Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lục Minh Tử Thiên xong, Hách Liên Mạc Hân mới thở phào, cô ngồi thừ người ra mà suy nghĩ.
Lục Minh Tử Thiên, anh quả nhiên là con người vô cùng đáng quý. Không ngờ đối với anh, cô lại quan trọng đến như vậy. Nghĩ đến mình từng làm anh tổn thương bao nhiêu lần, cô đúng là đồ ngu ngốc mà...
"Thật may là cô vẫn còn cơ hội để đáp lại phần tình cảm này của anh. Sẽ trân trọng anh suốt đời cô."
Ra khỏi phòng của Lục Minh Tử Thanh, Hách Liên Mạc Hân đi nhanh xuống sảnh lớn. Cô muốn tạm biệt mọi người để về công ty.
Lục Minh Tử Thanh và Lục Minh Tử Yến thấy cô định về thì lôi cô trở lại, Tử Thanh vẻ mặt đầy nuối tiếc liền hỏi:
"Chị Mạc Hân sao lại về sớm như vậy, có chuyện gì hả?"
"Ừ, chị còn có việc ở công ty, nên đành về sớm, hẹn hai em hôm khác nhé." Hách Liên Mạc Hân vừa cười vừa nói.
"Vậy tiếc quá, mẹ em nấu đồ ăn tuyệt lắm, chị lại không ở lại để thưởng thức." Lục Minh Tử Yến khoe.
"Ừ, chị tiếc lắm chứ? Nhưng là công ty cần chị về ngay, đành để lần sau vậy."
"Ồ, vậy đành để lần sau đi, chị đi cẩn thận nhé!" Cả hai cô gái cùng nói. Hách Liên Mạc Hân vui vẻ gật đầu rồi rời đi.
.....
Văn phòng CEO. Tập Đoàn Hách Thị.
Nơi bàn làm việc, Hách Liên Thành đang ngồi chờ con gái ông quay lại công ty, sáng sớm hôm nay, khi nghe Mạc Dao vợ ông nói, con bé Hách Liên Mạc Hân đã đến Lục Gia từ sớm, ông liền vui vẻ ra mặt.
"Chiều hôm qua, khi Lục Minh Tử Duệ, lão bạn thân của ông nói, con gái ông, Hách Liên Mạc Hân không hề có ý định muốn hủy hôn với Lục Gia. Chẳng những vậy, nó còn vô cùng thích Tử Thiên. Ông là vẫn không tin cho lắm."
"Còn một chuyện quan trọng nữa mà ông muốn hỏi cô, đó là vấn đề hợp tác với Âu Thị, và nguồn đầu tư cho Lâm Thị là thế nào?" Vậy nên đó cũng là lí do hôm nay, ông xuất hiện ở công ty.
Cạch.. cánh cửa được đẩy vào, "cha, cha đến khi nào? Sao không báo cho con biết!" Hách Liên Mạc Hân nét mặt đầy kinh ngạc hỏi cha mình.
Vừa thấy con gái, Hách Liên Thành vội đứng dậy, ông đi đến bàn tiếp khách ngồi xuống ghế rồi bằng giọng điệu nghiêm nghị mà hỏi con gái:
"Mạc Hân con về rồi hả? Mới sáng sớm con đã đến Lục Gia rồi, nói mau, con định làm gì hả?"
Hách Liên Mạc Hân nghe cha cô hỏi, trong lòng giật mình, " sao cha lại biết cô đến Lục Gia, lại còn hỏi cô định làm gì? Không lẽ, ông vẫn chưa tin cô hay sao?" Cô bước lại ghế sô pha sau đó ngồi xuống đối diện với cha mình, cô thở dài rồi nói:
"Cha, con đến Lục Gia là để thăm bác Vũ và Tử Thanh, Tử Yến. Không có ý gì khác?"
"Ồ, thật là không có định làm gì hả? Ta nhớ trước kia, con không thích đến Lục Gia cơ mà. Sao hôm nay lại có nhã hứng như vậy?" Hách Liên Thành nhướng mày nói.
"Ai nói con không thích Lục Gia chứ? Trước sau gì con cũng làm dâu nhà họ. Con đến để tranh thủ tình cảm cũng không được sao?" Hách Liên Mạc Hân tròn mắt mà hỏi ngược lại cha cô.
