Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
***
Mỗi ngày ngày sau đó, Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân, đôi vợ chồng trẻ cùng nhau làm việc, cùng nhau đi dạo, đi ăn, đi mua sắm... Hạnh phúc ngập tràn trong mỗi ngày trải qua, cho đến khi....
.....
Hai tháng sau...
Biệt Thự Hách Gia.
Buổi tối, Trong nhà tắm, Hách Liên Mạc Hân nôn ói gần nửa giờ đồng hồ, vẫn chưa hết ói. Sắc mặt cô tái nhợt. Mệt mỏi, ngồi dựa hẳn vào bức tường của nhà tắm.
Buổi chiều, vì anh gọi điện nói công ty có cuộc họp đột xuất, nên không thể qua đón cô. Vậy nên, cô liền tiện đường về Hách Gia thăm cha mẹ của cô.
Bữa cơm tối, cô ăn cơm vô cùng bình thường, thậm chí ăn nhiều là đằng khác, cho đến khi mẹ cô mang một tô canh cá lên, cô liền khó chịu mà chạy thẳng vào nhà tắm, kết quả là ói một trận, mệt chết cô rồi...có khi nào....
"Mạc Hân, Mạc Hân, con sao rồi? Sao lại ói nhiều như vậy, mau mở cửa cho mẹ xem." Mạc Dao ở bên ngoài lo lắng hỏi.
"Con không sao? Chỉ nôn xíu thôi. Mẹ đừng lo."
Hách Liên Mạc Hân mệt nhọc nói. Cô gượng đứng dậy mở cửa phòng tắm. Nhưng vừa mở cửa, khoảng không trước mặt liền tối sầm, cơn chóng mặt làm cô ngã nhào vào người mẹ của cô. Chỉ kịp gọi...mẹ....rồi hôn mê.
"Mạc Hân, Mạc Hân...!! Lão gia, Lão gia, Mạc Hân xỉu rồi.."
Hách Liên Thành và Hách Liên Mạc Kiên chạy vội tới. Ông hét lên, "Sao lại thế này? Mạc Kiên, nhanh lên, mau đưa chị con về phòng."
Đưa cô về phòng, Hách Liên Thành lập tức phân phó. "Mạc Kiên, con mau liên hệ cho Bác Sĩ bệnh viện đến đây, càng nhanh càng tốt. Ta sẽ gọi cho anh Tử Thiên của con.
Nói xong, ông đi ra ngoài nhanh chòng gọi điện thoại cho Lục Minh Tử Thiên, con rể của ông.
.....
Văn Phòng CEO, Tập Đoàn Lục Thị.
Trong phòng họp, Lục Minh Tử Thiên đang ngồi ở ghế Tổng Tài để nghe báo cáo. Bỗng chuông điện thoại bên cạnh reo lên.
Nhìn vào điện thoại, anh ngạc nhiên. Là cha vợ của anh. Vừa bắt máy, bên kia là giọng nói lo lắng vội vàng của ông.
"Tử Thiên, con mau về Hách Gia nhanh, Mạc Hân xảy ra chuyện rồi, con bé đột nhiên ngất xỉu."
"Cái gì ạ, cha nói sao? Vợ con xảy ra chuyện gì?" Lục Minh Tử Thiên vừa hỏi, vừa nhanh chóng đứng bật dậy. Rời khỏi phòng họp. Tắt điện thoại rồi đi nhanh về phía thang máy.
Lâm An chạy theo sau, chuyện gì xảy ra, sao thiếu gia nhà mình lại hoảng hốt như vậy.
"Lục Tổng, anh định đi đâu?" Lâm An hỏi.
"Cậu ở lại thay tôi xử lí, sáng mai tôi quay lại!"
Nói rồi Lục Minh Tử Thiên đi thẳng vài thang máy, "có cái gì quan trọng hơn vợ của anh cơ chứ?" Thang máy vừa mở, anh lao vụt ra cửa lớn, loáng cái đã ở trong xe của anh, tất cả diễn ra chưa đầy năm phút.
....
