Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Tỉnh N trước mạt thế là nơi nổi tiếng bởi những kiến trúc châu âu cổ điển từ thế chiến thứ hai, hàng năm khách tham quan về đây không hề ít, vậy nên dù là một tỉnh nhỏ nhưng lượng người đổ về đây làm ăn cũng không dưới con số vạn.
Nếu nói đến kiến trúc nổi tiếng nhất thì phải nói đến biệt thự Rose And Moon, đây là một biệt thự của quý tộc phương tây cho xây dựng, ngoài biệt thự được thiết kế trang nhã với màu sắc trắng ngà như màu của ánh trăng thì chính là khu vườn hoa hồng rộng lớn với nhiều chủng loại.
Mạt thế diễn ra ba năm, ngoại trừ những kiến trúc được nhân loại sử dụng hoặc kiên cố là còn nguyên trạng thì chẳng còn nơi nào hoàn hảo, vậy nhưng biệt thự này ở trong một tỉnh thành chết bất ngờ lại còn nguyên vẹn, thậm chí nhìn như được chăm sóc rất cẩn thận.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày da cùng nền hoa cương va chạm vào nhau, dù cho bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng trên hành lang lại u tối khó thấy. Dưới ánh đèn dầu nhỏ bé, có một thiếu niên xinh đẹp trong bộ trang phục quý tộc phương tây của thế kỷ trước, thiếu niên này có mái tóc màu nâu, ngũ quan còn ngây ngô chưa trưởng thành của người phương đông, nước da tím tái cùng đôi mắt đỏ au như chủng tộc ma cà rồng trong phim viễn tưởng.
Thiếu niên bước từng bước về phía căn phòng cuối hành lang, nơi đó là phòng ngủ chính dành cho chủ nhân biệt thự.
Lịch sự đưa tay gõ cửa, thế nhưng bên trong lại chẳng có một tiếng động nào cả, thiếu niên đành đưa tay đẩy cửa vào.
Trong phòng rất tối, rèm cửa kéo kín, một ánh đèn dầu cũng không được thắp, cậu biết người này thích ở trong phòng tối như vậy, nhưng cậu nhịn không được mà chán ghét.
Bước đi trong bóng tối, thiếu niên đến bên cửa sổ kéo ra tấm rèm dày nặng, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào làm căn phòng trở nên sáng rực, thậm chí từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy vườn hoa hồng đan xen nhau đủ mọi màu sắc.
Nhưng tầm mắt thiếu niên không nhìn cảnh đẹp bên ngoài, cậu nhóc nhìn người thanh niên thân hình mảnh khảnh với nước da trắng nhợt nhạt đang nằm co mình trên ghế sofa.
Cậu nhóc đi đến ngồi xổm bên cạnh, đem bàn tay buông thõng của thanh niên đặt lên đầu tóc mềm mại của mình, chớp chớp mắt ngây ngô gọi "Vương ơi, dậy thôi. Vương hậu cùng A Tinh tới tìm chúng ta kìa."1
Đôi mi vừa dày vừa dài của Sở Nhiên khẽ run nhè nhẹ rồi từ từ mở ra lộ ra đôi mắt đen bóng phủ một tầng hơi nước khi mới tỉnh lại, bàn tay bị đem đặt trên đầu Mạc Dịch theo thói quen làm động tác xoa vuốt, giọng nói hơi khàn lộ vẻ lười nhác không mấy quan tâm nói "Mặc kệ bọn họ đi."
Đôi môi trắng bệch hơi chu ra lộ rõ sự tủi thân, Mạc Dịch nói "Nhưng Mạc Dịch muốn A Tinh."1
Vương có thể không cần vương hậu, nhưng người ta cần A Tinh nha.
Ngồi dậy vươn mình, Sở Nhiên nói "Có thể lén tìm chơi, không cho nói bậy."
Vẻ mặt tủi thân kia lập tức vui vẻ, như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cậu nhóc nhìn hắn nói "Vương, số ba nhân lúc ngài ngủ đem tang thi đi đánh căn cứ Z rồi. Làm vậy chắc chắn người xấu Quách Tông sẽ chết sớm mất a."
