Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-830
Chương 830: Sự thật chính thức hé lộ
Âu Dương Thiên Thiên nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trên cao, bao nhiêu cảm xúc dều đang dâng lên trong lòng. Mười lăm năm rồi, cuối cùng... cô cũng có thể gặp được hung thủ đã giết chết mẹ của mình. Tất cả nỗi oán hận, tức giận và căm phẫn đan xen trong lồng ngực, tựa như muốn nổ tung.
Mary FirstFlo, mười lăm năm trước bà giết mẹ của tôi, có nghĩ đến mười lăm năm sau sẽ gặp lại tôi không? Đứng trước con gái của Đường Nhược Vũ, tôi rất có hứng thú muốn biết liệu bà sẽ cảm thấy thế nào?
Người phụ nữ không ngần ngại đáp lại cái nhìn của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng trong đôi con ngươi không hiện lên sự kinh ngạc nào, cứ như đã biết trước về sự tồn tại của cô vậy. Mà nếu có, cũng phải chăng chỉ là một chút bất ngờ... về khuôn mặt đó.
Gương mặt của Âu Dương Thiên Thiên, thật giống với Đường Nhược Vũ, hệt như một khuôn đúc ra vậy. Chỉ trừ cái mũi cao....
Quả là đứa con lai tạp chủng, đến hình hài cũng như mẹ của nó, nhan sắc vừa có thể biến hóa thanh thuần vừa diễm lệ quyến rũ, đường nét lai tạo hài hòa đến mức trông giống như vô thực, đúng bản chất hồ ly tinh lẳng lơ.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn Mary FirstFlo, tay bất giác siết chặt lại. Lúc này, một giọng nói trầm thấp bỗng chốc vang lên:
- Đừng để ý đến bà ta, cũng không cần chào hỏi, cứ xem như người vô hình đi.
Quay sang bên cạnh, Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông, chớp chớp mắt như có chút kinh ngạc. Âu Dương Vô Thần ngồi nhàn nhả trên ghế, mặc dù biết đến sự xuất hiện của Mary FirstFlo nhưng lại không quan tâm, ngay cả một ánh mắt cũng không cho bà ta.
Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên không nói gì, cô chỉ quay đầu nhìn về phía người phụ nữ thêm vài giây nữa rồi cũng dời tầm mắt đi.
Cứ như vậy, đám người giữ nguyên tư thế của mình, không ai nói chuyện với ai, cũng không ai hành động cái gì. Mary FirstFlo không bước xuống, mà hai người dưới sảnh cũng không nhìn lên, không gian trôi dần theo thời gian, cho đến khi... một người khác chậm rãi xuất hiện.
Nữ hầu cẩn thận dìu một thân thể chống gậy đi ra ngoài, đó là một bà lão già nua lớn tuổi, những nét trên khuôn mặt tuy đã bị thời gian khai phá, thế nhưng không thể che lấp đi hết thần thái cao quý sang giàu của bậc tôn gia, đặc biệt là đôi mắt, vẫn còn rất tinh anh.
Sự xuất hiện của lão gia chủ Bush đã mang đến một nguồn không khí mới, khiến đám người không cùng hẹn mà đều nhìn sang. Âu Dương Vô Thần thậm chí chủ động đứng dậy, anh tiến gần về phía người đó, lên tiếng gọi:
- Bà nội.
Lão gia chủ nghe thấy, ngay lập tức lộ vẻ mặt mừng rỡ, cao giọng nói:
- Elias, cháu của ta.
Phát âm có phần không chuẩn và hơi khó nghe, thế nhưng vẫn có thể hiểu được. Người phụ nữ bắt lấy tay Âu Dương Vô Thần, khóe miệng cứ câu lên, dường như tâm thực sự cao hứng. Xung quanh, ai ai cũng nhìn ra, sự vui mừng trên mặt bà ấy không phải là giả, qua đó có thể thấy tầm quan trọng của Âu Dương Vô Thần trong lòng người phụ nữ không hề nhỏ. Dù cho đã qua nhiều năm, sự gặp gỡ vẫn làm bà ấy động tâm thật lòng.
