Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1215
Edit+Beta: Tiểu Tuyền
Tô Chân Chân vừa mới được an ủi vì nghe Hải thị nói Tô phu nhân đã đồng ý đem Tiết Ngưng Minh đưa đi, vài ngày nữa sẽ tự thoái hôn. Tô Chân Chân xem như đã nhẹ nhõm phần nào vì đầu sỏ đã mất. Nhưng bây giờ Mộng Lan đã đem tầng che dấu bên trong lột xuống, cho dù người đã bị đưa đi, tương lai sau này Tô Hàng sẽ đem món nợ này tính ở trên đầu Mộng Lan. Cuộc sống đó còn không bằng xuất gia làm ni cô.
Hải thị tâm tư sáng suốt, mặc dù Mộng Lan luôn miệng nói không có ý chia rẽ hai người. Nhưng ý thực sự của Mộng Lan là muốn thoái hôn. Trước kia nàng nhìn Mộng Lan cảm thấy đây là một đứa bé có tính tình ôn hoà, không ngờ lại kiên cường như thế. Vốn nhìn thấy chuyện này đã được giải quyết, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim
Tô Chân Chân nhìn nữ nhi như châu như bảo của mình khóc đến tuyệt vọng và bi thương, cũng lã chã rơi lệ “Chị dâu. . . . . .” Nhưng lời nói thoái hôn này làm sao cũng không thốt ra được. Nếu thoái hôn, sau này sẽ phải gả thấp. Nhưng gả thấp thì có thể có được hạng người gì đây? Trượng phu đã không còn quan chức, trong nhà lại không được như trước kia nữa. Vậy còn có thể được hạng người tốt nào? Hơn nữa còn có Mộng Nam, nàng lo lắng không biết sao này sẽ thế nào?
Hải thị cuối cùng thất bại quay về.
Bình Thượng Đường suy tư một lúc lâu, kỳ thật dựa theo bản tâm mà nói, hắn không muốn huỷ cửa hôn nhân này. Nên biết rằng mối thân gia thế này, rất khó tìm. Con đường làm quan đời này của hắn đã mất, trong nhà lại xuống dốc không phanh, nếu huỷ cửa hôn nhân này, sau này sẽ toàn là hộ nhỏ gia đình nhỏ.
Mộng Lan gục ở trước giường của Chân Chân khóc nói “Mẹ, con cũng không muốn như vậy đâu. Nhưng biểu ca đã nói, nhất định phải cưới Tiết biểu muội. Vậy con còn gả qua đó làm cái gì? Mẹ, đến lúc đó biểu ca sẽ hận chết con, mẹ, cho dù cả đời con không lấy chồng, phải xuất gia làm ni cô, con cũng không cần gả cho biểu ca. Mẹ, con không muốn bị người ta xem như trò cười.” Ở dưới tình huống này mà nàng còn gả qua, nàng thật sự sẽ thành trò cười.
Tô Chân Chân khóc rống “Mộng Lan, thoái hôn rồi sau này con sẽ gặp dạng người gì chứ? Bộ dạng hôm nay của nhà chúng ta. Con mà thoái hôn sẽ tìm không được người trong sạch nữa.” Tô Chân Chân càng nghĩ càng khó chịu, khóc đến không thể thu thập.
Mộng Lan cắn răng nói “Mẹ, con không lấy chồng.” Cùng lắm thì sau này gả cho nhà nhỏ hộ nhỏ vẫn tốt hơn, so với gả cho một người chồng không cần mình. Hắn không muốn cưới nàng, mà ép buộc gả qua đó, chẳng lẽ mỗi ngày ….. phải như vậy qua ( lời nói một mình giữ phòng trống vẫn có ý nghĩ không tốt ).
Tô Chân Chân nghĩ nửa ngày sau đó nói “Con để ta suy nghĩ đã.” Nhưng ý nghĩ này, không phải Tô Chân Chân nghĩ là có thể thực hiện được.
Tô Chân Chân cùng Bình Thượng Đường bị sự khóc than của Mộng Lan đều nổi lên tâm tư thoái hôn. Nhưng còn chưa có hành động, đã bị Tô Hiển gọi qua mắng một trận.
Ôn Uyển nghe được Mộng Lan tự mình yêu cầu thoái hôn. Đáng tiếc, mặc dù Tô Chân Chân và Bình Thượng Đường cũng có tâm tư này, nhưng không thể cãi lại cha mẹ. Điều này đã nằm trong dự liệu của Ôn Uyển.
Ngược lại Ôn Uyển lại bị hành động của Mộng Lan mà có chút ngoài ý muốn “Không ngờ nha đầu này có dũng khí phá phủ trầm chu. Không tệ.” Ít nhất chứng tỏ so với Tô Chân Chân, Mộng Lan không chỉ mạnh hơn trăm lần. Là một đứa bé tự cường tự lập , Ôn Uyển rất vui vẻ. Nếu Mộng Lan không đưa ra phản kháng, mà thuận theo tự nhiên, mỗi ngày chỉ khóc nỉ non, ngược lại sẽ khiến Ôn Uyển nhìn không thuận mắt. Bất kể như thế nào. Hạnh phúc của mình thì phải tự mình tranh thủ. Người khác giúp đở chỉ là nhất thời, mình cứng rắn mạnh mẽ mới là vương đạo.
Hạ Ảnh cũng khó được lúc gật đầu tỏ vẻ tán đồng với Mộng Lan. Đối với cho sự kiện này cũng không chán ghét nữa “Quận chúa, hôn sự này rất khó huỷ. Nếu không có một lý do tốt thì không huỷ được.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng “Chuyện hôn sự này khó huỷ sao? Đưa thiếp mời, mời Tô Chân Chân cùng Mộng Lan đến phủ của ta một chuyến. Ta phải đích tai nghe ý nghĩ của họ. Nếu bọn họ kiên trì muốn thoái hôn, ta sẽ thành toàn cho nó.” Chỉ cần nghĩ ra lý do cho bọn họ thoái hôn. Có đủ mặt mũi để thoái hôn. Nhưng mà Tiết Ngưng Minh quyết sẽ không thành con dâu của Tô gia được, Hải thị sẽ không đồng ý.
Mộng Tuyền nhận được tin tức, biết Ôn Uyển đưa thiếp mời bảo mẹ nàng cùng tỷ tỷ đi qua phủ Quận chúa một chuyến. Rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Cô ra mặt là tốt rồi, có cô ra mặt thì mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Triệu ma ma cũng đem trái tim treo cao buông xuống. Bà sở dĩ dám đưa ra kiến nghị này. Vì đoán được Quận chúa sẽ không khoanh tay bất kể. Chỉ cần Quận chúa nhúng tay vào, chuyện thoái hôn sẽ thành công ( đây là điển hình của tin tưởng mù quán ).
Tô Chân Chân dẫn Mộng Lan đến phủ đệ của Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn thấy Mộng Lan mới mấy ngày đã gầy đi không ít. Ôn Uyển bảo hai người ngồi xuống.
Tô Chân Chân bây giờ hối hận rồi, thật hối hận “Ôn Uyển, lúc đó nếu ta nghe lời muội, không kết mối hôn sự này, thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Ôn Uyển, đáng lý ta nên nghe lời muội.” Khi ấy Ôn Uyển không đồng ý hôn sự này, nàng lại kiên trì. Kỳ thật lúc đó Bình Thượng Đường tuy đồng ý, nhưng nếu nàng phản đối, thì hôn sự này cũng không kết được. Nhưng nàng nghĩ đó là nhà mẹ đẻ mình, mình lại thân thiết với chị dâu. Làm sao lại ngờ đến còn chuyện thế này.
Ôn Uyển cũng không rảnh đi an ủi nàng ta, chỉ quay đầu nhìn Mộng Lan đang mang sắc mặt bi thương “Cháu muốn kiên trì thoái hôn, phải không?” .
Mộng Lan cũng biết, lúc này mà không nói thì nửa phần cơ hội cũng không còn “Dạ, cô, cháu không muốn chia rẽ biểu ca và biểu muội. Cô, cháu thà … xuất gia cháu cũng không cần . . . . .”
Ôn Uyển lắc tay “Những lời vô dụng kia không nên nói ở trước mặt ta. Cháu chỉ cần cho biết ta, cháu nhất quyết thoái hôn, không gả đến Tô gia đúng không? Hơn nữa bất kể tương lai sau này như thế nào cũng không hối hận. Chỉ sợ sau này người mà cháu gả, gia cảnh không tốt như Tô gia, cháu cũng không hối hận.” Tương lai Mộng Lan gả cho người khác, trăm phần trăm là điều kiện không có tốt như Tô Hàng. Gia thế khẳng định cũng muốn kém hơn không ít.
Mộng Lan vội vã gật đầu “Cô, cháu sẽ không hối hận. Tệ nhất cùng lắm là thanh đèn cổ phật cả đời thôi.” Những lời phát thệ vân vân đều nuốt trở về. Cô không muốn nghe, nàng sẽ không nói. Kỳ thật những lời này không phải Mộng Lan chỉ nói cho người khác nghe , mà nàng thật sự có ý định này.
Ôn Uyển cười khẽ “Làm gì phải đến tình trạng đó. Chỉ tốn công sức kén chọn người lần nữa, gia thế sẽ không tốt như thế. Nhưng chỉ cần nhân phẩm tốt, không có những chuyện loạn thất bát tao kia, thì gia thế tệ một chút cũng không sao.” Ôn Uyển thật sự cảm thấy gia thế không quan trọng. Gia thế tốt hơn nữa, nhưng bản thân người đó không tốt thì chịu khổ chỉ là mình.
Mộng Lan nghe xong trong lòng yên ổn không ít.
Ôn Uyển nhìn về phía Tô Chân Chân vẫn đang khóc, nói “Tô gia nói thế nào? Có phải không đồng ý thoái hôn không?” Chuyện này là khẳng định , nếu thoái hôn, một khi chuyện này truyền ra ngoài, chuyện của Tô Hàng sẽ khó che dấu được. Đến lúc đó cả hai nhà đều mất mặt. Mà mất mặt lớn nhất chính là Tô gia, thế gia thư hương trăm năm, không ngờ lại dạy ra con cháu đời sau như vậy.
Bình gia cũng đã thành hình dạng này, tệ hơn nữa cũng không tệ tới đâu.
Tô Chân Chân gật đầu “Cha nói cửa hôn nhân này không thể huỷ.”
Ôn Uyển đối với việc này đã có dự liệu ngay từ đầu.
Ôn Uyển thấy được vẻ mặt rối rắm của Mộng Lan. Cười nói “Không huỷ? Sợ mặt mũi hai nhà khó coi sao? Có thể ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Hàng khi nhìn về phía cô nương Tiết gia. Đã có thể hóa thành nước rồi. Ngay cả một người ngoài như ta nhìn thấy cũng muốn thành toàn. Bây giờ Tô Hàng một lòng muốn cưới nàng làm vợ, Mộng Lan gả qua đó chẳng khác gì sống quả.”
Tô Chân Chân túm chặt lấy khăn tay “Ôn Uyển, ta cũng không muốn vậy. Nhưng cha ta. . . . . . , đã chuẩn bị ngày mai đem nàng đưa đi về Giang Nam.” Những điều kiện khác nữa thì cha không nói. Đã ầm ĩ đến trình độ này rồi. Nàng cũng muốn thoái hôn. Nhưng cha mẹ không đồng ý, nàng có thể làm sao chứ?
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng “Đưa trở về? Nếu nhà mẹ đẻ của ngươi không mong thoái hôn, cũng được. Nhưng không phải đưa về. Mà là đem nàng gả ở trong kinh thành. Ta nhớ là cô nương Tiết gia năm nay cũng đã mười lăm tuổi. Bảo Tô gia tìm cho nàng một mối hôn sự, cuối năm gả đi.” Thấy được Tô Chân Chân một chút không hiểu liền tiếp lời “Nếu như chỉ đưa đi, chờ sau này thành thân xong lại đem nàng đón trở về, đến lúc đó gạo nấu thành thục cơm rồi, các ngươi chỉ ngậm miệng nuốt xuống cơn tức. Bây giờ Mộng Lan tuổi còn nhỏ, cho dù truyền ra lời đồn không tốt, qua hai năm nữa, chờ tin đồn biến mất, các ngươi còn có thể kén chọn cho nàng một người phẩm hạnh tốt. Trong hai năm này còn có thể từ từ kén chọn. Nếu để qua hai năm nữa, ngay cả chọn cũng không có cơ hội chọn, đến lúc đó khóc cũng tìm không ra.” Ôn Uyển chỉ chọn phương pháp đưa ra ý kiến. Dù sao, đó cũng là nhà mẹ của Chân Chân. Làm việc cũng phải giữ ba phần đường lui. Đương nhiên. Việc này cũng là trên mặt. Nguyên nhân chân chính, thật sự Ôn Uyển cảm thấy, có lúc sức mạnh tình yêu là vô biên, nó có thể khiến người ta bộc phát sức mạnh đáng sợ.
Lấy hiểu biết của Ôn Uyển, vẻ mặt của Tô Hàng khi nhìn về phía Tiết Ngưng Minh hôm đó, nếu thật sự đem nàng gả cho người khác, Tô Hàng có thể sẽ nổi điên. Đối với Tô gia mà nói, dù thế nào cũng không quan trọng bằng đích trưởng tử.
Tô Chân Chân không biết vì sao Ôn Uyển lại thối lui, nhưng thấy Ôn Uyển không chỉ vào mũi của nàng mắng nàng, nàng đã buông lỏng “Tốt. Ta sẽ đi nhà mẹ đẻ nói chuyện này.”
Ôn Uyển thấy được Tô Chân Chân đáp ứng sảng khoái, cười hỏi “Ngươi không cần đáp ứng nhanh như thế. Nếu Tô gia làm không được, đến lúc đó đem Tiết Ngưng Minh cưới làm vợ kế, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tô Chân Chân nói ba chữ, không thể nào.
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ chế nhạo “Chuyện không thể nào có rất nhiều. Bây giờ ta hỏi ngươi, nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy. Ngươi sẽ làm thế nào?” Thấy được sắc mặt Tô Chân Chân tái đi, nhưng Ôn Uyển không tính toán bỏ qua “Tiết Ngưng Minh ta đã thấy qua, có xinh đẹp có tâm kế, lại được lòng Tô Hàng. Nếu bị gả rồi thì còn may, nhưng nếu không gả đi ra ngoài, mà làm thiếp của Tô Hàng, vậy cuộc sống sau này của Mộng Lan sẽ toàn lục đục với nhau mỗi ngày. Việc này còn không quan trọng, quan trọng là Tiết Ngưng Minh có thể được Tô lão phu nhân thương yêu như thế, chứng tỏ thủ đoạn rất lợi hại . Mộng Lan tính tình ôn hòa, lại không có kinh nghiệm trãi qua nhân tình lạnh ấm, mặc dù có ma ma Giáo dưỡng dạy bảo rất nhiều, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tế, Mộng Lan bây giờ sẽ không phải đối thủ của nàng ta. Hơn nữa trong lòng Tô Hàng chỉ có nàng ấy, cuộc sống sau này của Mộng Lan, không cần ta nói ngươi cũng có thể đoán được. Cùng lắm thì mỗi ngày đều chịu mà sống, đến lúc chịu đựng không được thì xem như xong!”
Tô Chân Chân cắn răng một cái ︰”Nếu thật sự như thế, mối hôn nhân này bất luận như thế nào cũng phải huỷ. Đến lúc đó dù không gả được cho ai, cũng chỉ có thể xem như số mạng của Mộng Lan chúng ta.”
Ôn Uyển thật hết chỗ nói “Cái gì số mạng hay không số mạng chứ? Nhân phẩm dung mạo tài tình của Mộng Lan mỗi dạng đều tốt. Cho dù thoái hôn với Tô gia, nhà cao cửa rộng thì không suy nghĩ. Nhưng gia đình trung đẳng thì không thành vấn đề . Chỉ cần người tốt, tính tình tốt, có lòng cầu tiến, có bản lãnh, vậy đủ rồi. Đường công danh là tự mình tìm kiếm, suốt ngày trông cậy vào gia thế thì có bản lãnh gì.” Cửa nhỏ nhà nghèo nhất định là không có. Gia thế trung đẳng thì nhắm lại mắt cũng có thể tìm thấy .
Nghe được lời này, Hạ Ảnh ở bên cạnh trợn trắng mắt. Còn gia đình trung đẳng, điều kiện này của ngươi cũng quá kén chọn rồi. Dựa theo mục tiêu như thế mà tìm, đoán chừng phải chờ hai mươi tuổi mới có thể gả ra ngoài.
Ôn Uyển cười ha hả “Ngươi đừng trợn trắng mắt. Đem ý nghĩ của Mộng Lan nói cho Tô Hàng biết. Tin tưởng Tô Hàng rất vui vẻ thoái hôn với Mộng Lan.” Tô Hàng đang ầm ĩ muốn lấy Tiết Ngưng Minh làm vợ, nhưng ở giữa còn có một Mộng Lan cản lại. Bây giờ Mộng Lan nhường bước, còn không phải thành toàn cho hắn sao?
Chân Chân ra khỏi Phủ Quận chúa, rất nhanh đã đem yêu cầu này nói với Hải thị, tuyệt đối không phải đưa Tiết Ngưng Minh đi là được, nhất định phải gả đi.
Tô phu nhân nghe cũng cảm thấy rất tốt. Vốn chính là đón đến đây để tìm một mối nhân duyên tốt cho nàng. Bây giờ gả đi ra ngoài, đối với nhà mẹ đẻ của mình cũng có một cách giải thích.
Hải thị lòng nóng như lửa đốt, nhìn điều kiện như đơn giản, kỳ thật rất nghiêm khắc. Nhưng không có cách nào, vẫn đành đi hỏi thăm, hi vọng bằng tốc độ nhanh nhất đem chuyện này kết thúc. Bây giờ định trước. Lễ mừng năm mới xong liền gả đi. Hải thị có nhân duyên rất tốt, lúc trước cũng có để lộ ra ý này. Không qua mấy ngày đã tìm một nhà, điều kiện mọi mặt đều không tệ. Tướng mạo nhất đẳng , nhà có ruộng tốt trăm mẫu. Lại là con trai độc nhất, tỳ vết duy nhất chính là không được đi học.
Hải thị giải thích rất đơn giản với Tô phu nhân. Có gia cảnh tốt như thế, lại có học vấn, thì sẽ không cưới một người vợ không mang đến ích lợi, ngay cả đồ cưới cũng là cô mình đưa ( đồ cưới không có, nên Tô gia phải cho).
Tô phu nhân nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy cửa hôn sự này không ủy khuất Tiết Ngưng Minh. Nhưng Tô Hiển vừa nhận được tin tức, thoáng một cái đã quyết định “Quyết định nhà này đi, chờ xuống Tiểu định xong, đưa nàng đến chỗ thúc thúc của nàng chờ gả.” Tiết Ngưng Minh có một đường thúc, làm quan trong kinh thành, nhưng chỉ là Tiểu Quan lại bát phẩm.
Tô Hiển ở trước mặt Ôn Uyển thì không thể đắc chí. Nhưng trước mặt con cháu, rất nhiều người đều sợ hắn.
Tin tức này để Tiết Ngưng Minh biết rồi. Lập tức biểu thị quyết tâm cùng Tô phu nhân và Hải thị “Cô tổ mẫu, biểu cữu mẫu. Hai người đem cháu đưa về Tô Châu đi. Cháu không lấy chồng, dù có phải làm ni cô cháu cũng không lấy.” thái độ của Tiết Ngưng Minh biểu lộ rõ là không lấy chồng.
Tô phu nhân tức đến ngất xỉu (nữ nhân cổ đại rất thích ngất).
Hải thị nghe vậy tức đến ngực cũng đau luôn. Liền quát lớn một trận, bảo nàng lập tức lui xuống. Không đi xuống, được, sai nha hoàn bà tử kéo xuống, đem nàng nhốt lại. Chuẩn bị ngày thứ hai sẽ đưa đi.
Hải thị cùng Tô phu nhân đang thương nhân nghị thì nghe thấy nha hoàn kinh hô kêu “Không xong, lão phu nhân, phu nhân, biểu tiểu thư nói muốn cắt tóc làm ni cô.”
Tô Hàng nhận được tin tức, đau khổ cầu khẩn Hải thị.
Thái độ của Hải thị cũng rất cứng rắn. Lập tức sai người trông chừng, mười hai canh giờ đều có người giám sát.
Tô Hàng cầu xin đến chỗ Tô phu nhân “Tổ mẫu, Mộng Lan biểu muội đã đồng ý thoái hôn, đáp ứng thành toàn cháu và biểu muội. Vì sao không được? Cháu chỉ muốn cưới biểu muội, tổ mẫu. Cháu cầu xin ngươi thành toàn cho cháu và biểu muội được không? Tổ mẫu, cháu cầu xin người.”
Tô Hiển nhận được tin tức, trực tiếp đem Tô Hàng kéo ra ngoài dùng gia pháp. Đánh cho ngất đi mới thôi. Còn hạ lệnh cho người canh gác sân viện của hắn, không cho bất cứ ai tiến vào.
Tô phu nhân thấy được cháu trai biến thành dáng vẻ này, lại nhìn thấy hình dáng của Tiết Ngưng Minh thì một mực lẩm bẩm “Oan nghiệt, oan nghiệt” Dù sao cuối cùng cũng là cháu trai cháu gái ruột. Đệ đệ của mình chỉ còn dư lại một chút huyết mạch này. Nên bảo Hải thị bỏ qua.
Hải thị không đường chọn lựa “Mẹ, em gái chồng nói, nếu không đem Tiết cô nương gả đi sẽ thoái hôn. Mẹ, con cũng không còn cách nào khác.”
Tô phu nhân tiếp lời “Bên chỗ Chân Chân, để ta nói.”
Hải thị biết Tô phu nhân muốn làm gì, hẳn là bức bách em chồng đáp ứng thôi. Nhưng em chồng đã nói, đây là ý của Quận chúa. Vấn đề bây giờ không phải là em chồng đồng ý hay không đồng ý, mà là vấn đề Quận chúa có nguyện ý không? Quận chúa đã nhường một bước, không gì cái gì khác chỉ muốn quan hệ của hai nhà không cứng ngắc. Còn muốn được voi đòi tiên, nếu cứ gây lớn chuyện như vậy, thật sự sẽ thoái hôn thôi. Hải thị hận chết Tiết Ngưng Minh này. Đồ yêu tinh, họa hại.
Cơn giận của Hải thị đến nhanh đi cũng nhanh, may là thân thể nàng tốt, không bị ngất đi. Bà Tử bên cạnh lại nói ︰”Lão gia sẽ không đồng ý. Lão gia không đáp ứng, lão phu nhân cũng không có biện pháp. Chắc sẽ nạp biểu tiểu thư làm thiếp, đến lúc đó Tô gia sẽ mất hết mặt mũi.”
Hải thị lắc đầu “Mẹ chồng đâu quan tâm vấn đề này” Cái gọi là mất thể diện cũng phải nhìn xem chuyện gì. Một nữ cô nhi, làm thiếp đã là cho thể diện, nhà mẹ đẻ không gây chuyện, thì sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nếu không cần thoái hôn mà chỉ cần nạp thiếp thì nàng cũng không phản đối, tiến được vào cửa rồi cũng phải nhìn xem nàng ta có chịu đựng được không. Nhưng vấn đề là nạp cái ả hoạ hại này, sẽ phải thoái hôn. Mối hôn sự này mà huỷ, ả họa hại lại còn ở đây, sau này còn có thể tìm được người trong sạch để cưới sao?
Tô phu nhân tự mình gọi Chân Chân đến quý phủ. Nói với Chân Chân chuyện này, bảo Chân Chân lui một bước. Nếu không, cái nhà này vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Chân Chân không thể tin được mẹ lại thiên vị như vậy, một cháu gái họ lại quan trọng hơn cháu gái ruột của mình “Mẹ, không phải là con không đồng ý. Con cũng không còn cách nào.” Giống như Ôn Uyển nói, nếu để Tô Hàng nạp Tiết Ngưng Minh, sau này Lan tỷ nhi đừng mong qua ngày yên tĩnh. Đó là nữ nhi ruột của mình, sao nàng có thể đem nữ nhi của mình đẩy vào hố lửa?
Tô phu nhân cũng không muốn , nhưng bà không có cách nào khác. Dù sao cũng không thể để cháu trai cháu gái một bị đánh chết, một đi làm ni cô “Chân Chân, mẹ thương con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chính là yêu thương giả sao? Ta đã nói, Ngưng Minh chỉ làm thiếp, Minh nha đầu lại là hài tử biết điều, sẽ không làm cho Mộng Lan ấm ức. Không phải là Mẹ thiên vị, mà là biểu ca con chỉ còn dư lại một giọt cốt nhục. Biến thành dáng vẻ bây giờ, nếu đưa về Tô Châu, một đứa bé đang sống sờ sờ sẽ bị hại chết. Ngàn lỗi vạn lỗi cũng là Tô Hàng có lỗi, ta đã mắng hắn rồi. Cha con cũng đánh hắn, đánh cho bất tỉnh nhân sự. Chân nhi, con hứa với mẹ được không?”
Chân Chân khóc đến chết đi sống lại “Mẹ, Mộng Lan cũng là hài tử con nuôi lớn, là tâm can của con, hiện tại chưa gả đi đã xảy ra chuyện này. Nếu bây giờ con đồng ý. Mộng Lan còn không oán con cả đời sao? Mẹ, mẹ bảo xem làm sao con có thể đồng ý?”
Tô phu nhân vốn đang bị bệnh. Bị đã kích muốn ngất đi “Cho dù Mẹ van cầu con cũng không được sao? Nếu đem đứa bé kia đưa trở về, truyền đi ra ngoài, con bảo mẹ sau này ở trước mặt tộc nhân làm sao mà ngẩn đầu. Hơn nữa hai đứa bé kia trước mắt đã không còn đường nào khác, nếu không thành, sẽ muốn mệnh của bọn nó. Chân nhi, con nhường một bước được không? Coi như Mẹ van con. Mọi chuyện vốn đang tốt, bây giờ lại biến thành như vậy, Mẹ phải làm thế nào đây?” .
Chân Chân tức đến sắp ngất “Mẹ, chẳng lẽ người vì một đứa cháu gái họ, mà không quản nữ nhi sao? Bất kể cả cháu gái ruột của ngài sao? Mẹ. Người rõ ràng là đang moi tim của con đúng không? Mẹ, người bảo con phải làm thế nào? Mẹ, nếu con đồng ý, chính là đem Mộng Lan đẩy vào trong hố lửa. Mộng Lan sẽ oán con, hận con cả đời.”
Tô Chân Chân chỉ cần vừa nghĩ tới lời Ôn Uyển nói , nếu Tiết Ngưng Minh không gả ra ngoài, Mộng Lan gả qua đó chính là cuộc sống ngày ngày chịu đựng, sau này sẽ ấm ức đến chết. Nghĩ đến chỗ này, tim của nàng như đao cắt. Không cách nào nhả ra.
Tô Chân Chân cắn chết không buông miệng.
Hải thị cũng không biện pháp, Tô Dương liền đi tìm Bình Thượng Đường, dù sao Bình Thượng Đường mới là nhất gia chi chủ.
Bình Thượng Đường cũng không đường chọn lựa. Bị lần tai nạn lao ngục này, đã đem Bình Thượng Đường triệt để đánh vào bụi bậm “Đại cữu ca, chúng ta quen nhau cũng có mười bảy năm. Những chuyện khác huynh nói một câu, đệ không dám nói hai câu. Nhưng đó là nữ nhi ruột của đệ. Lúc đó chính vì muốn thân càng thêm thân mới đồng ý mối hôn sự này. Đại cữu ca. Huynh không biết đâu, lúc đó Ôn Uyển nói trong vòng ba đời kết thân sẽ không tốt, nên không đồng ý. Nhưng đệ vẫn đồng ý với huynh. Bây giờ xảy ra việc này, để nàng kia nhanh chóng gả đi, không tính là quá đáng . Nếu là nữ nhi của huynh, huynh sẽ thế nào làm? Biết rất rõ đồng ý chẳng khác nào là đem nữ nhi đẩy vào hố lửa, huynh sẽ đồng ý sao? Vậy đệ còn xứng là phụ thân của Mộng Lan sao?”
Tô Dương không dùng được, cuối cùng Tô Hiển ra mặt.
Tô Hiển tìm Thượng Đường nói chuyện. Ý lời nói bên ngoài rất rõ ràng, nhớ lại những năm tháng cực khổ đã qua. Nhớ lại năm ấy, hắn ở trong hoàn cảnh xấu như vậy, ông vẫn đem nữ nhi gả cho hắn. Trên con đường làm quan của hắn, cũng giúp đở rất nhiều. Bây giờ gặp phải tình huống này, sao có thể bởi vì một yêu cầu nho nhỏ như thế mà muốn thoái hôn? Đem mặt mũi của hai nhà đặt ở đâu.
Nói đến Bình Thượng Đường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn cản cũng không được. Nhưng mà Bình Thượng Đường có chiêu sát thủ “Nhạc phụ, lúc đó định thân Ôn Uyển đã không đồng ý, nói quan hệ quá gần hài tử sinh ra không thể kém nhiều bệnh, thì cũng dễ dàng chết non. Nhưng bởi vì ân đức của nhạc phụ đối với con, cộng thêm Chân Chân nói gả về nhà mẹ đẻ thì không cần chịu khổ. Nhưng hiện nay xảy ra chuyện này, hôm đó Ôn Uyển nổi trận lôi đình. Trách mắng chúng con không đem chuyện của nhi nữ để ở trong lòng, trước lúc định thân không tử tế dò thăm rõ ràng. Nhạc phụ, không phải là con nhất định phải thoái hôn, thật sự là ngay cả yêu cầu này cũng không đạt được, chúng con cũng không biết phải làm sao? Nhạc phụ, Ôn Uyển nói cô nương Tiết gia không phải là người đơn giản, Mộng Lan lại đơn thuần , đến lúc đó chính là đẩy Mộng Lan vào hố lửa. Con làm sao đành lòng. . . . . .”
Vừa tung Ôn Uyển ra, Tô Hiển liền đau đầu. Bình Thượng Đường và Tô Chân Chân là nữ nhi và con rể, dù thế nào chỉ cần có ông ở đây, bọn họ sẽ không dám nói cái gì, dù ép cũng phải làm cho bọn họ không dám thoái hôn. Nhưng nếu Ôn Uyển nhúng tay, Tô Hiển cũng bó tay chịu trận.
“Quận chúa, Tô gia đưa thiệp, muốn gặp Quận chúa.” Ôn Uyển thiệp cũng không nhìn, nhưng vẫn phái người nói mình không có rảnh, rất là bận rộn.
Ôn Uyển quả thật bề bộn nhiều việc. Nàng đang xem xét tất cả tài liệu của Thích Tuyền. Một lần nữa đối chiếu với các mặt tính tình của Điền thị. Ôn Uyển phát hiện Điền thị giống như là nữ nhân được chuẩn bị sẳn cho Thích Tuyền. Tính tình hay sở thích đều là những điểm Thích Tuyền ưng ý. Đối chiếu tài liệu của Điền Thị một lần nữa, ở biên thành thì không nói. Nhưng trở lại kinh thành bốn năm, những biểu hiện của bà ta, ngay cả Ôn Uyển cũng muốn ủng hộ.
Lúc trước Ôn Uyển chẳng qua có thói quen hoài nghi ( Ôn Uyển có bệnh đa nghi). Bây giờ Ôn Uyển đã khẳng định trăm phần trăm, Điền thị có vấn đề.
Ôn Uyển đè huyệt thái dương. Cái thứ muốn mạng người mà “Ngươi nói xem cùng chung chăn gối nhiều năm, sao Thích Tuyền lại không phát hiện được chứ?” Xác định Thích Tuyền là trung thành , Ôn Uyển mới càng không hiểu.
Mặc dù Hạ Ảnh cũng hi vọng Điền thị có vấn đề, như vậy thì có mục tiêu để truy xét. Nhưng nghi vấn rất lớn “Quận chúa, nếu Điền thị thật có vấn đề. Vậy thì Thích Tuyền cũng nên có vấn đề, nhất định là có cấu kết với Mãn Thanh thát Tử. Nhưng Thích Tuyền lại trung thành, một điểm cũng không có để chúng ta hoài nghi.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái “Đây là đồng sàn dị mộng. Chúng ta nên ăn mừng là Thích Tuyền trung thành, nếu không, bây giờ thiên hạ đã đại loạn rồi. Nói trở lại. Ta rất bội phục Thích Tuyền , thật sự vô cùng bội phục.” Năm ấy ông ngoại hoàng đế thật là nghèo, không có cứu trợ ông ta được ( Lúc đó Ôn Uyển tận mắt nhìn thấy. Thật sự là quá nghèo). Nhưng Thích Tuyền lại nhẫn nhục phụ trọng không bị mua chuộc. Cộng thêm chuyện bây giờ, Ôn Uyển thật vô cùng kính nể ông ta. Một lão nhân gia đáng giá người ta tôn kính.
Hạ Ảnh cũng gật đầu “Trung thần.”
Ôn Uyển suy nghĩ xong liền nói “Ngươi nói ý của ta cùng cậu hoàng đế. Đối đãi với trung thần, không khoản đãi sẽ làm trái tim ông ta băng giá. Dù sao, rất nhiều chuyện không thể tuyệt đối được. Có thể làm được như vậy, đã rất đáng quý rồi.”
Hạ Ảnh gật đầu “Quận chúa yên tâm, ta sẽ nói.” Ôn Uyển vẫn không yên lòng, lại trái khuyên phải giải thích. Nói hết quan điểm của mình.
Hoàng đế nghe Hạ Ảnh nói xong, xem lại sổ con của Ôn Uyển “Ngươi nói cùng Ôn Uyển. Nếu như tra ra, thật sự không quan hệ đến ông ta, trẫm sẽ không truy cứu . Nhưng mà. . . . . .” Dù sao bây giờ còn không có chứng cứ chứng tỏ Thích Tuyền có quan hệ trong chuyện này. Hoàng đế không phải là Ôn Uyển, sẽ không xử trí theo cảm tính.
Hạ Ảnh gật đầu.
Ôn Uyển cũng chỉ có thể tranh thủ một cơ hội giúp cho Thích Tuyền thôi, nếu có lời hứa của hoàng đế cũng coi như có một nửa bảo đảm rồi. Ở đoạn thời gian này, tâm tình Ôn Uyển có chút trầm trọng . Chuyện của Tô gia nàng giống như đang xem trò vui.
Tô Hàng quyết tâm nói, nếu đem biểu muội gả đi, hắn sẽ không lấy vợ. Nếu bắt biểu muội xuất gia làm ni cô, hắn cũng xuất gia làm hòa thượng.
Tô phủ huyên náo đến không có ngày bình yên.
Ôn Uyển cười rất chế nhạo “Tô Hàng đối với Tiết cô nương kia thật là tình sâu nghĩa nặng. Không nói cuộc sống tương lai sau này của Mộng Lan thế nào? Chỉ cần nhìn bộ dạng như bây giờ thôi là biết, có câu ba tuổi nhìn đến già. Hắn cũng đã qua tuổi nhược quán (20 tuổi), thế nhưng lại dùng thủ đoạn này để uy hiếp cha mẹ. Đứa nhỏ này tương lai sẽ không có tiền đồ.”
Ôn Uyển nói xong sai người đem này tin tức cho Tô Chân Chân.
Chân Chân nhận được tin tức cả người ngu ngơ, lúc này nàng đã triệt để hết hy vọng. Trước kia nhìn thấy tưởng tốt, sao bây giờ lại thành bộ dáng này? Ngay cả cha mẹ cũng dám ngỗ nghịch, vậy sau này thê tử cũng đừng có nói, Mộng Lan mà gả qua thì không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống tương lai sẽ ngàn khó vạn khó. Hôn sự này thật sự không thể kết. Cho dù có đắc tội cha mẹ, cũng không kết. Nếu không, thật sự sẽ huỷ hoại cả đời Mộng Lan. Nữ nhi đầu lòng như quả tim của mình.
Ý nghĩ của Tô Chân Chân rất tốt, nhưng thực thi lại trở nên rất khó khăn. Bởi vì đối phương là cha mẹ của mình. Nàng không dám ngỗ nghịch. Cuối cùng không biện pháp đành phải cầu Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn thấy huyên náo đủ rồi, liền viết một phong thơ gửi cho lão tướng gia. Lão tướng gia mới là người nắm quyền trong nhà. Ôn Uyển muốn tìm tìm người có quyền để nói chuyện, những kẻ khác nói nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí thời gian. Ôn Uyển cũng rất khẳng định, nếu lão tướng gia biết tiền căn hậu quả, nhất định sẽ đồng ý thoái hôn . Nếu không thì ngày xưa cũng không phí hết tâm tư, đem Chân Chân gả cho Bình Thượng Đường.
Thư Ôn Uyển gửi cho lão tướng gia, Tô Hiển không dám ngăn cản. Lão tướng gia nằm ở trên ghế, nghe người hầu đem thư tín đọc xong. Sắc mặt cũng không có nhiều gợn sóng “Đi, đem Đại lão gia các ngươi gọi lại đây.” Mọi người đều giấu Tô lão tướng gia. Kỳ thật lão tướng gia chỉ làm bộ không biết mà thôi. Trải qua nhiều chuyện trong đời như vậy, dù có biết cũng không tạo nên gợn sóng gì trong lòng ông.
Tô Hiển tất nhiên không dám giấu giếm nửa chữ với lão tướng gia, kể lại tỉ mỉ từng chút từ đầu đến đuôi “Cha, con cũng không biết nghiệt súc kia rốt cuộc là trúng tà gì? Cha. . . . . .”
Tô Hộ đưa tay một cái, Tô Hiển liền không nói tiếp “Đem thư cho Đại lão gia xem.”
Tô Hiển thấy trong thơ Ôn Uyển viết rằng, mối hôn sự này nàng vốn không đồng ý, lý do của Ôn Uyển rất đơn giản, nói hài tử có quan hệ họ hàng gần trở thành vợ chồng sẽ không tốt với đời sau. Còn đưa ra không ít ví dụ. Thấy vậy trên trán Tô Hiển tất cả đều là mồ hôi hột. Tô Hiển mặc dù đối với cách nói quan hệ gần trong ba đời không kết thân của Ôn Uyển không tin tưởng lắm, nhưng trên tay là ví dụ có tên có tuổi, có địa chỉ. Cũng không phải hắn không tin là được.
Cuối thư Ôn Uyển nói, thoái hôn thật sự đối với hai nhà đều tốt. Ôn Uyển có ý là lấy lý do trong vòng ba đời không kết thân để thoái hôn. Mặc dù thoái hôn là khó coi, nhưng lý do thoái hôn này cả hai bên đều không có lỗi. Không ảnh hưởng đến thanh danh của Tô Hàng.
Tô Hộ qua một hồi lâu mới nói “Đem Tô Hàng gọi lại đây, ta có lời hỏi hắn.”
Tô Hàng bị mang lại đây, bởi vì bị Tô Hiển đánh đến không đi được nữa nên Tô Dương cũng theo đến. Hai cha con đều quỳ gối trước mặt Tô Hộ. Biện pháp của Ôn Uyển rất có ích, chỉ cần Tô Hộ lên tiếng, Tô Hiển và Tô Dương một nửa chữ cũng không dám nhiều lời.
Lão tướng gia sắc mặt bình thản “Cháu nhất định phải cưới Tiết thị sao?” Khí thế kia đè nén đến trán của Tô Hàng tất cả đều là mồ hôi lạnh. Từ nhỏ đến lớn, hắn sợ nhất chính là ông cố.
Tô Hộ nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng tiếng cười này lại khiến tim của Tô Hàng ngừng đập. Tô Hộ vẫn bình thản hỏi “Đem cả Tô phủ ầm ĩ đến gà chó không yên, bây giờ hỏi cháu, cháu lại không dám đáp. Không phải là nói không cưới được cô nương Tiết gia. Cháu sẽ làm hòa thượng sao? Như thế bây giờ ta hỏi cháu, cháu lại không dám đáp rồi à.”
Tô Hàng nhìn thần sắc không chút gợn sóng của ông cố, lời nói đến bên miệng toàn bộ đều bị đè nén lại. Hắn cái gì cũng nói không nên lời. Không phải là không muốn nói, hắn vô cùng muốn nói. Nhưng sự sợ sệt từ đáy lòng đối với ông cố. Khiến hắn không nói ra được câu nào. Không phải ai cũng đều có can đảm như Ôn Uyển, nói chuyện với Tô Hộ mà như tán gẫu với người bình thường. ( chỗ này là chỉ năm Ôn Uyển 6 tuổi).
Tô Hộ cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, mà chỉ hỏi một câu “Cháu có biết huỷ cuộc hôn này sẽ có ý nghĩa gì không?” .
Tô Hàng gật đầu “Cháu biết.”
“Huỷ mối hôn nhân này, không chỉ đắc tội Quận chúa, mà còn tổn hại đến thanh danh của cháu, con đường làm quan sau này của cháu sẽ rất gian nan. Cháu thật sự đã cân nhắc xong rồi sao?” trong đôi mắt hơi đục của Tô Tướng, cái gì cũng không nhìn thấy được. Nhưng lại làm cho Tô Hàng, có loại cảm giác run rẫy sợ hãi, nên hắn vẫn trầm mặc.
Trong phòng, có Tổ tôn bốn đời đang ở đây, nhưng lại tĩnh lặng đến một cây kim rơi trên mặt đất đều nghe thấy được. Tô Hộ nằm ở trên ghế, phảng phất như đã ngủ. Tô Hiển đang đứng, Tô Dương và Tô Hàng thì cúi đầu.
Mồ hôi lạnh ở là trên trán Tô Hàng rơi xuống. Mặt của hắn không còn chút máu, cuối cùng tình yêu đối với biểu muội đã chiến thắng sợ sệt dưới đáy lòng, nổi lên can đảm nói “Ông cố, cháu đã cân nhắc xong. Ông cố, cháu muốn cưới biểu muội Tiết gia”
Tô Hàng cho là sẽ có cuồng phong bạo vũ, nhưng không ngờ Tô Hộ chỉ nhàn nhạt nói “Cháu đã cân nhắc tốt, vậy thì thoái hôn đi” Từ khi nói lời này xong, Tô Hộ lại lần nữa nhắm mắt, không nhìn Tô Hàng lần nào nữa.
Tô Hiển trầm tư “Cha, sao cha lại có thể đồng ý chứ?” Nhưng thấy được Tô Hộ ngay cả mi mắt cũng không mở. Nên không dám nhiều lời nói cái gì nữa. Quay đầu qua, bảo Tô Hàng đi xuống.
Tô Hàng như trút được gánh nặng, đi ra ngoài. Ông cố đã đồng ý thoái hôn, hắn rốt cuộc cũng đạt được hạnh phúc của mình. Hắn phải đi cho biểu muội biết. Sau này Tô Hàng mới biết được, lúc hắn bày tỏ những lời nói này, đã mất đi cái gì.
Tô Hộ mở mắt. Thấy được vẻ mặt của Tô Hiển cùng Tô Dương. Lại nói lại lần nữa, trong mắt lộ vẻ thất vọng “Dáng vẻ của hắn con cũng thấy đấy, ép hắn cưới, hắn cũng không đối xử tốt với Mộng Lan. Đứa bé kia, cũng là cháu ruột của con, sao các con có thể nhẫn tâm được? Việc này về sau đừng nói nữa, Ôn Uyển có thể theo ta nói thoái hôn. Nàng làm một người cô còn biết thương yêu cháu gái họ, các con là ông ngoại và cậu ruột của Mộng Lan, chẳng lẽ còn không bằng Ôn Uyển sao?” Tô Hộ đối với con trai và cháu trai rất thất vọng. Kỳ thật sự kiện này xử lý rất đơn giản, nếu không dứt khoát thoái hôn, thì trực tiếp đem ả kia ném ra khỏi cửa lớn. Nhưng hai người này cứ nhùng nhằn dây dưa.
Hai người không dám lên tiếng.
Tô Hộ nhìn Tô Hiển cùng Tô Dương “Có tình nghĩa của Thánh Nguyên thái hậu ở đây, hoàng thượng sẽ chiếu cố Tô phủ, trong lúc người còn sống sẽ chiếu cố Tô gia một hai . Cha con các con chỉ cần gìn giữ cái đã có là được. Vốn còn trông cậy vào Tô Hàng, cho dù ở giữa có xảy ra cái gì sai lầm, có Ôn Uyển trông coi, đường công danh tương lai sẽ không tệ. Nhưng bây giờ vì một nữ nhân, là có thể mở miệng ra uy hiếp, sau này cũng sẽ không được việc . Tô Hàng không còn dùng được . Chờ Dật nhi học xong thì đến chỗ này của ta một chuyến.”
Lão tướng gia khiến Tô Hiển cùng Tô Dương lâm vào tình cảnh khó khăn, giống như bị đặt ở trong nồi dầu sôi đang chiên. Bởi vì ý của lão tướng gia là bỏ Tô Hàng. Hắn là đích trưởng tôn a. Tô Hộ biết hai người bọn họ nghĩ cái gì “Có cháu trai vô dụng, nên bỏ thì bỏ. Lòng dạ đàn bà, chỉ biết đem cả nhà liên lụy thôi.”
Hai người mặc dù khổ sở, nhưng thật cũng thất vọng rất nhiều với Tô Hàng “Dạ, cha ( tổ phụ ).”
Tô lão phu nhân nghe xong cả người đều ngu ngơ “Sao lại kinh động đến lão thái gia?” Đối với người cha chồng này, Tô lão phu nhân nói không sợ là giả.
Hải thị cúi đầu, không đáp. Qua được một hồi lâu, Tô Hiển lại đây, nhìn thấy Hải thị ở chỗ này liền nói “Con đi xử lý đi. Ngày mai sẽ đưa cô nương này trở về. Sáng sớm phải đưa đi.”
Tô lão phu nhân thất thanh kêu lên “Lão gia.”
Tô Hiển nổi giận “Đừng có trách ta không cho bà mặt mũi, ngày mai bà đi am dòng họ đi. Sau khi biết mình đã làm những chuyện gì rồi hãy trở về. Trước kia ta bảo bà an tâm làm lão thái quân nhưng bà không chịu, hiện giờ thì không cần trách ta không cho bà mặt mũi.” Hôm nay bị lão gia Tử quở trách một trận. Đã bao nhiêu năm ông không bị lão gia Tử quở trách rồi. Cũng do lão phụ nhân hồ đồ này gây chuyện.
Tô lão phu nhân lập tức vừa vội vừa giận ︰”Lão gia. . . . . .”
Tô Hiển rất phẫn hận “Lão thái gia nói bà không đi cũng được, bảo ta trực tiếp viết từ thư.” Đã nhiều tuổi như vậy rồi, cháu nội cũng đã có, mắt thấy sắp ôm cháu cố. Không nghĩ đến còn xảy ra chuyện này. Thật là mất mặt lớn.
Tô Hiển chờ Hải thị hành lễ xong nói “Con nói cho Tô Hàng biết, nếu nó gây chuyện nữa. Muốn đi theo hoặc xuất gia cũng được. Tô gia xem như không có đứa cháu trai này.”
Hải thị hai mắt choáng váng, run rẩy nói “Cha chồng, sao có thể. . . . . .” Không có đứa cháu trai này. Ý là muốn đem Tô Hàng trục xuất khỏi gia tộc sao?
Ấn tượng của Tô Hiển đối với Hải thị không tệ. Trước kia cha ông nói Tô Hàng không có ích, Tô gia chỉ có thể dựa vào Tô Dật, ông còn cảm thấy là cha suy nghĩ nhiều. Tô Hàng tài tình tướng mạo đều là số một. Nhưng xảy ra chuyện này ông mới ý thức được lời cha ông nói là chính xác. Mà Tô Hàng là Tô phu nhân dạy dỗ, Tô Dật thì do Hải thị dạy dỗ. Nếu cha ông nói Tô gia phải dựa vào Tô Dật. Vậy Tô Dật tất nhiên là không tệ. Ánh mắt của cha ông tốt hơn ông nhiều. Nghĩ đến chỗ nầy, sắc mặt cũng hoà hoãn lại “Phái người đi học đường, bảo Tô Dật trở về một chuyến. Trở về rồi thì trực tiếp đi qua viện của lão thái gia.”
Tô phu nhân vẫn đang ở đó run run. Bây giờ thì trực tiếp ngất luôn. Cái này chứng tỏ lão thái gia tính toán bỏ qua Tô Hàng. Sau này Tô gia chỉ dựa vào Tô Dật. Tô phu nhân yêu cháu trai lớn như mạng làm sao mà chịu được.
Ôn Uyển nghe được Tô Dật đến để đưa thư tay của lão thái gia thì cảm thấy lạ lùng, đối với Tô Dật, Ôn Uyển thật không có nhiều ấn tượng. Hoặc là nói Ôn Uyển đối với đám hậu bối tiếp theo của Tô gia căn bản không ấn tượng. Nếu không phải gây ra chuyện ầm ĩ này, Ôn Uyển cũng không biết Tô Hàng có bộ dáng ra sao?
Tô Dật cung kính hành lễ, đem thư tay của Tô Hộ cho Ôn Uyển. Ôn Uyển nhận lấy thư tay của Tô Hộ. Lão tướng gia đồng ý thoái hôn, nhưng cũng khẩn cầu Ôn Uyển có thể hứa với ông, để Tô Dật theo Phương tiên sinh học tập một khoản thời gian.
Ngôn ngữ rất chân thành, cũng rất trắng trợn. Tô Hộ lần này không quanh co nữa, trực tiếp nói đã bỏ qua Tô Hàng. Tô gia chỉ còn lại một cây mầm này. Mong Ôn Uyển có thể nể tình của Thánh Nguyên thái hậu, thỉnh cầu Ôn Uyển giúp đở Tô gia một tay.
Ôn Uyển khẽ thở dài, ngẩng đầu tử tế nhìn Tô Dật đứng ở trước mặt. Tô Dật mặc một thân áo dài màu xanh da trời. Diện mạo không xuất sắc như Tô Hàng, nhưng trong ánh mắt để lộ ra một loại trầm ổn. Hơn nữa từ lúc tới đây đến bây giờ, là hài tử vô cùng quy củ. Hải thị đem đứa con trai này dạy không tệ.
Ôn Uyển nhìn hắn hỏi “Lão tướng gia nói, cho cháu theo Phương tiên sinh học tập, cháu nghĩ thế nào?”
Tô Dật có chút ngoài ý muốn. Nhưng hắn nghĩ cũng không cần nghĩ nói “Nghe ông cố phân phó.” Trong nhà trải qua chuyện gì hắn cũng đã biết rồi, hắn đối với đại ca không còn gì để nói, giận đại ca không nên người.
Ôn Uyển lắc đầu “Cháu không cần đồng ý nhanh như vậy. Đi qua gặp Phương tiên sinh đi, nếu Phương tiên sinh đồng ý, ngày mai cháu cứ đến theo Phương tiên sinh học tập. Cháu không giống với bọn Kỳ Triết, buổi sáng cháu theo Phương tiên sinh học tập, xế chiều cháu vẫn về Hải gia học viện. Về phần quy củ, chờ Phương tiên sinh đồng ý sẽ có người nói cho cháu biết. Đương nhiên, nếu Phương tiên sinh không đồng ý, thì cũng không cần trách ta không cho lão tướng gia mặt mũi.”
Ôn Uyển sở dĩ nói Phương tiên sinh không đồng ý, chỉ là một loại thói quen thường nói. Dưới tình huống bình thường, Phương tiên sinh sẽ không cự tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác Phương tiên sinh lại cự tuyệt. Hắn giải thích với Ôn Uyển, hắn bây giờ tập trung chỉ dẫn Minh Cẩn đã đủ bận rồi. Không có nhiều tinh lực để dạy thêm một người nữa.
Ôn Uyển sửng sốt, Phương tiên sinh thật sự cự tuyệt. Ôn Uyển đoán trắc đây có thể là một cái cớ thôi, về phần nguyên nhân gì Ôn Uyển cũng không hỏi. Phương tiên sinh tự mình cự tuyệt, nàng cũng không biện pháp.
Tô Hộ nghe nói Phương tiên sinh cự tuyệt, thì không chút ngoài ý muốn. Nhưng lại phân phó Tô Dật sau này không cần đi học viện nữa, hãy ở bên cạnh ông.
Tô Dật đem một phong thơ của Ôn Uyển giao cho lão tướng gia “Ông cố, đây là thư Quận chúa bảo cháu giao cho ông.” Ôn Uyển nghe Phương tiên sinh cự tuyệt xong, suy nghĩ một chút liền viết một phong thơ giao cho Tô Dật, bảo hắn giao cho lão tướng gia.
Mắt của Lão tướng gia đã bị mờ, bây giờ cái gì cũng là người bên cạnh đọc cho ông nghe “Cháu xem một chút Ôn Uyển viết cái gì?”
Tô Dật lấy ra giấy từ trong phong thư, nội dung hắn không hiểu lắm. Nhưng vẫn tiếng lớn nói “Ông cố, Quận chúa viết ‘vợ chồng nghèo khó trăm chuyện buồn phiền’”
Tô Dật không hiểu cái này là ý gì? Nhưng Lão tướng gia lại tinh quang lóe lên, ông không ngờ Ôn Uyển lại cho ông một câu nói như thế.
Tô Dật đứng ở bên cạnh im lặng đợi. Qua thật lâu thật lâu, lão tướng gia mới nói “Người đâu, đem Tô Hàng mang lại đây.”
Tô Hàng đến đây, Tô Dật thì đứng ở bên cạnh. Lão tướng gia nhìn Tô Hàng nói “Cháu không phải nói muốn cưới cái nha đầu Tiết gia kia sao? Bây giờ ta cho cháu một cơ hội. Chỉ cần cháu bỏ đi thân phận đại công tử Tô gia, ra bên ngoài không được nói cháu là người của Tô gia, ta sẽ thả cháu và nha đầu kia đi xa, song túc song phi.”
Tô Dật cúi đầu, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tô Hàng dứt khoát choáng váng.
Tô Hộ chế nhạo nói “Thế nào? Không muốn? Không phải nói nhất định phải cưới nàng ta sao? Vì nàng ta thà … ngỗ nghịch cha mẹ cũng muốn cưới, thà … thoái hôn với biểu muội cháu cũng muốn cưới? Vì sao bây giờ lại không dám?” Không thân phận, không thể bày tỏ thân phận chân thật, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Tô Hộ cũng muốn xem một chút, không có cẩm y ngọc thực, có còn muốn chết muốn sống yêu nhau như bây giờ không. Ôn Uyển viết, vợ chồng nghèo khó trăm chuyện buồn phiền, hưởng thụ quen vinh hoa phú quý, bây giờ để bọn họ sống cuộc sống của dân chúng bình thường xem có quen hay không, có chịu đựng được hay không? Tô lão tướng gia cũng muốn cá cược lần cuối cùng. Nếu thật sự nguyện ý bỏ cuộc, vậy thì để xuống đi. Xem xem có thể chịu đựng được hay không? Chịu không được trở về sẽ ngoan ngoãn, an phận cưới vợ sinh con . Gia tộc càng không thể dựa vào hắn. Nếu chịu đựng được, chứng tỏ Tô Hàng vẫn có thể gánh vác. Vậy ông thành toàn cho hắn thì có làm sao? Nam nhân dựa vào là bản lãnh của mình, mà không phải dựa vào gia tộc. Nam nhân có bản lãnh, có thể làm một gia tộc sinh sôi nảy nở. Vậy phải xem hắn có bản lãnh này không?
Tô Hàng lập tức lắc đầu “Không, cháu nguyện ý. Ông cố, cháu nguyện ý.” Chỉ cần có thể ở chung một chỗ cùng biểu muội, hắn thà … bỏ đi thân phận của Tô gia.
Tô Dật ngơ ngác nhìn ca ca bày tỏ nguyện ý. Phảng phất như không tin đây là lời ca ca hắn nói. Lúc trước vì một nữ nhân, ầm ĩ gây gỗ, Tô Dật chỉ cảm thấy khó hiểu. Nhưng cũng không nói cái gì. Bây giờ, thế nhưng vì một nữ nhân mà không cần gia tộc, không cần cha mẹ, cái gì cũng không muốn. Đây là ca ca hắn tôn sùng sao? Nhất định là có lầm lẫn nào đó.
Tô Hộ bình bình đạm đạm nói ︰”Quyết định rồi thì đừng có hối hận. Đi xuống đi!”
Tô Dật chờ Tô Hàng được người ta khiêng đi xong liền nhìn Tô Hộ nói “Ông cố. . . . . .” Sao có thể đồng ý? Không thể đồng ý được.
Tô Hộ cười nhẹ một tiếng, trong tươi cười có vẻ chế nhạo nói không nên lời “Nếu nó không muốn, cho dù có giữ được người của nó cũng không giữ được tim của nó. Mặc kệ nó đi”
Không mấy ngày, trong kinh thành lưu truyền ra một câu chuyện. Nói về một cặp vợ chồng, sinh ra ba hài tử. Lão đại là kẻ ngu, lão Nhị là người tàn tật, lão Tam là quái thai. Nói có đầu có đuôi. Sau này Ôn Uyển Quận chúa nghe lời này liền hỏi một câu “Vợ chồng này có phải bà con gần hay không?”
Những người có năng lực Bát Quái vẫn rất lợi hại, sau khi tìm hiểu xuống. Qủa thật quan hệt rất gần, hơn nữa còn gần gũi đến không thể gần hơn. Bố mẹ chồng của nhà trai, cũng chính là cô dượng ruột, cha mẹ nhà gái cũng là cậu mợ ( tương đương với hiện đại: hai anh em sau khi lập gia đình con trai con gái của họ kết làm vợ chồng, huyết duyên gần gũi đến không thể gần nữa).
Trước kia Ôn Uyển nói ba đời không kết thân, nói là quan hệ huyết thống gần gũi sẽ không tốt với hài tử. Mọi người đều ít quan tâm, bây giờ có ví dụ sáng loáng như vậy, còn có ba hài tử. Được rồi, phát hiện vợ chồng có quan hệt huyết thống gần sinh ra hài tử, đều không tốt. Sau đó mọi người một khi tìm hiểu, một vài chuyện bí ẩn liền bị lôi ra. Trong kinh thành cũng có sinh ra quái thai. Nên những người muốn thân càng thêm thân, lúc này đều chứa sự kiêng kỵ. Về phần những người đã kết thân, đều âm thầm sầu khổ.
Chuyện Mộng Tuyền cùng Tô Hàng giải trừ hôn ước vào lúc tin tức này đang sôi sục. Ảnh hưởng nhất định là có , nhưng vào lúc tin tức này sôi sục mà thoái hôn, áp lực đã nhỏ rất nhiều. Tô gia đối với việc thoái hôn, cũng không có bất mãn. Ngược lại so với nhà người khác thoái hôn ít tai tiếng hơn, còn nói vì cháu con đời sau phải thoái hôn.
Trước đây thoái hôn, không phải là nhà trai có vấn đề gì thì chính là đàn gái có vấn đề. Bây giờ nha, người ta là vì con cháu đời sau. Về tình có thể hiểu, tổn hại đã được giảm đến mức thấp nhất.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tô Chân Chân vừa mới được an ủi vì nghe Hải thị nói Tô phu nhân đã đồng ý đem Tiết Ngưng Minh đưa đi, vài ngày nữa sẽ tự thoái hôn. Tô Chân Chân xem như đã nhẹ nhõm phần nào vì đầu sỏ đã mất. Nhưng bây giờ Mộng Lan đã đem tầng che dấu bên trong lột xuống, cho dù người đã bị đưa đi, tương lai sau này Tô Hàng sẽ đem món nợ này tính ở trên đầu Mộng Lan. Cuộc sống đó còn không bằng xuất gia làm ni cô.
Hải thị tâm tư sáng suốt, mặc dù Mộng Lan luôn miệng nói không có ý chia rẽ hai người. Nhưng ý thực sự của Mộng Lan là muốn thoái hôn. Trước kia nàng nhìn Mộng Lan cảm thấy đây là một đứa bé có tính tình ôn hoà, không ngờ lại kiên cường như thế. Vốn nhìn thấy chuyện này đã được giải quyết, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim
Tô Chân Chân nhìn nữ nhi như châu như bảo của mình khóc đến tuyệt vọng và bi thương, cũng lã chã rơi lệ “Chị dâu. . . . . .” Nhưng lời nói thoái hôn này làm sao cũng không thốt ra được. Nếu thoái hôn, sau này sẽ phải gả thấp. Nhưng gả thấp thì có thể có được hạng người gì đây? Trượng phu đã không còn quan chức, trong nhà lại không được như trước kia nữa. Vậy còn có thể được hạng người tốt nào? Hơn nữa còn có Mộng Nam, nàng lo lắng không biết sao này sẽ thế nào?
Hải thị cuối cùng thất bại quay về.
Bình Thượng Đường suy tư một lúc lâu, kỳ thật dựa theo bản tâm mà nói, hắn không muốn huỷ cửa hôn nhân này. Nên biết rằng mối thân gia thế này, rất khó tìm. Con đường làm quan đời này của hắn đã mất, trong nhà lại xuống dốc không phanh, nếu huỷ cửa hôn nhân này, sau này sẽ toàn là hộ nhỏ gia đình nhỏ.
Mộng Lan gục ở trước giường của Chân Chân khóc nói “Mẹ, con cũng không muốn như vậy đâu. Nhưng biểu ca đã nói, nhất định phải cưới Tiết biểu muội. Vậy con còn gả qua đó làm cái gì? Mẹ, đến lúc đó biểu ca sẽ hận chết con, mẹ, cho dù cả đời con không lấy chồng, phải xuất gia làm ni cô, con cũng không cần gả cho biểu ca. Mẹ, con không muốn bị người ta xem như trò cười.” Ở dưới tình huống này mà nàng còn gả qua, nàng thật sự sẽ thành trò cười.
Tô Chân Chân khóc rống “Mộng Lan, thoái hôn rồi sau này con sẽ gặp dạng người gì chứ? Bộ dạng hôm nay của nhà chúng ta. Con mà thoái hôn sẽ tìm không được người trong sạch nữa.” Tô Chân Chân càng nghĩ càng khó chịu, khóc đến không thể thu thập.
Mộng Lan cắn răng nói “Mẹ, con không lấy chồng.” Cùng lắm thì sau này gả cho nhà nhỏ hộ nhỏ vẫn tốt hơn, so với gả cho một người chồng không cần mình. Hắn không muốn cưới nàng, mà ép buộc gả qua đó, chẳng lẽ mỗi ngày ….. phải như vậy qua ( lời nói một mình giữ phòng trống vẫn có ý nghĩ không tốt ).
Tô Chân Chân nghĩ nửa ngày sau đó nói “Con để ta suy nghĩ đã.” Nhưng ý nghĩ này, không phải Tô Chân Chân nghĩ là có thể thực hiện được.
Tô Chân Chân cùng Bình Thượng Đường bị sự khóc than của Mộng Lan đều nổi lên tâm tư thoái hôn. Nhưng còn chưa có hành động, đã bị Tô Hiển gọi qua mắng một trận.
Ôn Uyển nghe được Mộng Lan tự mình yêu cầu thoái hôn. Đáng tiếc, mặc dù Tô Chân Chân và Bình Thượng Đường cũng có tâm tư này, nhưng không thể cãi lại cha mẹ. Điều này đã nằm trong dự liệu của Ôn Uyển.
Ngược lại Ôn Uyển lại bị hành động của Mộng Lan mà có chút ngoài ý muốn “Không ngờ nha đầu này có dũng khí phá phủ trầm chu. Không tệ.” Ít nhất chứng tỏ so với Tô Chân Chân, Mộng Lan không chỉ mạnh hơn trăm lần. Là một đứa bé tự cường tự lập , Ôn Uyển rất vui vẻ. Nếu Mộng Lan không đưa ra phản kháng, mà thuận theo tự nhiên, mỗi ngày chỉ khóc nỉ non, ngược lại sẽ khiến Ôn Uyển nhìn không thuận mắt. Bất kể như thế nào. Hạnh phúc của mình thì phải tự mình tranh thủ. Người khác giúp đở chỉ là nhất thời, mình cứng rắn mạnh mẽ mới là vương đạo.
Hạ Ảnh cũng khó được lúc gật đầu tỏ vẻ tán đồng với Mộng Lan. Đối với cho sự kiện này cũng không chán ghét nữa “Quận chúa, hôn sự này rất khó huỷ. Nếu không có một lý do tốt thì không huỷ được.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng “Chuyện hôn sự này khó huỷ sao? Đưa thiếp mời, mời Tô Chân Chân cùng Mộng Lan đến phủ của ta một chuyến. Ta phải đích tai nghe ý nghĩ của họ. Nếu bọn họ kiên trì muốn thoái hôn, ta sẽ thành toàn cho nó.” Chỉ cần nghĩ ra lý do cho bọn họ thoái hôn. Có đủ mặt mũi để thoái hôn. Nhưng mà Tiết Ngưng Minh quyết sẽ không thành con dâu của Tô gia được, Hải thị sẽ không đồng ý.
Mộng Tuyền nhận được tin tức, biết Ôn Uyển đưa thiếp mời bảo mẹ nàng cùng tỷ tỷ đi qua phủ Quận chúa một chuyến. Rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Cô ra mặt là tốt rồi, có cô ra mặt thì mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Triệu ma ma cũng đem trái tim treo cao buông xuống. Bà sở dĩ dám đưa ra kiến nghị này. Vì đoán được Quận chúa sẽ không khoanh tay bất kể. Chỉ cần Quận chúa nhúng tay vào, chuyện thoái hôn sẽ thành công ( đây là điển hình của tin tưởng mù quán ).
Tô Chân Chân dẫn Mộng Lan đến phủ đệ của Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn thấy Mộng Lan mới mấy ngày đã gầy đi không ít. Ôn Uyển bảo hai người ngồi xuống.
Tô Chân Chân bây giờ hối hận rồi, thật hối hận “Ôn Uyển, lúc đó nếu ta nghe lời muội, không kết mối hôn sự này, thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Ôn Uyển, đáng lý ta nên nghe lời muội.” Khi ấy Ôn Uyển không đồng ý hôn sự này, nàng lại kiên trì. Kỳ thật lúc đó Bình Thượng Đường tuy đồng ý, nhưng nếu nàng phản đối, thì hôn sự này cũng không kết được. Nhưng nàng nghĩ đó là nhà mẹ đẻ mình, mình lại thân thiết với chị dâu. Làm sao lại ngờ đến còn chuyện thế này.
Ôn Uyển cũng không rảnh đi an ủi nàng ta, chỉ quay đầu nhìn Mộng Lan đang mang sắc mặt bi thương “Cháu muốn kiên trì thoái hôn, phải không?” .
Mộng Lan cũng biết, lúc này mà không nói thì nửa phần cơ hội cũng không còn “Dạ, cô, cháu không muốn chia rẽ biểu ca và biểu muội. Cô, cháu thà … xuất gia cháu cũng không cần . . . . .”
Ôn Uyển lắc tay “Những lời vô dụng kia không nên nói ở trước mặt ta. Cháu chỉ cần cho biết ta, cháu nhất quyết thoái hôn, không gả đến Tô gia đúng không? Hơn nữa bất kể tương lai sau này như thế nào cũng không hối hận. Chỉ sợ sau này người mà cháu gả, gia cảnh không tốt như Tô gia, cháu cũng không hối hận.” Tương lai Mộng Lan gả cho người khác, trăm phần trăm là điều kiện không có tốt như Tô Hàng. Gia thế khẳng định cũng muốn kém hơn không ít.
Mộng Lan vội vã gật đầu “Cô, cháu sẽ không hối hận. Tệ nhất cùng lắm là thanh đèn cổ phật cả đời thôi.” Những lời phát thệ vân vân đều nuốt trở về. Cô không muốn nghe, nàng sẽ không nói. Kỳ thật những lời này không phải Mộng Lan chỉ nói cho người khác nghe , mà nàng thật sự có ý định này.
Ôn Uyển cười khẽ “Làm gì phải đến tình trạng đó. Chỉ tốn công sức kén chọn người lần nữa, gia thế sẽ không tốt như thế. Nhưng chỉ cần nhân phẩm tốt, không có những chuyện loạn thất bát tao kia, thì gia thế tệ một chút cũng không sao.” Ôn Uyển thật sự cảm thấy gia thế không quan trọng. Gia thế tốt hơn nữa, nhưng bản thân người đó không tốt thì chịu khổ chỉ là mình.
Mộng Lan nghe xong trong lòng yên ổn không ít.
Ôn Uyển nhìn về phía Tô Chân Chân vẫn đang khóc, nói “Tô gia nói thế nào? Có phải không đồng ý thoái hôn không?” Chuyện này là khẳng định , nếu thoái hôn, một khi chuyện này truyền ra ngoài, chuyện của Tô Hàng sẽ khó che dấu được. Đến lúc đó cả hai nhà đều mất mặt. Mà mất mặt lớn nhất chính là Tô gia, thế gia thư hương trăm năm, không ngờ lại dạy ra con cháu đời sau như vậy.
Bình gia cũng đã thành hình dạng này, tệ hơn nữa cũng không tệ tới đâu.
Tô Chân Chân gật đầu “Cha nói cửa hôn nhân này không thể huỷ.”
Ôn Uyển đối với việc này đã có dự liệu ngay từ đầu.
Ôn Uyển thấy được vẻ mặt rối rắm của Mộng Lan. Cười nói “Không huỷ? Sợ mặt mũi hai nhà khó coi sao? Có thể ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Hàng khi nhìn về phía cô nương Tiết gia. Đã có thể hóa thành nước rồi. Ngay cả một người ngoài như ta nhìn thấy cũng muốn thành toàn. Bây giờ Tô Hàng một lòng muốn cưới nàng làm vợ, Mộng Lan gả qua đó chẳng khác gì sống quả.”
Tô Chân Chân túm chặt lấy khăn tay “Ôn Uyển, ta cũng không muốn vậy. Nhưng cha ta. . . . . . , đã chuẩn bị ngày mai đem nàng đưa đi về Giang Nam.” Những điều kiện khác nữa thì cha không nói. Đã ầm ĩ đến trình độ này rồi. Nàng cũng muốn thoái hôn. Nhưng cha mẹ không đồng ý, nàng có thể làm sao chứ?
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng “Đưa trở về? Nếu nhà mẹ đẻ của ngươi không mong thoái hôn, cũng được. Nhưng không phải đưa về. Mà là đem nàng gả ở trong kinh thành. Ta nhớ là cô nương Tiết gia năm nay cũng đã mười lăm tuổi. Bảo Tô gia tìm cho nàng một mối hôn sự, cuối năm gả đi.” Thấy được Tô Chân Chân một chút không hiểu liền tiếp lời “Nếu như chỉ đưa đi, chờ sau này thành thân xong lại đem nàng đón trở về, đến lúc đó gạo nấu thành thục cơm rồi, các ngươi chỉ ngậm miệng nuốt xuống cơn tức. Bây giờ Mộng Lan tuổi còn nhỏ, cho dù truyền ra lời đồn không tốt, qua hai năm nữa, chờ tin đồn biến mất, các ngươi còn có thể kén chọn cho nàng một người phẩm hạnh tốt. Trong hai năm này còn có thể từ từ kén chọn. Nếu để qua hai năm nữa, ngay cả chọn cũng không có cơ hội chọn, đến lúc đó khóc cũng tìm không ra.” Ôn Uyển chỉ chọn phương pháp đưa ra ý kiến. Dù sao, đó cũng là nhà mẹ của Chân Chân. Làm việc cũng phải giữ ba phần đường lui. Đương nhiên. Việc này cũng là trên mặt. Nguyên nhân chân chính, thật sự Ôn Uyển cảm thấy, có lúc sức mạnh tình yêu là vô biên, nó có thể khiến người ta bộc phát sức mạnh đáng sợ.
Lấy hiểu biết của Ôn Uyển, vẻ mặt của Tô Hàng khi nhìn về phía Tiết Ngưng Minh hôm đó, nếu thật sự đem nàng gả cho người khác, Tô Hàng có thể sẽ nổi điên. Đối với Tô gia mà nói, dù thế nào cũng không quan trọng bằng đích trưởng tử.
Tô Chân Chân không biết vì sao Ôn Uyển lại thối lui, nhưng thấy Ôn Uyển không chỉ vào mũi của nàng mắng nàng, nàng đã buông lỏng “Tốt. Ta sẽ đi nhà mẹ đẻ nói chuyện này.”
Ôn Uyển thấy được Tô Chân Chân đáp ứng sảng khoái, cười hỏi “Ngươi không cần đáp ứng nhanh như thế. Nếu Tô gia làm không được, đến lúc đó đem Tiết Ngưng Minh cưới làm vợ kế, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tô Chân Chân nói ba chữ, không thể nào.
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ chế nhạo “Chuyện không thể nào có rất nhiều. Bây giờ ta hỏi ngươi, nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy. Ngươi sẽ làm thế nào?” Thấy được sắc mặt Tô Chân Chân tái đi, nhưng Ôn Uyển không tính toán bỏ qua “Tiết Ngưng Minh ta đã thấy qua, có xinh đẹp có tâm kế, lại được lòng Tô Hàng. Nếu bị gả rồi thì còn may, nhưng nếu không gả đi ra ngoài, mà làm thiếp của Tô Hàng, vậy cuộc sống sau này của Mộng Lan sẽ toàn lục đục với nhau mỗi ngày. Việc này còn không quan trọng, quan trọng là Tiết Ngưng Minh có thể được Tô lão phu nhân thương yêu như thế, chứng tỏ thủ đoạn rất lợi hại . Mộng Lan tính tình ôn hòa, lại không có kinh nghiệm trãi qua nhân tình lạnh ấm, mặc dù có ma ma Giáo dưỡng dạy bảo rất nhiều, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tế, Mộng Lan bây giờ sẽ không phải đối thủ của nàng ta. Hơn nữa trong lòng Tô Hàng chỉ có nàng ấy, cuộc sống sau này của Mộng Lan, không cần ta nói ngươi cũng có thể đoán được. Cùng lắm thì mỗi ngày đều chịu mà sống, đến lúc chịu đựng không được thì xem như xong!”
Tô Chân Chân cắn răng một cái ︰”Nếu thật sự như thế, mối hôn nhân này bất luận như thế nào cũng phải huỷ. Đến lúc đó dù không gả được cho ai, cũng chỉ có thể xem như số mạng của Mộng Lan chúng ta.”
Ôn Uyển thật hết chỗ nói “Cái gì số mạng hay không số mạng chứ? Nhân phẩm dung mạo tài tình của Mộng Lan mỗi dạng đều tốt. Cho dù thoái hôn với Tô gia, nhà cao cửa rộng thì không suy nghĩ. Nhưng gia đình trung đẳng thì không thành vấn đề . Chỉ cần người tốt, tính tình tốt, có lòng cầu tiến, có bản lãnh, vậy đủ rồi. Đường công danh là tự mình tìm kiếm, suốt ngày trông cậy vào gia thế thì có bản lãnh gì.” Cửa nhỏ nhà nghèo nhất định là không có. Gia thế trung đẳng thì nhắm lại mắt cũng có thể tìm thấy .
Nghe được lời này, Hạ Ảnh ở bên cạnh trợn trắng mắt. Còn gia đình trung đẳng, điều kiện này của ngươi cũng quá kén chọn rồi. Dựa theo mục tiêu như thế mà tìm, đoán chừng phải chờ hai mươi tuổi mới có thể gả ra ngoài.
Ôn Uyển cười ha hả “Ngươi đừng trợn trắng mắt. Đem ý nghĩ của Mộng Lan nói cho Tô Hàng biết. Tin tưởng Tô Hàng rất vui vẻ thoái hôn với Mộng Lan.” Tô Hàng đang ầm ĩ muốn lấy Tiết Ngưng Minh làm vợ, nhưng ở giữa còn có một Mộng Lan cản lại. Bây giờ Mộng Lan nhường bước, còn không phải thành toàn cho hắn sao?
Chân Chân ra khỏi Phủ Quận chúa, rất nhanh đã đem yêu cầu này nói với Hải thị, tuyệt đối không phải đưa Tiết Ngưng Minh đi là được, nhất định phải gả đi.
Tô phu nhân nghe cũng cảm thấy rất tốt. Vốn chính là đón đến đây để tìm một mối nhân duyên tốt cho nàng. Bây giờ gả đi ra ngoài, đối với nhà mẹ đẻ của mình cũng có một cách giải thích.
Hải thị lòng nóng như lửa đốt, nhìn điều kiện như đơn giản, kỳ thật rất nghiêm khắc. Nhưng không có cách nào, vẫn đành đi hỏi thăm, hi vọng bằng tốc độ nhanh nhất đem chuyện này kết thúc. Bây giờ định trước. Lễ mừng năm mới xong liền gả đi. Hải thị có nhân duyên rất tốt, lúc trước cũng có để lộ ra ý này. Không qua mấy ngày đã tìm một nhà, điều kiện mọi mặt đều không tệ. Tướng mạo nhất đẳng , nhà có ruộng tốt trăm mẫu. Lại là con trai độc nhất, tỳ vết duy nhất chính là không được đi học.
Hải thị giải thích rất đơn giản với Tô phu nhân. Có gia cảnh tốt như thế, lại có học vấn, thì sẽ không cưới một người vợ không mang đến ích lợi, ngay cả đồ cưới cũng là cô mình đưa ( đồ cưới không có, nên Tô gia phải cho).
Tô phu nhân nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy cửa hôn sự này không ủy khuất Tiết Ngưng Minh. Nhưng Tô Hiển vừa nhận được tin tức, thoáng một cái đã quyết định “Quyết định nhà này đi, chờ xuống Tiểu định xong, đưa nàng đến chỗ thúc thúc của nàng chờ gả.” Tiết Ngưng Minh có một đường thúc, làm quan trong kinh thành, nhưng chỉ là Tiểu Quan lại bát phẩm.
Tô Hiển ở trước mặt Ôn Uyển thì không thể đắc chí. Nhưng trước mặt con cháu, rất nhiều người đều sợ hắn.
Tin tức này để Tiết Ngưng Minh biết rồi. Lập tức biểu thị quyết tâm cùng Tô phu nhân và Hải thị “Cô tổ mẫu, biểu cữu mẫu. Hai người đem cháu đưa về Tô Châu đi. Cháu không lấy chồng, dù có phải làm ni cô cháu cũng không lấy.” thái độ của Tiết Ngưng Minh biểu lộ rõ là không lấy chồng.
Tô phu nhân tức đến ngất xỉu (nữ nhân cổ đại rất thích ngất).
Hải thị nghe vậy tức đến ngực cũng đau luôn. Liền quát lớn một trận, bảo nàng lập tức lui xuống. Không đi xuống, được, sai nha hoàn bà tử kéo xuống, đem nàng nhốt lại. Chuẩn bị ngày thứ hai sẽ đưa đi.
Hải thị cùng Tô phu nhân đang thương nhân nghị thì nghe thấy nha hoàn kinh hô kêu “Không xong, lão phu nhân, phu nhân, biểu tiểu thư nói muốn cắt tóc làm ni cô.”
Tô Hàng nhận được tin tức, đau khổ cầu khẩn Hải thị.
Thái độ của Hải thị cũng rất cứng rắn. Lập tức sai người trông chừng, mười hai canh giờ đều có người giám sát.
Tô Hàng cầu xin đến chỗ Tô phu nhân “Tổ mẫu, Mộng Lan biểu muội đã đồng ý thoái hôn, đáp ứng thành toàn cháu và biểu muội. Vì sao không được? Cháu chỉ muốn cưới biểu muội, tổ mẫu. Cháu cầu xin ngươi thành toàn cho cháu và biểu muội được không? Tổ mẫu, cháu cầu xin người.”
Tô Hiển nhận được tin tức, trực tiếp đem Tô Hàng kéo ra ngoài dùng gia pháp. Đánh cho ngất đi mới thôi. Còn hạ lệnh cho người canh gác sân viện của hắn, không cho bất cứ ai tiến vào.
Tô phu nhân thấy được cháu trai biến thành dáng vẻ này, lại nhìn thấy hình dáng của Tiết Ngưng Minh thì một mực lẩm bẩm “Oan nghiệt, oan nghiệt” Dù sao cuối cùng cũng là cháu trai cháu gái ruột. Đệ đệ của mình chỉ còn dư lại một chút huyết mạch này. Nên bảo Hải thị bỏ qua.
Hải thị không đường chọn lựa “Mẹ, em gái chồng nói, nếu không đem Tiết cô nương gả đi sẽ thoái hôn. Mẹ, con cũng không còn cách nào khác.”
Tô phu nhân tiếp lời “Bên chỗ Chân Chân, để ta nói.”
Hải thị biết Tô phu nhân muốn làm gì, hẳn là bức bách em chồng đáp ứng thôi. Nhưng em chồng đã nói, đây là ý của Quận chúa. Vấn đề bây giờ không phải là em chồng đồng ý hay không đồng ý, mà là vấn đề Quận chúa có nguyện ý không? Quận chúa đã nhường một bước, không gì cái gì khác chỉ muốn quan hệ của hai nhà không cứng ngắc. Còn muốn được voi đòi tiên, nếu cứ gây lớn chuyện như vậy, thật sự sẽ thoái hôn thôi. Hải thị hận chết Tiết Ngưng Minh này. Đồ yêu tinh, họa hại.
Cơn giận của Hải thị đến nhanh đi cũng nhanh, may là thân thể nàng tốt, không bị ngất đi. Bà Tử bên cạnh lại nói ︰”Lão gia sẽ không đồng ý. Lão gia không đáp ứng, lão phu nhân cũng không có biện pháp. Chắc sẽ nạp biểu tiểu thư làm thiếp, đến lúc đó Tô gia sẽ mất hết mặt mũi.”
Hải thị lắc đầu “Mẹ chồng đâu quan tâm vấn đề này” Cái gọi là mất thể diện cũng phải nhìn xem chuyện gì. Một nữ cô nhi, làm thiếp đã là cho thể diện, nhà mẹ đẻ không gây chuyện, thì sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nếu không cần thoái hôn mà chỉ cần nạp thiếp thì nàng cũng không phản đối, tiến được vào cửa rồi cũng phải nhìn xem nàng ta có chịu đựng được không. Nhưng vấn đề là nạp cái ả hoạ hại này, sẽ phải thoái hôn. Mối hôn sự này mà huỷ, ả họa hại lại còn ở đây, sau này còn có thể tìm được người trong sạch để cưới sao?
Tô phu nhân tự mình gọi Chân Chân đến quý phủ. Nói với Chân Chân chuyện này, bảo Chân Chân lui một bước. Nếu không, cái nhà này vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Chân Chân không thể tin được mẹ lại thiên vị như vậy, một cháu gái họ lại quan trọng hơn cháu gái ruột của mình “Mẹ, không phải là con không đồng ý. Con cũng không còn cách nào.” Giống như Ôn Uyển nói, nếu để Tô Hàng nạp Tiết Ngưng Minh, sau này Lan tỷ nhi đừng mong qua ngày yên tĩnh. Đó là nữ nhi ruột của mình, sao nàng có thể đem nữ nhi của mình đẩy vào hố lửa?
Tô phu nhân cũng không muốn , nhưng bà không có cách nào khác. Dù sao cũng không thể để cháu trai cháu gái một bị đánh chết, một đi làm ni cô “Chân Chân, mẹ thương con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chính là yêu thương giả sao? Ta đã nói, Ngưng Minh chỉ làm thiếp, Minh nha đầu lại là hài tử biết điều, sẽ không làm cho Mộng Lan ấm ức. Không phải là Mẹ thiên vị, mà là biểu ca con chỉ còn dư lại một giọt cốt nhục. Biến thành dáng vẻ bây giờ, nếu đưa về Tô Châu, một đứa bé đang sống sờ sờ sẽ bị hại chết. Ngàn lỗi vạn lỗi cũng là Tô Hàng có lỗi, ta đã mắng hắn rồi. Cha con cũng đánh hắn, đánh cho bất tỉnh nhân sự. Chân nhi, con hứa với mẹ được không?”
Chân Chân khóc đến chết đi sống lại “Mẹ, Mộng Lan cũng là hài tử con nuôi lớn, là tâm can của con, hiện tại chưa gả đi đã xảy ra chuyện này. Nếu bây giờ con đồng ý. Mộng Lan còn không oán con cả đời sao? Mẹ, mẹ bảo xem làm sao con có thể đồng ý?”
Tô phu nhân vốn đang bị bệnh. Bị đã kích muốn ngất đi “Cho dù Mẹ van cầu con cũng không được sao? Nếu đem đứa bé kia đưa trở về, truyền đi ra ngoài, con bảo mẹ sau này ở trước mặt tộc nhân làm sao mà ngẩn đầu. Hơn nữa hai đứa bé kia trước mắt đã không còn đường nào khác, nếu không thành, sẽ muốn mệnh của bọn nó. Chân nhi, con nhường một bước được không? Coi như Mẹ van con. Mọi chuyện vốn đang tốt, bây giờ lại biến thành như vậy, Mẹ phải làm thế nào đây?” .
Chân Chân tức đến sắp ngất “Mẹ, chẳng lẽ người vì một đứa cháu gái họ, mà không quản nữ nhi sao? Bất kể cả cháu gái ruột của ngài sao? Mẹ. Người rõ ràng là đang moi tim của con đúng không? Mẹ, người bảo con phải làm thế nào? Mẹ, nếu con đồng ý, chính là đem Mộng Lan đẩy vào trong hố lửa. Mộng Lan sẽ oán con, hận con cả đời.”
Tô Chân Chân chỉ cần vừa nghĩ tới lời Ôn Uyển nói , nếu Tiết Ngưng Minh không gả ra ngoài, Mộng Lan gả qua đó chính là cuộc sống ngày ngày chịu đựng, sau này sẽ ấm ức đến chết. Nghĩ đến chỗ này, tim của nàng như đao cắt. Không cách nào nhả ra.
Tô Chân Chân cắn chết không buông miệng.
Hải thị cũng không biện pháp, Tô Dương liền đi tìm Bình Thượng Đường, dù sao Bình Thượng Đường mới là nhất gia chi chủ.
Bình Thượng Đường cũng không đường chọn lựa. Bị lần tai nạn lao ngục này, đã đem Bình Thượng Đường triệt để đánh vào bụi bậm “Đại cữu ca, chúng ta quen nhau cũng có mười bảy năm. Những chuyện khác huynh nói một câu, đệ không dám nói hai câu. Nhưng đó là nữ nhi ruột của đệ. Lúc đó chính vì muốn thân càng thêm thân mới đồng ý mối hôn sự này. Đại cữu ca. Huynh không biết đâu, lúc đó Ôn Uyển nói trong vòng ba đời kết thân sẽ không tốt, nên không đồng ý. Nhưng đệ vẫn đồng ý với huynh. Bây giờ xảy ra việc này, để nàng kia nhanh chóng gả đi, không tính là quá đáng . Nếu là nữ nhi của huynh, huynh sẽ thế nào làm? Biết rất rõ đồng ý chẳng khác nào là đem nữ nhi đẩy vào hố lửa, huynh sẽ đồng ý sao? Vậy đệ còn xứng là phụ thân của Mộng Lan sao?”
Tô Dương không dùng được, cuối cùng Tô Hiển ra mặt.
Tô Hiển tìm Thượng Đường nói chuyện. Ý lời nói bên ngoài rất rõ ràng, nhớ lại những năm tháng cực khổ đã qua. Nhớ lại năm ấy, hắn ở trong hoàn cảnh xấu như vậy, ông vẫn đem nữ nhi gả cho hắn. Trên con đường làm quan của hắn, cũng giúp đở rất nhiều. Bây giờ gặp phải tình huống này, sao có thể bởi vì một yêu cầu nho nhỏ như thế mà muốn thoái hôn? Đem mặt mũi của hai nhà đặt ở đâu.
Nói đến Bình Thượng Đường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn cản cũng không được. Nhưng mà Bình Thượng Đường có chiêu sát thủ “Nhạc phụ, lúc đó định thân Ôn Uyển đã không đồng ý, nói quan hệ quá gần hài tử sinh ra không thể kém nhiều bệnh, thì cũng dễ dàng chết non. Nhưng bởi vì ân đức của nhạc phụ đối với con, cộng thêm Chân Chân nói gả về nhà mẹ đẻ thì không cần chịu khổ. Nhưng hiện nay xảy ra chuyện này, hôm đó Ôn Uyển nổi trận lôi đình. Trách mắng chúng con không đem chuyện của nhi nữ để ở trong lòng, trước lúc định thân không tử tế dò thăm rõ ràng. Nhạc phụ, không phải là con nhất định phải thoái hôn, thật sự là ngay cả yêu cầu này cũng không đạt được, chúng con cũng không biết phải làm sao? Nhạc phụ, Ôn Uyển nói cô nương Tiết gia không phải là người đơn giản, Mộng Lan lại đơn thuần , đến lúc đó chính là đẩy Mộng Lan vào hố lửa. Con làm sao đành lòng. . . . . .”
Vừa tung Ôn Uyển ra, Tô Hiển liền đau đầu. Bình Thượng Đường và Tô Chân Chân là nữ nhi và con rể, dù thế nào chỉ cần có ông ở đây, bọn họ sẽ không dám nói cái gì, dù ép cũng phải làm cho bọn họ không dám thoái hôn. Nhưng nếu Ôn Uyển nhúng tay, Tô Hiển cũng bó tay chịu trận.
“Quận chúa, Tô gia đưa thiệp, muốn gặp Quận chúa.” Ôn Uyển thiệp cũng không nhìn, nhưng vẫn phái người nói mình không có rảnh, rất là bận rộn.
Ôn Uyển quả thật bề bộn nhiều việc. Nàng đang xem xét tất cả tài liệu của Thích Tuyền. Một lần nữa đối chiếu với các mặt tính tình của Điền thị. Ôn Uyển phát hiện Điền thị giống như là nữ nhân được chuẩn bị sẳn cho Thích Tuyền. Tính tình hay sở thích đều là những điểm Thích Tuyền ưng ý. Đối chiếu tài liệu của Điền Thị một lần nữa, ở biên thành thì không nói. Nhưng trở lại kinh thành bốn năm, những biểu hiện của bà ta, ngay cả Ôn Uyển cũng muốn ủng hộ.
Lúc trước Ôn Uyển chẳng qua có thói quen hoài nghi ( Ôn Uyển có bệnh đa nghi). Bây giờ Ôn Uyển đã khẳng định trăm phần trăm, Điền thị có vấn đề.
Ôn Uyển đè huyệt thái dương. Cái thứ muốn mạng người mà “Ngươi nói xem cùng chung chăn gối nhiều năm, sao Thích Tuyền lại không phát hiện được chứ?” Xác định Thích Tuyền là trung thành , Ôn Uyển mới càng không hiểu.
Mặc dù Hạ Ảnh cũng hi vọng Điền thị có vấn đề, như vậy thì có mục tiêu để truy xét. Nhưng nghi vấn rất lớn “Quận chúa, nếu Điền thị thật có vấn đề. Vậy thì Thích Tuyền cũng nên có vấn đề, nhất định là có cấu kết với Mãn Thanh thát Tử. Nhưng Thích Tuyền lại trung thành, một điểm cũng không có để chúng ta hoài nghi.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái “Đây là đồng sàn dị mộng. Chúng ta nên ăn mừng là Thích Tuyền trung thành, nếu không, bây giờ thiên hạ đã đại loạn rồi. Nói trở lại. Ta rất bội phục Thích Tuyền , thật sự vô cùng bội phục.” Năm ấy ông ngoại hoàng đế thật là nghèo, không có cứu trợ ông ta được ( Lúc đó Ôn Uyển tận mắt nhìn thấy. Thật sự là quá nghèo). Nhưng Thích Tuyền lại nhẫn nhục phụ trọng không bị mua chuộc. Cộng thêm chuyện bây giờ, Ôn Uyển thật vô cùng kính nể ông ta. Một lão nhân gia đáng giá người ta tôn kính.
Hạ Ảnh cũng gật đầu “Trung thần.”
Ôn Uyển suy nghĩ xong liền nói “Ngươi nói ý của ta cùng cậu hoàng đế. Đối đãi với trung thần, không khoản đãi sẽ làm trái tim ông ta băng giá. Dù sao, rất nhiều chuyện không thể tuyệt đối được. Có thể làm được như vậy, đã rất đáng quý rồi.”
Hạ Ảnh gật đầu “Quận chúa yên tâm, ta sẽ nói.” Ôn Uyển vẫn không yên lòng, lại trái khuyên phải giải thích. Nói hết quan điểm của mình.
Hoàng đế nghe Hạ Ảnh nói xong, xem lại sổ con của Ôn Uyển “Ngươi nói cùng Ôn Uyển. Nếu như tra ra, thật sự không quan hệ đến ông ta, trẫm sẽ không truy cứu . Nhưng mà. . . . . .” Dù sao bây giờ còn không có chứng cứ chứng tỏ Thích Tuyền có quan hệ trong chuyện này. Hoàng đế không phải là Ôn Uyển, sẽ không xử trí theo cảm tính.
Hạ Ảnh gật đầu.
Ôn Uyển cũng chỉ có thể tranh thủ một cơ hội giúp cho Thích Tuyền thôi, nếu có lời hứa của hoàng đế cũng coi như có một nửa bảo đảm rồi. Ở đoạn thời gian này, tâm tình Ôn Uyển có chút trầm trọng . Chuyện của Tô gia nàng giống như đang xem trò vui.
Tô Hàng quyết tâm nói, nếu đem biểu muội gả đi, hắn sẽ không lấy vợ. Nếu bắt biểu muội xuất gia làm ni cô, hắn cũng xuất gia làm hòa thượng.
Tô phủ huyên náo đến không có ngày bình yên.
Ôn Uyển cười rất chế nhạo “Tô Hàng đối với Tiết cô nương kia thật là tình sâu nghĩa nặng. Không nói cuộc sống tương lai sau này của Mộng Lan thế nào? Chỉ cần nhìn bộ dạng như bây giờ thôi là biết, có câu ba tuổi nhìn đến già. Hắn cũng đã qua tuổi nhược quán (20 tuổi), thế nhưng lại dùng thủ đoạn này để uy hiếp cha mẹ. Đứa nhỏ này tương lai sẽ không có tiền đồ.”
Ôn Uyển nói xong sai người đem này tin tức cho Tô Chân Chân.
Chân Chân nhận được tin tức cả người ngu ngơ, lúc này nàng đã triệt để hết hy vọng. Trước kia nhìn thấy tưởng tốt, sao bây giờ lại thành bộ dáng này? Ngay cả cha mẹ cũng dám ngỗ nghịch, vậy sau này thê tử cũng đừng có nói, Mộng Lan mà gả qua thì không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống tương lai sẽ ngàn khó vạn khó. Hôn sự này thật sự không thể kết. Cho dù có đắc tội cha mẹ, cũng không kết. Nếu không, thật sự sẽ huỷ hoại cả đời Mộng Lan. Nữ nhi đầu lòng như quả tim của mình.
Ý nghĩ của Tô Chân Chân rất tốt, nhưng thực thi lại trở nên rất khó khăn. Bởi vì đối phương là cha mẹ của mình. Nàng không dám ngỗ nghịch. Cuối cùng không biện pháp đành phải cầu Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn thấy huyên náo đủ rồi, liền viết một phong thơ gửi cho lão tướng gia. Lão tướng gia mới là người nắm quyền trong nhà. Ôn Uyển muốn tìm tìm người có quyền để nói chuyện, những kẻ khác nói nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí thời gian. Ôn Uyển cũng rất khẳng định, nếu lão tướng gia biết tiền căn hậu quả, nhất định sẽ đồng ý thoái hôn . Nếu không thì ngày xưa cũng không phí hết tâm tư, đem Chân Chân gả cho Bình Thượng Đường.
Thư Ôn Uyển gửi cho lão tướng gia, Tô Hiển không dám ngăn cản. Lão tướng gia nằm ở trên ghế, nghe người hầu đem thư tín đọc xong. Sắc mặt cũng không có nhiều gợn sóng “Đi, đem Đại lão gia các ngươi gọi lại đây.” Mọi người đều giấu Tô lão tướng gia. Kỳ thật lão tướng gia chỉ làm bộ không biết mà thôi. Trải qua nhiều chuyện trong đời như vậy, dù có biết cũng không tạo nên gợn sóng gì trong lòng ông.
Tô Hiển tất nhiên không dám giấu giếm nửa chữ với lão tướng gia, kể lại tỉ mỉ từng chút từ đầu đến đuôi “Cha, con cũng không biết nghiệt súc kia rốt cuộc là trúng tà gì? Cha. . . . . .”
Tô Hộ đưa tay một cái, Tô Hiển liền không nói tiếp “Đem thư cho Đại lão gia xem.”
Tô Hiển thấy trong thơ Ôn Uyển viết rằng, mối hôn sự này nàng vốn không đồng ý, lý do của Ôn Uyển rất đơn giản, nói hài tử có quan hệ họ hàng gần trở thành vợ chồng sẽ không tốt với đời sau. Còn đưa ra không ít ví dụ. Thấy vậy trên trán Tô Hiển tất cả đều là mồ hôi hột. Tô Hiển mặc dù đối với cách nói quan hệ gần trong ba đời không kết thân của Ôn Uyển không tin tưởng lắm, nhưng trên tay là ví dụ có tên có tuổi, có địa chỉ. Cũng không phải hắn không tin là được.
Cuối thư Ôn Uyển nói, thoái hôn thật sự đối với hai nhà đều tốt. Ôn Uyển có ý là lấy lý do trong vòng ba đời không kết thân để thoái hôn. Mặc dù thoái hôn là khó coi, nhưng lý do thoái hôn này cả hai bên đều không có lỗi. Không ảnh hưởng đến thanh danh của Tô Hàng.
Tô Hộ qua một hồi lâu mới nói “Đem Tô Hàng gọi lại đây, ta có lời hỏi hắn.”
Tô Hàng bị mang lại đây, bởi vì bị Tô Hiển đánh đến không đi được nữa nên Tô Dương cũng theo đến. Hai cha con đều quỳ gối trước mặt Tô Hộ. Biện pháp của Ôn Uyển rất có ích, chỉ cần Tô Hộ lên tiếng, Tô Hiển và Tô Dương một nửa chữ cũng không dám nhiều lời.
Lão tướng gia sắc mặt bình thản “Cháu nhất định phải cưới Tiết thị sao?” Khí thế kia đè nén đến trán của Tô Hàng tất cả đều là mồ hôi lạnh. Từ nhỏ đến lớn, hắn sợ nhất chính là ông cố.
Tô Hộ nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng tiếng cười này lại khiến tim của Tô Hàng ngừng đập. Tô Hộ vẫn bình thản hỏi “Đem cả Tô phủ ầm ĩ đến gà chó không yên, bây giờ hỏi cháu, cháu lại không dám đáp. Không phải là nói không cưới được cô nương Tiết gia. Cháu sẽ làm hòa thượng sao? Như thế bây giờ ta hỏi cháu, cháu lại không dám đáp rồi à.”
Tô Hàng nhìn thần sắc không chút gợn sóng của ông cố, lời nói đến bên miệng toàn bộ đều bị đè nén lại. Hắn cái gì cũng nói không nên lời. Không phải là không muốn nói, hắn vô cùng muốn nói. Nhưng sự sợ sệt từ đáy lòng đối với ông cố. Khiến hắn không nói ra được câu nào. Không phải ai cũng đều có can đảm như Ôn Uyển, nói chuyện với Tô Hộ mà như tán gẫu với người bình thường. ( chỗ này là chỉ năm Ôn Uyển 6 tuổi).
Tô Hộ cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, mà chỉ hỏi một câu “Cháu có biết huỷ cuộc hôn này sẽ có ý nghĩa gì không?” .
Tô Hàng gật đầu “Cháu biết.”
“Huỷ mối hôn nhân này, không chỉ đắc tội Quận chúa, mà còn tổn hại đến thanh danh của cháu, con đường làm quan sau này của cháu sẽ rất gian nan. Cháu thật sự đã cân nhắc xong rồi sao?” trong đôi mắt hơi đục của Tô Tướng, cái gì cũng không nhìn thấy được. Nhưng lại làm cho Tô Hàng, có loại cảm giác run rẫy sợ hãi, nên hắn vẫn trầm mặc.
Trong phòng, có Tổ tôn bốn đời đang ở đây, nhưng lại tĩnh lặng đến một cây kim rơi trên mặt đất đều nghe thấy được. Tô Hộ nằm ở trên ghế, phảng phất như đã ngủ. Tô Hiển đang đứng, Tô Dương và Tô Hàng thì cúi đầu.
Mồ hôi lạnh ở là trên trán Tô Hàng rơi xuống. Mặt của hắn không còn chút máu, cuối cùng tình yêu đối với biểu muội đã chiến thắng sợ sệt dưới đáy lòng, nổi lên can đảm nói “Ông cố, cháu đã cân nhắc xong. Ông cố, cháu muốn cưới biểu muội Tiết gia”
Tô Hàng cho là sẽ có cuồng phong bạo vũ, nhưng không ngờ Tô Hộ chỉ nhàn nhạt nói “Cháu đã cân nhắc tốt, vậy thì thoái hôn đi” Từ khi nói lời này xong, Tô Hộ lại lần nữa nhắm mắt, không nhìn Tô Hàng lần nào nữa.
Tô Hiển trầm tư “Cha, sao cha lại có thể đồng ý chứ?” Nhưng thấy được Tô Hộ ngay cả mi mắt cũng không mở. Nên không dám nhiều lời nói cái gì nữa. Quay đầu qua, bảo Tô Hàng đi xuống.
Tô Hàng như trút được gánh nặng, đi ra ngoài. Ông cố đã đồng ý thoái hôn, hắn rốt cuộc cũng đạt được hạnh phúc của mình. Hắn phải đi cho biểu muội biết. Sau này Tô Hàng mới biết được, lúc hắn bày tỏ những lời nói này, đã mất đi cái gì.
Tô Hộ mở mắt. Thấy được vẻ mặt của Tô Hiển cùng Tô Dương. Lại nói lại lần nữa, trong mắt lộ vẻ thất vọng “Dáng vẻ của hắn con cũng thấy đấy, ép hắn cưới, hắn cũng không đối xử tốt với Mộng Lan. Đứa bé kia, cũng là cháu ruột của con, sao các con có thể nhẫn tâm được? Việc này về sau đừng nói nữa, Ôn Uyển có thể theo ta nói thoái hôn. Nàng làm một người cô còn biết thương yêu cháu gái họ, các con là ông ngoại và cậu ruột của Mộng Lan, chẳng lẽ còn không bằng Ôn Uyển sao?” Tô Hộ đối với con trai và cháu trai rất thất vọng. Kỳ thật sự kiện này xử lý rất đơn giản, nếu không dứt khoát thoái hôn, thì trực tiếp đem ả kia ném ra khỏi cửa lớn. Nhưng hai người này cứ nhùng nhằn dây dưa.
Hai người không dám lên tiếng.
Tô Hộ nhìn Tô Hiển cùng Tô Dương “Có tình nghĩa của Thánh Nguyên thái hậu ở đây, hoàng thượng sẽ chiếu cố Tô phủ, trong lúc người còn sống sẽ chiếu cố Tô gia một hai . Cha con các con chỉ cần gìn giữ cái đã có là được. Vốn còn trông cậy vào Tô Hàng, cho dù ở giữa có xảy ra cái gì sai lầm, có Ôn Uyển trông coi, đường công danh tương lai sẽ không tệ. Nhưng bây giờ vì một nữ nhân, là có thể mở miệng ra uy hiếp, sau này cũng sẽ không được việc . Tô Hàng không còn dùng được . Chờ Dật nhi học xong thì đến chỗ này của ta một chuyến.”
Lão tướng gia khiến Tô Hiển cùng Tô Dương lâm vào tình cảnh khó khăn, giống như bị đặt ở trong nồi dầu sôi đang chiên. Bởi vì ý của lão tướng gia là bỏ Tô Hàng. Hắn là đích trưởng tôn a. Tô Hộ biết hai người bọn họ nghĩ cái gì “Có cháu trai vô dụng, nên bỏ thì bỏ. Lòng dạ đàn bà, chỉ biết đem cả nhà liên lụy thôi.”
Hai người mặc dù khổ sở, nhưng thật cũng thất vọng rất nhiều với Tô Hàng “Dạ, cha ( tổ phụ ).”
Tô lão phu nhân nghe xong cả người đều ngu ngơ “Sao lại kinh động đến lão thái gia?” Đối với người cha chồng này, Tô lão phu nhân nói không sợ là giả.
Hải thị cúi đầu, không đáp. Qua được một hồi lâu, Tô Hiển lại đây, nhìn thấy Hải thị ở chỗ này liền nói “Con đi xử lý đi. Ngày mai sẽ đưa cô nương này trở về. Sáng sớm phải đưa đi.”
Tô lão phu nhân thất thanh kêu lên “Lão gia.”
Tô Hiển nổi giận “Đừng có trách ta không cho bà mặt mũi, ngày mai bà đi am dòng họ đi. Sau khi biết mình đã làm những chuyện gì rồi hãy trở về. Trước kia ta bảo bà an tâm làm lão thái quân nhưng bà không chịu, hiện giờ thì không cần trách ta không cho bà mặt mũi.” Hôm nay bị lão gia Tử quở trách một trận. Đã bao nhiêu năm ông không bị lão gia Tử quở trách rồi. Cũng do lão phụ nhân hồ đồ này gây chuyện.
Tô lão phu nhân lập tức vừa vội vừa giận ︰”Lão gia. . . . . .”
Tô Hiển rất phẫn hận “Lão thái gia nói bà không đi cũng được, bảo ta trực tiếp viết từ thư.” Đã nhiều tuổi như vậy rồi, cháu nội cũng đã có, mắt thấy sắp ôm cháu cố. Không nghĩ đến còn xảy ra chuyện này. Thật là mất mặt lớn.
Tô Hiển chờ Hải thị hành lễ xong nói “Con nói cho Tô Hàng biết, nếu nó gây chuyện nữa. Muốn đi theo hoặc xuất gia cũng được. Tô gia xem như không có đứa cháu trai này.”
Hải thị hai mắt choáng váng, run rẩy nói “Cha chồng, sao có thể. . . . . .” Không có đứa cháu trai này. Ý là muốn đem Tô Hàng trục xuất khỏi gia tộc sao?
Ấn tượng của Tô Hiển đối với Hải thị không tệ. Trước kia cha ông nói Tô Hàng không có ích, Tô gia chỉ có thể dựa vào Tô Dật, ông còn cảm thấy là cha suy nghĩ nhiều. Tô Hàng tài tình tướng mạo đều là số một. Nhưng xảy ra chuyện này ông mới ý thức được lời cha ông nói là chính xác. Mà Tô Hàng là Tô phu nhân dạy dỗ, Tô Dật thì do Hải thị dạy dỗ. Nếu cha ông nói Tô gia phải dựa vào Tô Dật. Vậy Tô Dật tất nhiên là không tệ. Ánh mắt của cha ông tốt hơn ông nhiều. Nghĩ đến chỗ nầy, sắc mặt cũng hoà hoãn lại “Phái người đi học đường, bảo Tô Dật trở về một chuyến. Trở về rồi thì trực tiếp đi qua viện của lão thái gia.”
Tô phu nhân vẫn đang ở đó run run. Bây giờ thì trực tiếp ngất luôn. Cái này chứng tỏ lão thái gia tính toán bỏ qua Tô Hàng. Sau này Tô gia chỉ dựa vào Tô Dật. Tô phu nhân yêu cháu trai lớn như mạng làm sao mà chịu được.
Ôn Uyển nghe được Tô Dật đến để đưa thư tay của lão thái gia thì cảm thấy lạ lùng, đối với Tô Dật, Ôn Uyển thật không có nhiều ấn tượng. Hoặc là nói Ôn Uyển đối với đám hậu bối tiếp theo của Tô gia căn bản không ấn tượng. Nếu không phải gây ra chuyện ầm ĩ này, Ôn Uyển cũng không biết Tô Hàng có bộ dáng ra sao?
Tô Dật cung kính hành lễ, đem thư tay của Tô Hộ cho Ôn Uyển. Ôn Uyển nhận lấy thư tay của Tô Hộ. Lão tướng gia đồng ý thoái hôn, nhưng cũng khẩn cầu Ôn Uyển có thể hứa với ông, để Tô Dật theo Phương tiên sinh học tập một khoản thời gian.
Ngôn ngữ rất chân thành, cũng rất trắng trợn. Tô Hộ lần này không quanh co nữa, trực tiếp nói đã bỏ qua Tô Hàng. Tô gia chỉ còn lại một cây mầm này. Mong Ôn Uyển có thể nể tình của Thánh Nguyên thái hậu, thỉnh cầu Ôn Uyển giúp đở Tô gia một tay.
Ôn Uyển khẽ thở dài, ngẩng đầu tử tế nhìn Tô Dật đứng ở trước mặt. Tô Dật mặc một thân áo dài màu xanh da trời. Diện mạo không xuất sắc như Tô Hàng, nhưng trong ánh mắt để lộ ra một loại trầm ổn. Hơn nữa từ lúc tới đây đến bây giờ, là hài tử vô cùng quy củ. Hải thị đem đứa con trai này dạy không tệ.
Ôn Uyển nhìn hắn hỏi “Lão tướng gia nói, cho cháu theo Phương tiên sinh học tập, cháu nghĩ thế nào?”
Tô Dật có chút ngoài ý muốn. Nhưng hắn nghĩ cũng không cần nghĩ nói “Nghe ông cố phân phó.” Trong nhà trải qua chuyện gì hắn cũng đã biết rồi, hắn đối với đại ca không còn gì để nói, giận đại ca không nên người.
Ôn Uyển lắc đầu “Cháu không cần đồng ý nhanh như vậy. Đi qua gặp Phương tiên sinh đi, nếu Phương tiên sinh đồng ý, ngày mai cháu cứ đến theo Phương tiên sinh học tập. Cháu không giống với bọn Kỳ Triết, buổi sáng cháu theo Phương tiên sinh học tập, xế chiều cháu vẫn về Hải gia học viện. Về phần quy củ, chờ Phương tiên sinh đồng ý sẽ có người nói cho cháu biết. Đương nhiên, nếu Phương tiên sinh không đồng ý, thì cũng không cần trách ta không cho lão tướng gia mặt mũi.”
Ôn Uyển sở dĩ nói Phương tiên sinh không đồng ý, chỉ là một loại thói quen thường nói. Dưới tình huống bình thường, Phương tiên sinh sẽ không cự tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác Phương tiên sinh lại cự tuyệt. Hắn giải thích với Ôn Uyển, hắn bây giờ tập trung chỉ dẫn Minh Cẩn đã đủ bận rồi. Không có nhiều tinh lực để dạy thêm một người nữa.
Ôn Uyển sửng sốt, Phương tiên sinh thật sự cự tuyệt. Ôn Uyển đoán trắc đây có thể là một cái cớ thôi, về phần nguyên nhân gì Ôn Uyển cũng không hỏi. Phương tiên sinh tự mình cự tuyệt, nàng cũng không biện pháp.
Tô Hộ nghe nói Phương tiên sinh cự tuyệt, thì không chút ngoài ý muốn. Nhưng lại phân phó Tô Dật sau này không cần đi học viện nữa, hãy ở bên cạnh ông.
Tô Dật đem một phong thơ của Ôn Uyển giao cho lão tướng gia “Ông cố, đây là thư Quận chúa bảo cháu giao cho ông.” Ôn Uyển nghe Phương tiên sinh cự tuyệt xong, suy nghĩ một chút liền viết một phong thơ giao cho Tô Dật, bảo hắn giao cho lão tướng gia.
Mắt của Lão tướng gia đã bị mờ, bây giờ cái gì cũng là người bên cạnh đọc cho ông nghe “Cháu xem một chút Ôn Uyển viết cái gì?”
Tô Dật lấy ra giấy từ trong phong thư, nội dung hắn không hiểu lắm. Nhưng vẫn tiếng lớn nói “Ông cố, Quận chúa viết ‘vợ chồng nghèo khó trăm chuyện buồn phiền’”
Tô Dật không hiểu cái này là ý gì? Nhưng Lão tướng gia lại tinh quang lóe lên, ông không ngờ Ôn Uyển lại cho ông một câu nói như thế.
Tô Dật đứng ở bên cạnh im lặng đợi. Qua thật lâu thật lâu, lão tướng gia mới nói “Người đâu, đem Tô Hàng mang lại đây.”
Tô Hàng đến đây, Tô Dật thì đứng ở bên cạnh. Lão tướng gia nhìn Tô Hàng nói “Cháu không phải nói muốn cưới cái nha đầu Tiết gia kia sao? Bây giờ ta cho cháu một cơ hội. Chỉ cần cháu bỏ đi thân phận đại công tử Tô gia, ra bên ngoài không được nói cháu là người của Tô gia, ta sẽ thả cháu và nha đầu kia đi xa, song túc song phi.”
Tô Dật cúi đầu, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tô Hàng dứt khoát choáng váng.
Tô Hộ chế nhạo nói “Thế nào? Không muốn? Không phải nói nhất định phải cưới nàng ta sao? Vì nàng ta thà … ngỗ nghịch cha mẹ cũng muốn cưới, thà … thoái hôn với biểu muội cháu cũng muốn cưới? Vì sao bây giờ lại không dám?” Không thân phận, không thể bày tỏ thân phận chân thật, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Tô Hộ cũng muốn xem một chút, không có cẩm y ngọc thực, có còn muốn chết muốn sống yêu nhau như bây giờ không. Ôn Uyển viết, vợ chồng nghèo khó trăm chuyện buồn phiền, hưởng thụ quen vinh hoa phú quý, bây giờ để bọn họ sống cuộc sống của dân chúng bình thường xem có quen hay không, có chịu đựng được hay không? Tô lão tướng gia cũng muốn cá cược lần cuối cùng. Nếu thật sự nguyện ý bỏ cuộc, vậy thì để xuống đi. Xem xem có thể chịu đựng được hay không? Chịu không được trở về sẽ ngoan ngoãn, an phận cưới vợ sinh con . Gia tộc càng không thể dựa vào hắn. Nếu chịu đựng được, chứng tỏ Tô Hàng vẫn có thể gánh vác. Vậy ông thành toàn cho hắn thì có làm sao? Nam nhân dựa vào là bản lãnh của mình, mà không phải dựa vào gia tộc. Nam nhân có bản lãnh, có thể làm một gia tộc sinh sôi nảy nở. Vậy phải xem hắn có bản lãnh này không?
Tô Hàng lập tức lắc đầu “Không, cháu nguyện ý. Ông cố, cháu nguyện ý.” Chỉ cần có thể ở chung một chỗ cùng biểu muội, hắn thà … bỏ đi thân phận của Tô gia.
Tô Dật ngơ ngác nhìn ca ca bày tỏ nguyện ý. Phảng phất như không tin đây là lời ca ca hắn nói. Lúc trước vì một nữ nhân, ầm ĩ gây gỗ, Tô Dật chỉ cảm thấy khó hiểu. Nhưng cũng không nói cái gì. Bây giờ, thế nhưng vì một nữ nhân mà không cần gia tộc, không cần cha mẹ, cái gì cũng không muốn. Đây là ca ca hắn tôn sùng sao? Nhất định là có lầm lẫn nào đó.
Tô Hộ bình bình đạm đạm nói ︰”Quyết định rồi thì đừng có hối hận. Đi xuống đi!”
Tô Dật chờ Tô Hàng được người ta khiêng đi xong liền nhìn Tô Hộ nói “Ông cố. . . . . .” Sao có thể đồng ý? Không thể đồng ý được.
Tô Hộ cười nhẹ một tiếng, trong tươi cười có vẻ chế nhạo nói không nên lời “Nếu nó không muốn, cho dù có giữ được người của nó cũng không giữ được tim của nó. Mặc kệ nó đi”
Không mấy ngày, trong kinh thành lưu truyền ra một câu chuyện. Nói về một cặp vợ chồng, sinh ra ba hài tử. Lão đại là kẻ ngu, lão Nhị là người tàn tật, lão Tam là quái thai. Nói có đầu có đuôi. Sau này Ôn Uyển Quận chúa nghe lời này liền hỏi một câu “Vợ chồng này có phải bà con gần hay không?”
Những người có năng lực Bát Quái vẫn rất lợi hại, sau khi tìm hiểu xuống. Qủa thật quan hệt rất gần, hơn nữa còn gần gũi đến không thể gần hơn. Bố mẹ chồng của nhà trai, cũng chính là cô dượng ruột, cha mẹ nhà gái cũng là cậu mợ ( tương đương với hiện đại: hai anh em sau khi lập gia đình con trai con gái của họ kết làm vợ chồng, huyết duyên gần gũi đến không thể gần nữa).
Trước kia Ôn Uyển nói ba đời không kết thân, nói là quan hệ huyết thống gần gũi sẽ không tốt với hài tử. Mọi người đều ít quan tâm, bây giờ có ví dụ sáng loáng như vậy, còn có ba hài tử. Được rồi, phát hiện vợ chồng có quan hệt huyết thống gần sinh ra hài tử, đều không tốt. Sau đó mọi người một khi tìm hiểu, một vài chuyện bí ẩn liền bị lôi ra. Trong kinh thành cũng có sinh ra quái thai. Nên những người muốn thân càng thêm thân, lúc này đều chứa sự kiêng kỵ. Về phần những người đã kết thân, đều âm thầm sầu khổ.
Chuyện Mộng Tuyền cùng Tô Hàng giải trừ hôn ước vào lúc tin tức này đang sôi sục. Ảnh hưởng nhất định là có , nhưng vào lúc tin tức này sôi sục mà thoái hôn, áp lực đã nhỏ rất nhiều. Tô gia đối với việc thoái hôn, cũng không có bất mãn. Ngược lại so với nhà người khác thoái hôn ít tai tiếng hơn, còn nói vì cháu con đời sau phải thoái hôn.
Trước đây thoái hôn, không phải là nhà trai có vấn đề gì thì chính là đàn gái có vấn đề. Bây giờ nha, người ta là vì con cháu đời sau. Về tình có thể hiểu, tổn hại đã được giảm đến mức thấp nhất.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook