Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Chúng ta trở lại Hải Thành nhé!
Đồng hồ điểm 5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức của điện thoại reo lên không ngừng.
Trên giường đôi vợ chồng đang ôm nhau ngủ, nghe tiếng chuông điện điện thoại..Lục Minh Tử Duệ khẽ nhăn mày, anh mở mắt ra..Thật phiền phức, anh với tay cầm lấy điện thoại..
" Ồn quá, " Chu Thanh Vũ dụi dụi mắt.. " Tử Duệ à, trời sáng rồi sao? "
Lục Minh Tử Duệ vội tắt báo thức. " Không có, em mau ngủ đi.."
" Ừm " cô gái tự động tiến vào lòng anh rồi ngủ tiếp.
Tử Duệ nhìn cô vợ nhỏ của anh, lòng anh đầy xúc động, suốt bốn năm qua khi anh hôn mê, mỗi ngày cô đều buộc bản thân mình phải dậy thật sớm.. đó cũng là lý do vì sao điện thoại báo thức lúc 5 giờ..Có lẽ nó trở thành thói quen của cô rồi.
Anh nhẹ ôm cô trọn vào lòng, hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường..
Chu Thanh Vũ mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả thân mình đau nhức, chỗ nào cũng đau a! Y như là bị bánh xe cán qua vậy. Cảm giác đau nhức này làm cho cô nhớ đến tối qua, đó là lần đầu tiên diễn ra giữa hai người.
Thoáng cái, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như trái cà chua chín, đôi mắt nhấp nháy. Sự xấu hổ lẫn thẹn thùng này đã sớm rơi vào đôi mắt đen của người khác trên đỉnh đầu.
Lục Minh Tử Duệ đã tỉnh từ lâu, anh ôm cô trong tay, nhìn cô chăm chú. Thấy cô vừa tỉnh lại, anh cúi người hôn lên chán của cô..
" Bà Lục, em dậy rồi. "
Chu Thanh Vũ khẽ gật đầu. Cô vừa xấu hổ vừa có chút không vui, thật là..anh dậy trước cô, áo ngủ anh cũng mặc xong luôn rồi, vậy mà cô vẫn nguyên như tối qua, chả có mặc cái gì..
Vội kéo mền trùm kín qua đầu, rầu rĩ không thôi, cô khẽ nói..
" Anh mau ra ngoài trước đi, em muốn đi tắm.."
Nghe cô nói, Lục Minh Tử Duệ cũng không làm khó cô, lần đầu tiên mà, cô sao có thể không ngại ngùng kia chứ, sau này từ từ sẽ quen thôi, anh rời khỏi giường rồi ra ngoài khép cửa lại.
Lúc này, Chu Thanh Vũ mới bỏ mền ra, nhìn đến một vệt đỏ tươi trên ga giường màu trắng, lại nhìn đến thân thể mình, khắp mình từ cổ đến chân đều là dấu hôn ngân của anh để lại..
" Là thật, không phải là mơ, cô đã thật sự là người phụ nữ của anh rồi. "
Bước xuống giường để vào phòng tắm, Chu Thanh Vũ loạng choạng xuýt ngã, thật là...eo của cô như muốn gãy ra đau nhức, hai chân vô lực..
Thật là, chỉ mới vừa tỉnh dậy có ba ngày thôi, sao anh lại dư sức như vậy chứ, cả một đêm triền miên, vậy mà anh chả hề gì, ngược lại là cô, mới lần đầu tiên mà muốn xìu luôn..
Cô đi vào nhà tắm, xả nước ấm đầy bồn, rồi ngâm mình vào đó, nước ấm làm cô thoải mái hẳn ra, những chỗ đau vì thế mà cũng giảm hẳn..đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi tắm xong, cô lựa một chiếc đầm màu vàng nhạt bằng vải lụa dày, vẫn là tay dài..cô vẫn không muốn anh nhìn thấy vết sẹo kia.