"Vậy sao, vậy con đã xác định thằng bé Tử Thiên là chồng con rồi, nhưng ta nhớ, từ khi nó ra nước ngoài, hơn hai mươi năm rồi, hai đứa chưa hề gặp mặt, con có chắc nó sẽ thích con sao?" Hách Liên Thành vẻ mặt vẫn không tin mà thắc mắc hỏi.
"Vâng con chắc chắn Tử Thiên cũng thích con, bởi vì sáng nay lúc ở Lục Gia, trong phòng của Tử Thanh, con đã nói chuyện bằng cuộc gọi video với anh ấy." Hách Liên Mạc Hân trả lời cha mình bằng giọng điệu chắc nịch.
Hách Liên Thành ngạc nhiên lẫn vui mừng, "con gái ông quả nhiên nhanh chân mà, mới đó mà đã nói chuyện với Tử Thiên luôn rồi. Thế là ông đã yên tâm phần nào, bây giờ chỉ còn vấn đề của Âu Thị và Lâm Thị." Lúc này, ông cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, sau đó hỏi cô:
"Mạc Hân, cha cần con giải thích hai việc, thứ nhất là về Lâm Thị, tại sao con lại đầu tư cho Lâm Gia mà không bàn với ta, con nên biết, Lâm Gia làm ăn không mấy phát triển, lợi nhuận lại chẳng được bao nhiêu. Có thể nói, công ty nhà họ gần phá sản rồi."
Hách Liên Hân nghe cha nói xong, cô chợt rơi vào suy nghĩ, "kiếp trước vì giúp Lâm Tuyết Anh, cô đã đầu tư một khoản thật lớn vào công ty nhà họ Lâm, sau đó vì không đạt lợi nhuận nên số tiền đó liền không cánh mà bay. Khi đó dù có văn bản cam kết rồi. Nhưng vì xem cô ta là bạn thân, nên cô đã không truy cứu.
Sống lại đời này, sẽ không có chuyện đó nữa, nếu mọi việc lại giống kiếp trước, Lâm Thị vẫn bị thua lỗ như vậy, thì Hách Liên Mạc Hân cô sẽ biến Lâm Thị trở thành chi nhánh của Tập Đoàn Hách Thị." Nghĩ đến đây, cô cười lạnh, vẻ mặt đầy giảo hoạt, ánh mắt vô cùng đắc ý.
Nhìn biểu cảm của con gái, Hách Liên Thành có chút không quen, đây là lần đầu tiên ông thấy cô như vậy, trong lòng lo lắng, liền hỏi:
"Mạc Hân, con có nghe ta hỏi không, sao lại có vẻ mặt thế kia hả, ta là kẻ thù của con sao?"
"Dạ..!! " Hách Liên Mạc Hân giật mình, cô không ngờ mình lại lộ liễu quá, "việc cô sống lại để trả thù Lâm Gia, và Âu Gia, tuyệt đối phải giấu kín, như vậy cô sẽ yên âm mà thực hiện kế hoạch báo thù của cô."
"Không có gì đâu, cha yên tâm, đầu tư lần này, nếu Công Ty Lâm Thị không thu được lợi nhuận, thì con sẽ khiến họ phá sản hoàn toàn, và con sẽ thâu tóm Lâm Thị."
"Cái gì? Thâu tóm Lâm Thị?" Hách Liên Thanh kinh hãi, ông liền khuyên ngăn con gái.
"Mạc Hân à, con thật liều lĩnh, công ty Lâm Thị, dù nhỏ hơn Hách Thị, nhưng nó lại được Âu Thị phía sau hỗ trợ, con làm vậy khác nào, con sẽ đối đầu trực tiếp với Âu Thị."
Hách Liên Mạc Hân cười sảng khoái, cô đứng lên đi về phía két sách, nhập mật mã vào, cửa két sách được mở ra, cô lôi ra một văn bản cam kết của chính CEO Lâm Thị đã kí tên, đưa cho cha mình xem, cô nói:
"Cha xem, có cái này rồi, con sẽ sợ sao? Lâm Thị dù là phát triển hay phá sản, thì nó cũng đã gần như của chúng ta rồi, con sẽ biến công ty họ trở thành chi nhánh của Hách Thị, tất cả cổ phần trong Lâm Thị sẽ thuộc về Mạc Kiên, đó là món quà đầu tiên con muốn tặng cho em trai con ngay khi nó đến công ty làm việc. Lâm Thị sẽ là vật sở hữu do nó quản lí."
Hách Liên Thành nghe con gái nói rành mặt mọi thứ xong, ông kinh ngạc, có chút khiếp sợ trong lòng. "Mạc Hân con bé vậy mà thủ đoạn còn độc và thâm hơn cả ông lúc còn trẻ, thân là nữ nhi, thế nhưng đầu óc của nó còn nhạy bén và quyết tuyệt con hơn phái mạnh."
Nhắc tới Âu Gia, Hách Liên Thành tâm lại treo lên, ông lại nhăn mày, lo lắng hỏi con gái:
"Mạc Hân, vậy còn Âu Thị, con định sẽ làm thế nào? Lần này Chủ Tịch Âu Thị, Âu Dương Bửu đang có ý định ngắm nghé, tranh giành hợp đồng với chúng ta, nhưng nếu con lại Thâu tóm Lâm Thị, như vậy khác nào con vả mặt Lão ta. Lão ta nhất định sẽ ép chết con."
"Haa...Cha lại lo nữa rồi, Âu Thị thì sao? Âu Dương Bửu thì thế nào? Chẳng qua, ông ta cũng chỉ là một ông chủ tịch về hưu giống cha thôi. Liệu ông ta sẽ ép chết được con. "
Hách Liên Mạc Hân lại đứng lên, cất tập văn bản vào két sắt rồi đóng két sắt lại, cô cao hứng mà nói tiếp:
"Cha yên tâm đi, con tự có tính toán, vả lại, chỉ một thời gian nữa, anh Tử Thiên sẽ về nước, Tập Đoàn Lục Thị sẽ do anh ấy tiếp quản, lúc đó con đã có cả một hậu phương vững trãi phía sau rồi, cho dù là mười Âu Thị, mười Âu Dương Bửu thì con gái cha cũng sẽ không sợ."
Cho đến lúc này, Hách Liên Thành mới thở phào, ông thả lỏng tâm tư, cười thỏa mãn mà nói:
"Thì ra là như vậy, Mạc Hân, con quả nhiên rất thông minh, không hổ danh là con gái Hách Liên Thành ta. Ta tự hào về con. Cố gắng lên con gái của cha, ta và mẹ con lúc nào cũng ở phía sau để động viên con."
Hách Liên Thành đứng dậy, ông nói tiếp, "được rồi, ta về nhà trước, đừng quên bữa tối ở nhà nhé con gái, thật lâu rồi nhà chúng ta vẫn chưa ăn tối cùng nhau."
Dứt lời, ông vẫy tay tạm biệt con gái, rồi rời đi, Hách Liên Mạc Hân tiễn ông ra đến cửa, cô hướng mắt nhìn theo cho đến khi bóng dáng của ông mất hút trong thamg máy.
Khép cửa văn phòng lại, cô ngồi phịch xuống sô pha, suy nghĩ lại mọi chuyện từ khi cô trọng sinh đến lúc này.
Nhớ lại những lời Hách Liên Thành cha cô nói vừa rồi, tim cô chợt nghẹn lại vì đau, cha mẹ cô, họ lúc nào cũng yêu thương cô hết mực, vậy mà khi đó chỉ vì hai kẻ người ngoài xa lạ chính là tên khốn Âu Dương Phàm và ả giả nhân giả nghĩa Lâm Tuyết Anh, cô đã làm họ đau lòng biết mấy.
Hách Liên Mạc Hân siết chặt hai bàn tay lại, ánh mắt rét lạnh, sát ý nổi lên, cô thầm nói:
"Âu Dương Phàm, Lâm Tuyết Anh, ông trời đã cho tôi sống lại để đòi nợ, vậy thì hai kẻ tra nam, tiện nữ vô sĩ các người, sẽ là con nợ đầu tiên. Từng người, từng người một, sẽ phải trả lại tất cả những gì các người nợ tôi..."
"Tôi, Hách Liên Mạc Hân sẽ khiến các người phải chịu đau đớn, tủi nhục gấp mấy lần tôi khi đó..."
Lục Minh Tử Thiên, anh quả nhiên là con người vô cùng đáng quý. Không ngờ đối với anh, cô lại quan trọng đến như vậy. Nghĩ đến mình từng làm anh tổn thương bao nhiêu lần, cô đúng là đồ ngu ngốc mà...
"Thật may là cô vẫn còn cơ hội để đáp lại phần tình cảm này của anh. Sẽ trân trọng anh suốt đời cô."
Ra khỏi phòng của Lục Minh Tử Thanh, Hách Liên Mạc Hân đi nhanh xuống sảnh lớn. Cô muốn tạm biệt mọi người để về công ty.
Lục Minh Tử Thanh và Lục Minh Tử Yến thấy cô định về thì lôi cô trở lại, Tử Thanh vẻ mặt đầy nuối tiếc liền hỏi:
"Chị Mạc Hân sao lại về sớm như vậy, có chuyện gì hả?"
"Ừ, chị còn có việc ở công ty, nên đành về sớm, hẹn hai em hôm khác nhé." Hách Liên Mạc Hân vừa cười vừa nói.
"Vậy tiếc quá, mẹ em nấu đồ ăn tuyệt lắm, chị lại không ở lại để thưởng thức." Lục Minh Tử Yến khoe.
"Ừ, chị tiếc lắm chứ? Nhưng là công ty cần chị về ngay, đành để lần sau vậy."
"Ồ, vậy đành để lần sau đi, chị đi cẩn thận nhé!" Cả hai cô gái cùng nói. Hách Liên Mạc Hân vui vẻ gật đầu rồi rời đi.
.....
Văn phòng CEO. Tập Đoàn Hách Thị.
Nơi bàn làm việc, Hách Liên Thành đang ngồi chờ con gái ông quay lại công ty, sáng sớm hôm nay, khi nghe Mạc Dao vợ ông nói, con bé Hách Liên Mạc Hân đã đến Lục Gia từ sớm, ông liền vui vẻ ra mặt.
"Chiều hôm qua, khi Lục Minh Tử Duệ, lão bạn thân của ông nói, con gái ông, Hách Liên Mạc Hân không hề có ý định muốn hủy hôn với Lục Gia. Chẳng những vậy, nó còn vô cùng thích Tử Thiên. Ông là vẫn không tin cho lắm."
"Còn một chuyện quan trọng nữa mà ông muốn hỏi cô, đó là vấn đề hợp tác với Âu Thị, và nguồn đầu tư cho Lâm Thị là thế nào?" Vậy nên đó cũng là lí do hôm nay, ông xuất hiện ở công ty.
Cạch.. cánh cửa được đẩy vào, "cha, cha đến khi nào? Sao không báo cho con biết!" Hách Liên Mạc Hân nét mặt đầy kinh ngạc hỏi cha mình.
Vừa thấy con gái, Hách Liên Thành vội đứng dậy, ông đi đến bàn tiếp khách ngồi xuống ghế rồi bằng giọng điệu nghiêm nghị mà hỏi con gái:
"Mạc Hân con về rồi hả? Mới sáng sớm con đã đến Lục Gia rồi, nói mau, con định làm gì hả?"
Hách Liên Mạc Hân nghe cha cô hỏi, trong lòng giật mình, " sao cha lại biết cô đến Lục Gia, lại còn hỏi cô định làm gì? Không lẽ, ông vẫn chưa tin cô hay sao?" Cô bước lại ghế sô pha sau đó ngồi xuống đối diện với cha mình, cô thở dài rồi nói:
"Cha, con đến Lục Gia là để thăm bác Vũ và Tử Thanh, Tử Yến. Không có ý gì khác?"
"Ồ, thật là không có định làm gì hả? Ta nhớ trước kia, con không thích đến Lục Gia cơ mà. Sao hôm nay lại có nhã hứng như vậy?" Hách Liên Thành nhướng mày nói.
"Ai nói con không thích Lục Gia chứ? Trước sau gì con cũng làm dâu nhà họ. Con đến để tranh thủ tình cảm cũng không được sao?" Hách Liên Mạc Hân tròn mắt mà hỏi ngược lại cha cô.
"Vậy sao, vậy con đã xác định thằng bé Tử Thiên là chồng con rồi, nhưng ta nhớ, từ khi nó ra nước ngoài, hơn hai mươi năm rồi, hai đứa chưa hề gặp mặt, con có chắc nó sẽ thích con sao?" Hách Liên Thành vẻ mặt vẫn không tin mà thắc mắc hỏi.
"Vâng con chắc chắn Tử Thiên cũng thích con, bởi vì sáng nay lúc ở Lục Gia, trong phòng của Tử Thanh, con đã nói chuyện bằng cuộc gọi video với anh ấy." Hách Liên Mạc Hân trả lời cha mình bằng giọng điệu chắc nịch.
Hách Liên Thành ngạc nhiên lẫn vui mừng, "con gái ông quả nhiên nhanh chân mà, mới đó mà đã nói chuyện với Tử Thiên luôn rồi. Thế là ông đã yên tâm phần nào, bây giờ chỉ còn vấn đề của Âu Thị và Lâm Thị." Lúc này, ông cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, sau đó hỏi cô:
"Mạc Hân, cha cần con giải thích hai việc, thứ nhất là về Lâm Thị, tại sao con lại đầu tư cho Lâm Gia mà không bàn với ta, con nên biết, Lâm Gia làm ăn không mấy phát triển, lợi nhuận lại chẳng được bao nhiêu. Có thể nói, công ty nhà họ gần phá sản rồi."
Hách Liên Hân nghe cha nói xong, cô chợt rơi vào suy nghĩ, "kiếp trước vì giúp Lâm Tuyết Anh, cô đã đầu tư một khoản thật lớn vào công ty nhà họ Lâm, sau đó vì không đạt lợi nhuận nên số tiền đó liền không cánh mà bay. Khi đó dù có văn bản cam kết rồi. Nhưng vì xem cô ta là bạn thân, nên cô đã không truy cứu.
Sống lại đời này, sẽ không có chuyện đó nữa, nếu mọi việc lại giống kiếp trước, Lâm Thị vẫn bị thua lỗ như vậy, thì Hách Liên Mạc Hân cô sẽ biến Lâm Thị trở thành chi nhánh của Tập Đoàn Hách Thị." Nghĩ đến đây, cô cười lạnh, vẻ mặt đầy giảo hoạt, ánh mắt vô cùng đắc ý.
Nhìn biểu cảm của con gái, Hách Liên Thành có chút không quen, đây là lần đầu tiên ông thấy cô như vậy, trong lòng lo lắng, liền hỏi:
"Mạc Hân, con có nghe ta hỏi không, sao lại có vẻ mặt thế kia hả, ta là kẻ thù của con sao?"
"Dạ..!! " Hách Liên Mạc Hân giật mình, cô không ngờ mình lại lộ liễu quá, "việc cô sống lại để trả thù Lâm Gia, và Âu Gia, tuyệt đối phải giấu kín, như vậy cô sẽ yên âm mà thực hiện kế hoạch báo thù của cô."
"Không có gì đâu, cha yên tâm, đầu tư lần này, nếu Công Ty Lâm Thị không thu được lợi nhuận, thì con sẽ khiến họ phá sản hoàn toàn, và con sẽ thâu tóm Lâm Thị."
"Cái gì? Thâu tóm Lâm Thị?" Hách Liên Thanh kinh hãi, ông liền khuyên ngăn con gái.
"Mạc Hân à, con thật liều lĩnh, công ty Lâm Thị, dù nhỏ hơn Hách Thị, nhưng nó lại được Âu Thị phía sau hỗ trợ, con làm vậy khác nào, con sẽ đối đầu trực tiếp với Âu Thị."
Hách Liên Mạc Hân cười sảng khoái, cô đứng lên đi về phía két sách, nhập mật mã vào, cửa két sách được mở ra, cô lôi ra một văn bản cam kết của chính CEO Lâm Thị đã kí tên, đưa cho cha mình xem, cô nói:
"Cha xem, có cái này rồi, con sẽ sợ sao? Lâm Thị dù là phát triển hay phá sản, thì nó cũng đã gần như của chúng ta rồi, con sẽ biến công ty họ trở thành chi nhánh của Hách Thị, tất cả cổ phần trong Lâm Thị sẽ thuộc về Mạc Kiên, đó là món quà đầu tiên con muốn tặng cho em trai con ngay khi nó đến công ty làm việc. Lâm Thị sẽ là vật sở hữu do nó quản lí."