- Elias, cháu có biết bà nhớ cháu lắm không? Đã bao nhiêu lâu cháu không trở về nơi đây rồi? Dù có ghét ngôi nhà này đến mức nào, ít nhất cũng phải về thăm bà một lần chứ? - Người phụ nữ lên tiếng trách yêu.
Âu Dương Vô Thần hơi mỉm cười, bình tĩnh đáp:
- Xin lỗi bà nội, là do cháu quá bận rộn, nên không có thời gian để về thăm bà.
- Được rồi được rồi, không cần xin lỗi, về là tốt rồi! - Người phụ nữ không mắng quá hai câu thì đã hạ giọng, bà đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của Âu Dương Vô Thần, nghẹn ngào nói:
- Cháu lớn thêm nhiều quá, mới năm năm... mà đã đẹp trai hơn nhiều rồi, với vóc dáng này.. có lẽ đã cao hơn cả ba cháu rồi.
Âu Dương Vô Thần lạnh nhạt chớp mắt, anh cầm lấy tay của người phụ nữ, chậm rãi vỗ về. Qua một lúc, anh lên tiếng:
- Bà nội, hôm nay cháu không về đây một mình, cháu có mang theo một người nữa. Đó là... bạn gái của cháu.
Lão gia chủ nghe vậy, mắt mở lớn bất ngờ, đáp:
- Bạn gái? Chính là người mà cháu nhắc đến trong điện thoại phải không? Cô bé đó đang ở đâu?
Âu Dương Vô Thần quay đầu hướng về phía ghế salon, nhẹ nhàng trả lời:
- Ở đằng kia, tên cô ấy là Thiên Thiên.
- Thiên Thiên? Cái tên rất đẹp. - Người phụ nữ vừa hướng theo tầm mắt Âu Dương Vô Thần, vừa lẩm bẩm khen.
Âu Dương Thiên Thiên thấy thế, ngay lập tức đứng dậy. Cúi đầu đầy lịch sự, cô lễ phép chào hỏi:
- Chào bà nội, cháu là Âu Dương Thiên Thiên, rất vinh hạnh được gặp bà.
Lão gia chủ vút tay, cho phép cô ngẩng mặt lên, thế nhưng vì tuổi tác đã cao, nên mắt bà không thể nhìn rõ khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên, liền lên tiếng:
- Cô bé, lại gần đây một chút, ta muốn nhìn rõ cô.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu làm theo, cô bước ra khỏi chỗ ngồi, nhấc chân đi về phía đó. Mỗi một bước cô tiến tới, đôi con ngươi người phụ nữ càng nheo lại, nhưng rồi đến một khoảng cách nhất định, khi mà hình ảnh Âu Dương Thiên Thiên lọt vào tầm mắt bà ấy đã trở nên sắc nét hơn, thì...
- Aaaaa Đường Nhược Vũ, cô làm gì ở đây?
Âu Dương Thiên Thiên bất giác đứng sựng lại, thân thể bất động trong giây lát, đôi mắt mở to tràn đầy kinh ngạc, tựa như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Người này vừa mới gọi cô là gì? Đường Nhược Vũ? Tại sao bà ấy biết cái tên đó?
Âu Dương Vô Thần cũng bất ngờ không kém, anh cầm lấy tay bà ta, vội vàng hỏi:
- Bà nội, bà đang nói gì vậy?
Người phụ nữ hoảng sợ lắc đầu, vừa nắm chặt tay Âu Dương Vô Thần vừa dùng sức kéo anh lùi lại, nói:
- Elias, chính là cô ta, Đường Nhược Vũ. Nữ nhân đê tiện đến từ Trung Quốc, chính cô ta đã quyến rũ ba con, làm mẹ con uất ức đến chết.
Nói rồi, bà ta trừng đôi mắt giận dữ về phía Âu Dương Thiên Thiên, chỉ tay vào mặt cô quát:
- Cô, cô đến đây làm cái gì? Cô đã hại chết con dâu tôi, còn dám đến đây sao? Cô muốn hại chết cháu của tôi mới vừa lòng sao? Mau cút đi!
- Người đâu, lôi cô ta ra ngoài. Người đâu!!!
Tiếng la hét của người phụ nữ rất lớn, nhưng hoàn toàn không lọt vào tai Âu Dương Thiên Thiên, bởi lẽ, cô đã chết lặng khi nghe bà ấy nói câu trước đó rồi.
Kẻ đã hại chết mẹ của Âu Dương Vô Thần... là Đường Nhược Vũ sao? Không thể nào... sao chuyện này có thể....
Ở một góc khác, Mary FirstFlo đứng từ trên lầu nhìn xuống, bà ta chống tay trước cằm, khóe miệng hơi câu lên, lẩm bẩm:
- Biết ngay mà!
Âu Dương Thiên Thiên tái mặt nhìn người đàn ông phía trước, cô vô thức lắc đầu, lên tiếng:
- A Thần, em không..
"Vụt" - Ngay lập tức, một đồ vật bay về phía Âu Dương Thiên Thiên, cô theo bản năng đưa tay lên phòng thủ, thế nhưng sức nặng của nó đập vào tay cô rất mạnh, buộc thân thể phải lùi về sau.
Chiếc gậy rơi xuống đất tạo thành một âm thanh chói tai, Âu Dương Thiên Thiên hạ tay xuống, bối rối nhìn về phía lão gia chủ. Bà ta đang rất căm phẫn:
- You don"t have the right to speak here, get out of my house.
(Cô không có quyền được nói ở đây, mau cút ra khỏi nhà tôi.)
Âu Dương Thiên Thiên không kịp phản ứng lại thì hai tay đã bị bắt lấy, đám người hầu xung quanh mạnh mẽ giữ chặt tay cô, đồng thời lôi kéo ra phía ngoài.
Âu Dương Thiên Thiên cố gắng dùng sức, nghiến răng nói:
- Bỏ tôi ra.
- Thiên Thiên! - Âu Dương Vô Thần thấy một màn này, biểu hiện trên khuôn mặt biến dạng, liền tiến lên muốn ngăn cản, thế nhưng người phụ nữ bên cạnh vẫn cứ nắm chặt lấy anh không buông:
- Elias, con không được đi. Cô ta là kẻ đã hại chết mẹ con, cô ta là kẻ thù của chúng ta.
Âu Dương Vô Thần không thể đẩy bà ta ra, bức bối đáp:
- Bà nội, người lầm rồi, cô ấy không phải Đường Nhược Vũ.
Dù đã giải thích như vậy nhưng người phụ nữ cũng không chịu buông tay, bà ta dùng toàn bộ thân thể mình để ngăn Âu Dương Vô Thần lại, bắt ép không cho anh tiến lên. Âu Dương Thiên Thiên không thể đọ lại sức của đám người xung quanh, thân thể bị lôi kéo cực kì bạo lực.
- Dừng tay! - Đúng lúc này, một giọng nói trầm hùng vang lên, khiến tất cả hành động đang diễn ra ngừng lại. Họ cùng lúc qua đầu về phía phát ra âm thanh đó, chợt thấy một người đàn ông đứng trước cửa đại sảnh.
Sự xuất hiện của ông ta, không những làm tất cả kinh ngạc, mà còn gây ra một áp lực vô hình rất lớn lên đám người hầu. Họ ngay lập tức quỳ rạp xuống, gọi:
- Gia chủ!
Âu Dương Thiên Thiên đứng hình nhìn người đàn ông, khuôn mặt sắc bén góc cạnh, đẹp đến từng chi tiết. Thần thái của ông ta, từ cái nhíu mày đến một câu nói, đều toát ra bá khí áp đảo. Nhưng mà khuôn mặt này... thật giống với một người. Không lẽ....
Người đàn ông bước gần về phía Âu Dương Thiên Thiên, ông ta chớp đôi mắt sắc bén lạnh nhạt, nhìn cô một lúc lâu mới lên tiếng:
- Quả thật rất giống.
Nhưng đáng tiếc, ngươi không phải cô ấy....