Nhưng Chu Thanh Vũ nào biết, tối qua khi cô ngủ thiếp đi, Lục Minh Tử Duệ đã kiểm tra hết cả tay và chân của cô vì thế vết sẹo trên tay, anh đã thấy rồi.
Thật ra từ lúc tỉnh lại, anh luôn thấy cô mặc áo tay dài, trước đây, khi anh chưa hôn mê, quần áo của cô, áo đầm tay lỡ hay tay ngắn, kể cả áo dây cô vẫn mặc vô cùng bình thường.
Nhưng mấy ngày qua, cô đều mặc áo tay dài, dù là ở nhà, vậy là tối qua nhân lúc cô ngủ, anh liền xem thử, thật không ngờ, khi nhìn thấy vết sẹo, tim anh như quặn lên đau thắt...
Tất cả các cô gái đều ghét nhất chính là trên người mình phải mang thêm vết sẹo dù là nhỏ cũng không được. Có lẽ cô cũng vậy, cô mặc áo tay dài là vì không muốn anh nhìn thấy sao?
Lúc này, ngoài phòng khách Lục Minh Tử Duệ đang ngồi ở ghế, anh vừa nói chuyện điện thoại xong, khi Chu Thanh Vũ ra tới anh quay lại nhìn cô dịu giọng gọi:
" Tiểu Vũ, mau lại đây với anh. "
Chu Thanh Vũ đi tới chỗ anh, cô ngồi xuống.
" Mau đưa tay cho anh xem.." Tử Duệ nghiêm mặt
Chu Thanh Vũ giật mình, sao tự nhiên anh lại muốn xem tay cô làm cái gì, tự nhiên cô theo phản xạ mà đưa cả hai cánh tay ra phía sau.
" Còn muốn giấu anh sao..? "
Lục Minh Tử Duệ vòng tay ra phía sau lưng cô nắm lấy đúng cánh tay có vết sẹo của cô, kéo ống tay áo lên, quả nhiên là nó.
Ban ngày vết sẹo càng rõ hơn, trên làm da trắng nõn, một đường cắt gần một gang tay màu hồng nhạt nổi lên..
Bị anh kéo tay bất ngờ, còn bị nhìn thấy vết sẹo xấu xí kia, Chu Thanh Vũ giận dỗi, người cô run lên, khuôn mặt đỏ bừng, vội giật tay lại, Cô nói:
" Tử Duệ anh làm gì vậy mau bỏ tay em ra, anh làm em đau. "
Chu Thanh Vũ quay mặt đi, không nhìn anh nữa..sao anh lại biết cơ chứ, cô đã giấu rồi kia mà.
Lục Minh Tử Duệ thấy phản ứng của cô, anh biết cô vợ nhỏ của anh là giận anh thật sự rồi. Lần đầu tiên cô thật sự giận anh.
Đưa tay kéo cô quay lại, nhìn đến đôi mắt đã đỏ hoe, cô gái của anh khóc rồi, anh ôm cô vào lòng rồi nhẹ giọng nói:
" Tiểu Vũ, sao em ngốc thế, chẳng phải anh đã nói dù là chuyện nhỏ nhất cũng không được giấu anh cơ mà.. em không tin anh..."
Ngước mắt lên nhìn anh, cô nói nhỏ:
" Nó rất xấu, em không muốn anh nhìn thấy nó. "
Lục Minh Tử Duệ bật cười, anh ghé sát vào tai cô rồi nói, giọng nói trêu chọc:
" Bà Lục, đối với anh, bất kỳ chỗ nào trên người em cũng đều đẹp cả..không có một nơi nào là xấu hết.."
Chu Thanh Vũ nghe anh nói xong, nghĩ đến tối qua, đúng là chả còn chỗ nào trên người cô mà anh chưa nhìn cả... cô ngừng cả khóc vùi luôn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ vào lồng ngực của anh..
Lúc này, Lục Minh Tử Duệ ôm cô vợ nhỏ trong tay, anh hỏi:
" Tiểu Vũ, đã hết giận anh chưa, nếu hết giận rồi thì chúng ta trở lại Hải Thành nhé, chịu không? "
" Anh nói gì, chúng ta về Hải Thành sao? Chu Thanh Vũ vui vẻ ra mặt. "
Ừm, tối nay sẽ khởi hành, anh cũng đã liên hệ với Thượng Kha và Hách Liên Thành rồi, hai người họ sẽ về cùng với chúng ta. Đã bốn năm rồi, anh chưa gặp lại họ, thật hoài niệm.
" Ừm "Chu Thanh Vũ gật đầu cười rạng rỡ, có hai người họ đi chung, sẽ càng vui. Cô hình như đã quên luôn chuyện hồi nãy...bây giờ trong đầu chỉ toàn là mong chờ để trở về Hải Thành, nơi thân thuộc của tất cả bọn họ.
Lục Minh Tử Duệ nhìn cô vợ nhỏ đang vui vẻ, anh hỏi cô với vẻ mặt áy náy:
" Tiểu Vũ, em thực không có sao đó chứ, thật tình tối qua, anh có hơi quá sức, anh lo cho em.." Lục Minh Tử Duệ im lặng..trầm mặc..
Chu Thanh Vũ nhìn anh, cô khẽ cười, khuôn mặt hồng hồng vì xấu hổ bởi câu hỏi của anh..cô nói:
" Anh đừng lo, em không sao, là em tự nguyện, em yêu anh nên em thuận theo anh.. Tiểu Vũ suốt đời chỉ là của một mình Tử Duệ mà thôi. "
Nghe cô nói, anh thực xúc động, cô vợ nhỏ của anh quả nhiên rất yêu anh..trái tim đập nhanh hơn vì hạnh phúc. Anh nói với cô giọng mang đầy yêu thương:
" Về lại Hải Thành chúng ta tổ chức hôn lễ vợ nhé!"
" Ừm " Chu Thanh Vũ gật đầu rồi ôm anh thật chặt.
Về lại Hải Thành lần dù có sóng gió hay yên bình, thì hai người họ vĩnh viễn sẽ bên nhau, mãi mãi không chia xa nữa...
Trên giường đôi vợ chồng đang ôm nhau ngủ, nghe tiếng chuông điện điện thoại..Lục Minh Tử Duệ khẽ nhăn mày, anh mở mắt ra..Thật phiền phức, anh với tay cầm lấy điện thoại..
" Ồn quá, " Chu Thanh Vũ dụi dụi mắt.. " Tử Duệ à, trời sáng rồi sao? "
Lục Minh Tử Duệ vội tắt báo thức. " Không có, em mau ngủ đi.."
" Ừm " cô gái tự động tiến vào lòng anh rồi ngủ tiếp.
Tử Duệ nhìn cô vợ nhỏ của anh, lòng anh đầy xúc động, suốt bốn năm qua khi anh hôn mê, mỗi ngày cô đều buộc bản thân mình phải dậy thật sớm.. đó cũng là lý do vì sao điện thoại báo thức lúc 5 giờ..Có lẽ nó trở thành thói quen của cô rồi.
Anh nhẹ ôm cô trọn vào lòng, hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường..
Chu Thanh Vũ mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả thân mình đau nhức, chỗ nào cũng đau a! Y như là bị bánh xe cán qua vậy. Cảm giác đau nhức này làm cho cô nhớ đến tối qua, đó là lần đầu tiên diễn ra giữa hai người.
Thoáng cái, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như trái cà chua chín, đôi mắt nhấp nháy. Sự xấu hổ lẫn thẹn thùng này đã sớm rơi vào đôi mắt đen của người khác trên đỉnh đầu.
Lục Minh Tử Duệ đã tỉnh từ lâu, anh ôm cô trong tay, nhìn cô chăm chú. Thấy cô vừa tỉnh lại, anh cúi người hôn lên chán của cô..
" Bà Lục, em dậy rồi. "
Chu Thanh Vũ khẽ gật đầu. Cô vừa xấu hổ vừa có chút không vui, thật là..anh dậy trước cô, áo ngủ anh cũng mặc xong luôn rồi, vậy mà cô vẫn nguyên như tối qua, chả có mặc cái gì..
