Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Editor: Linh
Hoàng thái hậu nói: “Ngạn Chân đều đã mấy tuổi, còn có thể làm bồi đọc? Lý đại nhân tuy giảng bài tốt, nhưng hiện tại Thừa Dục còn nhỏ, đều là mấy cái dễ hểu, hắn lớn như vậy, ai gia sợ hắn ngồi cũng ngồi không yên.”
Vĩnh Gia cười cười: “Điều này cũng đúng, vậy thì để Ngạn Văn đến nghe đi. Nhà chúng ta tuy mời Tây Tịch, nhưng nào có thể sánh được với Lý đại nhân. Ngạn Văn trụ cột khẳng định chưa vững, nghe lại từ đầu cũng không sao.”
“Vẫn phải hỏi qua Hoàng thượng đã.” Hoàng thái hậu không dám làm chủ.
Vĩnh Gia nói: “Vậy còn không dễ làm, nữ nhi đi ngay đây.”
Nàng mang hai đứa nhỏ cùng Phương Yên cáo lui, đi ra Cảnh Nhân cung.
Vĩnh Gia quay đầu nhìn Phương Yên, thấy sắc mặt nàng có chút tiều tụy, liền vẫy tay bảo cung nhân lùi lại, có thế mới hỏi: “Nhưng là do Phùng Quý phi? Hoàng thượng vẫn chưa nghĩ rõ sủng nàng à?”
Phương Yên thở dài.
Cô tẩu hai người tuy rằng không thể xưng là thân cận, nhưng bình thường qua lại chưa từng có hiềm khích, cho nên khi Vĩnh Gia hỏi, Phương Yên con mắt đỏ lên nói: “Hoàng tỷ, ta đã sớm thói quen, Hoàng thượng thích nàng, ta cũng không có cách nào.”
Vĩnh Gia nhíu nhíu mày: “Ngươi thân là Hoàng hậu, muốn bắt chuôi một cái phi tần cũng không phải việc khó.”
Phương Yên nghe vậy giương mắt: “Sao lại không khó? Nhớ năm đó…” Nàng ta nói đến đây đột nhiên dừng lại, nhắc đến Hồ Quý phi, nhất định sẽ làm Vĩnh Gia tức giận.
Nhưng Vĩnh Gia cũng nghe ra, hầm hừ nói: “Đó là phụ hoàng hồ đồ.”
Phương Yên nhẹ giọng đáp: “Hiện nay Hoàng thượng còn không phải học theo.”
So với Hồ Quý phi khi ấy, ngày một nghiêm trọng, ngay cả Quý nhân cũng không chạm, ai biết về sau sẽ thế nào.
Ngày đó hắn không có ở lại, Phương Yên liền triệt để hết hi vọng, tùy theo mà đến là sợ hãi nhiều hơn.
Nàng ta dựa ào không lên Hoàng thái hậu, cũng dựa vào không lên nhà nương gia, mấy năm nay, Hoàng thượng đều không thay nương gia nàng ta suy nghĩ, phụ thân ngay cả một tước vị cũng không có, có thể thấy được tình cảnh của nàng ta. Nàng ta hiện tại trừ Triệu Thừa Dục, còn có cái gì? Đó là người duy nhất nàng ta có thể dựa vào.
Vĩnh Gia ngược lại không biết nói cái gì.
Đến Càn Thanh cung, Vĩnh Gia và hai đứa nhỏ cầu kiến.
Triệu Hữu Đường cười nói: “Qua nhìn mẫu hậu rồi hả?”
“Đúng vậy, Hoàng thượng, lần trước động đất làm thiếp thân bị dọa, may mắn nghe nói trong cung không có chuyện gì. Trong nhà thiếp thân lại sập hai tòa đình, cả mái ngói cũng rơi xuống, tan nát dưới đất, cho nên đến hôm nay mới rảnh.”
Triệu Hữu Đường nói: “Trong cung cũng vậy, đổ vỡ rất nhiều đồ, có điều người không bị thương là tốt rồi.”
Vĩnh Gia gật gật đầu, nói đến việc của Ngạn Văn.
“Thiếp thân muốn cho Ngạn Văn cùng Thừa Dục Thừa Diễn cùng nhau nghe giảng bài, hắn tuy thi được tú tài, nhưng thiếp thân cảm thấy Tây Tịch trong nhà không đủ tỉ mỉ, mong Hoàng thượng ân chuẩn.”
Tỷ tỷ mình tự mình mở miệng cầu, Triệu Hữu Đường không có cự tuyệt, hắn cũng rất thích hai đứa cháu ngoại: “Ngạn Văn tuổi nhỏ như vậy đã được giám khảo khen, có Lý đại nhân dạy, tương lai nhất định có thể thành đại tài.”
Vĩnh Gia cao hứng vô cùng, đẩy đẩy tiểu nhi tử.
Chu Ngạn Văn vội tạ ơn.
Vĩnh Gia nói: “Ngạn Văn nhất định sẽ không cô phụ Hoàng thượng kỳ vọng, vậy hom nay thiếp thân liền dẫn hắn đến Xuân Huy các xem thử thế nào.”
Triệu Hữu Đường chấp thuận.
Vĩnh Gia lại nói: “Vừa rồi thiếp thân còn gặp được cả A Yên, nàng nhưng là thường đi hiếu kính mẫu hậu.”
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, Phương Yên đối đãi trưởng bối quả thật không có chỗ nào để soi mói.
“Chỉ là người nhìn gầy đi rất nhiều, làm thiếp thân không khỏi nghĩ đến khi nàng mới gả qua, lúc ấy Hoàng thượng và nàng còn rất tốt không phải sao?” Vĩnh Gia thán một tiếng, “Thật ra phu thê nào không có lúc gập ghềnh, thiếp thân cùng phu quân cũng vậy, có điều ít nhiều có phu quân độ lượng, thường bao dung thiếp thân, Hoàng thượng cũng biết tính cách của thiếp thân rồi đấy. Nam nhi gia, luôn phải săn sóc thê tử nhiều hơn mới tốt.”
Triệu Hữu Đường nghe nàng nói mấy lời này, thản nhiên nói: “Sao hôm nay cảm khái nhiều vậy? Hay là Hoàng hậu nói gì mới ngươi rồi?”
“Không nói gì, chỉ là thiếp thân nhớ tới chuyện năm đó, lắm miệng mà thôi.” Vĩnh Gia tuy rằng rất muốn nhắc đến Hồ Quý phi, nhưng nhìn mặt Triệu Hữu Đường, cuối cùng vẫn là không dám lấy hắn cùng Tiên đế so, chỉ phải từ chỗ khác khuyên.
Triệu Hữu Đường rũ mắt: “Chuyện quá khứ không có gì để nói, Trẫm còn có tấu chương cần phê, ngươi đi ra ngoài đi.”
Ba người Vĩnh Gia chỉ phải đi ra ngoài.
Chu Ngạn Chân nói: “Nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thật sự không tốt à?”
Hắn là một thiếu niên mười năm tuổi, đương nhiên nghe hiểu đối thoại của hai người bọn họ.
Vĩnh Gia nói: “Cũng xem là vậy, vì vậy nương cũng không tốt khuyên.” Nàng dặn dò, “Ngươi cũng không thể đi ra ngoài nói.”
Chu Ngạn Chân cười nói: “Cái này làm sao sẽ, nhưng là đệ đệ sau này cùng Điện hạ, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng nhau đọc sách, chuyện nghe được mới nhiều, nhưng hắn chưa chắc đã kín miệng.”
Chu Ngạn Văn vội nói: “Ai nói, ta cũng không nói.”
