Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Đổi ý
Chương 40: Đổi ý
Nói một cách nghiêm chỉnh thì, Tô Nguyễn cũng không phải hủy diệt chứng cứ, nàng chỉ kéo dài thời gian.
Kiếp trước, Tô Thụy An đã căn cứ vào chứng cứ lần này, ở kiếp trước, vào buổi trưa hôm nay đã tìm được một nhân chứng từng gặp mặt hung thủ một lần.
Căn cứ vào manh mối nhân chứng kia cung cấp, điều tra sâu vào, cuối cùng, sau hai tháng, cũng chính là giữa tháng mười đã bắt được hung thủ.
Khi thẩm tra, Tô Thụy An biết được hung thủ kia không chỉ là hung thủ của mỗi vụ án mạng tại núi Đại Tử, mà còn là một tên đào phạm mang án diệt môn của kinh thành.
Tô Thụy An lập tức dẫn người áp giải hung thủ vào kinh thành, nửa đường gặp phải đám đồng đảng chặn đường cướp người, Tô Thụy An quyết đoán hạ lệnh trảm hung thủ ngay trước mặt mọi người, mang theo thi thể hung thủ vào kinh.
Hình bộ đã truy tìm tên đào phạm này hơn một năm, lúc này lại bị một tri huyện nhỏ nhoi bắt được, nhất thời kinh thành ồn ào một trận.
Tô Thụy An quá cơ trí và dũng cảm, cũng khiến Lại bộ coi trọng.
Mà, Tri phủ đại nhân bị Tô Nguyễn đập bị thương vào cuối tháng tám, sau khi hành hạ Hạnh Vũ xong vẫn không chịu bỏ qua, cũng vì chuyện này nên không gây khó dễ nữa.
Tô Thụy An rời khỏi Lâm Huyền nghèo nàn như ý nguyện, nhưng không phải được điều đến huyện Phụng Lương, mà là được điều đến phủ nha, huyện Phượng Hoàng, huyện trung tâm của Giang Khánh phủ.
Tô Thụy An mừng như điên, ông ta cho rằng cuối cùng mình cũng bước được một chân lên con đường nhung lụa.
Mãi đến tận nửa năm sau sau khi đến huyện Phượng Hoàng thì Tô Thụy An mới hiểu rõ, thì ra ông ta được điều đến huyện Phượng Hoàng là vì thành kẻ thế mạng!
Liễu Minh Khanh không muốn ngồi chờ chết.
Mà tất cả chuyện này cũng bắt đầu cho bi kịch của Tô Thịnh và Tô Hạm…
Vì thế Tô Nguyễn không muốn Tô Thụy An vì vụ án mạng này mà được điều đến huyện Phượng Hoàng như kiếp trước.
Kiếp trước, tên nhân chứng kia vừa hay có việc phải rời đi vào lúc xế chiều hôm nay, một tháng sau mới trở về.
Tô Nguyễn cố ý bảo Hạnh Vũ làm ướt y phục của nha dịch Tiểu Trương đến đưa công văn, là vì để Tô Thụy An và nhân chứng kia gặp mặt chậm hơn một tháng.
Mặc cho vụ án này tiến triển thế nào, cuối tháng mười này Tô Thụy An cũng phải vào kinh sát hạch.
Nếu tìm được hung thủ sau khi Tô Thụy An rời đi, thì sẽ không khiến Tô Thụy An bị cuốn vào chuyện này, cũng sẽ không khiến ông ta được quan tâm quá nhiều.
—
Quán rượu Thôi thị, Trần Ngũ vừa tiễn Tô Nguyễn đi thì có một vị khách đến.
“Xin hỏi phu nhân muốn mua rượu gì?”
Liễu Minh Khanh nhìn Vũ Không đánh xe đi, thuận miệng hỏi: “Người trên xe kia là ai?”
Sao bà ta lại cảm thấy màu sắc của một góc y phục kia rất giống với màu của bộ y phục Tô Nguyễn mặc sáng nay.
Tuy Trần Ngũ không quen biết bà ta nhưng cũng sẽ không tùy tiện nói ra thân phận của Tô Nguyễn: “Là một vị khách, đến mua rượu cho người nhà.”
Liễu Minh Khanh coi như mình bị hoa mắt, không hỏi nữa.
“Cho hỏi ông chủ nhà các người có ở đây không?”
“Bà tìm ông chủ có chuyện gì không?”
“Làm phiền thông báo một tiếng, nói Tô phu nhân có chuyện tìm hắn.”
Tô phu nhân? Chẳng lẽ là kế mẫu của Tô Nguyễn? Nụ cười trên mặt Trần Ngũ vẫn không thay đổi: “Xin bà chờ một chút.”
Chỉ chốc lát sau Liễu Minh Khanh đã được người dẫn đến phong chính của tiểu viện phía sau, Trần Ngũ dâng trà rồi rời đi.
“Tô phu nhân, mời dùng trà.” Thôi Trạm nói.
Lần đầu gặp gỡ Thôi Trạm, cõi lòng Liễu Minh Khanh có phần bất ngờ, không bàn đến những thứ khác, chỉ tướng mạo và khí độ này thôi đã không giống người bình thường.
Nhưng tại sao đã gần hai mươi tuổi lại chỉ dựa vào quán rượu này để sống?
Bà ta thầm cảm khái, xem ra Thôi Trạm này chỉ có vẻ ngoài, không được ăn học thành tài, hoặc chỉ là loại người không có chí tiến thủ.
“Thôi công tử, quán rượu của ngươi còn phải làm ăn, ta sẽ nói thẳng.”
Thôi Trạm nói: “Mời Tô phu nhân nói.”
“Lão gia nhà ta nói, trước đó đã nói qua với Thôi công tử, hai bên đều cảm thấy hôn ước mà hai vị lão thái gia đã tạ thế ước định không thích hợp, cho nên muốn từ hôn.”
Liễu Minh Khanh nói: “Tuổi tác của Thôi công tử đã không nhỏ, vì không làm trở ngại việc kết hôn của Thôi công tử, lão gia bảo ta đến thu lại hôn thư và tín vật, kết thúc việc này.”
Thôi Trạm lộ vẻ áy náy: “Mười ba ta mới vừa về, vốn định qua rằm tháng bảy sẽ tự mình đến cửa bái phỏng, Không ngờ mới đêm mười bốn đã nằm mơ gặp tổ phụ, bị ngài ấy chửi cho một trận, sang ngày hôm sau bỗng bị bệnh nặng.”
Liễu Minh Khanh ân cần nói” “Bây giờ Thôi công tử đã khỏe hơn chưa?”
“Đã không còn gì đáng ngại, đa tạ Tô phu nhân quan tâm.”
Thôi Trạm nói: “Đêm mười bốn tổ phụ về báo mộng cho ta, ta cứ tưởng tiền giấy đốt đi không đủ, bệnh đến đêm rằm thì ta đã đốt thêm hai giỏ tiền vàng cho ngài ấy. Không ngờ tối ngày hôm đó tổ phụ lại về chửi mắng tiếp.”
“Cứ liên tiếp mấy ngày như thế, ta nghĩ tới nghĩ lui, đời này của ta chỉ phạm vào di nguyện của tổ phụ đúng một lần, chính là chuyện hôn ước.”
“Nhắc đến cũng thật trùng hợp, ta nghĩ nếu tổ phụ đã không đồng ý, vậy ta sẽ không từ hôn, không ngờ đêm đó tổ phụ đã chẳng xuất hiện trong mơ nữa, bệnh của ta cũng dần chuyển biến tốt đẹp.”
Liễu Minh Khanh dần ngồi thẳng người, bà ta như cười như không: “Vậy ý của Thôi công tử là không muốn từ hôn nữa?”
Thôi Trạm đứng lên, chắp tay cung kính: “Nếu tổ phụ đã không muốn ta từ hôn, ta không dám bất hiếu.”
“Lúc trước ta làm việc không chu đáo, chờ ngày khác ta khỏe hẳn ta sẽ đích thân đến phủ xin lỗi Tô đại nhân, phu nhân và cả Tô Tam tiểu thư.”
Liễu Minh Khanh liếc nhìn hắn một cái thật sâu, nhưng vẻ mặt không thay đổi mấy: “Việc này ta không làm chủ được, đợi ta về hỏi ý lão gia.”
“Vậy mong phu nhân về truyền đạt lại áy náy của ta với Tô đại nhân.”
“Nhất định sẽ truyền lại.”
Buổi tối sau khi Tô Thụy An về, Liễu Minh Khanh nói chuyện Thôi Trạm đổi ý, không từ hôn nữa cho ông ta biết.
“Ta thấy, tên Thôi Trạm kia luôn miệng nói không dám làm trái ý nguyện của tổ phụ, nhưng thật ra là không muốn từ bỏ cơ hội kết thân với nhà chúng ta.”
Liễu Minh Khanh nói: “Dù sao thì hắn cũng chỉ là một người bình thường, mà lão gia lại là quan viên, khác nhau một trời một vực.”
Hôm nay Tô Thụy An đã chạy tới chạy lui bên ngoài cả ngày, muốn tìm được người kia trước khi hắn ta rời đi, điều này khiến ông ta phiền lòng không thôi.
Bây giờ nghe thêm chuyện này, nhất thời bạo phát.
“Trước đó ta thấy Thôi Trạm kia ăn nói không tầm thường, cho rằng tương lai sẽ có thành tựu nên mới không đồng ý từ hôn. Bây giờ nhìn lại, đúng là ta đã nhìn lầm! Tuổi còn trẻ mà đã bám vào quán rượu để sống, một chút chí tiến thủ cũng không có!”
Liễu Minh Khanh khuyên nhủ: “Lão gia đừng tức giận, vụ án ở nha môn quan trọng hơn. Dù sao Nguyễn Nguyễn cũng còn nhỏ, chờ sau khi kết án lại nói cũng không muộn.”
—
Ngày hôm sau Tô Nguyễn lại đến chỗ Thôi Trạm, cùng ăn sáng với hắn.
Nàng vừa ăn vừa khen, vô cùng vui vẻ,
Thôi Trạm uống một ngụm cháo, đột nhiên hỏi: “Hôm qua về có nghe nói gì không?”
Miệng Tô Nguyễn cắn bánh bao, hai mái phồng lên, đôi mắt mông lung sương mù chớp cớp: “Nói gì cơ?”
Ánh mắt Thôi Trạm lóe lên, hắn cúi đầu: “Không có gì.”
Tô Nguyễn nuốt bánh bao xuống: “Tôi công tử, huynh có rảnh đến xem lễ Kim Sai lần này không?”
“Không rảnh.” Thôi Trạm nói, hắn định đến huyện Phượng Hòa cướp hoa Hỏa Liệt.
Tô Nguyễn có hơi thất vọng, gương mặt nhỏ xụ xuống.
Thôi Trạm không nhịn được, dịu dàng hơn một chút: “Chờ nàng về, ta chúc mừng nàng.”
Cũng thuận tiện nói cho nàng biết hắn đã nói với Liễu Minh Khanh rằng không từ hôn rồi.
Tô Nguyễn nhất thời vui vẻ lại: “Được!”
Lúc rời đi thì đụng phải lão Tề, Tô Nguyễn đưa tay bắt lấy lão ta, chớp mắt, giọng nói ngọt ngào.
“Tề lão, ta muốn xin ngài chút thuốc.”
Nói một cách nghiêm chỉnh thì, Tô Nguyễn cũng không phải hủy diệt chứng cứ, nàng chỉ kéo dài thời gian.
Kiếp trước, Tô Thụy An đã căn cứ vào chứng cứ lần này, ở kiếp trước, vào buổi trưa hôm nay đã tìm được một nhân chứng từng gặp mặt hung thủ một lần.
Căn cứ vào manh mối nhân chứng kia cung cấp, điều tra sâu vào, cuối cùng, sau hai tháng, cũng chính là giữa tháng mười đã bắt được hung thủ.
Khi thẩm tra, Tô Thụy An biết được hung thủ kia không chỉ là hung thủ của mỗi vụ án mạng tại núi Đại Tử, mà còn là một tên đào phạm mang án diệt môn của kinh thành.
Tô Thụy An lập tức dẫn người áp giải hung thủ vào kinh thành, nửa đường gặp phải đám đồng đảng chặn đường cướp người, Tô Thụy An quyết đoán hạ lệnh trảm hung thủ ngay trước mặt mọi người, mang theo thi thể hung thủ vào kinh.
Hình bộ đã truy tìm tên đào phạm này hơn một năm, lúc này lại bị một tri huyện nhỏ nhoi bắt được, nhất thời kinh thành ồn ào một trận.
Tô Thụy An quá cơ trí và dũng cảm, cũng khiến Lại bộ coi trọng.
Mà, Tri phủ đại nhân bị Tô Nguyễn đập bị thương vào cuối tháng tám, sau khi hành hạ Hạnh Vũ xong vẫn không chịu bỏ qua, cũng vì chuyện này nên không gây khó dễ nữa.
Tô Thụy An rời khỏi Lâm Huyền nghèo nàn như ý nguyện, nhưng không phải được điều đến huyện Phụng Lương, mà là được điều đến phủ nha, huyện Phượng Hoàng, huyện trung tâm của Giang Khánh phủ.
Tô Thụy An mừng như điên, ông ta cho rằng cuối cùng mình cũng bước được một chân lên con đường nhung lụa.
Mãi đến tận nửa năm sau sau khi đến huyện Phượng Hoàng thì Tô Thụy An mới hiểu rõ, thì ra ông ta được điều đến huyện Phượng Hoàng là vì thành kẻ thế mạng!
Liễu Minh Khanh không muốn ngồi chờ chết.
Mà tất cả chuyện này cũng bắt đầu cho bi kịch của Tô Thịnh và Tô Hạm…
Vì thế Tô Nguyễn không muốn Tô Thụy An vì vụ án mạng này mà được điều đến huyện Phượng Hoàng như kiếp trước.
Kiếp trước, tên nhân chứng kia vừa hay có việc phải rời đi vào lúc xế chiều hôm nay, một tháng sau mới trở về.
Tô Nguyễn cố ý bảo Hạnh Vũ làm ướt y phục của nha dịch Tiểu Trương đến đưa công văn, là vì để Tô Thụy An và nhân chứng kia gặp mặt chậm hơn một tháng.
Mặc cho vụ án này tiến triển thế nào, cuối tháng mười này Tô Thụy An cũng phải vào kinh sát hạch.
Nếu tìm được hung thủ sau khi Tô Thụy An rời đi, thì sẽ không khiến Tô Thụy An bị cuốn vào chuyện này, cũng sẽ không khiến ông ta được quan tâm quá nhiều.
—
Quán rượu Thôi thị, Trần Ngũ vừa tiễn Tô Nguyễn đi thì có một vị khách đến.
“Xin hỏi phu nhân muốn mua rượu gì?”
Liễu Minh Khanh nhìn Vũ Không đánh xe đi, thuận miệng hỏi: “Người trên xe kia là ai?”
Sao bà ta lại cảm thấy màu sắc của một góc y phục kia rất giống với màu của bộ y phục Tô Nguyễn mặc sáng nay.
Tuy Trần Ngũ không quen biết bà ta nhưng cũng sẽ không tùy tiện nói ra thân phận của Tô Nguyễn: “Là một vị khách, đến mua rượu cho người nhà.”
Liễu Minh Khanh coi như mình bị hoa mắt, không hỏi nữa.
“Cho hỏi ông chủ nhà các người có ở đây không?”
“Bà tìm ông chủ có chuyện gì không?”
“Làm phiền thông báo một tiếng, nói Tô phu nhân có chuyện tìm hắn.”
Tô phu nhân? Chẳng lẽ là kế mẫu của Tô Nguyễn? Nụ cười trên mặt Trần Ngũ vẫn không thay đổi: “Xin bà chờ một chút.”
Chỉ chốc lát sau Liễu Minh Khanh đã được người dẫn đến phong chính của tiểu viện phía sau, Trần Ngũ dâng trà rồi rời đi.
“Tô phu nhân, mời dùng trà.” Thôi Trạm nói.
Lần đầu gặp gỡ Thôi Trạm, cõi lòng Liễu Minh Khanh có phần bất ngờ, không bàn đến những thứ khác, chỉ tướng mạo và khí độ này thôi đã không giống người bình thường.
Nhưng tại sao đã gần hai mươi tuổi lại chỉ dựa vào quán rượu này để sống?
Bà ta thầm cảm khái, xem ra Thôi Trạm này chỉ có vẻ ngoài, không được ăn học thành tài, hoặc chỉ là loại người không có chí tiến thủ.
“Thôi công tử, quán rượu của ngươi còn phải làm ăn, ta sẽ nói thẳng.”
Thôi Trạm nói: “Mời Tô phu nhân nói.”
“Lão gia nhà ta nói, trước đó đã nói qua với Thôi công tử, hai bên đều cảm thấy hôn ước mà hai vị lão thái gia đã tạ thế ước định không thích hợp, cho nên muốn từ hôn.”
Liễu Minh Khanh nói: “Tuổi tác của Thôi công tử đã không nhỏ, vì không làm trở ngại việc kết hôn của Thôi công tử, lão gia bảo ta đến thu lại hôn thư và tín vật, kết thúc việc này.”
Thôi Trạm lộ vẻ áy náy: “Mười ba ta mới vừa về, vốn định qua rằm tháng bảy sẽ tự mình đến cửa bái phỏng, Không ngờ mới đêm mười bốn đã nằm mơ gặp tổ phụ, bị ngài ấy chửi cho một trận, sang ngày hôm sau bỗng bị bệnh nặng.”
Liễu Minh Khanh ân cần nói” “Bây giờ Thôi công tử đã khỏe hơn chưa?”
“Đã không còn gì đáng ngại, đa tạ Tô phu nhân quan tâm.”
Thôi Trạm nói: “Đêm mười bốn tổ phụ về báo mộng cho ta, ta cứ tưởng tiền giấy đốt đi không đủ, bệnh đến đêm rằm thì ta đã đốt thêm hai giỏ tiền vàng cho ngài ấy. Không ngờ tối ngày hôm đó tổ phụ lại về chửi mắng tiếp.”
“Cứ liên tiếp mấy ngày như thế, ta nghĩ tới nghĩ lui, đời này của ta chỉ phạm vào di nguyện của tổ phụ đúng một lần, chính là chuyện hôn ước.”
“Nhắc đến cũng thật trùng hợp, ta nghĩ nếu tổ phụ đã không đồng ý, vậy ta sẽ không từ hôn, không ngờ đêm đó tổ phụ đã chẳng xuất hiện trong mơ nữa, bệnh của ta cũng dần chuyển biến tốt đẹp.”
Liễu Minh Khanh dần ngồi thẳng người, bà ta như cười như không: “Vậy ý của Thôi công tử là không muốn từ hôn nữa?”
Thôi Trạm đứng lên, chắp tay cung kính: “Nếu tổ phụ đã không muốn ta từ hôn, ta không dám bất hiếu.”
“Lúc trước ta làm việc không chu đáo, chờ ngày khác ta khỏe hẳn ta sẽ đích thân đến phủ xin lỗi Tô đại nhân, phu nhân và cả Tô Tam tiểu thư.”
Liễu Minh Khanh liếc nhìn hắn một cái thật sâu, nhưng vẻ mặt không thay đổi mấy: “Việc này ta không làm chủ được, đợi ta về hỏi ý lão gia.”
“Vậy mong phu nhân về truyền đạt lại áy náy của ta với Tô đại nhân.”
“Nhất định sẽ truyền lại.”
Buổi tối sau khi Tô Thụy An về, Liễu Minh Khanh nói chuyện Thôi Trạm đổi ý, không từ hôn nữa cho ông ta biết.
“Ta thấy, tên Thôi Trạm kia luôn miệng nói không dám làm trái ý nguyện của tổ phụ, nhưng thật ra là không muốn từ bỏ cơ hội kết thân với nhà chúng ta.”
Liễu Minh Khanh nói: “Dù sao thì hắn cũng chỉ là một người bình thường, mà lão gia lại là quan viên, khác nhau một trời một vực.”
Hôm nay Tô Thụy An đã chạy tới chạy lui bên ngoài cả ngày, muốn tìm được người kia trước khi hắn ta rời đi, điều này khiến ông ta phiền lòng không thôi.
Bây giờ nghe thêm chuyện này, nhất thời bạo phát.
“Trước đó ta thấy Thôi Trạm kia ăn nói không tầm thường, cho rằng tương lai sẽ có thành tựu nên mới không đồng ý từ hôn. Bây giờ nhìn lại, đúng là ta đã nhìn lầm! Tuổi còn trẻ mà đã bám vào quán rượu để sống, một chút chí tiến thủ cũng không có!”
Liễu Minh Khanh khuyên nhủ: “Lão gia đừng tức giận, vụ án ở nha môn quan trọng hơn. Dù sao Nguyễn Nguyễn cũng còn nhỏ, chờ sau khi kết án lại nói cũng không muộn.”
—
Ngày hôm sau Tô Nguyễn lại đến chỗ Thôi Trạm, cùng ăn sáng với hắn.
Nàng vừa ăn vừa khen, vô cùng vui vẻ,
Thôi Trạm uống một ngụm cháo, đột nhiên hỏi: “Hôm qua về có nghe nói gì không?”
Miệng Tô Nguyễn cắn bánh bao, hai mái phồng lên, đôi mắt mông lung sương mù chớp cớp: “Nói gì cơ?”
Ánh mắt Thôi Trạm lóe lên, hắn cúi đầu: “Không có gì.”
Tô Nguyễn nuốt bánh bao xuống: “Tôi công tử, huynh có rảnh đến xem lễ Kim Sai lần này không?”
“Không rảnh.” Thôi Trạm nói, hắn định đến huyện Phượng Hòa cướp hoa Hỏa Liệt.
Tô Nguyễn có hơi thất vọng, gương mặt nhỏ xụ xuống.
Thôi Trạm không nhịn được, dịu dàng hơn một chút: “Chờ nàng về, ta chúc mừng nàng.”
Cũng thuận tiện nói cho nàng biết hắn đã nói với Liễu Minh Khanh rằng không từ hôn rồi.
Tô Nguyễn nhất thời vui vẻ lại: “Được!”
Lúc rời đi thì đụng phải lão Tề, Tô Nguyễn đưa tay bắt lấy lão ta, chớp mắt, giọng nói ngọt ngào.
“Tề lão, ta muốn xin ngài chút thuốc.”
Bình luận facebook