Vội kéo mền trùm kín qua đầu, rầu rĩ không thôi, cô khẽ nói..
" Anh mau ra ngoài trước đi, em muốn đi tắm.."
Nghe cô nói, Lục Minh Tử Duệ cũng không làm khó cô, lần đầu tiên mà, cô sao có thể không ngại ngùng kia chứ, sau này từ từ sẽ quen thôi, anh rời khỏi giường rồi ra ngoài khép cửa lại.
Lúc này, Chu Thanh Vũ mới bỏ mền ra, nhìn đến một vệt đỏ tươi trên ga giường màu trắng, lại nhìn đến thân thể mình, khắp mình từ cổ đến chân đều là dấu hôn ngân của anh để lại..
" Là thật, không phải là mơ, cô đã thật sự là người phụ nữ của anh rồi. "
Bước xuống giường để vào phòng tắm, Chu Thanh Vũ loạng choạng xuýt ngã, thật là...eo của cô như muốn gãy ra đau nhức, hai chân vô lực..
Thật là, chỉ mới vừa tỉnh dậy có ba ngày thôi, sao anh lại dư sức như vậy chứ, cả một đêm triền miên, vậy mà anh chả hề gì, ngược lại là cô, mới lần đầu tiên mà muốn xìu luôn..
Cô đi vào nhà tắm, xả nước ấm đầy bồn, rồi ngâm mình vào đó, nước ấm làm cô thoải mái hẳn ra, những chỗ đau vì thế mà cũng giảm hẳn..đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi tắm xong, cô lựa một chiếc đầm màu vàng nhạt bằng vải lụa dày, vẫn là tay dài..cô vẫn không muốn anh nhìn thấy vết sẹo kia.
Nhưng Chu Thanh Vũ nào biết, tối qua khi cô ngủ thiếp đi, Lục Minh Tử Duệ đã kiểm tra hết cả tay và chân của cô vì thế vết sẹo trên tay, anh đã thấy rồi.
Thật ra từ lúc tỉnh lại, anh luôn thấy cô mặc áo tay dài, trước đây, khi anh chưa hôn mê, quần áo của cô, áo đầm tay lỡ hay tay ngắn, kể cả áo dây cô vẫn mặc vô cùng bình thường.
Nhưng mấy ngày qua, cô đều mặc áo tay dài, dù là ở nhà, vậy là tối qua nhân lúc cô ngủ, anh liền xem thử, thật không ngờ, khi nhìn thấy vết sẹo, tim anh như quặn lên đau thắt...
Tất cả các cô gái đều ghét nhất chính là trên người mình phải mang thêm vết sẹo dù là nhỏ cũng không được. Có lẽ cô cũng vậy, cô mặc áo tay dài là vì không muốn anh nhìn thấy sao?
Lúc này, ngoài phòng khách Lục Minh Tử Duệ đang ngồi ở ghế, anh vừa nói chuyện điện thoại xong, khi Chu Thanh Vũ ra tới anh quay lại nhìn cô dịu giọng gọi:
" Tiểu Vũ, mau lại đây với anh. "
Chu Thanh Vũ đi tới chỗ anh, cô ngồi xuống.
" Mau đưa tay cho anh xem.." Tử Duệ nghiêm mặt
Chu Thanh Vũ giật mình, sao tự nhiên anh lại muốn xem tay cô làm cái gì, tự nhiên cô theo phản xạ mà đưa cả hai cánh tay ra phía sau.
" Còn muốn giấu anh sao..? "
Lục Minh Tử Duệ vòng tay ra phía sau lưng cô nắm lấy đúng cánh tay có vết sẹo của cô, kéo ống tay áo lên, quả nhiên là nó.
Ban ngày vết sẹo càng rõ hơn, trên làm da trắng nõn, một đường cắt gần một gang tay màu hồng nhạt nổi lên..
