Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Trâm cài này không chói mắt, không rực rỡ lấp lánh như những trâm cài khác, mà chỉ có một khối Hoàng ngọc điêu khắc thành. Bên trên có chín bông hoa đào, sáu bông nở rộ, ba bông là nụ, vô cùng tinh tế, ngay cả nhụy hoa đều vô cùng rõ ràng.
Hắn không khỏi nhớ tới cành hoa đào mình tự tay cài lên cho Phùng Liên Dung.
Rất giống nhau.
Hắn ý bảo Nghiêm Chính thu lại, lại xem cái khác, trước sau chọn một cây trâm bạch ngọc hưởng địch, một cây trâm ngọc bích hoa mai song hỉ, chọn xong rồi, hắn nhìn, đột nhiên lại nhíu mày.
Vốn cảm thấy Phùng Liên Dung không có món trang sức nào đặc biệt chói mắt, muốn chọn cho nàng hai cái, sao bất tri bất giác nhìn trúng tất cả lại là trâm ngọc.
Triệu Hữu Đường nghĩ: xem ra nàng hợp với cái này.
Có điều không khỏi quá mức nhẹ, hắn lại chọn một cây trâm hồng mã não.
Mấy cây trâm này tuy hình thức hơi đơn giản, nhưng thắng ở chỗ là ngọc cực phẩm, chạm trổ siêu phàm cho nên cũng rất quý giá, hắn gọi Nghiêm Chính phái người đưa đến cung Diên Kỳ.
Thừa lại tám món, hắn nghĩ rồi đưa toàn bộ cho Phương Yên.
Tri Xuân bê những trang sức đó lại, cười nói: "Nương nương, Hoàng thượng đưa trang sức đến, nghe nói đều là các nơi khác tiến cống."
Lý ma ma bảo nàng để xem.
Phương Yên đang ôm Triệu Thừa Dục, trên mặt cũng không lộ ra tươi cười.
Kinh xét trôi qua, người nhà Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu đều được phong thưởng, chỉ có phụ thân nàng ta vẫn là Tả thị Lang Bộ binh, không hề nhúc nhích, nàng ta có chút mất hứng.
Lý ma ma biết suy nghĩ của nàng, có điều Thị lang Bộ binh lại thăng lên có lẽ chính là Thượng thư Bộ binh. Thượng thư Bộ binh nắm quyền, có chiến sự gì đều phải điều binh từ chỗ hắn, người bình thường khó có thể đảm đương, chỉ sợ Hoàng thượng cũng muốn hòa hoãn một thời gian lại nói.
"Nương nương, những món trang sức này thật rất đẹp, có cái còn tốt hơn đồ trong cung làm đấy." Lý ma ma cười đi đến trước mặt Phương Yên, "Đẹp đẽ quý giá như vậy cũng chỉ có nương nương mới có thể mang, xem ra Hoàng thượng vẫn nhớ thương nương nương."
Phương Yên thế này mới cúi đầu xem, thấy đúng là hàng cao cấp, mỉm cười nói: "Thu lại đi."
Lý ma ma liền gọi Tri Xuân cất kỹ.
Phùng Liên Dung bên này nhận được trâm ngọc cũng nhìn nhìn xem xem, sờ rồi lại sờ.
Bình thường đồ của nàng đều là ấn lệ thưởng, ví dụ như sinh con, tấn phong Quý phi, hoặc là hàng năm ngày lễ tết đều sẽ có mấy món. Lại nói, cho đến bây giờ Triệu Hữu Đường cũng chưa từng tự mình thưởng đồ trang sức cho nàng.
Đây là lần đầu.
Thấy Phùng Liên Dung cao hứng thành như vậy, Chung ma ma lại thấy khó hiểu: "Sao toàn là ngọc."
"Ngọc đẹp mà." Phùng Liên Dung cười hì hì, dù sao chỉ cần là Hoàng thượng đưa nàng đều thích, cho dù đeo không hợp, chỉ để nhìn thôi nàng cũng cao hứng.