Hách Gia. Trong phòng, lúc này, sau khi được bác sĩ kiểm tra, Hách Liên Mạc Hân đã tỉnh lại. Cô mệt mỏi khẽ mở hai mắt nhìn trân trân lên trần nhà, nước mắt ngập mi..khuôn mặt đầy hạnh phúc.
"Tử Thiên ơi, chúng ta đã có một Tiểu lưu manh như anh nói rồi." Cô nói vậy, vì cô biết bản thân mình như thế nào? Dì cả của cô vốn không tới gặp cô cả tháng nay rồi...vậy nên, 100% là cô mang thai rồi.
Còn đang suy nghĩ, bên ngoài cửa, Lục Minh Tử Thiên chạy thẳng vào, anh thở hồng hộc vì mệt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh vội đi nhanh đến giường nắm lấy tay cô mà hỏi:
"Hân à, em thế nào rồi? Sao lại ngất xỉu, có phải bị gì rồi không? Em đau chỗ nào?"
Hách Liên Mạc Hân ngây người, anh sao lại ở đây lúc này, rõ ràng lúc chiều anh nói công ty có cuộc họp mà. Vậy mà anh lại về lúc này, không lẽ vì cô sao?
"Thiên, em không sao rồi, sao anh ở đây, còn công việc của anh ở công ty thì..." chưa nói hết câu, cô liền bị anh ngăn lại. Anh nói,
"Đồ ngốc này, có việc gì quan trọng hơn em chứ? Sao rồi, em đã đỡ hơn chưa?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, cô thấy ấm áp trong lòng, cười nhẹ rồi nói.
"Lục Minh thiếu gia à, anh đã có một tiểu lưu manh rồi đấy, bác sĩ vẫn chưa nói cho anh biết sao?"
"Hả?? Tiểu Lưu Manh gì? Anh không có gặp bác sĩ, vừa nghe cha điện thoại, anh liền về rồi chạy vội lên đây với em." Anh gãi gãi đầu, trả lời cô.
Anh suy nghĩ, ban nãy khi về nhà, anh vội chạy lên phòng với cô, lúc đó bác sĩ cũng ở cùng cha và mẹ vợ anh, họ kêu anh lại định nói gì đó, nhưng vì lo cho vợ, nên anh mặc kệ, liền cứ vậy mà bỏ qua.
"Thật ra, em bị làm sao? Có biết anh lo lắm không? Sao lại ngất, để anh xem người em thế nào." Lục Minh Tử Thiên vừa nói, vừa đưa tay chuẩn bị kiểm tra, thì bị cô ngăn lại.
"Haizz...Tử Thiên à, em không sao hết á, em chỉ là, chỉ là sắp làm mẹ thôi mà...cô thở dài nhìn anh mà nói."
"Làm mẹ..làm mẹ..làm mẹ sao?" Anh nghe cô nói rồi lẩm bẩm, khuôn mặt ngơ ngác..."Mạc Hân, em nói em làm mẹ sao, vậy, vậy, anh..." anh ngập ngừng nửa tin, nửa ngờ...anh không tin vào tai mình...
Cô cười lớn, quên cả sự mệt mỏi. Gật đầu nói,
"Ừm, anh được làm cha rồi, Tử Thiên, em có thai rồi, chúng ta đã có tiểu lưu manh như anh muốn rồi đó."
"Là thật sao?" Anh hỏi lại một lần nữa.
"Là thật, em không gạt anh đâu, thật đó." Hách Liên Mạc Hân gật đầu khẳng định.
"Là, thật...A....Mạc Hân, anh có con rồi, yess...anh có con rồi." Lục Minh Tử Thiên hét lên, cười lớn, anh đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, vui sướng trong lòng, lòng anh lâng lâng khó tả, anh lao vào ôm cô vợ nhỏ của anh, miệng cười ngọt ngào...cô vì anh vui mà cũng cười theo...
Hai vợ chồng vui vẻ, sung sướng, thật không ngờ đứa trẻ lại đến vào lúc này, vậy thì còn gì bằng...
"Tiểu lưu manh, tiểu bảo bối, chúng ta thật mong chờ đến ngày được gặp con..." Anh vừa ôm cô vừa thì thầm trong đầu..
Hạnh phúc chính là như thế thôi phải không?