Vĩnh Gia sờ sờ đầu hắn: “Ngươi chỉ tập trung nghe giảng là được, còn có, đừng cùng Đại hoàng tử, Tam hoàng tử nói nhiều.”
Chu Ngạn Văn khó hiểu: “Bởi vì bọn họ không phải Thái tử?”
“Đúng vậy, ngươi đến là bồi Thái tử nghe giảng bài, làm tốt bổn phận là được, không cần mù quáng tham gia cái gì. Ngươi tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng.” Chính nàng có thể nói, nhưng đứa nhỏ nhỏ, chưa hẳn đã biết đúng sai.
Chu Ngạn Văn dạ một tiếng.
Sau đó Vĩnh Gia liền dắt bọn hắn đến Xuân Huy các.
Lý đại nhâ dạy một lát đang ngồi nghỉ, nhìn thấy Vĩnh Gia Trưởng công chúa đến, đứng dậy qua gặp.
Vĩnh Gia nói: “Hoàng thượng đã chấp thuận Ngạn Văn đến đây cùng nhau nghe giảng.” Lại bảo Chu Ngạn Văn bái kiến Lý đại nhân.
Lý đại nhân nhìn Chu Ngạn Văn, người bộ dạng mi thanh mục tú, ngôn hành cử chỉ cũng khiêm tốn hữu lễ, đúng là có chút thích, bảo hắn ngồi vào đằng sau.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy có người mới đến, đều dò đầu ra xem.
Triệu Thừa Dục nói: “Là Ngạn Văn biểu ca!”
“Gặp qua Điện hạ.” Chu Ngạn Văn vội chào, lại đối Triệu Thừa Diễn hành lễ, “Gặp qua Đại hoàng tử.”
Triệu Thừa Diễn đối Chu Ngạn Văn ấn tượng không sâu, dù sao hắn vẫn luôn ở Diên Kỳ cung, dù Vĩnh Gia có mang đứa nhỏ đến, cũng chỉ cùng Triệu Thừa Dục gặp mặt. Hai người này quan thuộc, hắn lại rất xa lạ, thậm chí còn có chút không nhớ được, chỉ theo Triệu Thừa Dục cũng kêu biểu ca.
Nghe xong khóa trở về, hắn liền cùng Phùng Liên Dung nói chuyện này.
“Hôm nay có một biểu ca đến, nói sau này sẽ cùng nghe giảng.”
Phùng Liên Dung nghĩ đây nhất định là đứa nhỏ của Vĩnh Gia Trưởng công chúa. Những người khác, không có khả năng có loại đãi ngộ đó.
“Là Ngạn Văn biểu ca đúng không?” Nàng hỏi, “Người có được không, có nói gì với con không?”
Triệu Thừa Diễn lắc đầu, có chút cô đơn: “Không nói chuyện với con, nhưng Nhị đệ và hắn quen biết, hai người nói gì đó, cười mãi.” Hắn còn nhỏ nhưng đã thở dài, “Trừ nghe giảng ra, lúc nghỉ ngơi con đều không biết làm cái gì, Nhị đệ cũng không để ý đến con.”
Hắn là lần đầu nhiên nhắc tới việc này.
Phùng Liên Dung giật mình.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này cũng có phiền não, có điều Triệu Thừa Dục không để ý hắn cũng là bình thường. Hoàng hậu dạy dỗ nhi tử không có khả năng thích nhi tử của nàng, nàng nghĩ nghĩ nói: “Con có thể nói chuyện với bọn Đại Hoàng.”
“Đại Hoàng không được vào, chỉ được ở bên ngoài.”
“Vậy có muốn mang chút đồ chơi đi không?”
“Lý đại nhân không cho.”
Lúc này, Triệu Thừa Mô nghe, bỗng nhiên nói: “Nương, con cũng đi nghe giảng bài.”
“Con không phải sẽ buồn ngủ à?”
“Không buồn ngủ nữa.” Hắn lắc đầu.
Triệu Thừa Diễn rất cao hứng: “A Lý, đệ đi thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau chơi đấy! Lý đại nhân nói đệ nghe không hiểu ta cũng có thể dạy đệ.” Một bên liền kéo ống tay áo Phùng Liên Dung, “Nương, để A Lý cùng đi đi, không phải đệ ấy nói không buồn ngủ rồi sao.”
“Con thật sự sẽ không buồn ngủ?” Phùng Liên Dung không bỏ được, hai đứa nhỏ đi rồi, nàng lại chỉ còn một mình.
Triệu Thừa Mô thành thật nói: “Chỉ hơi mệt thôi, ngủ một lát là tốt rồi.”
Phùng Liên Dung không nói gì, thầm nghĩ không được lại chọc giận Lý đại nhân. Con ngủ như ậy, Lý đại nhân sẽ cảm thấy chính mình giảng bài không tốt, tổn thương tự tôn biết bao!
Nàng kiên định nói: “Không cho đi.”
Triệu Thừa Diễn lại mất hứng, quấn quít lấy Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung đau đầu, buổi tối nhìn thấy Triệu Hữu Đường liền nhào tới, vẻ mặt ‘mau cứu ta’.
“Sao vậy?” Triệu Hữu Đường buồn cười.
“Tiểu Dương muốn A Lý đi nghe giảng bài, A Lý buồn ngủ nhưng lại muốn đi, thiếp thân không cho, bọn nó cũng không chịu.
Dù nàng cứng rắn nói mấy lời độc ác, hai đứa nhỏ cũng không sợ nàng.
Ai bảo ngày thường nàng quá ôn nhu.
Triệu Hữu Đường liền gọi hai đứa nhỏ đến, mỗi người ngồi trên một cái ghế con.
“A Lý, là tự con muốn đi hay là ca ca bảo con đi?” Hắn hỏi.
Triệu Thừa Mô nói: “Là tự con muốn đi.”
“Vì sao, không phải buồn ngủ à?”
“Ca ca nói không ai để ý đến huynh ấy.”
Triệu Hữu Đường nghe lời này, chân mày cau lại, hóa ra đứa nhỏ này là vì đi bồi Triệu Thừa Diễn.
“Thừa Dục không để ý con?” Hắn hỏi.
Thật ra Triệu Thừa Diễn còn nhỏ, chỉ đem cảm thụ của mình nói ra, cũng không biết cái gì là nói xấu người khác, nhưng trong tiềm thức lại biết vậy hình như không tốt, cho nên đột nhiên do dự, qua một lát mới nói: “Cũng không phải, chỉ là có đôi khi không để ý, con hỏi huynh ấy, huynh ấy không trả lời con.”
Triệu Hữu Đường trầm ngâm nửa khắc, lại nhìn về phía Triệu Thừa Mô: “Con đi nghe giảng sớm cũng không sao, nhưng người phải xem sức mà làm, nếu không buồn ngủ, lại đi.”
Triệu Thừa Mô vội nói: “Không ngủ gật nữa.”
Triệu Hữu Đường nheo mắt lại: “Vậy sáng mai đi thử, buồn ngủ thì sang năm lại đi.”
Triệu Thừa Mô gật gật đầu.
Triệu Thừa Diễn lại cao hứng, kéo tay đệ đệ mình đi chơi.
Đến buổi tối, từ sớm Triệu Thừa Mô đã lên giường ngủ.
Chung ma ma nói cho hai người: “Còn sớm hơn lúc trước, cũng không cần thúc giục đã rửa mặt rửa chân.”
Phùng Liên Dung đau lòng: “Xem ra là sợ ngày mai ngủ gật.”
Triệu Hữu Đường có chút ngoài ý muốn, hắn vốn cho rằng Triệu Thừa Mô không biết giữ lời, không ngủ gật cũng là thuận miệng nói, dù sao còn nhỏ mà, ai biết hắn còn hiểu được phải đi ngủ sớm chút, hắn cười cười nói: “Để hắn đi đi, nếu sáng mai thật không ngủ gật thì để hắn đi nghe tiếp.”
Đến ngày hôm sau, Triệu Thừa Mô tỉnh dậy, cùng Triệu Thừa Diễn đi Xuân Huy các.
Triệu Thừa Diễn cũng sợ hắn buồn ngủ, nhìn chằm chằm.
Thật ra Lý đại nhân cũng vậy.
Kết quả Triệu Thừa Mô cứ thế chịu đựng không ngủ, Triệu Thừa Diễn rất cao hứng, lúc nghỉ ngơi cùng hắn giảng tri thức trước đó Lý đại nhân đã dạy.
Triệu Thừa Dục ngồi ở phía trước, quay đầu lại nhìn, thấy hai người cười cười nói nói, hơi hừ một tiếng lại quay đầu.
Ngày đó mẫu thân để Phùng Quý phi quỳ xuống, hai huynh đệ này đều khóc, hắn còn có chút khổ sở. Nhưng là phụ thân đến, lớn tiếng trách cứ mẫu thân, hắn không quên mẫu thân rơi nước mắt. Tuy hắn còn nhỏ, nhưng hắn đã có chút hiểu rõ, hắn cùng hai người này khác nhau.
Mẫu thân của bọn họ không giống nhau.
Thân phận của bọn họ cũng không giống, hắn là Thái tử, mà bọn họ là Hoàng tử.
Hắn yên lặng ngồi, yên lặng cầm bút viết chữ.
Chu Ngạn Văn có mẫu thân dặn dò, cũng không nói nhiều.
Cả ngày Triệu Thừa Mô vẫn luôn không ngủ gật, Triệu Thừa Diễn trở về, từ trên đường đã kêu: “Mẫu phi, mẫu phi, A Lý không ngủ gật đâu!”
Phùng Liên Dung ở bên trong nghe thấy, cười đi ra nói: “A Lý thật là lợi hại, hôm qua cha con nói, nếu không ngủ gật thì cứ để con đi nghe giảng.”
Triệu Thừa Diễn hoan hô một tiếng: “A Lý, sau này chúng ta có thể ngày ngày cùng đi rồi!”
Triệu Thừa Mô gật gật đầu, mỉm cười.
Phùng Liên Dung nhìn hai huynh đệ, thầm nghĩ tính cách hai người này thật sự là khác quá xa.
Cũng không biết nữ nhi tương lai sẽ có tính cách thế nào.
Qua mấy ngày, Triệu Hữu Đường phái người đi tu sửa Đông cung, nơi đó đã nhiều năm không có người ở, đã có chút cũ.
Phương Yên nghe nói, lắp bắp kinh hãi, nghĩ rằng Triệu Hữu Đường làm cái gì vậy, kết quả nàng ta còn chưa kịp hỏi, Triệu Hữu Đường đã tự mình đến, cùng nàng ta nói: “Thừa Dục cũng không còn nhỏ, sang năm liền dọn qua Đông cung ở lại, người bên cạnh hắn, Trẫm tự nhiên sẽ chọn lựa, nàng đừng nhúng tay.”
Phương Yên hít một ngụm khí lạnh: “Vì sao? Không thể lại đợi thêm mấy năm à? Thừa Dục nhỏ như vậy sao có thể tự chiếu cố mình, thiếp thân lo lắng!”
“Tự nhiên sẽ có nô tì chiếu cố, lại có cái gì? Trẫm năm đó cũng từ sớm đã chuyển ra.” Triệu Hữu Đường nói: “Lại nói, cũng không phải không để nàng gặp con, nam nhi gia, sớm chuyển ra ngoài cho thỏa đáng, đỡ phải tương lai có thói quen ỷ lại, có thể có tiền đồ gì?”
Phương Yên đỏ mắt, cầu nói: ‘Hoàng thượng, nếu không lại chờ một năm, được không?”
Triệu Hữu Đường chau mày: “Không phải nàng cũng cho là con nên sớm chuyển ra ngoài sao? Sao đến lượt Thừa Dục nàng lại không chịu? Ý Trẫm đã quyết, không cần nhiều lời nữa.”
Phương Yên nghẹn lời.
Lúc ấy quả thật là nàng ta cùng Hoàng thái hậu nói muốn Triệu Thừa Diễn chuyển ra. Hôm nay Triệu Hữu Đường lấy chuyện này ra chặn nàng ta, đây là vì xả giận cho Phùng Liên Dung hay sao? Phương Yên tức giận đến ngực đau, nhưng một câu nói phản bác cũng không có.
Chuyện này Triệu Hữu Đường đoán ra là xuất từ miệng nàng, dù sao Hoàng thái hậu mặc kệ mọi chuyện, vô duyên vô cớ lại dẫn ra chuyện này. Mà Phương Yên thường quan đó, liền thuận lý thành chương.
Chỉ là hắn không phải vì lòng riêng.
Thật ra dù Phương Yên không nhắc tới, nam hài cũng phải chuyển ra ở riêng.
Triệu Hữu Đường béo cho biết chuyện này xong liền xoay người đi đến Xuân Huy các.
Bốn đứa nhỏ đang nghe giảng, cũng không chú ý đến ở cửa đứng một người. Triệu Hữu Đường đứng một lát, Lý đại nhân cũng không nói, kêu bốn đứa nhỏ nghỉ ngơi. Hắn nhìn nhìn, quả nhiên Triệu Thừa Dục chỉ cúi đầu đọc sách viết chữ, hắn một người ngồi ở phía trước.
Triệu Hữu Đường lập tức bảo Hoa Khi gọi Triệu Thừa Dục ra.
Triệu Thừa Dục nhìn thấy phụ thân, lộ ra nụ cười, nhào lên nói: “Phụ thân!” Lại hỏi, “Sao phụ thân lại đến đây vậy? Mẫu phi nói phụ thân bề bộn nhiều việc.”
“Ngẫu nhiên cũng có lúc rảnh rỗi.” Triệu Hữu Đường đi về phía trước vài bước, Triệu Thừa Dục theo kịp.
“Thừa Dục, sao con không cùng Thừa Diễn, Thừa Mô nói chuyện?” Hắn hỏi, “Các con là huynh đệ, bình thường nên hữu ái hỗ trợ.”
Triệu Thừa Dục sửng sốt.
Hắn không nghĩ tới Triệu Hữu Đường lại đột nhiên hỏi chuyện này.
“Con…” Hắn ấp úng, “Con không biết cùng bọn họ nói chuyện thế nào, con không cùng bọn họ ở chung.”
“Không ở chung thì không phải huynh đệ hay sao?” Triệu Hữu Đường nói, “Sang năm con sẽ phải qua Đông cung ở, Thừa Diễn cũng phải chuyển ra. Tương lai không có mẫu thân bên cạnh, huynh đệ liền rất quan trọng, có chuyện gì cũng có thể cùng nhau thương lượng.”
Triệu Thừa Dục dạ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường, cẩn thận nói: “Con sẽ cùng Đại ca, Tam đệ nói chuyện, phụ thân đừng tức giận.”
Triệu Hữu Đường cười cười: “Phụ thân không có tức giận, chỉ nói cho con biết chút đạo lý thôi.”
Triệu Thừa Dục gật gật đầu: “Con biết, con sẽ nghe lời phụ thân.”
Triệu Hữu Đường lại cao thấp đánh giá hắn một lần: “Con phải gầy chút, nhớ không được tham ăn.”
Triệu Thừa Dục lại gật đầu: “Hiện con không mang theo thức ăn bên người nữa.”
“Tốt, đi nghe giảng bài đi.”
Triệu Thừa Dục hành lễ cáo lui.
Lại nói trận động đất này làm trì hoãn rất nhiều việc, dù là Ninh Huyện cũng bị lan đến, cho nên Phùng Mạnh An vừa đi, chưa làm được gì lại phải đi xử lý việc này trước. Những việc vốn phải làm đều gác lại, Kinh đô, bao gồm phụ cận Kinh đô, Khánh Huyện, phụ cận Khánh Huyện đều bị vây trong trạng thái trùng kiến.
May mắn quốc khố coi như tràn đầy, cũng có thể chống đỡ qua cửa ải khó khăn này.
Chỉ chớp mắt đã đến tháng tám.
Hôm đó Phùng Liên Dung thức dậy, thấy nho trên giàn đều đã chín, từng chuỗi từng chuỗi, tím đen tím đen, miễn bàn rất đẹp mắt, giống như dùng ngọc khắc thành. Nàng ngắm một lát liền kêu Kim Quế lấy ckeos đến, lại bảo Ngân Quý xách cái giỏ.
“Là phải làm rượu nho rồi.” Chung ma ma rõ ràng, chủ tử bà đã đợi rất lâu, thường xuyên quan xem không phải là vì vậy sao.
Phùng Liên Dung quẹo trái quẹo phải, cắt nhiều nho xuống.
“Mấy chùm này đều là tốt nhất, các ngươi mang đi rửa, hôm nay trời cũng đẹp, nhanh phơi khô.”
Đây là nàng tự mình chăm sóc lớn lên, Kim Quế Ngân Quế cũng không dám mượn tay người khác rửa sạch, chỉ phái cung nhân khác đi lấy nước, các nàng tự mình rửa từng chuỗi một.
Chung ma ma cười nói: “Rượu nho muốn ủ không dễ, nương nương phải cố gắng, có điều là cho Hoàng thượng uống, nương nương cũng sẽ không ngại mệt.”
Phùng Liên Dung cười rộ lên, sẵng giọng: “Nói như là chỉ để Hoàng thượng uống vậy, ma ma cũng có lộc ăn.”
“Tất nhiên.” Chung ma ma theo lời Phùng Liên Dung phân phó, kêu Tiểu Lý đi thố diện Cục mang cái vại to về, còn có đường. Vại thường dùng để muối dưa, thố diện Cục có rất nhiều, hiện tại dùng để làm rượu nho thì quá thích hợp.
Đợi đến chạng vạng, hai đứa nhỏ trở về, thấy trong viện phơi nho, ồn ào muốn ăn.
Phùng Liên Dung cười nói: “Chờ chút nữa phụ thân đến, chúng ta lại hái nho tươi.”
Triệu Thừa Diễn khó hiểu, nhưng vẫn chờ.
Kết quả Triệu Hữu Đường cũng không làm bọn họ thất vọng, quả nhiên đến ngay.
Cũng giống như bọn họ, thấy trong viện có nho, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn nếm thử.
Phùng Liên Dung ngăn lại nói: “Này đều đã phơi nửa ngày, muốn ăn thì phải ăn nho tươi.”
“Đúng vậy phụ thân, mau dẫn con đi hái.” Triệu Thừa Diễn sốt ruột chờ, bụng cũng cảm thấy đói.
Triệu Hữu Đường mỗi tay dắt một đứa, đến khi đi đến trước giàn nho, con mắt sáng lên, cao hứng nói: “Hóa ra kết nhiều như vậy, nhìn xem, cũng sắp thành vườn trái cây rồi! Màu sắc cũng tốt, này không kém nho dùng để cúng tí nào.”
Nghiêm Chính thầm nghĩ, lúc đó Phùng Quý phi muốn trồng nho, hoa tượng sao có thể không chuẩn bị tốt. Mầm mống chính là giống nho dùng để cúng, đương nhiên sẽ không kém.”
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói ra, Hoàng thượng cao hứng, hắn quét cái gì.
Phùng Liên Dung đưa cây kéo cho hắn: “Hoàng thượng, ngài cắt đi.”
Triệu Hữu Đường nhận lấy, cười nói: “Nàng cắt chán rồi hả?”
Mấy rổ nho, nàng hôm nay cắt cũng phải mấy chục chuỗi.
“Mới không phải chán, là có ý tứ.” Phùng Liên Dung ánh mắt sáng long lanh, nghĩ rằng Triệu Hữu Đường ngày ngày lâm triều xem tấu chương, rất buồn tẻ, cái gì vui chơi đều không có, bảo hắn hái nho rất mới mẻ, hắn nhất định thích.
Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Vậy Trẫm thử xem.”
Hắn cũng không cắt ngay, chỉ tìm tìm, còn chậm rãi nói: “Trẫm muốn cắt, khẳng định là chuỗi đẹp nhất.”
Phùng Liên Dung hé miệng cười, đều lớn lên như nhau, nào có tốt nhất chứ.
Lúc đầu nàng cũng muốn tìm tốt nhất, nhưng nhìn hoài hoa mắt luôn.
Hai đứa nhỏ lại rất hưng phấn, Triệu Thừa Diễn lát lại nói: “Phụ thân, chuỗi này tốt!” Lát lại nói, “Chuỗi này cũng tốt, to quá đi.”
Triệu Hữu Đường ở dưới giàn nho chui tới chui lui, quả nhiên như Phùng Liên Dung sở liệu, thật sự là hoa mắt!
Hắn ho khan một tiếng, cầm một chùm nho: “Trẫm thấy chuỗi này tốt nhất, vừa to lại sai.”
Phùng Liên Dung đi tới gần, nhìn một cái: “Ừ, đúng là tốt.”
Triệu Hữu Đường đắc ý cười cười, cắt xuống.
“Hoàng thượng, mau nếm thử.” Phùng Liên Dung nói, “Nho này không phải ngọt hoàn toàn, có một chút chua, càng thêm ngon miệng.”
Triệu Hữu Đường không ăn, chỉ nhìn.
Phùng Liên Dung nào có không hiểu ý hắn, còn phải bóc cho hắn ăn!
Đồ lười!
Nàng nói nhỏ một câu, cầm quả nho lên lột vỏ, bỏ thịt vào trong miệng hắn.
Triệu Hữu Đường cười rộ lên: “Ăn ngon, khẳng định ngon hơn nho nàng hái.”
Phùng Liên Dung bĩu môi: “Không tin, thiếp thân hái cũng ăn ngon.”
Nàng hôm nay mặc một chiếc váy ở nhà, màu hồng mân côi thêu hoa sen, tóc lược hình đan loa, thắt một chiếc khăn vải màu xanh nhạt, có chút giống cô nương nông gia. Nhưng trên đời cô nương nông gia tốt như vậy cũng không nhiều.
Triệu Hữu Đường nhìn nàng, khóe miệng cong lên: “Không tin, nàng nếm thử xem.”
Phùng Liên Dung đưa tay ra hái nho của hắn, vừa lột vỏ muốn cho vào trong miệng.
Triệu Hữu Đường lại đi trước một bước, đoạt lấy, tiếp theo cúi đầu dán miệng lên miệng nàng.
Phùng Liên Dung giật mình, cả người cứng đờ.
Hắn chậm rãi đưa nho đến trong miệng nàng.
Phùng Liên Dung chỉ nghe thấy trái tim đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn đứng thẳng, cúi mắt nhìn nàng: “Trẫm nói không sai, ngon hơn nho của nàng đúng không?”