Miễn bàn mấy trâm ngọc này đều rất tinh xảo, không một chút thua kém trâm cài làm bằng vàng.
Chung ma ma cũng thôi, dù sao bà cũng chỉ là thuận miệng nói, làm ma ma bên người Phùng Liên Dung, chỉ cần thời khắc chú ý ý tưởng của Hoàng thượng là được.
Hiện tại thật hiển nhiên, trái tim Hoàng thượng vẫn còn ở đây, vậy là tốt rồi.
Bà cất trâm ngọc đi, liếc mắt nhìn Phùng Liên Dung, cười tủm tỉm, lát sau đi ra ngoài tìm Hoàng Ích Tam: "Đi mời Kim đại phu đến đây."
Hoàng Ích Tam vội hỏi: "Nương nương không thoải mái?"
"Không phải." Chung ma ma cẩn thận nói, "Chỉ là để Kim đại phu xem thôi."
Hoàng Ích Tam là ai, thấy bà không che dấu được ý cười, trong lòng động đậy, lập tức cười rộ lên, vội vàng đi mời Kim đại phu.
Phùng Liên Dung đang đút quýt cho Triệu Thừa Diễn thì nhìn thấy Chung ma ma dẫn Kim đại phu tiến vào.
"Nương nương, mau cho Kim đại phu bắt mạch."
Phùng Liên Dung giật mình, rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của Chung ma ma, kinh nguyệt của nàng đã chậm mấy ngày, lần trước có thai Triệu Thừa Diễn cũng vậy, lần này Chung ma ma cảm thấy có lẽ nàng lại có thai rồi.
Nàng ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Thừa Diễn.
Để tay lên ngực tự hỏi, nàng thật sự không quá muốn có thai vào lúc này, dù sao Triệu Thừa Diễn vẫn còn nhỏ, nàng do dự đưa tay ra.
Kim đại phu bắt mạch cho nàng, cười nói: "Chúc mừng nương nương, lại có hỉ rồi!"
Trong nhà ngoài nhà nghe thấy, tất cả đều là tiếng cười.
Chỉ có Phùng Liên dung không cao hứng như thế.
Chung ma ma cười nói: "Hai lần có thai đều là ngươi xem ra, Kim đại phu, ngài cũng là người có phúc khí."
Kim đại phu cười nói: "Cũng phải đa tạ nương nương quan tâm."
Phùng Liên Dung ngẩng đầu nhìn Kim đại phu, mỉm cười.
Nàng hiểu rõ ý tứ của Kim đại phu.
Ban đầu Kim đại phu chỉ có thể xem bệnh cho phi tần cấp thấp, nhưng là sau khi Phùng Liên Dung lên làm quý phi cũng không ghét bỏ hắn, vẫn cứ gọi hắn đến xem.
"Kim đại phu y thuật cũng có tiến bộ rồi." Nàng nói, "Tiếp qua hai năm, nhất định sẽ một mình đảm đương một bề."
Kim đại phu cười nói: "Nương nương quá khen."
Thật ra Chung ma ma cũng không biết vì sao Phùng Liên dung lại thích Kim đại phu xem bệnh, theo thân phận hiện tại của nàng đã có thể gọi Thái y khác đến xem.
Bà không biết Phùng Liên Dung còn nhớ nhân tình kiếp trước, hơn nữa Phùng Liên Dung cảm thấy Kim đại phu sau này nhất ddnhj sẽ là một đại phu y thuật tinh xảo, sẽ không thua Chu thái y.
Chung ma ma tiễn Kim đại phu đi ra ngoài, lại tự mình đi báo tin cho Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng thượng biết.
Nghe nói Phùng Liên Dung lại có thai, trong lòng Phương Yên đương nhiên sẽ không thoải mái. Dù sao chính mình mới chỉ sinh một đứa, cố tình Quý phi sinh một cái không đủ, lại thêm một cái, tốc độ này cũng nhanh kinh người, con lớn nhất còn chưa đầy hai tuổi đâu.