Người phụ nữ đứng bên cạnh Âu Dương Vô Thần sau khi thấy ông ta, liền lớn giọng nói:
- Alex, con về rồi. Mau nói với Elias đi, Đường Nhược Vũ đến đây là để hại thằng bé.
Người đàn ông được gọi là Alex xoay mặt qua nhìn bà, chậm rãi trả lời:
- Mẹ, mẹ nhìn lầm rồi, đây không phải Đường Nhược Vũ, mà là con gái của cô ấy. Con bé tên Âu Dương Thiên Thiên.
Người phụ nữ nghe vậy, biểu hiện đột nhiên thay đổi. Bà ta cẩn thận nhìn lại Âu Dương Thiên Thiên, nhăn mày hỏi:
- Không phải sao? Là con gái? Sao có thể giống như vậy?
Dừng một chút, bà lớn tiếng:
- Nhưng mà... tại sao con biết cô ta là con gái của Đường Nhược Vũ, đừng nói... nó là của con, Alex!
Câu nói của người phụ nữ khiến cả Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên cùng lúc căng thẳng, cả hai nhìn về phía Alex Bush, ánh mắt rất hoảng sợ.
Alex Bush ngược lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ông ta há miệng, muốn nói gì đó nhưng ngay giây phút ấy, một người khác đã chen vào cướp lời:
- Lão gia chủ Bush có phải già rồi nên lú lẫn hay không? Con bé không hề có chút dính dáng gì đến các người, nó là con gái của ta.
Cùng với giọng nói mạnh mẽ rắn rỏi, một người đàn ông khác tiến vào, và cũng trong khoảnh khắc đó, khi mà gương mặt của người ấy dần hiện rõ trước tất cả mọi người, thì sâu trong cơ thể Âu Dương Thiên Thiên, đã phát ra một tín hiệu kì lạ.
"Thình thịch" "Thình thịch" - Nhịp đập trong lồng ngực cô đang mạnh hơn bao giờ hết, dường như đây chính là cái được mệnh danh là "huyết thống tương thông", khi mà chính cơ thể cô cũng đang gào thét vì được gặp lại đồng loại của mình.
*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*
Âu Dương Thiên Thiên nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trên cao, bao nhiêu cảm xúc dều đang dâng lên trong lòng. Mười lăm năm rồi, cuối cùng... cô cũng có thể gặp được hung thủ đã giết chết mẹ của mình. Tất cả nỗi oán hận, tức giận và căm phẫn đan xen trong lồng ngực, tựa như muốn nổ tung.
Mary FirstFlo, mười lăm năm trước bà giết mẹ của tôi, có nghĩ đến mười lăm năm sau sẽ gặp lại tôi không? Đứng trước con gái của Đường Nhược Vũ, tôi rất có hứng thú muốn biết liệu bà sẽ cảm thấy thế nào?
Người phụ nữ không ngần ngại đáp lại cái nhìn của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng trong đôi con ngươi không hiện lên sự kinh ngạc nào, cứ như đã biết trước về sự tồn tại của cô vậy. Mà nếu có, cũng phải chăng chỉ là một chút bất ngờ... về khuôn mặt đó.
Gương mặt của Âu Dương Thiên Thiên, thật giống với Đường Nhược Vũ, hệt như một khuôn đúc ra vậy. Chỉ trừ cái mũi cao....
Quả là đứa con lai tạp chủng, đến hình hài cũng như mẹ của nó, nhan sắc vừa có thể biến hóa thanh thuần vừa diễm lệ quyến rũ, đường nét lai tạo hài hòa đến mức trông giống như vô thực, đúng bản chất hồ ly tinh lẳng lơ.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn Mary FirstFlo, tay bất giác siết chặt lại. Lúc này, một giọng nói trầm thấp bỗng chốc vang lên:
- Đừng để ý đến bà ta, cũng không cần chào hỏi, cứ xem như người vô hình đi.
Quay sang bên cạnh, Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông, chớp chớp mắt như có chút kinh ngạc. Âu Dương Vô Thần ngồi nhàn nhả trên ghế, mặc dù biết đến sự xuất hiện của Mary FirstFlo nhưng lại không quan tâm, ngay cả một ánh mắt cũng không cho bà ta.
Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên không nói gì, cô chỉ quay đầu nhìn về phía người phụ nữ thêm vài giây nữa rồi cũng dời tầm mắt đi.
Cứ như vậy, đám người giữ nguyên tư thế của mình, không ai nói chuyện với ai, cũng không ai hành động cái gì. Mary FirstFlo không bước xuống, mà hai người dưới sảnh cũng không nhìn lên, không gian trôi dần theo thời gian, cho đến khi... một người khác chậm rãi xuất hiện.
Nữ hầu cẩn thận dìu một thân thể chống gậy đi ra ngoài, đó là một bà lão già nua lớn tuổi, những nét trên khuôn mặt tuy đã bị thời gian khai phá, thế nhưng không thể che lấp đi hết thần thái cao quý sang giàu của bậc tôn gia, đặc biệt là đôi mắt, vẫn còn rất tinh anh.
Sự xuất hiện của lão gia chủ Bush đã mang đến một nguồn không khí mới, khiến đám người không cùng hẹn mà đều nhìn sang. Âu Dương Vô Thần thậm chí chủ động đứng dậy, anh tiến gần về phía người đó, lên tiếng gọi:
- Bà nội.
Lão gia chủ nghe thấy, ngay lập tức lộ vẻ mặt mừng rỡ, cao giọng nói:
- Elias, cháu của ta.
Phát âm có phần không chuẩn và hơi khó nghe, thế nhưng vẫn có thể hiểu được. Người phụ nữ bắt lấy tay Âu Dương Vô Thần, khóe miệng cứ câu lên, dường như tâm thực sự cao hứng. Xung quanh, ai ai cũng nhìn ra, sự vui mừng trên mặt bà ấy không phải là giả, qua đó có thể thấy tầm quan trọng của Âu Dương Vô Thần trong lòng người phụ nữ không hề nhỏ. Dù cho đã qua nhiều năm, sự gặp gỡ vẫn làm bà ấy động tâm thật lòng.
- Elias, cháu có biết bà nhớ cháu lắm không? Đã bao nhiêu lâu cháu không trở về nơi đây rồi? Dù có ghét ngôi nhà này đến mức nào, ít nhất cũng phải về thăm bà một lần chứ? - Người phụ nữ lên tiếng trách yêu.
Âu Dương Vô Thần hơi mỉm cười, bình tĩnh đáp:
- Xin lỗi bà nội, là do cháu quá bận rộn, nên không có thời gian để về thăm bà.
- Được rồi được rồi, không cần xin lỗi, về là tốt rồi! - Người phụ nữ không mắng quá hai câu thì đã hạ giọng, bà đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của Âu Dương Vô Thần, nghẹn ngào nói:
- Cháu lớn thêm nhiều quá, mới năm năm... mà đã đẹp trai hơn nhiều rồi, với vóc dáng này.. có lẽ đã cao hơn cả ba cháu rồi.
Âu Dương Vô Thần lạnh nhạt chớp mắt, anh cầm lấy tay của người phụ nữ, chậm rãi vỗ về. Qua một lúc, anh lên tiếng:
- Bà nội, hôm nay cháu không về đây một mình, cháu có mang theo một người nữa. Đó là... bạn gái của cháu.
Lão gia chủ nghe vậy, mắt mở lớn bất ngờ, đáp:
- Bạn gái? Chính là người mà cháu nhắc đến trong điện thoại phải không? Cô bé đó đang ở đâu?
Âu Dương Vô Thần quay đầu hướng về phía ghế salon, nhẹ nhàng trả lời:
- Ở đằng kia, tên cô ấy là Thiên Thiên.
- Thiên Thiên? Cái tên rất đẹp. - Người phụ nữ vừa hướng theo tầm mắt Âu Dương Vô Thần, vừa lẩm bẩm khen.
Âu Dương Thiên Thiên thấy thế, ngay lập tức đứng dậy. Cúi đầu đầy lịch sự, cô lễ phép chào hỏi:
- Chào bà nội, cháu là Âu Dương Thiên Thiên, rất vinh hạnh được gặp bà.
