến chút tiền kia, nhưng tiếng xấu này là muốn nàng gánh rồi.
Hạ Dao suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Quận chúa, người tính toán như thế nào?”
Ôn Uyển cười lạnh một tiếng: “Muốn tính toán ta, ta liền quấy cho đục thêm. Ta sẽ cho bọn chúng tiền mất tật mang.” Nếu mục tiêu thật sự của những người này là nàng. Nàng cũng sẽ thừa dịp này, đem những kẻ Giang Nam kia kéo hết xuống.
Mà lạ một điều là hoàng đế cũng không hỏi qua ý kiến Ôn Uyển, trực tiếp hạ thánh chỉ áp giải Bình Thượng Đường về kinh, ngay cả khâm sai cũng không phái.
Ôn Uyển nghe tin tức kia liền có một dự cảm xấu. Hoàng đế ghét nhất là tham quan, lần này sao lại không mượn cớ mà chỉnh đốn vậy?!
Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi, hoàng thượng nói hiện tại đã đến lễ mừng năm mới. Nháo quá lớn, ai cũng không thể qua năm an ổn. Tổng đốc Giang Nam là tâm phúc của hoàng thượng, chờ hết năm, việc nên tính toán toàn bộ sẽ tính toán. Hoàng thượng sẽ không vì tình riêng mà tha cho bất cứ ai.”
Ôn Uyển bĩu môi. Điều này chỉ để lừa tiểu hài tử, nàng không thèm tin. Ôn Uyển cực kì khẳng định hoàng đế có việc gạt nàng: “Hạ Ảnh, ngươi đàng hoàng nói cho ta biết cậu hoàng đế có chuyện gì? Ta rốt cục vẫn cảm thấy cậu hoàng đế gần đây là lạ.”
Hạ Ảnh lại nói hết thảy đều bình thường: “Quận chúa, thân thể hoàng thượng rất tốt, người không cần lo lắng. Về phần những thứ khác, ta biết đều nói cho người biết, không giấu diếm gì. Chuyện ta không biết tất nhiên là chuyện cơ mật mức độ cao, Quận chúa biết rồi cũng chỉ thêm nhiều chuyện.” Ôn Uyển không thích biết bí mật, cũng không thích nghe chuyện cơ mật. Vừa nói như thế, bảo đảm không hỏi nữa.
Ôn Uyển nghĩ nghĩ cũng thấy hợp lý. Nếu Hoàng đế không muốn nói cho nàng biết nhất định là có nguyên nhân của người. Ôn Uyển không suy nghĩ lung tung nữa. Là chuyện gì đến lúc đó sẽ biết.
Lễ mừng năm mới đã đến, tất cả hài tử đến lúc phải trở về. Nhưng Kỳ Triết lại không muốn: “Biểu tỷ, ta không muốn trở về.” Ở trong phủ Quận chúa, không cần lo lắng bị tính kế, không cần lo lắng cái nữ nhân ác độc kia lúc nào đưa hắn vào chỗ chết. Mỗi ngày ba bữa cơm bình thường, còn có bạn bè cùng dùng bữa. Ngay cả Ôn Uyển khi thấy mình trên mặt cũng dịu dàng hơn một chút.
Ôn Uyển cười nói: “Lễ mừng năm mới sao có thể ở phủ đệ ta nữa, đến lúc đó Vương Phủ sẽ bị người khác chê cười. Yên tâm, ta đã gửi thư cho Vương gia rồi. Sau khi ngươi trở về sẽ không như lúc trước nữa. Chờ ta đi thôn trang, ta liền phái người đi đón đệ.” Nếu đã đến phủ đệ mình cũng có chút tình cảm, nên giúp nhất định sẽ giúp .
Kỳ Triết gật đầu: “Biểu tỷ đối với Kỳ Triết thật là tốt, Kỳ Triết ghi nhớ trong lòng.” Nhiều lời lẽ khác Kỳ Triết cũng không nói, bây giờ mà nói hồi báo, tự thân hắn còn khó bảo toàn. Phần ân tình này để trong lòng là tốt rồi. Tương lai thời điểm cần dùng hắn, hắn hồi báo cũng không muộn.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, mặc dù nói nàng không quan tâm ân nghĩa hay không ân nghĩa, nhưng tâm ý của Kỳ Triết khiến trong lòng Ôn Uyển thật thoải mái.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook