Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Edit: Anglegirl Lovely
Trịnh Vương nghe được những lời này, sắc mặt liền tối hẳn xuống, mặc dù Ôn Uyển không có nói người đó là ai nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được. Loại người mà ngay cả một đứa trẻ cũng không chịu bỏ qua thật là cực kì đáng hận. Trịnh Vương trong lòng nổi giận. Mấy năm trước, mấy năm trước Ôn Uyển chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Đứa nhỏ sáu tuổi mà cũng không chịu bỏ qua, đây thật là một điều đáng hận. Đứa nhỏ này thì ra biết danh tiếng của mình bết bát đến như thế cũng không dám phản kháng. Thì ra nàng đã biết có người muốn mưu hại mình cho nên vẫn ẩn nhẫn cho đến ngày nay.
Cũng là hắn, chính là hắn đã hại hài tử này, làm liên lụy khiến nó phải chịu nhiều khổ sở. Nếu không thì một Quận chúa hoàng gia làm sao lại có thể trở thành đề tài bàn tán của mọi người được cơ chứ? Cũng tại mình mới làm hại đến Ôn Uyển, Ôn Uyển chính là thay hắn chịu khổ.
Nhìn Ôn Uyển hơi áy náy, Trịnh Vương trong lòng lại càng khó chịu, hắn ôm nàng nói ” Nha đầu ngốc. Cậu làm sao lại tức giận, cậu chẳng qua là khó chịu, cậu không thể bảo vệ tốt cho con, con còn nhỏ mà phải đối diện với những chuyện này lại còn chịu ủy khuất lớn đến như thế. Sau này con sẽ không phải chịu khổ sở này nữa, nếu cậu còn ở kinh thành thì sẽ đảm bảo không ai có can đảm ám toán con. Nếu như cậu hồi đất phong thì chắc chắn sẽ dẫn ngươi theo.”
Ôn Uyển nghe được câu này, so với uống mật còn ngọt hơn. Tất cả những thứ khác nàng đều vứt bỏ, hi hi, đi đất phong không phải chính là nguyện vọng nàng muốn đó sao? Trở về đó thì chính là thiên hạ của nàng, làm sao phải chịu những nỗi khổ thế này nữa? Ôn Uyển chỉ vừa nghĩ tới đó liền nhếch môi cười.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển cái dạng này thì trong lòng lại càng chua xót. Đứa trẻ này trong thâm tâm chỉ nên nghĩ đến những điều tốt lành, không nên nghĩ đến những chuyện đau khổ. Những năm nay không biết nàng đã chịu bao nhiêu ủy khuất. Nếu không cũng sẽ không cao hứng đến thế này. Trong lòng hắn lại càng thêm áy náy và đau lòng.
Ôn Uyển bởi vì có lời hứa của Trịnh Vương nên trong lòng đặc biệt vui vẻ. Bút họa lại càng thêm sinh động, cùng Trịnh Vương hàn huyên được một lúc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
” Quận chúa, Vạn Tuế Gia truyền lời mời Quận chúa đi qua dùng bữa.” Thái giám cung kính nói. Ôn Uyển sắc mặt như thường, Trịnh Vương lại là một bộ mặt mừng rỡ. Đến bây giờ đã ba mươi năm trôi qua hắn cũng chưa từng cùng hoàng đế một mình dùng cơm.
Lúc nhỏ, mỗi khi có yến hội cần mọi người có mặt thì hắn đều tới với mong muốn được cải thiện mối quan hệ. Nhưng đối vối hoàng đế, hắn chỉ có thể đứng từ xa để ngắm nhìn. Đối với dung mạo của hoàng đế hắn vẫn không nhớ rõ ràng lắm. Những lúc khác thì lại càng không thể gặp được. Mà ở hậu cung, mẫu phi đối với hắn lại càng vô cùng chán ghét, mọi người ở hoàng cung dường như đều quên đi còn có một vị hoàng tử là hắn.