Hoàng thái hậu nói: “Ngạn Chân đều đã mấy tuổi, còn có thể làm bồi đọc? Lý đại nhân tuy giảng bài tốt, nhưng hiện tại Thừa Dục còn nhỏ, đều là mấy cái dễ hểu, hắn lớn như vậy, ai gia sợ hắn ngồi cũng ngồi không yên.”
Vĩnh Gia cười cười: “Điều này cũng đúng, vậy thì để Ngạn Văn đến nghe đi. Nhà chúng ta tuy mời Tây Tịch, nhưng nào có thể sánh được với Lý đại nhân. Ngạn Văn trụ cột khẳng định chưa vững, nghe lại từ đầu cũng không sao.”
“Vẫn phải hỏi qua Hoàng thượng đã.” Hoàng thái hậu không dám làm chủ.
Vĩnh Gia nói: “Vậy còn không dễ làm, nữ nhi đi ngay đây.”
Nàng mang hai đứa nhỏ cùng Phương Yên cáo lui, đi ra Cảnh Nhân cung.
Vĩnh Gia quay đầu nhìn Phương Yên, thấy sắc mặt nàng có chút tiều tụy, liền vẫy tay bảo cung nhân lùi lại, có thế mới hỏi: “Nhưng là do Phùng Quý phi? Hoàng thượng vẫn chưa nghĩ rõ sủng nàng à?”
Phương Yên thở dài.
Cô tẩu hai người tuy rằng không thể xưng là thân cận, nhưng bình thường qua lại chưa từng có hiềm khích, cho nên khi Vĩnh Gia hỏi, Phương Yên con mắt đỏ lên nói: “Hoàng tỷ, ta đã sớm thói quen, Hoàng thượng thích nàng, ta cũng không có cách nào.”
Vĩnh Gia nhíu nhíu mày: “Ngươi thân là Hoàng hậu, muốn bắt chuôi một cái phi tần cũng không phải việc khó.”
Phương Yên nghe vậy giương mắt: “Sao lại không khó? Nhớ năm đó…” Nàng ta nói đến đây đột nhiên dừng lại, nhắc đến Hồ Quý phi, nhất định sẽ làm Vĩnh Gia tức giận.
Nhưng Vĩnh Gia cũng nghe ra, hầm hừ nói: “Đó là phụ hoàng hồ đồ.”
Phương Yên nhẹ giọng đáp: “Hiện nay Hoàng thượng còn không phải học theo.”
So với Hồ Quý phi khi ấy, ngày một nghiêm trọng, ngay cả Quý nhân cũng không chạm, ai biết về sau sẽ thế nào.
Ngày đó hắn không có ở lại, Phương Yên liền triệt để hết hi vọng, tùy theo mà đến là sợ hãi nhiều hơn.
Nàng ta dựa ào không lên Hoàng thái hậu, cũng dựa vào không lên nhà nương gia, mấy năm nay, Hoàng thượng đều không thay nương gia nàng ta suy nghĩ, phụ thân ngay cả một tước vị cũng không có, có thể thấy được tình cảnh của nàng ta. Nàng ta hiện tại trừ Triệu Thừa Dục, còn có cái gì? Đó là người duy nhất nàng ta có thể dựa vào.
Vĩnh Gia ngược lại không biết nói cái gì.
Đến Càn Thanh cung, Vĩnh Gia và hai đứa nhỏ cầu kiến.
Triệu Hữu Đường cười nói: “Qua nhìn mẫu hậu rồi hả?”
“Đúng vậy, Hoàng thượng, lần trước động đất làm thiếp thân bị dọa, may mắn nghe nói trong cung không có chuyện gì. Trong nhà thiếp thân lại sập hai tòa đình, cả mái ngói cũng rơi xuống, tan nát dưới đất, cho nên đến hôm nay mới rảnh.”
Triệu Hữu Đường nói: “Trong cung cũng vậy, đổ vỡ rất nhiều đồ, có điều người không bị thương là tốt rồi.”
Vĩnh Gia gật gật đầu, nói đến việc của Ngạn Văn.
“Thiếp thân muốn cho Ngạn Văn cùng Thừa Dục Thừa Diễn cùng nhau nghe giảng bài, hắn tuy thi được tú tài, nhưng thiếp thân cảm thấy Tây Tịch trong nhà không đủ tỉ mỉ, mong Hoàng thượng ân chuẩn.”
Tỷ tỷ mình tự mình mở miệng cầu, Triệu Hữu Đường không có cự tuyệt, hắn cũng rất thích hai đứa cháu ngoại: “Ngạn Văn tuổi nhỏ như vậy đã được giám khảo khen, có Lý đại nhân dạy, tương lai nhất định có thể thành đại tài.”
Vĩnh Gia cao hứng vô cùng, đẩy đẩy tiểu nhi tử.
Chu Ngạn Văn vội tạ ơn.
Vĩnh Gia nói: “Ngạn Văn nhất định sẽ không cô phụ Hoàng thượng kỳ vọng, vậy hom nay thiếp thân liền dẫn hắn đến Xuân Huy các xem thử thế nào.”
Triệu Hữu Đường chấp thuận.
Vĩnh Gia lại nói: “Vừa rồi thiếp thân còn gặp được cả A Yên, nàng nhưng là thường đi hiếu kính mẫu hậu.”
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, Phương Yên đối đãi trưởng bối quả thật không có chỗ nào để soi mói.
“Chỉ là người nhìn gầy đi rất nhiều, làm thiếp thân không khỏi nghĩ đến khi nàng mới gả qua, lúc ấy Hoàng thượng và nàng còn rất tốt không phải sao?” Vĩnh Gia thán một tiếng, “Thật ra phu thê nào không có lúc gập ghềnh, thiếp thân cùng phu quân cũng vậy, có điều ít nhiều có phu quân độ lượng, thường bao dung thiếp thân, Hoàng thượng cũng biết tính cách của thiếp thân rồi đấy. Nam nhi gia, luôn phải săn sóc thê tử nhiều hơn mới tốt.”
Triệu Hữu Đường nghe nàng nói mấy lời này, thản nhiên nói: “Sao hôm nay cảm khái nhiều vậy? Hay là Hoàng hậu nói gì mới ngươi rồi?”
“Không nói gì, chỉ là thiếp thân nhớ tới chuyện năm đó, lắm miệng mà thôi.” Vĩnh Gia tuy rằng rất muốn nhắc đến Hồ Quý phi, nhưng nhìn mặt Triệu Hữu Đường, cuối cùng vẫn là không dám lấy hắn cùng Tiên đế so, chỉ phải từ chỗ khác khuyên.
Triệu Hữu Đường rũ mắt: “Chuyện quá khứ không có gì để nói, Trẫm còn có tấu chương cần phê, ngươi đi ra ngoài đi.”
Ba người Vĩnh Gia chỉ phải đi ra ngoài.
Chu Ngạn Chân nói: “Nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thật sự không tốt à?”
Hắn là một thiếu niên mười năm tuổi, đương nhiên nghe hiểu đối thoại của hai người bọn họ.
Vĩnh Gia nói: “Cũng xem là vậy, vì vậy nương cũng không tốt khuyên.” Nàng dặn dò, “Ngươi cũng không thể đi ra ngoài nói.”
Chu Ngạn Chân cười nói: “Cái này làm sao sẽ, nhưng là đệ đệ sau này cùng Điện hạ, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng nhau đọc sách, chuyện nghe được mới nhiều, nhưng hắn chưa chắc đã kín miệng.”
Chu Ngạn Văn vội nói: “Ai nói, ta cũng không nói.”