Nhưng Hoàng đế nhiều con cho đến bây giờ đều không có ai nói không hài lòng, huống chi hiện tại Hoàng thượng tổng cộng cũng chỉ có hai đứa con trai. Phương Yên kêu Lý ma ma đi trong khố tìm chút vật liệu may mặc, châu ngọc, chân trâu đưa qua.
Bên kia Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu cũng thưởng, Thái hoàng thái hậu nói: "Phùng quý phi này rất có thể sinh đấy, lại có thai rồi."
Hoàng thái hậu cười nói: "Đúng vậy, nghĩ đến Hoàng thượng nhất định sẽ con cháu đầy sảnh đường."
Thái hoàng thái hậu lại có băn khoăn khác: "Hiện giờ A Yên một lòng nuôi con, Phùng quý phi lại có thai, Tiệp dư thì không được Thánh tâm, ta thấy việc tuyển tú nữ vẫn nên tiến hành trước thời gian đi."
Loại thân phận như Hoàng đế, một phu một thê là không có khả năng. Bây giờ lại là tình huống này, Triệu Hữu Đường cũng nên để những người khác hầu hạ, cái gọi là ân huệ cùng hưởng.
Hoàng thái hậu không phản đối, bà cũng không thể phản đối.
Thái hoàng thái hậu nói: "Vậy ngươi bớt chút thời gian đi nói chuyện này với Hoàng thượng, lập tức ban bố xuống, đến lúc đó ai gia cũng nhìn xem có ai thích hợp không."
Hoàng thái hậu đồng ý.
Triệu Hữu Đường nghe nói Phùng Liên Dung lại có thai, ở cung Càn Thanh phê duyệt tấu chương xong liền lập tức đi đến cung Diên Kỳ.
Phùng Liên Dung đang nằm nghiêng trên giường La hán suy nghĩ.
Nghe nói Hoàng thượng đến đây, nàng chậm rì rì đứng lên nghênh đón.
Đã từng sinh con nàng sớm biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, động tác phải chậm chút, không thể động đến thai khí.
Triệu Hữu Đường cười tiến vào, tay đặt lên vai nàng bám chặt, hài lòng nói: "Nàng cũng thật không chịu thua kém đâu!"
Hắn vẫn đều luôn cảm thấy khó hiểu, vì sao hắn luôn sủng hạnh Phùng Liên Dung, Phùng Liên Dung lại mãi vẫn chưa có thai, bây giờ xem ra, nàng quả nhiên là có thể sinh.
Trong lòng Phùng Liên Dung lại nghĩ, nàng sao có thể không chịu thua kém, hắn dùng quá nhiều sức mới đúng chứ.
Thấy vẻ mặt nàng không vui, Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, nâng cằm nàng lên, cẩn thận xem nói: "Sao vậy, có thai con của Trẫm còn không vui?"
Phùng Liên Dung thở dài: "Tiểu Dương còn nhỏ mà, thiếp thân lại có thai, ai đến chăm sóc con?"
Hóa ra là lo lắng chuyện này.
Triệu Hữu Đường kéo nàng ngồi xuống: "Trong cung nàng chẳng lẽ thiếu người? Bên cạnh lúc nào cũng có cung nhân hoàng môn đi theo, còn sợ gặp chuyện không may?"
"Cũng không phải là gặp chuyện không may, chỉ là trẻ con, có cha nương ở bên cạnh mới tốt."
"Nói như nàng thì phải mười năm sau mới được có thai chắc." Triệu Hữu Đường ôm mặt nàng, "Đừng quan tâm mù quáng, chỉ mười tháng mà thôi, ở cữ cũng hai ba tháng, con có thể lớn bao nhiêu."
Phùng Liên Dung sờ sờ bụng: "Nhưng là sau khi bụng to, thiếp thân sẽ không thể dẫn con đi chơi, thiếp thân cũng đi không nổi, dễ buồn ngủ, bây giờ con đang học nói, học thân người mà."