Cũng may bên cạnh hắn còn có một ma ma đầy tài năng cùng với một thái giám võ công cao cường. Cũng nhờ có bọn họ dốc lòng dạy dỗ nên hắn mới có thể như ngày hôm nay. Chẳng qua là hắn vẫn không hiểu tại sao hai người đó lại bắt hắn phải giấu diếm tài hoa của mình. Nói chỉ khi nào hắn đến được đất phong mới có thể hiển lộ ra.
Hắn mặc dù không hiểu, nhưng biết ma ma cũng là vì tốt cho hắn. Trong hoàng cung, chỉ có hai người bọn họ là thật tâm đối xử tốt với mình. Cho nên hắn nguyện ý nghe lời của họ. Vì vậy, trước khi đến đất phong, hắn vẫn luôn là bại tướng của Chu Vương, vẫn luôn chỉ nghe Ngũ Hoàng tử thông minh, luôn được hoàng đế yêu thích. Mà hắn lại là Hoàng tử bị mọi người quên lãng.
Đã nhiều năm, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn mới hiểu được hai người bọn họ đã phải dụng tâm đến cỡ nào. Cũng bởi vì hắn ẩn nhẫn nên mới có thể cùng Triệu Vương nổi danh. Nếu không, hắn cũng sẽ không có tiếng tăm gì, sẽ mãi là một Hoàng tử dựa vào đất phong mà sống. Hoặc có khi đã trở thành một nắm đất vàng rồi cũng nên.
Những năm nay hắn có thể cùng ăn với hoàng để chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần này có thể ở khoảng cách gần như vậy mà cùng ăn với hoàng đế, trong lòng Trịnh Vương không biết có bao nhiêu tư vị. Có mừng rỡ, có ủy khuất, lại có cả chờ đợi, đủ loại cảm xúc không giống nhau. Nhưng mà trên mặt vẫn trầm ổn như nước, một chút cũng không hiển lộ ra. Hoàng đế có thể nhìn ra được trong lòng hắn cảm xúc đang ba đào mãnh liệt, nhưng Ôn Uyển chẳng qua cũng chỉ cười híp mắt, trong lòng chỉ nghĩ đến thức ăn ngon. Nếu như Ôn Uyển mà biết chắc sẽ cảm thán cuộc sống của cậu trước kia không biết như thế nào mà thê thảm đến vậy. Cùng nàng lúc nhỏ đều giống như nhau. Khó trách hai người có thể là cậu cháu.
Hai người bàn tay to lôi kéo bàn tay nhỏ đi đến sảnh ăn. Ôn Uyển thì thần sắc như thường tiến vào nhưng biểu hiện trên mặt Trịnh Vương lại rất phức tạp. Ôn Uyển kỳ quái hỏi Trịnh Vương làm sao thì hắn cũng chỉ cười cười, nói mình không có chuyện gì. Đi theo Ôn Uyển cùng nhau tiến vào.
Ôn Uyển cũng như ngày thường ngồi ở bên cạnh hoàng đế, Trinh Vương lại được thái giám dẫn đến ngồi đối diện với hoàng đế. Bàn ở cổ đại thường là hình chữ nhật hoặc là hình tròn. Lần này là dùng bàn hình chữ nhật nên hai người mới ngồi đối diện với nhau, Ôn Uyên chỉ ngồi bên cạnh.
Món ăn trên bàn khá nhiều, đủ loại màu sắc, mùi vị cũng rất tốt. Bình thường theo hoàng đế ăn cơm cũng là mười tám món. Ôn công công còn nói, là bởi vì gần đây quốc gia có nhiều kiếp nạn, hoàng đế vì muốn làm gương cho thần dân thiên hạ nên mới tiết kiệm, một bữa chỉ có mười tám món ăn. Bình thường là tám mươi mốt món ăn, còn khi quốc gia có sự kiện lớn lại là một trăm lẻ tám món. Hôm nay coi như khá ít khi chỉ có ba mươi sáu món. Ôn Uyển thật ra thì không thích bàn dài đến như vậy, tuy nhiên cũng không dám đề xuất ý kiến gì. Bởi vì bàn dài đem người ta ngồi cách nhau rất xa, ăn cũng không được tự nhiên.