Mỗi ngày ngày sau đó, Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân, đôi vợ chồng trẻ cùng nhau làm việc, cùng nhau đi dạo, đi ăn, đi mua sắm... Hạnh phúc ngập tràn trong mỗi ngày trải qua, cho đến khi....
.....
Hai tháng sau...
Biệt Thự Hách Gia.
Buổi tối, Trong nhà tắm, Hách Liên Mạc Hân nôn ói gần nửa giờ đồng hồ, vẫn chưa hết ói. Sắc mặt cô tái nhợt. Mệt mỏi, ngồi dựa hẳn vào bức tường của nhà tắm.
Buổi chiều, vì anh gọi điện nói công ty có cuộc họp đột xuất, nên không thể qua đón cô. Vậy nên, cô liền tiện đường về Hách Gia thăm cha mẹ của cô.
Bữa cơm tối, cô ăn cơm vô cùng bình thường, thậm chí ăn nhiều là đằng khác, cho đến khi mẹ cô mang một tô canh cá lên, cô liền khó chịu mà chạy thẳng vào nhà tắm, kết quả là ói một trận, mệt chết cô rồi...có khi nào....
"Mạc Hân, Mạc Hân, con sao rồi? Sao lại ói nhiều như vậy, mau mở cửa cho mẹ xem." Mạc Dao ở bên ngoài lo lắng hỏi.
"Con không sao? Chỉ nôn xíu thôi. Mẹ đừng lo."
Hách Liên Mạc Hân mệt nhọc nói. Cô gượng đứng dậy mở cửa phòng tắm. Nhưng vừa mở cửa, khoảng không trước mặt liền tối sầm, cơn chóng mặt làm cô ngã nhào vào người mẹ của cô. Chỉ kịp gọi...mẹ....rồi hôn mê.
"Mạc Hân, Mạc Hân...!! Lão gia, Lão gia, Mạc Hân xỉu rồi.."
Hách Liên Thành và Hách Liên Mạc Kiên chạy vội tới. Ông hét lên, "Sao lại thế này? Mạc Kiên, nhanh lên, mau đưa chị con về phòng."
Đưa cô về phòng, Hách Liên Thành lập tức phân phó. "Mạc Kiên, con mau liên hệ cho Bác Sĩ bệnh viện đến đây, càng nhanh càng tốt. Ta sẽ gọi cho anh Tử Thiên của con.
Nói xong, ông đi ra ngoài nhanh chòng gọi điện thoại cho Lục Minh Tử Thiên, con rể của ông.
.....
Văn Phòng CEO, Tập Đoàn Lục Thị.
Trong phòng họp, Lục Minh Tử Thiên đang ngồi ở ghế Tổng Tài để nghe báo cáo. Bỗng chuông điện thoại bên cạnh reo lên.
Nhìn vào điện thoại, anh ngạc nhiên. Là cha vợ của anh. Vừa bắt máy, bên kia là giọng nói lo lắng vội vàng của ông.
"Tử Thiên, con mau về Hách Gia nhanh, Mạc Hân xảy ra chuyện rồi, con bé đột nhiên ngất xỉu."
"Cái gì ạ, cha nói sao? Vợ con xảy ra chuyện gì?" Lục Minh Tử Thiên vừa hỏi, vừa nhanh chóng đứng bật dậy. Rời khỏi phòng họp. Tắt điện thoại rồi đi nhanh về phía thang máy.
Lâm An chạy theo sau, chuyện gì xảy ra, sao thiếu gia nhà mình lại hoảng hốt như vậy.
"Lục Tổng, anh định đi đâu?" Lâm An hỏi.
"Cậu ở lại thay tôi xử lí, sáng mai tôi quay lại!"
Nói rồi Lục Minh Tử Thiên đi thẳng vài thang máy, "có cái gì quan trọng hơn vợ của anh cơ chứ?" Thang máy vừa mở, anh lao vụt ra cửa lớn, loáng cái đã ở trong xe của anh, tất cả diễn ra chưa đầy năm phút.
....