Vô vàn sợi tơ tinh thần lực trên người Sở Nhiên tỏa ra, hắn tìm đến con tang thi thống lĩnh tang thi tập kích căn cứ Z, thấy không phải là tập kích lớn thì cũng mặc kệ.
Từ không gian lấy ra một ly trà nhài đã nguội lạnh, dùng hệ hỏa làm nóng lại rồi uống một ngụm, cảm nhận ánh mắt trông mong của Mạc Dịch, hắn có chút bất đắc dĩ nói "Nói với số một, số hai lần sau quản chặt số ba, tiện kêu A Lục với A Hồng đừng thả đám tiểu động vật vào vườn của ta, ta còn muốn ăn bánh hoa hồng."
Mạc Dịch vội vàng đáp "Rõ rồi ạ!" miệng vừa dứt lời thì người đã không thấy đâu rồi.
Ngài nói muốn ăn bánh hoa hồng cũng đã muốn gần hai năm rồi, ngài tính bao giờ mới ăn đây a?!
Mạc Dịch vừa đi thì Sở Nhiên lập tức dùng tinh thần lực kéo rèm cửa lại che đi ánh sáng bên ngoài, hắn từ sofa lên giường nằm rồi thả ra tinh thần lực quan sát khắp nơi.
Theo thực lực tăng trưởng thì phạm vi liên kết và quan sát của Sở Nhiên càng tăng, hiện tại hắn có thể liên kết với toàn bộ tang thi ba tỉnh X, N và Z.
Hơn hai năm trước sau khi rời khỏi căn cứ Hải Thanh thì Sở Nhiên liền tới nơi này, vì có một đời trước hắn biết nơi đây là vườn địa đàng của tang thi và sinh vật biến dị, nên hắn không ngại biến nơi này thành 'nhà' của mình.
Nuôi tang thi làm năng lượng dự trữ, dưỡng vài tên giúp việc dọn nhà, nhất là tên nhóc Mạc Dịch không biết kiếm đâu về ba tên tang thi chưa ăn bắt hắn thu làm thuộc hạ rồi ra vẻ 'Vương là lão đại, vương hậu là lão nhị, A Tinh là lão tam, ta là lão tứ. Lão nhị, lão tam không có ở đây, các ngươi phải nghe lời ta sau Vương'.
Đã vậy còn tùy tiện đặt là số một, số hai, số ba.
Tang thi chưa ăn qua thịt người mặc dù sau này sẽ dễ tiến vào cao cấp hơn những tang thi ngoài kia, thậm chí trí lực cũng sẽ hơn một chút, vậy nhưng chưa qua Lý Tinh mở ý thức thì chúng nó có thể hiểu ngươi nói gì sao.
Mà bất ngờ nhất có lẽ phải nói đến hắn gặp được đôi song sinh thuần thú sư ở đây, lúc đó người sống sót trong tỉnh N vẫn còn, hắn trộn lẫn trong bọn họ rồi gặp được Thái Lục và Thái Hồng lúc đó là những đứa trẻ chỉ có thể dựa vào người lớn bố thí mà sống qua ngày.
Ba người bọn họ cứ như vậy sống trong tòa thành chết này hơn hai năm, yên bình trôi qua từng ngày.
Chỉ có điều ba đứa nhỏ kia hay nhân lúc hắn ngủ chạy đi chơi, đi chơi rồi còn về khoe hắn bên ngoài bữa nay có gì chơi vui chơi hay, thú vui mới của cao tầng các căn cứ, hay là căn cứ nào ai đẹp trai nhất, ai có thân hình đẹp nhất, thậm chí ai làm chuyện đó trên giường tốt nhất đám nhóc này về đều kể tất tần tật cho hắn nghe.
Thế nên nếu có ngày Lý Tinh kêu Mạc Dịch do hắn dậy hư thì thật xin lỗi, tên nhóc này chính là tự mình chạy đị học hư, vỏ ốc này hắn không gánh.
Tình thần lực đảo qua nơi dừng chân của đoàn đội Thiểm Thiên rồi rời đi nơi khác, khóe miệng hơi cong lên một độ cung nhẹ lộ rõ tâm tình chủ nhân đang vui.