Ánh mắt Ôn Uyển liếc đến món nào thì cung nữ sẽ gắp món đó, tùy ý như đang ăn ở nhà mình, một chút cũng không câu nệ.
Mặc dù sắc mặt không hiển lộ ra ngoài nhưng Trịnh Vương lại nghiêm chỉnh như đang lâm trận, thậm chí có chút ửng đỏ. So với Ôn Uyển mà nói thì hắn dường như đã suy nghĩ nhiều.
Ôn Uyển cười híp mắt nhìn Trịnh vương, bút họa vài nét. Ý nói nơi này thức ăn vô cùng ngon, cậu nhất định phải ăn nhiều một chút để bồi bổ sức khỏe. Chắc chắn trong khoảng thời gian này cậu ở đất phong đã chịu không ít khổ, nhìn cậu so với bốn năm trước gầy đi không ít.
Nhìn Ôn Uyển như một tiểu đại nhân, cảm giác như trưởng bối đang quan tâm đến tiểu bối. Thật ra thì nếu Ôn Uyển cộng số tuổi của kiếp trước lẫn kiếp này thì cũng có thể theo Trịnh Vương xưng huynh gọi đệ được. Cho nên nàng không có một chút cảm giác của trẻ nhỏ.
Trịnh vương nhìn thấy Ôn Uyển một chút cũng không có cố kỵ hoàng đế, cứ hướng về phía hắn chọc ghẹo. Hạ Ảnh thì ở ngay bên cạnh giải thích.
“Ừ, nhìn đúng là gầy đi không ít. Lát nữa hãy để cho thái y điều trị tốt đi.” Hoàng đế cười nói.
Ôn Uyển thấy hoàng đế tâm tình cũng không tệ, lại nhìn về phía Trịnh vương, rồi ngắm hoàng đế một cái. Cuối cùng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Hoàng đế cũng thấy Ôn Uyển như muốn nói lại thôi bèn nói” Nha đầu, có lời gì thì cứ nói. Nếu không nói ra thì chắc chén cơm này con cũng không ăn hết mất.”
Ôn Uyển nhìn hoàng đế, nghĩ một lát mới bút họa. Hạ Ảnh ở bên cạnh nhẹ giọng nói” Hoàng thượng, Quận chúa nói lần này hãy ân điển cho nàng trở về đất phong của mình đi. Quận chúa thật ra cũng không muốn xa hoàng thượng nhưng lại muốn đi xem đất phong của mình một chút. Vì thế nên nàng hơi khó xử, Quận chúa mong ngài hãy cho nàng đi đến đó một chút rồi sẽ trở về lại đây với người.”
Hừ, nếu đến đất phong rồi mà nàng còn muốn trở về mới là kì quái, nhưng mà hiện tại cứ lừa gạt ông ngoại hoàng đế như thế trước đi đã, chờ đến đất phong rồi thì sẽ dùng mọi cách để ở lại. Đến lúc đó, nàng chính là lão đại. Núi cao hoàng đế xa, lúc đó nàng sẽ trải qua một cuộc sống đầy vui sướng.
Hoàng đế nhìn bộ dạng của Ôn Uyển cười nói “Con nghĩ rằng hồi đất phong thì cũng sẽ không có ai quản con. Đến lúc đó thì con là lớn nhất, con nói coi, có đúng hay không?”
Ôn Uyển cúi đầu, âm thầm oán giận, người nói xem người không phải là hồ ly ngàn năm thì là cái gì. Nội tâm ta nghĩ gì người đều có thể nhìn ra được. Này không phải là muốn mạng người sao?
“Lão Bát, cá hấp chưng này ăn cũng không tệ lắm. Ta nhớ được khẩu vị của con vẫn luôn lấy vị nhạt làm chủ, món ăn này làm cũng không tệ, bưng qua cho bát hoàng tử.” Hoàng đế lập tức dời đi đề tài.