Hách Liên Thành nghe con gái nói rành mặt mọi thứ xong, ông kinh ngạc, có chút khiếp sợ trong lòng. "Mạc Hân con bé vậy mà thủ đoạn còn độc và thâm hơn cả ông lúc còn trẻ, thân là nữ nhi, thế nhưng đầu óc của nó còn nhạy bén và quyết tuyệt con hơn phái mạnh."
Nhắc tới Âu Gia, Hách Liên Thành tâm lại treo lên, ông lại nhăn mày, lo lắng hỏi con gái:
"Mạc Hân, vậy còn Âu Thị, con định sẽ làm thế nào? Lần này Chủ Tịch Âu Thị, Âu Dương Bửu đang có ý định ngắm nghé, tranh giành hợp đồng với chúng ta, nhưng nếu con lại Thâu tóm Lâm Thị, như vậy khác nào con vả mặt Lão ta. Lão ta nhất định sẽ ép chết con."
"Haa...Cha lại lo nữa rồi, Âu Thị thì sao? Âu Dương Bửu thì thế nào? Chẳng qua, ông ta cũng chỉ là một ông chủ tịch về hưu giống cha thôi. Liệu ông ta sẽ ép chết được con. "
Hách Liên Mạc Hân lại đứng lên, cất tập văn bản vào két sắt rồi đóng két sắt lại, cô cao hứng mà nói tiếp:
"Cha yên tâm đi, con tự có tính toán, vả lại, chỉ một thời gian nữa, anh Tử Thiên sẽ về nước, Tập Đoàn Lục Thị sẽ do anh ấy tiếp quản, lúc đó con đã có cả một hậu phương vững trãi phía sau rồi, cho dù là mười Âu Thị, mười Âu Dương Bửu thì con gái cha cũng sẽ không sợ."
Cho đến lúc này, Hách Liên Thành mới thở phào, ông thả lỏng tâm tư, cười thỏa mãn mà nói:
"Thì ra là như vậy, Mạc Hân, con quả nhiên rất thông minh, không hổ danh là con gái Hách Liên Thành ta. Ta tự hào về con. Cố gắng lên con gái của cha, ta và mẹ con lúc nào cũng ở phía sau để động viên con."
Hách Liên Thành đứng dậy, ông nói tiếp, "được rồi, ta về nhà trước, đừng quên bữa tối ở nhà nhé con gái, thật lâu rồi nhà chúng ta vẫn chưa ăn tối cùng nhau."
Dứt lời, ông vẫy tay tạm biệt con gái, rồi rời đi, Hách Liên Mạc Hân tiễn ông ra đến cửa, cô hướng mắt nhìn theo cho đến khi bóng dáng của ông mất hút trong thamg máy.
Khép cửa văn phòng lại, cô ngồi phịch xuống sô pha, suy nghĩ lại mọi chuyện từ khi cô trọng sinh đến lúc này.
Nhớ lại những lời Hách Liên Thành cha cô nói vừa rồi, tim cô chợt nghẹn lại vì đau, cha mẹ cô, họ lúc nào cũng yêu thương cô hết mực, vậy mà khi đó chỉ vì hai kẻ người ngoài xa lạ chính là tên khốn Âu Dương Phàm và ả giả nhân giả nghĩa Lâm Tuyết Anh, cô đã làm họ đau lòng biết mấy.
Hách Liên Mạc Hân siết chặt hai bàn tay lại, ánh mắt rét lạnh, sát ý nổi lên, cô thầm nói:
"Âu Dương Phàm, Lâm Tuyết Anh, ông trời đã cho tôi sống lại để đòi nợ, vậy thì hai kẻ tra nam, tiện nữ vô sĩ các người, sẽ là con nợ đầu tiên. Từng người, từng người một, sẽ phải trả lại tất cả những gì các người nợ tôi..."
"Tôi, Hách Liên Mạc Hân sẽ khiến các người phải chịu đau đớn, tủi nhục gấp mấy lần tôi khi đó..."
Bình luận facebook