Vẫn chưa có thành tang thi, năng lực hiện tại cũng không tệ. Lâu ngày không thấy, hình như cũng có chút nhớ a.1
Nếu nói đến kiến trúc nổi tiếng nhất thì phải nói đến biệt thự Rose And Moon, đây là một biệt thự của quý tộc phương tây cho xây dựng, ngoài biệt thự được thiết kế trang nhã với màu sắc trắng ngà như màu của ánh trăng thì chính là khu vườn hoa hồng rộng lớn với nhiều chủng loại.
Mạt thế diễn ra ba năm, ngoại trừ những kiến trúc được nhân loại sử dụng hoặc kiên cố là còn nguyên trạng thì chẳng còn nơi nào hoàn hảo, vậy nhưng biệt thự này ở trong một tỉnh thành chết bất ngờ lại còn nguyên vẹn, thậm chí nhìn như được chăm sóc rất cẩn thận.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày da cùng nền hoa cương va chạm vào nhau, dù cho bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng trên hành lang lại u tối khó thấy. Dưới ánh đèn dầu nhỏ bé, có một thiếu niên xinh đẹp trong bộ trang phục quý tộc phương tây của thế kỷ trước, thiếu niên này có mái tóc màu nâu, ngũ quan còn ngây ngô chưa trưởng thành của người phương đông, nước da tím tái cùng đôi mắt đỏ au như chủng tộc ma cà rồng trong phim viễn tưởng.
Thiếu niên bước từng bước về phía căn phòng cuối hành lang, nơi đó là phòng ngủ chính dành cho chủ nhân biệt thự.
Lịch sự đưa tay gõ cửa, thế nhưng bên trong lại chẳng có một tiếng động nào cả, thiếu niên đành đưa tay đẩy cửa vào.
Trong phòng rất tối, rèm cửa kéo kín, một ánh đèn dầu cũng không được thắp, cậu biết người này thích ở trong phòng tối như vậy, nhưng cậu nhịn không được mà chán ghét.
Bước đi trong bóng tối, thiếu niên đến bên cửa sổ kéo ra tấm rèm dày nặng, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào làm căn phòng trở nên sáng rực, thậm chí từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy vườn hoa hồng đan xen nhau đủ mọi màu sắc.
Nhưng tầm mắt thiếu niên không nhìn cảnh đẹp bên ngoài, cậu nhóc nhìn người thanh niên thân hình mảnh khảnh với nước da trắng nhợt nhạt đang nằm co mình trên ghế sofa.
Cậu nhóc đi đến ngồi xổm bên cạnh, đem bàn tay buông thõng của thanh niên đặt lên đầu tóc mềm mại của mình, chớp chớp mắt ngây ngô gọi "Vương ơi, dậy thôi. Vương hậu cùng A Tinh tới tìm chúng ta kìa."1
Đôi mi vừa dày vừa dài của Sở Nhiên khẽ run nhè nhẹ rồi từ từ mở ra lộ ra đôi mắt đen bóng phủ một tầng hơi nước khi mới tỉnh lại, bàn tay bị đem đặt trên đầu Mạc Dịch theo thói quen làm động tác xoa vuốt, giọng nói hơi khàn lộ vẻ lười nhác không mấy quan tâm nói "Mặc kệ bọn họ đi."
Đôi môi trắng bệch hơi chu ra lộ rõ sự tủi thân, Mạc Dịch nói "Nhưng Mạc Dịch muốn A Tinh."1
Vương có thể không cần vương hậu, nhưng người ta cần A Tinh nha.
Ngồi dậy vươn mình, Sở Nhiên nói "Có thể lén tìm chơi, không cho nói bậy."
Vẻ mặt tủi thân kia lập tức vui vẻ, như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cậu nhóc nhìn hắn nói "Vương, số ba nhân lúc ngài ngủ đem tang thi đi đánh căn cứ Z rồi. Làm vậy chắc chắn người xấu Quách Tông sẽ chết sớm mất a."
Vô vàn sợi tơ tinh thần lực trên người Sở Nhiên tỏa ra, hắn tìm đến con tang thi thống lĩnh tang thi tập kích căn cứ Z, thấy không phải là tập kích lớn thì cũng mặc kệ.