Trịnh vương có chút thụ sủng nhược kinh. Ôn Uyển cũng chỉ bỉu môi. Đây là có ý gì nha? Đả kích mình xong lại đi biểu hiện tình cảm cha con rồi, thật là quá không có lương tâm mà. Ôn Uyển rất mất hứng nhìn hoàng đế một cái sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục bới cơm. Nếu đã không thể được theo ý muốn rồi thì cũng chỉ có thể cùng phân cao thấp trên bàn cơm thôi. Nàng lập tức sai cung nữ bên cạnh gắp những món mà mọi khi mình thích ăn. Ăn xong một chén lại bới thêm một chén nữa.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển , lại nhìn hoàng đế một cái, thấy hoàng đế chỉ cười mà ăn cơm chứ không có tức giận thì trong lòng hơi câu nệ. Lại thấy Ôn Uyển nghi ngờ nhìn mình thì cười gật đầu, rất nhanh sau đó cũng buông xuống cẩn thận, thần sắc lại trở về như bình thường.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua các món ăn trước mặt Trịnh Vương, lại nhìn món ăn bên cạnh mình, bèn sai cung nữ gắp đến trong chén cho Trịnh Vương. Trịnh Vương nhìn hai món kia sau đó cười cười. Ăn vô cùng vui vẻ.
“Sao nào, lão Bát con cũng thích ăn món gà nấu giấm với măng chua ư?” Hoàng đế nhìn khẩu vị của hai cậu cháu không sai biệt lắm thì hơi giật mình.
“So với những món khác thì có ăn nhiều hơn một chút.” Trịnh vương cẩn thận trả lời.
Ôn Uyển còn lại là nghiêng đầu híp mắt cười phụ họa, tỏ vẻ mình thích nhất đúng là hai thứ này. Nàng nhớ được cậu cũng ưa ăn hai món đó. Ôn Uyển dương dương đắc ý mà tỏ vẻ hai cậu cháu thật giống nhau, không chỉ có lớn lên tương tự liền ngay cả món ăn cũng như nhau.
“Nha đầu cháu nha, lớn lên giống nhau cùng thích cùng một loại món ăn mà cũng có thể quy thành một mối được hả? Thật là hồ đồ.” Hoàng đế cười mắng.
Ôn Uyển cong miệng lên. Tại sao không thể trộn lẫn nói nha. Nếu nghĩ như thế nào thì nói như thế đó thôi. Nhưng nàng vẫn phải giữ hình tượng thục nữ, nếu không sẽ lại bị cậu mắng. Lần này thì nàng đàng hoàng ăn cơm. Muốn ăn món nào thì yêu cầu người gắp món đó, không có giống với bộ dạng như lúc nãy.
Trịnh vương nhìn nàng ăn cơm một cách tùy ý rồi nhìn lại hoàng đế bộ dạng như đã quen lắm rồi, cũng là nói thích ăn, chẳng qua là hắn không biết Ôn Uyển cũng thích món đó.
Ôn Uyển nhìn Trịnh Vương như đang lên án, ánh mắt thật ủy khuất. Con đều nhớ được cậu thích ăn món nào, làm sao cậu lại không nhớ con thích ăn món gì, thật là quá không quan tâm đến nàng mà. Trịnh Vương nhìn nàng giả bộ ủy khuất không khỏi bật cười.
Bữa cơm này coi như ăn được khá thoải mái.
Dùng xong bữa cơm, Trịnh vương liền ra khỏi cung. Ôn Uyển nhìn bóng dáng Trịnh vương lại nhìn về phía hoàng đế.
“Được rồi, đi theo cậu con cùng ra cung đi.” Hoàng đế nhìn vào ánh mắt trông mong của Ôn Uyển không khỏi buồn cười. Nói xong cũng vỗ đầu nàng rồi cho nàng trở về.