Lão gia chủ vút tay, cho phép cô ngẩng mặt lên, thế nhưng vì tuổi tác đã cao, nên mắt bà không thể nhìn rõ khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên, liền lên tiếng:
- Cô bé, lại gần đây một chút, ta muốn nhìn rõ cô.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu làm theo, cô bước ra khỏi chỗ ngồi, nhấc chân đi về phía đó. Mỗi một bước cô tiến tới, đôi con ngươi người phụ nữ càng nheo lại, nhưng rồi đến một khoảng cách nhất định, khi mà hình ảnh Âu Dương Thiên Thiên lọt vào tầm mắt bà ấy đã trở nên sắc nét hơn, thì...
- Aaaaa Đường Nhược Vũ, cô làm gì ở đây?
Âu Dương Thiên Thiên bất giác đứng sựng lại, thân thể bất động trong giây lát, đôi mắt mở to tràn đầy kinh ngạc, tựa như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Người này vừa mới gọi cô là gì? Đường Nhược Vũ? Tại sao bà ấy biết cái tên đó?
Âu Dương Vô Thần cũng bất ngờ không kém, anh cầm lấy tay bà ta, vội vàng hỏi:
- Bà nội, bà đang nói gì vậy?
Người phụ nữ hoảng sợ lắc đầu, vừa nắm chặt tay Âu Dương Vô Thần vừa dùng sức kéo anh lùi lại, nói:
- Elias, chính là cô ta, Đường Nhược Vũ. Nữ nhân đê tiện đến từ Trung Quốc, chính cô ta đã quyến rũ ba con, làm mẹ con uất ức đến chết.
Nói rồi, bà ta trừng đôi mắt giận dữ về phía Âu Dương Thiên Thiên, chỉ tay vào mặt cô quát:
- Cô, cô đến đây làm cái gì? Cô đã hại chết con dâu tôi, còn dám đến đây sao? Cô muốn hại chết cháu của tôi mới vừa lòng sao? Mau cút đi!
- Người đâu, lôi cô ta ra ngoài. Người đâu!!!
Tiếng la hét của người phụ nữ rất lớn, nhưng hoàn toàn không lọt vào tai Âu Dương Thiên Thiên, bởi lẽ, cô đã chết lặng khi nghe bà ấy nói câu trước đó rồi.
Kẻ đã hại chết mẹ của Âu Dương Vô Thần... là Đường Nhược Vũ sao? Không thể nào... sao chuyện này có thể....
Ở một góc khác, Mary FirstFlo đứng từ trên lầu nhìn xuống, bà ta chống tay trước cằm, khóe miệng hơi câu lên, lẩm bẩm:
- Biết ngay mà!
Âu Dương Thiên Thiên tái mặt nhìn người đàn ông phía trước, cô vô thức lắc đầu, lên tiếng:
- A Thần, em không..
"Vụt" - Ngay lập tức, một đồ vật bay về phía Âu Dương Thiên Thiên, cô theo bản năng đưa tay lên phòng thủ, thế nhưng sức nặng của nó đập vào tay cô rất mạnh, buộc thân thể phải lùi về sau.
Chiếc gậy rơi xuống đất tạo thành một âm thanh chói tai, Âu Dương Thiên Thiên hạ tay xuống, bối rối nhìn về phía lão gia chủ. Bà ta đang rất căm phẫn:
- You don"t have the right to speak here, get out of my house.
(Cô không có quyền được nói ở đây, mau cút ra khỏi nhà tôi.)
Âu Dương Thiên Thiên không kịp phản ứng lại thì hai tay đã bị bắt lấy, đám người hầu xung quanh mạnh mẽ giữ chặt tay cô, đồng thời lôi kéo ra phía ngoài.
Âu Dương Thiên Thiên cố gắng dùng sức, nghiến răng nói:
- Bỏ tôi ra.
- Thiên Thiên! - Âu Dương Vô Thần thấy một màn này, biểu hiện trên khuôn mặt biến dạng, liền tiến lên muốn ngăn cản, thế nhưng người phụ nữ bên cạnh vẫn cứ nắm chặt lấy anh không buông:
- Elias, con không được đi. Cô ta là kẻ đã hại chết mẹ con, cô ta là kẻ thù của chúng ta.
Âu Dương Vô Thần không thể đẩy bà ta ra, bức bối đáp:
- Bà nội, người lầm rồi, cô ấy không phải Đường Nhược Vũ.
Dù đã giải thích như vậy nhưng người phụ nữ cũng không chịu buông tay, bà ta dùng toàn bộ thân thể mình để ngăn Âu Dương Vô Thần lại, bắt ép không cho anh tiến lên. Âu Dương Thiên Thiên không thể đọ lại sức của đám người xung quanh, thân thể bị lôi kéo cực kì bạo lực.
- Dừng tay! - Đúng lúc này, một giọng nói trầm hùng vang lên, khiến tất cả hành động đang diễn ra ngừng lại. Họ cùng lúc qua đầu về phía phát ra âm thanh đó, chợt thấy một người đàn ông đứng trước cửa đại sảnh.
Sự xuất hiện của ông ta, không những làm tất cả kinh ngạc, mà còn gây ra một áp lực vô hình rất lớn lên đám người hầu. Họ ngay lập tức quỳ rạp xuống, gọi:
- Gia chủ!
Âu Dương Thiên Thiên đứng hình nhìn người đàn ông, khuôn mặt sắc bén góc cạnh, đẹp đến từng chi tiết. Thần thái của ông ta, từ cái nhíu mày đến một câu nói, đều toát ra bá khí áp đảo. Nhưng mà khuôn mặt này... thật giống với một người. Không lẽ....
Người đàn ông bước gần về phía Âu Dương Thiên Thiên, ông ta chớp đôi mắt sắc bén lạnh nhạt, nhìn cô một lúc lâu mới lên tiếng:
- Quả thật rất giống.
Nhưng đáng tiếc, ngươi không phải cô ấy....
Người phụ nữ đứng bên cạnh Âu Dương Vô Thần sau khi thấy ông ta, liền lớn giọng nói:
- Alex, con về rồi. Mau nói với Elias đi, Đường Nhược Vũ đến đây là để hại thằng bé.
Người đàn ông được gọi là Alex xoay mặt qua nhìn bà, chậm rãi trả lời:
- Mẹ, mẹ nhìn lầm rồi, đây không phải Đường Nhược Vũ, mà là con gái của cô ấy. Con bé tên Âu Dương Thiên Thiên.
Người phụ nữ nghe vậy, biểu hiện đột nhiên thay đổi. Bà ta cẩn thận nhìn lại Âu Dương Thiên Thiên, nhăn mày hỏi:
- Không phải sao? Là con gái? Sao có thể giống như vậy?
Dừng một chút, bà lớn tiếng:
- Nhưng mà... tại sao con biết cô ta là con gái của Đường Nhược Vũ, đừng nói... nó là của con, Alex!
Câu nói của người phụ nữ khiến cả Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên cùng lúc căng thẳng, cả hai nhìn về phía Alex Bush, ánh mắt rất hoảng sợ.
Alex Bush ngược lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ông ta há miệng, muốn nói gì đó nhưng ngay giây phút ấy, một người khác đã chen vào cướp lời:
- Lão gia chủ Bush có phải già rồi nên lú lẫn hay không? Con bé không hề có chút dính dáng gì đến các người, nó là con gái của ta.
Cùng với giọng nói mạnh mẽ rắn rỏi, một người đàn ông khác tiến vào, và cũng trong khoảnh khắc đó, khi mà gương mặt của người ấy dần hiện rõ trước tất cả mọi người, thì sâu trong cơ thể Âu Dương Thiên Thiên, đã phát ra một tín hiệu kì lạ.
"Thình thịch" "Thình thịch" - Nhịp đập trong lồng ngực cô đang mạnh hơn bao giờ hết, dường như đây chính là cái được mệnh danh là "huyết thống tương thông", khi mà chính cơ thể cô cũng đang gào thét vì được gặp lại đồng loại của mình.
*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*
Bình luận facebook