Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-808
Chương 808: Dám ra ngoài gặp đàn ông?
Âu Dương Thiên Thiên mở cửa đi vào trong phòng, cô cởi áo khoác và để chiếc túi xuống bàn, đúng lúc này, Âu Dương Vô Thần cũng từ phòng tắm bước ra. Nhìn Âu Dương Thiên Thiên đứng đó, anh lên tiếng hỏi:
- Em vừa mới đi đâu về sao?
Cô gái gật đầu nhìn anh, thành thật đáp:
- Ừm, em vừa mới ra ngoài gặp bạn.
Âu Dương Vô Thần nghe cô nói, nhíu mày hỏi:
- Em đi ra ngoài với bộ dạng đó sao?
Tóc thì ướt nhẹp dính chặt vào da trắng noãn, hai má hây hây ửng hồng, váy ngủ dài nhưng cổ áo lại xẻ hơi sâu, như có như không để lộ ra ngoài nơi mềm mại trước ngực. Cô ấy đang mang cái gì đây? Mặc cái này ra ngoài vào ban đêm? Cô ấy muốn quyến rũ đàn ông phạm tội à??
Âu Dương Thiên Thiên không để tâm đến điều này, cô đưa tay gãi đầu, cười gượng trả lời:
- Xin lỗi, là do em vội quá, nhưng anh đừng lo, bạn em có cho em mượn áo khoác. Em đã mang nó suốt đến khi về đây mới cởi ra.
Ấn đường Âu Dương Vô Thần giật giật, anh cau chặt mày, ngay lập tức cầm khăn tiến về phía cô. Trùm nó lên đầu Âu Dương Thiên Thiên, anh di chuyển tay mình, vừa cau có nói:
- Sau này không cho ra ngoài trong bộ dạng như thế này nữa, đặc biệt là vào ban đêm.
Âm giọng người đàn ông thay đổi, Âu Dương Thiên Thiên nghe mà bật cười, cô vén chiếc khăn đang che mắt mình ra, nhìn anh lên tiếng:
- Anh giận sao?
Âu Dương Vô Thần lạnh lùng chớp mắt, phủ chiếc khăn xuống lại, đáp:
- Không giận.
"...."
Âu Dương Thiên Thiên tự cười thầm, như thế này mà không giận sao? Nhìn thôi cũng biết là anh ấy đang khó chịu rồi, còn cứng miệng.
Âu Dương Thiên Thiên đứng yên để Âu Dương Vô Thần vò tóc mình, lúc này, người đàn ông vu vơ di chuyển tầm nhìn, chợt một thứ đập vào mắt anh. Âu Dương Vô Thần nhìn chiếc túi trên bàn, liền quay sang hỏi Âu Dương Thiên Thiên:
- Cái túi đó là gì vậy? Bạn em đưa?
Âu Dương Thiên Thiên không cần nhìn cũng biết anh đang nói đến cái gì, liền trả lời:
- Ừm, đó là quà bạn em tặng. Em cũng không biết bên trong là gì nữa, vẫn chưa mở ra.
Người đàn ông nghe xong, liếc mắt nhìn sang cái khác, rồi bỗng nhiên, đôi con ngươi Âu Dương Vô Thần ngừng lại thứ được đặt bên cạnh chiếc túi, khóa chặt mục tiêu, trong đại não ngay lập tức cho rằng đó là thứ nguy hiểm.
Ánh mắt chợt đen như mực, xung quanh Âu Dương Vô Thần nổi lên một tầng sát khí, nhưng cố bình tĩnh, anh chậm rãi lên tiếng:
- Áo khoác mà em mặc, chính là cái trên bàn sao?
Âu Dương Thiên Thiên chưa phát giác được điều gì, vẫn ung dung đáp:
- Phải, nó là của bạn em cho mượn đấy.
Dừng một chút, như nhớ ra gì đó, cô vội lấy chiếc khăn trên đầu mình xuống, quay đầu nói:
- Thôi chết, lúc nãy em quên trả cho...
Lời đang nói đột ngột dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên trợn tròn mắt khi nhìn thấy chiếc áo đặt trên bàn. Bây giờ cô mới để ý đến thứ mình vừa mang về, nhưng mà.... tại sao lại là áo của đàn ông chứ?
Đúng lúc này, một luồng khí lạnh lẽo bỗng truyền đến, Âu Dương Thiên Thiên cảm nhận được sống lưng mình lạnh toát, cô vô thức run rẩy, từ từ xoay mặt sang nhìn người đàn ông. Khuôn mặt Âu Dương Vô Thần đen đến mức không thấy được biểu hiện gì, nhiệt độ xung quanh anh như giảm đi đến mấy độ, thậm chí đến tay đang cầm chiếc khăn cũng siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Âu Dương Thiên Thiên sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, cô mấp máy môi, ngập ngừng nói:
- Vô Thần, anh nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ đâu...
Âu Dương Vô Thần lúc này như hiện thân của quỷ Satan từ địa ngục, anh dùng ánh mắt sắc bén như có thể chặt đứt mọi thứ nhìn Âu Dương Thiên Thiên, bây giờ đã không còn gì ngoài ý nghĩ trong đầu nữa, anh gầm gừ lên tiếng:
- Thiên Thiên, em dám ra ngoài gặp đàn ông?
!!!!
Oan ức quá đại ca, em mới không có!
=======================================
Ở bên ngoài, Kỳ Ân trở về với công việc canh gác của mình. Đang đứng, đột nhiên vai cô hơi run lên, khiến Kỳ Ân giật mình.
Cái gì vậy? Sao tự dưng thấy sống lưng lành lạnh?
Tự thắc mắc với chính mình, Kỳ Ân đưa mắt nhìn không gian xung quanh, nhưng không nhận ra được điều kì lạ nào. Lúc này, cửa thang máy chợt mở ra, thân ảnh một người đàn ông bỗng xuất hiện tại tầng dành cho khách VIP. Kỳ Ân phát giác được sự hiện diện này, liền quay ngoắt lại nhìn, thấy anh ta, cô mở to mắt hỏi:
- Lữ Uyển Thành, sao cậu lại lên đây?
Lữ Uyển Thành chậm rãi bước đến chỗ của người phụ nữ, đáp:
- Lúc nãy đưa thuốc của Nhị tiểu thư, quên mất còn một thứ này chưa đưa cho cô.
Kỳ Ân cũng tự nhiên bước về phía anh, lên tiếng:
- Là thứ gì mà cậu lên tận đây vậy?
Lữ Uyển Thành thở hắt một hơi, anh chìa tay ra, để lộ một chiếc lọ trong suốt, bên trong đựng con chip nhỏ màu đen, rồi nói:
- Đây là chip theo dõi Anna vừa cải tiến, có thể phát tín hiệu dù ở khoảng cách xa nhất trên mặt đất, cô tìm thời gian đổi nó với con chip trong điện thoại của Nhị tiểu thư đi.
Kỳ Ân nhìn thứ trong tay của người đàn ông, chớp mắt hỏi:
- Bây giờ Nhị tiểu thư đã ở bên cạnh cậu chủ, cô ấy an toàn khi chúng tôi luôn phía sau theo dõi mà, vẫn cần thứ này sao?
Lữ Uyển Thành mím môi, chậm rãi trả lời:
- Tôi không phải không tin vào khả năng của cô và Sherry, nhưng đây cũng là đề phòng bất trắc mà thôi. Cậu chủ muốn Nhị tiểu thư được an toàn tuyệt đối.
Kỳ Ân nheo mắt, có chút không muốn nói:
- Là ý của ngài ấy sao?
Người đàn ông gật đầu, đáp:
- Phải.
Kỳ Ân cắn môi, tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Nhị tiểu thư mà biết, cô ấy sẽ không vui đâu.
- Vậy nên tôi mới bảo cô làm trong bí mật, hãy tìm thời điểm thật thích hợp để cấy nó vào, càng sớm càng tốt. - Lữ Uyển Thành nói lí lẽ đầy thuyết phục.
Những lời của anh, khiến Kỳ Ân không thể không nghe theo, cô buộc phải nhận lấy con chip đó.
Lữ Uyển Thành làm xong nhiệm vụ, anh nhướn mày, nói:
- Thôi tôi đi đây, lần này thực sự không còn gì quên nữa rồi. Hẹn gặp cô sau nhé.
Người phụ nữ chớp mắt nhìn anh, gật đầu đáp:
- Ừm.
"Rầm" - Đúng lúc đó, một âm thanh vang lên dữ dội, khiến bước chân của Lữ Uyển Thành ngừng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía căn phòng của Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên. Kỳ Ân cũng giật mình, nhưng cô không tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt ngược lại như biết trước điều này sẽ xảy ra.