Ôn Uyển vô cùng cao hứng, ôm hoàng đế một chút rồi cũng chạy đi. Hoàng đế khó thấy được một lần Ôn Uyển cao hứng như thế. Mấy ngày nay, ông đã ban thưởng cho nàng không biết bao nhiêu thứ đồ tốt. Nhưng là nàng chẳng qua cũng chỉ cười cười. Phụng bồi ở bên cạnh ông mấy tháng qua, cũng chưa bao giờ thấy nàng cao hứng như trẻ con đến thế. Trong mắt hoàng đế hiện lên một ý nghĩ sâu xa.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Trịnh Vương nghe được những lời này, sắc mặt liền tối hẳn xuống, mặc dù Ôn Uyển không có nói người đó là ai nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được. Loại người mà ngay cả một đứa trẻ cũng không chịu bỏ qua thật là cực kì đáng hận. Trịnh Vương trong lòng nổi giận. Mấy năm trước, mấy năm trước Ôn Uyển chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Đứa nhỏ sáu tuổi mà cũng không chịu bỏ qua, đây thật là một điều đáng hận. Đứa nhỏ này thì ra biết danh tiếng của mình bết bát đến như thế cũng không dám phản kháng. Thì ra nàng đã biết có người muốn mưu hại mình cho nên vẫn ẩn nhẫn cho đến ngày nay.
Cũng là hắn, chính là hắn đã hại hài tử này, làm liên lụy khiến nó phải chịu nhiều khổ sở. Nếu không thì một Quận chúa hoàng gia làm sao lại có thể trở thành đề tài bàn tán của mọi người được cơ chứ? Cũng tại mình mới làm hại đến Ôn Uyển, Ôn Uyển chính là thay hắn chịu khổ.
Nhìn Ôn Uyển hơi áy náy, Trịnh Vương trong lòng lại càng khó chịu, hắn ôm nàng nói ” Nha đầu ngốc. Cậu làm sao lại tức giận, cậu chẳng qua là khó chịu, cậu không thể bảo vệ tốt cho con, con còn nhỏ mà phải đối diện với những chuyện này lại còn chịu ủy khuất lớn đến như thế. Sau này con sẽ không phải chịu khổ sở này nữa, nếu cậu còn ở kinh thành thì sẽ đảm bảo không ai có can đảm ám toán con. Nếu như cậu hồi đất phong thì chắc chắn sẽ dẫn ngươi theo.”
Ôn Uyển nghe được câu này, so với uống mật còn ngọt hơn. Tất cả những thứ khác nàng đều vứt bỏ, hi hi, đi đất phong không phải chính là nguyện vọng nàng muốn đó sao? Trở về đó thì chính là thiên hạ của nàng, làm sao phải chịu những nỗi khổ thế này nữa? Ôn Uyển chỉ vừa nghĩ tới đó liền nhếch môi cười.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển cái dạng này thì trong lòng lại càng chua xót. Đứa trẻ này trong thâm tâm chỉ nên nghĩ đến những điều tốt lành, không nên nghĩ đến những chuyện đau khổ. Những năm nay không biết nàng đã chịu bao nhiêu ủy khuất. Nếu không cũng sẽ không cao hứng đến thế này. Trong lòng hắn lại càng thêm áy náy và đau lòng.
Ôn Uyển bởi vì có lời hứa của Trịnh Vương nên trong lòng đặc biệt vui vẻ. Bút họa lại càng thêm sinh động, cùng Trịnh Vương hàn huyên được một lúc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
” Quận chúa, Vạn Tuế Gia truyền lời mời Quận chúa đi qua dùng bữa.” Thái giám cung kính nói. Ôn Uyển sắc mặt như thường, Trịnh Vương lại là một bộ mặt mừng rỡ. Đến bây giờ đã ba mươi năm trôi qua hắn cũng chưa từng cùng hoàng đế một mình dùng cơm.
Lúc nhỏ, mỗi khi có yến hội cần mọi người có mặt thì hắn đều tới với mong muốn được cải thiện mối quan hệ. Nhưng đối vối hoàng đế, hắn chỉ có thể đứng từ xa để ngắm nhìn. Đối với dung mạo của hoàng đế hắn vẫn không nhớ rõ ràng lắm. Những lúc khác thì lại càng không thể gặp được. Mà ở hậu cung, mẫu phi đối với hắn lại càng vô cùng chán ghét, mọi người ở hoàng cung dường như đều quên đi còn có một vị hoàng tử là hắn.
Cũng may bên cạnh hắn còn có một ma ma đầy tài năng cùng với một thái giám võ công cao cường. Cũng nhờ có bọn họ dốc lòng dạy dỗ nên hắn mới có thể như ngày hôm nay. Chẳng qua là hắn vẫn không hiểu tại sao hai người đó lại bắt hắn phải giấu diếm tài hoa của mình. Nói chỉ khi nào hắn đến được đất phong mới có thể hiển lộ ra.
Hắn mặc dù không hiểu, nhưng biết ma ma cũng là vì tốt cho hắn. Trong hoàng cung, chỉ có hai người bọn họ là thật tâm đối xử tốt với mình. Cho nên hắn nguyện ý nghe lời của họ. Vì vậy, trước khi đến đất phong, hắn vẫn luôn là bại tướng của Chu Vương, vẫn luôn chỉ nghe Ngũ Hoàng tử thông minh, luôn được hoàng đế yêu thích. Mà hắn lại là Hoàng tử bị mọi người quên lãng.
Đã nhiều năm, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn mới hiểu được hai người bọn họ đã phải dụng tâm đến cỡ nào. Cũng bởi vì hắn ẩn nhẫn nên mới có thể cùng Triệu Vương nổi danh. Nếu không, hắn cũng sẽ không có tiếng tăm gì, sẽ mãi là một Hoàng tử dựa vào đất phong mà sống. Hoặc có khi đã trở thành một nắm đất vàng rồi cũng nên.
Những năm nay hắn có thể cùng ăn với hoàng để chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần này có thể ở khoảng cách gần như vậy mà cùng ăn với hoàng đế, trong lòng Trịnh Vương không biết có bao nhiêu tư vị. Có mừng rỡ, có ủy khuất, lại có cả chờ đợi, đủ loại cảm xúc không giống nhau. Nhưng mà trên mặt vẫn trầm ổn như nước, một chút cũng không hiển lộ ra. Hoàng đế có thể nhìn ra được trong lòng hắn cảm xúc đang ba đào mãnh liệt, nhưng Ôn Uyển chẳng qua cũng chỉ cười híp mắt, trong lòng chỉ nghĩ đến thức ăn ngon. Nếu như Ôn Uyển mà biết chắc sẽ cảm thán cuộc sống của cậu trước kia không biết như thế nào mà thê thảm đến vậy. Cùng nàng lúc nhỏ đều giống như nhau. Khó trách hai người có thể là cậu cháu.
Hai người bàn tay to lôi kéo bàn tay nhỏ đi đến sảnh ăn. Ôn Uyển thì thần sắc như thường tiến vào nhưng biểu hiện trên mặt Trịnh Vương lại rất phức tạp. Ôn Uyển kỳ quái hỏi Trịnh Vương làm sao thì hắn cũng chỉ cười cười, nói mình không có chuyện gì. Đi theo Ôn Uyển cùng nhau tiến vào.
Ôn Uyển cũng như ngày thường ngồi ở bên cạnh hoàng đế, Trinh Vương lại được thái giám dẫn đến ngồi đối diện với hoàng đế. Bàn ở cổ đại thường là hình chữ nhật hoặc là hình tròn. Lần này là dùng bàn hình chữ nhật nên hai người mới ngồi đối diện với nhau, Ôn Uyên chỉ ngồi bên cạnh.
Món ăn trên bàn khá nhiều, đủ loại màu sắc, mùi vị cũng rất tốt. Bình thường theo hoàng đế ăn cơm cũng là mười tám món. Ôn công công còn nói, là bởi vì gần đây quốc gia có nhiều kiếp nạn, hoàng đế vì muốn làm gương cho thần dân thiên hạ nên mới tiết kiệm, một bữa chỉ có mười tám món ăn. Bình thường là tám mươi mốt món ăn, còn khi quốc gia có sự kiện lớn lại là một trăm lẻ tám món. Hôm nay coi như khá ít khi chỉ có ba mươi sáu món. Ôn Uyển thật ra thì không thích bàn dài đến như vậy, tuy nhiên cũng không dám đề xuất ý kiến gì. Bởi vì bàn dài đem người ta ngồi cách nhau rất xa, ăn cũng không được tự nhiên.
Ánh mắt Ôn Uyển liếc đến món nào thì cung nữ sẽ gắp món đó, tùy ý như đang ăn ở nhà mình, một chút cũng không câu nệ.
Mặc dù sắc mặt không hiển lộ ra ngoài nhưng Trịnh Vương lại nghiêm chỉnh như đang lâm trận, thậm chí có chút ửng đỏ. So với Ôn Uyển mà nói thì hắn dường như đã suy nghĩ nhiều.
Ôn Uyển cười híp mắt nhìn Trịnh vương, bút họa vài nét. Ý nói nơi này thức ăn vô cùng ngon, cậu nhất định phải ăn nhiều một chút để bồi bổ sức khỏe. Chắc chắn trong khoảng thời gian này cậu ở đất phong đã chịu không ít khổ, nhìn cậu so với bốn năm trước gầy đi không ít.
Nhìn Ôn Uyển như một tiểu đại nhân, cảm giác như trưởng bối đang quan tâm đến tiểu bối. Thật ra thì nếu Ôn Uyển cộng số tuổi của kiếp trước lẫn kiếp này thì cũng có thể theo Trịnh Vương xưng huynh gọi đệ được. Cho nên nàng không có một chút cảm giác của trẻ nhỏ.
Trịnh vương nhìn thấy Ôn Uyển một chút cũng không có cố kỵ hoàng đế, cứ hướng về phía hắn chọc ghẹo. Hạ Ảnh thì ở ngay bên cạnh giải thích.
“Ừ, nhìn đúng là gầy đi không ít. Lát nữa hãy để cho thái y điều trị tốt đi.” Hoàng đế cười nói.
Ôn Uyển thấy hoàng đế tâm tình cũng không tệ, lại nhìn về phía Trịnh vương, rồi ngắm hoàng đế một cái. Cuối cùng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Hoàng đế cũng thấy Ôn Uyển như muốn nói lại thôi bèn nói” Nha đầu, có lời gì thì cứ nói. Nếu không nói ra thì chắc chén cơm này con cũng không ăn hết mất.”
Ôn Uyển nhìn hoàng đế, nghĩ một lát mới bút họa. Hạ Ảnh ở bên cạnh nhẹ giọng nói” Hoàng thượng, Quận chúa nói lần này hãy ân điển cho nàng trở về đất phong của mình đi. Quận chúa thật ra cũng không muốn xa hoàng thượng nhưng lại muốn đi xem đất phong của mình một chút. Vì thế nên nàng hơi khó xử, Quận chúa mong ngài hãy cho nàng đi đến đó một chút rồi sẽ trở về lại đây với người.”
Hừ, nếu đến đất phong rồi mà nàng còn muốn trở về mới là kì quái, nhưng mà hiện tại cứ lừa gạt ông ngoại hoàng đế như thế trước đi đã, chờ đến đất phong rồi thì sẽ dùng mọi cách để ở lại. Đến lúc đó, nàng chính là lão đại. Núi cao hoàng đế xa, lúc đó nàng sẽ trải qua một cuộc sống đầy vui sướng.
Hoàng đế nhìn bộ dạng của Ôn Uyển cười nói “Con nghĩ rằng hồi đất phong thì cũng sẽ không có ai quản con. Đến lúc đó thì con là lớn nhất, con nói coi, có đúng hay không?”
Ôn Uyển cúi đầu, âm thầm oán giận, người nói xem người không phải là hồ ly ngàn năm thì là cái gì. Nội tâm ta nghĩ gì người đều có thể nhìn ra được. Này không phải là muốn mạng người sao?
“Lão Bát, cá hấp chưng này ăn cũng không tệ lắm. Ta nhớ được khẩu vị của con vẫn luôn lấy vị nhạt làm chủ, món ăn này làm cũng không tệ, bưng qua cho bát hoàng tử.” Hoàng đế lập tức dời đi đề tài.