Từ không gian lấy ra một ly trà nhài đã nguội lạnh, dùng hệ hỏa làm nóng lại rồi uống một ngụm, cảm nhận ánh mắt trông mong của Mạc Dịch, hắn có chút bất đắc dĩ nói "Nói với số một, số hai lần sau quản chặt số ba, tiện kêu A Lục với A Hồng đừng thả đám tiểu động vật vào vườn của ta, ta còn muốn ăn bánh hoa hồng."
Mạc Dịch vội vàng đáp "Rõ rồi ạ!" miệng vừa dứt lời thì người đã không thấy đâu rồi.
Ngài nói muốn ăn bánh hoa hồng cũng đã muốn gần hai năm rồi, ngài tính bao giờ mới ăn đây a?!
Mạc Dịch vừa đi thì Sở Nhiên lập tức dùng tinh thần lực kéo rèm cửa lại che đi ánh sáng bên ngoài, hắn từ sofa lên giường nằm rồi thả ra tinh thần lực quan sát khắp nơi.
Theo thực lực tăng trưởng thì phạm vi liên kết và quan sát của Sở Nhiên càng tăng, hiện tại hắn có thể liên kết với toàn bộ tang thi ba tỉnh X, N và Z.
Hơn hai năm trước sau khi rời khỏi căn cứ Hải Thanh thì Sở Nhiên liền tới nơi này, vì có một đời trước hắn biết nơi đây là vườn địa đàng của tang thi và sinh vật biến dị, nên hắn không ngại biến nơi này thành 'nhà' của mình.
Nuôi tang thi làm năng lượng dự trữ, dưỡng vài tên giúp việc dọn nhà, nhất là tên nhóc Mạc Dịch không biết kiếm đâu về ba tên tang thi chưa ăn bắt hắn thu làm thuộc hạ rồi ra vẻ 'Vương là lão đại, vương hậu là lão nhị, A Tinh là lão tam, ta là lão tứ. Lão nhị, lão tam không có ở đây, các ngươi phải nghe lời ta sau Vương'.
Đã vậy còn tùy tiện đặt là số một, số hai, số ba.
Tang thi chưa ăn qua thịt người mặc dù sau này sẽ dễ tiến vào cao cấp hơn những tang thi ngoài kia, thậm chí trí lực cũng sẽ hơn một chút, vậy nhưng chưa qua Lý Tinh mở ý thức thì chúng nó có thể hiểu ngươi nói gì sao.
Mà bất ngờ nhất có lẽ phải nói đến hắn gặp được đôi song sinh thuần thú sư ở đây, lúc đó người sống sót trong tỉnh N vẫn còn, hắn trộn lẫn trong bọn họ rồi gặp được Thái Lục và Thái Hồng lúc đó là những đứa trẻ chỉ có thể dựa vào người lớn bố thí mà sống qua ngày.
Ba người bọn họ cứ như vậy sống trong tòa thành chết này hơn hai năm, yên bình trôi qua từng ngày.
Chỉ có điều ba đứa nhỏ kia hay nhân lúc hắn ngủ chạy đi chơi, đi chơi rồi còn về khoe hắn bên ngoài bữa nay có gì chơi vui chơi hay, thú vui mới của cao tầng các căn cứ, hay là căn cứ nào ai đẹp trai nhất, ai có thân hình đẹp nhất, thậm chí ai làm chuyện đó trên giường tốt nhất đám nhóc này về đều kể tất tần tật cho hắn nghe.
Thế nên nếu có ngày Lý Tinh kêu Mạc Dịch do hắn dậy hư thì thật xin lỗi, tên nhóc này chính là tự mình chạy đị học hư, vỏ ốc này hắn không gánh.
Tình thần lực đảo qua nơi dừng chân của đoàn đội Thiểm Thiên rồi rời đi nơi khác, khóe miệng hơi cong lên một độ cung nhẹ lộ rõ tâm tình chủ nhân đang vui.
Vẫn chưa có thành tang thi, năng lực hiện tại cũng không tệ. Lâu ngày không thấy, hình như cũng có chút nhớ a.1
Bình luận facebook