Vĩnh Gia sờ sờ đầu hắn: “Ngươi chỉ tập trung nghe giảng là được, còn có, đừng cùng Đại hoàng tử, Tam hoàng tử nói nhiều.”
Chu Ngạn Văn khó hiểu: “Bởi vì bọn họ không phải Thái tử?”
“Đúng vậy, ngươi đến là bồi Thái tử nghe giảng bài, làm tốt bổn phận là được, không cần mù quáng tham gia cái gì. Ngươi tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng.” Chính nàng có thể nói, nhưng đứa nhỏ nhỏ, chưa hẳn đã biết đúng sai.
Chu Ngạn Văn dạ một tiếng.
Sau đó Vĩnh Gia liền dắt bọn hắn đến Xuân Huy các.
Lý đại nhâ dạy một lát đang ngồi nghỉ, nhìn thấy Vĩnh Gia Trưởng công chúa đến, đứng dậy qua gặp.
Vĩnh Gia nói: “Hoàng thượng đã chấp thuận Ngạn Văn đến đây cùng nhau nghe giảng.” Lại bảo Chu Ngạn Văn bái kiến Lý đại nhân.
Lý đại nhân nhìn Chu Ngạn Văn, người bộ dạng mi thanh mục tú, ngôn hành cử chỉ cũng khiêm tốn hữu lễ, đúng là có chút thích, bảo hắn ngồi vào đằng sau.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy có người mới đến, đều dò đầu ra xem.
Triệu Thừa Dục nói: “Là Ngạn Văn biểu ca!”
“Gặp qua Điện hạ.” Chu Ngạn Văn vội chào, lại đối Triệu Thừa Diễn hành lễ, “Gặp qua Đại hoàng tử.”
Triệu Thừa Diễn đối Chu Ngạn Văn ấn tượng không sâu, dù sao hắn vẫn luôn ở Diên Kỳ cung, dù Vĩnh Gia có mang đứa nhỏ đến, cũng chỉ cùng Triệu Thừa Dục gặp mặt. Hai người này quan thuộc, hắn lại rất xa lạ, thậm chí còn có chút không nhớ được, chỉ theo Triệu Thừa Dục cũng kêu biểu ca.
Nghe xong khóa trở về, hắn liền cùng Phùng Liên Dung nói chuyện này.
“Hôm nay có một biểu ca đến, nói sau này sẽ cùng nghe giảng.”
Phùng Liên Dung nghĩ đây nhất định là đứa nhỏ của Vĩnh Gia Trưởng công chúa. Những người khác, không có khả năng có loại đãi ngộ đó.
“Là Ngạn Văn biểu ca đúng không?” Nàng hỏi, “Người có được không, có nói gì với con không?”
Triệu Thừa Diễn lắc đầu, có chút cô đơn: “Không nói chuyện với con, nhưng Nhị đệ và hắn quen biết, hai người nói gì đó, cười mãi.” Hắn còn nhỏ nhưng đã thở dài, “Trừ nghe giảng ra, lúc nghỉ ngơi con đều không biết làm cái gì, Nhị đệ cũng không để ý đến con.”
Hắn là lần đầu nhiên nhắc tới việc này.
Phùng Liên Dung giật mình.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này cũng có phiền não, có điều Triệu Thừa Dục không để ý hắn cũng là bình thường. Hoàng hậu dạy dỗ nhi tử không có khả năng thích nhi tử của nàng, nàng nghĩ nghĩ nói: “Con có thể nói chuyện với bọn Đại Hoàng.”
“Đại Hoàng không được vào, chỉ được ở bên ngoài.”
“Vậy có muốn mang chút đồ chơi đi không?”
“Lý đại nhân không cho.”
Lúc này, Triệu Thừa Mô nghe, bỗng nhiên nói: “Nương, con cũng đi nghe giảng bài.”
“Con không phải sẽ buồn ngủ à?”
“Không buồn ngủ nữa.” Hắn lắc đầu.
Triệu Thừa Diễn rất cao hứng: “A Lý, đệ đi thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau chơi đấy! Lý đại nhân nói đệ nghe không hiểu ta cũng có thể dạy đệ.” Một bên liền kéo ống tay áo Phùng Liên Dung, “Nương, để A Lý cùng đi đi, không phải đệ ấy nói không buồn ngủ rồi sao.”
“Con thật sự sẽ không buồn ngủ?” Phùng Liên Dung không bỏ được, hai đứa nhỏ đi rồi, nàng lại chỉ còn một mình.
Triệu Thừa Mô thành thật nói: “Chỉ hơi mệt thôi, ngủ một lát là tốt rồi.”
Phùng Liên Dung không nói gì, thầm nghĩ không được lại chọc giận Lý đại nhân. Con ngủ như ậy, Lý đại nhân sẽ cảm thấy chính mình giảng bài không tốt, tổn thương tự tôn biết bao!
Nàng kiên định nói: “Không cho đi.”
Triệu Thừa Diễn lại mất hứng, quấn quít lấy Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung đau đầu, buổi tối nhìn thấy Triệu Hữu Đường liền nhào tới, vẻ mặt ‘mau cứu ta’.
“Sao vậy?” Triệu Hữu Đường buồn cười.
“Tiểu Dương muốn A Lý đi nghe giảng bài, A Lý buồn ngủ nhưng lại muốn đi, thiếp thân không cho, bọn nó cũng không chịu.
Dù nàng cứng rắn nói mấy lời độc ác, hai đứa nhỏ cũng không sợ nàng.
Ai bảo ngày thường nàng quá ôn nhu.
Triệu Hữu Đường liền gọi hai đứa nhỏ đến, mỗi người ngồi trên một cái ghế con.
“A Lý, là tự con muốn đi hay là ca ca bảo con đi?” Hắn hỏi.
Triệu Thừa Mô nói: “Là tự con muốn đi.”
“Vì sao, không phải buồn ngủ à?”
“Ca ca nói không ai để ý đến huynh ấy.”
Triệu Hữu Đường nghe lời này, chân mày cau lại, hóa ra đứa nhỏ này là vì đi bồi Triệu Thừa Diễn.
“Thừa Dục không để ý con?” Hắn hỏi.
Thật ra Triệu Thừa Diễn còn nhỏ, chỉ đem cảm thụ của mình nói ra, cũng không biết cái gì là nói xấu người khác, nhưng trong tiềm thức lại biết vậy hình như không tốt, cho nên đột nhiên do dự, qua một lát mới nói: “Cũng không phải, chỉ là có đôi khi không để ý, con hỏi huynh ấy, huynh ấy không trả lời con.”
Triệu Hữu Đường trầm ngâm nửa khắc, lại nhìn về phía Triệu Thừa Mô: “Con đi nghe giảng sớm cũng không sao, nhưng người phải xem sức mà làm, nếu không buồn ngủ, lại đi.”
Triệu Thừa Mô vội nói: “Không ngủ gật nữa.”
Triệu Hữu Đường nheo mắt lại: “Vậy sáng mai đi thử, buồn ngủ thì sang năm lại đi.”
Triệu Thừa Mô gật gật đầu.
Triệu Thừa Diễn lại cao hứng, kéo tay đệ đệ mình đi chơi.
Đến buổi tối, từ sớm Triệu Thừa Mô đã lên giường ngủ.
Chung ma ma nói cho hai người: “Còn sớm hơn lúc trước, cũng không cần thúc giục đã rửa mặt rửa chân.”
Phùng Liên Dung đau lòng: “Xem ra là sợ ngày mai ngủ gật.”