Hách Gia. Trong phòng, lúc này, sau khi được bác sĩ kiểm tra, Hách Liên Mạc Hân đã tỉnh lại. Cô mệt mỏi khẽ mở hai mắt nhìn trân trân lên trần nhà, nước mắt ngập mi..khuôn mặt đầy hạnh phúc.
"Tử Thiên ơi, chúng ta đã có một Tiểu lưu manh như anh nói rồi." Cô nói vậy, vì cô biết bản thân mình như thế nào? Dì cả của cô vốn không tới gặp cô cả tháng nay rồi...vậy nên, 100% là cô mang thai rồi.
Còn đang suy nghĩ, bên ngoài cửa, Lục Minh Tử Thiên chạy thẳng vào, anh thở hồng hộc vì mệt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh vội đi nhanh đến giường nắm lấy tay cô mà hỏi:
"Hân à, em thế nào rồi? Sao lại ngất xỉu, có phải bị gì rồi không? Em đau chỗ nào?"
Hách Liên Mạc Hân ngây người, anh sao lại ở đây lúc này, rõ ràng lúc chiều anh nói công ty có cuộc họp mà. Vậy mà anh lại về lúc này, không lẽ vì cô sao?
"Thiên, em không sao rồi, sao anh ở đây, còn công việc của anh ở công ty thì..." chưa nói hết câu, cô liền bị anh ngăn lại. Anh nói,
"Đồ ngốc này, có việc gì quan trọng hơn em chứ? Sao rồi, em đã đỡ hơn chưa?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, cô thấy ấm áp trong lòng, cười nhẹ rồi nói.
"Lục Minh thiếu gia à, anh đã có một tiểu lưu manh rồi đấy, bác sĩ vẫn chưa nói cho anh biết sao?"
"Hả?? Tiểu Lưu Manh gì? Anh không có gặp bác sĩ, vừa nghe cha điện thoại, anh liền về rồi chạy vội lên đây với em." Anh gãi gãi đầu, trả lời cô.
Anh suy nghĩ, ban nãy khi về nhà, anh vội chạy lên phòng với cô, lúc đó bác sĩ cũng ở cùng cha và mẹ vợ anh, họ kêu anh lại định nói gì đó, nhưng vì lo cho vợ, nên anh mặc kệ, liền cứ vậy mà bỏ qua.
"Thật ra, em bị làm sao? Có biết anh lo lắm không? Sao lại ngất, để anh xem người em thế nào." Lục Minh Tử Thiên vừa nói, vừa đưa tay chuẩn bị kiểm tra, thì bị cô ngăn lại.
"Haizz...Tử Thiên à, em không sao hết á, em chỉ là, chỉ là sắp làm mẹ thôi mà...cô thở dài nhìn anh mà nói."
"Làm mẹ..làm mẹ..làm mẹ sao?" Anh nghe cô nói rồi lẩm bẩm, khuôn mặt ngơ ngác..."Mạc Hân, em nói em làm mẹ sao, vậy, vậy, anh..." anh ngập ngừng nửa tin, nửa ngờ...anh không tin vào tai mình...
Cô cười lớn, quên cả sự mệt mỏi. Gật đầu nói,
"Ừm, anh được làm cha rồi, Tử Thiên, em có thai rồi, chúng ta đã có tiểu lưu manh như anh muốn rồi đó."
"Là thật sao?" Anh hỏi lại một lần nữa.
"Là thật, em không gạt anh đâu, thật đó." Hách Liên Mạc Hân gật đầu khẳng định.
"Là, thật...A....Mạc Hân, anh có con rồi, yess...anh có con rồi." Lục Minh Tử Thiên hét lên, cười lớn, anh đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, vui sướng trong lòng, lòng anh lâng lâng khó tả, anh lao vào ôm cô vợ nhỏ của anh, miệng cười ngọt ngào...cô vì anh vui mà cũng cười theo...
Hai vợ chồng vui vẻ, sung sướng, thật không ngờ đứa trẻ lại đến vào lúc này, vậy thì còn gì bằng...
"Tiểu lưu manh, tiểu bảo bối, chúng ta thật mong chờ đến ngày được gặp con..." Anh vừa ôm cô vừa thì thầm trong đầu..
Hạnh phúc chính là như thế thôi phải không?
Bình luận facebook