Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Ai nói ta đang chờ nàng?
Chương 33: Ai nói ta đang chờ nàng?
Cùng lúc đó, trên nóc một căn nhà bên phải con đường, sau một táng cây đa rậm rạp có một bóng người cao to lúc ẩn lúc hiện, đấy chính là Vũ Không.
Lão Tề nói Tô Nguyễn muốn dạy dỗ một người, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bảo Vũ Không đến nhìn một chút.
Thì ra người tiểu nha đầu kia dạy dỗ là Tạ Tam gia, lẽ nào nàng ấy nói người muốn lấy mạng nàng ấy là Tạ Tam gia?
Nhưng kia đường đường lạ Tạ Tam gia, muốn lấy mạng một tiểu nha đầu như nàng thì chẳng phải dễ như ăn áo à? Nào có thể để nàng có cơ hội trả thù?
Vũ Không có phần không rõ, có điều hắn ta cũng chẳng có cảm tình gì với Tạ Tam gia nên cũng không thèm để ý.
Trong đám tùy tùng của Tạ Tam gia có người biết y thuật, sau khi bắt mạch cho Tạ Tam gia, lòng thầm biết vết thương này không ai trong huyện Lâm Huyền chữa trị được cho nên vội vàng đưa Tạ Tam gia về lại kinh thành.
Bên ngày Tô Nguyễn thấy Tạ Tuệ bị Ta phu nhân gọi đi, chốc lát sau trở về đã đỏ mắt, nàng biết mưu tính của mình đã thành, khóe môi không nhịn được cong lên.
Buổi chiều khi trở về, bầu trời tối om, không lâu sau cuồng phong kéo đến, mưa to xối xả, tiếng mua gió vang lên ào ào, chỉ chốc lát sau nước mưa đã động đầy sân.
Hạnh Vũ đóng cửa sổ lại: “Tiểu thư, mưa lớn thế này cẩn thận bị ướt y phục rồi bệnh đấy.”
Cõi lòng Tô Nguyễn không yên, nàng đáp lại một tiếng, nhìn xuyên qua màn giấy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cơn mưa lớn này đúng là hiếm thấy, Tô Nguyễn mơ hồ nhớ được, dường như kiếp trước, sau cơn mưa này đã xảy ra chuyện gì đó, nàng muốn nhớ nhưng lại chẳng nhớ được.
“Tiểu thư, vừa nãy phu nhân bảo Vu Hạ đến truyền lời, nói rằng sợ cơn mưa này đến sáng mai vẫn không tạnh, bảo tiểu thư ngày mai đừng đến Tạ phủ, ở nhà nghỉ ngơi một ngày.”
“Ta biết rồi.”
Mưa to rơi suốt một đêm, mãi đến tận bình minh mới dần nhỏ hơn một chút.
Thôi Trạm ở trong tiểu viện, có người mặc áo tơi gõ cửa phòng Vũ Không, đưa cho hắn ta một tờ giấy rồi lại nhanh chóng ẩn người vào mưa.
Vũ Không liếc mắt nhìn nội dung trong tờ giấy, lập tức đi vào tìm Thôi Trạm.
“Công tử, vừa nhận được tin, có người định đem hoa Hỏa Liệt làm lễ vật hiến tặng sinh thần cho Trương Như Hải.” Vũ Không nói: “Tám phần là một cái bẫy, nhưng cơ hội hiếm có, thuộc hạ kiến nghị có thể thử một lần.”
Thôi Trạm gật đầu biểu thị mình đồng ý với cách nhìn của Vũ Không: “Lúc nào? Ở nơi nào?”
“Khoảng trước trung thu, ở huyện Phượng Hoàng.”
“Chuẩn bị một chút.”
“Vâng, công tử.”
Vũ Không liếc nhìn đồ ăn sáng được bày đầy bàn nhưng chưa hề có dấu vết động đũa thì kinh ngạc nói: “Công tử vẫn chưa dùng bữa sáng sao? Hay đồ ăn sáng hôm nay không hợp khẩu vị của công tử?”
Thôi Trạm vẫn chưa trả lời thì Trần Ngũ đã gõ cửa đi vào: “Công tử, mưa lớn như thế sợ rằng Tô Tam tiểu thư sẽ không tới đâu, công tử nên dùng bữa trước đi ạ.”
Thôi Trạm lạnh mặt: “Ai nói ta đang chờ nàng ấy? Ta thấy không ngon miệng, dọn đi!”
Từ trước đến giờ hắn là người bình tĩnh, rất ít khi nổi nóng, Trần Ngũ há hốc miệng, không biết mình đã nói sai cái gì. Cuối cùng chỉ đành đáp một tiếng “Vâng” sau đó rụt cổ bước lên dọn đồ ăn sáng đi.
Vũ Không e hèm một tiếng: “Ta chợt nhớ ta còn có việc.”
Sau khi hai người rời đi thì căn phòng yên tĩnh lại, Thôi Trạm buồn bực mở cánh cửa sổ phía Tây ra, nhìn màn mưa phùn không ngớt bên ngoài, đất trời thành một màu, những hạt mưa rơi xuống đất bắn lên những hạt nước li ti tựa như một đóa hoa thì cõi lòng mới dần bình tĩnh lại.
—
Trời mưa hơi lớn nên Tô Thụy An cũng không đến nha môn, buổi trưa người Tô phủ cùng nhau dùng bữa.
Tô Oanh bị giam mấy ngày, nhìn thấy Tô Thụy An thì sợ hãi gọi một tiếng “Phụ thân”, Tô Thụy An ừ lại một tiếng, gương mặt kia không hiện ra biểu cảm gì.
Nhưng ông ta vẫn không hề nói một câu an ủi, cho thấy trong lòng ông ta vẫn chưa tha thứ cho Tô Oanh.
Nước mắt bỗng dâng lên quanh vành mắt Tô Oanh, lát sau nàng ta mới cố gắng nhịn xuống. Sau khi ngồi xuống bàn thì nàng ta cúi đầu bới cơm, không nói tiếng nào, ngay cả đồ ăn cũng không dám gắp.
Cuối cùng Tô Thụy An vẫn đau lòng cho nàng ta, thấy nàng ta như thế thì sắc mặt hơi hòa hoãn lại: “Oanh Oanh, ăn đồ ăn nhiều chút.”
Tô Oanh lại đỏ vành mắt, cánh môi nàng ta run rẩy, nước mắt rơi xuống như mưa: “Đa tạ phụ thân, xin lỗi phụ thân, xin lỗi đại tỷ, con biết sai rồi huhu.”
Trước đây nàng ta ồn ào với Tô Nguyễn cũng thường bị Liễu Minh Khanh phạt, dù bị phạt thế nào thì Tô Thụy An cũng không có vẻ mặt khó coi với nàng ta, Tô Hạm cũng sẽ chẳng hờ hững với nàng ta, Liễu Minh Khanh cũng sẽ lặng lẽ gấp đồ ăn cho nàng ta.
Nhưng lần này quá khác, không ai đến thăm nàng ta, ngoại trừ Vu Hạ một ngày đưa ba bữa cơm cho nàng ta thì nàng ta chỉ có một thân một mình, cảm giác như mình bị cả thế gian vứt bỏ vậy.
Nàng ta khóc nức nở, có vô vàn lời muốn nói nhưng lại chẳng thể nào nói ra khỏi miệng được, Tô Thụy An và Tô Hạm cũng có chút chạnh lòng.
“Được rồi, đừng khóc nữa, con phải nhớ kỹ, chúng ta là người một nhà, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.” Tô Thụy An nói: “Chuyện ngày đó nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của A Hạm bị hỏng, danh tiếng của nhà chúng ta cũng sẽ hỏng theo.”
“Nữ nhi biết rồi, sau này nữ nhi sẽ không thế nữa.” Tô Oanh khóc nói.
“Biết sai thì thay đổi, không có gì.” Tô Thụy An gắp một miếng cá kho vào trong chén Tô Oanh: “Đây là món con thích ăn, mau ăn đi.”
“Cảm ơn phụ thân.” Tô Oanh hơi bĩu môi, nhìn thật đáng thương.
Tô Nguyễn thờ ơ lạnh nhạt, nàng nhếch môi giễu cợt, cũng chẳng biết nàng cười nhạo Tô Oanh giả vờ quá giỏi hay cười nhạo Tô Thụy An yêu thương nữ nhi người khác hơn, ông ta đối với nàng chưa từng nhẹ dạ như thế.
Liễu Minh Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, bà ta cố gắng nhịn không nhìn đến Tô Oanh, một là muốn biết Tô Oanh biết sai thật, mặt khác bà ta muốn Tô Oanh sợ hãi thật sự, để Tô Thụy An và Tô Hạm tin tưởng.
Bây giờ xem ra nước đi này của bà ta đã đúng.
Bầu không khí trong bàn cơm dần hòa hợp hơn, Vu quản gia từ bên ngoài đi vào, ông ta xếp dù lại cẩn thận để sang một bên, ông ta hai tay nâng một phong thư trình lên cho Tô Thụy An.
“Lão gia, thư của Đại thiếu gia.”
“Thư của A Thịnh?” Nhớ đến trưởng tử, trên mặt Tô Thụy An hiện lên nụ cười: “Mau đưa ta xem.”
Ông ta đặt đũa xuống, Liễu Minh Khanh đưa khăn tay lên, Tô Thụy An lau sơ tay rồi nhận lấy phong thư mở ra xem.
“Phụ thân, đại ca nói gì trong thư thế?” Tô Hạm tò mò nói.
Tô Thụy An xem thư trong thì nụ cười trên mặt biến mất, có hơi phức tạp liếc mắt nhìn Tô Hạm.
“A Thịnh gửi thư, liên quan đến bạc.”
“Bạc?” Tô Hạm có phần không rõ: “Nhưng đại ca gặp phải chuyện khó xử gì thế?”
“Không phải nó.” Tô Thụy An nói: “Là Hà Hằng.”
Gương mặt Tô Hạm tái đi.
“Trong thư A Thịnh nói, lần trước sau khi Hà Hằng về huyện học, chẳng biết tại sao lại sầu não buồn rầu, trước đó vài ngày đột nhiên trở nặng.”
“Mấy người cùng trường muốn hùng bạc lại để đưa hắn ta về nhà, lại thêm chút bạc để đưa hắn ta về nhà dưỡng bệnh.”
Ngoài ô cửa sổ sấm chớp vang lên đùng đùng, gương mặt Tô Oanh còn trắng hơn cả Tô Hạm.
Cùng lúc đó, trên nóc một căn nhà bên phải con đường, sau một táng cây đa rậm rạp có một bóng người cao to lúc ẩn lúc hiện, đấy chính là Vũ Không.
Lão Tề nói Tô Nguyễn muốn dạy dỗ một người, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bảo Vũ Không đến nhìn một chút.
Thì ra người tiểu nha đầu kia dạy dỗ là Tạ Tam gia, lẽ nào nàng ấy nói người muốn lấy mạng nàng ấy là Tạ Tam gia?
Nhưng kia đường đường lạ Tạ Tam gia, muốn lấy mạng một tiểu nha đầu như nàng thì chẳng phải dễ như ăn áo à? Nào có thể để nàng có cơ hội trả thù?
Vũ Không có phần không rõ, có điều hắn ta cũng chẳng có cảm tình gì với Tạ Tam gia nên cũng không thèm để ý.
Trong đám tùy tùng của Tạ Tam gia có người biết y thuật, sau khi bắt mạch cho Tạ Tam gia, lòng thầm biết vết thương này không ai trong huyện Lâm Huyền chữa trị được cho nên vội vàng đưa Tạ Tam gia về lại kinh thành.
Bên ngày Tô Nguyễn thấy Tạ Tuệ bị Ta phu nhân gọi đi, chốc lát sau trở về đã đỏ mắt, nàng biết mưu tính của mình đã thành, khóe môi không nhịn được cong lên.
Buổi chiều khi trở về, bầu trời tối om, không lâu sau cuồng phong kéo đến, mưa to xối xả, tiếng mua gió vang lên ào ào, chỉ chốc lát sau nước mưa đã động đầy sân.
Hạnh Vũ đóng cửa sổ lại: “Tiểu thư, mưa lớn thế này cẩn thận bị ướt y phục rồi bệnh đấy.”
Cõi lòng Tô Nguyễn không yên, nàng đáp lại một tiếng, nhìn xuyên qua màn giấy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cơn mưa lớn này đúng là hiếm thấy, Tô Nguyễn mơ hồ nhớ được, dường như kiếp trước, sau cơn mưa này đã xảy ra chuyện gì đó, nàng muốn nhớ nhưng lại chẳng nhớ được.
“Tiểu thư, vừa nãy phu nhân bảo Vu Hạ đến truyền lời, nói rằng sợ cơn mưa này đến sáng mai vẫn không tạnh, bảo tiểu thư ngày mai đừng đến Tạ phủ, ở nhà nghỉ ngơi một ngày.”
“Ta biết rồi.”
Mưa to rơi suốt một đêm, mãi đến tận bình minh mới dần nhỏ hơn một chút.
Thôi Trạm ở trong tiểu viện, có người mặc áo tơi gõ cửa phòng Vũ Không, đưa cho hắn ta một tờ giấy rồi lại nhanh chóng ẩn người vào mưa.
Vũ Không liếc mắt nhìn nội dung trong tờ giấy, lập tức đi vào tìm Thôi Trạm.
“Công tử, vừa nhận được tin, có người định đem hoa Hỏa Liệt làm lễ vật hiến tặng sinh thần cho Trương Như Hải.” Vũ Không nói: “Tám phần là một cái bẫy, nhưng cơ hội hiếm có, thuộc hạ kiến nghị có thể thử một lần.”
Thôi Trạm gật đầu biểu thị mình đồng ý với cách nhìn của Vũ Không: “Lúc nào? Ở nơi nào?”
“Khoảng trước trung thu, ở huyện Phượng Hoàng.”
“Chuẩn bị một chút.”
“Vâng, công tử.”
Vũ Không liếc nhìn đồ ăn sáng được bày đầy bàn nhưng chưa hề có dấu vết động đũa thì kinh ngạc nói: “Công tử vẫn chưa dùng bữa sáng sao? Hay đồ ăn sáng hôm nay không hợp khẩu vị của công tử?”
Thôi Trạm vẫn chưa trả lời thì Trần Ngũ đã gõ cửa đi vào: “Công tử, mưa lớn như thế sợ rằng Tô Tam tiểu thư sẽ không tới đâu, công tử nên dùng bữa trước đi ạ.”
Thôi Trạm lạnh mặt: “Ai nói ta đang chờ nàng ấy? Ta thấy không ngon miệng, dọn đi!”
Từ trước đến giờ hắn là người bình tĩnh, rất ít khi nổi nóng, Trần Ngũ há hốc miệng, không biết mình đã nói sai cái gì. Cuối cùng chỉ đành đáp một tiếng “Vâng” sau đó rụt cổ bước lên dọn đồ ăn sáng đi.
Vũ Không e hèm một tiếng: “Ta chợt nhớ ta còn có việc.”
Sau khi hai người rời đi thì căn phòng yên tĩnh lại, Thôi Trạm buồn bực mở cánh cửa sổ phía Tây ra, nhìn màn mưa phùn không ngớt bên ngoài, đất trời thành một màu, những hạt mưa rơi xuống đất bắn lên những hạt nước li ti tựa như một đóa hoa thì cõi lòng mới dần bình tĩnh lại.
—
Trời mưa hơi lớn nên Tô Thụy An cũng không đến nha môn, buổi trưa người Tô phủ cùng nhau dùng bữa.
Tô Oanh bị giam mấy ngày, nhìn thấy Tô Thụy An thì sợ hãi gọi một tiếng “Phụ thân”, Tô Thụy An ừ lại một tiếng, gương mặt kia không hiện ra biểu cảm gì.
Nhưng ông ta vẫn không hề nói một câu an ủi, cho thấy trong lòng ông ta vẫn chưa tha thứ cho Tô Oanh.
Nước mắt bỗng dâng lên quanh vành mắt Tô Oanh, lát sau nàng ta mới cố gắng nhịn xuống. Sau khi ngồi xuống bàn thì nàng ta cúi đầu bới cơm, không nói tiếng nào, ngay cả đồ ăn cũng không dám gắp.
Cuối cùng Tô Thụy An vẫn đau lòng cho nàng ta, thấy nàng ta như thế thì sắc mặt hơi hòa hoãn lại: “Oanh Oanh, ăn đồ ăn nhiều chút.”