Triệu Hữu Đường suy nghĩ một lát: "Vậy Trẫm bớt chút thời gian nhiều xem con, được chưa? Nàng nuôi thai cho tốt đi."
Phùng Liên Dung lắc đầu: "Hoàng thượng bận mà, như vậy cũng không tốt."
Triệu Hữu Đường tức giận cốc lên trán nàng: "Cứ quyết định vậy đi!"
Phùng Liên Dung không dám nói tiếp.
Triệu Hữu Đường lại gọi tất cả mọi người trong cung Diên Kỳ đến, trầm giọng nói: "Chủ tử các ngươi và Đại hoàng tử mà có một chút thương tổn, các ngươi cẩn thận cái đầu đấy!"
Mọi người sợ tới mức rụt đầu lại, vội vàng cam đoan.
Triệu Hữu Đường lại dặn dò Phùng Liên Dung vài câu.
Phùng Liên Dung đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng, đứa nhỏ này là nam hay nữ vậy?"
Lần trước nàng không biết, nhưng Triệu Hữu Đường lại lộ ra nói là nam, sau này quả nhiên là con trai.
Triệu Hữu Đường cười hỏi: "Nàng hi vọng là nam hay là nữ?"
"Nữ!" Phùng Liên Dung không chút do dự trả lời, một nam một nữ thật tốt, nhi nữ song toàn. Nàng đã nghĩ đến con gái, tương lai cùng nàng ngủ, cùng nàng mặc quần áo đẹp, đeo trang sức đẹp đẽ.
Triệu Hữu Đường thản nhiên nói: "Hoàng gia nhiều tử mới tốt."
Phùng Liên Dung thất vọng: "Chẳng lẽ lại là nhi tử?"
"Cũng không nhất định." Triệu Hữu Đường an ủi nàng, "Thái y nhiều khi còn xem nhầm, nàng dưỡng thai cho tốt, không chừng có thể sinh ra nữ nhi."
Phùng Liên Dung giật mình, còn có thể như vậy? Nàng dùng sức gật đầu: "Thiếp thân nhất định sẽ nuôi thai thật tốt!"
Triệu Hữu Đường phì cười, đặt tay lên môi ho khan nói: "Sáng mai không cần đi thỉnh an, hiện trời cũng lạnh, đừng để bị lạnh."
"Hoàng thượng cũng phải vậy đấy." Nàng nắm chặt tay hắn, cọ cọ lên mặt mình, có chút buồn.
Nàng có thai sẽ lại không thể thị tẩm.
Triệu Hữu Đường tùy nàng cọ, một hồi lâu nàng mới buông tay ra.
Hoàng thái hậu rất nhanh đã đi cùng Triệu Hữu Đường thương lượng chuyện mở rộng hậu cung. Thật ra Triệu Hữu Đường căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện này, nghe nói là ý của Thái hoàng thái hậu, hắn thản nhiên nói: "Mấy chuyện này không vội."
Hoàng thái hậu nghĩ nhi tử này của bà khẳng định sẽ không phải người sa vào nữ sắc, có điều Hoàng đế các đời đều không thể tránh chuyện này, bà suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ sợ mẫu hậu sẽ tự mình chọn cho Hoàng thượng."
Triệu Hữu Đường cau mày, làm Thái hoàng thái hậu chọn vài phi tần cho cháu trai quả đúng là chuyện bình thường, bà thật sự có lòng nàng, hắn không ngăn cản được.
Nhưng Tiên đế qua đời, hiếu kỳ của hắn vốn đã rút ngắn lại, năm trước tuyển tú cũng không thích hợp, cũng không hẳn là từ hắn đến hạ lệnh.
Nhưng hắn vẫn không đồng ý.
Hoàng thái hậu liền trở về bẩm báo Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu ngẫm lại cũng đúng, chỉ đành chờ đến sang năm mới tiến hành tuyển tú.
Đến đầu tháng hai, từ Bộ Hộ tiến hành Cảnh quốc bắt đầu tuyển tú.
Hắn không khỏi nhớ tới cành hoa đào mình tự tay cài lên cho Phùng Liên Dung.
Rất giống nhau.
Hắn ý bảo Nghiêm Chính thu lại, lại xem cái khác, trước sau chọn một cây trâm bạch ngọc hưởng địch, một cây trâm ngọc bích hoa mai song hỉ, chọn xong rồi, hắn nhìn, đột nhiên lại nhíu mày.
Vốn cảm thấy Phùng Liên Dung không có món trang sức nào đặc biệt chói mắt, muốn chọn cho nàng hai cái, sao bất tri bất giác nhìn trúng tất cả lại là trâm ngọc.
Triệu Hữu Đường nghĩ: xem ra nàng hợp với cái này.
Có điều không khỏi quá mức nhẹ, hắn lại chọn một cây trâm hồng mã não.
Mấy cây trâm này tuy hình thức hơi đơn giản, nhưng thắng ở chỗ là ngọc cực phẩm, chạm trổ siêu phàm cho nên cũng rất quý giá, hắn gọi Nghiêm Chính phái người đưa đến cung Diên Kỳ.
Thừa lại tám món, hắn nghĩ rồi đưa toàn bộ cho Phương Yên.
Tri Xuân bê những trang sức đó lại, cười nói: "Nương nương, Hoàng thượng đưa trang sức đến, nghe nói đều là các nơi khác tiến cống."
Lý ma ma bảo nàng để xem.
Phương Yên đang ôm Triệu Thừa Dục, trên mặt cũng không lộ ra tươi cười.
Kinh xét trôi qua, người nhà Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu đều được phong thưởng, chỉ có phụ thân nàng ta vẫn là Tả thị Lang Bộ binh, không hề nhúc nhích, nàng ta có chút mất hứng.
Lý ma ma biết suy nghĩ của nàng, có điều Thị lang Bộ binh lại thăng lên có lẽ chính là Thượng thư Bộ binh. Thượng thư Bộ binh nắm quyền, có chiến sự gì đều phải điều binh từ chỗ hắn, người bình thường khó có thể đảm đương, chỉ sợ Hoàng thượng cũng muốn hòa hoãn một thời gian lại nói.
"Nương nương, những món trang sức này thật rất đẹp, có cái còn tốt hơn đồ trong cung làm đấy." Lý ma ma cười đi đến trước mặt Phương Yên, "Đẹp đẽ quý giá như vậy cũng chỉ có nương nương mới có thể mang, xem ra Hoàng thượng vẫn nhớ thương nương nương."
Phương Yên thế này mới cúi đầu xem, thấy đúng là hàng cao cấp, mỉm cười nói: "Thu lại đi."
Lý ma ma liền gọi Tri Xuân cất kỹ.
Phùng Liên Dung bên này nhận được trâm ngọc cũng nhìn nhìn xem xem, sờ rồi lại sờ.
Bình thường đồ của nàng đều là ấn lệ thưởng, ví dụ như sinh con, tấn phong Quý phi, hoặc là hàng năm ngày lễ tết đều sẽ có mấy món. Lại nói, cho đến bây giờ Triệu Hữu Đường cũng chưa từng tự mình thưởng đồ trang sức cho nàng.
Đây là lần đầu.
Thấy Phùng Liên Dung cao hứng thành như vậy, Chung ma ma lại thấy khó hiểu: "Sao toàn là ngọc."
"Ngọc đẹp mà." Phùng Liên Dung cười hì hì, dù sao chỉ cần là Hoàng thượng đưa nàng đều thích, cho dù đeo không hợp, chỉ để nhìn thôi nàng cũng cao hứng.
Miễn bàn mấy trâm ngọc này đều rất tinh xảo, không một chút thua kém trâm cài làm bằng vàng.
Chung ma ma cũng thôi, dù sao bà cũng chỉ là thuận miệng nói, làm ma ma bên người Phùng Liên Dung, chỉ cần thời khắc chú ý ý tưởng của Hoàng thượng là được.
Hiện tại thật hiển nhiên, trái tim Hoàng thượng vẫn còn ở đây, vậy là tốt rồi.
Bà cất trâm ngọc đi, liếc mắt nhìn Phùng Liên Dung, cười tủm tỉm, lát sau đi ra ngoài tìm Hoàng Ích Tam: "Đi mời Kim đại phu đến đây."
Hoàng Ích Tam vội hỏi: "Nương nương không thoải mái?"
"Không phải." Chung ma ma cẩn thận nói, "Chỉ là để Kim đại phu xem thôi."
Hoàng Ích Tam là ai, thấy bà không che dấu được ý cười, trong lòng động đậy, lập tức cười rộ lên, vội vàng đi mời Kim đại phu.
Phùng Liên Dung đang đút quýt cho Triệu Thừa Diễn thì nhìn thấy Chung ma ma dẫn Kim đại phu tiến vào.
"Nương nương, mau cho Kim đại phu bắt mạch."
Phùng Liên Dung giật mình, rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của Chung ma ma, kinh nguyệt của nàng đã chậm mấy ngày, lần trước có thai Triệu Thừa Diễn cũng vậy, lần này Chung ma ma cảm thấy có lẽ nàng lại có thai rồi.
Nàng ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Thừa Diễn.
Để tay lên ngực tự hỏi, nàng thật sự không quá muốn có thai vào lúc này, dù sao Triệu Thừa Diễn vẫn còn nhỏ, nàng do dự đưa tay ra.
Kim đại phu bắt mạch cho nàng, cười nói: "Chúc mừng nương nương, lại có hỉ rồi!"
Trong nhà ngoài nhà nghe thấy, tất cả đều là tiếng cười.
Chỉ có Phùng Liên dung không cao hứng như thế.
Chung ma ma cười nói: "Hai lần có thai đều là ngươi xem ra, Kim đại phu, ngài cũng là người có phúc khí."
Kim đại phu cười nói: "Cũng phải đa tạ nương nương quan tâm."
Phùng Liên Dung ngẩng đầu nhìn Kim đại phu, mỉm cười.
Nàng hiểu rõ ý tứ của Kim đại phu.
Ban đầu Kim đại phu chỉ có thể xem bệnh cho phi tần cấp thấp, nhưng là sau khi Phùng Liên Dung lên làm quý phi cũng không ghét bỏ hắn, vẫn cứ gọi hắn đến xem.
"Kim đại phu y thuật cũng có tiến bộ rồi." Nàng nói, "Tiếp qua hai năm, nhất định sẽ một mình đảm đương một bề."
Kim đại phu cười nói: "Nương nương quá khen."
Thật ra Chung ma ma cũng không biết vì sao Phùng Liên dung lại thích Kim đại phu xem bệnh, theo thân phận hiện tại của nàng đã có thể gọi Thái y khác đến xem.
Bà không biết Phùng Liên Dung còn nhớ nhân tình kiếp trước, hơn nữa Phùng Liên Dung cảm thấy Kim đại phu sau này nhất ddnhj sẽ là một đại phu y thuật tinh xảo, sẽ không thua Chu thái y.
Chung ma ma tiễn Kim đại phu đi ra ngoài, lại tự mình đi báo tin cho Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng thượng biết.
Nghe nói Phùng Liên Dung lại có thai, trong lòng Phương Yên đương nhiên sẽ không thoải mái. Dù sao chính mình mới chỉ sinh một đứa, cố tình Quý phi sinh một cái không đủ, lại thêm một cái, tốc độ này cũng nhanh kinh người, con lớn nhất còn chưa đầy hai tuổi đâu.