Thôi rồi, đến rồi!!
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Âu Dương Thiên Thiên mở cửa đi vào trong phòng, cô cởi áo khoác và để chiếc túi xuống bàn, đúng lúc này, Âu Dương Vô Thần cũng từ phòng tắm bước ra. Nhìn Âu Dương Thiên Thiên đứng đó, anh lên tiếng hỏi:
- Em vừa mới đi đâu về sao?
Cô gái gật đầu nhìn anh, thành thật đáp:
- Ừm, em vừa mới ra ngoài gặp bạn.
Âu Dương Vô Thần nghe cô nói, nhíu mày hỏi:
- Em đi ra ngoài với bộ dạng đó sao?
Tóc thì ướt nhẹp dính chặt vào da trắng noãn, hai má hây hây ửng hồng, váy ngủ dài nhưng cổ áo lại xẻ hơi sâu, như có như không để lộ ra ngoài nơi mềm mại trước ngực. Cô ấy đang mang cái gì đây? Mặc cái này ra ngoài vào ban đêm? Cô ấy muốn quyến rũ đàn ông phạm tội à??
Âu Dương Thiên Thiên không để tâm đến điều này, cô đưa tay gãi đầu, cười gượng trả lời:
- Xin lỗi, là do em vội quá, nhưng anh đừng lo, bạn em có cho em mượn áo khoác. Em đã mang nó suốt đến khi về đây mới cởi ra.
Ấn đường Âu Dương Vô Thần giật giật, anh cau chặt mày, ngay lập tức cầm khăn tiến về phía cô. Trùm nó lên đầu Âu Dương Thiên Thiên, anh di chuyển tay mình, vừa cau có nói:
- Sau này không cho ra ngoài trong bộ dạng như thế này nữa, đặc biệt là vào ban đêm.
Âm giọng người đàn ông thay đổi, Âu Dương Thiên Thiên nghe mà bật cười, cô vén chiếc khăn đang che mắt mình ra, nhìn anh lên tiếng:
- Anh giận sao?
Âu Dương Vô Thần lạnh lùng chớp mắt, phủ chiếc khăn xuống lại, đáp:
- Không giận.
"...."
Âu Dương Thiên Thiên tự cười thầm, như thế này mà không giận sao? Nhìn thôi cũng biết là anh ấy đang khó chịu rồi, còn cứng miệng.
Âu Dương Thiên Thiên đứng yên để Âu Dương Vô Thần vò tóc mình, lúc này, người đàn ông vu vơ di chuyển tầm nhìn, chợt một thứ đập vào mắt anh. Âu Dương Vô Thần nhìn chiếc túi trên bàn, liền quay sang hỏi Âu Dương Thiên Thiên:
- Cái túi đó là gì vậy? Bạn em đưa?
Âu Dương Thiên Thiên không cần nhìn cũng biết anh đang nói đến cái gì, liền trả lời:
- Ừm, đó là quà bạn em tặng. Em cũng không biết bên trong là gì nữa, vẫn chưa mở ra.
Người đàn ông nghe xong, liếc mắt nhìn sang cái khác, rồi bỗng nhiên, đôi con ngươi Âu Dương Vô Thần ngừng lại thứ được đặt bên cạnh chiếc túi, khóa chặt mục tiêu, trong đại não ngay lập tức cho rằng đó là thứ nguy hiểm.
Ánh mắt chợt đen như mực, xung quanh Âu Dương Vô Thần nổi lên một tầng sát khí, nhưng cố bình tĩnh, anh chậm rãi lên tiếng:
- Áo khoác mà em mặc, chính là cái trên bàn sao?
Âu Dương Thiên Thiên chưa phát giác được điều gì, vẫn ung dung đáp:
- Phải, nó là của bạn em cho mượn đấy.
Dừng một chút, như nhớ ra gì đó, cô vội lấy chiếc khăn trên đầu mình xuống, quay đầu nói:
- Thôi chết, lúc nãy em quên trả cho...
Lời đang nói đột ngột dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên trợn tròn mắt khi nhìn thấy chiếc áo đặt trên bàn. Bây giờ cô mới để ý đến thứ mình vừa mang về, nhưng mà.... tại sao lại là áo của đàn ông chứ?