Tô Oanh lại đỏ vành mắt, cánh môi nàng ta run rẩy, nước mắt rơi xuống như mưa: “Đa tạ phụ thân, xin lỗi phụ thân, xin lỗi đại tỷ, con biết sai rồi huhu.”
Trước đây nàng ta ồn ào với Tô Nguyễn cũng thường bị Liễu Minh Khanh phạt, dù bị phạt thế nào thì Tô Thụy An cũng không có vẻ mặt khó coi với nàng ta, Tô Hạm cũng sẽ chẳng hờ hững với nàng ta, Liễu Minh Khanh cũng sẽ lặng lẽ gấp đồ ăn cho nàng ta.
Nhưng lần này quá khác, không ai đến thăm nàng ta, ngoại trừ Vu Hạ một ngày đưa ba bữa cơm cho nàng ta thì nàng ta chỉ có một thân một mình, cảm giác như mình bị cả thế gian vứt bỏ vậy.
Nàng ta khóc nức nở, có vô vàn lời muốn nói nhưng lại chẳng thể nào nói ra khỏi miệng được, Tô Thụy An và Tô Hạm cũng có chút chạnh lòng.
“Được rồi, đừng khóc nữa, con phải nhớ kỹ, chúng ta là người một nhà, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.” Tô Thụy An nói: “Chuyện ngày đó nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của A Hạm bị hỏng, danh tiếng của nhà chúng ta cũng sẽ hỏng theo.”
“Nữ nhi biết rồi, sau này nữ nhi sẽ không thế nữa.” Tô Oanh khóc nói.
“Biết sai thì thay đổi, không có gì.” Tô Thụy An gắp một miếng cá kho vào trong chén Tô Oanh: “Đây là món con thích ăn, mau ăn đi.”
“Cảm ơn phụ thân.” Tô Oanh hơi bĩu môi, nhìn thật đáng thương.
Tô Nguyễn thờ ơ lạnh nhạt, nàng nhếch môi giễu cợt, cũng chẳng biết nàng cười nhạo Tô Oanh giả vờ quá giỏi hay cười nhạo Tô Thụy An yêu thương nữ nhi người khác hơn, ông ta đối với nàng chưa từng nhẹ dạ như thế.
Liễu Minh Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, bà ta cố gắng nhịn không nhìn đến Tô Oanh, một là muốn biết Tô Oanh biết sai thật, mặt khác bà ta muốn Tô Oanh sợ hãi thật sự, để Tô Thụy An và Tô Hạm tin tưởng.
Bây giờ xem ra nước đi này của bà ta đã đúng.
Bầu không khí trong bàn cơm dần hòa hợp hơn, Vu quản gia từ bên ngoài đi vào, ông ta xếp dù lại cẩn thận để sang một bên, ông ta hai tay nâng một phong thư trình lên cho Tô Thụy An.
“Lão gia, thư của Đại thiếu gia.”
“Thư của A Thịnh?” Nhớ đến trưởng tử, trên mặt Tô Thụy An hiện lên nụ cười: “Mau đưa ta xem.”
Ông ta đặt đũa xuống, Liễu Minh Khanh đưa khăn tay lên, Tô Thụy An lau sơ tay rồi nhận lấy phong thư mở ra xem.
“Phụ thân, đại ca nói gì trong thư thế?” Tô Hạm tò mò nói.
Tô Thụy An xem thư trong thì nụ cười trên mặt biến mất, có hơi phức tạp liếc mắt nhìn Tô Hạm.
“A Thịnh gửi thư, liên quan đến bạc.”
“Bạc?” Tô Hạm có phần không rõ: “Nhưng đại ca gặp phải chuyện khó xử gì thế?”
“Không phải nó.” Tô Thụy An nói: “Là Hà Hằng.”
Gương mặt Tô Hạm tái đi.
“Trong thư A Thịnh nói, lần trước sau khi Hà Hằng về huyện học, chẳng biết tại sao lại sầu não buồn rầu, trước đó vài ngày đột nhiên trở nặng.”
“Mấy người cùng trường muốn hùng bạc lại để đưa hắn ta về nhà, lại thêm chút bạc để đưa hắn ta về nhà dưỡng bệnh.”
Ngoài ô cửa sổ sấm chớp vang lên đùng đùng, gương mặt Tô Oanh còn trắng hơn cả Tô Hạm.
Bình luận facebook