Nhưng Hoàng đế nhiều con cho đến bây giờ đều không có ai nói không hài lòng, huống chi hiện tại Hoàng thượng tổng cộng cũng chỉ có hai đứa con trai. Phương Yên kêu Lý ma ma đi trong khố tìm chút vật liệu may mặc, châu ngọc, chân trâu đưa qua.
Bên kia Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu cũng thưởng, Thái hoàng thái hậu nói: "Phùng quý phi này rất có thể sinh đấy, lại có thai rồi."
Hoàng thái hậu cười nói: "Đúng vậy, nghĩ đến Hoàng thượng nhất định sẽ con cháu đầy sảnh đường."
Thái hoàng thái hậu lại có băn khoăn khác: "Hiện giờ A Yên một lòng nuôi con, Phùng quý phi lại có thai, Tiệp dư thì không được Thánh tâm, ta thấy việc tuyển tú nữ vẫn nên tiến hành trước thời gian đi."
Loại thân phận như Hoàng đế, một phu một thê là không có khả năng. Bây giờ lại là tình huống này, Triệu Hữu Đường cũng nên để những người khác hầu hạ, cái gọi là ân huệ cùng hưởng.
Hoàng thái hậu không phản đối, bà cũng không thể phản đối.
Thái hoàng thái hậu nói: "Vậy ngươi bớt chút thời gian đi nói chuyện này với Hoàng thượng, lập tức ban bố xuống, đến lúc đó ai gia cũng nhìn xem có ai thích hợp không."
Hoàng thái hậu đồng ý.
Triệu Hữu Đường nghe nói Phùng Liên Dung lại có thai, ở cung Càn Thanh phê duyệt tấu chương xong liền lập tức đi đến cung Diên Kỳ.
Phùng Liên Dung đang nằm nghiêng trên giường La hán suy nghĩ.
Nghe nói Hoàng thượng đến đây, nàng chậm rì rì đứng lên nghênh đón.
Đã từng sinh con nàng sớm biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, động tác phải chậm chút, không thể động đến thai khí.
Triệu Hữu Đường cười tiến vào, tay đặt lên vai nàng bám chặt, hài lòng nói: "Nàng cũng thật không chịu thua kém đâu!"
Hắn vẫn đều luôn cảm thấy khó hiểu, vì sao hắn luôn sủng hạnh Phùng Liên Dung, Phùng Liên Dung lại mãi vẫn chưa có thai, bây giờ xem ra, nàng quả nhiên là có thể sinh.
Trong lòng Phùng Liên Dung lại nghĩ, nàng sao có thể không chịu thua kém, hắn dùng quá nhiều sức mới đúng chứ.
Thấy vẻ mặt nàng không vui, Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, nâng cằm nàng lên, cẩn thận xem nói: "Sao vậy, có thai con của Trẫm còn không vui?"
Phùng Liên Dung thở dài: "Tiểu Dương còn nhỏ mà, thiếp thân lại có thai, ai đến chăm sóc con?"
Hóa ra là lo lắng chuyện này.
Triệu Hữu Đường kéo nàng ngồi xuống: "Trong cung nàng chẳng lẽ thiếu người? Bên cạnh lúc nào cũng có cung nhân hoàng môn đi theo, còn sợ gặp chuyện không may?"
"Cũng không phải là gặp chuyện không may, chỉ là trẻ con, có cha nương ở bên cạnh mới tốt."
"Nói như nàng thì phải mười năm sau mới được có thai chắc." Triệu Hữu Đường ôm mặt nàng, "Đừng quan tâm mù quáng, chỉ mười tháng mà thôi, ở cữ cũng hai ba tháng, con có thể lớn bao nhiêu."
Phùng Liên Dung sờ sờ bụng: "Nhưng là sau khi bụng to, thiếp thân sẽ không thể dẫn con đi chơi, thiếp thân cũng đi không nổi, dễ buồn ngủ, bây giờ con đang học nói, học thân người mà."