Bị anh kéo tay bất ngờ, còn bị nhìn thấy vết sẹo xấu xí kia, Chu Thanh Vũ giận dỗi, người cô run lên, khuôn mặt đỏ bừng, vội giật tay lại, Cô nói:
" Tử Duệ anh làm gì vậy mau bỏ tay em ra, anh làm em đau. "
Chu Thanh Vũ quay mặt đi, không nhìn anh nữa..sao anh lại biết cơ chứ, cô đã giấu rồi kia mà.
Lục Minh Tử Duệ thấy phản ứng của cô, anh biết cô vợ nhỏ của anh là giận anh thật sự rồi. Lần đầu tiên cô thật sự giận anh.
Đưa tay kéo cô quay lại, nhìn đến đôi mắt đã đỏ hoe, cô gái của anh khóc rồi, anh ôm cô vào lòng rồi nhẹ giọng nói:
" Tiểu Vũ, sao em ngốc thế, chẳng phải anh đã nói dù là chuyện nhỏ nhất cũng không được giấu anh cơ mà.. em không tin anh..."
Ngước mắt lên nhìn anh, cô nói nhỏ:
" Nó rất xấu, em không muốn anh nhìn thấy nó. "
Lục Minh Tử Duệ bật cười, anh ghé sát vào tai cô rồi nói, giọng nói trêu chọc:
" Bà Lục, đối với anh, bất kỳ chỗ nào trên người em cũng đều đẹp cả..không có một nơi nào là xấu hết.."
Chu Thanh Vũ nghe anh nói xong, nghĩ đến tối qua, đúng là chả còn chỗ nào trên người cô mà anh chưa nhìn cả... cô ngừng cả khóc vùi luôn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ vào lồng ngực của anh..
Lúc này, Lục Minh Tử Duệ ôm cô vợ nhỏ trong tay, anh hỏi:
" Tiểu Vũ, đã hết giận anh chưa, nếu hết giận rồi thì chúng ta trở lại Hải Thành nhé, chịu không? "
" Anh nói gì, chúng ta về Hải Thành sao? Chu Thanh Vũ vui vẻ ra mặt. "
Ừm, tối nay sẽ khởi hành, anh cũng đã liên hệ với Thượng Kha và Hách Liên Thành rồi, hai người họ sẽ về cùng với chúng ta. Đã bốn năm rồi, anh chưa gặp lại họ, thật hoài niệm.
" Ừm "Chu Thanh Vũ gật đầu cười rạng rỡ, có hai người họ đi chung, sẽ càng vui. Cô hình như đã quên luôn chuyện hồi nãy...bây giờ trong đầu chỉ toàn là mong chờ để trở về Hải Thành, nơi thân thuộc của tất cả bọn họ.
Lục Minh Tử Duệ nhìn cô vợ nhỏ đang vui vẻ, anh hỏi cô với vẻ mặt áy náy:
" Tiểu Vũ, em thực không có sao đó chứ, thật tình tối qua, anh có hơi quá sức, anh lo cho em.." Lục Minh Tử Duệ im lặng..trầm mặc..
Chu Thanh Vũ nhìn anh, cô khẽ cười, khuôn mặt hồng hồng vì xấu hổ bởi câu hỏi của anh..cô nói:
" Anh đừng lo, em không sao, là em tự nguyện, em yêu anh nên em thuận theo anh.. Tiểu Vũ suốt đời chỉ là của một mình Tử Duệ mà thôi. "
Nghe cô nói, anh thực xúc động, cô vợ nhỏ của anh quả nhiên rất yêu anh..trái tim đập nhanh hơn vì hạnh phúc. Anh nói với cô giọng mang đầy yêu thương:
" Về lại Hải Thành chúng ta tổ chức hôn lễ vợ nhé!"
" Ừm " Chu Thanh Vũ gật đầu rồi ôm anh thật chặt.
Về lại Hải Thành lần dù có sóng gió hay yên bình, thì hai người họ vĩnh viễn sẽ bên nhau, mãi mãi không chia xa nữa...
Bình luận facebook