Triệu Hữu Đường có chút ngoài ý muốn, hắn vốn cho rằng Triệu Thừa Mô không biết giữ lời, không ngủ gật cũng là thuận miệng nói, dù sao còn nhỏ mà, ai biết hắn còn hiểu được phải đi ngủ sớm chút, hắn cười cười nói: “Để hắn đi đi, nếu sáng mai thật không ngủ gật thì để hắn đi nghe tiếp.”
Đến ngày hôm sau, Triệu Thừa Mô tỉnh dậy, cùng Triệu Thừa Diễn đi Xuân Huy các.
Triệu Thừa Diễn cũng sợ hắn buồn ngủ, nhìn chằm chằm.
Thật ra Lý đại nhân cũng vậy.
Kết quả Triệu Thừa Mô cứ thế chịu đựng không ngủ, Triệu Thừa Diễn rất cao hứng, lúc nghỉ ngơi cùng hắn giảng tri thức trước đó Lý đại nhân đã dạy.
Triệu Thừa Dục ngồi ở phía trước, quay đầu lại nhìn, thấy hai người cười cười nói nói, hơi hừ một tiếng lại quay đầu.
Ngày đó mẫu thân để Phùng Quý phi quỳ xuống, hai huynh đệ này đều khóc, hắn còn có chút khổ sở. Nhưng là phụ thân đến, lớn tiếng trách cứ mẫu thân, hắn không quên mẫu thân rơi nước mắt. Tuy hắn còn nhỏ, nhưng hắn đã có chút hiểu rõ, hắn cùng hai người này khác nhau.
Mẫu thân của bọn họ không giống nhau.
Thân phận của bọn họ cũng không giống, hắn là Thái tử, mà bọn họ là Hoàng tử.
Hắn yên lặng ngồi, yên lặng cầm bút viết chữ.
Chu Ngạn Văn có mẫu thân dặn dò, cũng không nói nhiều.
Cả ngày Triệu Thừa Mô vẫn luôn không ngủ gật, Triệu Thừa Diễn trở về, từ trên đường đã kêu: “Mẫu phi, mẫu phi, A Lý không ngủ gật đâu!”
Phùng Liên Dung ở bên trong nghe thấy, cười đi ra nói: “A Lý thật là lợi hại, hôm qua cha con nói, nếu không ngủ gật thì cứ để con đi nghe giảng.”
Triệu Thừa Diễn hoan hô một tiếng: “A Lý, sau này chúng ta có thể ngày ngày cùng đi rồi!”
Triệu Thừa Mô gật gật đầu, mỉm cười.
Phùng Liên Dung nhìn hai huynh đệ, thầm nghĩ tính cách hai người này thật sự là khác quá xa.
Cũng không biết nữ nhi tương lai sẽ có tính cách thế nào.
Qua mấy ngày, Triệu Hữu Đường phái người đi tu sửa Đông cung, nơi đó đã nhiều năm không có người ở, đã có chút cũ.
Phương Yên nghe nói, lắp bắp kinh hãi, nghĩ rằng Triệu Hữu Đường làm cái gì vậy, kết quả nàng ta còn chưa kịp hỏi, Triệu Hữu Đường đã tự mình đến, cùng nàng ta nói: “Thừa Dục cũng không còn nhỏ, sang năm liền dọn qua Đông cung ở lại, người bên cạnh hắn, Trẫm tự nhiên sẽ chọn lựa, nàng đừng nhúng tay.”
Phương Yên hít một ngụm khí lạnh: “Vì sao? Không thể lại đợi thêm mấy năm à? Thừa Dục nhỏ như vậy sao có thể tự chiếu cố mình, thiếp thân lo lắng!”
“Tự nhiên sẽ có nô tì chiếu cố, lại có cái gì? Trẫm năm đó cũng từ sớm đã chuyển ra.” Triệu Hữu Đường nói: “Lại nói, cũng không phải không để nàng gặp con, nam nhi gia, sớm chuyển ra ngoài cho thỏa đáng, đỡ phải tương lai có thói quen ỷ lại, có thể có tiền đồ gì?”
Phương Yên đỏ mắt, cầu nói: ‘Hoàng thượng, nếu không lại chờ một năm, được không?”
Triệu Hữu Đường chau mày: “Không phải nàng cũng cho là con nên sớm chuyển ra ngoài sao? Sao đến lượt Thừa Dục nàng lại không chịu? Ý Trẫm đã quyết, không cần nhiều lời nữa.”
Phương Yên nghẹn lời.
Lúc ấy quả thật là nàng ta cùng Hoàng thái hậu nói muốn Triệu Thừa Diễn chuyển ra. Hôm nay Triệu Hữu Đường lấy chuyện này ra chặn nàng ta, đây là vì xả giận cho Phùng Liên Dung hay sao? Phương Yên tức giận đến ngực đau, nhưng một câu nói phản bác cũng không có.
Chuyện này Triệu Hữu Đường đoán ra là xuất từ miệng nàng, dù sao Hoàng thái hậu mặc kệ mọi chuyện, vô duyên vô cớ lại dẫn ra chuyện này. Mà Phương Yên thường quan đó, liền thuận lý thành chương.
Chỉ là hắn không phải vì lòng riêng.
Thật ra dù Phương Yên không nhắc tới, nam hài cũng phải chuyển ra ở riêng.
Triệu Hữu Đường béo cho biết chuyện này xong liền xoay người đi đến Xuân Huy các.
Bốn đứa nhỏ đang nghe giảng, cũng không chú ý đến ở cửa đứng một người. Triệu Hữu Đường đứng một lát, Lý đại nhân cũng không nói, kêu bốn đứa nhỏ nghỉ ngơi. Hắn nhìn nhìn, quả nhiên Triệu Thừa Dục chỉ cúi đầu đọc sách viết chữ, hắn một người ngồi ở phía trước.
Triệu Hữu Đường lập tức bảo Hoa Khi gọi Triệu Thừa Dục ra.
Triệu Thừa Dục nhìn thấy phụ thân, lộ ra nụ cười, nhào lên nói: “Phụ thân!” Lại hỏi, “Sao phụ thân lại đến đây vậy? Mẫu phi nói phụ thân bề bộn nhiều việc.”
“Ngẫu nhiên cũng có lúc rảnh rỗi.” Triệu Hữu Đường đi về phía trước vài bước, Triệu Thừa Dục theo kịp.
“Thừa Dục, sao con không cùng Thừa Diễn, Thừa Mô nói chuyện?” Hắn hỏi, “Các con là huynh đệ, bình thường nên hữu ái hỗ trợ.”
Triệu Thừa Dục sửng sốt.
Hắn không nghĩ tới Triệu Hữu Đường lại đột nhiên hỏi chuyện này.
“Con…” Hắn ấp úng, “Con không biết cùng bọn họ nói chuyện thế nào, con không cùng bọn họ ở chung.”
“Không ở chung thì không phải huynh đệ hay sao?” Triệu Hữu Đường nói, “Sang năm con sẽ phải qua Đông cung ở, Thừa Diễn cũng phải chuyển ra. Tương lai không có mẫu thân bên cạnh, huynh đệ liền rất quan trọng, có chuyện gì cũng có thể cùng nhau thương lượng.”
Triệu Thừa Dục dạ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường, cẩn thận nói: “Con sẽ cùng Đại ca, Tam đệ nói chuyện, phụ thân đừng tức giận.”
Triệu Hữu Đường cười cười: “Phụ thân không có tức giận, chỉ nói cho con biết chút đạo lý thôi.”
Triệu Thừa Dục gật gật đầu: “Con biết, con sẽ nghe lời phụ thân.”
Triệu Hữu Đường lại cao thấp đánh giá hắn một lần: “Con phải gầy chút, nhớ không được tham ăn.”
Triệu Thừa Dục lại gật đầu: “Hiện con không mang theo thức ăn bên người nữa.”
“Tốt, đi nghe giảng bài đi.”
Triệu Thừa Dục hành lễ cáo lui.
Lại nói trận động đất này làm trì hoãn rất nhiều việc, dù là Ninh Huyện cũng bị lan đến, cho nên Phùng Mạnh An vừa đi, chưa làm được gì lại phải đi xử lý việc này trước. Những việc vốn phải làm đều gác lại, Kinh đô, bao gồm phụ cận Kinh đô, Khánh Huyện, phụ cận Khánh Huyện đều bị vây trong trạng thái trùng kiến.
May mắn quốc khố coi như tràn đầy, cũng có thể chống đỡ qua cửa ải khó khăn này.
Chỉ chớp mắt đã đến tháng tám.
Hôm đó Phùng Liên Dung thức dậy, thấy nho trên giàn đều đã chín, từng chuỗi từng chuỗi, tím đen tím đen, miễn bàn rất đẹp mắt, giống như dùng ngọc khắc thành. Nàng ngắm một lát liền kêu Kim Quế lấy ckeos đến, lại bảo Ngân Quý xách cái giỏ.
“Là phải làm rượu nho rồi.” Chung ma ma rõ ràng, chủ tử bà đã đợi rất lâu, thường xuyên quan xem không phải là vì vậy sao.
Phùng Liên Dung quẹo trái quẹo phải, cắt nhiều nho xuống.
“Mấy chùm này đều là tốt nhất, các ngươi mang đi rửa, hôm nay trời cũng đẹp, nhanh phơi khô.”
Đây là nàng tự mình chăm sóc lớn lên, Kim Quế Ngân Quế cũng không dám mượn tay người khác rửa sạch, chỉ phái cung nhân khác đi lấy nước, các nàng tự mình rửa từng chuỗi một.
Chung ma ma cười nói: “Rượu nho muốn ủ không dễ, nương nương phải cố gắng, có điều là cho Hoàng thượng uống, nương nương cũng sẽ không ngại mệt.”
Phùng Liên Dung cười rộ lên, sẵng giọng: “Nói như là chỉ để Hoàng thượng uống vậy, ma ma cũng có lộc ăn.”
“Tất nhiên.” Chung ma ma theo lời Phùng Liên Dung phân phó, kêu Tiểu Lý đi thố diện Cục mang cái vại to về, còn có đường. Vại thường dùng để muối dưa, thố diện Cục có rất nhiều, hiện tại dùng để làm rượu nho thì quá thích hợp.
Đợi đến chạng vạng, hai đứa nhỏ trở về, thấy trong viện phơi nho, ồn ào muốn ăn.
Phùng Liên Dung cười nói: “Chờ chút nữa phụ thân đến, chúng ta lại hái nho tươi.”
Triệu Thừa Diễn khó hiểu, nhưng vẫn chờ.
Kết quả Triệu Hữu Đường cũng không làm bọn họ thất vọng, quả nhiên đến ngay.
Cũng giống như bọn họ, thấy trong viện có nho, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn nếm thử.
Phùng Liên Dung ngăn lại nói: “Này đều đã phơi nửa ngày, muốn ăn thì phải ăn nho tươi.”
“Đúng vậy phụ thân, mau dẫn con đi hái.” Triệu Thừa Diễn sốt ruột chờ, bụng cũng cảm thấy đói.
Triệu Hữu Đường mỗi tay dắt một đứa, đến khi đi đến trước giàn nho, con mắt sáng lên, cao hứng nói: “Hóa ra kết nhiều như vậy, nhìn xem, cũng sắp thành vườn trái cây rồi! Màu sắc cũng tốt, này không kém nho dùng để cúng tí nào.”
Nghiêm Chính thầm nghĩ, lúc đó Phùng Quý phi muốn trồng nho, hoa tượng sao có thể không chuẩn bị tốt. Mầm mống chính là giống nho dùng để cúng, đương nhiên sẽ không kém.”
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói ra, Hoàng thượng cao hứng, hắn quét cái gì.
Phùng Liên Dung đưa cây kéo cho hắn: “Hoàng thượng, ngài cắt đi.”
Triệu Hữu Đường nhận lấy, cười nói: “Nàng cắt chán rồi hả?”
Mấy rổ nho, nàng hôm nay cắt cũng phải mấy chục chuỗi.
“Mới không phải chán, là có ý tứ.” Phùng Liên Dung ánh mắt sáng long lanh, nghĩ rằng Triệu Hữu Đường ngày ngày lâm triều xem tấu chương, rất buồn tẻ, cái gì vui chơi đều không có, bảo hắn hái nho rất mới mẻ, hắn nhất định thích.
Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Vậy Trẫm thử xem.”
Hắn cũng không cắt ngay, chỉ tìm tìm, còn chậm rãi nói: “Trẫm muốn cắt, khẳng định là chuỗi đẹp nhất.”
Phùng Liên Dung hé miệng cười, đều lớn lên như nhau, nào có tốt nhất chứ.
Lúc đầu nàng cũng muốn tìm tốt nhất, nhưng nhìn hoài hoa mắt luôn.
Hai đứa nhỏ lại rất hưng phấn, Triệu Thừa Diễn lát lại nói: “Phụ thân, chuỗi này tốt!” Lát lại nói, “Chuỗi này cũng tốt, to quá đi.”
Triệu Hữu Đường ở dưới giàn nho chui tới chui lui, quả nhiên như Phùng Liên Dung sở liệu, thật sự là hoa mắt!
Hắn ho khan một tiếng, cầm một chùm nho: “Trẫm thấy chuỗi này tốt nhất, vừa to lại sai.”
Phùng Liên Dung đi tới gần, nhìn một cái: “Ừ, đúng là tốt.”
Triệu Hữu Đường đắc ý cười cười, cắt xuống.
“Hoàng thượng, mau nếm thử.” Phùng Liên Dung nói, “Nho này không phải ngọt hoàn toàn, có một chút chua, càng thêm ngon miệng.”
Triệu Hữu Đường không ăn, chỉ nhìn.
Phùng Liên Dung nào có không hiểu ý hắn, còn phải bóc cho hắn ăn!
Đồ lười!
Nàng nói nhỏ một câu, cầm quả nho lên lột vỏ, bỏ thịt vào trong miệng hắn.
Triệu Hữu Đường cười rộ lên: “Ăn ngon, khẳng định ngon hơn nho nàng hái.”
Phùng Liên Dung bĩu môi: “Không tin, thiếp thân hái cũng ăn ngon.”
Nàng hôm nay mặc một chiếc váy ở nhà, màu hồng mân côi thêu hoa sen, tóc lược hình đan loa, thắt một chiếc khăn vải màu xanh nhạt, có chút giống cô nương nông gia. Nhưng trên đời cô nương nông gia tốt như vậy cũng không nhiều.
Triệu Hữu Đường nhìn nàng, khóe miệng cong lên: “Không tin, nàng nếm thử xem.”
Phùng Liên Dung đưa tay ra hái nho của hắn, vừa lột vỏ muốn cho vào trong miệng.
Triệu Hữu Đường lại đi trước một bước, đoạt lấy, tiếp theo cúi đầu dán miệng lên miệng nàng.
Phùng Liên Dung giật mình, cả người cứng đờ.
Hắn chậm rãi đưa nho đến trong miệng nàng.
Phùng Liên Dung chỉ nghe thấy trái tim đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn đứng thẳng, cúi mắt nhìn nàng: “Trẫm nói không sai, ngon hơn nho của nàng đúng không?”
Bình luận facebook