Triệu Hữu Đường suy nghĩ một lát: "Vậy Trẫm bớt chút thời gian nhiều xem con, được chưa? Nàng nuôi thai cho tốt đi."
Phùng Liên Dung lắc đầu: "Hoàng thượng bận mà, như vậy cũng không tốt."
Triệu Hữu Đường tức giận cốc lên trán nàng: "Cứ quyết định vậy đi!"
Phùng Liên Dung không dám nói tiếp.
Triệu Hữu Đường lại gọi tất cả mọi người trong cung Diên Kỳ đến, trầm giọng nói: "Chủ tử các ngươi và Đại hoàng tử mà có một chút thương tổn, các ngươi cẩn thận cái đầu đấy!"
Mọi người sợ tới mức rụt đầu lại, vội vàng cam đoan.
Triệu Hữu Đường lại dặn dò Phùng Liên Dung vài câu.
Phùng Liên Dung đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng, đứa nhỏ này là nam hay nữ vậy?"
Lần trước nàng không biết, nhưng Triệu Hữu Đường lại lộ ra nói là nam, sau này quả nhiên là con trai.
Triệu Hữu Đường cười hỏi: "Nàng hi vọng là nam hay là nữ?"
"Nữ!" Phùng Liên Dung không chút do dự trả lời, một nam một nữ thật tốt, nhi nữ song toàn. Nàng đã nghĩ đến con gái, tương lai cùng nàng ngủ, cùng nàng mặc quần áo đẹp, đeo trang sức đẹp đẽ.
Triệu Hữu Đường thản nhiên nói: "Hoàng gia nhiều tử mới tốt."
Phùng Liên Dung thất vọng: "Chẳng lẽ lại là nhi tử?"
"Cũng không nhất định." Triệu Hữu Đường an ủi nàng, "Thái y nhiều khi còn xem nhầm, nàng dưỡng thai cho tốt, không chừng có thể sinh ra nữ nhi."
Phùng Liên Dung giật mình, còn có thể như vậy? Nàng dùng sức gật đầu: "Thiếp thân nhất định sẽ nuôi thai thật tốt!"
Triệu Hữu Đường phì cười, đặt tay lên môi ho khan nói: "Sáng mai không cần đi thỉnh an, hiện trời cũng lạnh, đừng để bị lạnh."
"Hoàng thượng cũng phải vậy đấy." Nàng nắm chặt tay hắn, cọ cọ lên mặt mình, có chút buồn.
Nàng có thai sẽ lại không thể thị tẩm.
Triệu Hữu Đường tùy nàng cọ, một hồi lâu nàng mới buông tay ra.
Hoàng thái hậu rất nhanh đã đi cùng Triệu Hữu Đường thương lượng chuyện mở rộng hậu cung. Thật ra Triệu Hữu Đường căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện này, nghe nói là ý của Thái hoàng thái hậu, hắn thản nhiên nói: "Mấy chuyện này không vội."
Hoàng thái hậu nghĩ nhi tử này của bà khẳng định sẽ không phải người sa vào nữ sắc, có điều Hoàng đế các đời đều không thể tránh chuyện này, bà suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ sợ mẫu hậu sẽ tự mình chọn cho Hoàng thượng."
Triệu Hữu Đường cau mày, làm Thái hoàng thái hậu chọn vài phi tần cho cháu trai quả đúng là chuyện bình thường, bà thật sự có lòng nàng, hắn không ngăn cản được.
Nhưng Tiên đế qua đời, hiếu kỳ của hắn vốn đã rút ngắn lại, năm trước tuyển tú cũng không thích hợp, cũng không hẳn là từ hắn đến hạ lệnh.
Nhưng hắn vẫn không đồng ý.
Hoàng thái hậu liền trở về bẩm báo Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu ngẫm lại cũng đúng, chỉ đành chờ đến sang năm mới tiến hành tuyển tú.
Đến đầu tháng hai, từ Bộ Hộ tiến hành Cảnh quốc bắt đầu tuyển tú.
Bình luận facebook