Đúng lúc này, một luồng khí lạnh lẽo bỗng truyền đến, Âu Dương Thiên Thiên cảm nhận được sống lưng mình lạnh toát, cô vô thức run rẩy, từ từ xoay mặt sang nhìn người đàn ông. Khuôn mặt Âu Dương Vô Thần đen đến mức không thấy được biểu hiện gì, nhiệt độ xung quanh anh như giảm đi đến mấy độ, thậm chí đến tay đang cầm chiếc khăn cũng siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Âu Dương Thiên Thiên sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, cô mấp máy môi, ngập ngừng nói:
- Vô Thần, anh nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ đâu...
Âu Dương Vô Thần lúc này như hiện thân của quỷ Satan từ địa ngục, anh dùng ánh mắt sắc bén như có thể chặt đứt mọi thứ nhìn Âu Dương Thiên Thiên, bây giờ đã không còn gì ngoài ý nghĩ trong đầu nữa, anh gầm gừ lên tiếng:
- Thiên Thiên, em dám ra ngoài gặp đàn ông?
!!!!
Oan ức quá đại ca, em mới không có!
=======================================
Ở bên ngoài, Kỳ Ân trở về với công việc canh gác của mình. Đang đứng, đột nhiên vai cô hơi run lên, khiến Kỳ Ân giật mình.
Cái gì vậy? Sao tự dưng thấy sống lưng lành lạnh?
Tự thắc mắc với chính mình, Kỳ Ân đưa mắt nhìn không gian xung quanh, nhưng không nhận ra được điều kì lạ nào. Lúc này, cửa thang máy chợt mở ra, thân ảnh một người đàn ông bỗng xuất hiện tại tầng dành cho khách VIP. Kỳ Ân phát giác được sự hiện diện này, liền quay ngoắt lại nhìn, thấy anh ta, cô mở to mắt hỏi:
- Lữ Uyển Thành, sao cậu lại lên đây?
Lữ Uyển Thành chậm rãi bước đến chỗ của người phụ nữ, đáp:
- Lúc nãy đưa thuốc của Nhị tiểu thư, quên mất còn một thứ này chưa đưa cho cô.
Kỳ Ân cũng tự nhiên bước về phía anh, lên tiếng:
- Là thứ gì mà cậu lên tận đây vậy?
Lữ Uyển Thành thở hắt một hơi, anh chìa tay ra, để lộ một chiếc lọ trong suốt, bên trong đựng con chip nhỏ màu đen, rồi nói:
- Đây là chip theo dõi Anna vừa cải tiến, có thể phát tín hiệu dù ở khoảng cách xa nhất trên mặt đất, cô tìm thời gian đổi nó với con chip trong điện thoại của Nhị tiểu thư đi.
Kỳ Ân nhìn thứ trong tay của người đàn ông, chớp mắt hỏi:
- Bây giờ Nhị tiểu thư đã ở bên cạnh cậu chủ, cô ấy an toàn khi chúng tôi luôn phía sau theo dõi mà, vẫn cần thứ này sao?
Lữ Uyển Thành mím môi, chậm rãi trả lời:
- Tôi không phải không tin vào khả năng của cô và Sherry, nhưng đây cũng là đề phòng bất trắc mà thôi. Cậu chủ muốn Nhị tiểu thư được an toàn tuyệt đối.
Kỳ Ân nheo mắt, có chút không muốn nói:
- Là ý của ngài ấy sao?
Người đàn ông gật đầu, đáp:
- Phải.
Kỳ Ân cắn môi, tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Nhị tiểu thư mà biết, cô ấy sẽ không vui đâu.
- Vậy nên tôi mới bảo cô làm trong bí mật, hãy tìm thời điểm thật thích hợp để cấy nó vào, càng sớm càng tốt. - Lữ Uyển Thành nói lí lẽ đầy thuyết phục.
Những lời của anh, khiến Kỳ Ân không thể không nghe theo, cô buộc phải nhận lấy con chip đó.
Lữ Uyển Thành làm xong nhiệm vụ, anh nhướn mày, nói:
- Thôi tôi đi đây, lần này thực sự không còn gì quên nữa rồi. Hẹn gặp cô sau nhé.
Người phụ nữ chớp mắt nhìn anh, gật đầu đáp:
- Ừm.
"Rầm" - Đúng lúc đó, một âm thanh vang lên dữ dội, khiến bước chân của Lữ Uyển Thành ngừng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía căn phòng của Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên. Kỳ Ân cũng giật mình, nhưng cô không tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt ngược lại như biết trước điều này sẽ xảy ra.
Thôi rồi, đến rồi!!
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Bình luận facebook