Trịnh vương có chút thụ sủng nhược kinh. Ôn Uyển cũng chỉ bỉu môi. Đây là có ý gì nha? Đả kích mình xong lại đi biểu hiện tình cảm cha con rồi, thật là quá không có lương tâm mà. Ôn Uyển rất mất hứng nhìn hoàng đế một cái sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục bới cơm. Nếu đã không thể được theo ý muốn rồi thì cũng chỉ có thể cùng phân cao thấp trên bàn cơm thôi. Nàng lập tức sai cung nữ bên cạnh gắp những món mà mọi khi mình thích ăn. Ăn xong một chén lại bới thêm một chén nữa.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển , lại nhìn hoàng đế một cái, thấy hoàng đế chỉ cười mà ăn cơm chứ không có tức giận thì trong lòng hơi câu nệ. Lại thấy Ôn Uyển nghi ngờ nhìn mình thì cười gật đầu, rất nhanh sau đó cũng buông xuống cẩn thận, thần sắc lại trở về như bình thường.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua các món ăn trước mặt Trịnh Vương, lại nhìn món ăn bên cạnh mình, bèn sai cung nữ gắp đến trong chén cho Trịnh Vương. Trịnh Vương nhìn hai món kia sau đó cười cười. Ăn vô cùng vui vẻ.
“Sao nào, lão Bát con cũng thích ăn món gà nấu giấm với măng chua ư?” Hoàng đế nhìn khẩu vị của hai cậu cháu không sai biệt lắm thì hơi giật mình.
“So với những món khác thì có ăn nhiều hơn một chút.” Trịnh vương cẩn thận trả lời.
Ôn Uyển còn lại là nghiêng đầu híp mắt cười phụ họa, tỏ vẻ mình thích nhất đúng là hai thứ này. Nàng nhớ được cậu cũng ưa ăn hai món đó. Ôn Uyển dương dương đắc ý mà tỏ vẻ hai cậu cháu thật giống nhau, không chỉ có lớn lên tương tự liền ngay cả món ăn cũng như nhau.
“Nha đầu cháu nha, lớn lên giống nhau cùng thích cùng một loại món ăn mà cũng có thể quy thành một mối được hả? Thật là hồ đồ.” Hoàng đế cười mắng.
Ôn Uyển cong miệng lên. Tại sao không thể trộn lẫn nói nha. Nếu nghĩ như thế nào thì nói như thế đó thôi. Nhưng nàng vẫn phải giữ hình tượng thục nữ, nếu không sẽ lại bị cậu mắng. Lần này thì nàng đàng hoàng ăn cơm. Muốn ăn món nào thì yêu cầu người gắp món đó, không có giống với bộ dạng như lúc nãy.
Trịnh vương nhìn nàng ăn cơm một cách tùy ý rồi nhìn lại hoàng đế bộ dạng như đã quen lắm rồi, cũng là nói thích ăn, chẳng qua là hắn không biết Ôn Uyển cũng thích món đó.
Ôn Uyển nhìn Trịnh Vương như đang lên án, ánh mắt thật ủy khuất. Con đều nhớ được cậu thích ăn món nào, làm sao cậu lại không nhớ con thích ăn món gì, thật là quá không quan tâm đến nàng mà. Trịnh Vương nhìn nàng giả bộ ủy khuất không khỏi bật cười.
Bữa cơm này coi như ăn được khá thoải mái.
Dùng xong bữa cơm, Trịnh vương liền ra khỏi cung. Ôn Uyển nhìn bóng dáng Trịnh vương lại nhìn về phía hoàng đế.
“Được rồi, đi theo cậu con cùng ra cung đi.” Hoàng đế nhìn vào ánh mắt trông mong của Ôn Uyển không khỏi buồn cười. Nói xong cũng vỗ đầu nàng rồi cho nàng trở về.
Ôn Uyển vô cùng cao hứng, ôm hoàng đế một chút rồi cũng chạy đi. Hoàng đế khó thấy được một lần Ôn Uyển cao hứng như thế. Mấy ngày nay, ông đã ban thưởng cho nàng không biết bao nhiêu thứ đồ tốt. Nhưng là nàng chẳng qua cũng chỉ cười cười. Phụng bồi ở bên cạnh ông mấy tháng qua, cũng chưa bao giờ thấy nàng cao hứng như trẻ con đến thế. Trong mắt hoàng đế hiện lên một ý nghĩ sâu xa.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook